Quách Giai Tuệ cảm giác như đang mơ, nhưng giấc mộng rất chân thật.
Từ lúc ban đầu không dám tưởng tượng đến khởi hành leo núi, trải qua muôn vàn khó khăn, cho đến bây giờ nàng đứng ở đỉnh núi.
Quách Giai Tuệ cảm giác rất khó tin, nàng thật sự làm được. Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ không bao giờ dám tưởng tượng leo lên thần sơn, hôm nay nàng thực hiện được.
Quách Giai Tuệ rất muốn ngửa đầu hú dài, nhưng nàng không làm vậy, chỉ bình tĩnh nhìn trời sao vô tận dưới chân, tâm tình dần bình tĩnh.
Khoảnh khắc này Quách Giai Tuệ mới chính thức nhận ra mình trưởng thành, thật sự lớn lên, không còn là tiểu cô nương gặp chuyện liền sợ, nhát gan, không có can đảm.
Quách Giai Tuệ hít sâu lấy lại tinh thần, mắt nhìn đằng trước.
Phía trước có một hang núi, hang không chút ánh sáng, den như mực.
Nhìn hang núi trước mắt, Quách Giai Tuệ biết đây là nơi nào.:
- Tiên Ma động.
Tiên Ma động là cái tên Hộ Sơn tông, thậm chí nguyên Tiên Ma đạo thống vô cùng quen thuộc. Đây là nơi Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tham ngộ đại đạo, cũng là chỗ luân hồi chuyển kiếp của Trường Sinh Lão Nhân.
Trước kia Tiên Ma động như truyền thuyết, nàng chỉ có thể nghe các loại truyền thuyết về nó, chưa từng nghĩ có ngày mình được thấy tận mắt.
Hôm nay Quách Giai Tuệ đứng trên thần sơn, nàng đứng trước Tiên Ma động trong truyền thuyết, Tiên Ma động cách nàng rất gần.
Nhìn nơi Thủy Tổ của Tiên Ma đạo thống bọn họ luân hồi chuyển kiếp, tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, có chút kích động. Vì trước kia nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Quách Giai Tuệ hít sâu, cõng Lý Thất Dạ chậm rãi đi hướng Tiên Ma động.
Bốp!
Quách Giai Tuệ mới đến cửa hang liền đụng vào lực lượng cường đại không gì sánh bằng, nàng bị đánh bay, té cái rầm xuống đất.
Tiên Ma động đen ngòm chợt phát sáng, cửa hang hiện ra màng sáng, ánh sáng lấp lánh nhiều màu như có ngàn vạn đại đạo chuyển động trên màn sáng. Một lớp màng mỏng manh nhưng cứng rắn nhất trần gian, bất cứ lực lượng gì cũng không thể công phá nó.
Quách Giai Tuệ nhìn màn sáng lấp lánh mới hiểu ra Tiên Ma động có cấm chế, không phải ai cũng vào trong đó.
Quách Giai Tuệ bó tay nhìn Tiên Ma động trước mắt, nàng biết mình không có lực lượng đánh phá cấm chế. Hộ Sơn tông không có ai phá được cấm chế như vậy.
Trong lúc Quách Giai Tuệ bó tay thì một bàn tay từ sau lưng nàng vươn ra trước, là tay của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đặt tay lên màn sáng, màn sáng như sóng gợn dập dờn. Tay Lý Thất Dạ tỏa ra từng lũ đạo văn nhập vào làn sóng, hợp nhất với màn sáng.
Bóc một tiếng như bọt nước vỡ, màn sáng biến mất theo.
Quách Giai Tuệ nhìn Lý Thất Dạ vươn tay phá màn sáng, nàng reo lên:
- Công tử!
Từ lúc leo thần sơn thì Lý Thất Dạ không tỉnh lần nào, không ngờ vào lúc này hắn tỉnh lại.
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, không nói tiếng nàng, hắn rút tay về, trông như đang ngủ, không nhúc nhích, dường như chưa từng tỉnh lại.
Quách Giai Tuệ dần thói quen trạng thái như vậy của Lý Thất Dạ, nàng hít sâu, đứng dậy, cõng hắn đi vào Tiên Ma động.
Khi đi vào Tiên Ma động, Quách Giai Tuệ ngây ra, nàng còn tưởng mình đi nhầm nơi.
Tiên Ma động trước mắt nàng là hang đá cực kỳ bình thường, nơi này không có tiên khí dày đặc như trong tưởng tượng, không có thần quang phun ra nuốt vào, càng không khắc công pháp vô địch rậm rạp lên hang.
Chỗ này chẳng có gì hết, chỉ là hang đá vô cùng bình thường, Hộ Sơn tông có rất nhiều hang đá giống vậy.
Nếu có đệ tử Hộ Sơn tông đến đây nhìn hang đá này sẽ không tin được nó là Tiên Ma động trong truyền thuyết, là nơi Thủy Tổ bọn họ tham ngộ đại đạo, nơi Thủy Tổ luân hồi chuyển kiếp, vì chỗ này quá bình thường.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nàng nhìn trong góc Tiên Ma động có một người ngồi. Quách Giai Tuệ hết hồn, lùi lại một bước.
Một người ngồi xếp bằng trong góc, là một lão nhân, mặc áo vải rất mộc mạc, trên người không có vật trang sức gì. Lão nhân vóc dáng cao lớn vạm vỡ, dù ngồi khoanh chân mà cảm giác như ngọn núi. Lão nhân rầu dài tới ngực, trông rất uy vũ, dường như khi lão mở mắt ra cả thiên hạ sẽ bị uy hiếp. Lão nhân không còn chút hơi thở, dường như đã chết rất lâu vì quần áo chất đống bụi bặm.
Lão nhân như vậy ngồi trong góc nếu không chú ý còn tưởng là tượng đá.
Quách Giai Tuệ nhìn lão nhân ngồi trong góc, thầm thắc mắc:
- Đó là ai?
Không lẽ là Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ?
Nghĩ đến đây Quách Giai Tuệ rùng mình lùi một bước.
Nhưng Quách Giai Tuệ tỉnh táo ngẫm lại cảm thấy không thể nào, vì Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ đã không luân hồi chuyển kiếp nữa, không thể nào xuất hiện trong Tiên Ma động. Nếu Thủy Tổ xuất hiện thì đã bị người phát hiện từ lâu, vì sau đó tiên hiền Hộ Sơn tông vẫn thường lên xem nhưng không thu hoạch được gì.
Quách Giai Tuệ bị gợi lên lòng tò mò, lão nhân này là ai mà tọa hóa tại đây.
Quách Giai Tuệ ôm lòng tò mò bước tới gần muốn nhìn rõ mặt lão nhân, nhìn xem người tọa hóa chỗ này không phải là tiên hiền nào đó của Hộ Sơn tông bọn họ không.
Bộp!
Khi Quách Giai Tuệ đến gần, lão nhân dường như tọa hóa đột nhiên mở mắt ra. Khi lão mở mắt thì hang đá rực sáng, đôi mắt lão chiếu sáng cả Tiên Ma động.
Quách Giai Tuệ sợ hết hồn hét rầm lên, liên tục lùi vài bước:
- A!!!
Không ngờ lão nhân tình nghi tọa hóa chợt mở mắt ra, người không biết chuyện còn tưởng là xác chết vùng dậy.
Lão nhân mở mắt chiếu sáng hang đá, đôi mắt lão như mặt trời có thể hòa tan hết thảy, nhưng sau đó mắt lão trở nên sâu thẳm như chứa cửu thiên thập địa, có thể diễn biến ba ngàn thế giới.
Tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, vì lão nhân không giận mà uy, lão không phát ra hơi thở vô địch ngập trời nhưng khi liếc mắt nhìn qua tựa như vô thượng chí tôn trên chín tầng trời nhìn xuống. Lực lượng chí cao vô thượng đó khiến người muốn quỳ rạp.
Quách Giai Tuệ hít sâu ngước nhìn lão nhân, đón ánh mắt của lão.
Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ sẽ không có can đảm ngẩng đầu nhìn lão nhân này, có lẽ chưa ngước mặt lên đạo tâm của nàng đã dao động quỳ xuống đất. Sau khi trải qua đau khổ khiến đạo tâm của Quách Giai Tuệ kiên định hơn, ít nhất khoảnh khắc này còn có thể ngẩng đầu nhìn thẳng lão nhân.
Lão nhân đứng dậy, khi lão đứng lên khiến người cảm thấy trời cao xa, dường như vai lão gánh trời, khiến chúng sinh thiên địa ngước nhìn.
Quách Giai Tuệ thụt lùi mấy bước, nàng cảm nhận lực lượng vô địch, dù lão nhân không bộc phát ra nhưng nàng cảm giác một ngón tay của lão dễ dàng nghiền chết nàng.
Từ lúc ban đầu không dám tưởng tượng đến khởi hành leo núi, trải qua muôn vàn khó khăn, cho đến bây giờ nàng đứng ở đỉnh núi.
Quách Giai Tuệ cảm giác rất khó tin, nàng thật sự làm được. Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ không bao giờ dám tưởng tượng leo lên thần sơn, hôm nay nàng thực hiện được.
Quách Giai Tuệ rất muốn ngửa đầu hú dài, nhưng nàng không làm vậy, chỉ bình tĩnh nhìn trời sao vô tận dưới chân, tâm tình dần bình tĩnh.
Khoảnh khắc này Quách Giai Tuệ mới chính thức nhận ra mình trưởng thành, thật sự lớn lên, không còn là tiểu cô nương gặp chuyện liền sợ, nhát gan, không có can đảm.
Quách Giai Tuệ hít sâu lấy lại tinh thần, mắt nhìn đằng trước.
Phía trước có một hang núi, hang không chút ánh sáng, den như mực.
Nhìn hang núi trước mắt, Quách Giai Tuệ biết đây là nơi nào.:
- Tiên Ma động.
Tiên Ma động là cái tên Hộ Sơn tông, thậm chí nguyên Tiên Ma đạo thống vô cùng quen thuộc. Đây là nơi Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tham ngộ đại đạo, cũng là chỗ luân hồi chuyển kiếp của Trường Sinh Lão Nhân.
Trước kia Tiên Ma động như truyền thuyết, nàng chỉ có thể nghe các loại truyền thuyết về nó, chưa từng nghĩ có ngày mình được thấy tận mắt.
Hôm nay Quách Giai Tuệ đứng trên thần sơn, nàng đứng trước Tiên Ma động trong truyền thuyết, Tiên Ma động cách nàng rất gần.
Nhìn nơi Thủy Tổ của Tiên Ma đạo thống bọn họ luân hồi chuyển kiếp, tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, có chút kích động. Vì trước kia nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Quách Giai Tuệ hít sâu, cõng Lý Thất Dạ chậm rãi đi hướng Tiên Ma động.
Bốp!
Quách Giai Tuệ mới đến cửa hang liền đụng vào lực lượng cường đại không gì sánh bằng, nàng bị đánh bay, té cái rầm xuống đất.
Tiên Ma động đen ngòm chợt phát sáng, cửa hang hiện ra màng sáng, ánh sáng lấp lánh nhiều màu như có ngàn vạn đại đạo chuyển động trên màn sáng. Một lớp màng mỏng manh nhưng cứng rắn nhất trần gian, bất cứ lực lượng gì cũng không thể công phá nó.
Quách Giai Tuệ nhìn màn sáng lấp lánh mới hiểu ra Tiên Ma động có cấm chế, không phải ai cũng vào trong đó.
Quách Giai Tuệ bó tay nhìn Tiên Ma động trước mắt, nàng biết mình không có lực lượng đánh phá cấm chế. Hộ Sơn tông không có ai phá được cấm chế như vậy.
Trong lúc Quách Giai Tuệ bó tay thì một bàn tay từ sau lưng nàng vươn ra trước, là tay của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đặt tay lên màn sáng, màn sáng như sóng gợn dập dờn. Tay Lý Thất Dạ tỏa ra từng lũ đạo văn nhập vào làn sóng, hợp nhất với màn sáng.
Bóc một tiếng như bọt nước vỡ, màn sáng biến mất theo.
Quách Giai Tuệ nhìn Lý Thất Dạ vươn tay phá màn sáng, nàng reo lên:
- Công tử!
Từ lúc leo thần sơn thì Lý Thất Dạ không tỉnh lần nào, không ngờ vào lúc này hắn tỉnh lại.
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, không nói tiếng nàng, hắn rút tay về, trông như đang ngủ, không nhúc nhích, dường như chưa từng tỉnh lại.
Quách Giai Tuệ dần thói quen trạng thái như vậy của Lý Thất Dạ, nàng hít sâu, đứng dậy, cõng hắn đi vào Tiên Ma động.
Khi đi vào Tiên Ma động, Quách Giai Tuệ ngây ra, nàng còn tưởng mình đi nhầm nơi.
Tiên Ma động trước mắt nàng là hang đá cực kỳ bình thường, nơi này không có tiên khí dày đặc như trong tưởng tượng, không có thần quang phun ra nuốt vào, càng không khắc công pháp vô địch rậm rạp lên hang.
Chỗ này chẳng có gì hết, chỉ là hang đá vô cùng bình thường, Hộ Sơn tông có rất nhiều hang đá giống vậy.
Nếu có đệ tử Hộ Sơn tông đến đây nhìn hang đá này sẽ không tin được nó là Tiên Ma động trong truyền thuyết, là nơi Thủy Tổ bọn họ tham ngộ đại đạo, nơi Thủy Tổ luân hồi chuyển kiếp, vì chỗ này quá bình thường.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nàng nhìn trong góc Tiên Ma động có một người ngồi. Quách Giai Tuệ hết hồn, lùi lại một bước.
Một người ngồi xếp bằng trong góc, là một lão nhân, mặc áo vải rất mộc mạc, trên người không có vật trang sức gì. Lão nhân vóc dáng cao lớn vạm vỡ, dù ngồi khoanh chân mà cảm giác như ngọn núi. Lão nhân rầu dài tới ngực, trông rất uy vũ, dường như khi lão mở mắt ra cả thiên hạ sẽ bị uy hiếp. Lão nhân không còn chút hơi thở, dường như đã chết rất lâu vì quần áo chất đống bụi bặm.
Lão nhân như vậy ngồi trong góc nếu không chú ý còn tưởng là tượng đá.
Quách Giai Tuệ nhìn lão nhân ngồi trong góc, thầm thắc mắc:
- Đó là ai?
Không lẽ là Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ?
Nghĩ đến đây Quách Giai Tuệ rùng mình lùi một bước.
Nhưng Quách Giai Tuệ tỉnh táo ngẫm lại cảm thấy không thể nào, vì Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ đã không luân hồi chuyển kiếp nữa, không thể nào xuất hiện trong Tiên Ma động. Nếu Thủy Tổ xuất hiện thì đã bị người phát hiện từ lâu, vì sau đó tiên hiền Hộ Sơn tông vẫn thường lên xem nhưng không thu hoạch được gì.
Quách Giai Tuệ bị gợi lên lòng tò mò, lão nhân này là ai mà tọa hóa tại đây.
Quách Giai Tuệ ôm lòng tò mò bước tới gần muốn nhìn rõ mặt lão nhân, nhìn xem người tọa hóa chỗ này không phải là tiên hiền nào đó của Hộ Sơn tông bọn họ không.
Bộp!
Khi Quách Giai Tuệ đến gần, lão nhân dường như tọa hóa đột nhiên mở mắt ra. Khi lão mở mắt thì hang đá rực sáng, đôi mắt lão chiếu sáng cả Tiên Ma động.
Quách Giai Tuệ sợ hết hồn hét rầm lên, liên tục lùi vài bước:
- A!!!
Không ngờ lão nhân tình nghi tọa hóa chợt mở mắt ra, người không biết chuyện còn tưởng là xác chết vùng dậy.
Lão nhân mở mắt chiếu sáng hang đá, đôi mắt lão như mặt trời có thể hòa tan hết thảy, nhưng sau đó mắt lão trở nên sâu thẳm như chứa cửu thiên thập địa, có thể diễn biến ba ngàn thế giới.
Tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, vì lão nhân không giận mà uy, lão không phát ra hơi thở vô địch ngập trời nhưng khi liếc mắt nhìn qua tựa như vô thượng chí tôn trên chín tầng trời nhìn xuống. Lực lượng chí cao vô thượng đó khiến người muốn quỳ rạp.
Quách Giai Tuệ hít sâu ngước nhìn lão nhân, đón ánh mắt của lão.
Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ sẽ không có can đảm ngẩng đầu nhìn lão nhân này, có lẽ chưa ngước mặt lên đạo tâm của nàng đã dao động quỳ xuống đất. Sau khi trải qua đau khổ khiến đạo tâm của Quách Giai Tuệ kiên định hơn, ít nhất khoảnh khắc này còn có thể ngẩng đầu nhìn thẳng lão nhân.
Lão nhân đứng dậy, khi lão đứng lên khiến người cảm thấy trời cao xa, dường như vai lão gánh trời, khiến chúng sinh thiên địa ngước nhìn.
Quách Giai Tuệ thụt lùi mấy bước, nàng cảm nhận lực lượng vô địch, dù lão nhân không bộc phát ra nhưng nàng cảm giác một ngón tay của lão dễ dàng nghiền chết nàng.
/5110
|