Các đệ tử trẻ nhìn nhau, đa số họ không có kinh nghiệm gì, trong một chốc không có ý gì hay.
Có đệ tử đề nghị:
- Hay là... mang hắn về tông môn, mời các sư tôn xử lý?
Đệ tử khác nói ngay:
- Ai mang hắn về? Lỡ sau đó về kéo dài việc này thì ai chăm sóc hắn?
Đám đệ tử trẻ im lặng. Hộ Sơn tông bọn họ không là môn phái gì lớn nhưng với mỗi đệ tử trẻ thì họ là tu sĩ, dù tu vi cao hay thấp, ở trước mặt phàm nhân họ luôn tự phụ cao hơn một bậc. Kêu tu sĩ như họ đi chăm sóc cho một phàm nhân? Ai chịu làm việc đó.
Mang người này về, nếu có người nhà hoặc sư tôn của họ có cách giải quyết thì tốt, lỡ sư tôn của họ quyết định ai mang hắn về thì người đó chăm sóc, vậy chẳng phải là rắc rối lớn? Kêu đệ tử tu sĩ như họ chăm sóc phàm nhân, có lẽ chăm sóc mấy chục năm, không ai chịu làm chuyện đó.
Có đệ tử đề nghị:
- Hay là bỏ hắn lại đây, mặc kệ chết sống? Dù sao hắn không phải đệ tử của Hộ Sơn tông, không thân chẳng quen với chúng ta.Bỏ hắn ở đây đi, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Dù sao tự hắn té ngã tại đây, không phải chúng ta hại hắn.
Đệ tử này bổ sung thêm câu cuối để yên lòng.
Tất cả đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, đây đúng là cách tốt. Vì phàm nhân này không liên quan gì đến bọn họ.
Đệ tử nhìn Lý Thất Dạ nằm yên tại chỗ, không nhẫn tâm nói nhỏ:
- Thế này không tốt lắm, bỏ hắn ở đây sợ là hắn rất nhanh sẽ bị dã thú ăn mất.
Đệ tử lớn tuổi hơn trầm giọng nói:
- Không bỏ hắn ở đây chẳng lẽ mang về? Lỡ như phải luôn chăm sóc hắn thì làm sao được? Ai gánh vác trách nhiệm như vậy?
Mọi người im lặng, không ai chịu chăm sóc phàm nhân. Vì bọn họ còn phải cố gắng tu hành, tham đạo vấn huyền, bọn họ không thể nào lãng phí thời gian quý giá vào phàm nhân xa lạ.
Cuối cùng đại sư huynh Lý Kiến Khôn trầm giọng nói:
- Giết hắn.
Các đệ tử Hộ Sơn tông giật mình kêu lên:
- Giết hắn!?
Đệ tử nhỏ giọng nói:
- Thế này không ổn.
Làm đệ tử Hộ Sơn tông, trong bọn họ từng giết người, nhưng họ chỉ giết đối thủ, kẻ địch. Giờ kêu họ giết người thực vật không thể nhúc nhích thì không ổn, bọn họ không làm được chuyện như vậy.
Lý Kiến Khôn dù sao là đại sư huynh, thấy nhiều trường hợp hơn, nói chuyện lạnh lùng:
- Không giết hắn, để hắn lại đây cũng chỉ chịu khổ, sớm muộn gì hắn cũng chết. So với bị sâu thú cắn xé chết chẳng bằng cho hắn một kiếm chết ngay, ít nhất đi nhanh.
Các đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, im lặng. Tuy rằng bọn họ không dám nói đồng ý lời của Lý Kiến Khôn nhưng gã nói có lý.
Để Lý Thất Dạ ở đây chịu khổ chẳng bằng cho hắn một nhát kiếm đi sớm, dù sao hắn cũng phải chết, người thực vật như hắn một nhát kiếm đi luôn ngược lại là giải thoát.
Thấy các đệ tử Hộ Sơn tông đều im lặng, Lý Kiến Khôn liếc mắt từng người, trầm giọng nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến vậy thì giết hắn.
Các đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, cuối cùng im lặng, không ai muốn gánh rắc rối.
Lý Kiến Khôn chậm rãi rút bảo kiếm ra, ánh sáng lạnh lấp lánh.
Khi Lý Kiến Khôn rút kiếm sắp giết Lý Thất Dạ thì trong đệ tử Hộ Sơn tông vang lên giọng nói yếu ớt:
- Sư huynh, ta... ta... ta chăm sóc hắn.
Giọng nói yếu ớt ngập ngừng nhưng vẫn lên tiếng:
- Ta... ta... ta cõng hắn về tông môn, xem... xem hắn còn cứu được không, ta... ta chăm sóc hắn.
Đệ tử Hộ Sơn tông nhìn người đó, nói chuyện là một nữ đệ tử, bộ dạng thanh tú, mặt mày không quá tự tin nhưng đôi mắt trong trẻo lóe tia sáng kiên định.
Nghe nữ đệ tử nói, sư tỷ đứng bên cạnh nhẹ kéo nàng:
- Quách sư muội!
Bị các sư huynh, sư tỷ nhìn, nữ đệ tử nhát gan vội cúi đầu.
Sư huynh khác nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Quách sư muội, thế này không tốt, dù sao hắn và sư muội không thân chẳng quen, tội gì như vậy.
Nữ đệ tử tên Quách Giai Tuệ, là một đệ tử của Hộ Sơn tông, bái vào đã nhiều năm nhưng thiên phú chỉ tạm được, biểu hiện trong đám đệ tử thuộc loại trung bình, không quá nổi bật. Đệ tử như vậy thường bị người bỏ qua.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn nhìn Quách Giai Tuệ, trầm giọng hỏi:
- Sư muội có chắc không? Nếu sư muội mang hắn về e rằng phải luôn chăm sóc hắn, vì nếu có ngày nào sư muội ném hắn bên ngoài mặc hắn tự sinh tự diệt không chỉ gây tiếng xấu cho sư muội, cũng gieo tiếng ác cho tông môn chúng ta.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn khuyên lần cuối:
- Nếu sư muội không có quyết tâm đó thì tốt nhất là đừng nhận hắn.
Các sư huynh sư tỷ đều nhìn Quách Giai Tuệ, mọi người cảm thấy làm vậy không tốt. Không ai muốn hầu hạ phàm nhân, còn là người thực vật.
Sư tỷ đứng cạnh Quách Giai Tuệ tốt bụng khuyên nhủ:
- Bỏ đi sư muội, hắn và ngươi không thân chẳng quen, nếu như ngươi mang hắn về không chừng đệ tử khác sẽ nói bậy bạ. Ngươi còn phải chăm sóc cho hắn, sẽ lãng phí thời gian. Sau này ngươi cần nhiều thời gian tu luyện, không thể phí thời gian quý giá vào phàm nhân như vậy.
Sư huynh khuyên:
- Đúng rồi Quách sư muội, không cần làm vậy, sẽ gây nhiều rắc rối cho sư muội. Nếu sư muội không nhẫn tâm nhìn thì hãy đi trước, chờ sư muội đi rồi sư huynh mới làm.
Các sư huynh, sư tỷ khuyên:
- Quách sư muội phải nghĩ thật kỹ, có lẽ sẽ lãng phí mấy chục năm của sư muội, lỡ như hắn luôn sống thì chẳng phải là sư muội cứ phải chăm scó sao?
Bị các sư huynh sư tỷ khuyên bảo chi, Quách Giai Tuệ do dư dao động. Nghe sư huynh sư tỷ khuyên bảo chi nói có lý, huống chi nàng và nam nhân trước mắt không quen biết.
Quách Giai Tuệ ngần ngừ nhìn hướng Lý Thất Dạ, mặt hắn lem luốc dính bùn, nhưng nhìn đường nét khuôn mặt làm trong lòng nàng nhớ một người, cảm giác thân thiết.
Cuối cùng Quách Giai Tuệ cắn răng nói:
- Ta... ta... ta quyết định rồi! Đồng... đồng ý chăm sóc hắn.
Nói xong Quách Giai Tuệ thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Thấy Quách Giai Tuệ quyết định, các sư huynh sư tỷ lắc đầu không ngăn nữa, bọn họ đã khuyên nhiều rồi.
- Sư muội quá lương thiện.
Mọi người đều biết mang về người thực vật như vậy sẽ thành rườm rà, khi đó Quách Giai Tuệ càng không có ngày nổi bật.
Lý Kiến Khôn cất bảo kiếm, gật đầu nói:
- Nếu Quách sư muội đã có lòng tốt vậy thì ta không nói gì nữa, nhưng từ nay hắn sẽ thành trách nhiệm của Quách sư muội.
Có đệ tử đề nghị:
- Hay là... mang hắn về tông môn, mời các sư tôn xử lý?
Đệ tử khác nói ngay:
- Ai mang hắn về? Lỡ sau đó về kéo dài việc này thì ai chăm sóc hắn?
Đám đệ tử trẻ im lặng. Hộ Sơn tông bọn họ không là môn phái gì lớn nhưng với mỗi đệ tử trẻ thì họ là tu sĩ, dù tu vi cao hay thấp, ở trước mặt phàm nhân họ luôn tự phụ cao hơn một bậc. Kêu tu sĩ như họ đi chăm sóc cho một phàm nhân? Ai chịu làm việc đó.
Mang người này về, nếu có người nhà hoặc sư tôn của họ có cách giải quyết thì tốt, lỡ sư tôn của họ quyết định ai mang hắn về thì người đó chăm sóc, vậy chẳng phải là rắc rối lớn? Kêu đệ tử tu sĩ như họ chăm sóc phàm nhân, có lẽ chăm sóc mấy chục năm, không ai chịu làm chuyện đó.
Có đệ tử đề nghị:
- Hay là bỏ hắn lại đây, mặc kệ chết sống? Dù sao hắn không phải đệ tử của Hộ Sơn tông, không thân chẳng quen với chúng ta.Bỏ hắn ở đây đi, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Dù sao tự hắn té ngã tại đây, không phải chúng ta hại hắn.
Đệ tử này bổ sung thêm câu cuối để yên lòng.
Tất cả đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, đây đúng là cách tốt. Vì phàm nhân này không liên quan gì đến bọn họ.
Đệ tử nhìn Lý Thất Dạ nằm yên tại chỗ, không nhẫn tâm nói nhỏ:
- Thế này không tốt lắm, bỏ hắn ở đây sợ là hắn rất nhanh sẽ bị dã thú ăn mất.
Đệ tử lớn tuổi hơn trầm giọng nói:
- Không bỏ hắn ở đây chẳng lẽ mang về? Lỡ như phải luôn chăm sóc hắn thì làm sao được? Ai gánh vác trách nhiệm như vậy?
Mọi người im lặng, không ai chịu chăm sóc phàm nhân. Vì bọn họ còn phải cố gắng tu hành, tham đạo vấn huyền, bọn họ không thể nào lãng phí thời gian quý giá vào phàm nhân xa lạ.
Cuối cùng đại sư huynh Lý Kiến Khôn trầm giọng nói:
- Giết hắn.
Các đệ tử Hộ Sơn tông giật mình kêu lên:
- Giết hắn!?
Đệ tử nhỏ giọng nói:
- Thế này không ổn.
Làm đệ tử Hộ Sơn tông, trong bọn họ từng giết người, nhưng họ chỉ giết đối thủ, kẻ địch. Giờ kêu họ giết người thực vật không thể nhúc nhích thì không ổn, bọn họ không làm được chuyện như vậy.
Lý Kiến Khôn dù sao là đại sư huynh, thấy nhiều trường hợp hơn, nói chuyện lạnh lùng:
- Không giết hắn, để hắn lại đây cũng chỉ chịu khổ, sớm muộn gì hắn cũng chết. So với bị sâu thú cắn xé chết chẳng bằng cho hắn một kiếm chết ngay, ít nhất đi nhanh.
Các đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, im lặng. Tuy rằng bọn họ không dám nói đồng ý lời của Lý Kiến Khôn nhưng gã nói có lý.
Để Lý Thất Dạ ở đây chịu khổ chẳng bằng cho hắn một nhát kiếm đi sớm, dù sao hắn cũng phải chết, người thực vật như hắn một nhát kiếm đi luôn ngược lại là giải thoát.
Thấy các đệ tử Hộ Sơn tông đều im lặng, Lý Kiến Khôn liếc mắt từng người, trầm giọng nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến vậy thì giết hắn.
Các đệ tử Hộ Sơn tông nhìn nhau, cuối cùng im lặng, không ai muốn gánh rắc rối.
Lý Kiến Khôn chậm rãi rút bảo kiếm ra, ánh sáng lạnh lấp lánh.
Khi Lý Kiến Khôn rút kiếm sắp giết Lý Thất Dạ thì trong đệ tử Hộ Sơn tông vang lên giọng nói yếu ớt:
- Sư huynh, ta... ta... ta chăm sóc hắn.
Giọng nói yếu ớt ngập ngừng nhưng vẫn lên tiếng:
- Ta... ta... ta cõng hắn về tông môn, xem... xem hắn còn cứu được không, ta... ta chăm sóc hắn.
Đệ tử Hộ Sơn tông nhìn người đó, nói chuyện là một nữ đệ tử, bộ dạng thanh tú, mặt mày không quá tự tin nhưng đôi mắt trong trẻo lóe tia sáng kiên định.
Nghe nữ đệ tử nói, sư tỷ đứng bên cạnh nhẹ kéo nàng:
- Quách sư muội!
Bị các sư huynh, sư tỷ nhìn, nữ đệ tử nhát gan vội cúi đầu.
Sư huynh khác nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Quách sư muội, thế này không tốt, dù sao hắn và sư muội không thân chẳng quen, tội gì như vậy.
Nữ đệ tử tên Quách Giai Tuệ, là một đệ tử của Hộ Sơn tông, bái vào đã nhiều năm nhưng thiên phú chỉ tạm được, biểu hiện trong đám đệ tử thuộc loại trung bình, không quá nổi bật. Đệ tử như vậy thường bị người bỏ qua.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn nhìn Quách Giai Tuệ, trầm giọng hỏi:
- Sư muội có chắc không? Nếu sư muội mang hắn về e rằng phải luôn chăm sóc hắn, vì nếu có ngày nào sư muội ném hắn bên ngoài mặc hắn tự sinh tự diệt không chỉ gây tiếng xấu cho sư muội, cũng gieo tiếng ác cho tông môn chúng ta.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn khuyên lần cuối:
- Nếu sư muội không có quyết tâm đó thì tốt nhất là đừng nhận hắn.
Các sư huynh sư tỷ đều nhìn Quách Giai Tuệ, mọi người cảm thấy làm vậy không tốt. Không ai muốn hầu hạ phàm nhân, còn là người thực vật.
Sư tỷ đứng cạnh Quách Giai Tuệ tốt bụng khuyên nhủ:
- Bỏ đi sư muội, hắn và ngươi không thân chẳng quen, nếu như ngươi mang hắn về không chừng đệ tử khác sẽ nói bậy bạ. Ngươi còn phải chăm sóc cho hắn, sẽ lãng phí thời gian. Sau này ngươi cần nhiều thời gian tu luyện, không thể phí thời gian quý giá vào phàm nhân như vậy.
Sư huynh khuyên:
- Đúng rồi Quách sư muội, không cần làm vậy, sẽ gây nhiều rắc rối cho sư muội. Nếu sư muội không nhẫn tâm nhìn thì hãy đi trước, chờ sư muội đi rồi sư huynh mới làm.
Các sư huynh, sư tỷ khuyên:
- Quách sư muội phải nghĩ thật kỹ, có lẽ sẽ lãng phí mấy chục năm của sư muội, lỡ như hắn luôn sống thì chẳng phải là sư muội cứ phải chăm scó sao?
Bị các sư huynh sư tỷ khuyên bảo chi, Quách Giai Tuệ do dư dao động. Nghe sư huynh sư tỷ khuyên bảo chi nói có lý, huống chi nàng và nam nhân trước mắt không quen biết.
Quách Giai Tuệ ngần ngừ nhìn hướng Lý Thất Dạ, mặt hắn lem luốc dính bùn, nhưng nhìn đường nét khuôn mặt làm trong lòng nàng nhớ một người, cảm giác thân thiết.
Cuối cùng Quách Giai Tuệ cắn răng nói:
- Ta... ta... ta quyết định rồi! Đồng... đồng ý chăm sóc hắn.
Nói xong Quách Giai Tuệ thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Thấy Quách Giai Tuệ quyết định, các sư huynh sư tỷ lắc đầu không ngăn nữa, bọn họ đã khuyên nhiều rồi.
- Sư muội quá lương thiện.
Mọi người đều biết mang về người thực vật như vậy sẽ thành rườm rà, khi đó Quách Giai Tuệ càng không có ngày nổi bật.
Lý Kiến Khôn cất bảo kiếm, gật đầu nói:
- Nếu Quách sư muội đã có lòng tốt vậy thì ta không nói gì nữa, nhưng từ nay hắn sẽ thành trách nhiệm của Quách sư muội.
/5110
|