Quả nhiên khi có học sinh muốn leo lên cao hơn gõ rụng Chí Tôn quả liền bị đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế ngăn cấm.
Học sinh bị ngăn cản bất đắc dĩ đành tụt xuống. Bọn họ muốn leo lên thử một chút nhưng có Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường, họ không dám cứng rắn xông lên.
Không ai muốn đối địch với hai vị Chân Đế. Tuy Quang Minh Thánh Viện có vô số cường giả, một số Bất Hủ Chân Thần chưa chắc yếu hơn Khắc Thạch Chân Đế, nhưng khi hai Chân Đế hợp tác thì người nào cũng phải kiêng dè ba phần.
Huống chi sau lưng hai Chân Đế này có núi dựa không nhỏ, nội tình kinh người. Mọi người không muốn chọc vào Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, đành nén giận trở về.
Một số học sinh bất mãn Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường bên trên, bụng rủa thầm nhưng không dám ra mặt làm gì.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi một lúc sau từ xa trông thấy Chí Tôn thụ. Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chí Tôn thụ, nhóm Triệu Thu Thực bị rung động, đó là cái cây khổng lồ nhất trong đời họ từng thấy.
Học sinh Tẩy Tội viện nhìn Chí Tôn thụ, thì thào:
- Cây to quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng là cây to, chặt về làm củi đốt không biết sẽ đốt bao lâu.
Học sinh khác lắc đầu nói:
- Thánh quả thụ trong vườn thánh quả không chặt đổ được, càng đừng nói Chí Tôn thụ. Ngươi tính lấy cái gì chặt nó?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đó là với người khác, không bao gồm ta, muốn chặt nó có khó gì.
Học sinh Tẩy Tội viện cười cười, không tin lời của Lý Thất Dạ. Vì vạn cổ tới nay chưa từng nghe có ai chặt thánh quả thụ, càng đừng nói là Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói làm Đỗ Văn Nhụy đứng bên cạnh nghe hết hồn, gã sợ hắn bỗng nảy ý chặt Chí Tôn thụ khiêng đi. Nếu Lý Thất Dạ làm vậy thì gã sẽ thành tội nhân của Quang Minh Thánh Viện.
Có học sinh nhìn lên trời mấy các Chí Tôn quả lấp lánh thánh quang, kêu lên:
- Nhìn kìa, bên trên có nhiều Chí Tôn quả thật!
Nhìn từng trái Chí Tôn quả treo trên trời, học sinh Tẩy Tội viện kinh thán:
- Đúng rồi, nhiều ghê, là Chí Tôn quả thật!
Mắt bọn họ sáng lấp lánh nhìn từng trái Chí Tôn quả. Một số học sinh nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của cả nhóm, bật cười đùa giỡn:
- Hái một trái cho các ngươi ăn thử.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực khó khăn lấy lại tinh thần, dù nuốt nước miếng ừng ực nhưng bọn họ thỏa mãn nói:
- Chúng ta không dám mơ Chí Tôn quả, dù có nó cũng không ăn bây giờ được. Chúng ta đã hái được nhiều thánh quả, đã thu hoạch rất phong phú rồi.
Nhóm Triệu Thu Thực không tham lam, với bọn họ thì được đến vườn thánh quả, hái thánh quả, dù chỉ là loại nhất phẩm, nhị phẩm cũng đủ thỏa mãn. Lần này bọn họ hái được nhiều thánh quả, Lý Thất Dạ còn chia cho mỗi người một trái thánh quả ngũ phẩm, bọn họ không dám ước mơ xa vời thêm nữa. Thứ như Chí Tôn quả thì bọn họ tưởng tượng cũng không dám mơ, trong lòng không quá tin tưởng Lý Thất Dạ có thể hái được Chí Tôn quả, bọn họ không dám nói ra sợ hắn xấu hổ.
Đỗ Văn Nhụy bật cười nói:
- Đi tiếp đi, bắt đầu từ chỗ này các ngươi phải giữ chặt đạo tâm.
Đỗ Văn Nhụy quát lớn với các học sinh:
- Lực lượng quang minh ở đây hơn xa bên ngoài, có áp lực rất mạnh. Nếu các ngươi không giữ được đạo tâm thì sẽ không trở về được, đừng bảo ta không nhắc nhở. Chúng ta đi đến dưới Chí Tôn thụ, nhìn xong đi ngay, không thể ở lâu!
Đỗ Văn Nhụy mượn cơ hội này rèn luyện nhóm Triệu Thu Thực, vì dưới Chí Tôn thụ không chỉ có lực lượng quang minh, còn có lực lượng Chí Tôn, một nơi tốt để rèn luyện bọn họ.
Đạo hạnh của nhóm Triệu Thu Thực còn cạn, không thể ở dưới Chí Tôn thụ quá lâu. Không như nhóm học sinh cường đại có thể tham ngộ đại đạo dưới Chí Tôn thụ. Đám Triệu Thu Thực đến gần Chí Tôn thụ cùng lắm ở lại một chốc, thời gian lâu thì bọn họ không chịu nổi lực lượng quang minh tẩy lễ, cuối cùng sẽ quy y ở lại chốn này.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, đám học sinh Triệu Thu Thực lên tinh thần, theo sau viện trưởng đi tới trước.
Bọn họ đi vào phạm vi Chí Tôn thụ bao phủ liền cảm giác vai nặng trĩu như có tảng đá đè người, khiến họ khó đi tới trước, bước chân chậm chạp.
Thánh quang từ dưới đất chui lên lẻn vào người bọn họ, khiến bên tai như nghe tiếng trời, đầu óc thấy ảo giác. Vài học sinh giật nảy mình, học sinh đạo hạnh cạn không đề phòng bị đụng mở đạo tâm.
Giọng Đỗ Văn Nhụy vang bên tai như tiếng chuông cảnh tỉnh họ:
- Giữ đạo tâm, kiềm một niệm!
Ảo giác trong đầu bị đánh tan, bọn họ tỉnh táo lại.
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức cảnh giác giữ chặt đạo tâm, không dám thả lỏng nữa.
Bọn họ tiến lên từng bước như cõng vật nặng, khó khăn đi tới. Khi sắp đến trước Chí Tôn thụ, nơi đó như núi cao siêu khổng lồ, cả ngọn núi lớn như cương quốc, cây cắm rễ trên ngọn núi lớn đó.
Ngọn núi có từng bậc thềm đá uốn lượn lên trên, từ chân núi nhìn lên không thấy cuối, dường như cầu thang lên tận vũ trụ.
Nhóm Triệu Thu Thực bước lên từng nấc thang, cảm giác lực lượng đè trên lưng ngày càng lớn mạnh như có người chồng từng tảng đá lên lưng họ.
Đi không được bao xa nhóm Triệu Thu Thực đã đổ mồ hôi như tắm, có học sinh thở hồng hộc sắp không đi nổi.
Giọng Đỗ Văn Nhụy quanh quẩn bên tai đánh động tinh thần bọn họ:
- Đi tiếp đi, đừng dừng lại. Có chút xíu khổ sở mà các ngươi đã không chịu được thì sau này làm sao đi ra Tẩy Tội thành? Làm sao phiêu bạt ở bên ngoài xông xáo ra vùng trời?
Nhóm Triệu Thu Thực chấn động tinh thần, cắn chặt răng tiếp tục tiến lên, dù vất vả cực nhọc đến đâu cũng không rên một tiếng.
Nhóm Triệu Thu Thực quá yếu đạo hạnh, đi rất chậm. Những học sinh cường đại, đặc biệt xuất thân từ bốn viện lớn khi lên bậc thang thì mau hơn nhóm Triệu Thu Thực nhiều. Một số học sinh thực lực cường đại đi nhanh như tia chớp, nháy mắt đã leo lên ngọn núi đứng dưới Chí Tôn thụ.
Có học sinh nghi ngờ nhìn nhóm Triệu Thu Thực:
- Bạn học Tẩy Tội viện, các người có thể leo lên được không?
Đám Triệu Thu Thực cắn răng không trả lời câu hỏi, từng bước một leo lên trên.
Nhóm Triệu Thu Thực cắn chặt răng lầm lũi tiến lên, dù lực lượng đè trên người họ ngày càng mạnh, sắp đè sụp bọn họ nhưng họ vẫn gồng hết sức đi tiếp. Với bọn họ dù có phải bò lên cũng quyết bò tới trước Chí Tôn thụ.
Nhóm Triệu Thu Thực không phải vì Chí Tôn quả nữa, gã chỉ muốn chứng minh cho người khác, cho chính mình là họ có thể lên được, dù xuất thân từ Tẩy Tội viện nhỏ nhoi.
Học sinh bị ngăn cản bất đắc dĩ đành tụt xuống. Bọn họ muốn leo lên thử một chút nhưng có Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường, họ không dám cứng rắn xông lên.
Không ai muốn đối địch với hai vị Chân Đế. Tuy Quang Minh Thánh Viện có vô số cường giả, một số Bất Hủ Chân Thần chưa chắc yếu hơn Khắc Thạch Chân Đế, nhưng khi hai Chân Đế hợp tác thì người nào cũng phải kiêng dè ba phần.
Huống chi sau lưng hai Chân Đế này có núi dựa không nhỏ, nội tình kinh người. Mọi người không muốn chọc vào Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, đành nén giận trở về.
Một số học sinh bất mãn Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường bên trên, bụng rủa thầm nhưng không dám ra mặt làm gì.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi một lúc sau từ xa trông thấy Chí Tôn thụ. Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chí Tôn thụ, nhóm Triệu Thu Thực bị rung động, đó là cái cây khổng lồ nhất trong đời họ từng thấy.
Học sinh Tẩy Tội viện nhìn Chí Tôn thụ, thì thào:
- Cây to quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng là cây to, chặt về làm củi đốt không biết sẽ đốt bao lâu.
Học sinh khác lắc đầu nói:
- Thánh quả thụ trong vườn thánh quả không chặt đổ được, càng đừng nói Chí Tôn thụ. Ngươi tính lấy cái gì chặt nó?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đó là với người khác, không bao gồm ta, muốn chặt nó có khó gì.
Học sinh Tẩy Tội viện cười cười, không tin lời của Lý Thất Dạ. Vì vạn cổ tới nay chưa từng nghe có ai chặt thánh quả thụ, càng đừng nói là Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói làm Đỗ Văn Nhụy đứng bên cạnh nghe hết hồn, gã sợ hắn bỗng nảy ý chặt Chí Tôn thụ khiêng đi. Nếu Lý Thất Dạ làm vậy thì gã sẽ thành tội nhân của Quang Minh Thánh Viện.
Có học sinh nhìn lên trời mấy các Chí Tôn quả lấp lánh thánh quang, kêu lên:
- Nhìn kìa, bên trên có nhiều Chí Tôn quả thật!
Nhìn từng trái Chí Tôn quả treo trên trời, học sinh Tẩy Tội viện kinh thán:
- Đúng rồi, nhiều ghê, là Chí Tôn quả thật!
Mắt bọn họ sáng lấp lánh nhìn từng trái Chí Tôn quả. Một số học sinh nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của cả nhóm, bật cười đùa giỡn:
- Hái một trái cho các ngươi ăn thử.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực khó khăn lấy lại tinh thần, dù nuốt nước miếng ừng ực nhưng bọn họ thỏa mãn nói:
- Chúng ta không dám mơ Chí Tôn quả, dù có nó cũng không ăn bây giờ được. Chúng ta đã hái được nhiều thánh quả, đã thu hoạch rất phong phú rồi.
Nhóm Triệu Thu Thực không tham lam, với bọn họ thì được đến vườn thánh quả, hái thánh quả, dù chỉ là loại nhất phẩm, nhị phẩm cũng đủ thỏa mãn. Lần này bọn họ hái được nhiều thánh quả, Lý Thất Dạ còn chia cho mỗi người một trái thánh quả ngũ phẩm, bọn họ không dám ước mơ xa vời thêm nữa. Thứ như Chí Tôn quả thì bọn họ tưởng tượng cũng không dám mơ, trong lòng không quá tin tưởng Lý Thất Dạ có thể hái được Chí Tôn quả, bọn họ không dám nói ra sợ hắn xấu hổ.
Đỗ Văn Nhụy bật cười nói:
- Đi tiếp đi, bắt đầu từ chỗ này các ngươi phải giữ chặt đạo tâm.
Đỗ Văn Nhụy quát lớn với các học sinh:
- Lực lượng quang minh ở đây hơn xa bên ngoài, có áp lực rất mạnh. Nếu các ngươi không giữ được đạo tâm thì sẽ không trở về được, đừng bảo ta không nhắc nhở. Chúng ta đi đến dưới Chí Tôn thụ, nhìn xong đi ngay, không thể ở lâu!
Đỗ Văn Nhụy mượn cơ hội này rèn luyện nhóm Triệu Thu Thực, vì dưới Chí Tôn thụ không chỉ có lực lượng quang minh, còn có lực lượng Chí Tôn, một nơi tốt để rèn luyện bọn họ.
Đạo hạnh của nhóm Triệu Thu Thực còn cạn, không thể ở dưới Chí Tôn thụ quá lâu. Không như nhóm học sinh cường đại có thể tham ngộ đại đạo dưới Chí Tôn thụ. Đám Triệu Thu Thực đến gần Chí Tôn thụ cùng lắm ở lại một chốc, thời gian lâu thì bọn họ không chịu nổi lực lượng quang minh tẩy lễ, cuối cùng sẽ quy y ở lại chốn này.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, đám học sinh Triệu Thu Thực lên tinh thần, theo sau viện trưởng đi tới trước.
Bọn họ đi vào phạm vi Chí Tôn thụ bao phủ liền cảm giác vai nặng trĩu như có tảng đá đè người, khiến họ khó đi tới trước, bước chân chậm chạp.
Thánh quang từ dưới đất chui lên lẻn vào người bọn họ, khiến bên tai như nghe tiếng trời, đầu óc thấy ảo giác. Vài học sinh giật nảy mình, học sinh đạo hạnh cạn không đề phòng bị đụng mở đạo tâm.
Giọng Đỗ Văn Nhụy vang bên tai như tiếng chuông cảnh tỉnh họ:
- Giữ đạo tâm, kiềm một niệm!
Ảo giác trong đầu bị đánh tan, bọn họ tỉnh táo lại.
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức cảnh giác giữ chặt đạo tâm, không dám thả lỏng nữa.
Bọn họ tiến lên từng bước như cõng vật nặng, khó khăn đi tới. Khi sắp đến trước Chí Tôn thụ, nơi đó như núi cao siêu khổng lồ, cả ngọn núi lớn như cương quốc, cây cắm rễ trên ngọn núi lớn đó.
Ngọn núi có từng bậc thềm đá uốn lượn lên trên, từ chân núi nhìn lên không thấy cuối, dường như cầu thang lên tận vũ trụ.
Nhóm Triệu Thu Thực bước lên từng nấc thang, cảm giác lực lượng đè trên lưng ngày càng lớn mạnh như có người chồng từng tảng đá lên lưng họ.
Đi không được bao xa nhóm Triệu Thu Thực đã đổ mồ hôi như tắm, có học sinh thở hồng hộc sắp không đi nổi.
Giọng Đỗ Văn Nhụy quanh quẩn bên tai đánh động tinh thần bọn họ:
- Đi tiếp đi, đừng dừng lại. Có chút xíu khổ sở mà các ngươi đã không chịu được thì sau này làm sao đi ra Tẩy Tội thành? Làm sao phiêu bạt ở bên ngoài xông xáo ra vùng trời?
Nhóm Triệu Thu Thực chấn động tinh thần, cắn chặt răng tiếp tục tiến lên, dù vất vả cực nhọc đến đâu cũng không rên một tiếng.
Nhóm Triệu Thu Thực quá yếu đạo hạnh, đi rất chậm. Những học sinh cường đại, đặc biệt xuất thân từ bốn viện lớn khi lên bậc thang thì mau hơn nhóm Triệu Thu Thực nhiều. Một số học sinh thực lực cường đại đi nhanh như tia chớp, nháy mắt đã leo lên ngọn núi đứng dưới Chí Tôn thụ.
Có học sinh nghi ngờ nhìn nhóm Triệu Thu Thực:
- Bạn học Tẩy Tội viện, các người có thể leo lên được không?
Đám Triệu Thu Thực cắn răng không trả lời câu hỏi, từng bước một leo lên trên.
Nhóm Triệu Thu Thực cắn chặt răng lầm lũi tiến lên, dù lực lượng đè trên người họ ngày càng mạnh, sắp đè sụp bọn họ nhưng họ vẫn gồng hết sức đi tiếp. Với bọn họ dù có phải bò lên cũng quyết bò tới trước Chí Tôn thụ.
Nhóm Triệu Thu Thực không phải vì Chí Tôn quả nữa, gã chỉ muốn chứng minh cho người khác, cho chính mình là họ có thể lên được, dù xuất thân từ Tẩy Tội viện nhỏ nhoi.
/5110
|