Lang Cư tự nhận bản thân mình có tài năng, lại thông minh hơn Thiết Lặc, thế nhưng hắn một mực vẫn chỉ là một con chó của Thiết Hán Cơ, nào có tư cách tham gia vào nơi quan trọng, còn Thiết Lặc nhờ vào đầu thai tốt liền có thể trở thành tướng quân cấp cao, không ít lần leo lên đầu hắn ngồi đây.
Thế nhưng dù có cảm thấy bất bình như thế nào thì Lang Cư cũng không dám nói ra được. Phải biết hắn cùng lắm cũng chỉ là đứng đầu một bộ lạc với vài ngàn binh, lần trước chạm trán với Đại Việt lại càng bị thiệt hại gần một nửa, địa vị trực tiếp rơi xuống chỉ còn đứng đầu bộ phận thám báo. Nếu không phải hắn có công lao tìm ra được Hải Vân quan thì không biết đã luân lạc đến mức độ nào rồi.
- Địa hình thăm dò như thế nào?
Thiết Hán Cơ có vẻ lười biếng tùy ý hỏi, nhưng đôi mắt hổ trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lang Cư làm sống lưng Lang Cư không khỏi thẳng tắp lên nói.
- Bẩm đại nhân, thám báo đã trinh sát xung quanh mười dặm không hề có bóng dáng của địch nhân. Chỉ có phía Bắc sông phòng tuyến của Đại Việt kéo dài hơn mười cây số, các công trình hạng mục phòng ngự cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ có phần phía Tây lại trống trải, chưa có hoàn thành mấy. Nơi này lòng sông hẹp, địa hình lại cao nên nước chảy rất xiết, theo như thuộc hạ quan sát thì có vẻ quân Đại Việt không chú trọng đến khu vực này lắm.
Thiết Hán Cơ nhíu mày. Không phải là hắn không tin vào khả năng trinh sát của khinh kỵ mà là Đại Việt sẽ chủ quan như vậy hay sao? Ăn trái đắng của Đại Việt không ít hắn cũng nhận ra Đại Việt không bình thường. Đánh Đại Việt đến nay Tây Gốt đã tổn thất đến sáu bảy ngàn quân, ngược lại không hề mò được đến lợi lộc nào. Thiết Hán Cơ hiện tại cũng chỉ là cố đấm ăn xôi, nếu không địa vị của hắn tại Đông Thành nói riêng, trong vương quốc nói chung sẽ bị suy giảm rất lớn.
- Dẫn ta đi đến nơi đó.
Suy nghĩ một hồi Thiết Hán Cơ đứng lên lấy áo choàng nói. Đối với hắn bây giờ Đại Việt đã trở thành một đối thủ thật sự, mọi bước hắn đi đều phải cẩn trọng, không thể chủ quan được.
Mấy trăm kỵ lập tức từ trong doanh trại lao ra chạy về phía Tây, mất tầm nửa giờ liền chạy đến nơi. Thiết Hán Cơ leo xuống ngựa nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới. Đây là một đoạn sông chỉ rộng chừng bảy mươi mét, đúng như Lang Cư nói quân Đại Việt tại đây phòng thủ lơ là hơn nơi khác rất nhiều, đây cũng có thể là một cơ hội. Thiết Hán Cơ chỉ một tên thân binh nói.
- Ngươi xuống đo thử lòng sông như thế nào.
- Tuân lệnh đại nhân.
Tên kỵ binh này lập tức vâng mệnh liền cưỡi ngựa đi xuống lòng sông, rất nhanh nước liền dâng cao đến cổ của ngựa, dòng chảy mạnh lập tức kéo ngựa đến lảo đảo làm chiến mã hoảng loạng cả lên. Tên kỵ binh lo lắng lập tức quay đầu thúc ngựa trở về nói.
- Bẩm đại nhân, theo thuộc hạ thấy lòng sông sâu nhất cũng chỉ gần ba mét, chỉ là dòng nước rất mạnh, dưới đáy lại là bùn, chiến mã không dễ di chuyển, rất dễ bị cuốn trôi.
Thiết Hán Cơ gật đầu, thân binh báo cáo lại hắn rất tin tưởng, thảo nào Đại Việt lại lơ là cản giới tại đây, khúc sông như vậy vượt sông quả là không dễ dàng. Thiết Hán Cơ nói.
- Thiết Bảo, lệnh cho người chuẩn bị cầu phao, tối nay ngươi dẫn theo một vạn quân vượt sông.
Thấy Thiết Hán Cơ chấp nhận phương án của mình Thiết Bảo liền vui mừng nói.
- Đại nhân yên tâm, mạc tướng sẽ không làm nhục mệnh.
- Lang Cư, ngươi tiếp tục giám sát phòng tuyến địch, nếu chúng có biến động lập tức phải báo cáo cho ta.
Thế nhưng Thiết Hán Cơ không biết rằng mọi hành động của bọn hắn đều bị trinh sát Đại Việt quan sát được từ bên phía đối diện. Khi nhận được tin báo Trần Khánh Dư chỉ khẽ cười nói.
- Cá đã cắn câu rồi.
====================Ta là đường phân cách===================
Nói là làm Thiết Bảo lập tức phải một vạn binh sĩ đi chặt cây cối chuẩn bị lập cầu phao. Quách Nhân Quý ở bên cạnh âm thầm suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy không được ổn lắm, nhưng không biết là ở chỗ nào. Hắn tìm đến Thiết Bảo nói.
- Thiết Bảo tướng quân, Đại Việt có vũ khí mạnh mẽ hẳn ngươi cũng biết. Thiết nghĩ nên để đến nửa đêm chúng ta hãy bắt cầu phao, như vậy sẽ hạn chế được địch nhân. Ta chỉ lo lắng lúc chúng ta làm cầu phao bọn hắn sẽ cố sức đánh.
Thiết Bảo tuy không ưa gì Quách Nhân Quý nhưng cũng không phải không có đầu óc, biết Quách Nhân Quý nói có lý. Thiết Bảo nói.
- Quách tướng quân yên tâm. Lập cầu phao bất quá mất hơn hai giờ đồng hồ, chỉ cần lập được cầu phao Đại Việt nhất định không phải là đối thủ của chúng ta. Huống chi phòng tuyến địch bị chúng ta nhìn chằm chằm, bất cứ chuyển động nào cũng không thể qua mắt được trinh sát kỵ.
Nghe Thiết Bảo nói vậy Quách Nhân Quý lại không thể an tâm, ngược lại cảm giác bất an lại càng mãnh liệt hơn.
Đến giữa đêm hai mươi ngàn quân Tây Gốt đã tập trung ở phía Tây sông Cầu. Đầy đủ bảy ngàn bộ binh và mười ba ngàn kỵ binh., tất cả vật liệu gỗ đều được tập trung ra phía trước. Thiết Bảo hỏi Lang Cư.
- Bên phòng tuyến Đại Việt có chuyển động gì không?
- Bẩm tướng quân, không hề có, dường như chúng không phát hiện ra bọn ta.
Nghe Lang Cư trả lời Thiết Bảo rất hài lòng. Lần này hắn chỉ huy mười ngàn quân, mười ngàn binh sĩ khác do Thiết Hán Cơ giữ lại phía sau lược trận. Từ phía bên này nhìn sang mở kia, phòng tuyến Đại Việt chỉ le lói vài ánh đuốc, thấp thoáng còn có thể thấy được bóng dáng binh lính đứng gác. Thiết Bảo phất tay ra lệnh.
- Bắt cầu phao.
Mười ngàn binh sĩ liền chia ra làm bốn đội, nhẹ nhàng đặt các bộ phận của cầu phao xuống, mặt được lắp ghép, tất cả đều làm trong im lặng, đến mức đóng cọc cũng lót lên một lớp vải bông, làm một cách nhẹ nhàng, không biết vì sao quân Tây Gốt làm việc này rất quen thuộc, không mất nhiều thời gian bốn cây cầu phao đã dựng được đến giữa sông mà quân Đại Việt cũng không hề có phản ứng nào. Nhìn bốn chiếc cầu phao dần dần được nối dài ra Thiết Bảo càng vui mừng, có bốn chiếc cầu này mười ngàn quân của hắn sang sông cũng chỉ trong phút chốc mà thôi.
Tất cả quân Tây Gốt không biết rằng trên bờ đối diện, trên một gò đất cao Trần Khánh Dư cũng đang nhìn xuống phía dưới bọn hắn. Hôm nay trăng sáng nhưng mây lại khá nhiều, nên ánh sáng cũng chỉ thỉnh thoảng lấp lo soi sáng công trường yên lặng bên dưới. Thế nhưng như thế cũng đủ để Trần Khánh Dư nhìn nhận rõ được tình hình. Cầu làm đến đâu binh sĩ Tây Gốt lại di chuyển đến đó, chỉ cần khớp nối cuối cùng hoàn tất quân Tây Gốt lập tức sẽ đổ bộ sang. Nguyễn Hiền nhìn Trần Khánh Dư có chút sốt sắng nói.
- Trần tướng quân, chúng ta có nên làm màu một chút không?
Trần Khánh Dư lắc đầu nói.
- Hiện tại chưa phải lúc. Đã cho người bảo vệ trận địa pháo hay chưa? Lát nữa thành bại chính là nhờ chúng đây.
Nguyễn Hiền cười nói.
- Tướng quân yên tâm, mấy chục ổ pháo chúng ta đặt trên phía đất cao, xen giữa với quân địch còn có ba ngàn quân của ta đây. Nếu bọn chúng mò được đến trận địa pháo thì lúc đó phòng tuyến cũng tan vỡ rồi.
Trần Khánh Dư hài lòng gật đầu lại tiếp tục quan sát tình hình bên dưới. Nhờ ánh trăng lấp ló hắn cũng liền phát hiện quân Tây Gốt vậy mà chỉ còn cách bờ hơn hai mươi mét nữa mà thôi. Trần Khánh Dư mới quay sang Nguyễn Hiền nói.
- Bắt đầu thực hiện kế hoạch, mau mau thông báo.
Nguyễn Hiền thân thể nhanh như một con sóc lập tức phóng đi, mà Trần Khánh Dư cũng chạy xuống phòng tuyến trực tiếp chỉ huy chiến đấu.
- Cái gì đến kia?
Mí mắt Quách Nhân Quý chợt nhảy, hắn nhìn về phía Tây, giường như hắn vừa thấy lấp lánh vật gì đó. Thế nhưng tiếng hô giết vang trời tại phía bờ Bắc lại lôi kéo lại sự chú ý của Quách Nhân Quý. Quân Đại Việt đã phát hiện ra bọn hắn rồi. Từ bên trong bờ lập tức phóng tên ra, thế nhưng số lượng cũng không nhiều. Hàng bộ binh của Tây Gốt đi lên phía đầu đảm trách nhiệm vụ phòng ngự. Bọn hắn được trang bị khiên lớn, đao dài, đối với số lượng vô cùng ít mũi tên từ trong chiến lũy phóng ra cũng không làm được gì bọn hắn.
- Cha, quân Đại Việt phát hiện ra chúng ta.
Thiết Hùng nhìn thấy quân mình đã sắp đến nơi liền bị phát hiện không khỏi tiếc nuối không thôi, chỉ là thương vong Tây Gốt rất ít, chỉ lâu lâu mới có một người trúng tên ngã xuống, như vậy hắn cũng thấy yên lòng.
Nghe con trai mình nói vậy Thiết Bảo cười lớn nói.
- Hôm nay trời không quá tối, chúng ta đã đến gần như vậy bọn chúng còn không phát hiện thì mới thực sự là có vấn đề đây.
Thế nhưng dù có cảm thấy bất bình như thế nào thì Lang Cư cũng không dám nói ra được. Phải biết hắn cùng lắm cũng chỉ là đứng đầu một bộ lạc với vài ngàn binh, lần trước chạm trán với Đại Việt lại càng bị thiệt hại gần một nửa, địa vị trực tiếp rơi xuống chỉ còn đứng đầu bộ phận thám báo. Nếu không phải hắn có công lao tìm ra được Hải Vân quan thì không biết đã luân lạc đến mức độ nào rồi.
- Địa hình thăm dò như thế nào?
Thiết Hán Cơ có vẻ lười biếng tùy ý hỏi, nhưng đôi mắt hổ trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lang Cư làm sống lưng Lang Cư không khỏi thẳng tắp lên nói.
- Bẩm đại nhân, thám báo đã trinh sát xung quanh mười dặm không hề có bóng dáng của địch nhân. Chỉ có phía Bắc sông phòng tuyến của Đại Việt kéo dài hơn mười cây số, các công trình hạng mục phòng ngự cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ có phần phía Tây lại trống trải, chưa có hoàn thành mấy. Nơi này lòng sông hẹp, địa hình lại cao nên nước chảy rất xiết, theo như thuộc hạ quan sát thì có vẻ quân Đại Việt không chú trọng đến khu vực này lắm.
Thiết Hán Cơ nhíu mày. Không phải là hắn không tin vào khả năng trinh sát của khinh kỵ mà là Đại Việt sẽ chủ quan như vậy hay sao? Ăn trái đắng của Đại Việt không ít hắn cũng nhận ra Đại Việt không bình thường. Đánh Đại Việt đến nay Tây Gốt đã tổn thất đến sáu bảy ngàn quân, ngược lại không hề mò được đến lợi lộc nào. Thiết Hán Cơ hiện tại cũng chỉ là cố đấm ăn xôi, nếu không địa vị của hắn tại Đông Thành nói riêng, trong vương quốc nói chung sẽ bị suy giảm rất lớn.
- Dẫn ta đi đến nơi đó.
Suy nghĩ một hồi Thiết Hán Cơ đứng lên lấy áo choàng nói. Đối với hắn bây giờ Đại Việt đã trở thành một đối thủ thật sự, mọi bước hắn đi đều phải cẩn trọng, không thể chủ quan được.
Mấy trăm kỵ lập tức từ trong doanh trại lao ra chạy về phía Tây, mất tầm nửa giờ liền chạy đến nơi. Thiết Hán Cơ leo xuống ngựa nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới. Đây là một đoạn sông chỉ rộng chừng bảy mươi mét, đúng như Lang Cư nói quân Đại Việt tại đây phòng thủ lơ là hơn nơi khác rất nhiều, đây cũng có thể là một cơ hội. Thiết Hán Cơ chỉ một tên thân binh nói.
- Ngươi xuống đo thử lòng sông như thế nào.
- Tuân lệnh đại nhân.
Tên kỵ binh này lập tức vâng mệnh liền cưỡi ngựa đi xuống lòng sông, rất nhanh nước liền dâng cao đến cổ của ngựa, dòng chảy mạnh lập tức kéo ngựa đến lảo đảo làm chiến mã hoảng loạng cả lên. Tên kỵ binh lo lắng lập tức quay đầu thúc ngựa trở về nói.
- Bẩm đại nhân, theo thuộc hạ thấy lòng sông sâu nhất cũng chỉ gần ba mét, chỉ là dòng nước rất mạnh, dưới đáy lại là bùn, chiến mã không dễ di chuyển, rất dễ bị cuốn trôi.
Thiết Hán Cơ gật đầu, thân binh báo cáo lại hắn rất tin tưởng, thảo nào Đại Việt lại lơ là cản giới tại đây, khúc sông như vậy vượt sông quả là không dễ dàng. Thiết Hán Cơ nói.
- Thiết Bảo, lệnh cho người chuẩn bị cầu phao, tối nay ngươi dẫn theo một vạn quân vượt sông.
Thấy Thiết Hán Cơ chấp nhận phương án của mình Thiết Bảo liền vui mừng nói.
- Đại nhân yên tâm, mạc tướng sẽ không làm nhục mệnh.
- Lang Cư, ngươi tiếp tục giám sát phòng tuyến địch, nếu chúng có biến động lập tức phải báo cáo cho ta.
Thế nhưng Thiết Hán Cơ không biết rằng mọi hành động của bọn hắn đều bị trinh sát Đại Việt quan sát được từ bên phía đối diện. Khi nhận được tin báo Trần Khánh Dư chỉ khẽ cười nói.
- Cá đã cắn câu rồi.
====================Ta là đường phân cách===================
Nói là làm Thiết Bảo lập tức phải một vạn binh sĩ đi chặt cây cối chuẩn bị lập cầu phao. Quách Nhân Quý ở bên cạnh âm thầm suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy không được ổn lắm, nhưng không biết là ở chỗ nào. Hắn tìm đến Thiết Bảo nói.
- Thiết Bảo tướng quân, Đại Việt có vũ khí mạnh mẽ hẳn ngươi cũng biết. Thiết nghĩ nên để đến nửa đêm chúng ta hãy bắt cầu phao, như vậy sẽ hạn chế được địch nhân. Ta chỉ lo lắng lúc chúng ta làm cầu phao bọn hắn sẽ cố sức đánh.
Thiết Bảo tuy không ưa gì Quách Nhân Quý nhưng cũng không phải không có đầu óc, biết Quách Nhân Quý nói có lý. Thiết Bảo nói.
- Quách tướng quân yên tâm. Lập cầu phao bất quá mất hơn hai giờ đồng hồ, chỉ cần lập được cầu phao Đại Việt nhất định không phải là đối thủ của chúng ta. Huống chi phòng tuyến địch bị chúng ta nhìn chằm chằm, bất cứ chuyển động nào cũng không thể qua mắt được trinh sát kỵ.
Nghe Thiết Bảo nói vậy Quách Nhân Quý lại không thể an tâm, ngược lại cảm giác bất an lại càng mãnh liệt hơn.
Đến giữa đêm hai mươi ngàn quân Tây Gốt đã tập trung ở phía Tây sông Cầu. Đầy đủ bảy ngàn bộ binh và mười ba ngàn kỵ binh., tất cả vật liệu gỗ đều được tập trung ra phía trước. Thiết Bảo hỏi Lang Cư.
- Bên phòng tuyến Đại Việt có chuyển động gì không?
- Bẩm tướng quân, không hề có, dường như chúng không phát hiện ra bọn ta.
Nghe Lang Cư trả lời Thiết Bảo rất hài lòng. Lần này hắn chỉ huy mười ngàn quân, mười ngàn binh sĩ khác do Thiết Hán Cơ giữ lại phía sau lược trận. Từ phía bên này nhìn sang mở kia, phòng tuyến Đại Việt chỉ le lói vài ánh đuốc, thấp thoáng còn có thể thấy được bóng dáng binh lính đứng gác. Thiết Bảo phất tay ra lệnh.
- Bắt cầu phao.
Mười ngàn binh sĩ liền chia ra làm bốn đội, nhẹ nhàng đặt các bộ phận của cầu phao xuống, mặt được lắp ghép, tất cả đều làm trong im lặng, đến mức đóng cọc cũng lót lên một lớp vải bông, làm một cách nhẹ nhàng, không biết vì sao quân Tây Gốt làm việc này rất quen thuộc, không mất nhiều thời gian bốn cây cầu phao đã dựng được đến giữa sông mà quân Đại Việt cũng không hề có phản ứng nào. Nhìn bốn chiếc cầu phao dần dần được nối dài ra Thiết Bảo càng vui mừng, có bốn chiếc cầu này mười ngàn quân của hắn sang sông cũng chỉ trong phút chốc mà thôi.
Tất cả quân Tây Gốt không biết rằng trên bờ đối diện, trên một gò đất cao Trần Khánh Dư cũng đang nhìn xuống phía dưới bọn hắn. Hôm nay trăng sáng nhưng mây lại khá nhiều, nên ánh sáng cũng chỉ thỉnh thoảng lấp lo soi sáng công trường yên lặng bên dưới. Thế nhưng như thế cũng đủ để Trần Khánh Dư nhìn nhận rõ được tình hình. Cầu làm đến đâu binh sĩ Tây Gốt lại di chuyển đến đó, chỉ cần khớp nối cuối cùng hoàn tất quân Tây Gốt lập tức sẽ đổ bộ sang. Nguyễn Hiền nhìn Trần Khánh Dư có chút sốt sắng nói.
- Trần tướng quân, chúng ta có nên làm màu một chút không?
Trần Khánh Dư lắc đầu nói.
- Hiện tại chưa phải lúc. Đã cho người bảo vệ trận địa pháo hay chưa? Lát nữa thành bại chính là nhờ chúng đây.
Nguyễn Hiền cười nói.
- Tướng quân yên tâm, mấy chục ổ pháo chúng ta đặt trên phía đất cao, xen giữa với quân địch còn có ba ngàn quân của ta đây. Nếu bọn chúng mò được đến trận địa pháo thì lúc đó phòng tuyến cũng tan vỡ rồi.
Trần Khánh Dư hài lòng gật đầu lại tiếp tục quan sát tình hình bên dưới. Nhờ ánh trăng lấp ló hắn cũng liền phát hiện quân Tây Gốt vậy mà chỉ còn cách bờ hơn hai mươi mét nữa mà thôi. Trần Khánh Dư mới quay sang Nguyễn Hiền nói.
- Bắt đầu thực hiện kế hoạch, mau mau thông báo.
Nguyễn Hiền thân thể nhanh như một con sóc lập tức phóng đi, mà Trần Khánh Dư cũng chạy xuống phòng tuyến trực tiếp chỉ huy chiến đấu.
- Cái gì đến kia?
Mí mắt Quách Nhân Quý chợt nhảy, hắn nhìn về phía Tây, giường như hắn vừa thấy lấp lánh vật gì đó. Thế nhưng tiếng hô giết vang trời tại phía bờ Bắc lại lôi kéo lại sự chú ý của Quách Nhân Quý. Quân Đại Việt đã phát hiện ra bọn hắn rồi. Từ bên trong bờ lập tức phóng tên ra, thế nhưng số lượng cũng không nhiều. Hàng bộ binh của Tây Gốt đi lên phía đầu đảm trách nhiệm vụ phòng ngự. Bọn hắn được trang bị khiên lớn, đao dài, đối với số lượng vô cùng ít mũi tên từ trong chiến lũy phóng ra cũng không làm được gì bọn hắn.
- Cha, quân Đại Việt phát hiện ra chúng ta.
Thiết Hùng nhìn thấy quân mình đã sắp đến nơi liền bị phát hiện không khỏi tiếc nuối không thôi, chỉ là thương vong Tây Gốt rất ít, chỉ lâu lâu mới có một người trúng tên ngã xuống, như vậy hắn cũng thấy yên lòng.
Nghe con trai mình nói vậy Thiết Bảo cười lớn nói.
- Hôm nay trời không quá tối, chúng ta đã đến gần như vậy bọn chúng còn không phát hiện thì mới thực sự là có vấn đề đây.
/299
|