Đại Hắc Ngưu đồng ý với Lý Thất Dạ:
- Nói cũng phải, người không ra người, quỷ không ra quỷ mới là đáng sợ nhất.
Thánh Sương Chân Đế thầm rung động, linh cảm bất an trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt, nàng mơ hồ suy đoán nhiều chuyện.
Các vật chết im lặng bỗng phun ra chân ngôn:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Chân ngôn vô cùng cổ xưa, trúc trắc khó hiểu, khiến người nghe không hiểu gì hết.
Lúc các vật chết thốt ra chân ngôn thì tứ chi nhúc nhích theo, như đang nhảy múa, nghi thức vô cùng bí ẩn mà quỷ dị.
Thánh Sương Chân Đế sợ hết hồn. Trước đó đám vật chết không nói chuyện, chúng nó là người chết cái xác biết đi, như con rối. Không ngờ bây giờ những vật chết nói chân ngôn, còn nhảy vũ đạo nghi thức bí ẩn.
Liễu Yến Bạch nhìn các vật chết vặn vẹo người, nói chân ngôn, nhảy điệu múa kỳ lạ, nàng sợ hãi không biết nên trốn đi đâu mới được:
- Sư phụ! Chúng... chúng nó làm gì vậy?
Đại Hắc Ngưu nhìn vật chết vặn vẹo người miệng phun chân ngôn, lạnh lùng nói:
- Nhảy đại thần.
Miệng Đại Hắc Ngưu nói nhưng vãnh tai lắng nghe không bỏ qua một âm tiết chân ngôn nào, nó muốn nghe ra huyền cơ.
Nghe một lúc rồi Đại Hắc Ngưu giật mình nói:
- Đây là một loại vu cổ độc, thuật cực kỳ tà. Thuật này sớm biến mất trong vô số thời đại, tại sao nó vẫn xuất hiện tại đây?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, đây là chiêu hồn cho người chết, không biết chúng nó có bản lĩnh đó không.
Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười khinh thường:
- Hừ! Đã chết rồi thì hãy chết hoàn toàn đi, nếu chưa chết hẳn ta sẽ đạp một cái tiễn nó về trời!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nhìn xem đi, kịch hay sẽ trình diễn.
Đôi mắt sâu thẳm lóe tia sáng nhìn chăm chú vào hố sâu siêu lớn chính giữa giáo trường.
Tất cả vật chết miệng phun chân ngôn, người vặn vẹo, thân thể toát ra khói đen:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Từng lũ khói đen toát ra từ người chúng nó như khói độc từ từ toát ra. Các vật chết phát ra khói đen ngày càng nhiều, khói đen tụ tập trên đỉnh đầu chúng nó như hình thành sương đen muốn bao phủ cả giáo trường.
Két két két két két!
Lỗ to giữa giáo trường phát ra tiếng trầm đục, dường như có thứ gì nặng trịch hoạt động, có vật khổng lồ từ từ dâng lên.
Tiếng ken két nặng nề truyền vào tai, một lúc lâu sau từ trong lỗ lớn lộ ra một vật, thứ đó từ trong cái hố to dâng lên.
Nhìn thứ từ từ dâng lên trong lỗ đen, Liễu Yến Bạch tò mò nhìn:
- Đó là cái lò gì vậy?
Thứ từ trong hố to từ từ dâng lên là lò lửa, rất lớn, có thể nấu tám, mười con dê. Lò lửa màu đỏ sậm, hay nói chính xác hơn là màu vàng sậm nhưng sau trăm ngàn vạn năm bị lực lượng hắc ám nhiễm khiến nó đổi thành màu đỏ sậm.
Lò lửa rắn chắc, người không biết hàng nhìn cũng biết đây là vật phi phàm.
Lò lửa khắc một con phượng hoàng giương cánh như sắp bay cáo, chỗ đôi cánh cong lên là cái vòng tay cầm, lò lửa hồn nhiên một thế như con phượng hoàng biến ra.
Trong lò lửa chứa đồ đen tuyền, hình như là than củi đen, cụ thể là gì thì không dám chắc. Thứ đen thui chất trong lò lửa trông như than củi được xếp đầy, tùy thời có thể đốt lửa.
Nhìn cái lò lửa từ từ dâng lên, Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm vào, mắt lóe tia sáng:
- Cái lò này...
Thánh Sương Chân Đế không nhận ra lai lịch lò lửa:
- Tiền bối nhận được lò lửa này?
Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nói:
- Nếu ta không đoán sai thì lò lửa này là Phượng Hoàng Lô.
Thánh Sương Chân Đế chấn động:
- Phượng Hoàng Lô!
Hình như nàng có nghe cái tên này rồi, nhưng trong một chốc không nhớ ra xuất xứ cụ thể của nó.
Đang lúc Thánh Sương Chân Đế vắt óc suy nghĩ về Phượng Hoàng Lô, Đại Hắc Ngưu đánh gãy suy nghĩ của nàng, lạnh nhạt nói:
- Nha đầu đừng nghĩ nữa, biết càng nhiều chưa chắc là chuyện tốt cho ngươi.
Đại Hắc Ngưu nói làm Thánh Sương Chân Đế thấy lòng lạnh lẽo, nàng hít sâu.
Liễu Yến Bạch chỉ vào lò lửa, kêu lên:
- Trong lò có đồ vật!
Mọi người nhìn sang, quả nhiên thứ đen tuyền xếp đầy trong Phượng Hoàng Lô nhìn như than củi, nếu không xem kỹ sẽ không phát hiện cái gì. Nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện bên trong than củi dường như vùi thứ gì, nó bị than củi che lấp không thấy rõ, nhìn từ xa như có cục đá lẫn bên trong.
Các vật chết niệm chân ngôn quanh quẩn trong tòa thành lớn, tràn ngập tiết tấu:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Các góc tòa thành cổ như vọng lại chân ngôn, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Bùm!
Vật chết niệm chân ngôn càng lảnh lót, chúng nó phát ra khói đen như bị lực lượng siêu mạnh hấp dẫn cùng tuôn hướng Phượng Hoàng Lô.
Phượng Hoàng Lô như cự thú mở ra miệng rộng muốn nuốt hết khói đen vào bụng của mình.
Bùm!
Tất cả khói đen tuôn hướng Phượng Hoàng Lô, nhưng hấp thu cắn nuốt chúng nó không phải miệng lò mà là vách lò. Tất cả khói đen vọt tới trước Phượng Hoàng Lô, loáng thoáng nghe tiếng xèo xèo, các khói đen bám vào vhác lò.
Vách lò Phượng Hoàng Lô như bọt biển hút nước hút hết khói đen bám vào, thoáng chốc không còn lại gì.
Xèo xèo xèo!
Sau khi hút hết khói đen Phượng Hoàng Lô bắt đầu thay đổi,vách lò đỏ lên như bị lửa nung đỏ từ từ.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu đỏ, phát sáng, lò khắ phượng hoàng cũng rõ ràng hơn, mỗi cọng lông chim dần sống động lộ rõ ra. Khi vách lò càng đỏ phượng hoàng như từ từ sống lại.
Xèo xèo xèo!
Khi vách lò Phượng Hoàng Lô đỏ rực, thứ như than củi trong lò cũng phát sáng. Cảnh tượng tựa như đốt cái lò, nhiệt độ dâng lên, than củi bùng cháy lửa. Than củi đỏ rực, Phượng Hoàng Lô như sống lại.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận rõ ràng:
- Lực lượng đang ngưng tụ!
Cảm giác trong khoảnh khắc Phượng Hoàng Lô ngưng tụ lực lượng thiên địa, lực lượng vạn cổ để lò sống lại, như có Chí Tôn vô thượng trong Phượng Hoàng Lô sắp tỉnh lại.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu tỏa ra lực lượng chí cao vô thượng, nó là tổ khí vô địch có thể đánh thiên địa, hóa vạn vật, binh khí cực kỳ khủng bố vô địch.
Từng giọng niệm chân ngôn càng lảnh ltó hơn:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Phượng Hoàng Lô càng lúc càng sáng tỏ, các vật chết trong giáo trường càng dốc sức. Chúng nó niệm chân ngôn vang dội hơn, vặn vẹo thân thể càng kịch liệt, càng nhảy càng hưng phấn.
Bùm!
Than củi trong Phượng Hoàng Lô đỏ đến một mức độ thì có ngọn lửa toát ra. Ngọn lửa nhảy nhót trong lò, tuy chỉ là nmột nhúm nhỏ nhưng nó tràn ngập sức sống như có thể đốt cháy cử thiên thập địa.
- Nói cũng phải, người không ra người, quỷ không ra quỷ mới là đáng sợ nhất.
Thánh Sương Chân Đế thầm rung động, linh cảm bất an trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt, nàng mơ hồ suy đoán nhiều chuyện.
Các vật chết im lặng bỗng phun ra chân ngôn:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Chân ngôn vô cùng cổ xưa, trúc trắc khó hiểu, khiến người nghe không hiểu gì hết.
Lúc các vật chết thốt ra chân ngôn thì tứ chi nhúc nhích theo, như đang nhảy múa, nghi thức vô cùng bí ẩn mà quỷ dị.
Thánh Sương Chân Đế sợ hết hồn. Trước đó đám vật chết không nói chuyện, chúng nó là người chết cái xác biết đi, như con rối. Không ngờ bây giờ những vật chết nói chân ngôn, còn nhảy vũ đạo nghi thức bí ẩn.
Liễu Yến Bạch nhìn các vật chết vặn vẹo người, nói chân ngôn, nhảy điệu múa kỳ lạ, nàng sợ hãi không biết nên trốn đi đâu mới được:
- Sư phụ! Chúng... chúng nó làm gì vậy?
Đại Hắc Ngưu nhìn vật chết vặn vẹo người miệng phun chân ngôn, lạnh lùng nói:
- Nhảy đại thần.
Miệng Đại Hắc Ngưu nói nhưng vãnh tai lắng nghe không bỏ qua một âm tiết chân ngôn nào, nó muốn nghe ra huyền cơ.
Nghe một lúc rồi Đại Hắc Ngưu giật mình nói:
- Đây là một loại vu cổ độc, thuật cực kỳ tà. Thuật này sớm biến mất trong vô số thời đại, tại sao nó vẫn xuất hiện tại đây?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, đây là chiêu hồn cho người chết, không biết chúng nó có bản lĩnh đó không.
Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười khinh thường:
- Hừ! Đã chết rồi thì hãy chết hoàn toàn đi, nếu chưa chết hẳn ta sẽ đạp một cái tiễn nó về trời!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nhìn xem đi, kịch hay sẽ trình diễn.
Đôi mắt sâu thẳm lóe tia sáng nhìn chăm chú vào hố sâu siêu lớn chính giữa giáo trường.
Tất cả vật chết miệng phun chân ngôn, người vặn vẹo, thân thể toát ra khói đen:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Từng lũ khói đen toát ra từ người chúng nó như khói độc từ từ toát ra. Các vật chết phát ra khói đen ngày càng nhiều, khói đen tụ tập trên đỉnh đầu chúng nó như hình thành sương đen muốn bao phủ cả giáo trường.
Két két két két két!
Lỗ to giữa giáo trường phát ra tiếng trầm đục, dường như có thứ gì nặng trịch hoạt động, có vật khổng lồ từ từ dâng lên.
Tiếng ken két nặng nề truyền vào tai, một lúc lâu sau từ trong lỗ lớn lộ ra một vật, thứ đó từ trong cái hố to dâng lên.
Nhìn thứ từ từ dâng lên trong lỗ đen, Liễu Yến Bạch tò mò nhìn:
- Đó là cái lò gì vậy?
Thứ từ trong hố to từ từ dâng lên là lò lửa, rất lớn, có thể nấu tám, mười con dê. Lò lửa màu đỏ sậm, hay nói chính xác hơn là màu vàng sậm nhưng sau trăm ngàn vạn năm bị lực lượng hắc ám nhiễm khiến nó đổi thành màu đỏ sậm.
Lò lửa rắn chắc, người không biết hàng nhìn cũng biết đây là vật phi phàm.
Lò lửa khắc một con phượng hoàng giương cánh như sắp bay cáo, chỗ đôi cánh cong lên là cái vòng tay cầm, lò lửa hồn nhiên một thế như con phượng hoàng biến ra.
Trong lò lửa chứa đồ đen tuyền, hình như là than củi đen, cụ thể là gì thì không dám chắc. Thứ đen thui chất trong lò lửa trông như than củi được xếp đầy, tùy thời có thể đốt lửa.
Nhìn cái lò lửa từ từ dâng lên, Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm vào, mắt lóe tia sáng:
- Cái lò này...
Thánh Sương Chân Đế không nhận ra lai lịch lò lửa:
- Tiền bối nhận được lò lửa này?
Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nói:
- Nếu ta không đoán sai thì lò lửa này là Phượng Hoàng Lô.
Thánh Sương Chân Đế chấn động:
- Phượng Hoàng Lô!
Hình như nàng có nghe cái tên này rồi, nhưng trong một chốc không nhớ ra xuất xứ cụ thể của nó.
Đang lúc Thánh Sương Chân Đế vắt óc suy nghĩ về Phượng Hoàng Lô, Đại Hắc Ngưu đánh gãy suy nghĩ của nàng, lạnh nhạt nói:
- Nha đầu đừng nghĩ nữa, biết càng nhiều chưa chắc là chuyện tốt cho ngươi.
Đại Hắc Ngưu nói làm Thánh Sương Chân Đế thấy lòng lạnh lẽo, nàng hít sâu.
Liễu Yến Bạch chỉ vào lò lửa, kêu lên:
- Trong lò có đồ vật!
Mọi người nhìn sang, quả nhiên thứ đen tuyền xếp đầy trong Phượng Hoàng Lô nhìn như than củi, nếu không xem kỹ sẽ không phát hiện cái gì. Nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện bên trong than củi dường như vùi thứ gì, nó bị than củi che lấp không thấy rõ, nhìn từ xa như có cục đá lẫn bên trong.
Các vật chết niệm chân ngôn quanh quẩn trong tòa thành lớn, tràn ngập tiết tấu:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Các góc tòa thành cổ như vọng lại chân ngôn, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Bùm!
Vật chết niệm chân ngôn càng lảnh lót, chúng nó phát ra khói đen như bị lực lượng siêu mạnh hấp dẫn cùng tuôn hướng Phượng Hoàng Lô.
Phượng Hoàng Lô như cự thú mở ra miệng rộng muốn nuốt hết khói đen vào bụng của mình.
Bùm!
Tất cả khói đen tuôn hướng Phượng Hoàng Lô, nhưng hấp thu cắn nuốt chúng nó không phải miệng lò mà là vách lò. Tất cả khói đen vọt tới trước Phượng Hoàng Lô, loáng thoáng nghe tiếng xèo xèo, các khói đen bám vào vhác lò.
Vách lò Phượng Hoàng Lô như bọt biển hút nước hút hết khói đen bám vào, thoáng chốc không còn lại gì.
Xèo xèo xèo!
Sau khi hút hết khói đen Phượng Hoàng Lô bắt đầu thay đổi,vách lò đỏ lên như bị lửa nung đỏ từ từ.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu đỏ, phát sáng, lò khắ phượng hoàng cũng rõ ràng hơn, mỗi cọng lông chim dần sống động lộ rõ ra. Khi vách lò càng đỏ phượng hoàng như từ từ sống lại.
Xèo xèo xèo!
Khi vách lò Phượng Hoàng Lô đỏ rực, thứ như than củi trong lò cũng phát sáng. Cảnh tượng tựa như đốt cái lò, nhiệt độ dâng lên, than củi bùng cháy lửa. Than củi đỏ rực, Phượng Hoàng Lô như sống lại.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận rõ ràng:
- Lực lượng đang ngưng tụ!
Cảm giác trong khoảnh khắc Phượng Hoàng Lô ngưng tụ lực lượng thiên địa, lực lượng vạn cổ để lò sống lại, như có Chí Tôn vô thượng trong Phượng Hoàng Lô sắp tỉnh lại.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu tỏa ra lực lượng chí cao vô thượng, nó là tổ khí vô địch có thể đánh thiên địa, hóa vạn vật, binh khí cực kỳ khủng bố vô địch.
Từng giọng niệm chân ngôn càng lảnh ltó hơn:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Phượng Hoàng Lô càng lúc càng sáng tỏ, các vật chết trong giáo trường càng dốc sức. Chúng nó niệm chân ngôn vang dội hơn, vặn vẹo thân thể càng kịch liệt, càng nhảy càng hưng phấn.
Bùm!
Than củi trong Phượng Hoàng Lô đỏ đến một mức độ thì có ngọn lửa toát ra. Ngọn lửa nhảy nhót trong lò, tuy chỉ là nmột nhúm nhỏ nhưng nó tràn ngập sức sống như có thể đốt cháy cử thiên thập địa.
/5110
|