Lúc này khói đen hoàn toàn bị chọc giận. Trước đó bị lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế tịnh hóa cũng không khiến nó giận như vậy, Đại Hắc Ngưu đá một cái chọc điên nó, cảm giác như nó bị nhục nhã.
Ngẫm lại khói đen giận dữ như vậy cũng không lạ, dù sao bị một con trâu đá mạnh một móng suýt đá bay đầu đi, không giận cũng uổng.
Một tiếng rống to lay động thiên địa:
- Grào!
Linh vạn thú run rẩy, trời trăng sao trên chín tầng trời rung bần bật. Khói đen đụng mạnh làm cả thế giới lung lay sắp sập xuống.
Đại Hắc Ngưu hét to một tiếng:
- Tổ cha nó, chơi thật hả!
Đại Hắc Ngưu không chút nghĩa khí, không định nghênh chiến với khói đen, nó cất vó chạy trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu hú lên:
- Đại thánh nhân, có thể chặn được con quái vật này không toàn nhờ vào đại thánh nhân. Bản lĩnh của ta nông cạn, không đỡ nổi!
Khói đen hóa thành miệng to hú dài:
- Hú!!!
Miệng to nuốt trời trăng, há mồm táp thiên địa, nuốt chửng vô số vì sao vào miệng.
Trong tiếng rống to đùng một cái miệng khói đen táp mạnh, không gian nơi nhóm Lý Thất Dạ đứng bỗng chốc bị miệng khói đen nuốt mất.
Không gian bao la trong khoảnh khắc bị miệng khói đen nuốt vào.
Đại Hắc Ngưu đã sớm chạy trốn ra xa, lên trời xuống đất vượt qua ức ức vạn dặm, rời xa miệng khói đen đáng sợ.
Thánh Sương Chân Đế không phải loại người sợ sinh sự, nhưng thấy Đại Hắc Ngưu xoay người bỏ trốn, nàng là vãn bối không có gì phải dè dặt, cũng co giò chạy xa.
Trong nhóm chỉ có Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích, như không thấy miệng khói đen nuốt trời cắn đất. lúc miệng khói đen hung hăng táp tới nuốt trọn cả không gian, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, không định lùi nửa bước.
Nhóm Đại Hắc Ngưu đứng xa nhìn áo khoác của Lý Thất Dạ bay phần phật. Trong tiếng rống to, Lý Thất Dạ và không gian rộng lớn bị miệng khói đen nuốt trọn.
Miệng to nuốt cả không gian, bao gồm Lý Thất Dạ, sau đó thời gian như ngừng trôi. Nó đã nuốt hết tất cả, tiêu hóa hết thảy.
Nhìn không gian và Lý Thất Dạ bị nuốt mà Đại Hắc Ngưu vẫn cười tủm tỉm, Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng nó thầm lo.
Liễu Yến Bạch nhìn miệng khói đen nuốt Lý Thất Dạ và không gian bao la chẳng còn gì, nàng lo lắng hỏi:
- Công tử có bị gì không?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Không, đồ đệ không cần lo cho hắn, nên lo cho miệng khói đen mới đúng, nó gặp xui rồi.
Dù Đại Hắc Ngưu nói vậy Liễu Yến Bạch vẫn nghiêng đầu lo lắng nhìn miệng khói đen.
Khuôn mặt Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc hỏi:
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Mới rồi Thánh Sương Chân Đế đánh nhau với khói đen nhưng vẫn không thấy rõ bản tướng của khói đen. Thánh Sương Chân Đế dựa vào lực lượng quang minh cường đại buộc khói đen lộ ra bộ mặt vốn có, nhưng đó chưa phải bản tướng thật sự của nó.
Mạnh thật sự không phải khói đen mà là lực lượng siêu mạnh sau lưng nó, tức là chủ nhân của khói đen. Tiếc rằng mạnh như Thánh Sương Chân Đế lúc đánh nhau cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của nó.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Rất nhanh sẽ biết thôi.
Mắt to như chuông sáng rực, Đại Hắc Ngưu nói:
- Kịch hay sắp mở màn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa rung rinh, một chuỗi tiếng nổ vang không dứt. Trong tiếng gầm rú, tiếng két két nặng nề, dường như có thứ gì trấn áp bị dời đi.
Tiếng gầm rú là từ miệng khói đen, tiếng nổ vang bên tai không dứt, miệng to chấn động, rung càng lúc càng lớn.
Bùm!
Lực lượng siêu mạnh xé miệng khói đen ra, khoảnh khắc đó quang minh nở rộ như thủy ngân đổ xuống đất, lực lượng quang minh bàng bạc vô tận tựa cơn lũ tràn ra.
Miệng to khói đen bị xé rách như mở ra cánh cửa ba ngàn thế giới quang minh, tất cả quang minh vô cùng vô tận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Miệng to hắc ám bị nâng lên từ từ, cái đầu khổng lồ bị nâng cao lên.
Liễu Yến Bạch thấy rõ ràng, hét to một tiếng:
- Xem kìa, đó là công tử!
Khi miệng khói đen bị nâng lên, thân hình Lý Thất Dạ xuất hiện trong quang minh vô tận, hắn đứng trong quang minh.
Quang minh vô cùng tận phát ra từ người Lý Thất Dạ, nhưng khác với quang minh của Thánh Sương Chân Đế.
Người Lý Thất Dạ phát ra quang minh cứng rắn mạnh mẽ như những thanh tinh đao sắc bén không chút nương tình cắt đứt miệng khói đen.
Lực lượng quang minh phát ra từ người Lý Thất Dạ rất mạnh mẽ, sắc bén, dường như đó không phải lực lượng quang minh mà là thanh thần đao lóng lánh trong suốt cắt đứt khói đen từng tấc một.
Trước đó lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế như sóng dữ xô bờ, hoặc như mưa xuân lặng lẽ thấm nhuần thì đều có thuộc tính thủy.
Lực lượng quang minh trên người Lý Thất Dạ không có thuộc tính như thủy, nó cương liệt, sắc bén, lực lượng quang minh như vậy không phải phổ độ chúng sinh, thương xót thiên hạ.
Nó là tuyệt sát vô tình, là giết chóc thiết huyết, là cương bá không gì sánh bằng.
Có thể nói giết chóc như vậy xuất hiện trong lực lượng quang minh cực kỳ mâu thuẫn, nhưng không hiểu sao khi phát ra từ người Lý Thất Dạ lại chẳng đột ngột. Dường như hắn sinh ra vì giết chóc, tồn tại là vì đồ diệt.
Thánh Sương Chân Đế ngẩn ngơ nhìn lực lượng quang minh như thế, từ khi nàng sinh ra đã tẩm trong quang minh, thuở nhỏ tu luyện đại đạo quang minh. Loại lực lượng quang minh cương bá vô trù, giết chóc sắc bén như của Lý Thất Dạ là thứ Thánh Sương Chân Đế chưa từng nghe, chưa bao giờ gặp.
Đại Hắc Ngưu nhìn cảnh này không ngạc nhiên chút nào:
- Hắn mới là người phát huy lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân đến mức tận cùng, còn nàng đi con đường khác, con đường này mới là chốn về thật sự của quang minh.
Đại Hắc Ngưu không nói thẳng ra rằng Thánh Sương Chân Đế không chịu tải đại đạo quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, Quang Minh Thánh Viện đang nhận đại đạo quang minh của thụ yêu già.
- Grào!
Miệng to khói đen bị lực lượng quang minh của Lý Thất Dạ cắt đứt, lực lượng quang minh siêu bén làm nó trướng nứt. Nó cuồng rống, khói đen càng cuồng bạo, trong khoảnh khắc như có đại dương màu đen đập mạnh vào Lý Thất Dạ.
Nhưng mặc cho miệng to khói đen mạnh cỡ nào, mặc cho nó hung hăng đập vào thì không cách nào lay động lực lượng quang minh cực kỳ cương mãnh của Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú miệng to khói đen bị lực lượng quang minh cứng bén của Lý Thất Dạ chống lên, cắt đứt.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- So hắc ám? Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là hắc ám.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ như mở ra lồng ngực, trong tiếng nổ nhức óc từ ngực hắn bắn ra hơi thở hắc ám.
Ngẫm lại khói đen giận dữ như vậy cũng không lạ, dù sao bị một con trâu đá mạnh một móng suýt đá bay đầu đi, không giận cũng uổng.
Một tiếng rống to lay động thiên địa:
- Grào!
Linh vạn thú run rẩy, trời trăng sao trên chín tầng trời rung bần bật. Khói đen đụng mạnh làm cả thế giới lung lay sắp sập xuống.
Đại Hắc Ngưu hét to một tiếng:
- Tổ cha nó, chơi thật hả!
Đại Hắc Ngưu không chút nghĩa khí, không định nghênh chiến với khói đen, nó cất vó chạy trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu hú lên:
- Đại thánh nhân, có thể chặn được con quái vật này không toàn nhờ vào đại thánh nhân. Bản lĩnh của ta nông cạn, không đỡ nổi!
Khói đen hóa thành miệng to hú dài:
- Hú!!!
Miệng to nuốt trời trăng, há mồm táp thiên địa, nuốt chửng vô số vì sao vào miệng.
Trong tiếng rống to đùng một cái miệng khói đen táp mạnh, không gian nơi nhóm Lý Thất Dạ đứng bỗng chốc bị miệng khói đen nuốt mất.
Không gian bao la trong khoảnh khắc bị miệng khói đen nuốt vào.
Đại Hắc Ngưu đã sớm chạy trốn ra xa, lên trời xuống đất vượt qua ức ức vạn dặm, rời xa miệng khói đen đáng sợ.
Thánh Sương Chân Đế không phải loại người sợ sinh sự, nhưng thấy Đại Hắc Ngưu xoay người bỏ trốn, nàng là vãn bối không có gì phải dè dặt, cũng co giò chạy xa.
Trong nhóm chỉ có Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích, như không thấy miệng khói đen nuốt trời cắn đất. lúc miệng khói đen hung hăng táp tới nuốt trọn cả không gian, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, không định lùi nửa bước.
Nhóm Đại Hắc Ngưu đứng xa nhìn áo khoác của Lý Thất Dạ bay phần phật. Trong tiếng rống to, Lý Thất Dạ và không gian rộng lớn bị miệng khói đen nuốt trọn.
Miệng to nuốt cả không gian, bao gồm Lý Thất Dạ, sau đó thời gian như ngừng trôi. Nó đã nuốt hết tất cả, tiêu hóa hết thảy.
Nhìn không gian và Lý Thất Dạ bị nuốt mà Đại Hắc Ngưu vẫn cười tủm tỉm, Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng nó thầm lo.
Liễu Yến Bạch nhìn miệng khói đen nuốt Lý Thất Dạ và không gian bao la chẳng còn gì, nàng lo lắng hỏi:
- Công tử có bị gì không?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Không, đồ đệ không cần lo cho hắn, nên lo cho miệng khói đen mới đúng, nó gặp xui rồi.
Dù Đại Hắc Ngưu nói vậy Liễu Yến Bạch vẫn nghiêng đầu lo lắng nhìn miệng khói đen.
Khuôn mặt Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc hỏi:
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Mới rồi Thánh Sương Chân Đế đánh nhau với khói đen nhưng vẫn không thấy rõ bản tướng của khói đen. Thánh Sương Chân Đế dựa vào lực lượng quang minh cường đại buộc khói đen lộ ra bộ mặt vốn có, nhưng đó chưa phải bản tướng thật sự của nó.
Mạnh thật sự không phải khói đen mà là lực lượng siêu mạnh sau lưng nó, tức là chủ nhân của khói đen. Tiếc rằng mạnh như Thánh Sương Chân Đế lúc đánh nhau cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của nó.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Rất nhanh sẽ biết thôi.
Mắt to như chuông sáng rực, Đại Hắc Ngưu nói:
- Kịch hay sắp mở màn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa rung rinh, một chuỗi tiếng nổ vang không dứt. Trong tiếng gầm rú, tiếng két két nặng nề, dường như có thứ gì trấn áp bị dời đi.
Tiếng gầm rú là từ miệng khói đen, tiếng nổ vang bên tai không dứt, miệng to chấn động, rung càng lúc càng lớn.
Bùm!
Lực lượng siêu mạnh xé miệng khói đen ra, khoảnh khắc đó quang minh nở rộ như thủy ngân đổ xuống đất, lực lượng quang minh bàng bạc vô tận tựa cơn lũ tràn ra.
Miệng to khói đen bị xé rách như mở ra cánh cửa ba ngàn thế giới quang minh, tất cả quang minh vô cùng vô tận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Miệng to hắc ám bị nâng lên từ từ, cái đầu khổng lồ bị nâng cao lên.
Liễu Yến Bạch thấy rõ ràng, hét to một tiếng:
- Xem kìa, đó là công tử!
Khi miệng khói đen bị nâng lên, thân hình Lý Thất Dạ xuất hiện trong quang minh vô tận, hắn đứng trong quang minh.
Quang minh vô cùng tận phát ra từ người Lý Thất Dạ, nhưng khác với quang minh của Thánh Sương Chân Đế.
Người Lý Thất Dạ phát ra quang minh cứng rắn mạnh mẽ như những thanh tinh đao sắc bén không chút nương tình cắt đứt miệng khói đen.
Lực lượng quang minh phát ra từ người Lý Thất Dạ rất mạnh mẽ, sắc bén, dường như đó không phải lực lượng quang minh mà là thanh thần đao lóng lánh trong suốt cắt đứt khói đen từng tấc một.
Trước đó lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế như sóng dữ xô bờ, hoặc như mưa xuân lặng lẽ thấm nhuần thì đều có thuộc tính thủy.
Lực lượng quang minh trên người Lý Thất Dạ không có thuộc tính như thủy, nó cương liệt, sắc bén, lực lượng quang minh như vậy không phải phổ độ chúng sinh, thương xót thiên hạ.
Nó là tuyệt sát vô tình, là giết chóc thiết huyết, là cương bá không gì sánh bằng.
Có thể nói giết chóc như vậy xuất hiện trong lực lượng quang minh cực kỳ mâu thuẫn, nhưng không hiểu sao khi phát ra từ người Lý Thất Dạ lại chẳng đột ngột. Dường như hắn sinh ra vì giết chóc, tồn tại là vì đồ diệt.
Thánh Sương Chân Đế ngẩn ngơ nhìn lực lượng quang minh như thế, từ khi nàng sinh ra đã tẩm trong quang minh, thuở nhỏ tu luyện đại đạo quang minh. Loại lực lượng quang minh cương bá vô trù, giết chóc sắc bén như của Lý Thất Dạ là thứ Thánh Sương Chân Đế chưa từng nghe, chưa bao giờ gặp.
Đại Hắc Ngưu nhìn cảnh này không ngạc nhiên chút nào:
- Hắn mới là người phát huy lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân đến mức tận cùng, còn nàng đi con đường khác, con đường này mới là chốn về thật sự của quang minh.
Đại Hắc Ngưu không nói thẳng ra rằng Thánh Sương Chân Đế không chịu tải đại đạo quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, Quang Minh Thánh Viện đang nhận đại đạo quang minh của thụ yêu già.
- Grào!
Miệng to khói đen bị lực lượng quang minh của Lý Thất Dạ cắt đứt, lực lượng quang minh siêu bén làm nó trướng nứt. Nó cuồng rống, khói đen càng cuồng bạo, trong khoảnh khắc như có đại dương màu đen đập mạnh vào Lý Thất Dạ.
Nhưng mặc cho miệng to khói đen mạnh cỡ nào, mặc cho nó hung hăng đập vào thì không cách nào lay động lực lượng quang minh cực kỳ cương mãnh của Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú miệng to khói đen bị lực lượng quang minh cứng bén của Lý Thất Dạ chống lên, cắt đứt.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- So hắc ám? Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là hắc ám.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ như mở ra lồng ngực, trong tiếng nổ nhức óc từ ngực hắn bắn ra hơi thở hắc ám.
/5110
|