Hai người hôn từ ngoài vào đến tận trong phòng,rồi lại từ trong phòng lên đến tận giường, làm cho Tần Tố Quyết đến khi hô hấp được một chút không khí thì môi của nàng đã bị Đông Phương Diệu hôn đến sưng đỏ không thể chịu nổi. Phảng phất muốn đem tất cả những trống rỗng suốt hai năm qua bù đắp lại, hắn tuyệt đối không cho nàng có cơ hội kháng cự.
Tần Tố Quyết trong tâm muốn đẩy hắn ra, những tình cảm bị chôn vùi lặng lẽ trong suốt hai năm qua, phút chốc bị hắn trêu trọc lại bùng lên, làm nàng không tự chủ được mà thuận theo hành động của hắn.
Ánh mắt của Tường Quý tinh tường quá hiểu chuyện, liền đem đám cung nhân lặng lẽ lui ra, dè dặt khép lại cửa phòng, chỉ phân phó hai cung nữ túc trực ngoài cửa chờ sai bảo.
Trên long sàng rộng lớn mền mại, Đông Phương Diệu như người vừa bắt được chí bảo của cả kiếp này, nhẹ nhàng nâng đôi má hơi lộ đỏ bừng của nàng lên: “ Tố Quyết, ta rất nhớ nàng!”
Một tiếng “ Nhớ nàng” này, dường như gói trọn tất cả những nhớ nhung đằng đẵng của hắn suốt hai năm qua.
Cánh môi Tần Tố Quyết giận run, nội tâm rối bời.Lúc hắn nói nhớ nàng, thử hỏi nàng làm sao lại cũng không nhớ hắn cho được? Hai người sớm chiều đã ở bên nhau trong suốt bảy năm trời, trong những tháng ngày dài đằng đẵng đó, bọn họ đã giúp đỡ , đã nương tựa lẫn nhau, từ khi còn là thiếu niên ngây ngô cho đến khi trưởng thành thuần thục, cho dù là phong ba bão táp bọn họ cũng đã cùng nhau nắm tay vượt qua gian khổ.
Thân là đệ tử thân cận nhất của Thiên Cơ lão nhân, từ nhỏ nàng đã được sư phụ giao cho một nhiệm vụ thần thánh.
Còn nhớ rất rõ lúc đó, khi nàng mười lăm tuổi, sư phụ đột nhiên mang theo một thiếu niên tuấn tú cũng trạc tuổi đến trước mặt nàng, sự phụ nói hắn tên gọi là Đông Phương Diệu, là đại hoàng tử của Bắc Nhạc Quốc.
Bởi vì mẫu thân của Đông Phương Diệu bị người ta gọi là hung thần chuyển kiếp, ba đứa con bà sinh ra sẽ hóa thành ma quỷ, gieo giắt tai ương cho Bắc Thần Quốc.
Nàng không biết những lời lẽ hoang đường này từ đâu mà có, nhưng vào thời điểm mà nàng kết bằng hữu với Đông Phương Diệu thì hắn đã bị cả dân chúng đất nước này thoái mạ rồi.
Thân là đại hoàng tử của Bắc Thần Quốc nhưng lại chẳng hề có một chút quyền lực, phụ hoàng thì coi hắn như cái gai trong mắt, chỉ khi nào có cách tống tiễn được hắn đi thì ông ta mới cảm thấy thật sự thống khoái.
Đông Phương Diệu như kẻ đi trên lớp băng mỏng, trong tình huống vạn bất đắc dĩ mới tìm đến sư phụ của nàng, mong lão nhân có cách giúp hắn xoay chuyển càn khôn, phế truất Vĩnh Viêm Đế, giúp hắn đăng cơ.
Bắc Nhạc đương thời thế cục vô cùng rối loạn, Vĩnh Viêm Đế tuy đã qua tuổi ngũ tuần nhưng lại liên tiếp gây ra bao nhiêu chuyện hoang đường thị phi, trọng dụng nịnh thần, sát hại trung lương, thiên tai nhân họa không ngừng, vậy mà Vĩnh Viêm Đế chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, khiến cho lê dân bách tính trong nước rơi vào cảnh lầm than, tình cảnh lúc nào cũng sục sôi như trong chảo lửa.
Thế nhưng chuyện con người làm dưới nhân gian, lão thiên gia trên trời cao đều biết hết ,Vĩnh Viêm Đế rốt cuộc cũng đã chọc giận đến hàng ngàn vạn lê dân, khiến cho không ít những quan viên hận không thể một đao mà đem đầu tên hôn quân chặt xuống.
Lúc đó, Đông Phương Diệu cũng đã qua tuổi mười bảy, chiếu theo tổ huấn dựa vào thân phận đại hoàng tử thì hắn phải được sắc phong làm thái tử, thế nhưng Vĩnh Viêm Đế không ngừng bài xích hắn, âm thầm phái không ít sát thủ, chỉ trực chờ kết liễu mạng hắn.
Sư phụ không đành lòng, và hắn cũng cầu xin sự giúp đỡ, cho nên mới đưa hắn theo bên người để bảo hộ.
Sư phụ có ý muốn phò tá hắn lên ngôi, nhưng một phần cũng bởi sức khỏe của lão nhân gia lúc đó cũng quá sa sút rồi.Vì thế, sư phụ liền kéo tay nàng lại và nói: “ Trong thiên hạ này, người duy nhất vi sư tin tưởng, người có năng lực giúp đỡ đại hoàng tử đăng cơ chỉ có một mình con. Bất quá, đại hoàng tử không ôn hòa và dễ gần như vẻ bề ngoài của hắn, ở trong thâm cung phức tạp nhiều năm, chứng kiến đều là ta gạt ngươi lừa, tranh đoạt gay gắt, nội tâm của hắn sớm đã bị cừu hận xâm chiếm.Vi sư đã thay hắn bốc một quẻ, quả thật là đế tinh chuyển thế, người này tính tình cực kì bạc lạnh, cố chấp thâm trầm, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vi sư gặp hắn, cũng là do thiên mệnh không thể trái nên mới quyết định giúp hắn. Nhưng Quyết Nhi, vi sư không muốn làm khó cho con, nếu con không muốn phù trợ sự nghiệp tranh quyền đoạt vị của hắn thì hãy nhanh chóng mai danh ẩn tích,một mình xuống núi, sinh sống qua ngày, con hãy tự mình quyết định đi!”
Từ khi còn nhỏ, nàng đã bị vứt bỏ thả trôi sông, không cha không mẹ, là sư phụ đã đem nàng về nuôi dưỡng, trong suốt những năm đó, nàng luôn luôn học võ thuật, mưu lược từ sư phụ trên đỉnh núi Hoa Sơn .
Nàng nguyên bản đối với Đông Phương Diệu này không có nhiều hảo cảm, càng không có chút hứng thú nào với việc tranh quyền đoạt thế. Nhưng khi nhìn thân ảnh tịch mịch cô độc đứng dưới cây ngô đồng kia làm nàng không khỏi có chút đồng cảm với hắn.
Cứ như vậy, nàng đáp ứng giúp hắn đoạt vị, sau khi sư phụ qua đời bảy năm, nàng vẫn cứ bồi ở bên Đông Phương Diệu một tấc cũng không rời , từng bước, từng bước một giúp hắn gia tăng thế lực.
Trong thời gian ở bên cạnh hắn, có lẽ cũng bởi vì tuổi tác của cả hai tương đương nhau, hai người bắt đầu dần dần nảy sinh những tình cảm ái mộ, trái tim nàng cũng không thể khống chế nổi mà bị hắn vây hãm.
Cho đến hai năm trước…
Sở Tử Nặc, đại sư huynh của nàng, đồng thời cũng là đại tướng quân Bắc Nhạc Quốc danh tiếng lẫy lừng.
Từ khi còn nhỏ đã xông pha chiến trận, lập nên bao chiến công hiển hách, đồng thời cũng là huynh trưởng của Sở Mạn Phi, phi tử đang được sủng ái nhất của Vĩnh Viêm Đế.
Năm đó Sở Mạn Phi vào cung không lâu, ngay sau đó không đến vài năm đã mang long thai trong người.
Thời điểm lực lượng mà Đông Phương Diệu âm thầm gây dựng ngày càng lớn mạnh, cơ hồ cùng triều đình hình thành lưỡng cục đối nghịch.
Vĩnh Viêm Đế không cam lòng để cho hoàng quyền của mình bị uy hiếp, liền cùng với đại sư huynh của nàng lập một giao ước, chỉ cần hắn có thể đánh tan lực lượng của Đông Phương Diệu, thì ngay khi Sở Mạn Phi sinh ra, nếu là hoàng tử thì lập tức sẽ được hạ chiếu sắc phong làm thái tử, Sở Mạn Phi sẽ được tấn phong làm hoàng hậu,sau khi hắn băng hà, đại sư huynh sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương, được vào triều phụ giúp tiểu thái tử nghe chính sự.
Quyền lực trên dưới mê hoặc như vậy, đại sư huynh của nàng liền đồng ý với Vĩnh Viêm Đế, bí mật triệu tập binh mã, thề đem đại hoàng tử đuổi tận giết tuyệt.
Đại sư huynh dù có kiên cường như thiết cũng có điểm yếu, mà điểm yếu đó không phải là ai khác mà chính là nàng, Tần Tố Quyết.
Hai người có tình nghĩa đồng môn,Sở Tử Nặc đối với nàng luôn trân trọng có thừa, ngay cả khi đã học nghệ thành tài xuống núi nhưng vẫn không quên viết thư thăm hỏi nàng, chỉ có điều, có lẽ sư huynh không thể ngờ rằng nàng lại trở thành quân sư cho Đông Phương Diệu, cùng hắn đối nghịch.
Một tràng quan hệ phức tạp quyết đấu với nhau, tất nhiên là phải dùng đến mưu kế, nhưng chỉ vì muốn nhanh chóng loại bỏ chướng ngại vật trước mắt này, hắn đã không tiếc giở thủ đoạn lợi dụng.
Đó là vào ngày sinh thần của đại sư huynh, nàng đích thân mang một Ngọc Tiêu đến Sở tướng quân phủ làm quà mừng.
Nếu là tặng cho người khác thì không nói làm gì, nhưng với một người yêu tiêu đến thành si như đại sư huynh, hiếm lắm mới có trong tay một bảo vật như thế, hơn nữa lại do sư muội tình thân như thủ túc tận tay mang đến tặng, sư huynh dĩ nhiên yêu thích đến không thể buông khỏi tay.
Cứ cho là bọn họ có lập trường đối lập, nhưng cũng đều là vì chủ, không ảnh hưởng gì đến tình thâm huynh muội giữa hai người. Về điềm này , cả nàng lẫn Sở Tử Nặc đều suy nghĩ giống nhau.
Nhưng Ngọc Tiêu kia trước đó đã bị Diệu bôi lên một loại kịch độc cực mạnh, Bắc Thần đại tướng quân uy liễm một thời bỗng chốc chết dưới tay sư muội mà mình tin tưởng nhất.
Đại sư huynh bất ngờ bị hại chết, tin rằng chắc cuối cùng Đông Phương Diệu sẽ thắng lợi.
Vĩnh Viêm Đế mất đi võ tướng duy nhất trong tay có thể đấu lại được với đại hoàng tử, đế vị chắc chắn sẽ bị lật đổ.
Cứ như vậy, Diệu đem binh lĩnh bài trừ toàn bộ những chướng ngại còn sót lại, dẫn binh áp sát hoàng cung thành một đường, đem thai phụ Sở Mạn Phi tống vào lãnh cung bỏ đói đến chết. Còn về phần mẫu hậu của Vĩnh Viêm Đế, hắn cũng giam vào địa lao, để mặc bà nhìn con trai chết thảm ngay trước mặt mình.
Đến tận đây, nàng mới hiểu hết lời sư phụ nói, Diệu quả thật nội tâm đã bị cừu hận lấp đầy, tâm tính lãnh bạc đến cực điểm, cho dù tận mặt nhìn thấy người chí thân chết ngay trước mắt, hắn cũng không có toát ra nửa điểm đau lòng, vì mục đích không từ thủ đoạn,ngay cả người cùng hắn đồng cam cộng khổ, họa phúc có bên như nàng cũng bị hắn lợi dụng …
Tần Tố Quyết than nhẹ một tiếng, lập tức lại lọt vào lỗ tai rất thính của Đông Phương Diệu.
Hắn biết Tố Quyết hận hắn, hận hắn lợi dụng sự không phòng vệ của Sở Tử Nặc đối với nàng mà lập mưu phục độc, hại chết đối phương.
Nhưng từ sau việc của Sở Tử Nặc, Tố Quyết cũng không có chút nào là trách cứ hắn cả, hằng ngày vẫn lặng lẽ ngồi bên bồi hắn, giúp hắn lập mưu tính kế, đem hết thảy chiêu thức trên người ra trợ giúp hắn đoạt đế vị.
Cho đến ngày đăng cơ đó, nữ nhân duy nhất trên đời làm cho hắn không thể hạ quyết tâm lại lựa chọn viết thư bỏ lại rồi rời đi.
Bị nàng vứt bỏ suốt hai năm đằng đẵng, khiến hắn không chịu nổi sự tương tư giày vò mà xuất ra khổ nhục kế,ép nàng trở về bên cạnh hắn.
Si ngốc nhìn dung nhan ngày đêm chờ đợi trước mắt, Đông Phương Diệu nhẹ nhàng đem đôi má áp lên ngực nàng, như đứa nhỏ bị ủy khuất, nhỏ giọng nói: “ Tố Quyết, ta biết nàng hận ta năm đó lợi dụng nàng hại chết Sở Tử Nặc, hai năm qua ta đã bị trừng phạt rồi, ta cũng không dám cầu xin nàng tha thứ , nhưng hãy về bên cạnh ta, để cho ta được từ từ bù đắp lại lỗi lầm của mình, có được không?”
Nàng lắc đầu: “Ta cũng không có trách người, cho dù năm đó người không hại chết đại sư huynh thì có lẽ huynh ấy sau này vì lợi ích gia tộc mà cũng đuổi cùng giết tận người. Ai đúng ai sai, chỉ có trời mới đếm định được, người và đại sư huynh lúc đó chung quy cả hai đều muốn người kia phải chết. ”
“ Nhưng sao nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta?”
“ Không, người mà ta không chịu tha thứ, chính là bản thân mình!”
Tuy rằng hai hổ đánh nhau, đại sư huynh chết, chung quy trong lòng nàng sớm đã nhận định, mọi việc đang thuận theo thiên mệnh, không ai có thể thay đổi số phận ông trời xếp đặt, nhưng nàng vẫn như cũ không thể giải thoát, không thể chân chính đón nhận tình yêu của Diệu.
Chẳng phải bản thân con người vẫn luôn tràn ngập mâu thuẫn đấy sao ? thị phi đúng sai, ai có thể nhìn rõ ràng đây?
Ở lại thì nàng không thể hoàn toàn tiếp nhận tình nghĩa của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi, tránh cho ác cảm trong nội tâm càng ngày càng lan rộng.
Hai năm chia lìa, mọi kí ức dần hòa tan theo dòng chảy thời gian, duy nhất chỉ còn lưu lại trong tâm một vết sẹo không thể chạm đến.
“Nghe nói người cùng Tam Vương Gia xảy ra bất hòa, hơn nữa tại trong buổi yến tiệc thành hôn của hắn, bị hắn mạo phạm dẫn đến bị thương…”
Đông Phương Diệu vội kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng chạm tới vết thương, hơi hơi nhấn một cái, máu tươi đỏ sẫm xuyên qua xiêm y chảy ra.
Tần Tố Quyết kinh hãi, vội rút tay về, một tay vén y bào của hắn lên.
Chỉ thấy dưới sườn có một vết thương lớn, hơn nữa máu vẫn còn đang rỉ ra hiện lên ngay trước mắt.
Ánh mắt nàng vừa đau vừa xót,lại nhớ tới đốithoại lúc trước của hắn và Tường Quý, không khỏi nhíu mày , ảo não nói: “ Người bị thương không phải mới chỉ một hai ngày, tại sao không tuyên thái y vào chữa trị?”
Đông Phương Diệu nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay nàng nói: “ Chừng nào nàng còn chưa xuất hiện thì ta sẽ không cho phép vết thương này được khép miệng lại!”
“ Diệu, chàng làm như vậy, ta rất giận!”
Một tiếng Diệu kia, khiến cho hắn mãn ý cười,bất chấp thân thể còn đang có một vết thương rỉ máu, một tay giữ lấy nàng ôm vào lòng: “ Đã lâu không có ai bảo ta như vậy, Tố Quyết, ta thật sự luôn nhớ đến nàng, nếu có thể quay lại những tháng ngày bên nhau trước kia, ta tình nguyện từ bỏ mọi thứ có được trong ngày hôm nay!’’
Sáng sớm tỉnh lại, nam nhân ép buộc nàng cả đêm hôm qua đã rời đi.
Hồi tưởng lại cả một đêm triền miên bên nhau, Tần Tố Quyết bên tai không tránh khỏi đỏ hồng lên. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng lại là lần đầu tiên sau hai năm cách xa, hai người lại có quá nhiều nhung nhớ cho nên có chút ngượng ngùng.
Cung nhân vẫn luôn túc trực chờ đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong nội tẩm mới nhẹ nhàng bước vào, cung kính hành lễ trước mặt nàng.
“ Nương nương, người đã tỉnh! Vạn tuế gia trước khi rời đi đã phân phó chúng nô tỳ đợi nương nương thức giấc thì hầu người rửa mặt trang điểm, nếu nương nương muốn dùng điểm tâm buổi sớm thì nô tỳ sẽ đi phân phó cho ngự thiện phòng chuẩn bị ngay những món hợp với khẩu vị của người!”
Cung nữ này quả không hổ danh là người hầu hạ bên cạnh hoàng đế, mở miệng ra là mồm mép nhanh nhẹn lanh lợi, bộ dạng cũng thập phần hiểu lễ nghi.
Chẳng qua Tần Tố Quyết vốn là người tự do, không theo quy tắc, nay lại có một nô tỳ xưng hô với nàng như vậy, thật sự là cảm thấy không thoải mái.
“ Ngươi đứng lên đi! Ta là người không có thói quen tuân theo các quy tắc trong cung, từ nay về sau gặp ta không cần phải quỳ như vậy, nếu không ta sẽ cảm thấy thấy thật kì quái!”
Nghe vậy, đám cung nữ xôn xao, Tần Tố Quyết như vậy tựa hồ không nghĩ đến sẽ là một hoàng hậu trong tương lai, những từ không câu nệ tiểu tiết cũng có thể nói ra.
Bất quá, nương nương nói không cần phải đa lễ nhưng các nàng là đám nô tài sao dám tự tiện làm càn.
Ngoan ngoãn đứng dậy, tiểu cung nữ kia dè dặt ,cẩn trọng tiêu sái đi đến bên giường nói: “Nương nương đã lâu không có hồi cung, đối với các quy tắc trong cung chắc vẫn còn chưa quen, nhưng cứ từ từ sau này sẽ dần dần thích ứng thôi! ”
Tần Tố Quyết cảm thấy cung nữ trước mắt là một người thấu tình đạt lí, liền đối với nàng có thêm vài phần thiện cảm: “ Ngươi tên gì?”
“ Nô tỳ tên gọi Kiều Hỉ. Một năm trước được Tường công công phái đến hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế gia.” Vừa nói, lại nhận ra nương nương đang tìm kiếm xiêm y để mặc, nàng cười trộm, cất cao giọng nói: “Nương nương người đừng tìm nữa! Bộ y phục dạ hành tối qua đã bị vạn tuế gia sai người ném đi rồi! ”
Nàng nhíu mày, có chút bất mãn, xem xem lại mọi nơi, bất đắc dĩ nói: “ Hắn đã đem xiêm y của ta vứt đi rồi, vậy sau này ta lấy cái gì mà mặc đây?”
Kiều Hỉ cười sáng lạn, xoay người lấy trên khay những bộ xiêm y được thợ thủ công làm một cách tỷ mỉ từ chất liệu tơ lụa thượng hạng nhất mang đến trước mặt nàng: “ Người không ở trong cung nên không biết đó thôi! Năm nào các nước láng giềng cũng dâng tặng cho hoàng gia bao nhiêu là tơ lụa vải vóc quý báu, vạn tuế gia đều kêu chúng nô tỳ may thành những bộ xiêm y theo số đo của người, vì nương nương mà làm những xiêm y này!”
Đem những bộ xiêm y quý báu nhất đến trước mặt nàng, màu sắc đa dạng, kiểu dáng cũng vô cùng phong phú.
“ Nương nương, mấy bộ y phục này đều được may vào đầu năm nay, kiểu dáng cũng là mới mẻ độc đáo nhất, màu sắc cũng vô cùng đẹp mắt. Vạn tuế gia trước khi rời giá đã phân phó chúng nô tỳ chờ cho đến khi người thức giấc là đưa vào cho nương nương chọn lựa. Nếu người thích bộ nào thì sẽ theo kiểu dáng đó đặt thêm vài bộ nữa cho người ! ”
Lòng Tần Tố Quyết nhất thời bị lay động, vì sự nhớ mong Đông Phương Diệu dành cho nàng sau khi rời bỏ hắn mà không khỏi chua xót.
Trước mắt nàng là những bộ xiêm y cao quý , thanh lịch đẹp đẽ nhất, nàng từ trước tới giờ chưa từng được mặc qua những xiêm y hoa lệ như vậy.
“ Nương nương, người xem! Bộ màu vàng nhạt này thế nào ạ? Lúc làm bộ xiêm y này, vạn tuế gia nhìn thấy nói thể nào người cũng sẽ thích nó! Bởi vì nương nương có làn da trắng nõn, dung nhan lại là quốc sắc thiên hương, mặc xiêm y nào thì cũng vẫn cứ đẹp, nhưng màu vàng nhạt khẳng định sẽ tôn lên khí chất cao quý của nương nương.”
Nàng bị tiểu nha đầu này nói đến bật cười: “ Vạn tuế gia các người một ngày trăm công nghìn việc, há lại quan tâm đến những việc vụn vặt này sao?”
Kiều Hỉ vội vàng tỏ vẻ: “ Nương nương người nghĩ sai rồi, hai năm qua người không có ở trong cung nên không rõ đó thôi. Phàm là các ngày lễ hội tiệc mừng, thì người vạn tuế gia nghĩ đến trước nhất chính là nương nương đó ạ. Hơn nữa ngày thường, vạn tuế gia nếu có được trân châu bảo vật gì trong tay, là lại đem đi cất giữ, tâm tâm niệm niệm phải bảo quản thật tốt, đợi nương nương trở về để cho người lựa chọn ”
Tần Tố Quyết nghe được mặt đỏ tai hồng. Nam nhân kia cũng thật là không sợ người ta chê nói nhảm, việc trẻ con như vậy cũng có thể làm ra được.
Nàng không tự chủ được mà nhấc bộ xiêm y màu vàng nhạt kia lên tinh tế đánh giá, chẳng những được làm từ bàn tay những người thợ giỏi giang nhất mà ngay cả kiểu dáng cũng cao quý nhã nhặn, hoa mỹ tuyệt luân.
“ Nương nương, nô tỳ hầu người thay y phục, khi vạn tuế gia bãi triều xong, khẳng định lúc nhìn thấy nương nương sẽ rất vui vẻ!” Nói xong Kiều Hỉ nhẹ nhàng linh hoạt đem xiêm y gỡ ra,dè dặt cẩn trọng giúp nàng mặc lên.
Nàng ngày thường vốn đã cao quý thanh nhã, hơn nữa ngay từ khi còn nhỏ đã theo Thiên Cơ lão nhân học được không ít bản lãnh, so với những nữ tử tầm thường, thiếu một phần mềm mại nhưng hơn vài phần cơ trí, xiêm y màu vàng nhạt kia mặc trên người nàng càng tôn thêm dung mạo tú lệ, cao quý hào phóng.
Kiều Hỉ không khỏi thở dài: “Khó trách trong hai năm qua vạn tuế gia lại ngày nhớ đêm mong nương nương, theo nô tỳ thấy thì cho dù tất cả nữ tử trong thiên hạ này có hợp lại cũng không thể có nổi một chút cao quý của nương nương!”
Tiểu cung nữ Kiều Hỉ bản thân vốn thông minh linh hoạt, nương nương trước mặt lại là một nữ tử hiền lành ôn hòa đến vậy, khiến nàng không tự chủ mà muốn thân cận thêm.
“ Nương nương cũng biết năm đó lúc vạn tuế gia vừa mới đăng cơ, có không ít các quan đại thần muốn đem khuê nữ của mình vào cung, nhưng vạn tuế gia lại nhất nhất tuân thủ lời thế năm đó, trừ bỏ nương nương sẽ không nạp nữ tử thứ hai nào vào cung làm phi. Nô tỳ là muốn nói, hoàng thượng chính là người nhất thủ chung tình, nương nương là nữ tử có phúc nhất trên đời.”
Tần Tố Quyết nghe vậy, tâm nhất thời biếm loạn.
Nàng tất nhiên là biết điều mà Diệu hứa hẹn năm đó, nhưng đến khi tận tai nghe người hầu hạ thân cận bên hắn nói như vậy, trong lòng không nhịn được mà xúc động dâng trào.
Không có việc gì làm, ở trong cung nàng thật sự vẫn chưa quen, theo lời đề nghị của Kiều Hỉ, nàng dạo bước ra ngự hoa viên ngắm hoa.
Hiện tại là giữa hạ, ngồi trong tọa đình trong ngự hoa viên, bốn phía đều là các loài hoa mẫu đơn đang rực rỡ khoe sắc, tọa đình này được ban danh là Mẫu Đơn Đình, còn kiến tạo thêm một liên trì , trong ao trừ bỏ hoa sen trắng noãn kia ra còn có thêm vài sắc phù dung cẩm tú rực rỡ khác.
Cung nữ thái giám trong Triều Minh Cung trên dưới có hơn mười người, Tần Tố Quyết cảm thấy thật sự không quen khi bị cả một đám người vây quanh như vậy, Kiều Hỉ một phần cũng là lo nàng trên đường đi có gì phân phó nên vẫn cứ dặn một tiểu thái giám nhanh nhẹn đi theo chờ chỉ thị.
Cho nên mới nói quy tắc trong cung thật sự là quá nhiều, nói đúng hơn là những lễ nghi tiểu tiết đó làm nàng thấy quá phiền phức.
Nàng biết kì thật Diệu sai người theo sát bước chân nàng như vậy cũng là vì sợ nhân lúc hắn chưa chuẩn bị nàng đã thừa cơ trốn đi.
Lần này là hắn dùng khổ nhục kế dụ nàng hồi cung,hắn nói sẽ không cho nàng cơ hội bỏ đi một lần nữa.
Vừa nghĩ đến nguyên nhân khiến đại sư huynh tử nạn năm đó, nàng nói nàng không thèm để ý, nhưng thật sự vẫn như có mụn cơm vướng mắc trong lòng.
Đứng trên lập trường của Diệu mà nói, thắng làm vua, thua làm giặc, hắn quả thật không có đường lui, vì ngôi vị hoàng đế kia, hắn không tiếc dùng mọi thủ đoạn.
Đứng trên lập trường của nàng, bị nam nhân mình âu yếm lợi dụng, cho dù xét về lí trí hắn không có sai, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng xét theo tình cảm của nàng thì khó mà có thể chấp nhận được.
Nội tâm rối rắm , cũng mất vài phần vui vẻ.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh bé nhỏ chạy như bay về phía Mẫu Đơn Đình, Tần Tố Quyết còn chưa làm rõ tình hình thì thân ảnh kia đã quỳ rạp xuống trước mặt nàng.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cả gan mạo phạm, quấy nhiễu phượng giá, thỉnh xin người thứ tội, bất quá nô tỳ thật sự là có nguyên nhân, cầu hoàng hậu nương nương thay nô tỳ làm chủ.”
Bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, miệng lưỡi rõ ràng, cũng là một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, cớ sao lại xin nàng làm chủ?
Tần Tố Quyết phát hoảng. Nàng vừa hồi cung có hai ngày, đối với tình huống trong cung còn chưa biết gì nhiều,tuy rằng được coi là hoàng hậu, nhưng từ ngày đó nàng ngay cả nửa điểm trách nhiệm còn chưa thực hiện, tình huống trước mắt khiến nàng cảm thấy mình thật vô thố.
Một tiểu thái giám bên người đang muốn giải nha đầu kia đi, nàng liền ngăn hắn lại, nhìn cung nữ kia, rồi chậm rãi nói: “ Ngươi hãy đứng lên rồi nói!” Nàng thật sự không thích cái quy tắc phải quỳ gối ở trong cung này, quỳ gối trên phiến đá lạnh lẽo cứng nhắc kia, bộ đầu gối không thấy đau sao?
Cung nữ kia mang một khuôn mặt đầy lệ ngẩng đầu lên nhìn nàng, trông cực kì buồn khổ: “ Nương nương , nô tỳ có tội,nô tỳ không dám đứng lên trả lời, xin người để cho nô tỳ quỳ! ”
“Ngươi có tội gì?” Nàng thật sự là bị nha đầu kia làm cho mơ hồ.
Cung nữ kia khóc sướt mướt nói: “Bắc Nhạc mọi người đều biết, năm đó vạn tuế gia khi đăng cơ đã từng chiêu cáo thiên hạ, kiếp này chỉ cưới một người đó là nương nương, không nạp nữ tử khác vào cung,tự nhiên sẽ khiến cho ngoài nương nương ra không có nữ nhân nào khác có cơ hội hoài thai long chủng của hoàng thượng, nhưng là……” Nàng hai tay phủ hướng bụng chính mình,“Ngày ấy vạn tuế gia đột nhiên uống say, lầm đem nô tỳ trở thành nương nương, trong đêm hôm đó liền lôi kéo nô tỳ thượng trên long sàng, nô tỳ không dám phản kháng, liền cứ như vậy dâng ra sự trong sạch của chính mình.”
Cái này chẳng những khiến Tần Tố Quyết cả kinh mà ngay cả Kiều Hỉ cùng đám thái giám bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
Cung nữ kia cắn môi nói tiếp:“Nô tỳ mệnh tiện, lại biết vạn tuế gia trong lòng chỉ có một mình nương nương, vốn cũng nhận mệnh không dám lộ ra, ai biết qua không lâu, nô tỳ phát hiện chính mình cự nhiên đã hoài thai, là cốt nhục của vạn tuế gia. Đây chính là long chủng, nô tỳ vừa không nhẫn tâm lại càng không có lá gan xoá sạch, giờ đây ngày ngày đêm đêm gắn bó với nó như một phần của thân thể, nô tỳ càng không thể rũ bỏ máu mủ của chính mình.Nhưng nô tỳ thực sợ hãi, một khi vạn tuế gia biết chuyện này, chắc chắn sẽ ban thưởng rượu độc, một ly kết liễu tính mạng nô tỳ, cho nên nô tỳ mới to gan đến cầu nương nương, cầu nương nương thương tình nhìn đến đứa con trong bụng nô tỳ, cứu….. cứu nô tỳ một mạng này.”
Nói xong nàng dập dập đầu xuống cầu xin, thanh âm vang dội, dồn dập đánh vào trong lòng Tần Tố Quyết.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên tai bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng bước chân vội vàng, vừa mới thấy rõ đối phương là ai, một cái chân dài đã đạp ngay lên người cung nữ đang quỳ trên mặt đất kia.
Tần Tố Quyết một tay ngăn lại, kịp thời bảo trụ cung nữ kia, mà người vừa đến chính là Đông Phương Diệu.
Vừa mới bãi triều, liền nhận được báo cáo của ám vệ, nói trong ngự hoa viên có người chạy đến trước mặt hoàng hậu đặt điều thị phi.
Ở trong lòng hắn, trời đất bao la cũng không lớn bằng nữ nhân hắn yêu thương. Thật vất vả tạo ra khổ nhục kế đem người yêu trở về được, nếu có chuyện gì không hay lại xảy ra, hắn thề sẽ đem tất cả người trong thiên hạ tuẫn táng cùng.
Vì thế, hắn vội vàng đuổi tới ngự hoa viên, chưa tới gần đã nghe rất rõ những lời cung nữ kia nói, khí tức dâng trào, hận không thể một cước mà đá cho con nô tỳ nói hươu nói vượn kia chết luôn đi.
Nhìn thấy thánh thượng đích thân tới, cung nữ kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, lủi thủi thu mình lại một nơi, nằm yên trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám.
Tần Tố Quyết bực mình liếc nhìn hắn một cái: “ Hoàng thượng cẩn thận một chút, trong bụng nàng ta là cốt nhục của người….”
Lời này nói ra còn chưa dứt , vừa nghe thấy lửa giận trong lòng Đông Phương Diệu lại càng tăng lên, hắn âm ác trừng mắt nhìn tiểu cung nữ đang co rúm lại kia, cố nén lại cảm giác muốn chém bay đầu nàng ta lại, nhe răng cười hỏi:“Ngươi nói thật ra cho trẫm nghe xem, trẫm khi nào thì uống say loạn tính, đem ngươi mạnh mẽ giữ lấy?”
Cung nữ kia sợ tới mức không dám hé răng, run như lá rụng trong gió thu.
Ả ta cố tình làm như vậy, sắc mặt Đông Phương Diệu liền xanh càng thêm xanh.
Tần Tố Quyết thấy hắn tức giận đến ánh mắt đỏ đậm, cách ống tay áo không khỏi một phen nắm tay hắn, hợp thời trấn an, thế này mới làm cho thịnh nộ trong hắn tạm thời được kìm nén lại.
Tay hắn gắt gao nắm chặt lại, đáy mắt nhìn nàng đầy ủy khuất, giống như đang nói — ta không có phản bội nàng, từ đầu tới đuôi, trong lòng ta chỉ có duy nhất một mình nàng, nàng ngàn vạn lần đừng nghe lời người khác đơm đặt mà oan uổng cho ta.
Thấy thế, Tần Tố Quyết nhàn nhạt cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt cung nữ kia, vươn tay, ôn nhu nói:“Đã hoài đứa nhỏ với hoàng thượng, cũng đừng quỳ, trên đất lạnh lắm, cẩn thận thân mình bị thương, nếu không sẽ khiến cho đứa bé bị bệnh, như vậy thật không tốt chút nào.”
Đông Phương Diệu nghe xong lời này, sắc mặt lại càng thêm không tốt.
Nhưng Tần Tố Quyết lại quay về phía hắn mà lắc đầu, không cho hắn nói chuyện nên hắn chỉ có thể áp chế bất mãn tràn đầy trong lòng, tuấn dung lạnh lùng,từ trên cao nhìn xuống con nha đầu chết tiệt dám khiến hắn bị oan uổng kia..
Cung nữ quỳ trên mặt đất nhất thời có chút không hiểu, bất quá nhìn đến bàn tay hoàng hậu đưa ra kia, vẫn là không tự chủ được đem tay mình đặt lên, ngây ngốc bị nàng dìu đứng dậy.
Tần Tố Quyết lại giống như đang đối đãi với muội muội nhà mình, lôi kéo tay nàng, vỗ mu bàn tay nàng, hòa ái hỏi:“Đã mấy tháng rồi ?”
“Hồi bẩm nương nương, đã hai tháng lẻ bảy ngày.”
“Trong ngày thường có cảm giác không khoẻ không?”
“Trước mắt vẫn ổn, chỉ có phát sinh nôn oẹ .”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ, hai tháng lẻ bảy ngày phía trước, cùng hoàng thượng là ở nơi nào phát sinh quan hệ?”
Ả ta sắc mặt đỏ lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn vạn tuế gia đang híp ánh mắt lườm mình, chỉ có thể nha nha nói:“Liền…… Ngay tại trong tẩm cung của vạn tuế gia.”
“Nha? Vậy người là cung nữ hầu hạ tại cung nào?”
“Nô tỳ là cung nữ của ngự thiện phòng, ngày đó hoàng thượng uống nhiều hơn nên say, ban đêm thấy đói bụng, liền sai người chuẩn bị điểm tâm khuya, nô tỳ đưa ngự thiện đến tẩm cung của hoàng thượng, kết quả……” Ả không có nói thêm gì nữa, khuôn mặt bỗng chốc đã đỏ bừng.
Đông Phương Diệu nắm chặt hai đấm, trong đầu tràn ngập ý nghĩ muốn đem tiện nhân nói hươu nói vượn này bóp chết.
Tần Tố Quyết cũng không phải không để ý thấy, mỉm cười,“Vậy ngươi còn nhớ rõ hai tháng lẻ bảy ngày trước, điểm tâm dâng lên cho hoàng thượng dùng là những món gì không?”
“Ách, chính là những món vạn tuế gia thường ngày vẫn thích ăn!”
“Thật như ngươi nói?”
Cung nữ bị hỏi mặt đỏ tai hồng, bất an giảo ống tay áo, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng trả lời lưu loát,“Có cháo thịt nạc, canh hải sâm , còn có thức ăn chay trợ cho tiêu hóa.”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết cười đến mê người, nàng lôi kéo tay cung nữ kia chậm rãi nói:“Nếu ngươi thật sự là cung nữ của ngự thiện phòng, nên biết đương kim hoàng thượng chưa bao giờ ăn hải sâm, bởi vì ngài dị ứng với hải sâm, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi mùi, trên người cũng sẽ bắt đầu nổi mụn đỏ.”
Không để ý tới sắc mặt đối phương nháy mắt đã trở nên khó coi, nàng tiếp tục nói:“Vị muội muội này, tuy rằng ta không biết ngươi vì sao lại muốn đổ oan hoàng thượng nhúng chàm trong sạch của ngươi, nhưng ta tin ngươi sở dĩ làm như vậy, khẳng định có nỗi khổ trong lòng .”
Nghe vậy, cung nữ kia sợ tới mức một đầu quỳ rạp xuống đất, tiếng nói run run :“Nương nương tha mạng, hoàng thượng tha mạng……”
Đông Phương Diệu âm ác cười“Rốt cục diễn không nổi nữa sao? Đã như vậy, hãy khai thật ra, ngươi vì sao phải ở trước mặt hoàng hậu đổ oan cho trẫm?”
Cung nữ gắt gao ngậm miệng, chính là không chịu nói.
“Hảo, cho dù ngươi không chịu nói…..” Đáy mắt hắn nở rộ sắc lạnh, hạ lệnh hai bên,“Người đâu, đem ả ta trói lại, kéo xuống dùng loạn côn đánh chết.”
Không đợi ngự lâm quân đến bắt cung nữ kia , Tần Tố Quyết đã giơ tay ngăn lại.
Nàng nhìn thẳng vào đáy mắt Đông Phương Diệu, hướng hắn lắc lắc đầu.“Tuy rằng nàng ấy là tỳ nữ trong cung, nhưng nhân sinh vẫn còn có cha mẹ cần nuôi dưỡng, có lẽ nàng không nói đúng là do có nỗi khổ trong lòng, người thân là một minh quân,làm sao lại phải tạo khổ sở cho gia đình cô nương này?”
Nói xong, nàng tiến lên giữ chặt tay hắn, cười nói:“Thôi chuyện này coi như xong , ta đột nhiên có chút đói, người theo giúp ta cùng nhau dùng ngọ thiện đi.”
Tần Tố Quyết trong tâm muốn đẩy hắn ra, những tình cảm bị chôn vùi lặng lẽ trong suốt hai năm qua, phút chốc bị hắn trêu trọc lại bùng lên, làm nàng không tự chủ được mà thuận theo hành động của hắn.
Ánh mắt của Tường Quý tinh tường quá hiểu chuyện, liền đem đám cung nhân lặng lẽ lui ra, dè dặt khép lại cửa phòng, chỉ phân phó hai cung nữ túc trực ngoài cửa chờ sai bảo.
Trên long sàng rộng lớn mền mại, Đông Phương Diệu như người vừa bắt được chí bảo của cả kiếp này, nhẹ nhàng nâng đôi má hơi lộ đỏ bừng của nàng lên: “ Tố Quyết, ta rất nhớ nàng!”
Một tiếng “ Nhớ nàng” này, dường như gói trọn tất cả những nhớ nhung đằng đẵng của hắn suốt hai năm qua.
Cánh môi Tần Tố Quyết giận run, nội tâm rối bời.Lúc hắn nói nhớ nàng, thử hỏi nàng làm sao lại cũng không nhớ hắn cho được? Hai người sớm chiều đã ở bên nhau trong suốt bảy năm trời, trong những tháng ngày dài đằng đẵng đó, bọn họ đã giúp đỡ , đã nương tựa lẫn nhau, từ khi còn là thiếu niên ngây ngô cho đến khi trưởng thành thuần thục, cho dù là phong ba bão táp bọn họ cũng đã cùng nhau nắm tay vượt qua gian khổ.
Thân là đệ tử thân cận nhất của Thiên Cơ lão nhân, từ nhỏ nàng đã được sư phụ giao cho một nhiệm vụ thần thánh.
Còn nhớ rất rõ lúc đó, khi nàng mười lăm tuổi, sư phụ đột nhiên mang theo một thiếu niên tuấn tú cũng trạc tuổi đến trước mặt nàng, sự phụ nói hắn tên gọi là Đông Phương Diệu, là đại hoàng tử của Bắc Nhạc Quốc.
Bởi vì mẫu thân của Đông Phương Diệu bị người ta gọi là hung thần chuyển kiếp, ba đứa con bà sinh ra sẽ hóa thành ma quỷ, gieo giắt tai ương cho Bắc Thần Quốc.
Nàng không biết những lời lẽ hoang đường này từ đâu mà có, nhưng vào thời điểm mà nàng kết bằng hữu với Đông Phương Diệu thì hắn đã bị cả dân chúng đất nước này thoái mạ rồi.
Thân là đại hoàng tử của Bắc Thần Quốc nhưng lại chẳng hề có một chút quyền lực, phụ hoàng thì coi hắn như cái gai trong mắt, chỉ khi nào có cách tống tiễn được hắn đi thì ông ta mới cảm thấy thật sự thống khoái.
Đông Phương Diệu như kẻ đi trên lớp băng mỏng, trong tình huống vạn bất đắc dĩ mới tìm đến sư phụ của nàng, mong lão nhân có cách giúp hắn xoay chuyển càn khôn, phế truất Vĩnh Viêm Đế, giúp hắn đăng cơ.
Bắc Nhạc đương thời thế cục vô cùng rối loạn, Vĩnh Viêm Đế tuy đã qua tuổi ngũ tuần nhưng lại liên tiếp gây ra bao nhiêu chuyện hoang đường thị phi, trọng dụng nịnh thần, sát hại trung lương, thiên tai nhân họa không ngừng, vậy mà Vĩnh Viêm Đế chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, khiến cho lê dân bách tính trong nước rơi vào cảnh lầm than, tình cảnh lúc nào cũng sục sôi như trong chảo lửa.
Thế nhưng chuyện con người làm dưới nhân gian, lão thiên gia trên trời cao đều biết hết ,Vĩnh Viêm Đế rốt cuộc cũng đã chọc giận đến hàng ngàn vạn lê dân, khiến cho không ít những quan viên hận không thể một đao mà đem đầu tên hôn quân chặt xuống.
Lúc đó, Đông Phương Diệu cũng đã qua tuổi mười bảy, chiếu theo tổ huấn dựa vào thân phận đại hoàng tử thì hắn phải được sắc phong làm thái tử, thế nhưng Vĩnh Viêm Đế không ngừng bài xích hắn, âm thầm phái không ít sát thủ, chỉ trực chờ kết liễu mạng hắn.
Sư phụ không đành lòng, và hắn cũng cầu xin sự giúp đỡ, cho nên mới đưa hắn theo bên người để bảo hộ.
Sư phụ có ý muốn phò tá hắn lên ngôi, nhưng một phần cũng bởi sức khỏe của lão nhân gia lúc đó cũng quá sa sút rồi.Vì thế, sư phụ liền kéo tay nàng lại và nói: “ Trong thiên hạ này, người duy nhất vi sư tin tưởng, người có năng lực giúp đỡ đại hoàng tử đăng cơ chỉ có một mình con. Bất quá, đại hoàng tử không ôn hòa và dễ gần như vẻ bề ngoài của hắn, ở trong thâm cung phức tạp nhiều năm, chứng kiến đều là ta gạt ngươi lừa, tranh đoạt gay gắt, nội tâm của hắn sớm đã bị cừu hận xâm chiếm.Vi sư đã thay hắn bốc một quẻ, quả thật là đế tinh chuyển thế, người này tính tình cực kì bạc lạnh, cố chấp thâm trầm, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vi sư gặp hắn, cũng là do thiên mệnh không thể trái nên mới quyết định giúp hắn. Nhưng Quyết Nhi, vi sư không muốn làm khó cho con, nếu con không muốn phù trợ sự nghiệp tranh quyền đoạt vị của hắn thì hãy nhanh chóng mai danh ẩn tích,một mình xuống núi, sinh sống qua ngày, con hãy tự mình quyết định đi!”
Từ khi còn nhỏ, nàng đã bị vứt bỏ thả trôi sông, không cha không mẹ, là sư phụ đã đem nàng về nuôi dưỡng, trong suốt những năm đó, nàng luôn luôn học võ thuật, mưu lược từ sư phụ trên đỉnh núi Hoa Sơn .
Nàng nguyên bản đối với Đông Phương Diệu này không có nhiều hảo cảm, càng không có chút hứng thú nào với việc tranh quyền đoạt thế. Nhưng khi nhìn thân ảnh tịch mịch cô độc đứng dưới cây ngô đồng kia làm nàng không khỏi có chút đồng cảm với hắn.
Cứ như vậy, nàng đáp ứng giúp hắn đoạt vị, sau khi sư phụ qua đời bảy năm, nàng vẫn cứ bồi ở bên Đông Phương Diệu một tấc cũng không rời , từng bước, từng bước một giúp hắn gia tăng thế lực.
Trong thời gian ở bên cạnh hắn, có lẽ cũng bởi vì tuổi tác của cả hai tương đương nhau, hai người bắt đầu dần dần nảy sinh những tình cảm ái mộ, trái tim nàng cũng không thể khống chế nổi mà bị hắn vây hãm.
Cho đến hai năm trước…
Sở Tử Nặc, đại sư huynh của nàng, đồng thời cũng là đại tướng quân Bắc Nhạc Quốc danh tiếng lẫy lừng.
Từ khi còn nhỏ đã xông pha chiến trận, lập nên bao chiến công hiển hách, đồng thời cũng là huynh trưởng của Sở Mạn Phi, phi tử đang được sủng ái nhất của Vĩnh Viêm Đế.
Năm đó Sở Mạn Phi vào cung không lâu, ngay sau đó không đến vài năm đã mang long thai trong người.
Thời điểm lực lượng mà Đông Phương Diệu âm thầm gây dựng ngày càng lớn mạnh, cơ hồ cùng triều đình hình thành lưỡng cục đối nghịch.
Vĩnh Viêm Đế không cam lòng để cho hoàng quyền của mình bị uy hiếp, liền cùng với đại sư huynh của nàng lập một giao ước, chỉ cần hắn có thể đánh tan lực lượng của Đông Phương Diệu, thì ngay khi Sở Mạn Phi sinh ra, nếu là hoàng tử thì lập tức sẽ được hạ chiếu sắc phong làm thái tử, Sở Mạn Phi sẽ được tấn phong làm hoàng hậu,sau khi hắn băng hà, đại sư huynh sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương, được vào triều phụ giúp tiểu thái tử nghe chính sự.
Quyền lực trên dưới mê hoặc như vậy, đại sư huynh của nàng liền đồng ý với Vĩnh Viêm Đế, bí mật triệu tập binh mã, thề đem đại hoàng tử đuổi tận giết tuyệt.
Đại sư huynh dù có kiên cường như thiết cũng có điểm yếu, mà điểm yếu đó không phải là ai khác mà chính là nàng, Tần Tố Quyết.
Hai người có tình nghĩa đồng môn,Sở Tử Nặc đối với nàng luôn trân trọng có thừa, ngay cả khi đã học nghệ thành tài xuống núi nhưng vẫn không quên viết thư thăm hỏi nàng, chỉ có điều, có lẽ sư huynh không thể ngờ rằng nàng lại trở thành quân sư cho Đông Phương Diệu, cùng hắn đối nghịch.
Một tràng quan hệ phức tạp quyết đấu với nhau, tất nhiên là phải dùng đến mưu kế, nhưng chỉ vì muốn nhanh chóng loại bỏ chướng ngại vật trước mắt này, hắn đã không tiếc giở thủ đoạn lợi dụng.
Đó là vào ngày sinh thần của đại sư huynh, nàng đích thân mang một Ngọc Tiêu đến Sở tướng quân phủ làm quà mừng.
Nếu là tặng cho người khác thì không nói làm gì, nhưng với một người yêu tiêu đến thành si như đại sư huynh, hiếm lắm mới có trong tay một bảo vật như thế, hơn nữa lại do sư muội tình thân như thủ túc tận tay mang đến tặng, sư huynh dĩ nhiên yêu thích đến không thể buông khỏi tay.
Cứ cho là bọn họ có lập trường đối lập, nhưng cũng đều là vì chủ, không ảnh hưởng gì đến tình thâm huynh muội giữa hai người. Về điềm này , cả nàng lẫn Sở Tử Nặc đều suy nghĩ giống nhau.
Nhưng Ngọc Tiêu kia trước đó đã bị Diệu bôi lên một loại kịch độc cực mạnh, Bắc Thần đại tướng quân uy liễm một thời bỗng chốc chết dưới tay sư muội mà mình tin tưởng nhất.
Đại sư huynh bất ngờ bị hại chết, tin rằng chắc cuối cùng Đông Phương Diệu sẽ thắng lợi.
Vĩnh Viêm Đế mất đi võ tướng duy nhất trong tay có thể đấu lại được với đại hoàng tử, đế vị chắc chắn sẽ bị lật đổ.
Cứ như vậy, Diệu đem binh lĩnh bài trừ toàn bộ những chướng ngại còn sót lại, dẫn binh áp sát hoàng cung thành một đường, đem thai phụ Sở Mạn Phi tống vào lãnh cung bỏ đói đến chết. Còn về phần mẫu hậu của Vĩnh Viêm Đế, hắn cũng giam vào địa lao, để mặc bà nhìn con trai chết thảm ngay trước mặt mình.
Đến tận đây, nàng mới hiểu hết lời sư phụ nói, Diệu quả thật nội tâm đã bị cừu hận lấp đầy, tâm tính lãnh bạc đến cực điểm, cho dù tận mặt nhìn thấy người chí thân chết ngay trước mắt, hắn cũng không có toát ra nửa điểm đau lòng, vì mục đích không từ thủ đoạn,ngay cả người cùng hắn đồng cam cộng khổ, họa phúc có bên như nàng cũng bị hắn lợi dụng …
Tần Tố Quyết than nhẹ một tiếng, lập tức lại lọt vào lỗ tai rất thính của Đông Phương Diệu.
Hắn biết Tố Quyết hận hắn, hận hắn lợi dụng sự không phòng vệ của Sở Tử Nặc đối với nàng mà lập mưu phục độc, hại chết đối phương.
Nhưng từ sau việc của Sở Tử Nặc, Tố Quyết cũng không có chút nào là trách cứ hắn cả, hằng ngày vẫn lặng lẽ ngồi bên bồi hắn, giúp hắn lập mưu tính kế, đem hết thảy chiêu thức trên người ra trợ giúp hắn đoạt đế vị.
Cho đến ngày đăng cơ đó, nữ nhân duy nhất trên đời làm cho hắn không thể hạ quyết tâm lại lựa chọn viết thư bỏ lại rồi rời đi.
Bị nàng vứt bỏ suốt hai năm đằng đẵng, khiến hắn không chịu nổi sự tương tư giày vò mà xuất ra khổ nhục kế,ép nàng trở về bên cạnh hắn.
Si ngốc nhìn dung nhan ngày đêm chờ đợi trước mắt, Đông Phương Diệu nhẹ nhàng đem đôi má áp lên ngực nàng, như đứa nhỏ bị ủy khuất, nhỏ giọng nói: “ Tố Quyết, ta biết nàng hận ta năm đó lợi dụng nàng hại chết Sở Tử Nặc, hai năm qua ta đã bị trừng phạt rồi, ta cũng không dám cầu xin nàng tha thứ , nhưng hãy về bên cạnh ta, để cho ta được từ từ bù đắp lại lỗi lầm của mình, có được không?”
Nàng lắc đầu: “Ta cũng không có trách người, cho dù năm đó người không hại chết đại sư huynh thì có lẽ huynh ấy sau này vì lợi ích gia tộc mà cũng đuổi cùng giết tận người. Ai đúng ai sai, chỉ có trời mới đếm định được, người và đại sư huynh lúc đó chung quy cả hai đều muốn người kia phải chết. ”
“ Nhưng sao nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta?”
“ Không, người mà ta không chịu tha thứ, chính là bản thân mình!”
Tuy rằng hai hổ đánh nhau, đại sư huynh chết, chung quy trong lòng nàng sớm đã nhận định, mọi việc đang thuận theo thiên mệnh, không ai có thể thay đổi số phận ông trời xếp đặt, nhưng nàng vẫn như cũ không thể giải thoát, không thể chân chính đón nhận tình yêu của Diệu.
Chẳng phải bản thân con người vẫn luôn tràn ngập mâu thuẫn đấy sao ? thị phi đúng sai, ai có thể nhìn rõ ràng đây?
Ở lại thì nàng không thể hoàn toàn tiếp nhận tình nghĩa của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi, tránh cho ác cảm trong nội tâm càng ngày càng lan rộng.
Hai năm chia lìa, mọi kí ức dần hòa tan theo dòng chảy thời gian, duy nhất chỉ còn lưu lại trong tâm một vết sẹo không thể chạm đến.
“Nghe nói người cùng Tam Vương Gia xảy ra bất hòa, hơn nữa tại trong buổi yến tiệc thành hôn của hắn, bị hắn mạo phạm dẫn đến bị thương…”
Đông Phương Diệu vội kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng chạm tới vết thương, hơi hơi nhấn một cái, máu tươi đỏ sẫm xuyên qua xiêm y chảy ra.
Tần Tố Quyết kinh hãi, vội rút tay về, một tay vén y bào của hắn lên.
Chỉ thấy dưới sườn có một vết thương lớn, hơn nữa máu vẫn còn đang rỉ ra hiện lên ngay trước mắt.
Ánh mắt nàng vừa đau vừa xót,lại nhớ tới đốithoại lúc trước của hắn và Tường Quý, không khỏi nhíu mày , ảo não nói: “ Người bị thương không phải mới chỉ một hai ngày, tại sao không tuyên thái y vào chữa trị?”
Đông Phương Diệu nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay nàng nói: “ Chừng nào nàng còn chưa xuất hiện thì ta sẽ không cho phép vết thương này được khép miệng lại!”
“ Diệu, chàng làm như vậy, ta rất giận!”
Một tiếng Diệu kia, khiến cho hắn mãn ý cười,bất chấp thân thể còn đang có một vết thương rỉ máu, một tay giữ lấy nàng ôm vào lòng: “ Đã lâu không có ai bảo ta như vậy, Tố Quyết, ta thật sự luôn nhớ đến nàng, nếu có thể quay lại những tháng ngày bên nhau trước kia, ta tình nguyện từ bỏ mọi thứ có được trong ngày hôm nay!’’
Sáng sớm tỉnh lại, nam nhân ép buộc nàng cả đêm hôm qua đã rời đi.
Hồi tưởng lại cả một đêm triền miên bên nhau, Tần Tố Quyết bên tai không tránh khỏi đỏ hồng lên. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng lại là lần đầu tiên sau hai năm cách xa, hai người lại có quá nhiều nhung nhớ cho nên có chút ngượng ngùng.
Cung nhân vẫn luôn túc trực chờ đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong nội tẩm mới nhẹ nhàng bước vào, cung kính hành lễ trước mặt nàng.
“ Nương nương, người đã tỉnh! Vạn tuế gia trước khi rời đi đã phân phó chúng nô tỳ đợi nương nương thức giấc thì hầu người rửa mặt trang điểm, nếu nương nương muốn dùng điểm tâm buổi sớm thì nô tỳ sẽ đi phân phó cho ngự thiện phòng chuẩn bị ngay những món hợp với khẩu vị của người!”
Cung nữ này quả không hổ danh là người hầu hạ bên cạnh hoàng đế, mở miệng ra là mồm mép nhanh nhẹn lanh lợi, bộ dạng cũng thập phần hiểu lễ nghi.
Chẳng qua Tần Tố Quyết vốn là người tự do, không theo quy tắc, nay lại có một nô tỳ xưng hô với nàng như vậy, thật sự là cảm thấy không thoải mái.
“ Ngươi đứng lên đi! Ta là người không có thói quen tuân theo các quy tắc trong cung, từ nay về sau gặp ta không cần phải quỳ như vậy, nếu không ta sẽ cảm thấy thấy thật kì quái!”
Nghe vậy, đám cung nữ xôn xao, Tần Tố Quyết như vậy tựa hồ không nghĩ đến sẽ là một hoàng hậu trong tương lai, những từ không câu nệ tiểu tiết cũng có thể nói ra.
Bất quá, nương nương nói không cần phải đa lễ nhưng các nàng là đám nô tài sao dám tự tiện làm càn.
Ngoan ngoãn đứng dậy, tiểu cung nữ kia dè dặt ,cẩn trọng tiêu sái đi đến bên giường nói: “Nương nương đã lâu không có hồi cung, đối với các quy tắc trong cung chắc vẫn còn chưa quen, nhưng cứ từ từ sau này sẽ dần dần thích ứng thôi! ”
Tần Tố Quyết cảm thấy cung nữ trước mắt là một người thấu tình đạt lí, liền đối với nàng có thêm vài phần thiện cảm: “ Ngươi tên gì?”
“ Nô tỳ tên gọi Kiều Hỉ. Một năm trước được Tường công công phái đến hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế gia.” Vừa nói, lại nhận ra nương nương đang tìm kiếm xiêm y để mặc, nàng cười trộm, cất cao giọng nói: “Nương nương người đừng tìm nữa! Bộ y phục dạ hành tối qua đã bị vạn tuế gia sai người ném đi rồi! ”
Nàng nhíu mày, có chút bất mãn, xem xem lại mọi nơi, bất đắc dĩ nói: “ Hắn đã đem xiêm y của ta vứt đi rồi, vậy sau này ta lấy cái gì mà mặc đây?”
Kiều Hỉ cười sáng lạn, xoay người lấy trên khay những bộ xiêm y được thợ thủ công làm một cách tỷ mỉ từ chất liệu tơ lụa thượng hạng nhất mang đến trước mặt nàng: “ Người không ở trong cung nên không biết đó thôi! Năm nào các nước láng giềng cũng dâng tặng cho hoàng gia bao nhiêu là tơ lụa vải vóc quý báu, vạn tuế gia đều kêu chúng nô tỳ may thành những bộ xiêm y theo số đo của người, vì nương nương mà làm những xiêm y này!”
Đem những bộ xiêm y quý báu nhất đến trước mặt nàng, màu sắc đa dạng, kiểu dáng cũng vô cùng phong phú.
“ Nương nương, mấy bộ y phục này đều được may vào đầu năm nay, kiểu dáng cũng là mới mẻ độc đáo nhất, màu sắc cũng vô cùng đẹp mắt. Vạn tuế gia trước khi rời giá đã phân phó chúng nô tỳ chờ cho đến khi người thức giấc là đưa vào cho nương nương chọn lựa. Nếu người thích bộ nào thì sẽ theo kiểu dáng đó đặt thêm vài bộ nữa cho người ! ”
Lòng Tần Tố Quyết nhất thời bị lay động, vì sự nhớ mong Đông Phương Diệu dành cho nàng sau khi rời bỏ hắn mà không khỏi chua xót.
Trước mắt nàng là những bộ xiêm y cao quý , thanh lịch đẹp đẽ nhất, nàng từ trước tới giờ chưa từng được mặc qua những xiêm y hoa lệ như vậy.
“ Nương nương, người xem! Bộ màu vàng nhạt này thế nào ạ? Lúc làm bộ xiêm y này, vạn tuế gia nhìn thấy nói thể nào người cũng sẽ thích nó! Bởi vì nương nương có làn da trắng nõn, dung nhan lại là quốc sắc thiên hương, mặc xiêm y nào thì cũng vẫn cứ đẹp, nhưng màu vàng nhạt khẳng định sẽ tôn lên khí chất cao quý của nương nương.”
Nàng bị tiểu nha đầu này nói đến bật cười: “ Vạn tuế gia các người một ngày trăm công nghìn việc, há lại quan tâm đến những việc vụn vặt này sao?”
Kiều Hỉ vội vàng tỏ vẻ: “ Nương nương người nghĩ sai rồi, hai năm qua người không có ở trong cung nên không rõ đó thôi. Phàm là các ngày lễ hội tiệc mừng, thì người vạn tuế gia nghĩ đến trước nhất chính là nương nương đó ạ. Hơn nữa ngày thường, vạn tuế gia nếu có được trân châu bảo vật gì trong tay, là lại đem đi cất giữ, tâm tâm niệm niệm phải bảo quản thật tốt, đợi nương nương trở về để cho người lựa chọn ”
Tần Tố Quyết nghe được mặt đỏ tai hồng. Nam nhân kia cũng thật là không sợ người ta chê nói nhảm, việc trẻ con như vậy cũng có thể làm ra được.
Nàng không tự chủ được mà nhấc bộ xiêm y màu vàng nhạt kia lên tinh tế đánh giá, chẳng những được làm từ bàn tay những người thợ giỏi giang nhất mà ngay cả kiểu dáng cũng cao quý nhã nhặn, hoa mỹ tuyệt luân.
“ Nương nương, nô tỳ hầu người thay y phục, khi vạn tuế gia bãi triều xong, khẳng định lúc nhìn thấy nương nương sẽ rất vui vẻ!” Nói xong Kiều Hỉ nhẹ nhàng linh hoạt đem xiêm y gỡ ra,dè dặt cẩn trọng giúp nàng mặc lên.
Nàng ngày thường vốn đã cao quý thanh nhã, hơn nữa ngay từ khi còn nhỏ đã theo Thiên Cơ lão nhân học được không ít bản lãnh, so với những nữ tử tầm thường, thiếu một phần mềm mại nhưng hơn vài phần cơ trí, xiêm y màu vàng nhạt kia mặc trên người nàng càng tôn thêm dung mạo tú lệ, cao quý hào phóng.
Kiều Hỉ không khỏi thở dài: “Khó trách trong hai năm qua vạn tuế gia lại ngày nhớ đêm mong nương nương, theo nô tỳ thấy thì cho dù tất cả nữ tử trong thiên hạ này có hợp lại cũng không thể có nổi một chút cao quý của nương nương!”
Tiểu cung nữ Kiều Hỉ bản thân vốn thông minh linh hoạt, nương nương trước mặt lại là một nữ tử hiền lành ôn hòa đến vậy, khiến nàng không tự chủ mà muốn thân cận thêm.
“ Nương nương cũng biết năm đó lúc vạn tuế gia vừa mới đăng cơ, có không ít các quan đại thần muốn đem khuê nữ của mình vào cung, nhưng vạn tuế gia lại nhất nhất tuân thủ lời thế năm đó, trừ bỏ nương nương sẽ không nạp nữ tử thứ hai nào vào cung làm phi. Nô tỳ là muốn nói, hoàng thượng chính là người nhất thủ chung tình, nương nương là nữ tử có phúc nhất trên đời.”
Tần Tố Quyết nghe vậy, tâm nhất thời biếm loạn.
Nàng tất nhiên là biết điều mà Diệu hứa hẹn năm đó, nhưng đến khi tận tai nghe người hầu hạ thân cận bên hắn nói như vậy, trong lòng không nhịn được mà xúc động dâng trào.
Không có việc gì làm, ở trong cung nàng thật sự vẫn chưa quen, theo lời đề nghị của Kiều Hỉ, nàng dạo bước ra ngự hoa viên ngắm hoa.
Hiện tại là giữa hạ, ngồi trong tọa đình trong ngự hoa viên, bốn phía đều là các loài hoa mẫu đơn đang rực rỡ khoe sắc, tọa đình này được ban danh là Mẫu Đơn Đình, còn kiến tạo thêm một liên trì , trong ao trừ bỏ hoa sen trắng noãn kia ra còn có thêm vài sắc phù dung cẩm tú rực rỡ khác.
Cung nữ thái giám trong Triều Minh Cung trên dưới có hơn mười người, Tần Tố Quyết cảm thấy thật sự không quen khi bị cả một đám người vây quanh như vậy, Kiều Hỉ một phần cũng là lo nàng trên đường đi có gì phân phó nên vẫn cứ dặn một tiểu thái giám nhanh nhẹn đi theo chờ chỉ thị.
Cho nên mới nói quy tắc trong cung thật sự là quá nhiều, nói đúng hơn là những lễ nghi tiểu tiết đó làm nàng thấy quá phiền phức.
Nàng biết kì thật Diệu sai người theo sát bước chân nàng như vậy cũng là vì sợ nhân lúc hắn chưa chuẩn bị nàng đã thừa cơ trốn đi.
Lần này là hắn dùng khổ nhục kế dụ nàng hồi cung,hắn nói sẽ không cho nàng cơ hội bỏ đi một lần nữa.
Vừa nghĩ đến nguyên nhân khiến đại sư huynh tử nạn năm đó, nàng nói nàng không thèm để ý, nhưng thật sự vẫn như có mụn cơm vướng mắc trong lòng.
Đứng trên lập trường của Diệu mà nói, thắng làm vua, thua làm giặc, hắn quả thật không có đường lui, vì ngôi vị hoàng đế kia, hắn không tiếc dùng mọi thủ đoạn.
Đứng trên lập trường của nàng, bị nam nhân mình âu yếm lợi dụng, cho dù xét về lí trí hắn không có sai, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng xét theo tình cảm của nàng thì khó mà có thể chấp nhận được.
Nội tâm rối rắm , cũng mất vài phần vui vẻ.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh bé nhỏ chạy như bay về phía Mẫu Đơn Đình, Tần Tố Quyết còn chưa làm rõ tình hình thì thân ảnh kia đã quỳ rạp xuống trước mặt nàng.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cả gan mạo phạm, quấy nhiễu phượng giá, thỉnh xin người thứ tội, bất quá nô tỳ thật sự là có nguyên nhân, cầu hoàng hậu nương nương thay nô tỳ làm chủ.”
Bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, miệng lưỡi rõ ràng, cũng là một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, cớ sao lại xin nàng làm chủ?
Tần Tố Quyết phát hoảng. Nàng vừa hồi cung có hai ngày, đối với tình huống trong cung còn chưa biết gì nhiều,tuy rằng được coi là hoàng hậu, nhưng từ ngày đó nàng ngay cả nửa điểm trách nhiệm còn chưa thực hiện, tình huống trước mắt khiến nàng cảm thấy mình thật vô thố.
Một tiểu thái giám bên người đang muốn giải nha đầu kia đi, nàng liền ngăn hắn lại, nhìn cung nữ kia, rồi chậm rãi nói: “ Ngươi hãy đứng lên rồi nói!” Nàng thật sự không thích cái quy tắc phải quỳ gối ở trong cung này, quỳ gối trên phiến đá lạnh lẽo cứng nhắc kia, bộ đầu gối không thấy đau sao?
Cung nữ kia mang một khuôn mặt đầy lệ ngẩng đầu lên nhìn nàng, trông cực kì buồn khổ: “ Nương nương , nô tỳ có tội,nô tỳ không dám đứng lên trả lời, xin người để cho nô tỳ quỳ! ”
“Ngươi có tội gì?” Nàng thật sự là bị nha đầu kia làm cho mơ hồ.
Cung nữ kia khóc sướt mướt nói: “Bắc Nhạc mọi người đều biết, năm đó vạn tuế gia khi đăng cơ đã từng chiêu cáo thiên hạ, kiếp này chỉ cưới một người đó là nương nương, không nạp nữ tử khác vào cung,tự nhiên sẽ khiến cho ngoài nương nương ra không có nữ nhân nào khác có cơ hội hoài thai long chủng của hoàng thượng, nhưng là……” Nàng hai tay phủ hướng bụng chính mình,“Ngày ấy vạn tuế gia đột nhiên uống say, lầm đem nô tỳ trở thành nương nương, trong đêm hôm đó liền lôi kéo nô tỳ thượng trên long sàng, nô tỳ không dám phản kháng, liền cứ như vậy dâng ra sự trong sạch của chính mình.”
Cái này chẳng những khiến Tần Tố Quyết cả kinh mà ngay cả Kiều Hỉ cùng đám thái giám bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
Cung nữ kia cắn môi nói tiếp:“Nô tỳ mệnh tiện, lại biết vạn tuế gia trong lòng chỉ có một mình nương nương, vốn cũng nhận mệnh không dám lộ ra, ai biết qua không lâu, nô tỳ phát hiện chính mình cự nhiên đã hoài thai, là cốt nhục của vạn tuế gia. Đây chính là long chủng, nô tỳ vừa không nhẫn tâm lại càng không có lá gan xoá sạch, giờ đây ngày ngày đêm đêm gắn bó với nó như một phần của thân thể, nô tỳ càng không thể rũ bỏ máu mủ của chính mình.Nhưng nô tỳ thực sợ hãi, một khi vạn tuế gia biết chuyện này, chắc chắn sẽ ban thưởng rượu độc, một ly kết liễu tính mạng nô tỳ, cho nên nô tỳ mới to gan đến cầu nương nương, cầu nương nương thương tình nhìn đến đứa con trong bụng nô tỳ, cứu….. cứu nô tỳ một mạng này.”
Nói xong nàng dập dập đầu xuống cầu xin, thanh âm vang dội, dồn dập đánh vào trong lòng Tần Tố Quyết.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên tai bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng bước chân vội vàng, vừa mới thấy rõ đối phương là ai, một cái chân dài đã đạp ngay lên người cung nữ đang quỳ trên mặt đất kia.
Tần Tố Quyết một tay ngăn lại, kịp thời bảo trụ cung nữ kia, mà người vừa đến chính là Đông Phương Diệu.
Vừa mới bãi triều, liền nhận được báo cáo của ám vệ, nói trong ngự hoa viên có người chạy đến trước mặt hoàng hậu đặt điều thị phi.
Ở trong lòng hắn, trời đất bao la cũng không lớn bằng nữ nhân hắn yêu thương. Thật vất vả tạo ra khổ nhục kế đem người yêu trở về được, nếu có chuyện gì không hay lại xảy ra, hắn thề sẽ đem tất cả người trong thiên hạ tuẫn táng cùng.
Vì thế, hắn vội vàng đuổi tới ngự hoa viên, chưa tới gần đã nghe rất rõ những lời cung nữ kia nói, khí tức dâng trào, hận không thể một cước mà đá cho con nô tỳ nói hươu nói vượn kia chết luôn đi.
Nhìn thấy thánh thượng đích thân tới, cung nữ kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, lủi thủi thu mình lại một nơi, nằm yên trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám.
Tần Tố Quyết bực mình liếc nhìn hắn một cái: “ Hoàng thượng cẩn thận một chút, trong bụng nàng ta là cốt nhục của người….”
Lời này nói ra còn chưa dứt , vừa nghe thấy lửa giận trong lòng Đông Phương Diệu lại càng tăng lên, hắn âm ác trừng mắt nhìn tiểu cung nữ đang co rúm lại kia, cố nén lại cảm giác muốn chém bay đầu nàng ta lại, nhe răng cười hỏi:“Ngươi nói thật ra cho trẫm nghe xem, trẫm khi nào thì uống say loạn tính, đem ngươi mạnh mẽ giữ lấy?”
Cung nữ kia sợ tới mức không dám hé răng, run như lá rụng trong gió thu.
Ả ta cố tình làm như vậy, sắc mặt Đông Phương Diệu liền xanh càng thêm xanh.
Tần Tố Quyết thấy hắn tức giận đến ánh mắt đỏ đậm, cách ống tay áo không khỏi một phen nắm tay hắn, hợp thời trấn an, thế này mới làm cho thịnh nộ trong hắn tạm thời được kìm nén lại.
Tay hắn gắt gao nắm chặt lại, đáy mắt nhìn nàng đầy ủy khuất, giống như đang nói — ta không có phản bội nàng, từ đầu tới đuôi, trong lòng ta chỉ có duy nhất một mình nàng, nàng ngàn vạn lần đừng nghe lời người khác đơm đặt mà oan uổng cho ta.
Thấy thế, Tần Tố Quyết nhàn nhạt cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt cung nữ kia, vươn tay, ôn nhu nói:“Đã hoài đứa nhỏ với hoàng thượng, cũng đừng quỳ, trên đất lạnh lắm, cẩn thận thân mình bị thương, nếu không sẽ khiến cho đứa bé bị bệnh, như vậy thật không tốt chút nào.”
Đông Phương Diệu nghe xong lời này, sắc mặt lại càng thêm không tốt.
Nhưng Tần Tố Quyết lại quay về phía hắn mà lắc đầu, không cho hắn nói chuyện nên hắn chỉ có thể áp chế bất mãn tràn đầy trong lòng, tuấn dung lạnh lùng,từ trên cao nhìn xuống con nha đầu chết tiệt dám khiến hắn bị oan uổng kia..
Cung nữ quỳ trên mặt đất nhất thời có chút không hiểu, bất quá nhìn đến bàn tay hoàng hậu đưa ra kia, vẫn là không tự chủ được đem tay mình đặt lên, ngây ngốc bị nàng dìu đứng dậy.
Tần Tố Quyết lại giống như đang đối đãi với muội muội nhà mình, lôi kéo tay nàng, vỗ mu bàn tay nàng, hòa ái hỏi:“Đã mấy tháng rồi ?”
“Hồi bẩm nương nương, đã hai tháng lẻ bảy ngày.”
“Trong ngày thường có cảm giác không khoẻ không?”
“Trước mắt vẫn ổn, chỉ có phát sinh nôn oẹ .”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ, hai tháng lẻ bảy ngày phía trước, cùng hoàng thượng là ở nơi nào phát sinh quan hệ?”
Ả ta sắc mặt đỏ lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn vạn tuế gia đang híp ánh mắt lườm mình, chỉ có thể nha nha nói:“Liền…… Ngay tại trong tẩm cung của vạn tuế gia.”
“Nha? Vậy người là cung nữ hầu hạ tại cung nào?”
“Nô tỳ là cung nữ của ngự thiện phòng, ngày đó hoàng thượng uống nhiều hơn nên say, ban đêm thấy đói bụng, liền sai người chuẩn bị điểm tâm khuya, nô tỳ đưa ngự thiện đến tẩm cung của hoàng thượng, kết quả……” Ả không có nói thêm gì nữa, khuôn mặt bỗng chốc đã đỏ bừng.
Đông Phương Diệu nắm chặt hai đấm, trong đầu tràn ngập ý nghĩ muốn đem tiện nhân nói hươu nói vượn này bóp chết.
Tần Tố Quyết cũng không phải không để ý thấy, mỉm cười,“Vậy ngươi còn nhớ rõ hai tháng lẻ bảy ngày trước, điểm tâm dâng lên cho hoàng thượng dùng là những món gì không?”
“Ách, chính là những món vạn tuế gia thường ngày vẫn thích ăn!”
“Thật như ngươi nói?”
Cung nữ bị hỏi mặt đỏ tai hồng, bất an giảo ống tay áo, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng trả lời lưu loát,“Có cháo thịt nạc, canh hải sâm , còn có thức ăn chay trợ cho tiêu hóa.”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết cười đến mê người, nàng lôi kéo tay cung nữ kia chậm rãi nói:“Nếu ngươi thật sự là cung nữ của ngự thiện phòng, nên biết đương kim hoàng thượng chưa bao giờ ăn hải sâm, bởi vì ngài dị ứng với hải sâm, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi mùi, trên người cũng sẽ bắt đầu nổi mụn đỏ.”
Không để ý tới sắc mặt đối phương nháy mắt đã trở nên khó coi, nàng tiếp tục nói:“Vị muội muội này, tuy rằng ta không biết ngươi vì sao lại muốn đổ oan hoàng thượng nhúng chàm trong sạch của ngươi, nhưng ta tin ngươi sở dĩ làm như vậy, khẳng định có nỗi khổ trong lòng .”
Nghe vậy, cung nữ kia sợ tới mức một đầu quỳ rạp xuống đất, tiếng nói run run :“Nương nương tha mạng, hoàng thượng tha mạng……”
Đông Phương Diệu âm ác cười“Rốt cục diễn không nổi nữa sao? Đã như vậy, hãy khai thật ra, ngươi vì sao phải ở trước mặt hoàng hậu đổ oan cho trẫm?”
Cung nữ gắt gao ngậm miệng, chính là không chịu nói.
“Hảo, cho dù ngươi không chịu nói…..” Đáy mắt hắn nở rộ sắc lạnh, hạ lệnh hai bên,“Người đâu, đem ả ta trói lại, kéo xuống dùng loạn côn đánh chết.”
Không đợi ngự lâm quân đến bắt cung nữ kia , Tần Tố Quyết đã giơ tay ngăn lại.
Nàng nhìn thẳng vào đáy mắt Đông Phương Diệu, hướng hắn lắc lắc đầu.“Tuy rằng nàng ấy là tỳ nữ trong cung, nhưng nhân sinh vẫn còn có cha mẹ cần nuôi dưỡng, có lẽ nàng không nói đúng là do có nỗi khổ trong lòng, người thân là một minh quân,làm sao lại phải tạo khổ sở cho gia đình cô nương này?”
Nói xong, nàng tiến lên giữ chặt tay hắn, cười nói:“Thôi chuyện này coi như xong , ta đột nhiên có chút đói, người theo giúp ta cùng nhau dùng ngọ thiện đi.”
/10
|