“Đinh, danh tướng của ký chủ Trần Quốc Toản vừa đánh thắng một trận, ban thưởng ba trăm điểm kinh nghiệm”.
Đến sáng hệ thống liền thông báo cho Lý Anh Tú ban thưởng chiến công. Kỳ lạ chính là lần này chỉ có điểm chiến công mà thôi, không có hưởng thêm lượt triệu hoán nào nữa cả. Lý Anh Tú cũng mặc kệ, dù sao thì ban thưởng hệ thống vẫn hay tùy ý lắm. Lý Anh Tú thức giấc, cung nữ liền đi vào giúp hắn rửa mặt, thay quần áo, hôm nay hắn còn phải thượng triều đây. Lý Anh Tú cung nữ hầu hạ cũng không nhiều, chỉ bốn người mà thôi, cộng thêm một viên bách phu trưởng nữa là năm, nhưng nhiêu hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng tư bản, càng ngày càng lười.
- Bệ hạ giá lâm.
Đúng giờ theo tiếng chuông trước sân Rồng văn võ bá quan liền đi vào triều, Lý Anh Tú ngồi trên ghế rồng uy nghiêm nhìn xuống hàng ngũ văn võ bên dưới, tuy không đông đúc nhưng đều là tinh anh của cả Đại Việt từ thời Lý - Trần trở về trước.
- Bái kiến bệ hạ.
Văn võ bá quan liền cúi chào Lý Anh Tú. Hắn gật đầu nói.
- Hôm nay Trẫm giới thiệu với các khanh một vị đồng liêu mới, gặp hắn rồi Trẫm hi vọng các khanh không quá bất ngờ.
Văn võ bá quan liền tập trung chú ý, bình thường có một vị quan mới bệ hạ cũng không trang trọng như vậy trực tiếp trên triều đình giới thiệu, ai cũng đoán hẳn đây là một người rất tài ba. Lý Anh Tú nhìn các vị đại thần liền tủm tỉm cười nói.
- Cho truyền Trần Quốc Tuấn.
- Truyền Trần Quốc Tuấn vào điện.
Ầm.
- Lại là Hưng Đạo vương.
- Trời ạ, là thật là Hưng Đạo đại vương sao?
- Thần tượng, thần tượng!
Dưới dự xôn xao của các bá quan Trần Quốc Tuấn từ bên ngoài điện đi vào, trên thân mặc một bộ quyên giáp võ quan, đi đến đâu quan lại liền cúi người tỏ vẻ tôn kính. Trần Quốc Tuấn đối với Đại Việt thực sự rất nổi tiếng, tuyệt đối là thần tượng của bất kỳ người nào. Chỉ có những quan lại từ thời Lý trở về trước liền không có biểu lộ gì quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có quen biết gì nhau, lúc Trần Quốc Tuấn nổi danh thì bọn hắn đã xuống mồ cả rồi.
- Thần Trần Quốc Tuấn bái kiến bệ hạ.
Trần Quốc Tuấn khom người chào, Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Ái khanh miễn lễ. Các khanh hẵng biết Quốc Tuấn là ai nên Trẫm cũng không nói nhiều. Nay Trẫm phong Quốc Tuấn làm Ngự Lâm quân chỉ huy thiêm sự ai có ý kiến gì không?
- Bệ hạ anh minh.
Quần thần liền không có ý kiến, Trần Quốc Tuấn là ai, đường đường là một vị đại thần tiền triều tay nắm trọng quyền, giờ chỉ là một chỉ huy thiêm sự vẫn còn là quá thấp đây. Lý Anh Tú hài lòng nói với Trần Quốc Tuấn.
- Đại Việt ta lấy võ lập quốc, tất cả đều nói chuyện bằng quân công, không hề có sự ưu tiên nào. Trẫm hi vọng khanh có thể lập được nhiều công lao, khi đó càng có thể gánh vác nhiều trọng trách hơn cũng Trẫm.
Trần Quốc Tuấn liền bái tạ.
- Thần tạ ơn bệ hạ, thần nhất định không phụ lòng bệ hạ tài bồi.
Lý Anh Tú vui vẻ nói.
- Tốt lắm, vào hàng đi. Các khanh hôm nay có chuyện gì báo cáo không?
Lần lượt các bộ liền bước ra báo cáo tình hình, Lý Anh Tú vẫn quan tâm nhất hai việc, thứ nhất là việc xây dựng xứ Thuận Hóa, việc thứ hai là máy chạy bằng sức nước của lò rèn. Xứ Thuận Hóa còn cần đến một tháng để xây xong các công trình cơ bản, còn muốn phát triển chắc hẳn phải mất đến nửa năm, máy chạy bằng sức nước vẫn có tiến triển nhưng lại không quá lớn. Lý Anh Tú cũng không nói gì, dù sao những việc này đều cần thời gian. Lý Anh Tú lại hỏi.
- Tập đoàn thương mại phát triển đến đâu rồi?
Trần Khánh Dư liền bước ra nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại tập đoàn thương mại đã có hơn hai trăm thương gia tham gia, chiếm lĩnh khoảng bảy phần thị trường trong nước. Tại các nước ngoài cũng đã có thương điếm tại Bravia và các quốc gia duyên hải. Hiện tại phương hướng của tập đoàn đang hướng về phía Nam. Thỉnh xin bệ hạ một tờ quốc thư để xin được mở mối quan hệ.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt, việc này giao cho Hàn Lâm viện soạn thảo quốc thư giao cho tập đoàn. Nhưng chú ý tạm thời mục tiêu của chúng ta vẫn là các quốc gia duyên hải phía Bắc trước.
Trần Khánh Dư nghe vậy liền khom người nói.
- Thần tuân lệnh bệ hạ.
Trái ngược với sự vui vẻ trong triều đình Đại Việt, trong quân doanh của Crow là một khung cảnh u ám. Tiền doanh, hậu doanh đều bị đốt trụi, mất đến ba trăm binh sĩ cũng hai mươi kỵ sĩ, gần một ngàn người khác bị thương.
- Đồ vô dụng, ta hỏi các ngươi đám binh lính đó từ đâu chui ra.
Crow quát lớn, các lãnh chúa, kỵ sĩ liền im thin thít đến thở mạnh cũng không dám. Cứ tưởng sẽ đánh thắng được dễ dàng nào ngờ xuất hiện một đạo quân từ đâu chui ra tập kích doanh trại gây cho bọn hắn thương vong nặng nề. Hít một hơi thật sâu để đè nén cơn tức giận Crow trầm trọng hỏi.
- Lương thảo còn bao nhiêu?
Một vị lãnh chúa có hơi mập nói.
- Bẩm công tước đại nhân lương thảo còn đủ dùng cho đại quân trong bảy ngày, ngày mai Holf gia tộc sẽ lại vận chuyển lương thảo đến.
Tội nghiệp cho tên lãnh chúa này còn chưa biết Holf lãnh địa đã bị quân Đại Việt đồ sát sạch sẽ đây. Thế nhưng nghe nói vậy Crow vẫn yên tâm, Holf là em vợ của hắn, do một tay hắn nâng đỡ lên, tuy thành tựu không lớn, nhưng vận chuyển lương thảo vẫn không có vấn đề gì. Crow gật đầu nói.
- Để binh sĩ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau chúng ta sẽ tấn công san bằng tòa thành này. Nói với binh sĩ, chỉ cần chiếm được thành có thể cho bọn hắn thỏa thích làm gì thì làm trong ba ngày.
- Tuân lệnh công tước.
Như chợt nhớ ra chuyện gì Crow lại nói.
- Phái quân đi truy tìm những tên người Celt bỏ trốn, nói binh sĩ cẩn thận đề phòng lại bị tập kích.
Các đại doanh Crow năm dặm, trong một cánh rừng thưa là một chi quân đội chỉ còn đến một trăm người, dẫn đầu là một kỵ sĩ thân mặc giáp da, còn bị thương đến vài chỗ. Đội quân này chính là của Vũ Hải và những binh sĩ còn lại sau đêm đó. Sáu trăm binh sĩ giờ chỉ còn hơn một trăm người, ngày hôm qua đi đường bị thương, bị cóng còn đúng một trăm người.
Lúc này điểm lợi của NPC chính thức hiện ra, bọn hắn tuy sợ lạnh, nhưng không cần phải ăn, Vũ Hải chỉ cần tìm kiếm thức ăn cho chính mình là được. Với một trăm người thực sự hắn cũng không biết hiện tại mình phải làm gì nữa.
Cộc cộc, cộc cộc.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa trong tuyết Vũ Hải nhíu mày nhìn lại, lại là một tên kỵ binh người bản địa, chắc chắn không phải là quân ta may măn hiện tại sương mù đang khá lớn, kỵ sĩ cũng không chú ý có một đôi mắt đang nhìn hắn. Vũ Hải rút ra một mũi tên kéo căng cánh cung, gió lớn khiến đầu mũi tên hơi rung rung. Vũ Hải nheo mắt lại canh chỉnh một chút liền nhẹ nhàng buôn tay.
Vút.
Tam thạch cung lực bắn cực mạnh phóng mũi tên lao vút trong không khí chuẩn xác đâm xuyên cổ tên kỵ sĩ đang phi nhanh. Tên kỵ sĩ chỉ cảm thấy đau đớn một cái liền ngã xuống ngựa, hai chân mắc vào bàn đạp bị chiến mã kéo trên mắt đất một đoạn dài sau đó mới dừng lại.
Vũ Hải liền bắt đầu một công việc quen thuộc của một kỵ binh trinh sát: “Loot đồ”. Kỵ sĩ này cũng không đem nhiều, một chút thức ăn, một thanh kiếm, giáp da, cùng một ống thư. Vũ Hải mới mặc kệ giáp da cùng trường kiếm, hắn chỉ quan trọng thức ăn và ống thư này mà thôi. Đây rõ ràng là một kẻ truyền tin của quân Crow. Vũ Hải liền móc thư ra xem, đến Đại Việt đã lâu hắn cũng biết đọc được chữ của người bản địa. Đọc qua một lần Vũ Hải vô cùng vui vẻ, bên trong tin tức chính là tin Holf thành bị đồ sát không còn. Vũ Hải quyết định thật nhanh, giấu tin tức này đi. Chỉ cần tin tức này chưa đến Crow sẽ còn bị sa lầy tại Celt thành, đại quân càng có nhiều thời gian để tấn công vào hậu phương của địch.
Đi theo dấu chân ngựa của kỵ sĩ để lại Vũ Hải một ngày sau liền đi đến được một cái bến tàu, đây rõ ràng chính là nơi đổ bộ của đại quân Crow. Vũ Hải trên môi liền hé ra một nụ cười lạnh lùng. Với một trăm binh sĩ hắn không thể tấn công được bến cảng này, nhưng muốn gây khó dễ cho Crow thì vẫn còn tốt chán.
Trong khi đó tại phía Nam quần đảo Sắt, trên một bờ biển vắng có hai ông cháu làm nghề đánh cá ven bờ chuẩn bị kéo thuyền ra khơi. Năm ngoái mùa đông khắc nghiệt quá, lãnh chúa sau khi trở về lại tăng thêm thuế má, cuộc sống của nông nô như bọn hắn càng ngày càng khó khăn, ngày đóng thuế sắp tới, nếu không thể kiếm đủ tiền cả nhà bọn hắn thực sự chỉ có con đường chết.
- Ông nội, ngài nhìn, chim biển.
Đứa cháy chỉ tay ra phía biển, từ phía xa đường chân trời từ từ nổi lên những chấm đen, một chấm, hai chấm, cuối cùng chính là hàng trăm chấm. Lại gần một chút ông lão liền phát hiện ra những chấm đen đó không phải là chim biển mà là những chiếc chiến hạm to lớn. Ông lão năm xưa vẫn từng đi lính cho lãnh chúa đương nhiên nhận ra các chiến hạm không có treo cờ của các gia tộc thì có ý nghĩa gì liền bỏ hết mọi ngư cụ kéo tay cháu trai mình hô to.
- Chạy mau.
Đến sáng hệ thống liền thông báo cho Lý Anh Tú ban thưởng chiến công. Kỳ lạ chính là lần này chỉ có điểm chiến công mà thôi, không có hưởng thêm lượt triệu hoán nào nữa cả. Lý Anh Tú cũng mặc kệ, dù sao thì ban thưởng hệ thống vẫn hay tùy ý lắm. Lý Anh Tú thức giấc, cung nữ liền đi vào giúp hắn rửa mặt, thay quần áo, hôm nay hắn còn phải thượng triều đây. Lý Anh Tú cung nữ hầu hạ cũng không nhiều, chỉ bốn người mà thôi, cộng thêm một viên bách phu trưởng nữa là năm, nhưng nhiêu hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng tư bản, càng ngày càng lười.
- Bệ hạ giá lâm.
Đúng giờ theo tiếng chuông trước sân Rồng văn võ bá quan liền đi vào triều, Lý Anh Tú ngồi trên ghế rồng uy nghiêm nhìn xuống hàng ngũ văn võ bên dưới, tuy không đông đúc nhưng đều là tinh anh của cả Đại Việt từ thời Lý - Trần trở về trước.
- Bái kiến bệ hạ.
Văn võ bá quan liền cúi chào Lý Anh Tú. Hắn gật đầu nói.
- Hôm nay Trẫm giới thiệu với các khanh một vị đồng liêu mới, gặp hắn rồi Trẫm hi vọng các khanh không quá bất ngờ.
Văn võ bá quan liền tập trung chú ý, bình thường có một vị quan mới bệ hạ cũng không trang trọng như vậy trực tiếp trên triều đình giới thiệu, ai cũng đoán hẳn đây là một người rất tài ba. Lý Anh Tú nhìn các vị đại thần liền tủm tỉm cười nói.
- Cho truyền Trần Quốc Tuấn.
- Truyền Trần Quốc Tuấn vào điện.
Ầm.
- Lại là Hưng Đạo vương.
- Trời ạ, là thật là Hưng Đạo đại vương sao?
- Thần tượng, thần tượng!
Dưới dự xôn xao của các bá quan Trần Quốc Tuấn từ bên ngoài điện đi vào, trên thân mặc một bộ quyên giáp võ quan, đi đến đâu quan lại liền cúi người tỏ vẻ tôn kính. Trần Quốc Tuấn đối với Đại Việt thực sự rất nổi tiếng, tuyệt đối là thần tượng của bất kỳ người nào. Chỉ có những quan lại từ thời Lý trở về trước liền không có biểu lộ gì quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có quen biết gì nhau, lúc Trần Quốc Tuấn nổi danh thì bọn hắn đã xuống mồ cả rồi.
- Thần Trần Quốc Tuấn bái kiến bệ hạ.
Trần Quốc Tuấn khom người chào, Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Ái khanh miễn lễ. Các khanh hẵng biết Quốc Tuấn là ai nên Trẫm cũng không nói nhiều. Nay Trẫm phong Quốc Tuấn làm Ngự Lâm quân chỉ huy thiêm sự ai có ý kiến gì không?
- Bệ hạ anh minh.
Quần thần liền không có ý kiến, Trần Quốc Tuấn là ai, đường đường là một vị đại thần tiền triều tay nắm trọng quyền, giờ chỉ là một chỉ huy thiêm sự vẫn còn là quá thấp đây. Lý Anh Tú hài lòng nói với Trần Quốc Tuấn.
- Đại Việt ta lấy võ lập quốc, tất cả đều nói chuyện bằng quân công, không hề có sự ưu tiên nào. Trẫm hi vọng khanh có thể lập được nhiều công lao, khi đó càng có thể gánh vác nhiều trọng trách hơn cũng Trẫm.
Trần Quốc Tuấn liền bái tạ.
- Thần tạ ơn bệ hạ, thần nhất định không phụ lòng bệ hạ tài bồi.
Lý Anh Tú vui vẻ nói.
- Tốt lắm, vào hàng đi. Các khanh hôm nay có chuyện gì báo cáo không?
Lần lượt các bộ liền bước ra báo cáo tình hình, Lý Anh Tú vẫn quan tâm nhất hai việc, thứ nhất là việc xây dựng xứ Thuận Hóa, việc thứ hai là máy chạy bằng sức nước của lò rèn. Xứ Thuận Hóa còn cần đến một tháng để xây xong các công trình cơ bản, còn muốn phát triển chắc hẳn phải mất đến nửa năm, máy chạy bằng sức nước vẫn có tiến triển nhưng lại không quá lớn. Lý Anh Tú cũng không nói gì, dù sao những việc này đều cần thời gian. Lý Anh Tú lại hỏi.
- Tập đoàn thương mại phát triển đến đâu rồi?
Trần Khánh Dư liền bước ra nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại tập đoàn thương mại đã có hơn hai trăm thương gia tham gia, chiếm lĩnh khoảng bảy phần thị trường trong nước. Tại các nước ngoài cũng đã có thương điếm tại Bravia và các quốc gia duyên hải. Hiện tại phương hướng của tập đoàn đang hướng về phía Nam. Thỉnh xin bệ hạ một tờ quốc thư để xin được mở mối quan hệ.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt, việc này giao cho Hàn Lâm viện soạn thảo quốc thư giao cho tập đoàn. Nhưng chú ý tạm thời mục tiêu của chúng ta vẫn là các quốc gia duyên hải phía Bắc trước.
Trần Khánh Dư nghe vậy liền khom người nói.
- Thần tuân lệnh bệ hạ.
Trái ngược với sự vui vẻ trong triều đình Đại Việt, trong quân doanh của Crow là một khung cảnh u ám. Tiền doanh, hậu doanh đều bị đốt trụi, mất đến ba trăm binh sĩ cũng hai mươi kỵ sĩ, gần một ngàn người khác bị thương.
- Đồ vô dụng, ta hỏi các ngươi đám binh lính đó từ đâu chui ra.
Crow quát lớn, các lãnh chúa, kỵ sĩ liền im thin thít đến thở mạnh cũng không dám. Cứ tưởng sẽ đánh thắng được dễ dàng nào ngờ xuất hiện một đạo quân từ đâu chui ra tập kích doanh trại gây cho bọn hắn thương vong nặng nề. Hít một hơi thật sâu để đè nén cơn tức giận Crow trầm trọng hỏi.
- Lương thảo còn bao nhiêu?
Một vị lãnh chúa có hơi mập nói.
- Bẩm công tước đại nhân lương thảo còn đủ dùng cho đại quân trong bảy ngày, ngày mai Holf gia tộc sẽ lại vận chuyển lương thảo đến.
Tội nghiệp cho tên lãnh chúa này còn chưa biết Holf lãnh địa đã bị quân Đại Việt đồ sát sạch sẽ đây. Thế nhưng nghe nói vậy Crow vẫn yên tâm, Holf là em vợ của hắn, do một tay hắn nâng đỡ lên, tuy thành tựu không lớn, nhưng vận chuyển lương thảo vẫn không có vấn đề gì. Crow gật đầu nói.
- Để binh sĩ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau chúng ta sẽ tấn công san bằng tòa thành này. Nói với binh sĩ, chỉ cần chiếm được thành có thể cho bọn hắn thỏa thích làm gì thì làm trong ba ngày.
- Tuân lệnh công tước.
Như chợt nhớ ra chuyện gì Crow lại nói.
- Phái quân đi truy tìm những tên người Celt bỏ trốn, nói binh sĩ cẩn thận đề phòng lại bị tập kích.
Các đại doanh Crow năm dặm, trong một cánh rừng thưa là một chi quân đội chỉ còn đến một trăm người, dẫn đầu là một kỵ sĩ thân mặc giáp da, còn bị thương đến vài chỗ. Đội quân này chính là của Vũ Hải và những binh sĩ còn lại sau đêm đó. Sáu trăm binh sĩ giờ chỉ còn hơn một trăm người, ngày hôm qua đi đường bị thương, bị cóng còn đúng một trăm người.
Lúc này điểm lợi của NPC chính thức hiện ra, bọn hắn tuy sợ lạnh, nhưng không cần phải ăn, Vũ Hải chỉ cần tìm kiếm thức ăn cho chính mình là được. Với một trăm người thực sự hắn cũng không biết hiện tại mình phải làm gì nữa.
Cộc cộc, cộc cộc.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa trong tuyết Vũ Hải nhíu mày nhìn lại, lại là một tên kỵ binh người bản địa, chắc chắn không phải là quân ta may măn hiện tại sương mù đang khá lớn, kỵ sĩ cũng không chú ý có một đôi mắt đang nhìn hắn. Vũ Hải rút ra một mũi tên kéo căng cánh cung, gió lớn khiến đầu mũi tên hơi rung rung. Vũ Hải nheo mắt lại canh chỉnh một chút liền nhẹ nhàng buôn tay.
Vút.
Tam thạch cung lực bắn cực mạnh phóng mũi tên lao vút trong không khí chuẩn xác đâm xuyên cổ tên kỵ sĩ đang phi nhanh. Tên kỵ sĩ chỉ cảm thấy đau đớn một cái liền ngã xuống ngựa, hai chân mắc vào bàn đạp bị chiến mã kéo trên mắt đất một đoạn dài sau đó mới dừng lại.
Vũ Hải liền bắt đầu một công việc quen thuộc của một kỵ binh trinh sát: “Loot đồ”. Kỵ sĩ này cũng không đem nhiều, một chút thức ăn, một thanh kiếm, giáp da, cùng một ống thư. Vũ Hải mới mặc kệ giáp da cùng trường kiếm, hắn chỉ quan trọng thức ăn và ống thư này mà thôi. Đây rõ ràng là một kẻ truyền tin của quân Crow. Vũ Hải liền móc thư ra xem, đến Đại Việt đã lâu hắn cũng biết đọc được chữ của người bản địa. Đọc qua một lần Vũ Hải vô cùng vui vẻ, bên trong tin tức chính là tin Holf thành bị đồ sát không còn. Vũ Hải quyết định thật nhanh, giấu tin tức này đi. Chỉ cần tin tức này chưa đến Crow sẽ còn bị sa lầy tại Celt thành, đại quân càng có nhiều thời gian để tấn công vào hậu phương của địch.
Đi theo dấu chân ngựa của kỵ sĩ để lại Vũ Hải một ngày sau liền đi đến được một cái bến tàu, đây rõ ràng chính là nơi đổ bộ của đại quân Crow. Vũ Hải trên môi liền hé ra một nụ cười lạnh lùng. Với một trăm binh sĩ hắn không thể tấn công được bến cảng này, nhưng muốn gây khó dễ cho Crow thì vẫn còn tốt chán.
Trong khi đó tại phía Nam quần đảo Sắt, trên một bờ biển vắng có hai ông cháu làm nghề đánh cá ven bờ chuẩn bị kéo thuyền ra khơi. Năm ngoái mùa đông khắc nghiệt quá, lãnh chúa sau khi trở về lại tăng thêm thuế má, cuộc sống của nông nô như bọn hắn càng ngày càng khó khăn, ngày đóng thuế sắp tới, nếu không thể kiếm đủ tiền cả nhà bọn hắn thực sự chỉ có con đường chết.
- Ông nội, ngài nhìn, chim biển.
Đứa cháy chỉ tay ra phía biển, từ phía xa đường chân trời từ từ nổi lên những chấm đen, một chấm, hai chấm, cuối cùng chính là hàng trăm chấm. Lại gần một chút ông lão liền phát hiện ra những chấm đen đó không phải là chim biển mà là những chiếc chiến hạm to lớn. Ông lão năm xưa vẫn từng đi lính cho lãnh chúa đương nhiên nhận ra các chiến hạm không có treo cờ của các gia tộc thì có ý nghĩa gì liền bỏ hết mọi ngư cụ kéo tay cháu trai mình hô to.
- Chạy mau.
/299
|