Bình Thoa Ông uống một ngụm trà, điều chỉnh tâm tính của mình, hắn ấp chế cảm xúc của mình và bình thản nói:
- Không biết thiếu gia đến từ đâu? Lại đi từ đâu?
Thời điểm hỏi ra vấn đề này, trong lòng Bình Thoa Ông đã đắn đo thật lâu, có thể nói là phong hồi lộ chuyển, hắn đã cẩn thận hơn trước rất nhiều.
Bình Thoa Ông không có trực tiếp hỏi Lý Thất Dạ là người nào, mà là thập phần uyển chuyển hỏi Lý Thất Dạ đến từ đâu, đi từ đâu.
Vào ngày bình thường, dùng thực lực và thân phận của Bình Thoa Ông, căn bản là không cần chú ý cẩn thận như thế, huống chi là ở trước mặt một đệ tử bình thường.
Thậm chí có thể nói, dùng thân phận và thực lực của Bình Thoa Ông, cho dù đối mặt với môn chủ Âm Dương Thiền môn, hắn cũng không cần chú ý cẩn thận như thế.
Nhưng vào lúc này, Bình Thoa Ông lại cẩn thận với Lý Thất Dạ, trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ Lý Thất Dạ còn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đây cũng là điểm làm Bình Thoa Ông ngạc nhiên, cũng là vấn đề Bình Thoa Ông muốn làm rõ —— Lý Thất Dạ là người thế nào?
Nếu như nói, Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử của Lưu thôn, Bình Thoa Ông tuyệt đối sẽ không tin tưởng, đệ tử tràn ngập kỳ tích và cực kỳ thần bí, đây tuyệt đối không có khả năng đến từ Lưu thôn, Lưu thôn rất nhỏ, tuyệt đối không có khả năng nuôi ra một con chân long như vậy.
Sau khi hỏi ra vấn đề này, Bình Thoa Ông dùng sức nắm chén trà, hắn cực kỳ khẩn trương, từ khi hắn trở thành tông chủ Thần Huyền tông đến nay, từ khi hắn nhập Thánh thì hắn rất ít khẩn trương như vậy.
Trên thực tế, cường đại như hắn, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, cũng gặp qua không ít nguy hiểm, cho dù là đại sự vẫn được hắn ứng phó tự do, nhưng, hiện tại hắn khẩn trương như vậy, trong nội tâm của hắn đầy lo lắng, lo lắng đáp án cua Lý Thất Dạ trả lời cho hắn.
Lý Thất Dạ tùy ý nâng mí mắt nhìn hắn, đột nhiên Bình Thoa Ông cảm thấy đôi mắt của Lý Thất Dạ thâm thúy như có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian, nội tâm của hắn rung động rất lớn.
- Đến từ nơi cần đến, đi tới nơi cần đi.
Lý Thất Dạ nói.
Trả lời như vậy, Bình Thoa Ông giật mình, hắn hơi ngoài ý muốn, hắn vẫn hỏi:
- Cái gì là đến từ nơi cần đến, cái gì mới là đi tới nơi cần đi?
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn híp mắt và cười nói:
- Đây cũng không phải vấn đề ngươi nên hỏi, cũng không phải ngươi có thể hỏi!
Bình Thoa Ông là tông chủ Thần Huyền tông, cường giả Đại Đạo Thánh Thể, người khác cho rằng, Lý Thất Dạ nói như thế là vô lễ, là đại nghịch bất đạo.
Nhưng thời điểm ánh mắt của Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn hơi híp mắt một cái, Bình Thoa Ông lại cảm nhận được nguy hiểm, trực giác nguy hiểm sinh ra trong lòng của hắn, tâm thần của hắn trở nên lạnh lẽo!
Thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, đột nhiên Bình Thoa Ông cảm thấy, bản thân mình chỉ là con kiến hôi, Lý Thất Dạ là một chí tôn cao cao tại thượng, hắn chỉ cần nâng chân là có thể giẫm mình nát bấy.
Cảm giác nguy hiểm như vậy quá vớ vẩn, nhưng lại làm cho Bình Thoa Ông sợ hãi, bởi vì cảm giác vừa rồi quá chân thật.
Sau khi phục hồi tinh thần, Bình Thoa Ông hít sâu một hơi, hắn có thể khẩn định, Lý Thất Dạ không phải đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, lại càng không phải nhà quê đi ra từ Lưu thôn, về phần Lý Thất Dạ có lai lịch gì, là người nào, Bình Thoa Ông không dám hỏi.
Trực giác nói cho Bình Thoa Ông biết, nếu như hắn lại hỏi tới, có khả năng sẽ mang tới họa sát thân, thậm chí sẽ mang tới tai ương diệt môn cho Thần Huyền tông.
Cuối cùng, Bình Thoa Ông không muốn hỏi vấn đề này, hắn sửa sang lại suy nghĩ và nói:
- Vì sao thiếu gia đến Thần Huyền tông chúng ta?
Biết rõ hỏi vấn đề này sẽ mang tới nguy hiểm nhưng, Bình Thoa Ông vẫn hỏi, hắn không chỉ suy nghĩ vì an nguy của minh, cũng phải suy nghĩ vì Thần Huyền tông, dù sao, hắn là tông chủ Thần Huyền tông, hắn cần phải biết vì sao Lý Thất Dạ đến đây.
Lý Thất Dạ không phải là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, hắn tuyệt đối là thế hệ phi phàm, hắn đi vào Thần Huyền tông là có lý do.
Trên thực tế, lúc hắn hỏi ra vấn đề này, trong nội tâm Bình Thoa Ông đã rung động, hắn cũng phỏng đoán vì sao Lý Thất Dạ đến đây, vì công pháp hay vì vật khác.
Trong nháy mắt vừa rồi, có thể nói trong lòng Bình Thoa Ông có trăm ngàn ý niệm trong đầu, nhưng rất nhiều ý niệm đều bị hắn phủ nhận.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự đến vì bảo vật, chỉ sợ hắn sẽ không xem ngàn vạn binh khí trong binh phần là đồng nát sắt vụn, dù sao, trong binh phần vẫn có binh khí Đạo Quân.
Nếu như nói, tại Thần Huyền tông có binh khí nào mạnh hơn binh khí Đạo Quân, như vậy chỉ có một kiện, chính là thanh thần kiếm trên Nam Loa phong, là thanh kiếm do Nam Loa Đạo Quân lưu lại!
Nhưng Bình Thoa Ông bỏ qua suy nghĩ này trực giác nói cho hắn biết, Lý Thất Dạ không có khả năng đến đây vì bảo vật.
Nếu như nói, vì công pháp, Bình Thoa Ông cảm thấy khả năng rất thấp, dù sao, hắn cũng nghe nói, Lý Thất Dạ tu hành công pháp là công pháp nhập môn thấp nhất, nếu như hắn đến vì công pháp, đây là việc không thể nào.
- Duyến, duyên phận mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ có thể nói, ta có duyên phận với Thần Huyền tông.
Duyên phận, lời này quá phiêu miểu, nhưng khi Lý Thất Dạ nói ra lại là chân thật.
Trên thực tế, cũng đúng là như vậy, thế nhân có bao nhiêu người đi để ý thứ phiêu miểu hư vô như thế, nhưng đối với Lý Thất Dạ mà nói lại khác.
Bình Thoa Ông im lặng, cuối cùng hắn gật đầu, nghiêm túc nói ra:
- Ta tin tưởng thiếu gia nói chuyện.
Bình Thoa Ông nói lời này rất chân thành. Đối với thế nhân mà nói, bọn họ càng coi trọng bảo vật, công pháp, thực lực và những thứ thực tế hơn, còn thứ phiêu miểu như “duyên phận”, chỉ sợ không có bao nhiêu người sẽ coi trọng.
Nhưng, trong lòng Bình Thoa Ông cho rằng, thế gian này không có tục vật đánh động Lý Thất Dạ, có lẽ như lời hắn nói, tất cả đều là duyên phận, đây mới là cao nhân thật sự.
- Yên tâm đi, nếu như ta gây bất lợi cho Thần Huyền tông, ngươi hiện tại đã không đứng trước mặt ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đạt được Lý Thất Dạ trả lời khẳng định và thuyết phục như thế, nội tâm của Bình Thoa Ông thả lỏng, đây là điểm hắn lo lắng, cũng là lý do hắn tới gặp Lý Thất Dạ, dù sao, hắn không hi vọng vào lúc mấu chốt sẽ xảy ra vấn đề.
Bình Thoa Ông than thở, hắn hỏi:
- Thiếu gia trèo lên tổ phong, tổ trên đỉnh, thế nhưng mà có cái gì đâu này?
Đây là vấn đề thứ hai Bình Thoa Ông tới gặp Lý Thất Dạ đề, hắn cũng vẫn muốn biết việc trên tổ phong, đáng tiếc, hắn không lên được, hiện tại hắn muốn biết rõ những việc này trong lời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn nhìn Bình Thoa Ông và lãnh đạm nói:
- Vấn đề này, ngươi không cần hỏi ta, trong nội tâm của ngươi đã có đáp án.
Lý Thất Dạ có ánh mắt sắc bén, dường như không có thứ gì trên thế gian che giấu được tai mắt của hắn.
Bị Lý Thất Dạ nhìn thấu, lập tức làm Bình Thoa Ông cảm thấy xấu hổ, hắn cười khan và nói:
- Ta biết rõ rất ít, ta chỉ biết trên tổ đỉnh có đại mạch, cụ thể thế nào thì ta không biết.
- Cũng gần như vậy.
Lý Thất Dạ cũng không có nói cẩn thận, chỉ tùy ý nói một câu.
Bình Thoa Ông nhíu mày, đây là chuyện hắn lo lắng nhất, nói:
- Nói như vậy, Thần Huyền tông chúng ta có thể tiến vào tổ nguyên chi địa.
Chuyện này là điểm làm Bình Thoa Ông lo lắng, chân ngôn của Chiến Tiên Đế lạc ấn trong lòng hắn, nếu như tổ phong Thần Huyền tông thật sự có thể tiến vào tổ nguyên chi địa, một khi tin tức này truyền đi chỉ sợ cả Thần Huyền tông sẽ bị thiên hạ vây công.
- Có thể, cũng không thể.
Lý Thất Dạ nói:
- Đó là xem với ai.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông, nói ra:
- Ta có duyên với Thần Huyền tông, nên đến tự nhiên sẽ đến, nhưng chuyện không nên phát sinh, tự nhiên sẽ không phát sinh. Bằng không vì sao Nam Loa Đạo Quân của các ngươi năm đó lại trèo lên tổ phong, hắn lo lắng chuyện hôm nay xảy ra sẽ dẫn tới tai họa diệt môn cho Thần Huyền tông!
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt.
Nghe thấy Lý Thất Dạ nói như vậy, Bình Thoa Ông thở dài một hơi, tuy hắn không cách nào dự kiến tương lai sẽ phát sinh thế nào, nhưng Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn có thể tin tưởng Lý Thất Dạ.
Đạt được trả lời khẳng định và thuyết phục, cũng tiêu trừ nghi vấn trong lòng Bình Thoa Ông, nội tâm hắn nhẹ nhõm không ít, cuối cùng, hắn hiếu kỳ và nói:
- Chiến Tiên Đế nói tổ nguyên chi địa ở đâu?
Chiến Tiên Đế lưu lại chân ngôn, chỉ có những lão tổ, Thiên Tôn mới có thể nghe được, người như Cung Thiên Nguyệt nghe không được, càng không cần nói các đệ tử khác.
- Chẳng lẽ, Chiến Tiên Đế thật sự lưu lại đạo tạng của mình trong tổ nguyên chi địa sao?
Bình Thoa Ông hiếu kỳ hỏi.
Trên thực tế toàn bộ Bắc Tây Hoàng có vô số đại giáo tông môn đang tìm kiếm “tổ nguyên chi địa” trong lời của Chiến Tiên Đế, thiên hạ không biết có bao nhiêu người nghĩ tìm được đạo tạng do Chiến Tiên Đế lưu lại, đạt được Chiến Tiên Đế truyền thừa.
- Tổ nguyên chi địa nha.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn như nghĩ cái gì đó.
Thời điểm Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Bình Thoa Ông và nói:
- Như thế nào, ngươi có hứng thú với nó sao?
Bình Thoa Ông cười khan một tiếng, nói ra:
- Nếu như nói không có hứng thú thì quá trái lương tâm, cũng lừa mình dối người. Chỉ có điều, việc này liên quan tới an nguy của Thần Huyền tông, ta không dám sơ suất.
- Không biết thiếu gia đến từ đâu? Lại đi từ đâu?
Thời điểm hỏi ra vấn đề này, trong lòng Bình Thoa Ông đã đắn đo thật lâu, có thể nói là phong hồi lộ chuyển, hắn đã cẩn thận hơn trước rất nhiều.
Bình Thoa Ông không có trực tiếp hỏi Lý Thất Dạ là người nào, mà là thập phần uyển chuyển hỏi Lý Thất Dạ đến từ đâu, đi từ đâu.
Vào ngày bình thường, dùng thực lực và thân phận của Bình Thoa Ông, căn bản là không cần chú ý cẩn thận như thế, huống chi là ở trước mặt một đệ tử bình thường.
Thậm chí có thể nói, dùng thân phận và thực lực của Bình Thoa Ông, cho dù đối mặt với môn chủ Âm Dương Thiền môn, hắn cũng không cần chú ý cẩn thận như thế.
Nhưng vào lúc này, Bình Thoa Ông lại cẩn thận với Lý Thất Dạ, trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ Lý Thất Dạ còn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đây cũng là điểm làm Bình Thoa Ông ngạc nhiên, cũng là vấn đề Bình Thoa Ông muốn làm rõ —— Lý Thất Dạ là người thế nào?
Nếu như nói, Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử của Lưu thôn, Bình Thoa Ông tuyệt đối sẽ không tin tưởng, đệ tử tràn ngập kỳ tích và cực kỳ thần bí, đây tuyệt đối không có khả năng đến từ Lưu thôn, Lưu thôn rất nhỏ, tuyệt đối không có khả năng nuôi ra một con chân long như vậy.
Sau khi hỏi ra vấn đề này, Bình Thoa Ông dùng sức nắm chén trà, hắn cực kỳ khẩn trương, từ khi hắn trở thành tông chủ Thần Huyền tông đến nay, từ khi hắn nhập Thánh thì hắn rất ít khẩn trương như vậy.
Trên thực tế, cường đại như hắn, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, cũng gặp qua không ít nguy hiểm, cho dù là đại sự vẫn được hắn ứng phó tự do, nhưng, hiện tại hắn khẩn trương như vậy, trong nội tâm của hắn đầy lo lắng, lo lắng đáp án cua Lý Thất Dạ trả lời cho hắn.
Lý Thất Dạ tùy ý nâng mí mắt nhìn hắn, đột nhiên Bình Thoa Ông cảm thấy đôi mắt của Lý Thất Dạ thâm thúy như có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian, nội tâm của hắn rung động rất lớn.
- Đến từ nơi cần đến, đi tới nơi cần đi.
Lý Thất Dạ nói.
Trả lời như vậy, Bình Thoa Ông giật mình, hắn hơi ngoài ý muốn, hắn vẫn hỏi:
- Cái gì là đến từ nơi cần đến, cái gì mới là đi tới nơi cần đi?
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn híp mắt và cười nói:
- Đây cũng không phải vấn đề ngươi nên hỏi, cũng không phải ngươi có thể hỏi!
Bình Thoa Ông là tông chủ Thần Huyền tông, cường giả Đại Đạo Thánh Thể, người khác cho rằng, Lý Thất Dạ nói như thế là vô lễ, là đại nghịch bất đạo.
Nhưng thời điểm ánh mắt của Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn hơi híp mắt một cái, Bình Thoa Ông lại cảm nhận được nguy hiểm, trực giác nguy hiểm sinh ra trong lòng của hắn, tâm thần của hắn trở nên lạnh lẽo!
Thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, đột nhiên Bình Thoa Ông cảm thấy, bản thân mình chỉ là con kiến hôi, Lý Thất Dạ là một chí tôn cao cao tại thượng, hắn chỉ cần nâng chân là có thể giẫm mình nát bấy.
Cảm giác nguy hiểm như vậy quá vớ vẩn, nhưng lại làm cho Bình Thoa Ông sợ hãi, bởi vì cảm giác vừa rồi quá chân thật.
Sau khi phục hồi tinh thần, Bình Thoa Ông hít sâu một hơi, hắn có thể khẩn định, Lý Thất Dạ không phải đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, lại càng không phải nhà quê đi ra từ Lưu thôn, về phần Lý Thất Dạ có lai lịch gì, là người nào, Bình Thoa Ông không dám hỏi.
Trực giác nói cho Bình Thoa Ông biết, nếu như hắn lại hỏi tới, có khả năng sẽ mang tới họa sát thân, thậm chí sẽ mang tới tai ương diệt môn cho Thần Huyền tông.
Cuối cùng, Bình Thoa Ông không muốn hỏi vấn đề này, hắn sửa sang lại suy nghĩ và nói:
- Vì sao thiếu gia đến Thần Huyền tông chúng ta?
Biết rõ hỏi vấn đề này sẽ mang tới nguy hiểm nhưng, Bình Thoa Ông vẫn hỏi, hắn không chỉ suy nghĩ vì an nguy của minh, cũng phải suy nghĩ vì Thần Huyền tông, dù sao, hắn là tông chủ Thần Huyền tông, hắn cần phải biết vì sao Lý Thất Dạ đến đây.
Lý Thất Dạ không phải là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, hắn tuyệt đối là thế hệ phi phàm, hắn đi vào Thần Huyền tông là có lý do.
Trên thực tế, lúc hắn hỏi ra vấn đề này, trong nội tâm Bình Thoa Ông đã rung động, hắn cũng phỏng đoán vì sao Lý Thất Dạ đến đây, vì công pháp hay vì vật khác.
Trong nháy mắt vừa rồi, có thể nói trong lòng Bình Thoa Ông có trăm ngàn ý niệm trong đầu, nhưng rất nhiều ý niệm đều bị hắn phủ nhận.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự đến vì bảo vật, chỉ sợ hắn sẽ không xem ngàn vạn binh khí trong binh phần là đồng nát sắt vụn, dù sao, trong binh phần vẫn có binh khí Đạo Quân.
Nếu như nói, tại Thần Huyền tông có binh khí nào mạnh hơn binh khí Đạo Quân, như vậy chỉ có một kiện, chính là thanh thần kiếm trên Nam Loa phong, là thanh kiếm do Nam Loa Đạo Quân lưu lại!
Nhưng Bình Thoa Ông bỏ qua suy nghĩ này trực giác nói cho hắn biết, Lý Thất Dạ không có khả năng đến đây vì bảo vật.
Nếu như nói, vì công pháp, Bình Thoa Ông cảm thấy khả năng rất thấp, dù sao, hắn cũng nghe nói, Lý Thất Dạ tu hành công pháp là công pháp nhập môn thấp nhất, nếu như hắn đến vì công pháp, đây là việc không thể nào.
- Duyến, duyên phận mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ có thể nói, ta có duyên phận với Thần Huyền tông.
Duyên phận, lời này quá phiêu miểu, nhưng khi Lý Thất Dạ nói ra lại là chân thật.
Trên thực tế, cũng đúng là như vậy, thế nhân có bao nhiêu người đi để ý thứ phiêu miểu hư vô như thế, nhưng đối với Lý Thất Dạ mà nói lại khác.
Bình Thoa Ông im lặng, cuối cùng hắn gật đầu, nghiêm túc nói ra:
- Ta tin tưởng thiếu gia nói chuyện.
Bình Thoa Ông nói lời này rất chân thành. Đối với thế nhân mà nói, bọn họ càng coi trọng bảo vật, công pháp, thực lực và những thứ thực tế hơn, còn thứ phiêu miểu như “duyên phận”, chỉ sợ không có bao nhiêu người sẽ coi trọng.
Nhưng, trong lòng Bình Thoa Ông cho rằng, thế gian này không có tục vật đánh động Lý Thất Dạ, có lẽ như lời hắn nói, tất cả đều là duyên phận, đây mới là cao nhân thật sự.
- Yên tâm đi, nếu như ta gây bất lợi cho Thần Huyền tông, ngươi hiện tại đã không đứng trước mặt ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đạt được Lý Thất Dạ trả lời khẳng định và thuyết phục như thế, nội tâm của Bình Thoa Ông thả lỏng, đây là điểm hắn lo lắng, cũng là lý do hắn tới gặp Lý Thất Dạ, dù sao, hắn không hi vọng vào lúc mấu chốt sẽ xảy ra vấn đề.
Bình Thoa Ông than thở, hắn hỏi:
- Thiếu gia trèo lên tổ phong, tổ trên đỉnh, thế nhưng mà có cái gì đâu này?
Đây là vấn đề thứ hai Bình Thoa Ông tới gặp Lý Thất Dạ đề, hắn cũng vẫn muốn biết việc trên tổ phong, đáng tiếc, hắn không lên được, hiện tại hắn muốn biết rõ những việc này trong lời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn nhìn Bình Thoa Ông và lãnh đạm nói:
- Vấn đề này, ngươi không cần hỏi ta, trong nội tâm của ngươi đã có đáp án.
Lý Thất Dạ có ánh mắt sắc bén, dường như không có thứ gì trên thế gian che giấu được tai mắt của hắn.
Bị Lý Thất Dạ nhìn thấu, lập tức làm Bình Thoa Ông cảm thấy xấu hổ, hắn cười khan và nói:
- Ta biết rõ rất ít, ta chỉ biết trên tổ đỉnh có đại mạch, cụ thể thế nào thì ta không biết.
- Cũng gần như vậy.
Lý Thất Dạ cũng không có nói cẩn thận, chỉ tùy ý nói một câu.
Bình Thoa Ông nhíu mày, đây là chuyện hắn lo lắng nhất, nói:
- Nói như vậy, Thần Huyền tông chúng ta có thể tiến vào tổ nguyên chi địa.
Chuyện này là điểm làm Bình Thoa Ông lo lắng, chân ngôn của Chiến Tiên Đế lạc ấn trong lòng hắn, nếu như tổ phong Thần Huyền tông thật sự có thể tiến vào tổ nguyên chi địa, một khi tin tức này truyền đi chỉ sợ cả Thần Huyền tông sẽ bị thiên hạ vây công.
- Có thể, cũng không thể.
Lý Thất Dạ nói:
- Đó là xem với ai.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông, nói ra:
- Ta có duyên với Thần Huyền tông, nên đến tự nhiên sẽ đến, nhưng chuyện không nên phát sinh, tự nhiên sẽ không phát sinh. Bằng không vì sao Nam Loa Đạo Quân của các ngươi năm đó lại trèo lên tổ phong, hắn lo lắng chuyện hôm nay xảy ra sẽ dẫn tới tai họa diệt môn cho Thần Huyền tông!
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt.
Nghe thấy Lý Thất Dạ nói như vậy, Bình Thoa Ông thở dài một hơi, tuy hắn không cách nào dự kiến tương lai sẽ phát sinh thế nào, nhưng Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn có thể tin tưởng Lý Thất Dạ.
Đạt được trả lời khẳng định và thuyết phục, cũng tiêu trừ nghi vấn trong lòng Bình Thoa Ông, nội tâm hắn nhẹ nhõm không ít, cuối cùng, hắn hiếu kỳ và nói:
- Chiến Tiên Đế nói tổ nguyên chi địa ở đâu?
Chiến Tiên Đế lưu lại chân ngôn, chỉ có những lão tổ, Thiên Tôn mới có thể nghe được, người như Cung Thiên Nguyệt nghe không được, càng không cần nói các đệ tử khác.
- Chẳng lẽ, Chiến Tiên Đế thật sự lưu lại đạo tạng của mình trong tổ nguyên chi địa sao?
Bình Thoa Ông hiếu kỳ hỏi.
Trên thực tế toàn bộ Bắc Tây Hoàng có vô số đại giáo tông môn đang tìm kiếm “tổ nguyên chi địa” trong lời của Chiến Tiên Đế, thiên hạ không biết có bao nhiêu người nghĩ tìm được đạo tạng do Chiến Tiên Đế lưu lại, đạt được Chiến Tiên Đế truyền thừa.
- Tổ nguyên chi địa nha.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn như nghĩ cái gì đó.
Thời điểm Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Bình Thoa Ông và nói:
- Như thế nào, ngươi có hứng thú với nó sao?
Bình Thoa Ông cười khan một tiếng, nói ra:
- Nếu như nói không có hứng thú thì quá trái lương tâm, cũng lừa mình dối người. Chỉ có điều, việc này liên quan tới an nguy của Thần Huyền tông, ta không dám sơ suất.
/5110
|