Chiến tuyến của quân Crow cùng lính đánh thuê Giáp Vàng nằm đối diện với chiến tuyến của quân Đại Việt. Đây có thể nói là phòng tuyến cuối cùng của Crow. Cả quần đảo Sắt hiện tại hoàn toàn mất khỏi quyền kiểm soát của Crow, hiện tại hắn cũng chỉ còn làm chủ được một nửa lãnh địa của gia tộc mình, phía Bắc ngược lại vẫn còn một số lãnh chúa nhưng đám này cũng chỉ là tọa quan xem hổ đấu mà thôi, không hề có một chút ý tứ nào là giúp đỡ hắn. Mấy hôm trước lính đánh thuê cuối cùng cũng đến giúp Crow kiểm soát được tình hình.
Lính đánh thuê Giáp Vàng là một tổ chứ lớn, nhân viên bên dưới lên đến hai vạn người, không những nổi danh ở vùng Bắc Hải mà những vùng phía Nam cũng không hề thiếu. Lần này lãnh binh năm ngàn đến quần đảo Sắt là do một tên thủ lĩnh tên là Henry, tên này vốn xưa kia là một quý tộc, nhưng gia cảnh sa sút phải làm kỵ sĩ lang thang, sau đó lại gia nhập đoàn lính đánh thuê Giáp Vàng dần dần leo lên được đến địa vị như ngày nay.
- Henry thủ lĩnh, ta vừa mới nhận được tin tức Gemanic và Bravia đã bắt đầu hòa đàm rồi.
Tuy là cố chủ nhưng Crow vẫn phải đối với Henry lễ độ có thừa. Ai bảo Henry đến từ Franzt đế quốc đây. Tại vùng Bắc Hải này địa vị hùng mạnh nhất là của Franzt đế quốc là điều không thể bàn cãi, cho dù là Bravia đang chiến tranh với Gemanic cũng phải nhượng bộ mà ngồi vào bàn đàm phán không phải sao.
Henry nghe Crow nói cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn khẽ nhấp một miếng rượu hỏi.
- Vậy không biết ý của Công tước là như thế nào?
Crow có chút sốt sắn nói.
- Đại Việt là đồng minh của Bravia, tuy nói Bravia nể mặt Franzt đế quốc, nhưng không dễ gì bọn hắn buông tha ta. Ta đoán Đại Việt sẽ cố gắng đàm phán để giữ nguy thực địa, việc này đối với ta vô cùng bất lợi. Vì vậy ta muốn trước khi đàm phán hoàn thành chúng ta phải đánh bật bọn hắn ra khỏi lãnh địa của ta.
Ý nghĩ của Crow không hề nghi ngờ cũng tương tự như chiến lược của Đại Việt. Henry có chút suy nghĩ nói.
- Bọn Đại Việt có súng pháo, ngược lại là không dễ dàng.
Crow nhờ trong miệng Henry nói cuối cùng cũng biết vũ khí của Đại Việt tên là gì. Đối với Đại Việt có được hỏa khí Henry cũng vô cùng kinh ngạc, phải biết hỏa khí gần đây Franzt đế quốc mới hoàn thiện, bắt đầu đưa vào trang bị, Đại Việt giống như đã sớm trang bị vũ khí này, hơn nữa vũ khí Đại Việt còn tốt hơn vũ khí của Franzt đế quốc không ít. Vì vậy Henry vội viết một báo cáo gửi về đế quốc, chỉ tiếc là lần trước bọn hắn cũng không cướp được một thứ hàng mẫu để gửi về. Lần này Henry quyết tâm phải cướp được một thanh trở về đây.
Nghe Henry tỏ vẻ khó khăn Crow cắn răng nói.
- Ta tăng gấp rưỡi số tiền thuê, nhưng ta muốn tháng sau quân Đại Việt phải cút khỏi lãnh địa của ta.
- Thành giao.
Henry lập tức đồng ý, tuy hỏa khí Đại Việt lợi hại nhưng số lượng ít, huống chi hắn cũng biết điểm yếu của hỏa khí là gì, trận này tuyệt đối sẽ không bại.
Phía đối diện bộ chỉ huy quân viễn chinh Đại Việt cũng bắt đầu họp. Mặt mũi người nào cũng tràn đầy vẻ nghiêm trọng. Bởi vì đám lính đánh thuê Giáp Vàng này quá khó chơi, bọn hắn chỉ có giáp sắt, trường thương dài bốn mét rưỡi, thuần một sắc bộ binh, thế nhưng chiến đấu chính là kẻ liều mạng, đối mặt với đạn pháo bắn đến cũng nhất tề xông lên chiếm lĩnh yếu địa. Dù là quân Đại Việt vô cùng tinh nhuệ cũng ăn không tiêu một bộ này huống chi quân bọn hắn còn ít hơn cả quân địch. Lần trước bị tập kích thiệt hại nặng nhất chính là cánh quân của Trần Nhật Duật, một doanh hai ngàn người hiện tại cũng chỉ còn tám trăm, chết mất hơn một nửa rồi. Nếu không phải Phạm Cự Lượng kịp thời dẫn theo đội súng trường cùng pháo P3 đến cứu viện có lẽ cứ điểm đã bị đánh chiếm.
- Hiện tại vũ khí của chúng ta còn quá hạn chế, quả thực đánh bọn chúng không có cách.
Trần Nhật Duật lắc đầu thở dài nói. Là người trực tiếp đối đầu với quân Giáp Vàng phải nói Trần Nhật Duật đối với đám người điên này có ấn tượng mạnh mẽ vô cùng. Trần Nhật Duật nói tiếp.
- Binh lính Giáp Vàng đều là bộ binh hạng nặng, được mặc giáp sắt, cung tên bắn quá xa ngược lại khó gây tổn thương được cho bọn hắn. Bọn chúng thường xếp thành phương trận, với trường thương dài bốn mét rưỡi kỵ binh chúng ta cũng không thể làm gì được bọn chúng. Chỉ có đại pháo và súng thì mới có thể đánh bại được bọn hắn.
Phạm Tu nghe Trần Nhật Duật đúc kết kinh nghiệm liền gật đầu nói.
- Ta đã gửi cầu viện đến bệ hạ, chẳng bao lâu nữa viện quân sẽ đến với rất nhiều vật tư. Nghe nói lần này phần lớn đều là hỏa khí đây. Có những thứ này chúng ta sẽ đánh bại được bọn chúng. Chỉ là Bravia và Gemanic đã bắt đầu hòa đàm, bệ hạ lệnh cho chúng ta phải nhanh chóng đánh bại quân địch. Nhưng nếu chúng cố thủ không ra làm sao chúng ta có thể đánh bại được chúng đây.
Chiến lũy của Crow xây dựng rất kiên cố, bên trong có đến hơn một vạn quân, tuy nếu có năm ngàn viện binh quân Đại Việt sẽ đông hơn, nhưng muốn đánh hạ chiến lũy này cũng không phải là điều đơn giản.
- Nguyên Soái quá lo lắng.
Nguyễn Cảnh Chân lúc này lên tiếng nói.
- Đại Việt chúng ta gấp, bọn chúng lại càng gấp hơn đây. Crow là người thông minh, cũng sẽ đoán Đại Việt ta sẽ cố gắng động tay chân vào đàm phán. Nhưng hắn người này lòng chiếm hữu rất mạnh, hắn sẽ không cho phép quân Đại Việt ta chiếm lĩnh đất đai của hắn, huống chi hiện tại tình thế tốt đang nghiêng về phía hắn đây. Nhất định trong những ngày đến hắn sẽ tìm mọi cách buộc chúng ta phải đánh với hắn một trận chiến quyết định.
Phạm Tu gật đầu xem như đồng ý với quan điểm của Nguyễn Cảnh Chân, Phạm Tu nói.
- Vậy nếu đánh thì chiến trường sẽ đặt vào chỗ nào đây?
Mọi người trầm mặc, chiến tuyến quá kéo dài, bọn hắn quân ít, nếu phân tán ra sẽ dễ dàng bị đánh bại. Lê Phụng Hiểu đột nhiên chỉ vào bản đồ nói.
- Ta nghĩ bọn hắn sẽ lựa chọn nơi này.
Địa điểm đó là một vùng đất hơi lệch về phía Tây của chiến tuyến. Lê Phụng Hiểu nói.
- Như Trần Thiêm sự nói, chiến thuật của bọn hắn chủ yếu là bộ binh phương trận, như vậy sẽ cần có không gian để trải quân. Nơi này tuy nằm giữa hai gò đồi, trước mặt lại là cứ điểm của ta. Tuy nhiên mảnh đất bằng phẳng ở giữa này đủ rộng để bọn hắn trải quân, hoàn toàn thể hiện ưu thế về binh lực của mình.
Chúng tướng bên trọng gật gù đồng ý, Lê Phụng Hiểu nói không phải là không có lý. Lê Phụng Hiểu nói tiếp.
- Tuy nhiên chúng ta chỉ có thể đánh thắng bọn chúng ở đây nếu viện quân có thể đến. Vì vậy từ này cho đến khi viện quân đến chúng ta cần mê hoặc bọn hắn một chút.
Phạm Tu gật đầu nói.
- Như vậy từ bây giờ chúng ta bắt đầu tập trung nguồn lực tại cứ điểm đó. Phạm Cự Lượng, Trần Nhật Duật nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
- Hai người mỗi người lĩnh một nghìn quân hằng ngày đi tập kích trại địch, cố gắng hư trương thanh thế một chút, để bọn chúng cố thủ trong trại, đừng để bọn chúng đi ra.
- Tuân lệnh nguyên soái.
=======================Phân cách chạy ngang qua===================
- Cấp báo, Hải Vân quan cấp báo.
Buồi chiền Tô Hiến Thành vẫn ở phủ Tân Bình cùng Trần Khánh Dư trò chuyện thám báo từ bên ngoài hô lớn lập tức chạy vào. Màu đỏ cấp báo chính là có thể chạy vào mà không cần xin phép. Tô Hiến Thành nghe đến màu đỏ cấp báo liền biết đại sự không tốt liền hỏi.
- Hải Vân quan xảy ra chuyện gì?
Thám báo lập tức nói.
- Bẩm Tô đại nhân, bên ngoài Hải Vân quan xuất hiện ba mươi ngàn binh sĩ tự xưng là của Tây Gốt do Đông Thành An phủ sứ thống lĩnh. Bọn chúng noi Tử Vong rừng rậm vốn là đất đai của Tây Gốt, Đại Việt tự tiện chiếm lĩnh. Hiện tại phải lập tức đầu hàng, nếu không bọn chúng công thành gà chó không tha.
- Cái gì?
Tô Hiến Thành quát lớn. Cái gì Tử Vong rừng rậm lại là của Tây Gốt, tất cả chỉ là cái cớ, bọn hắn chỉ muốn tìm một cái cớ để xâm lược Đại Việt mà thôi. Trần Khánh Dư lúc này nói.
- Tô đại nhân, hiện tại trước mắt ta nên chuẩn bị lực lượng, trước tiên hòa hoãn với chúng, sau lại hướng bệ hạ cầu viện.
Tô Hiến Thành biết Trần Khánh Dư nói có lý liền gật đầu nói.
- Hướng toàn bộ xứ Thuận Hóa tổng động viên, nam tử đến tuổi đi lính, đủ điều kiện nhập ngũ lập tức phải tham gia binh dịch.
Lính đánh thuê Giáp Vàng là một tổ chứ lớn, nhân viên bên dưới lên đến hai vạn người, không những nổi danh ở vùng Bắc Hải mà những vùng phía Nam cũng không hề thiếu. Lần này lãnh binh năm ngàn đến quần đảo Sắt là do một tên thủ lĩnh tên là Henry, tên này vốn xưa kia là một quý tộc, nhưng gia cảnh sa sút phải làm kỵ sĩ lang thang, sau đó lại gia nhập đoàn lính đánh thuê Giáp Vàng dần dần leo lên được đến địa vị như ngày nay.
- Henry thủ lĩnh, ta vừa mới nhận được tin tức Gemanic và Bravia đã bắt đầu hòa đàm rồi.
Tuy là cố chủ nhưng Crow vẫn phải đối với Henry lễ độ có thừa. Ai bảo Henry đến từ Franzt đế quốc đây. Tại vùng Bắc Hải này địa vị hùng mạnh nhất là của Franzt đế quốc là điều không thể bàn cãi, cho dù là Bravia đang chiến tranh với Gemanic cũng phải nhượng bộ mà ngồi vào bàn đàm phán không phải sao.
Henry nghe Crow nói cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn khẽ nhấp một miếng rượu hỏi.
- Vậy không biết ý của Công tước là như thế nào?
Crow có chút sốt sắn nói.
- Đại Việt là đồng minh của Bravia, tuy nói Bravia nể mặt Franzt đế quốc, nhưng không dễ gì bọn hắn buông tha ta. Ta đoán Đại Việt sẽ cố gắng đàm phán để giữ nguy thực địa, việc này đối với ta vô cùng bất lợi. Vì vậy ta muốn trước khi đàm phán hoàn thành chúng ta phải đánh bật bọn hắn ra khỏi lãnh địa của ta.
Ý nghĩ của Crow không hề nghi ngờ cũng tương tự như chiến lược của Đại Việt. Henry có chút suy nghĩ nói.
- Bọn Đại Việt có súng pháo, ngược lại là không dễ dàng.
Crow nhờ trong miệng Henry nói cuối cùng cũng biết vũ khí của Đại Việt tên là gì. Đối với Đại Việt có được hỏa khí Henry cũng vô cùng kinh ngạc, phải biết hỏa khí gần đây Franzt đế quốc mới hoàn thiện, bắt đầu đưa vào trang bị, Đại Việt giống như đã sớm trang bị vũ khí này, hơn nữa vũ khí Đại Việt còn tốt hơn vũ khí của Franzt đế quốc không ít. Vì vậy Henry vội viết một báo cáo gửi về đế quốc, chỉ tiếc là lần trước bọn hắn cũng không cướp được một thứ hàng mẫu để gửi về. Lần này Henry quyết tâm phải cướp được một thanh trở về đây.
Nghe Henry tỏ vẻ khó khăn Crow cắn răng nói.
- Ta tăng gấp rưỡi số tiền thuê, nhưng ta muốn tháng sau quân Đại Việt phải cút khỏi lãnh địa của ta.
- Thành giao.
Henry lập tức đồng ý, tuy hỏa khí Đại Việt lợi hại nhưng số lượng ít, huống chi hắn cũng biết điểm yếu của hỏa khí là gì, trận này tuyệt đối sẽ không bại.
Phía đối diện bộ chỉ huy quân viễn chinh Đại Việt cũng bắt đầu họp. Mặt mũi người nào cũng tràn đầy vẻ nghiêm trọng. Bởi vì đám lính đánh thuê Giáp Vàng này quá khó chơi, bọn hắn chỉ có giáp sắt, trường thương dài bốn mét rưỡi, thuần một sắc bộ binh, thế nhưng chiến đấu chính là kẻ liều mạng, đối mặt với đạn pháo bắn đến cũng nhất tề xông lên chiếm lĩnh yếu địa. Dù là quân Đại Việt vô cùng tinh nhuệ cũng ăn không tiêu một bộ này huống chi quân bọn hắn còn ít hơn cả quân địch. Lần trước bị tập kích thiệt hại nặng nhất chính là cánh quân của Trần Nhật Duật, một doanh hai ngàn người hiện tại cũng chỉ còn tám trăm, chết mất hơn một nửa rồi. Nếu không phải Phạm Cự Lượng kịp thời dẫn theo đội súng trường cùng pháo P3 đến cứu viện có lẽ cứ điểm đã bị đánh chiếm.
- Hiện tại vũ khí của chúng ta còn quá hạn chế, quả thực đánh bọn chúng không có cách.
Trần Nhật Duật lắc đầu thở dài nói. Là người trực tiếp đối đầu với quân Giáp Vàng phải nói Trần Nhật Duật đối với đám người điên này có ấn tượng mạnh mẽ vô cùng. Trần Nhật Duật nói tiếp.
- Binh lính Giáp Vàng đều là bộ binh hạng nặng, được mặc giáp sắt, cung tên bắn quá xa ngược lại khó gây tổn thương được cho bọn hắn. Bọn chúng thường xếp thành phương trận, với trường thương dài bốn mét rưỡi kỵ binh chúng ta cũng không thể làm gì được bọn chúng. Chỉ có đại pháo và súng thì mới có thể đánh bại được bọn hắn.
Phạm Tu nghe Trần Nhật Duật đúc kết kinh nghiệm liền gật đầu nói.
- Ta đã gửi cầu viện đến bệ hạ, chẳng bao lâu nữa viện quân sẽ đến với rất nhiều vật tư. Nghe nói lần này phần lớn đều là hỏa khí đây. Có những thứ này chúng ta sẽ đánh bại được bọn chúng. Chỉ là Bravia và Gemanic đã bắt đầu hòa đàm, bệ hạ lệnh cho chúng ta phải nhanh chóng đánh bại quân địch. Nhưng nếu chúng cố thủ không ra làm sao chúng ta có thể đánh bại được chúng đây.
Chiến lũy của Crow xây dựng rất kiên cố, bên trong có đến hơn một vạn quân, tuy nếu có năm ngàn viện binh quân Đại Việt sẽ đông hơn, nhưng muốn đánh hạ chiến lũy này cũng không phải là điều đơn giản.
- Nguyên Soái quá lo lắng.
Nguyễn Cảnh Chân lúc này lên tiếng nói.
- Đại Việt chúng ta gấp, bọn chúng lại càng gấp hơn đây. Crow là người thông minh, cũng sẽ đoán Đại Việt ta sẽ cố gắng động tay chân vào đàm phán. Nhưng hắn người này lòng chiếm hữu rất mạnh, hắn sẽ không cho phép quân Đại Việt ta chiếm lĩnh đất đai của hắn, huống chi hiện tại tình thế tốt đang nghiêng về phía hắn đây. Nhất định trong những ngày đến hắn sẽ tìm mọi cách buộc chúng ta phải đánh với hắn một trận chiến quyết định.
Phạm Tu gật đầu xem như đồng ý với quan điểm của Nguyễn Cảnh Chân, Phạm Tu nói.
- Vậy nếu đánh thì chiến trường sẽ đặt vào chỗ nào đây?
Mọi người trầm mặc, chiến tuyến quá kéo dài, bọn hắn quân ít, nếu phân tán ra sẽ dễ dàng bị đánh bại. Lê Phụng Hiểu đột nhiên chỉ vào bản đồ nói.
- Ta nghĩ bọn hắn sẽ lựa chọn nơi này.
Địa điểm đó là một vùng đất hơi lệch về phía Tây của chiến tuyến. Lê Phụng Hiểu nói.
- Như Trần Thiêm sự nói, chiến thuật của bọn hắn chủ yếu là bộ binh phương trận, như vậy sẽ cần có không gian để trải quân. Nơi này tuy nằm giữa hai gò đồi, trước mặt lại là cứ điểm của ta. Tuy nhiên mảnh đất bằng phẳng ở giữa này đủ rộng để bọn hắn trải quân, hoàn toàn thể hiện ưu thế về binh lực của mình.
Chúng tướng bên trọng gật gù đồng ý, Lê Phụng Hiểu nói không phải là không có lý. Lê Phụng Hiểu nói tiếp.
- Tuy nhiên chúng ta chỉ có thể đánh thắng bọn chúng ở đây nếu viện quân có thể đến. Vì vậy từ này cho đến khi viện quân đến chúng ta cần mê hoặc bọn hắn một chút.
Phạm Tu gật đầu nói.
- Như vậy từ bây giờ chúng ta bắt đầu tập trung nguồn lực tại cứ điểm đó. Phạm Cự Lượng, Trần Nhật Duật nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
- Hai người mỗi người lĩnh một nghìn quân hằng ngày đi tập kích trại địch, cố gắng hư trương thanh thế một chút, để bọn chúng cố thủ trong trại, đừng để bọn chúng đi ra.
- Tuân lệnh nguyên soái.
=======================Phân cách chạy ngang qua===================
- Cấp báo, Hải Vân quan cấp báo.
Buồi chiền Tô Hiến Thành vẫn ở phủ Tân Bình cùng Trần Khánh Dư trò chuyện thám báo từ bên ngoài hô lớn lập tức chạy vào. Màu đỏ cấp báo chính là có thể chạy vào mà không cần xin phép. Tô Hiến Thành nghe đến màu đỏ cấp báo liền biết đại sự không tốt liền hỏi.
- Hải Vân quan xảy ra chuyện gì?
Thám báo lập tức nói.
- Bẩm Tô đại nhân, bên ngoài Hải Vân quan xuất hiện ba mươi ngàn binh sĩ tự xưng là của Tây Gốt do Đông Thành An phủ sứ thống lĩnh. Bọn chúng noi Tử Vong rừng rậm vốn là đất đai của Tây Gốt, Đại Việt tự tiện chiếm lĩnh. Hiện tại phải lập tức đầu hàng, nếu không bọn chúng công thành gà chó không tha.
- Cái gì?
Tô Hiến Thành quát lớn. Cái gì Tử Vong rừng rậm lại là của Tây Gốt, tất cả chỉ là cái cớ, bọn hắn chỉ muốn tìm một cái cớ để xâm lược Đại Việt mà thôi. Trần Khánh Dư lúc này nói.
- Tô đại nhân, hiện tại trước mắt ta nên chuẩn bị lực lượng, trước tiên hòa hoãn với chúng, sau lại hướng bệ hạ cầu viện.
Tô Hiến Thành biết Trần Khánh Dư nói có lý liền gật đầu nói.
- Hướng toàn bộ xứ Thuận Hóa tổng động viên, nam tử đến tuổi đi lính, đủ điều kiện nhập ngũ lập tức phải tham gia binh dịch.
/299
|