Lưu Tam Cường nịnh hót Đại Hắc Ngưu, nói nó mạnh hơn thụ yêu già làm nó lâng lâng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ngươi nên biết đại đạo của thụ yêu già đã thành, nắm giữ địa thế, tùy thời có thể rời khỏi Thánh sơn. Nếu lão biết ngươi hạ thấp lão nâng con trâu than củi lên thì ngươi cảm thấy lão nghĩ sao?
Lưu Tam Cường trắng mặt, trợn to mắt nói:
- Cái... cái... cái này... thì...
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nếu có cơ hội ta sẽ chuyển lời của ngươi lại.
Đại Hắc Ngưu vỗ móng vuốt lên vai Lưu Tam Cường, choàng vai gã, cười tủm tỉm nói:
- Không sao đâu tiểu tử, yên tâm, bổn soái ngưu thấy ngươi thuận mắt nên hôm nay có bổn soái ngưu bảo kê cho. Thụ yêu già mặc dù càn quấy nhưng rời khỏi Thánh sơn, Quang Minh Thánh Viện thì chưa chắc, bổn soái ngưu sẽ làm một trận lớn với lão!
Lưu Tam Cường nhăn mặt cố treo nụ cười:
- Đa tạ Ngưu gia.
Lý Thất Dạ đâm thêm nhát dao:
- Khỏi phải tạ, theo ta hiểu biết con trâu than củi này nếu gặp nguy hiểm thì nó sẽ trốn đầu tiên, chắc chắn không che chở ngươi.
- Này này! Đại thánh nhân đừng đâm bị thóc thọc bị gạo được không? Bổn soái ngưu dù gì là thần ngưu vô song cõi đời, duy nhất vạn cổ. Bổn soái ngưu không sợ trời không sợ đất! Hừ hừ, thụ yêu già đó có là gì? Bổn soái ngưu cũng có thể làm một trận với lão!
Lý Thất Dạ nhàn nhã liếc nó:
- Vậy sao? Ta nghe lão nói ngươi ăn vụng mấy miếng lá của lão, lão đang suy nghĩ nên tính sổ với ngươi thế nào.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lúng túng nói:
- Chuyện đó là hiểu lầm, nhầm thôi.
Đại Hắc Ngưu lại lẩm bẩm:
- Hừ! Thụ yêu già nhỏ nhen, có mấy miếng lá cây chứ gì, ta đi hái mấy miếng trả lại là được.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Phải không? Đó là cây bồ đề vô thượng, mấy miếng lá cây đó có lẽ thụ yêu già vừa sinh ra liền có, ngươi cảm thấy đi đâu hái được lá cây như vậy?
Đại Hắc Ngưu á khẩu:
- A!
Lúc trước Đại Hắc Ngưu có ăn vụng lá cây của thụ yêu già. Mấy miếng lá cây lai lịch rất động trời, Đại Hắc Ngưu thèm muốn lâu lắm rồi, thèm chảy nước miếng. Đại Hắc Ngưu thừa dịp một cơ hội rất hiếm có táp một hơi vài miếng lá rồi bỏ chạy.
Đại Hắc Ngưu bị thụ yêu già đánh chỉ còn nửa cái mạng, mùi vị cực kỳ khó chịu. Nhưng nó đã ăn mấy miếng lá cây vào bụng, thụ yêu già không còn cách nào khác hơn là đành nhận.
Lưu Tam Cường nghe vậy mắt sáng rực hỏi:
- Ngưu gia... thật sự ăn miếng lá tiên đó?
Lý Thất Dạ thấy Lưu Tam Cường rục rịch, cười khẽ:
- Nhìn xem, ngươi nói một câu đã lòi đuôi.
Đại Hắc Ngưu lườm Lưu Tam Cường:
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn?
Lưu Tam Cường nuốt nước miếng cười gượng nói:
- Tổ tiên chúng ta có ghi lại là... là mấy miếng lá cây đó vô song cõi đời, Thủy Tổ khó có.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng ừng ực.
Đại Hắc Ngưu đắc ý kiêu ngạo nói:
- Hừm, không nhìn xem đại soái ngưu này là ai? Lấy vài miếng lá cây có là gì? Hừ hừ, sẽ có ngày bổn soái ngưu cắn luôn rễ già của thụ yêu già, để coi lão ta còn kiêu ngạo được không!
Lưu Tam Cường gật đầu lia hùa theo:
- Đúng đúng, Ngưu gia thần võ vô song, vô địch cõi đời! Ngưu gia lần sau đi cắn rễ già của Thụ gia thì... he he, nhớ cho tiểu nhân mấy miếng lá cây với. Mấy miếng lá trên ngọn cây của Thụ gia vàng rơm, ngon.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Tam Cường thèm thuồng, hỏi:
- Ngươi muốn trộm mấy miếng lá non?
Lưu Tam Cường vội lau khóe miệng, chối ngay:
- Không, không, tuyệt đối không có! Tiểu... tiểu nhân chỉ muốn cất chứa, vậy thôi.
- Cất chứa cái đầu ngươi!
Đại Hắc Ngưu lại đạp Lưu Tam Cường một vó bay ra ngoài, mắng:
- Ba đời ông cháu nhà ngươi đều đến Thánh sơn trộm đồ, biến sang một bên đi! Lần sau thấy người Lưu gia là bổn soái ngưu sẽ làm thịt hết!
Bị Đại Hắc Ngưu đá bay nhưng Lưu Tam Cường không tức giận, gã lẩn trong đám đông la to:
- Ngưu gia đừng giận, nhớ lần sau gửi mấy miếng lá cây cho tiểu nhân! Tiểu nhân đi bán vé kiếm chút cháo đây!
Lý Thất Dạ buồn cười lắc đầu nhìn Lưu Tam Cường lẻn vào đám người.
Đại Hắc Ngưu khinh thường liếc bóng lưng Lưu Tam Cường:
- Nhãi ranh!
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng Lưu Tam Cường rất hợp khẩu vị của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm hỏi:
- Mấy miếng lá cây của thụ yêu già hương vị thế nào?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Đại Hắc Ngưu nuốt nước miếng cười gượng:
- À thì... không nếm kỹ, nhai vài cái rồi nuốt thôi.
Khi ấy Đại Hắc Ngưu nuốt vào mấy miếng lá cây trốn còn không kịp, lấy đâu ra cơ hội nếm kỹ. Nó nuốt cái ực nên không nhớ mùi vị lá cây thế nào.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Trâu nhai mẫu đơn, hèn gì thụ yêu già muốn chém chết ngươi, đổi lại là ta cũng sẽ giết ngươi làm nồi lẩu bò.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, nhưng không nhịn được đắc ý cười gian. Đây xem như việc đắc ý nhất trong đời nó, dù sao cướp mấy miếng lá cây từ tay thụ yêu già là chuyện cực kỳ nghịch thiên.
Trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu hạng người vô địch thèm muốn mấy miếng lá cây này, có Thủy Tổ cũng khát khao nhưng họ chưa bao giờ thành công.
Một lúc lâu sau đến lượt nhóm Lý Thất Dạ vào trong. Tiểu nhị của Kiêu Hoành Thương Hành nhận vé vào cửa, nhìn vé rồi lại ngó Đại Hắc Ngưu.
Mặc dù có nhiều yêu tộc tham gia đấu giá nhưng đa số sẽ biến hình người, không giống như Đại Hắc Ngưu vẫn là bộ dạng con trâu. Bởi vậy tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành thấy lạ nhìn kỹ chút.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt trâu lườm tiểu nhị:
- Nhìn cái gì, trâu không thể tham gia hội đấu giá sao?
Trong khi Đại Hắc Ngưu nổi khùng, Lý Thất Dạ châm chọc:
- Ngươi đi tham gia lẩu thịt bò thích hợp hơn.
Tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành buồn cười nhưng không dám cười, cố bình tĩnh nói:
- Vị gia này, không, không, tiểu nhân không có ý đó, mời các vị vào.
Mặc dù Đại Hắc Ngưu không vừa lòng nhưng nó không so đo với tiểu nhân vật, lầu bầu mấy câu rồi theo Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá.
Phòng đấu giá rất lớn, ai đứng trong này sẽ cảm giác mình như con kiến.
Phòng đấu giá lớn có thể chứa mấy chục vạn người, đủ biết nó to cỡ nào rồi.
Phòng đấu giá hình thuyền, đài đấu giá ngay chính giữa, xung quanh là khách tham gia. Vị trí càng gần đài đấu giá thì địa vị càng tôn quý.
Khi nhóm Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá đã là biển người đông đúc, vô số cường giả tu sĩ ngồi trên vị trí của mình chờ bắt đầu đấu giá. Nhóm Lý Thất Dạ đi vào ngồi xuống chỗ của mình, Đại Hắc Ngưu thẳng người ngồi trên ghế. May mà ghế rất cứng, nhưng vẫn bị Đại Hắc Ngưu đè lên kêu ken két.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ngươi nên biết đại đạo của thụ yêu già đã thành, nắm giữ địa thế, tùy thời có thể rời khỏi Thánh sơn. Nếu lão biết ngươi hạ thấp lão nâng con trâu than củi lên thì ngươi cảm thấy lão nghĩ sao?
Lưu Tam Cường trắng mặt, trợn to mắt nói:
- Cái... cái... cái này... thì...
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nếu có cơ hội ta sẽ chuyển lời của ngươi lại.
Đại Hắc Ngưu vỗ móng vuốt lên vai Lưu Tam Cường, choàng vai gã, cười tủm tỉm nói:
- Không sao đâu tiểu tử, yên tâm, bổn soái ngưu thấy ngươi thuận mắt nên hôm nay có bổn soái ngưu bảo kê cho. Thụ yêu già mặc dù càn quấy nhưng rời khỏi Thánh sơn, Quang Minh Thánh Viện thì chưa chắc, bổn soái ngưu sẽ làm một trận lớn với lão!
Lưu Tam Cường nhăn mặt cố treo nụ cười:
- Đa tạ Ngưu gia.
Lý Thất Dạ đâm thêm nhát dao:
- Khỏi phải tạ, theo ta hiểu biết con trâu than củi này nếu gặp nguy hiểm thì nó sẽ trốn đầu tiên, chắc chắn không che chở ngươi.
- Này này! Đại thánh nhân đừng đâm bị thóc thọc bị gạo được không? Bổn soái ngưu dù gì là thần ngưu vô song cõi đời, duy nhất vạn cổ. Bổn soái ngưu không sợ trời không sợ đất! Hừ hừ, thụ yêu già đó có là gì? Bổn soái ngưu cũng có thể làm một trận với lão!
Lý Thất Dạ nhàn nhã liếc nó:
- Vậy sao? Ta nghe lão nói ngươi ăn vụng mấy miếng lá của lão, lão đang suy nghĩ nên tính sổ với ngươi thế nào.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lúng túng nói:
- Chuyện đó là hiểu lầm, nhầm thôi.
Đại Hắc Ngưu lại lẩm bẩm:
- Hừ! Thụ yêu già nhỏ nhen, có mấy miếng lá cây chứ gì, ta đi hái mấy miếng trả lại là được.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Phải không? Đó là cây bồ đề vô thượng, mấy miếng lá cây đó có lẽ thụ yêu già vừa sinh ra liền có, ngươi cảm thấy đi đâu hái được lá cây như vậy?
Đại Hắc Ngưu á khẩu:
- A!
Lúc trước Đại Hắc Ngưu có ăn vụng lá cây của thụ yêu già. Mấy miếng lá cây lai lịch rất động trời, Đại Hắc Ngưu thèm muốn lâu lắm rồi, thèm chảy nước miếng. Đại Hắc Ngưu thừa dịp một cơ hội rất hiếm có táp một hơi vài miếng lá rồi bỏ chạy.
Đại Hắc Ngưu bị thụ yêu già đánh chỉ còn nửa cái mạng, mùi vị cực kỳ khó chịu. Nhưng nó đã ăn mấy miếng lá cây vào bụng, thụ yêu già không còn cách nào khác hơn là đành nhận.
Lưu Tam Cường nghe vậy mắt sáng rực hỏi:
- Ngưu gia... thật sự ăn miếng lá tiên đó?
Lý Thất Dạ thấy Lưu Tam Cường rục rịch, cười khẽ:
- Nhìn xem, ngươi nói một câu đã lòi đuôi.
Đại Hắc Ngưu lườm Lưu Tam Cường:
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn?
Lưu Tam Cường nuốt nước miếng cười gượng nói:
- Tổ tiên chúng ta có ghi lại là... là mấy miếng lá cây đó vô song cõi đời, Thủy Tổ khó có.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng ừng ực.
Đại Hắc Ngưu đắc ý kiêu ngạo nói:
- Hừm, không nhìn xem đại soái ngưu này là ai? Lấy vài miếng lá cây có là gì? Hừ hừ, sẽ có ngày bổn soái ngưu cắn luôn rễ già của thụ yêu già, để coi lão ta còn kiêu ngạo được không!
Lưu Tam Cường gật đầu lia hùa theo:
- Đúng đúng, Ngưu gia thần võ vô song, vô địch cõi đời! Ngưu gia lần sau đi cắn rễ già của Thụ gia thì... he he, nhớ cho tiểu nhân mấy miếng lá cây với. Mấy miếng lá trên ngọn cây của Thụ gia vàng rơm, ngon.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Tam Cường thèm thuồng, hỏi:
- Ngươi muốn trộm mấy miếng lá non?
Lưu Tam Cường vội lau khóe miệng, chối ngay:
- Không, không, tuyệt đối không có! Tiểu... tiểu nhân chỉ muốn cất chứa, vậy thôi.
- Cất chứa cái đầu ngươi!
Đại Hắc Ngưu lại đạp Lưu Tam Cường một vó bay ra ngoài, mắng:
- Ba đời ông cháu nhà ngươi đều đến Thánh sơn trộm đồ, biến sang một bên đi! Lần sau thấy người Lưu gia là bổn soái ngưu sẽ làm thịt hết!
Bị Đại Hắc Ngưu đá bay nhưng Lưu Tam Cường không tức giận, gã lẩn trong đám đông la to:
- Ngưu gia đừng giận, nhớ lần sau gửi mấy miếng lá cây cho tiểu nhân! Tiểu nhân đi bán vé kiếm chút cháo đây!
Lý Thất Dạ buồn cười lắc đầu nhìn Lưu Tam Cường lẻn vào đám người.
Đại Hắc Ngưu khinh thường liếc bóng lưng Lưu Tam Cường:
- Nhãi ranh!
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng Lưu Tam Cường rất hợp khẩu vị của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm hỏi:
- Mấy miếng lá cây của thụ yêu già hương vị thế nào?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Đại Hắc Ngưu nuốt nước miếng cười gượng:
- À thì... không nếm kỹ, nhai vài cái rồi nuốt thôi.
Khi ấy Đại Hắc Ngưu nuốt vào mấy miếng lá cây trốn còn không kịp, lấy đâu ra cơ hội nếm kỹ. Nó nuốt cái ực nên không nhớ mùi vị lá cây thế nào.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Trâu nhai mẫu đơn, hèn gì thụ yêu già muốn chém chết ngươi, đổi lại là ta cũng sẽ giết ngươi làm nồi lẩu bò.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, nhưng không nhịn được đắc ý cười gian. Đây xem như việc đắc ý nhất trong đời nó, dù sao cướp mấy miếng lá cây từ tay thụ yêu già là chuyện cực kỳ nghịch thiên.
Trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu hạng người vô địch thèm muốn mấy miếng lá cây này, có Thủy Tổ cũng khát khao nhưng họ chưa bao giờ thành công.
Một lúc lâu sau đến lượt nhóm Lý Thất Dạ vào trong. Tiểu nhị của Kiêu Hoành Thương Hành nhận vé vào cửa, nhìn vé rồi lại ngó Đại Hắc Ngưu.
Mặc dù có nhiều yêu tộc tham gia đấu giá nhưng đa số sẽ biến hình người, không giống như Đại Hắc Ngưu vẫn là bộ dạng con trâu. Bởi vậy tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành thấy lạ nhìn kỹ chút.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt trâu lườm tiểu nhị:
- Nhìn cái gì, trâu không thể tham gia hội đấu giá sao?
Trong khi Đại Hắc Ngưu nổi khùng, Lý Thất Dạ châm chọc:
- Ngươi đi tham gia lẩu thịt bò thích hợp hơn.
Tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành buồn cười nhưng không dám cười, cố bình tĩnh nói:
- Vị gia này, không, không, tiểu nhân không có ý đó, mời các vị vào.
Mặc dù Đại Hắc Ngưu không vừa lòng nhưng nó không so đo với tiểu nhân vật, lầu bầu mấy câu rồi theo Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá.
Phòng đấu giá rất lớn, ai đứng trong này sẽ cảm giác mình như con kiến.
Phòng đấu giá lớn có thể chứa mấy chục vạn người, đủ biết nó to cỡ nào rồi.
Phòng đấu giá hình thuyền, đài đấu giá ngay chính giữa, xung quanh là khách tham gia. Vị trí càng gần đài đấu giá thì địa vị càng tôn quý.
Khi nhóm Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá đã là biển người đông đúc, vô số cường giả tu sĩ ngồi trên vị trí của mình chờ bắt đầu đấu giá. Nhóm Lý Thất Dạ đi vào ngồi xuống chỗ của mình, Đại Hắc Ngưu thẳng người ngồi trên ghế. May mà ghế rất cứng, nhưng vẫn bị Đại Hắc Ngưu đè lên kêu ken két.
/5110
|