Kim Mãng Chân Đế nhìn chằm chằm tổ chim của Bình Thế Thước sau lưng Lý Thất Dạ, hay nói chính xác hơn là bốn quả trứng trong tổ.
Kim Mãng Chân Đế chậm rãi nói:
- Chúng ta hôm nay tới đây là vì Bình Thế Thước. Tổ này có bốn quả trứng, bạn học Lý cần gì độc chiếm? Ta chỉ lấy một quả trứng Bình Thế Thước là được, hy vọng bạn học Lý có thể nương tay thỏa mãn một chút.
Khắc Thạch Chân Đế gật gù đồng ý:
- Đúng vậy!
Bọn họ đến vì trứng Bình Thế Thước chứ không phải tranh một hơi, quan trọng nhất là chia được trứng chim.
Khắc Thạch Chân Đế chậm rãi nói:
- Trong ổ có bốn quả trứng, ba người chúng ta một người một quả, còn một quả và hai con Bình Thế Thước thì bạn học Lý hoàn toàn có thể mang đi, chúng ta sẽ không khó xử.
Nghe Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nói, các học sinh gật gù:
- Câu này có lý.
Mọi người đều cảm thấy có đạo lý.
Trong tổ Bình Thế Thước có bốn quả trứng, ba người Kim Mãng Chân Đế mỗi người một quả, chừa cho Lý Thất Dạ một quả để hắn mang Bình Thế Thước đi, ai đều cảm thấy yêu cầu này không quá đáng.
Nhìn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế rộng lượng như thế, đám học sinh khen:
- Nhóm Khắc Thạch Chân Đế tốt tính quá, lòng dạ rộng lớn. Chân Đế có khác, chúng ta không thể so sánh.
Lý Thất Dạ nhìn ba người Kim Mãng Chân Đế, bật cười nói:
- Mỗi người một quả? Các ngươi suy nghĩ nhiều, ta muốn hết tất cả, các ngươi không liên quan gì.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám học sinh không vừa lòng.
Học sinh hừ mũi nói:
- Quá đáng hết sức, hừ! Quá ngông nghênh!
Học sinh khinh thường lạnh lùng nói:
- Họ Lý không biết điều, cho mặt mũi còn lên mặt, chờ xem hắn đi tìm chết thế nào!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn biến sắc mặt. Đặc biệt là Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống.
Nói sao thì bọn họ là một Chân Đế, đừng nói trong Quang Minh Thánh Viện, nhìn khắp Tiên Thống Giới này họ rất nặng ký. Bọn họ chỉ lấy một quả trứng chim đã là rất thân thiện rồi, bọn họ cũng vô cùng khoan hồng độ lượng. Nay Lý Thất Dạ hùng hổ một bước không nhường, hoàn toàn không xem họ là cái đinh gì, ba người sao nhịn được?
Tục ngữ nói rất hay, tượng đất cũng có ba phần tính tôi chứ nói gì bọn họ. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống, mắt lóe tia sáng lạnh.
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén trầm giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng!
Không trách Phi Mã Thần Tiễn thiếu kiên nhẫn, trước đó gã chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, tuy không có người ngoài biết nhưng gã vẫn thấy hết sức nhục nhã.
Bây giờ kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, có thể nói là thù mới hận cũ!
Lý Thất Dạ cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
- Đúng rồi, như đã nói, ta cuồng rồi sao? Như thế nào? Ngươi không phục? Có phải lần trước chưa đốt mông ngươi thành sườn heo, không đúng, là thịt ngựa nướng, ưm, hơi bị ngon.
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, tức giận run người. Lần trước Phi Mã Thần Tiễn bị lửa của Lý Thất Dạ đốt chật vật chạy trốn, trừ bộ hạ của gã ra không có người ngoài biết.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra trước công chúng như đâm vào vết sẹo lòng gã, hỏi sao Phi Mã Thần Tiễn không tức run người.
Phi Mã Thần Tiễn không nhịn được nữa, đứng ra hét to:
- Tiểu súc sinh, dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ngày thường Phi Mã Thần Tiễn từng sợ ai? Làm Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực của gã mạnh hơn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, đủ cho gã ngạo thị bát hoang, càn quét cửu thiên thập địa. Bây giờ bị vãn bối như Lý Thất Dạ nhục nhã làm Phi Mã Thần Tiễn lửa giận ngút trời.
Lý Thất Dạ xì cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
- Bằng vào ngươi? Bất Hủ Chân Thần trăm vạn kiếp như ngươi hơi miễn cưỡng, tưởng mình là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp sao?
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Ngươi...! Bổn tọa... có tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Phi Mã Thần Tiễn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Nghe Phi Mã Thần Tiễn nói thế nhiều học sinh hoang mang nhìn nhau.
Lý Thất Dạ xì cười nói:
- A, thì ra tốc độ có thể đến trình độ đó. Nói hơn nửa ngày toàn là khoác lác, chỉ hơi miễn cưỡng đến trăm vạn kiếp đã thổi phồng thành ngàn vạn kiếp. Thần Thú Thiên Nhung Quân các ngươi đều thích khoác lác vậy sao?
Phi Mã Thần Tiễn tức giận run rẩy, mặt đỏ rần ú ớ:
- Ngươi...!
Thì ra thực lực của Phi Mã Thần Tiễn không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, chẳng qua gã được người ta khen ‘tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp’. Rồi có người tuyên truyền Phi Mã Thần Tiễn là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp. Phi Mã Thần Tiễn không đặc biệt thanh minh nên mọi người đều tưởng gã đã là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Giờ ngay trước mặt mọi người bị Lý Thất Dạ vạch trần lời nói dối làm Phi Mã Thần Tiễn hết sức xấu hổ. Vì cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn rất hưởng thụ được người ta tôn xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nay Lý Thất Dạ vạch trần gã trước người trong thiên hạ là nhục nhã gã.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng cười:
- Tiểu súc sinh có dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ong ong ong ong ong!
Trường cung của Phi Mã Thần Tiễn không bắn tự ngân, toát ra hơi thở sắc lạnh, cây cung này là hung khí.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, mặc dù Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp tên không xứng với thật, nhưng danh hiệu Thần Tiễn của Phi Mã Thần Tiễn là thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ dửng dưng cười nói:
- Đỡ vài mũi tên của ngươi thì có sao? Ta không dùng binh khí, chỉ đứng yên cho ngươi bắn thì ngươi cũng không bắn trúng được.
Nghe câu nói cuồng vọng của Lý Thất Dạ, tất cả học sinh xoe tròn mắt:
- Tiểu tử này bị điên sao?
Nhóm Triệu Thu Thực giật nảy mình. Tuy Phi Mã Thần Tiễn không có thực lực Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nhưng danh hiệu Thần Tiễn không giả. Tiễn thuật hay tốc độ của Phi Mã Thần Tiễn đều đặc biệt đương thời, giờ Lý Thất Dạ nói đứng yên cho gã bắn thì quá ngông cuồng.
Học sinh cười khẩy nói:
- Hừ! Thứ không biết tự lượng sức mình, hắn còn chưa thấy thuật tên vô thượng của Phi Mã Thần Tiễn mới nói vậy.
Có học trưởng thấy Lý Thất Dạ khoác lác quá mức, lắc đầu nói:
- Nếu hắn dùng Tẩy Tội kiếm thì không chừng ngăn được tên của Phi Mã Thần Tiễn, nhưng bảo là đứng yên cho người ta bắn thì tự sát.
Học sinh khinh thường nói:
- Hắn tự tìm chết thì trách được ai.
Kim Mãng Chân Đế chậm rãi nói:
- Chúng ta hôm nay tới đây là vì Bình Thế Thước. Tổ này có bốn quả trứng, bạn học Lý cần gì độc chiếm? Ta chỉ lấy một quả trứng Bình Thế Thước là được, hy vọng bạn học Lý có thể nương tay thỏa mãn một chút.
Khắc Thạch Chân Đế gật gù đồng ý:
- Đúng vậy!
Bọn họ đến vì trứng Bình Thế Thước chứ không phải tranh một hơi, quan trọng nhất là chia được trứng chim.
Khắc Thạch Chân Đế chậm rãi nói:
- Trong ổ có bốn quả trứng, ba người chúng ta một người một quả, còn một quả và hai con Bình Thế Thước thì bạn học Lý hoàn toàn có thể mang đi, chúng ta sẽ không khó xử.
Nghe Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nói, các học sinh gật gù:
- Câu này có lý.
Mọi người đều cảm thấy có đạo lý.
Trong tổ Bình Thế Thước có bốn quả trứng, ba người Kim Mãng Chân Đế mỗi người một quả, chừa cho Lý Thất Dạ một quả để hắn mang Bình Thế Thước đi, ai đều cảm thấy yêu cầu này không quá đáng.
Nhìn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế rộng lượng như thế, đám học sinh khen:
- Nhóm Khắc Thạch Chân Đế tốt tính quá, lòng dạ rộng lớn. Chân Đế có khác, chúng ta không thể so sánh.
Lý Thất Dạ nhìn ba người Kim Mãng Chân Đế, bật cười nói:
- Mỗi người một quả? Các ngươi suy nghĩ nhiều, ta muốn hết tất cả, các ngươi không liên quan gì.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám học sinh không vừa lòng.
Học sinh hừ mũi nói:
- Quá đáng hết sức, hừ! Quá ngông nghênh!
Học sinh khinh thường lạnh lùng nói:
- Họ Lý không biết điều, cho mặt mũi còn lên mặt, chờ xem hắn đi tìm chết thế nào!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn biến sắc mặt. Đặc biệt là Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống.
Nói sao thì bọn họ là một Chân Đế, đừng nói trong Quang Minh Thánh Viện, nhìn khắp Tiên Thống Giới này họ rất nặng ký. Bọn họ chỉ lấy một quả trứng chim đã là rất thân thiện rồi, bọn họ cũng vô cùng khoan hồng độ lượng. Nay Lý Thất Dạ hùng hổ một bước không nhường, hoàn toàn không xem họ là cái đinh gì, ba người sao nhịn được?
Tục ngữ nói rất hay, tượng đất cũng có ba phần tính tôi chứ nói gì bọn họ. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống, mắt lóe tia sáng lạnh.
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén trầm giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng!
Không trách Phi Mã Thần Tiễn thiếu kiên nhẫn, trước đó gã chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, tuy không có người ngoài biết nhưng gã vẫn thấy hết sức nhục nhã.
Bây giờ kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, có thể nói là thù mới hận cũ!
Lý Thất Dạ cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
- Đúng rồi, như đã nói, ta cuồng rồi sao? Như thế nào? Ngươi không phục? Có phải lần trước chưa đốt mông ngươi thành sườn heo, không đúng, là thịt ngựa nướng, ưm, hơi bị ngon.
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, tức giận run người. Lần trước Phi Mã Thần Tiễn bị lửa của Lý Thất Dạ đốt chật vật chạy trốn, trừ bộ hạ của gã ra không có người ngoài biết.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra trước công chúng như đâm vào vết sẹo lòng gã, hỏi sao Phi Mã Thần Tiễn không tức run người.
Phi Mã Thần Tiễn không nhịn được nữa, đứng ra hét to:
- Tiểu súc sinh, dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ngày thường Phi Mã Thần Tiễn từng sợ ai? Làm Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực của gã mạnh hơn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, đủ cho gã ngạo thị bát hoang, càn quét cửu thiên thập địa. Bây giờ bị vãn bối như Lý Thất Dạ nhục nhã làm Phi Mã Thần Tiễn lửa giận ngút trời.
Lý Thất Dạ xì cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
- Bằng vào ngươi? Bất Hủ Chân Thần trăm vạn kiếp như ngươi hơi miễn cưỡng, tưởng mình là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp sao?
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Ngươi...! Bổn tọa... có tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Phi Mã Thần Tiễn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Nghe Phi Mã Thần Tiễn nói thế nhiều học sinh hoang mang nhìn nhau.
Lý Thất Dạ xì cười nói:
- A, thì ra tốc độ có thể đến trình độ đó. Nói hơn nửa ngày toàn là khoác lác, chỉ hơi miễn cưỡng đến trăm vạn kiếp đã thổi phồng thành ngàn vạn kiếp. Thần Thú Thiên Nhung Quân các ngươi đều thích khoác lác vậy sao?
Phi Mã Thần Tiễn tức giận run rẩy, mặt đỏ rần ú ớ:
- Ngươi...!
Thì ra thực lực của Phi Mã Thần Tiễn không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, chẳng qua gã được người ta khen ‘tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp’. Rồi có người tuyên truyền Phi Mã Thần Tiễn là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp. Phi Mã Thần Tiễn không đặc biệt thanh minh nên mọi người đều tưởng gã đã là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Giờ ngay trước mặt mọi người bị Lý Thất Dạ vạch trần lời nói dối làm Phi Mã Thần Tiễn hết sức xấu hổ. Vì cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn rất hưởng thụ được người ta tôn xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nay Lý Thất Dạ vạch trần gã trước người trong thiên hạ là nhục nhã gã.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng cười:
- Tiểu súc sinh có dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ong ong ong ong ong!
Trường cung của Phi Mã Thần Tiễn không bắn tự ngân, toát ra hơi thở sắc lạnh, cây cung này là hung khí.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, mặc dù Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp tên không xứng với thật, nhưng danh hiệu Thần Tiễn của Phi Mã Thần Tiễn là thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ dửng dưng cười nói:
- Đỡ vài mũi tên của ngươi thì có sao? Ta không dùng binh khí, chỉ đứng yên cho ngươi bắn thì ngươi cũng không bắn trúng được.
Nghe câu nói cuồng vọng của Lý Thất Dạ, tất cả học sinh xoe tròn mắt:
- Tiểu tử này bị điên sao?
Nhóm Triệu Thu Thực giật nảy mình. Tuy Phi Mã Thần Tiễn không có thực lực Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nhưng danh hiệu Thần Tiễn không giả. Tiễn thuật hay tốc độ của Phi Mã Thần Tiễn đều đặc biệt đương thời, giờ Lý Thất Dạ nói đứng yên cho gã bắn thì quá ngông cuồng.
Học sinh cười khẩy nói:
- Hừ! Thứ không biết tự lượng sức mình, hắn còn chưa thấy thuật tên vô thượng của Phi Mã Thần Tiễn mới nói vậy.
Có học trưởng thấy Lý Thất Dạ khoác lác quá mức, lắc đầu nói:
- Nếu hắn dùng Tẩy Tội kiếm thì không chừng ngăn được tên của Phi Mã Thần Tiễn, nhưng bảo là đứng yên cho người ta bắn thì tự sát.
Học sinh khinh thường nói:
- Hắn tự tìm chết thì trách được ai.
/5110
|