Oanh!
Âm thanh nổ mạnh rung chuyển thiên địa, vào lúc này, uy áp Đạo Quân nghiền áp tất cả, không biết có bao nhiêu đệ tử đứng cũng không vững, bọn họ bị trấn áp tại chỗ.
- Đây là cái gì?
Đối mặt với lực lượng khủng bố như thế, không biết có bao nhiêu đệ tử sợ hãi hồn phi phách tán, sắc mặt tái nhợt nhưng không cách nào đứng lên nổi.
Âm thanh đao kiếm ngân vang, thời điểm này, chỉ thấy tất cả binh khí trong binh phần bay lên, có thần đao phun ra ánh sáng đỏ rực, cũng có thiên kiếm khí lạnh vạn trượng, còn có bảo đỉnh bộc phát ngọn lửa màu tím đáng sợ...
Ngàn vạn binh khí cùng xuất hiện, tất cả binh khí trong binh phần lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, mỗi một kiện binh khí đều chìm nổi không dứt.
- Thanh Hồng kiếm, Tử Dược đỉnh, Phi Trảm đao...
Nhìn thấy ngàn vạn kiện binh khí trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, các đệ tử nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả các trưởng lão cũng há hốc mồm, có trưởng lão thì thào nói ra tên của binh khí.
Lúc ngàn vạn binh khí bay lên trời, chìm nổi trên đỉnh đầu của Lý Thất Dạ, không nói trưởng lão và hộ pháp chung quanh, cho dù đám người Bình Thoa Ông đứng trong đám mây cũng giật mình.
Bọn họ khiếp sợ nhìn cảnh tượng không hợp thói thường này, ngàn vạn binh khí bay lên trời, mỗi một kiện binh khí tùy ý Lý Thất Dạ chọn lựa, chuyện như thế chẳng khác gì kỳ tích.
Cho dù đám người Bình Thoa Ông nhìn thấy nhiều kỳ tích hơn nữa, nhưng sau khi nhìn thấy việc này đều rung động bọn họ há hốc mồm, qua thật lâu cũng khó nói thành lời.
- Này, này, điều này sao có thể…
Cho dù là trưởng lão cũng hoảng sợ thất sắc, ngơ ngác nhìn cảnh như vậy, việc này quá thần kỳ, hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của bọn họ.
Phải biết rằng, trong binh phần có bao nhiêu binh khí, có binh khí do Yêu Vương lưu lại, cũng có Thiên Yêu lưu lại bảo vật, có cả bảo vật và binh khí của Thiên Tôn và Đạo Quân đặt vào trong đó...
Nhiều binh khí như vậy, ai có thể khống chế?
Không có bất cứ người nào trong Thần Huyền tông có thể hiểu rõ, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ chỉ giơ tay là làm tất cả binh khí lơ lửng trên đỉnh đầu.
- Ngươi muốn so kiện nào?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn sang Chiến Hổ.
Vào lúc đó, các đệ tử khiếp sợ và khôi phục tinh thần bọn họ lập tức á khẩu không trả lời được, những đệ tử cười nhạo Lý Thất Dạ im thin thít.
Tất cả mọi người hoảng sợ, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ mang theo kính sợ, trong lòng bọn họ cũng sợ hãi, tiện tay là có thể triệu hoán ngàn vạn binh khí, gia hỏa này là yêu nghiệt, chỉ sợ thế gian này không có yêu nghiệt tà môn như vậy.
Cho dù là các trưởng lão cũng há hốc mồm, bọn họ không thể dùng từ ngữ hình dung việc trước mắt.
Về phần Chiến Hổ, sắc mặt của hắn tái nhợt, hắn như bị sét đánh trúng, hắn cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, nhưng sự thật lại diễn ra như vậy.
- Này, này, không thể nào.
Chiến Hổ hoảng sợ, hắn không ngừng lui bước.
Hắn đạt được Thiên Yêu giác, vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn đang định hảo hảo hưởng thụ khoái cảm khi Lý Thất Dạ quỳ rạp xuống dưới chân chính mình, hiện tại tình thế nghịch chuyển, Lý Thất Dạ vươn tay là có thể triệu hoán tất cả binh khí xuất hiện, cảnh này không khác gì thần thoại.
Sự thật bày ra trước mặt Chiến Hổ, hắn không thể tiếp nhận, nhưng sự thật như sắt, hắn không tiếp thụ cũng không thể cải biến.
Thời điểm này, các đệ tử câm miệng, không có kẻ nào dám lên tiếng chất vấn.
Chỉ có sắc mặt Chiến Hổ tái nhợt, ngơ ngác nhìn tất cả, Hoàng Trữ cũng như thế, trước đó, trong lòng của hắn còn ôm một tia hi vọng, hắn tự nhận muốn giẫm Lý Thất Dạ dưới chân, nhưng hiện tại hắn có cảm giác tuyệt vọng, có lẽ hắn nhìn thấy cả đời này mình không thể sánh bằng Lý Thất Dạ.
- Ngươi muốn kiện nào, binh khí Đạo Quân như thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ lên cao, ngàn vạn binh khí đang chuyển động cũng dừng lại, một thanh binh khí xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ.
Binh khí này tỏa ra uy áp Đạo Quân, uy áp Đạo Quân như trấn áp thiên địa, không ít đệ tử một nhìn thấy binh khí Đạo Quân, bọn họ không dám thở mạnh và cúi đầu xuống.
- Binh khí Đạo Quân!
Nhìn binh khí như đồ chơi bị Lý Thất Dạ tiện tay thu lấy, không chỉ các đệ tử, hộ pháp, trưởng lão đều chảy nước miếng, bọn họ cũng hâm mộ ghen ghét.
Thử nghĩ một chút, tại Thần Huyền tông, cho dù là trưởng lão cũng không ai có tư cách dùng binh khí Đạo Quân, thậm chí đối với trưởng lão và hộ pháp mà nói, có thể có được binh khí Thiên Tôn đã là lựa chọn không tệ.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ tiện tay rút ra, ngàn vạn binh khí tùy ý Lý Thất Dạ lựa chọn, hắn muốn chọn binh khí nào cũng được, cho dù là binh khí Đạo Quân cũng thế.
Cho tới nay, đều là binh khí Đạo Quân chọn chủ, làm gì có người lựa chọn binh khí Đạo Quân, chuyện như vậy lại xảy ra trên người của Lý Thất Dạ.
- Thật sự là người so với người giận điên người.
Ngay cả Thủ tịch trưởng lão cũng cười khổ một tiếng, nói ra:
- Năm đó ta vì một kiện binh khí Thiên Tôn, ta đã liều cái mạng già, hôm nay, ngàn vạn binh khí tùy ý cho hắn chọn?
Thủ tịch trưởng lão nói thế, rất nhiều trưởng bối trong Thần Huyền tông đều tán thành, bên trong binh phần có bao nhiêu binh khí, nhưng bọn họ khó chiếm được binh khí cường đại.
Hiện tại Lý Thất Dạ một mình ôm tất cả binh khí, những trưởng lão này có cảm giác mình là ăn mày, muốn chết là, Lý Thất Dạ còn là đệ tử bình thường trong Thần Huyền tông mà thôi.
- Hiện tại, nên ai quỳ xuống dập đầu được chưa?
Lý Thất Dạ rút binh khí Đạo Quân ra, hắn cười cười.
Chiến Hổ lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, hắn nuốt nước bọt, vào lúc này hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới chính mình thất bại, càng không có nghĩ tới sẽ thua đệ tử Thiết Bì Cường Thể.
Phải biết rằng, hắn là Đại sư huynh của Thúy Điểu phong, nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, hắn có địa vị hết sức quan trọng trong Thần Huyền tông, tôn nghiêm, mặt mũi của hắn quan trọng hơn tất cả.
Hiện tại nếu hắn quỳ dập đầu với đệ tử bình thường, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
Hắn còn nghĩ kỹ khoái cảm khi Lý Thất Dạ quỳ dập đầu, nghĩ kỹ sẽ hưởng thụ một hãnh diễn khi dẫm nát mặt Lý Thất Dạ.
Nhưng hiện tại mình phải quỳ dập đầu với Lý Thất Dạ, chênh lệch như vậy, chuyển biến như vậy đã làm Chiến Hổ khó có thể tiếp nhận.
- Này, này, này...
Trong khoảng thời gian ngắn, Chiến Hổ cũng không biết nên làm sao vượt qua cục diện hiện tại.
Lúc này các đệ tử nhìn sang Chiến Hổ, cho dù những chó săn của hắn, lúc này cũng không dám lên tiếng, bọn họ muốn nói giúp Chiến Hổ nhưng không dám nói ra một câu nào cả.
- Hiện tại quỳ xuống dập đầu còn kịp.
Lý Thất Dạ nói:
- Nếu như muốn ta ra tay, vậy thì trễ rồi.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không nên khinh người quá đáng!
Chiến Hổ nhất thời khó nói được gì, hắn lập tức quát lớn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Khinh người quá đáng? Không phải ta nói lời này, là ngươi muốn đánh bạc, nguyện đánh bạc chịu thua, vừa rồi là ai nói?
- Ta, ta, chúng ta thương lượng một chút.
Chiến Hổ đỏ mặt, mặt hắn trướng thành màu gan heo, cuối cùng hắn nói ra:
- Ngươi, ngươi muốn cái gì, ta, ta bồi dường cho ngươi...
Đối với Chiến Hổ mà nói, quỳ dập đầu Lý Thất Dạ trước mặt bao nhiêu nguowifm việc này làm hắn khó chịu không nhỏ, cho nên hắn tình nguyện dùng bảo vật hoặc những vật khác để thay đổi tình cảnh.
- Bồi thường cho? Ngươi bồi thường tốt không?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rút ra một cái đĩa quay trên ngàn vạn bảo trên cao.
Cảnh này làm Chiến Hổ á khẩu không trả lời được, hiện tại Lý Thất Dạ trên có tới ngàn vạn binh khí, hắn tiện tay có thể đạt được những vật này, hắn không có gì để bồi thường cho Lý Thất Dạ?
- Hoặc là, dùng thứ khác...
Chiến Hổ có chết cũng không muốn quỳ xuống dập đầu.
- Quá dài dòng, quỳ xuống cho ta, nếu không, giẫm nát mặt của ngươi!
Lý Thất Dạ khoát tay nói ra.
Sắc mặt Chiến Hổ hết sức khó coi, lúc ấy hắn kiêu ngạo cỡ nào,, quả thật là không cho hắn khả năng sống, hắn hung ác gào lên:
- Họ Lý, ngươi cũng không nên hùng hổ dọa người, tại Thần Huyền tông, chẳng lẽ Chiến Hổ ta lại sợ ngươi...
- Ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ lười nhìn đối phương, hắn khẽ vẫy tay, một tiếng nổ vang thật lớn, một thần ấn như thần linh xuất thủ giáng xuống.
- Tránh!
Đối mặt với trấn áo như thế, Chiến Hổ hét lớn một tiếng, Bạch Hổ Khiếu Thiên, hắn nghênh đón thần ấn tấn công.
Nhưng…
Ầm!
Bạch Hổ bị chưởng ấn nghiền nát ngay lập tức.
- Điểm đến là dừng.
Trương Việt kinh ngạc, đột nhiên có tiếng rống to sinh ra, tiếng sói tru không ngớt, móng vuốt sói đưa tới muốn ngăn cản thần ấn.
Cho dù Trương Việt ra tay cũng không thể đánh bay thần ấn, thân thể của hắn lắc lư và lui về phía sau liên tiếp.
Ba!
Thân thể Chiến Hổ bị trấn áp trên mặt đất, hắn quỳ gối trước mặt Lý Thất Dạ, lại không thể động đậy.
- Thua, ngươi nên sảng khoái một ít, ngươi đang tự tìm ăn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Chiến Hổ.
- Họ Lý, ngươi, ngươi dám động ta, trong Thần Huyền tông sẽ không có nơi ngươi sống yên ổn!
Chiến Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đã từng thừa nhận sỉ nhục như thế chưa!
Âm thanh nổ mạnh rung chuyển thiên địa, vào lúc này, uy áp Đạo Quân nghiền áp tất cả, không biết có bao nhiêu đệ tử đứng cũng không vững, bọn họ bị trấn áp tại chỗ.
- Đây là cái gì?
Đối mặt với lực lượng khủng bố như thế, không biết có bao nhiêu đệ tử sợ hãi hồn phi phách tán, sắc mặt tái nhợt nhưng không cách nào đứng lên nổi.
Âm thanh đao kiếm ngân vang, thời điểm này, chỉ thấy tất cả binh khí trong binh phần bay lên, có thần đao phun ra ánh sáng đỏ rực, cũng có thiên kiếm khí lạnh vạn trượng, còn có bảo đỉnh bộc phát ngọn lửa màu tím đáng sợ...
Ngàn vạn binh khí cùng xuất hiện, tất cả binh khí trong binh phần lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, mỗi một kiện binh khí đều chìm nổi không dứt.
- Thanh Hồng kiếm, Tử Dược đỉnh, Phi Trảm đao...
Nhìn thấy ngàn vạn kiện binh khí trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, các đệ tử nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả các trưởng lão cũng há hốc mồm, có trưởng lão thì thào nói ra tên của binh khí.
Lúc ngàn vạn binh khí bay lên trời, chìm nổi trên đỉnh đầu của Lý Thất Dạ, không nói trưởng lão và hộ pháp chung quanh, cho dù đám người Bình Thoa Ông đứng trong đám mây cũng giật mình.
Bọn họ khiếp sợ nhìn cảnh tượng không hợp thói thường này, ngàn vạn binh khí bay lên trời, mỗi một kiện binh khí tùy ý Lý Thất Dạ chọn lựa, chuyện như thế chẳng khác gì kỳ tích.
Cho dù đám người Bình Thoa Ông nhìn thấy nhiều kỳ tích hơn nữa, nhưng sau khi nhìn thấy việc này đều rung động bọn họ há hốc mồm, qua thật lâu cũng khó nói thành lời.
- Này, này, điều này sao có thể…
Cho dù là trưởng lão cũng hoảng sợ thất sắc, ngơ ngác nhìn cảnh như vậy, việc này quá thần kỳ, hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của bọn họ.
Phải biết rằng, trong binh phần có bao nhiêu binh khí, có binh khí do Yêu Vương lưu lại, cũng có Thiên Yêu lưu lại bảo vật, có cả bảo vật và binh khí của Thiên Tôn và Đạo Quân đặt vào trong đó...
Nhiều binh khí như vậy, ai có thể khống chế?
Không có bất cứ người nào trong Thần Huyền tông có thể hiểu rõ, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ chỉ giơ tay là làm tất cả binh khí lơ lửng trên đỉnh đầu.
- Ngươi muốn so kiện nào?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn sang Chiến Hổ.
Vào lúc đó, các đệ tử khiếp sợ và khôi phục tinh thần bọn họ lập tức á khẩu không trả lời được, những đệ tử cười nhạo Lý Thất Dạ im thin thít.
Tất cả mọi người hoảng sợ, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ mang theo kính sợ, trong lòng bọn họ cũng sợ hãi, tiện tay là có thể triệu hoán ngàn vạn binh khí, gia hỏa này là yêu nghiệt, chỉ sợ thế gian này không có yêu nghiệt tà môn như vậy.
Cho dù là các trưởng lão cũng há hốc mồm, bọn họ không thể dùng từ ngữ hình dung việc trước mắt.
Về phần Chiến Hổ, sắc mặt của hắn tái nhợt, hắn như bị sét đánh trúng, hắn cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, nhưng sự thật lại diễn ra như vậy.
- Này, này, không thể nào.
Chiến Hổ hoảng sợ, hắn không ngừng lui bước.
Hắn đạt được Thiên Yêu giác, vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn đang định hảo hảo hưởng thụ khoái cảm khi Lý Thất Dạ quỳ rạp xuống dưới chân chính mình, hiện tại tình thế nghịch chuyển, Lý Thất Dạ vươn tay là có thể triệu hoán tất cả binh khí xuất hiện, cảnh này không khác gì thần thoại.
Sự thật bày ra trước mặt Chiến Hổ, hắn không thể tiếp nhận, nhưng sự thật như sắt, hắn không tiếp thụ cũng không thể cải biến.
Thời điểm này, các đệ tử câm miệng, không có kẻ nào dám lên tiếng chất vấn.
Chỉ có sắc mặt Chiến Hổ tái nhợt, ngơ ngác nhìn tất cả, Hoàng Trữ cũng như thế, trước đó, trong lòng của hắn còn ôm một tia hi vọng, hắn tự nhận muốn giẫm Lý Thất Dạ dưới chân, nhưng hiện tại hắn có cảm giác tuyệt vọng, có lẽ hắn nhìn thấy cả đời này mình không thể sánh bằng Lý Thất Dạ.
- Ngươi muốn kiện nào, binh khí Đạo Quân như thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ lên cao, ngàn vạn binh khí đang chuyển động cũng dừng lại, một thanh binh khí xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ.
Binh khí này tỏa ra uy áp Đạo Quân, uy áp Đạo Quân như trấn áp thiên địa, không ít đệ tử một nhìn thấy binh khí Đạo Quân, bọn họ không dám thở mạnh và cúi đầu xuống.
- Binh khí Đạo Quân!
Nhìn binh khí như đồ chơi bị Lý Thất Dạ tiện tay thu lấy, không chỉ các đệ tử, hộ pháp, trưởng lão đều chảy nước miếng, bọn họ cũng hâm mộ ghen ghét.
Thử nghĩ một chút, tại Thần Huyền tông, cho dù là trưởng lão cũng không ai có tư cách dùng binh khí Đạo Quân, thậm chí đối với trưởng lão và hộ pháp mà nói, có thể có được binh khí Thiên Tôn đã là lựa chọn không tệ.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ tiện tay rút ra, ngàn vạn binh khí tùy ý Lý Thất Dạ lựa chọn, hắn muốn chọn binh khí nào cũng được, cho dù là binh khí Đạo Quân cũng thế.
Cho tới nay, đều là binh khí Đạo Quân chọn chủ, làm gì có người lựa chọn binh khí Đạo Quân, chuyện như vậy lại xảy ra trên người của Lý Thất Dạ.
- Thật sự là người so với người giận điên người.
Ngay cả Thủ tịch trưởng lão cũng cười khổ một tiếng, nói ra:
- Năm đó ta vì một kiện binh khí Thiên Tôn, ta đã liều cái mạng già, hôm nay, ngàn vạn binh khí tùy ý cho hắn chọn?
Thủ tịch trưởng lão nói thế, rất nhiều trưởng bối trong Thần Huyền tông đều tán thành, bên trong binh phần có bao nhiêu binh khí, nhưng bọn họ khó chiếm được binh khí cường đại.
Hiện tại Lý Thất Dạ một mình ôm tất cả binh khí, những trưởng lão này có cảm giác mình là ăn mày, muốn chết là, Lý Thất Dạ còn là đệ tử bình thường trong Thần Huyền tông mà thôi.
- Hiện tại, nên ai quỳ xuống dập đầu được chưa?
Lý Thất Dạ rút binh khí Đạo Quân ra, hắn cười cười.
Chiến Hổ lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, hắn nuốt nước bọt, vào lúc này hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới chính mình thất bại, càng không có nghĩ tới sẽ thua đệ tử Thiết Bì Cường Thể.
Phải biết rằng, hắn là Đại sư huynh của Thúy Điểu phong, nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, hắn có địa vị hết sức quan trọng trong Thần Huyền tông, tôn nghiêm, mặt mũi của hắn quan trọng hơn tất cả.
Hiện tại nếu hắn quỳ dập đầu với đệ tử bình thường, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
Hắn còn nghĩ kỹ khoái cảm khi Lý Thất Dạ quỳ dập đầu, nghĩ kỹ sẽ hưởng thụ một hãnh diễn khi dẫm nát mặt Lý Thất Dạ.
Nhưng hiện tại mình phải quỳ dập đầu với Lý Thất Dạ, chênh lệch như vậy, chuyển biến như vậy đã làm Chiến Hổ khó có thể tiếp nhận.
- Này, này, này...
Trong khoảng thời gian ngắn, Chiến Hổ cũng không biết nên làm sao vượt qua cục diện hiện tại.
Lúc này các đệ tử nhìn sang Chiến Hổ, cho dù những chó săn của hắn, lúc này cũng không dám lên tiếng, bọn họ muốn nói giúp Chiến Hổ nhưng không dám nói ra một câu nào cả.
- Hiện tại quỳ xuống dập đầu còn kịp.
Lý Thất Dạ nói:
- Nếu như muốn ta ra tay, vậy thì trễ rồi.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không nên khinh người quá đáng!
Chiến Hổ nhất thời khó nói được gì, hắn lập tức quát lớn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Khinh người quá đáng? Không phải ta nói lời này, là ngươi muốn đánh bạc, nguyện đánh bạc chịu thua, vừa rồi là ai nói?
- Ta, ta, chúng ta thương lượng một chút.
Chiến Hổ đỏ mặt, mặt hắn trướng thành màu gan heo, cuối cùng hắn nói ra:
- Ngươi, ngươi muốn cái gì, ta, ta bồi dường cho ngươi...
Đối với Chiến Hổ mà nói, quỳ dập đầu Lý Thất Dạ trước mặt bao nhiêu nguowifm việc này làm hắn khó chịu không nhỏ, cho nên hắn tình nguyện dùng bảo vật hoặc những vật khác để thay đổi tình cảnh.
- Bồi thường cho? Ngươi bồi thường tốt không?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rút ra một cái đĩa quay trên ngàn vạn bảo trên cao.
Cảnh này làm Chiến Hổ á khẩu không trả lời được, hiện tại Lý Thất Dạ trên có tới ngàn vạn binh khí, hắn tiện tay có thể đạt được những vật này, hắn không có gì để bồi thường cho Lý Thất Dạ?
- Hoặc là, dùng thứ khác...
Chiến Hổ có chết cũng không muốn quỳ xuống dập đầu.
- Quá dài dòng, quỳ xuống cho ta, nếu không, giẫm nát mặt của ngươi!
Lý Thất Dạ khoát tay nói ra.
Sắc mặt Chiến Hổ hết sức khó coi, lúc ấy hắn kiêu ngạo cỡ nào,, quả thật là không cho hắn khả năng sống, hắn hung ác gào lên:
- Họ Lý, ngươi cũng không nên hùng hổ dọa người, tại Thần Huyền tông, chẳng lẽ Chiến Hổ ta lại sợ ngươi...
- Ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ lười nhìn đối phương, hắn khẽ vẫy tay, một tiếng nổ vang thật lớn, một thần ấn như thần linh xuất thủ giáng xuống.
- Tránh!
Đối mặt với trấn áo như thế, Chiến Hổ hét lớn một tiếng, Bạch Hổ Khiếu Thiên, hắn nghênh đón thần ấn tấn công.
Nhưng…
Ầm!
Bạch Hổ bị chưởng ấn nghiền nát ngay lập tức.
- Điểm đến là dừng.
Trương Việt kinh ngạc, đột nhiên có tiếng rống to sinh ra, tiếng sói tru không ngớt, móng vuốt sói đưa tới muốn ngăn cản thần ấn.
Cho dù Trương Việt ra tay cũng không thể đánh bay thần ấn, thân thể của hắn lắc lư và lui về phía sau liên tiếp.
Ba!
Thân thể Chiến Hổ bị trấn áp trên mặt đất, hắn quỳ gối trước mặt Lý Thất Dạ, lại không thể động đậy.
- Thua, ngươi nên sảng khoái một ít, ngươi đang tự tìm ăn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Chiến Hổ.
- Họ Lý, ngươi, ngươi dám động ta, trong Thần Huyền tông sẽ không có nơi ngươi sống yên ổn!
Chiến Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đã từng thừa nhận sỉ nhục như thế chưa!
/5110
|