- Sau sáu mươi bậc thang thì sao?
Nghe được trưởng lão nói, có một vị đệ tử không nhịn được nói ra.
Vị trưởng lão này nhìn tên đệ tử kia, nhàn nhạt nói:
- Có thể đi đến sáu mươi bước, trong hàng đệ tử trẻ tuổi không có bao nhiêu người.
Trưởng lão nói không dễ nghe nhưng đúng là như thế, các đệ tử cũng không dám tiếng hừ lạnh.
Thủ tịch trưởng lão nói:
- Ba mươi bậc thang, tiêu chuẩn; sáu mươi bậc, viên mãn; chín mươi bậc, thiên tài; một trăm hai mươi bậc, vô song... Đây là tiêu chuẩn cân nhắc đời thứ ba.
- Ngoài chín mươi bậc đã là thiên tài.
Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử lần đầu tiên tới tham gia kỳ thi cuối năm nghe xong ngẩng đầu nhìn bậc thang.
- Thực sự khó khăn như thế sao?
Đệ tử chưa từng tham gia nói thầm.
- Thần Huyền tông có mấy đệ tử có thể leo lên thứ chín mươi bậc?
Cũng có đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói thầm.
Nghe nói như thế, vào lúc đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cung Thiên Nguyệt. Lúc này Cung Thiên Nguyệt vẫn ngồi tại một góc, cho tới nay, Cung Thiên Nguyệt không thích sống chung với ai.
Cung Thiên Nguyệt ngồi đó làm mọi người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn thấy Lý Thất Dạ gối lên đùi của Cung Thiên Nguyệt thì ai cũng khó chịu.
Cung Thiên Nguyệt không quan tâm ánh mắt của mọi người, nội tâm đám người Hoàng Trữ càng không có tư vị.
Đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt đang nhìn Lý Thất Dạ, thật sự không phải Lý Thất Dạ lớn lên đặc biệt mê người gì đó, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng muốn nhìn xem một ít manh mối trên người Lý Thất Dạ.
- Ta trèo lên chín mươi!
Lúc này Hoàng Trữ trầm giọng nói, hắn nói làm mọi người nhìn sang.
Trèo lên chín mươi bậc thang, vậy thì ý nghĩa thiên tài, cho nên, thời điểm Hoàng Trữ nói ra lời này đều làm các đệ tử nhìn thẳng vào Hoàng Trữ.
Đương nhiên, Hoàng Trữ nói muốn trèo lên chín mươi bậc cũng không có ai cho rằng hắn khoác lác, dù sao, trong Thần Huyền tông, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, chỉ sợ thiên phú của hắn là cao nhất, cho nên, hắn trèo lên chín mươi cũng là danh xứng với thực.
- Sư huynh nhất định có thể trèo lên chín mươi bậc.
Có đệ tử Thiên Yêu vuốt mông ngựa.
Có đệ tử Yêu tộc cũng phụ họa:
- Chỉ cần sư huynh leo lên chín mươi bậc, nhất định có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, những người khác sẽ kém sư huynh.
Nói xong, hắn hữu ý vô ý nhìn sang Lý Thất Dạ.
Đối với những đệ tử Yêu tộc này mà nói, mặc kệ Lý Thất Dạ có làm ra kỳ tích gì, Hoàng Trữ chính là đệ tử cường đại nhất trong Yêu tộc bọn họ, bọn họ lúc nào cũng đứng về phía Hoàng Trữ, nhất trí đối phó đệ tử Nhân tộc như Lý Thất Dạ.
- Sư huynh nhất định có thể kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều đệ tử đều liên tục kêu to, bọn họ đều ủng hộ Hoàng Trữ.
Không hề nghi ngờ, Hoàng Trữ có địa vị rất cao trong Thần Huyền tông.
- Trèo lên chín mươi, tông môn sẽ phần thưởng, đây là ban thưởng thêm vào.
Trương Việt cũng gật đầu, nói ra:
- Công pháp cùng giai, mặc ngươi chọn một quyền.
- Công pháp Địa giai, mặc ngươi chọn một quyền.
Nghe được Trương Việt nói thế, không ít đệ tử đều xôn xao, bọn họ cũng không khỏi hâm mộ, công pháp Địa giai, đây là công pháp cực kỳ cường đại.
Trừ công pháp Thiên giai ra, không có công pháp nào cường đại hơn nó.
Trên thực tế, tại Thần Huyền tông, trừ trưởng lão ra, trong đệ tử đời thứ ba chỉ có Cung Thiên Nguyệt tu hành công pháp Thiên giai.
Cho dù là hộ pháp, người tu luyện công pháp Thiên giai rải rác không có mấy, cho nên, đệ tử đời thứ ba tu hành công pháp Địa giai chính là công pháp mạnh nhất.
Hoàng Trữ nói có thể trèo lên chín mươi bậc, không ít đệ tử vô ý thức nhìn thoáng qua Cung Thiên Nguyệt.
Ai cũng biết, Cung Thiên Nguyệt còn mạnh hơn Hoàng Trữ, nếu như Hoàng Trữ có thể trèo lên chín mươi bậc, Cung Thiên Nguyệt có thể trèo lên bao nhiêu?
- Thiên Nguyệt, lúc này ngươi khiêu chiến bao nhiêu?
Lúc này các trưởng lão đều cảm thấy hứng thú, Thủ tịch trưởng lão mở miệng hỏi.
Cung Thiên Nguyệt trầm mặc một lúc, rốt cuộc nàng nói:
- Định vị là một trăm mười, nghênh chiến một trăm hai mươi.
- Đây là mục tiêu không tồi.
Có vị trưởng lão vừa cười vừa nói:
- Năm đó tông chủ lúc tuổi còn trẻ cũng không dám định ra mục tiêu như thế.
Không ít đệ tử đều gật đầu, có đệ tử khen ngợi:
- Thiên Nguyệt sư tỷ thiên mệnh vô song, chính là thiên tài vô song của Thần Huyền tông chúng ta!
- Đúng nha, Thiên Nguyệt sư tỷ sẽ mã đáo thành công.
Đệ tử khác đều lên tiếng phụ họa.
Mặc dù nói bị Cung Thiên Nguyệt áp một đầu làm nội tâm Hoàng Trữ không có tư vị, nhưng, trong lòng của hắn vẫn tương đối thản nhiên, dù sao, Cung Thiên Nguyệt có được Tiên Thiên chân mệnh, ưu thế tiên thiên như vậy, trong Thần Huyền tông không có người nào so sánh được.
Đối với đệ tử khác ca ngợi, Cung Thiên Nguyệt không thèm nhìn, nàng cúi đầu nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần giống như đang ngủ.
Mọi người đều nhìn sang Lý Thất Dạ, tuy rất nhiều người khó chịu khi Lý Thất Dạ gối đầu lên đùi Cung Thiên Nguyệt nhưng bọn họ đều muốn nghe Lý Thất Dạ khiêu chiến bao nhiêu.
- Thiếu gia có mục tiêu bao nhiêu?
Rốt cuộc Cung Thiên Nguyệt hỏi ra vấn đề các đệ tử khác muốn hỏi.
Đương nhiên, đem làm Cung Thiên Nguyệt gọi Lý Thất Dạ một tiếng “thiếu gia”, không biết có bao nhiêu đệ tử cảm thấy nội tâm không có tư vị.
Đặc biệt là đám người Hoàng Trữ đều hừ lạnh! Cung Thiên Nguyệt chính là nữ thần trong suy nghĩ của bọn họ, nhưng bây giờ gọi Lý Thất Dạ một tiếng “thiếu gia”, điều này có thể làm bọn họ cảm thấy dễ chịu hay sao?
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu ánh mắt đệ tử phun ra lửa và nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, giống như muốn xé Lý Thất Dạ thành mảnh nhỏ.
- Hừ, hắn có tư cách gì làm ‘ thiếu gia ’.
Có đệ tử cảm thấy nội tâm không vui nên hừ lạnh một tiếng.
- Trưởng lão cũng gọi hắn là ‘ thiếu gia ’, Thiên Nguyệt sư tỷ chỉ gọi theo trưởng lão mà thôi.
Cũng có đệ tử ái mộ Cung Thiên Nguyệt tự an ủi mình.
- Ba trăm là được rồi!
Lý Thất Dạ lại lười biếng mở mắt ra.
- Ba trăm!
Không ít người đều nhìn sang Lý Thất Dạ, cũng có đệ tử nhìn các trưởng lão, lại nhìn Lý Thất Dạ.
- Khẩu khí thật là lớn, trừ nhập Thánh, nếu không, đừng ai mơ tưởng leo lên hai trăm.
Có một đệ tử lớn tuổi lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không tin Lý Thất Dạ có thể trèo lên ba trăm bậc thang.
- Trèo lên đỉnh nha.
Các trưởng lão ở đây nhìn nhau, ngay cả Trương Việt và phong chủ Thúy Điểu phong đều nhìn sang, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Thiên giai, môn khảo hạch này không có mưu lợi, hoàn toàn là dựa vào thực lực chèo chống, công lực của ngươi càng cường đại, ngươi sở tu công pháp càng huyền diệu sẽ giúp ngươi chèo chống càng lâu, sẽ giúp ngươi đi càng cao, các thủ đoạn khác không có công dụng.
Trương Việt nhìn Lý Thất Dạ, hắn nói rất từ tốn.
- Ta là chiếm tiện nghi lớn tuổi, lại mạnh hơn Thiên Nguyệt một chút, ta vẫn có thể leo lên một trăm hai mươi bậc… Ba trăm bậc thang, chỉ sợ chưa từng nghe nói qua.
Trương Việt nhìn sang Thủ tịch trưởng lão, nói ra:
- Trong trí nhớ của ta, dường như chưa từng có người leo lên ba trăm bậc thang. Trưởng lão, đúng không.
- Đúng.
Thủ tịch trưởng lão từ từ nói:
- Sau này cường đại không nói, tông môn chúng ta xuất hiện một ít Thiên Tôn, cũng có Nam Loa tổ sư, nhưng bọn họ sau khi thành danh cũng chưa từng leo lên Thiên giai, theo đạo lý mà nói, có lẽ có thể nhưng về sau không thử qua, cũng không có ghi lại, cho nên, trong điển tịch tông môn không có ghi chép lại có ai lên đỉnh.
- Nam Loa tổ sư thì sao?
Có đệ tử hết sức tò mò.
Nam Loa tổ sư chỉ chính là trung hưng chi chủ của Thần Huyền tông, chính là Nam Loa Đạo Quân, mặc dù nói thần thú Huyền Vũ là người sáng lập Thần Huyền tông, có được đánh giá cực cao, nhưng đệ tử đời sau lại có người nói Nam Loa Đạo Quân còn mạnh hơn cả Huyền Vũ.
- Nam Loa tổ sư.
Các trưởng lão nhìn nhau.
Cuối cùng Thủ tịch trưởng lão từ từ nói:
- Nam Loa tổ sư là người có thiên phú cao nhất trong ghi chép của Thần Huyền tông chúng ta, không ai có thể so.
- Nam Loa tổ sư, ta nhớ trong ghi chép, khi hắn còn trẻ lúc khảo nghiệm có thành tích tốt nhất là một trăm năm mươi sáu bậc thang đúng không.
Có một vị trưởng lão trầm ngâm nói ra.
- Hình như là như thế.
Thủ tịch trưởng lão gật đầu.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, trong nội tâm không ít đệ tử chấn động, nếu Cung Thiên Nguyệt có thể khiêu chiến một trăm hai mươi bậc thành công, như vậy có ý nghĩa, tương lai Cung Thiên Nguyệt cũng có cơ hội trở thành Đạo Quân.
Dù sao, đây còn chưa phải là cực hạn của Cung Thiên Nguyệt.
- Hừ, đúng vậy, Nam Loa tổ sư cũng chỉ đạt tới một trăm năm mươi sáu bậc, không tin có người có thể vượt qua Nam Loa tổ sư.
Có đệ tử cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ:
- Đồ mặt dầy, cũng nên nói lại rồi.
Trên thực tế, lúc này rất nhiều đệ tử đều khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ đang nói khoác.
- Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, ba trăm bậc có ban thưởng gì, không có ban thưởng, bò cao như vậy làm gì.
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
- Ta còn không bằng gối lên đùi mỹ nhân ngủ một giấc.
- Hừ, cho dù có ban thưởng lớn hơn nữa, ngươi cũng không leo lên được.
Hoàng Trữ không nhịn được nói với Lý Thất Dạ một câu.
Nhưng Lý Thất Dạ không để ý tới hắn, hắn chỉ hừ lạnh vài tiếng.
Các trưởng lão ở đây đều nhìn nhau, tất cả đều thấp giọng nói vài câu, cuối cùng, Thủ tịch trưởng lão nghiêm túc nói ra:
- Ba trăm bậc, chưa từng có tiền lệ, tông môn cũng không có thiết trí quy định như vậy, nhưng chúng ta thương lượng một chút, nếu quả thật có người vượt qua thành tích Nam Loa tổ sư năm đó, sẽ ban thưởng quy cách cao nhất!
- Ban thưởng quy cách cao nhất!
Nghe thấy lời này, các đệ tử ở nơi đây hít khí lạnh, tất cả đều hâm mộ.
- Hừ, đương nhiên, không ai có thể thành công.
Có người cười lạnh một tiếng, đương nhiên Lý Thất Dạ không có khả năng leo lên.
- Ba trăm bậc, điều đó không có khả năng.
Có trưởng lão cũng ngẩng đầu nhìn Thiên giai.
Nghe được trưởng lão nói, có một vị đệ tử không nhịn được nói ra.
Vị trưởng lão này nhìn tên đệ tử kia, nhàn nhạt nói:
- Có thể đi đến sáu mươi bước, trong hàng đệ tử trẻ tuổi không có bao nhiêu người.
Trưởng lão nói không dễ nghe nhưng đúng là như thế, các đệ tử cũng không dám tiếng hừ lạnh.
Thủ tịch trưởng lão nói:
- Ba mươi bậc thang, tiêu chuẩn; sáu mươi bậc, viên mãn; chín mươi bậc, thiên tài; một trăm hai mươi bậc, vô song... Đây là tiêu chuẩn cân nhắc đời thứ ba.
- Ngoài chín mươi bậc đã là thiên tài.
Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử lần đầu tiên tới tham gia kỳ thi cuối năm nghe xong ngẩng đầu nhìn bậc thang.
- Thực sự khó khăn như thế sao?
Đệ tử chưa từng tham gia nói thầm.
- Thần Huyền tông có mấy đệ tử có thể leo lên thứ chín mươi bậc?
Cũng có đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói thầm.
Nghe nói như thế, vào lúc đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cung Thiên Nguyệt. Lúc này Cung Thiên Nguyệt vẫn ngồi tại một góc, cho tới nay, Cung Thiên Nguyệt không thích sống chung với ai.
Cung Thiên Nguyệt ngồi đó làm mọi người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn thấy Lý Thất Dạ gối lên đùi của Cung Thiên Nguyệt thì ai cũng khó chịu.
Cung Thiên Nguyệt không quan tâm ánh mắt của mọi người, nội tâm đám người Hoàng Trữ càng không có tư vị.
Đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt đang nhìn Lý Thất Dạ, thật sự không phải Lý Thất Dạ lớn lên đặc biệt mê người gì đó, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng muốn nhìn xem một ít manh mối trên người Lý Thất Dạ.
- Ta trèo lên chín mươi!
Lúc này Hoàng Trữ trầm giọng nói, hắn nói làm mọi người nhìn sang.
Trèo lên chín mươi bậc thang, vậy thì ý nghĩa thiên tài, cho nên, thời điểm Hoàng Trữ nói ra lời này đều làm các đệ tử nhìn thẳng vào Hoàng Trữ.
Đương nhiên, Hoàng Trữ nói muốn trèo lên chín mươi bậc cũng không có ai cho rằng hắn khoác lác, dù sao, trong Thần Huyền tông, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, chỉ sợ thiên phú của hắn là cao nhất, cho nên, hắn trèo lên chín mươi cũng là danh xứng với thực.
- Sư huynh nhất định có thể trèo lên chín mươi bậc.
Có đệ tử Thiên Yêu vuốt mông ngựa.
Có đệ tử Yêu tộc cũng phụ họa:
- Chỉ cần sư huynh leo lên chín mươi bậc, nhất định có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, những người khác sẽ kém sư huynh.
Nói xong, hắn hữu ý vô ý nhìn sang Lý Thất Dạ.
Đối với những đệ tử Yêu tộc này mà nói, mặc kệ Lý Thất Dạ có làm ra kỳ tích gì, Hoàng Trữ chính là đệ tử cường đại nhất trong Yêu tộc bọn họ, bọn họ lúc nào cũng đứng về phía Hoàng Trữ, nhất trí đối phó đệ tử Nhân tộc như Lý Thất Dạ.
- Sư huynh nhất định có thể kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều đệ tử đều liên tục kêu to, bọn họ đều ủng hộ Hoàng Trữ.
Không hề nghi ngờ, Hoàng Trữ có địa vị rất cao trong Thần Huyền tông.
- Trèo lên chín mươi, tông môn sẽ phần thưởng, đây là ban thưởng thêm vào.
Trương Việt cũng gật đầu, nói ra:
- Công pháp cùng giai, mặc ngươi chọn một quyền.
- Công pháp Địa giai, mặc ngươi chọn một quyền.
Nghe được Trương Việt nói thế, không ít đệ tử đều xôn xao, bọn họ cũng không khỏi hâm mộ, công pháp Địa giai, đây là công pháp cực kỳ cường đại.
Trừ công pháp Thiên giai ra, không có công pháp nào cường đại hơn nó.
Trên thực tế, tại Thần Huyền tông, trừ trưởng lão ra, trong đệ tử đời thứ ba chỉ có Cung Thiên Nguyệt tu hành công pháp Thiên giai.
Cho dù là hộ pháp, người tu luyện công pháp Thiên giai rải rác không có mấy, cho nên, đệ tử đời thứ ba tu hành công pháp Địa giai chính là công pháp mạnh nhất.
Hoàng Trữ nói có thể trèo lên chín mươi bậc, không ít đệ tử vô ý thức nhìn thoáng qua Cung Thiên Nguyệt.
Ai cũng biết, Cung Thiên Nguyệt còn mạnh hơn Hoàng Trữ, nếu như Hoàng Trữ có thể trèo lên chín mươi bậc, Cung Thiên Nguyệt có thể trèo lên bao nhiêu?
- Thiên Nguyệt, lúc này ngươi khiêu chiến bao nhiêu?
Lúc này các trưởng lão đều cảm thấy hứng thú, Thủ tịch trưởng lão mở miệng hỏi.
Cung Thiên Nguyệt trầm mặc một lúc, rốt cuộc nàng nói:
- Định vị là một trăm mười, nghênh chiến một trăm hai mươi.
- Đây là mục tiêu không tồi.
Có vị trưởng lão vừa cười vừa nói:
- Năm đó tông chủ lúc tuổi còn trẻ cũng không dám định ra mục tiêu như thế.
Không ít đệ tử đều gật đầu, có đệ tử khen ngợi:
- Thiên Nguyệt sư tỷ thiên mệnh vô song, chính là thiên tài vô song của Thần Huyền tông chúng ta!
- Đúng nha, Thiên Nguyệt sư tỷ sẽ mã đáo thành công.
Đệ tử khác đều lên tiếng phụ họa.
Mặc dù nói bị Cung Thiên Nguyệt áp một đầu làm nội tâm Hoàng Trữ không có tư vị, nhưng, trong lòng của hắn vẫn tương đối thản nhiên, dù sao, Cung Thiên Nguyệt có được Tiên Thiên chân mệnh, ưu thế tiên thiên như vậy, trong Thần Huyền tông không có người nào so sánh được.
Đối với đệ tử khác ca ngợi, Cung Thiên Nguyệt không thèm nhìn, nàng cúi đầu nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần giống như đang ngủ.
Mọi người đều nhìn sang Lý Thất Dạ, tuy rất nhiều người khó chịu khi Lý Thất Dạ gối đầu lên đùi Cung Thiên Nguyệt nhưng bọn họ đều muốn nghe Lý Thất Dạ khiêu chiến bao nhiêu.
- Thiếu gia có mục tiêu bao nhiêu?
Rốt cuộc Cung Thiên Nguyệt hỏi ra vấn đề các đệ tử khác muốn hỏi.
Đương nhiên, đem làm Cung Thiên Nguyệt gọi Lý Thất Dạ một tiếng “thiếu gia”, không biết có bao nhiêu đệ tử cảm thấy nội tâm không có tư vị.
Đặc biệt là đám người Hoàng Trữ đều hừ lạnh! Cung Thiên Nguyệt chính là nữ thần trong suy nghĩ của bọn họ, nhưng bây giờ gọi Lý Thất Dạ một tiếng “thiếu gia”, điều này có thể làm bọn họ cảm thấy dễ chịu hay sao?
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu ánh mắt đệ tử phun ra lửa và nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, giống như muốn xé Lý Thất Dạ thành mảnh nhỏ.
- Hừ, hắn có tư cách gì làm ‘ thiếu gia ’.
Có đệ tử cảm thấy nội tâm không vui nên hừ lạnh một tiếng.
- Trưởng lão cũng gọi hắn là ‘ thiếu gia ’, Thiên Nguyệt sư tỷ chỉ gọi theo trưởng lão mà thôi.
Cũng có đệ tử ái mộ Cung Thiên Nguyệt tự an ủi mình.
- Ba trăm là được rồi!
Lý Thất Dạ lại lười biếng mở mắt ra.
- Ba trăm!
Không ít người đều nhìn sang Lý Thất Dạ, cũng có đệ tử nhìn các trưởng lão, lại nhìn Lý Thất Dạ.
- Khẩu khí thật là lớn, trừ nhập Thánh, nếu không, đừng ai mơ tưởng leo lên hai trăm.
Có một đệ tử lớn tuổi lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không tin Lý Thất Dạ có thể trèo lên ba trăm bậc thang.
- Trèo lên đỉnh nha.
Các trưởng lão ở đây nhìn nhau, ngay cả Trương Việt và phong chủ Thúy Điểu phong đều nhìn sang, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Thiên giai, môn khảo hạch này không có mưu lợi, hoàn toàn là dựa vào thực lực chèo chống, công lực của ngươi càng cường đại, ngươi sở tu công pháp càng huyền diệu sẽ giúp ngươi chèo chống càng lâu, sẽ giúp ngươi đi càng cao, các thủ đoạn khác không có công dụng.
Trương Việt nhìn Lý Thất Dạ, hắn nói rất từ tốn.
- Ta là chiếm tiện nghi lớn tuổi, lại mạnh hơn Thiên Nguyệt một chút, ta vẫn có thể leo lên một trăm hai mươi bậc… Ba trăm bậc thang, chỉ sợ chưa từng nghe nói qua.
Trương Việt nhìn sang Thủ tịch trưởng lão, nói ra:
- Trong trí nhớ của ta, dường như chưa từng có người leo lên ba trăm bậc thang. Trưởng lão, đúng không.
- Đúng.
Thủ tịch trưởng lão từ từ nói:
- Sau này cường đại không nói, tông môn chúng ta xuất hiện một ít Thiên Tôn, cũng có Nam Loa tổ sư, nhưng bọn họ sau khi thành danh cũng chưa từng leo lên Thiên giai, theo đạo lý mà nói, có lẽ có thể nhưng về sau không thử qua, cũng không có ghi lại, cho nên, trong điển tịch tông môn không có ghi chép lại có ai lên đỉnh.
- Nam Loa tổ sư thì sao?
Có đệ tử hết sức tò mò.
Nam Loa tổ sư chỉ chính là trung hưng chi chủ của Thần Huyền tông, chính là Nam Loa Đạo Quân, mặc dù nói thần thú Huyền Vũ là người sáng lập Thần Huyền tông, có được đánh giá cực cao, nhưng đệ tử đời sau lại có người nói Nam Loa Đạo Quân còn mạnh hơn cả Huyền Vũ.
- Nam Loa tổ sư.
Các trưởng lão nhìn nhau.
Cuối cùng Thủ tịch trưởng lão từ từ nói:
- Nam Loa tổ sư là người có thiên phú cao nhất trong ghi chép của Thần Huyền tông chúng ta, không ai có thể so.
- Nam Loa tổ sư, ta nhớ trong ghi chép, khi hắn còn trẻ lúc khảo nghiệm có thành tích tốt nhất là một trăm năm mươi sáu bậc thang đúng không.
Có một vị trưởng lão trầm ngâm nói ra.
- Hình như là như thế.
Thủ tịch trưởng lão gật đầu.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, trong nội tâm không ít đệ tử chấn động, nếu Cung Thiên Nguyệt có thể khiêu chiến một trăm hai mươi bậc thành công, như vậy có ý nghĩa, tương lai Cung Thiên Nguyệt cũng có cơ hội trở thành Đạo Quân.
Dù sao, đây còn chưa phải là cực hạn của Cung Thiên Nguyệt.
- Hừ, đúng vậy, Nam Loa tổ sư cũng chỉ đạt tới một trăm năm mươi sáu bậc, không tin có người có thể vượt qua Nam Loa tổ sư.
Có đệ tử cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ:
- Đồ mặt dầy, cũng nên nói lại rồi.
Trên thực tế, lúc này rất nhiều đệ tử đều khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ đang nói khoác.
- Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, ba trăm bậc có ban thưởng gì, không có ban thưởng, bò cao như vậy làm gì.
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
- Ta còn không bằng gối lên đùi mỹ nhân ngủ một giấc.
- Hừ, cho dù có ban thưởng lớn hơn nữa, ngươi cũng không leo lên được.
Hoàng Trữ không nhịn được nói với Lý Thất Dạ một câu.
Nhưng Lý Thất Dạ không để ý tới hắn, hắn chỉ hừ lạnh vài tiếng.
Các trưởng lão ở đây đều nhìn nhau, tất cả đều thấp giọng nói vài câu, cuối cùng, Thủ tịch trưởng lão nghiêm túc nói ra:
- Ba trăm bậc, chưa từng có tiền lệ, tông môn cũng không có thiết trí quy định như vậy, nhưng chúng ta thương lượng một chút, nếu quả thật có người vượt qua thành tích Nam Loa tổ sư năm đó, sẽ ban thưởng quy cách cao nhất!
- Ban thưởng quy cách cao nhất!
Nghe thấy lời này, các đệ tử ở nơi đây hít khí lạnh, tất cả đều hâm mộ.
- Hừ, đương nhiên, không ai có thể thành công.
Có người cười lạnh một tiếng, đương nhiên Lý Thất Dạ không có khả năng leo lên.
- Ba trăm bậc, điều đó không có khả năng.
Có trưởng lão cũng ngẩng đầu nhìn Thiên giai.
/5110
|