Buổi chiều hôm đó Phạm Tu tập hợp toàn bộ nông nô lại, kể cả những làng mạc xung quanh trực thuộc Aden thành. Hauer gia tộc lãnh thổ cũng xem như khá lớn, dưới trước ngoại trừ hai tòa thành, bảo, còn có trên dưới mười mấy cái làng mạc phụ thuộc dân số ước chừng khoảng tám ngàn người. Masen đã bị bắt, các nơi khác cũng hoàn toàn đầu hàng rồi.
Tập hợp dân cư lại xung quanh Aden cũng đạt đến khoảng năm ngàn, bên trong thành không có mảnh đất nào đủ rộng để chưa đựng đủ nên quân Việt tạm thời đưa nông nô ra phía ngoài thành, dựng lên một cái điểm tướng đài tạm bợ.
Đám nông nô không biết quân Đại Việt tập hợp họ lại làm cái gì. Tuy quân Đại Việt quân kỷ nghiêm minh, không đụng chạm gì đến dân chúng, nhưng dù gì bọn họ cũng là người ngoại lai, đám nông nô đương nhiên lo lắng rồi.
- Nhìn kìa, kia có phải là lương thực hay không?
Từ bên trong thành, từng xe, từng xe chở bên trên là các bao bột mì được quân Đại Việt đẩy ra phía ngoài. Làm đám nông náo vô cùng thèm thuồng, nhưng bọn hắn cũng không dám manh động. Quần đảo Sắt quanh năm khí lạnh, phần lớn đất đai không trồng trọt được gì, chỉ có phía Nam này khí hậu tương đối ấm áp lại có thể trồng ra các loại cây lương thực đến. Thế nhưng dù có trồng ra cây lương thực cũng không đến đám nông nô tội nghiệp này được hưởng dụng đây. Giá cả lương thực tại quần Đảo Sắt cực kỳ đắt đỏ, bọn hắn làm ra tất cả đều thuộc về lãnh chúa, chỉ giữ lại một ít đem bán lấy tiền sau đó lại mua thứ khác mà ăn qua ngày, không biết đã bao lâu rồi bọn hắn chưa được nếm mùi thơm của bánh mì nữa.
Các tướng lĩnh được Phạm Tu dẫn đầu đi lên điểm tướng đài nhìn xuống, đám nông nô liền ngước lên nhìn những quý tộc ngoại lai này, chính những người này đã đánh bại bọn họ, cầm tù lãnh chúa của bọn họ.
- Các nông nô, tự giới thiệu một chút, ta là Phạm Tu, Bình Định công, Phục Man đại nguyên soái, Thượng thư bộ binh của Đại Việt.
Đám nông nô tuy không biết Phục Man đại nguyên soái, thượng thư bộ binh là gì, nhưng công tước bọn hắn lại biết, hẳn là như Crow đại công đi. Phạm Tu một hơi kể tội Crow công tước, tuyên bố Đại Việt vì tự vệ mới phản kích nhưng đám nông nô không quan tâm lắm. Đối với bọn họ ai thống trị cũng được, bọn hắn chỉ là đổi một cái chủ nhân mà thôi.
Phạm Tu nhìn xuống không khí ảm đạm phía dưới cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao hắn đã từng nghe Cao Lỗ kể về chế độ nông nô khắc nghiệt đến chừng nào. Nông nô và nông dân, khác biệt chỉ một từ nhưng cách biệt thân phận thực sự quá to lớn. Phạm Tu nói.
- Hiện tại Aden đã được đưa vào lãnh thổ của Đại Việt, chịu sự trị vì của Thừa Mệnh hoàng đế, đương nhiên các ngươi cũng trở thành thần dân Đại Việt được thừa hưởng mọi quyền lợi và nghĩa vụ của một con dân Đại Việt. Bệ hạ Thánh ân cuồng cuộng, sáng suốt đã hạ lệnh, từ nay thân phận nông nô của các ngươi được xóa bỏ, các ngươi trở thành những nông dân, những thợ thủ công tự do, sẽ có tài sản, có ruộng đất để cày cấy, con cháu cũng sẽ được đi học, nếu học giỏi có thể được bệ hạ trọng dụng mà đổi đời.
- Xóa bỏ thân phận nông nô?
- Có ruộng đất?
- Được đi học? Trời ơi, ta có nghe lầm không?
Tuyên bố của Phạm Tu như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, đám nông nô lập tức nhao nhao lên. Phải biết thân phận nông nô của bọn hắn bị gắn chặt vào lãnh chúa, đời đời kiếp kiếp, muốn kết hôn cũng phải được sự đồng ý của lãnh chúa, cả con của bọn họ sinh ra cũng là tài sản của lãnh chúa. Trời ạ, chẳng lẽ hôm nay ông trời đã mở mắt sao?
- Các ngươi nghe không hề nhầm, bệ hạ ban ân đặc xá các ngươi được tự do. Hơn nữa sau khi có người đến đây tiếp quản sẽ phân chia ruộng đất cho các ngươi. Ai đi tòng quân càng nhận được nhiều ruộng đất hơn.
Phạm Tu lần nữa xác nhận lời nói của mình đám nông nô liền nổ ầm lên.
- Tòng quân, ta nguyện ý tòng quân.
- Có ruộng đất, đại nhân muốn gì ta cũng chấp thuận.
…
Thực ra ước muốn của một người dân rất đơn giản, có ruộng đất để cày cấy, có cơm ăn, áo mặc liền đã là rất tốt. Bọn hắn không ngờ kẻ xâm lược lại đối xử với bọn hắn còn tốt hơn cả vị lãnh chúa suốt ngày ngoài miệng nói bảo vệ bọn họ, nhưng thực chất là bóc lột bọn họ đến cùng cực.
- Tốt lắm, hôm nay quân đội ta công thành, nhà cửa, tài sản của các ngươi bị phá hủy không ít, để bồi thường ta đã đem lương thực ra đây, chia đều cho mỗi người, các ngươi xếp hàng đến nhận, ai cũng có phần, người đăng ký tòng quân nhận được gấp đôi.
Phạm Tu nói, dù sao lương thực của Masen hắn cũng không tiếc. Đám nông nô, à không, nông dân dưới sự hướng dẫn của binh lính liền trật tự xếp hàng, lại đăng ký tòng quân, lại một đội quân Lê Dương lần nữa được Phạm Thu thành lập nên.
Liên tiếp một tuần sau, lần lượt mười tòa thành phía Nam quần đảo Sắt đều thuộc về Đại Việt với năm vạn dân. Phải nói rằng bởi vì phía Nam ấm áp, dân cư tập trung càng nhiều, lãnh chúa tài sản cũng càng giàu mà chiến lợi phẩm của Đại Việt cũng càng phong phú. Đặc biệt dưới sự thuyết phục của Masen, năm vị lãnh chúa vậy mà mở cửa đầu hàng, quân Đại Việt có thể tiếng vào mà không tốn một viên đạn. Đáp lại Phạm Tu cũng không làm khó bọn họ mà chỉ thu một nửa tài sản, tạm thời giam lỏng bọn hắn. Ngược lại Lê Chân bước tiến chậm hơn không ít, bảy ngày mới chỉ hạ được hai tòa thành. Dù sao quân Lê Chân khá ít, lại chỉ có hải quân, mỗi trận đều phải đánh nhau khốc liệt mới giảnh được chiến thắng. Bởi vậy trong một tuần Đại Việt tổn thất bảy mươi hai người thì đã có bốn mươi người là của Bắc Hải hải sư rồi.
- Bẩm công tước đại nhân, tin báo đến Đại Việt đã đến sát lãnh địa của chúng ta rồi.
Crow đại công nghe tin tức sắc mặt liền trầm xuống, đây là ngày thứ mười sau khi Aden thất thủ. Crow biết đám phong thần của mình vốn không hề trung thành, góp quân chỉ để đối phó, hắn cũng bỏ mặc. Hắn cũng tính toán dùng những tên phản phúc này để cản đường Đại Việt một thời gian để Crow chuẩn bị. Nhưng hắn không ngờ Đại Việt có thể tiến nhanh đến như vậy, chỉ trong mười ngày đã áp sát được lãnh địa của hắn.
- Bẩm đại nhân, Fire lãnh chúa, Mout lãnh chúa, Gragas lãnh chúa đồng thởi gửi đến hai ngàn binh sĩ, xin thề trung thành với chúng ta.
Tên kỵ sĩ bên cạnh Crow nói. Crow nghe vậy liền khinh thường cười lạnh.
- Đến bây giờ cảm thấy có nguy cơ mới chạy đến tỏ trung thành với ta. Thế nhưng cũng tốt, đúng lúc ta đang cần người đây.
Chính sách an dân của Đại Việt được lan truyền đi khắp quần đảo Sắt, nông nô các nơi lập tức hưởng ứng nổi dậy, dù sao bọn họ cũng chịu đủ sự áp bức của đám lãnh chúa này lắm rồi. Nông nô khởi nghĩa rất mạnh mẽ, một số tiểu lãnh chúa không thể chống chọi được bị nông nô đánh bật ra khỏi lãnh địa, bọn họ tuyên bố mình đã trở thành thần dân của Đại Việt chờ đợi quân viễn chinh Đại Việt đến tiếp quản bọn họ. Thế nhưng Phạm Tu cũng tạm thời không để ý đến, chỉ tỏ ý cổ vũ, bảo bọn hắn chờ đợi. Dù sao nhiệm vụ của quân viễn chinh là tiêu diệt Crow, hắn không có quá nhiều quân để dàn trải các nơi. Mà lúc bấy giờ các lãnh chúa phía Bắc cũng cảm thấy được nguy cơ từ Đại Việt, bắt đầu liên kết lại ủng hộ Crow để chống lại Đại Việt, lục tục mấy ngày nay đã có đến bốn ngàn binh sĩ được gửi đến, cộng với sáu ngàn lúc trước, hiện Crow cũng có đến một vạn quân.
- Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê còn mấy ngày nữa đến?
Crow hỏi. Khi Đại Việt tuyên chiến Crow đã liên hệ một đội lính đánh thuê đến giúp mình. Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê là một tổ chức lính đánh thuê rất uy tín tại vùng Bắc Hải, đặc biệt bọn hắn lại có số má tại Franzt đế quốc nên không ai dám đụng bọn họ. Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê rất hùng mạnh, tinh nhuệ, trang bị tinh lương đều là các vũ khí đời mới nhất, thậm chí quân Franzt chưa trang bị bọn hắn cũng đã có rồi, lại có người nói Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê chính là của vua Franzt lập nên đây. Crow lần này chính là bỏ ra số tiền lớn để thuê đến lính đánh thuê, tuy đắt đỏ, nhưng hắn tin tưởng có đoàn lính đánh thuê này quân Đại Việt tuyệt đối không chịu nổi một kích.
- Bẩm công tước đại nhân, Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê hai ngày nữa liền có thể đến.
Tên kỵ sĩ báo cáo. Crow gật đầu nói.
- Lại chi viện cho Luis ba ngàn quân, nói hắn kiên trì cho ta ba ngày.
- Tuân lệnh công tước.
Tên kỵ sĩ vâng một tiếng liền lui ra ngoài. Crow đi ra ngoài cửa sổ ánh mắt trở nên săc lạnh. Hắn lẩm bẩm.
- Đại Việt, ba ngày sau ta sẽ trả lại mối nhục này.
Tập hợp dân cư lại xung quanh Aden cũng đạt đến khoảng năm ngàn, bên trong thành không có mảnh đất nào đủ rộng để chưa đựng đủ nên quân Việt tạm thời đưa nông nô ra phía ngoài thành, dựng lên một cái điểm tướng đài tạm bợ.
Đám nông nô không biết quân Đại Việt tập hợp họ lại làm cái gì. Tuy quân Đại Việt quân kỷ nghiêm minh, không đụng chạm gì đến dân chúng, nhưng dù gì bọn họ cũng là người ngoại lai, đám nông nô đương nhiên lo lắng rồi.
- Nhìn kìa, kia có phải là lương thực hay không?
Từ bên trong thành, từng xe, từng xe chở bên trên là các bao bột mì được quân Đại Việt đẩy ra phía ngoài. Làm đám nông náo vô cùng thèm thuồng, nhưng bọn hắn cũng không dám manh động. Quần đảo Sắt quanh năm khí lạnh, phần lớn đất đai không trồng trọt được gì, chỉ có phía Nam này khí hậu tương đối ấm áp lại có thể trồng ra các loại cây lương thực đến. Thế nhưng dù có trồng ra cây lương thực cũng không đến đám nông nô tội nghiệp này được hưởng dụng đây. Giá cả lương thực tại quần Đảo Sắt cực kỳ đắt đỏ, bọn hắn làm ra tất cả đều thuộc về lãnh chúa, chỉ giữ lại một ít đem bán lấy tiền sau đó lại mua thứ khác mà ăn qua ngày, không biết đã bao lâu rồi bọn hắn chưa được nếm mùi thơm của bánh mì nữa.
Các tướng lĩnh được Phạm Tu dẫn đầu đi lên điểm tướng đài nhìn xuống, đám nông nô liền ngước lên nhìn những quý tộc ngoại lai này, chính những người này đã đánh bại bọn họ, cầm tù lãnh chúa của bọn họ.
- Các nông nô, tự giới thiệu một chút, ta là Phạm Tu, Bình Định công, Phục Man đại nguyên soái, Thượng thư bộ binh của Đại Việt.
Đám nông nô tuy không biết Phục Man đại nguyên soái, thượng thư bộ binh là gì, nhưng công tước bọn hắn lại biết, hẳn là như Crow đại công đi. Phạm Tu một hơi kể tội Crow công tước, tuyên bố Đại Việt vì tự vệ mới phản kích nhưng đám nông nô không quan tâm lắm. Đối với bọn họ ai thống trị cũng được, bọn hắn chỉ là đổi một cái chủ nhân mà thôi.
Phạm Tu nhìn xuống không khí ảm đạm phía dưới cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao hắn đã từng nghe Cao Lỗ kể về chế độ nông nô khắc nghiệt đến chừng nào. Nông nô và nông dân, khác biệt chỉ một từ nhưng cách biệt thân phận thực sự quá to lớn. Phạm Tu nói.
- Hiện tại Aden đã được đưa vào lãnh thổ của Đại Việt, chịu sự trị vì của Thừa Mệnh hoàng đế, đương nhiên các ngươi cũng trở thành thần dân Đại Việt được thừa hưởng mọi quyền lợi và nghĩa vụ của một con dân Đại Việt. Bệ hạ Thánh ân cuồng cuộng, sáng suốt đã hạ lệnh, từ nay thân phận nông nô của các ngươi được xóa bỏ, các ngươi trở thành những nông dân, những thợ thủ công tự do, sẽ có tài sản, có ruộng đất để cày cấy, con cháu cũng sẽ được đi học, nếu học giỏi có thể được bệ hạ trọng dụng mà đổi đời.
- Xóa bỏ thân phận nông nô?
- Có ruộng đất?
- Được đi học? Trời ơi, ta có nghe lầm không?
Tuyên bố của Phạm Tu như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, đám nông nô lập tức nhao nhao lên. Phải biết thân phận nông nô của bọn hắn bị gắn chặt vào lãnh chúa, đời đời kiếp kiếp, muốn kết hôn cũng phải được sự đồng ý của lãnh chúa, cả con của bọn họ sinh ra cũng là tài sản của lãnh chúa. Trời ạ, chẳng lẽ hôm nay ông trời đã mở mắt sao?
- Các ngươi nghe không hề nhầm, bệ hạ ban ân đặc xá các ngươi được tự do. Hơn nữa sau khi có người đến đây tiếp quản sẽ phân chia ruộng đất cho các ngươi. Ai đi tòng quân càng nhận được nhiều ruộng đất hơn.
Phạm Tu lần nữa xác nhận lời nói của mình đám nông nô liền nổ ầm lên.
- Tòng quân, ta nguyện ý tòng quân.
- Có ruộng đất, đại nhân muốn gì ta cũng chấp thuận.
…
Thực ra ước muốn của một người dân rất đơn giản, có ruộng đất để cày cấy, có cơm ăn, áo mặc liền đã là rất tốt. Bọn hắn không ngờ kẻ xâm lược lại đối xử với bọn hắn còn tốt hơn cả vị lãnh chúa suốt ngày ngoài miệng nói bảo vệ bọn họ, nhưng thực chất là bóc lột bọn họ đến cùng cực.
- Tốt lắm, hôm nay quân đội ta công thành, nhà cửa, tài sản của các ngươi bị phá hủy không ít, để bồi thường ta đã đem lương thực ra đây, chia đều cho mỗi người, các ngươi xếp hàng đến nhận, ai cũng có phần, người đăng ký tòng quân nhận được gấp đôi.
Phạm Tu nói, dù sao lương thực của Masen hắn cũng không tiếc. Đám nông nô, à không, nông dân dưới sự hướng dẫn của binh lính liền trật tự xếp hàng, lại đăng ký tòng quân, lại một đội quân Lê Dương lần nữa được Phạm Thu thành lập nên.
Liên tiếp một tuần sau, lần lượt mười tòa thành phía Nam quần đảo Sắt đều thuộc về Đại Việt với năm vạn dân. Phải nói rằng bởi vì phía Nam ấm áp, dân cư tập trung càng nhiều, lãnh chúa tài sản cũng càng giàu mà chiến lợi phẩm của Đại Việt cũng càng phong phú. Đặc biệt dưới sự thuyết phục của Masen, năm vị lãnh chúa vậy mà mở cửa đầu hàng, quân Đại Việt có thể tiếng vào mà không tốn một viên đạn. Đáp lại Phạm Tu cũng không làm khó bọn họ mà chỉ thu một nửa tài sản, tạm thời giam lỏng bọn hắn. Ngược lại Lê Chân bước tiến chậm hơn không ít, bảy ngày mới chỉ hạ được hai tòa thành. Dù sao quân Lê Chân khá ít, lại chỉ có hải quân, mỗi trận đều phải đánh nhau khốc liệt mới giảnh được chiến thắng. Bởi vậy trong một tuần Đại Việt tổn thất bảy mươi hai người thì đã có bốn mươi người là của Bắc Hải hải sư rồi.
- Bẩm công tước đại nhân, tin báo đến Đại Việt đã đến sát lãnh địa của chúng ta rồi.
Crow đại công nghe tin tức sắc mặt liền trầm xuống, đây là ngày thứ mười sau khi Aden thất thủ. Crow biết đám phong thần của mình vốn không hề trung thành, góp quân chỉ để đối phó, hắn cũng bỏ mặc. Hắn cũng tính toán dùng những tên phản phúc này để cản đường Đại Việt một thời gian để Crow chuẩn bị. Nhưng hắn không ngờ Đại Việt có thể tiến nhanh đến như vậy, chỉ trong mười ngày đã áp sát được lãnh địa của hắn.
- Bẩm đại nhân, Fire lãnh chúa, Mout lãnh chúa, Gragas lãnh chúa đồng thởi gửi đến hai ngàn binh sĩ, xin thề trung thành với chúng ta.
Tên kỵ sĩ bên cạnh Crow nói. Crow nghe vậy liền khinh thường cười lạnh.
- Đến bây giờ cảm thấy có nguy cơ mới chạy đến tỏ trung thành với ta. Thế nhưng cũng tốt, đúng lúc ta đang cần người đây.
Chính sách an dân của Đại Việt được lan truyền đi khắp quần đảo Sắt, nông nô các nơi lập tức hưởng ứng nổi dậy, dù sao bọn họ cũng chịu đủ sự áp bức của đám lãnh chúa này lắm rồi. Nông nô khởi nghĩa rất mạnh mẽ, một số tiểu lãnh chúa không thể chống chọi được bị nông nô đánh bật ra khỏi lãnh địa, bọn họ tuyên bố mình đã trở thành thần dân của Đại Việt chờ đợi quân viễn chinh Đại Việt đến tiếp quản bọn họ. Thế nhưng Phạm Tu cũng tạm thời không để ý đến, chỉ tỏ ý cổ vũ, bảo bọn hắn chờ đợi. Dù sao nhiệm vụ của quân viễn chinh là tiêu diệt Crow, hắn không có quá nhiều quân để dàn trải các nơi. Mà lúc bấy giờ các lãnh chúa phía Bắc cũng cảm thấy được nguy cơ từ Đại Việt, bắt đầu liên kết lại ủng hộ Crow để chống lại Đại Việt, lục tục mấy ngày nay đã có đến bốn ngàn binh sĩ được gửi đến, cộng với sáu ngàn lúc trước, hiện Crow cũng có đến một vạn quân.
- Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê còn mấy ngày nữa đến?
Crow hỏi. Khi Đại Việt tuyên chiến Crow đã liên hệ một đội lính đánh thuê đến giúp mình. Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê là một tổ chức lính đánh thuê rất uy tín tại vùng Bắc Hải, đặc biệt bọn hắn lại có số má tại Franzt đế quốc nên không ai dám đụng bọn họ. Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê rất hùng mạnh, tinh nhuệ, trang bị tinh lương đều là các vũ khí đời mới nhất, thậm chí quân Franzt chưa trang bị bọn hắn cũng đã có rồi, lại có người nói Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê chính là của vua Franzt lập nên đây. Crow lần này chính là bỏ ra số tiền lớn để thuê đến lính đánh thuê, tuy đắt đỏ, nhưng hắn tin tưởng có đoàn lính đánh thuê này quân Đại Việt tuyệt đối không chịu nổi một kích.
- Bẩm công tước đại nhân, Giáp Vàng đoàn lính đánh thuê hai ngày nữa liền có thể đến.
Tên kỵ sĩ báo cáo. Crow gật đầu nói.
- Lại chi viện cho Luis ba ngàn quân, nói hắn kiên trì cho ta ba ngày.
- Tuân lệnh công tước.
Tên kỵ sĩ vâng một tiếng liền lui ra ngoài. Crow đi ra ngoài cửa sổ ánh mắt trở nên săc lạnh. Hắn lẩm bẩm.
- Đại Việt, ba ngày sau ta sẽ trả lại mối nhục này.
/299
|