Lý Thất Dạ đi từng bước trên Thiên Tiệm, lúc này hắn một bước vượt qua ức vạn không gian, trong khoảnh khắc đứng ở ven Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ đã đứng trên một khối nham thạch ven biển, giương mắt nhìn Bất Độ Hải ngay trước mắt.
Bất Độ Hải, vạn cổ đến nay nó bí ẩn không ai biết bên trong có cái gì, không biết bờ bên kia là gì, không ai biết Bất Độ Hải lớn cỡ nào.
Ngươi đứng ở bờ biển sẽ cảm nhận Bất Độ Hải quá lớn, khi quay đầu nhìn Tiên Thống Giới sẽ cảm giác một góc nhỏ Bất Độ Hải đã có thể nhấn chìm Tiên Thống Giới.
Mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, có là Thủy Tổ thì khi mở thiên nhãn nhìn Bất Độ Hải cũng không thể xuyên qua đại dương. Mặc kệ mắt của ngươi có thể nhìn bao xa, xuyên thấu bao nhiêu không gian, nhưng trước mắt ngươi là Bất Độ Hải mênh mông, sâu bên trong sóng lớn ngập trời. Ngươi không thể nhìn trọn Bất Độ Hải, thậm chí không nhìn được hết một góc biển.
Có người nói thế giới nguyên Tam Tiên giới cộng lại cũng không to bằng một góc Bất Độ Hải.
Bờ bên kia Bất Độ Hải là chỗ nào? Bờ bên kia có cái gì? Càng không người biết.
Có người nói nếu ngươi vượt qua Bất Độ Hải đến bờ bên kia là có thể đi vào Tiên giới trong truyền thuyết, thật sự sống suốt đời.
Nhưng đây chỉ là tin đồn, không ai biết thật hay giả.
Có người nói trong Bất Độ Hải có đảo tiên, trên đảo mọc tiên dược trường sinh trợ giúp người trường sinh.
Không ai trở về từ Bất Độ Hải nên mọi người không biết là thật hay giả.
Tóm lại vạn cổ đến nay Bất Độ Hải là điều bí ẩn, không ai cởi bỏ được bí ẩn đó.
Người đi vào Bất Độ Hải không còn trở về, Thủy Tổ vô địch vạn cổ hay Chân Đế kinh diễm vô song, hoặc là Trường Tồn tuyệt thế không gì sánh bằng, sau khi vào Bất Độ Hải thì họ đều biến mất.
Dù vậy trăm ngàn vạn năm nay Thủy Tổ đời sau, Chân Đế vô song người trước ngã xuống, người sau đi vào Bất Độ Hải.
Tại sao Thủy Tổ, Chân Đế luôn vào Bất Độ Hải? Mọi người không rõ.
Có người nói khi mạnh đến trình độ nhất định thì bờ bên kia Bất Độ Hải có lực lượng bí ẩn kêu gọi họ. Có người nói khi Chân Đế, Thủy Tổ mạnh đến mức nào đó cảm thấy trong Tam Tiên giới không có gì đáng để họ ở lại. Bọn họ muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì lựa chọn duy nhất là vượt Bất Độ Hải. Trong Bất Độ Hải, phía bờ bên kia có thể cho họ đáp án.
Tóm lại trăm ngàn vạn năm nay người vào Bất Độ Hải đếm hoài không hết, nhưng chưa từng nghe có ai trở về, điều này khiến Bất Độ Hải thành bí ẩn vĩnh viễn không thể giải đáp.
Nhìn Bất Độ Hải, đây là một thế giới vô tận. Ngươi đứng ở trên biển không thấy mặt trời, chỗ này là thế giới màu xám. Nhưng sau khi vào Bất Độ Hải thì là thế giới khác hẳn, thế giới bao la mênh mông tràn ngập khả năng vô hạn, có lẽ chỗ này là các đại thế giới diễn sinh.
Đứng ở ven biển, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ nhẹ bờ. Đứng đây hưởng thụ gió biển, nghe sóng biển thì thật thoải mái, sảng khoái.
Nhưng nếu ngươi đủ mạnh sẽ phát hiện sóng biển Bất Độ Hải rõ ràng vỗ bờ, nhưng ngươi cảm nhận Bất Độ Hải dường như nghiêng hướng biển, sóng dâng lên trong biển, mắt ngươi thấy hoàn toàn trái ngược. Khi ngươi mạnh đến cảnh giới Thủy Tổ mới thấy trong Bất Độ Hải như có lực lượng lôi kéo ngươi, khi ngươi bước vào Bất Độ Hải thì bị cái gì bí ẩn, kỳ diệu vô cùng hấp dẫn.
Lý Thất Dạ đứng trên tảng đá hưởng thụ gió biển thổi, nhắm mắt không nhúc nhích như đã thành pho tượng.
Lý Thất Dạ đứng đó thành tượng đá, hóa thành tuyên cổ, thời gian ngừng trôi, hắn như đã mọc rễ.
Theo thời gian trôi qua, không chỉ dưới chân mọc rễ, nhánh rễ của hắn cắm vào Bất Độ Hải kéo dài tới chỗ sâu trong biển, cắm vào nơi sâu nhất.
Không biết qua bao lâu Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra, nhìn Bất Độ Hải lần cuối:
- Tai nạn đến! Có người mở đường, sẽ có người cưỡi gió trở về, nhưng người trở về không còn là người kia.
Lý Thất Dạ nói nghe rất huyền ảo, như tiên tri, ai nghe hiểu được sẽ sợ đến mất hồn mất vía.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, không để ý nhiều, không có nhiều cảm khái. Dù sao Tam Tiên giới không cần hắn bảo vệ, sẽ có người bảo vệ nó.
Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, bước chậm dọc theo ven biển, mặc cho nước biển vỗ vào gót chân.
Lý Thất Dạ bước chậm để lại chuỗi dấu chân dài trên bờ cát, khi sóng biển vỗ tới thì mọi dấu chân biến mất không còn lại gì.
Khi Lý Thất Dạ đi vào vịnh, có người ngồi xếp bằng trên góc biển.
Lý Thất Dạ đi tới, người đó nâng ly mời:
- Đạo huynh tới uống một ly không?
Ít ai đến ven Bất Độ Hải, dù có người đến cũng chỉ nhìn sơ rồi đi, càng sẽ không uống rượu tại đây.
Người đó nhàn nhã uống rượu ở chỗ này như đang ngắm cảnh đẹp của Bất Độ Hải.
Đây là một thanh niên, gã ngồi ở góc biển, bàn ngọc đặt trước mặt, lò lửa bên cạnh đun rượu ngon, nghe tiếng ùng ục thì rượu đã sôi, toát hơi nóng, từ xa nghe mùi thơm say lòng người.
Thanh niên trông không quá lớn tuổi, khoảng hai mươi, mặc áo vải làm bằng vải thu, trông rất bình thường nhưng đường kim tỉ mỉ ra từ tay đại sư, chỗ nút kết bằng cổ triện, rất diệu, tràn ngập huyền cơ.
Thanh niên có mái tóc dài ghim bằng thoa trúc tím, nhìn như tùy ý nhưng khá tự nhiên, bốn phần văn nhã, sáu phần tiêu sái.
Thanh niên thần thái tự nhiên dường như núi có sập cũng mặt không đổi biến sắc, nho nhã tuấn tú như ngọn núi tú tuyệt vô song.
Tuy trên người thanh niên này không có hơi thở kinh người gì nhưng cho cảm giác văn nhã khó tả, nhìn một cái đã cảm giác trong bụng gã chứa ức vạn quyển sách. Dù không trao đổi gì, chỉ nhìn gã đã cảm thấy bác học đa tài, đầy bụng kinh luân.
Được thanh niên mời, Lý Thất Dạ ngước lên nhìn gã.
Thanh niên nhiệt tình đứng dậy nói:
- Được gặp đạo huynh ở đây là duyên phận của ta, tạo hóa lớn. Nếu đạo huynh chịu nể mặt thì mời đến đây uống một ly được không?
Lý Thất Dạ cười bước tới gần thanh niên.
Thanh niên thấy Lý Thất Dạ đi tới vội lấy ghế ngọc băng ra, phủi lá rụng dính bên trên, tự mình bày ly chén ra, cử chỉ hết sức khiêm tốn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh như không, thản nhiên ngồi xuống.
Lúc này thanh niên cầm bình rượu đun sôi lên đổ rượu ngon nóng hổi cho Lý Thất Dạ.
Đây là rượu ngon, rượu đổ vào ly ngọc nổi lên khói vàng. Rượu ngon đổ vào có tiếng rồng ngâm, ẩn chứa đất đai, rất thần kỳ. Dường như một ly rượu ngon chất chứa lực lượng chân long, tinh hoa đất đai, một ly rượu này sánh bằng tu sĩ tu luyện mấy ngàn năm.
Lý Thất Dạ đã đứng trên một khối nham thạch ven biển, giương mắt nhìn Bất Độ Hải ngay trước mắt.
Bất Độ Hải, vạn cổ đến nay nó bí ẩn không ai biết bên trong có cái gì, không biết bờ bên kia là gì, không ai biết Bất Độ Hải lớn cỡ nào.
Ngươi đứng ở bờ biển sẽ cảm nhận Bất Độ Hải quá lớn, khi quay đầu nhìn Tiên Thống Giới sẽ cảm giác một góc nhỏ Bất Độ Hải đã có thể nhấn chìm Tiên Thống Giới.
Mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, có là Thủy Tổ thì khi mở thiên nhãn nhìn Bất Độ Hải cũng không thể xuyên qua đại dương. Mặc kệ mắt của ngươi có thể nhìn bao xa, xuyên thấu bao nhiêu không gian, nhưng trước mắt ngươi là Bất Độ Hải mênh mông, sâu bên trong sóng lớn ngập trời. Ngươi không thể nhìn trọn Bất Độ Hải, thậm chí không nhìn được hết một góc biển.
Có người nói thế giới nguyên Tam Tiên giới cộng lại cũng không to bằng một góc Bất Độ Hải.
Bờ bên kia Bất Độ Hải là chỗ nào? Bờ bên kia có cái gì? Càng không người biết.
Có người nói nếu ngươi vượt qua Bất Độ Hải đến bờ bên kia là có thể đi vào Tiên giới trong truyền thuyết, thật sự sống suốt đời.
Nhưng đây chỉ là tin đồn, không ai biết thật hay giả.
Có người nói trong Bất Độ Hải có đảo tiên, trên đảo mọc tiên dược trường sinh trợ giúp người trường sinh.
Không ai trở về từ Bất Độ Hải nên mọi người không biết là thật hay giả.
Tóm lại vạn cổ đến nay Bất Độ Hải là điều bí ẩn, không ai cởi bỏ được bí ẩn đó.
Người đi vào Bất Độ Hải không còn trở về, Thủy Tổ vô địch vạn cổ hay Chân Đế kinh diễm vô song, hoặc là Trường Tồn tuyệt thế không gì sánh bằng, sau khi vào Bất Độ Hải thì họ đều biến mất.
Dù vậy trăm ngàn vạn năm nay Thủy Tổ đời sau, Chân Đế vô song người trước ngã xuống, người sau đi vào Bất Độ Hải.
Tại sao Thủy Tổ, Chân Đế luôn vào Bất Độ Hải? Mọi người không rõ.
Có người nói khi mạnh đến trình độ nhất định thì bờ bên kia Bất Độ Hải có lực lượng bí ẩn kêu gọi họ. Có người nói khi Chân Đế, Thủy Tổ mạnh đến mức nào đó cảm thấy trong Tam Tiên giới không có gì đáng để họ ở lại. Bọn họ muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì lựa chọn duy nhất là vượt Bất Độ Hải. Trong Bất Độ Hải, phía bờ bên kia có thể cho họ đáp án.
Tóm lại trăm ngàn vạn năm nay người vào Bất Độ Hải đếm hoài không hết, nhưng chưa từng nghe có ai trở về, điều này khiến Bất Độ Hải thành bí ẩn vĩnh viễn không thể giải đáp.
Nhìn Bất Độ Hải, đây là một thế giới vô tận. Ngươi đứng ở trên biển không thấy mặt trời, chỗ này là thế giới màu xám. Nhưng sau khi vào Bất Độ Hải thì là thế giới khác hẳn, thế giới bao la mênh mông tràn ngập khả năng vô hạn, có lẽ chỗ này là các đại thế giới diễn sinh.
Đứng ở ven biển, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ nhẹ bờ. Đứng đây hưởng thụ gió biển, nghe sóng biển thì thật thoải mái, sảng khoái.
Nhưng nếu ngươi đủ mạnh sẽ phát hiện sóng biển Bất Độ Hải rõ ràng vỗ bờ, nhưng ngươi cảm nhận Bất Độ Hải dường như nghiêng hướng biển, sóng dâng lên trong biển, mắt ngươi thấy hoàn toàn trái ngược. Khi ngươi mạnh đến cảnh giới Thủy Tổ mới thấy trong Bất Độ Hải như có lực lượng lôi kéo ngươi, khi ngươi bước vào Bất Độ Hải thì bị cái gì bí ẩn, kỳ diệu vô cùng hấp dẫn.
Lý Thất Dạ đứng trên tảng đá hưởng thụ gió biển thổi, nhắm mắt không nhúc nhích như đã thành pho tượng.
Lý Thất Dạ đứng đó thành tượng đá, hóa thành tuyên cổ, thời gian ngừng trôi, hắn như đã mọc rễ.
Theo thời gian trôi qua, không chỉ dưới chân mọc rễ, nhánh rễ của hắn cắm vào Bất Độ Hải kéo dài tới chỗ sâu trong biển, cắm vào nơi sâu nhất.
Không biết qua bao lâu Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra, nhìn Bất Độ Hải lần cuối:
- Tai nạn đến! Có người mở đường, sẽ có người cưỡi gió trở về, nhưng người trở về không còn là người kia.
Lý Thất Dạ nói nghe rất huyền ảo, như tiên tri, ai nghe hiểu được sẽ sợ đến mất hồn mất vía.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, không để ý nhiều, không có nhiều cảm khái. Dù sao Tam Tiên giới không cần hắn bảo vệ, sẽ có người bảo vệ nó.
Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, bước chậm dọc theo ven biển, mặc cho nước biển vỗ vào gót chân.
Lý Thất Dạ bước chậm để lại chuỗi dấu chân dài trên bờ cát, khi sóng biển vỗ tới thì mọi dấu chân biến mất không còn lại gì.
Khi Lý Thất Dạ đi vào vịnh, có người ngồi xếp bằng trên góc biển.
Lý Thất Dạ đi tới, người đó nâng ly mời:
- Đạo huynh tới uống một ly không?
Ít ai đến ven Bất Độ Hải, dù có người đến cũng chỉ nhìn sơ rồi đi, càng sẽ không uống rượu tại đây.
Người đó nhàn nhã uống rượu ở chỗ này như đang ngắm cảnh đẹp của Bất Độ Hải.
Đây là một thanh niên, gã ngồi ở góc biển, bàn ngọc đặt trước mặt, lò lửa bên cạnh đun rượu ngon, nghe tiếng ùng ục thì rượu đã sôi, toát hơi nóng, từ xa nghe mùi thơm say lòng người.
Thanh niên trông không quá lớn tuổi, khoảng hai mươi, mặc áo vải làm bằng vải thu, trông rất bình thường nhưng đường kim tỉ mỉ ra từ tay đại sư, chỗ nút kết bằng cổ triện, rất diệu, tràn ngập huyền cơ.
Thanh niên có mái tóc dài ghim bằng thoa trúc tím, nhìn như tùy ý nhưng khá tự nhiên, bốn phần văn nhã, sáu phần tiêu sái.
Thanh niên thần thái tự nhiên dường như núi có sập cũng mặt không đổi biến sắc, nho nhã tuấn tú như ngọn núi tú tuyệt vô song.
Tuy trên người thanh niên này không có hơi thở kinh người gì nhưng cho cảm giác văn nhã khó tả, nhìn một cái đã cảm giác trong bụng gã chứa ức vạn quyển sách. Dù không trao đổi gì, chỉ nhìn gã đã cảm thấy bác học đa tài, đầy bụng kinh luân.
Được thanh niên mời, Lý Thất Dạ ngước lên nhìn gã.
Thanh niên nhiệt tình đứng dậy nói:
- Được gặp đạo huynh ở đây là duyên phận của ta, tạo hóa lớn. Nếu đạo huynh chịu nể mặt thì mời đến đây uống một ly được không?
Lý Thất Dạ cười bước tới gần thanh niên.
Thanh niên thấy Lý Thất Dạ đi tới vội lấy ghế ngọc băng ra, phủi lá rụng dính bên trên, tự mình bày ly chén ra, cử chỉ hết sức khiêm tốn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh như không, thản nhiên ngồi xuống.
Lúc này thanh niên cầm bình rượu đun sôi lên đổ rượu ngon nóng hổi cho Lý Thất Dạ.
Đây là rượu ngon, rượu đổ vào ly ngọc nổi lên khói vàng. Rượu ngon đổ vào có tiếng rồng ngâm, ẩn chứa đất đai, rất thần kỳ. Dường như một ly rượu ngon chất chứa lực lượng chân long, tinh hoa đất đai, một ly rượu này sánh bằng tu sĩ tu luyện mấy ngàn năm.
/5110
|