Lang Cư nhìn đầu Thiết Bảo lăn lóc dưới đất trong lòng vô cùng thỏa mãn. Ngày xưa Thiết Bảo oai phong biết bao, Lang Cư đứng trước mặt hắn chỉ là một con chó không khác, thế nhưng bây giờ hắn lại tự tay trảm lấy đầu của Thiết Bảo, điều này làm trong lòng Lang Cư vô cùng sung sướng.
- Lang Cư, kể từ nay ngươi sẽ đảm nhận thay trọng trách của Thiết Bảo, đừng để ta thất vọng.
Thiết Hán Cơ bỗng nhiên nói. Lang Cư nghe vậy chợt cuồng hỉ, đảm nhiệm trọng trách của Thiết Bảo hắn ít nhất cũng có thể chưởng quả gần mười ngàn quân, sau chiến tranh càng có thể nhận nhiều vật từ để phát triển hơn. Lang Cư liền quỳ một chân xuống tuyên thệ.
- Thuộc hạ nhất định không để đại nhân thất vọng, sẽ là thanh đao nhọn để giết chết đám Đại Việt kia.
Thiết Hán Cơ gật đầu nói.
- Tốt lắm, hiện tại ngươi ra bên ngoài tuyên bố toàn quân tên ngu dốt Thiết Bảo đã bị ta xử tử, các binh sĩ nghĩ ngơi tốt vài ngày, chúng ta sẽ lại tấn công Đại Việt.
======================Ta là đường phân cách====================
Hoa Mai vừa đi không lâu Trần Khánh Dư và Nguyễn Hiền cũng đến nơi giam giữ Thiết Hùng. Nhìn Thiết Hùng bị bó thành một cái hộp quà, trên đầu còn thắt nơ hai người không khỏi bật cười. Thiết Hùng vẻ mặt túng quẫn, nhưng không biết làm gì chỉ đành nằm đó hừ lạnh một tiếng.
Trần Khánh Dư lấy một cái ghế ngồi đối diện Thiết Hùng, Nguyễn Hiền thì đỡ Thiết Hùng ngồi dậy, tội nghiệp thiếu niên mới chỉ mười ba tuổi kéo thân hình đồ sộ như con gấu của Thiết Hùng cũng phải dùng hết sức bình sinh. Xong việc Nguyễn Hiền cũng lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Trần Khánh Dư. Trần Khánh Dư nhìn thân hình to lớn của Thiết Hùng cũng có thể đoán được đây là một mãnh tướng, hắn hứng thú hỏi.
- Ngươi tên là gì?
- Thiết Hùng.
Thiết Hùng trả lời gọn gàng, sự kiêu ngạo của một dũng sĩ thảo nguyên không cho phép hắn giấu diếm tên mình với kẻ thù. Trần Khánh Dư lại hỏi.
- Ngươi là chỉ huy của đám quân tấn công doanh trại của ta?
- Không phải?
Trần Khánh Dư ồ lên một tiếng. hắn lại nói tiếp.
- Ngươi biết vì sao Tây Gốt tấn công Đại Việt sao?
Thiết Hùng khinh thường nói.
- Chỉ vì Đại Việt giàu có, An phủ sứ đại nhân tin theo lời Lang Cư nghĩ Đại Việt là quả hồng dễ bóp, vì vậy mới đem quân cướp bóc.
Thiết Hùng là có đầu óc, hắn mới không tin lý do “đòi đất” của Thiết Hán Cơ đây. Chiến tranh đều là xuất phát từ lợi ích, nếu không có lợi ích thì ai lại bỏ nhiều sức người, sức của ra vậy để chiến tranh đây. Thiết Hùng lại nhếch miệng lên nói.
- Thế nhưng rất rõ ràng bọn họ đã đánh giá sai thực lực Đại Việt.
Trần Khánh Dư nghe vậy cũng mỉm cười, người này thật hợp khẩu vị của hắn đây. Trần Khánh Dư nói.
- Ngươi hẳn có thể nhìn thấy kết cục của cuộc chiến tranh này. Đại Việt ta được trị vì bởi Thừa Mệnh hoàng đế anh minh thần võ, dân chúng âm no, quân đội mạnh mẽ, các ngươi không thể chiến thắng được. Nay ta đại biểu Đại Việt mời ngươi trở thành một phần tử Đại Việt, tuy không thể treo tước vị cao, nhưng một chức tướng quân là không thiếu ngươi. Thế nào?
Thiết Hùng bật cười, người này cũng quá thật thà đi, lại có kiểu chiêu hàng như hắn sao? Thiết Hùng vốn là con trai Thiết Bảo, thân phận cao quý nhường nào lại có thể đầu hàng. Thiết Hùng dửng dưng nói.
- Ngươi nằm mơ đi thôi, muốn ta đầu hàng ngươi? Trừ khi Tây Gốt diệt vong.
Trần Khánh Dư gật đầu đứng lên nói.
- Tốt, vậy ta sẽ để ngươi sống cho đến khi nhìn thấy Tây Gốt diệt vong.
Nói rồi liền đi thẳng ra ngoài, Trần Khánh Dư không nhiều lời, người như Thiết Hùng khả năng chiêu một không cao. Ngược lại hắn hiểu tính cách của bệ hạ, bị Tây Gốt đánh đến đít bệ hạ nhất định sẽ báo thù, nhìn quần đảo Sắt đi, không phải cũng là như vậy sao?
Phòng tuyến sông Cầu được ba ngày nghỉ ngơi yên ổn quý giá, bên bờ Nam ba mươi ngàn quân Tây Gốt xây dựng hai tòa doanh trại vững chắc, bên bờ Bắc quân Đại Việt cũng gia cố phòng tuyến sông Cầu. Hằng ngày hai bên buồn buồn lại ra bờ sông mắng nhau vài tiếng, bắn vài mũi tên sau đó liền ai về nhà nấy nấu cơm.
Đến sáng ngày thứ tư cuối cùng điều mà quân Đại Việt mong mỏi đã đến. Từ phía Bắc một đoàn quân kéo dài đến vài dặm đi đến phủ Triệu Phong, Long Tinh kỳ tung bay trong gió. Đi đầu đoàn quân là một đội du kỵ binh bên ngoài mặc áo da lông, bên trong là giáp da, có khảm những mảnh kim loại, mũ trụ có thêm một tấm vải che cổ. Đây chính là đội du kỵ binh của Mông quốc, đi đằng sau du kỵ Mông quốc là một đội Thiết kỵ của Đại Lý quốc, theo sau là hai đội bộ binh của Tống quốc và Chăm quốc, cuối cùng là mười ngàn quân Đại Việt. Lần này Lý Anh Tú đã tổng động viên toàn bộ lực lượng có thể tại Thăng Long tổng cộng hơn mười sau ngàn người tập trung trong vòng ba ngày lập tức xuất phát đến phủ Triệu Phong. Ngoại trừ Trần Quốc Tuấn được phong làm Trấn Nam thượng tướng quân đi cùng Trần Quốc Tuấn còn có hai vị quan văn mà Bùi Quốc Khái, Lý Đạo Tái.
Ngoài ra lần này Lý Anh Tú cũng rất chú trọng còn phái cả Ngô Tuấn dẫn theo một trăm Thiên Long vệ theo quân. Nếu nói trong các quân của Đại Việt hiện tại lực lượng tinh nhuệ nhất thì đó chính là Thiên Long vệ, chỉ là những người này hoạt động trong bóng tối, bình thường không ai biết bọn họ là ai, đón quân ở đâu, số lượng bao nhiêu? Kể cả Ám bộ cũng không biết, chỉ có Lý Anh Tú và Ngô Tuấn biết được.
Nghe tin viện quân đã đến Trấn Khánh Dư và Nguyễn Hiền lập tức trở về phủ Triệu Phong cùng Tô Hiến Thành chờ đón đại bộ đội.
Trần Quốc Tuấn nhìn thấy Tô Hiến Thành chờ đợi trước cổng thành Triệu Phong liền lập tức thúc ngựa chạy nhanh đế, ông xuống ngựa ôm quyền cúi chào Tô Hiến Thành nói.
- Bái kiến Tô đại nhân.
Cả hai người đều là được triệu hoán đến, lưu giữ ký ức kiếp trước, Trần Quốc Tuấn đối với Tô Hiến Thành một mực rất kính trọng, để Tô Hiến Thành chờ đợi Trần Quốc Tuấn cũng thấy không tiện. Tô Hiến Thành thì không biết Trần Quốc Tuấn, nhưng qua lời của những vị đại thần xuất thân từ triều Trần thì đối với công tích của Trần Quốc Tuấn cũng vô cùng khâm phục. Lúc này Ngô Tuấn cũng đi đến cúi chào Tô Hiến Thành.
- Các vị tướng quân vất vả, mời vào trong thành bàn chuyện.
Tô Hiến Thành vội nói, dù sao đại quân chắn trước cửa thành cũng gây cản trở không nhỏ. Trần Hưng Đạo liền nói.
- Tô đại nhân chờ một chút, bệ hạ có Thánh chỉ.
Nói rồi liền quay sang Bùi Quốc Khái gật đầu một cái. Bùi Quốc Khái hai tay cầm Thánh chỉ giơ cao quá đầu hô lớn.
- Tô Hiến Thành, Trần Bình Trọng, Trần Khánh Dư, Nguyễn Hiền tiếp chỉ.
Ba người cùng các viên quan phía sau lập tức quỳ xuống. Bùi Quốc Khái đọc lớn.
- ...Tô Hiến Thành có công an dân ban thưởng mười tấm lụa, hai mươi quan tiền.... phong Trần Khánh Dư làm Chỉ huy thiêm sự, Nguyễn Hiền làm Tuyên úy Đồng tri, phong Lý Đạo Tái làm tham mưu,...Mong các khanh không phụ lòng Trẫm đánh bại kẻ thù ra khỏi bờ cõi nước ta. Khâm thử.
Một loạt ban thưởng khích lệ, sau đó lại phong chức vụ. Sau khi đọc xong Thánh chỉ, mọi người đứng lên Trần Quốc Tuấn mới hỏi.
- Tô đại nhân, Trần Bình Trọng sao lại không thấy?
Tô Hiến Thành lắc đầu nói.
- Mời các vị tướng quân theo ta.
Bên trong phòng Trần Bình Trọng vẫn còn đang hôn mê, những ngày qua đều dựa vào rất nhiều dược liệu quý giá để duy trì mạng sống. Trần Quốc Tuấn nghe Tô Hiến Thành thuật lại mọi chuyện liền không khỏi cảm khái.
- Trần Bình Trọng thật xứng danh con cháu Đông A, kiếp trước vẫn thế, kiếp này vẫn vậy.
Tô Hiến Thành nói.
- Trần tướng quân đừng quá lo lắng, tin tưởng Trần tướng quân sẽ vượt qua được.
Trần Quốc Tuấn sau đó liền tổ chức một cuộc họp ngay tại nha môn tuyên phủ sứ. Trong căn phòng lớn, một mô hình sa bàn được dựng lên biểu hiện trận địa giữa hai bên, Trần Khánh Dư liền thuật lại toàn bộ cuộc chiến vừa qua. Ngô Tuấn nghe xong, lại nhìn lại sa bàn khẽ gãi đầu nói.
- Không hiểu sao ta lại thấy trận hình này rất quen thuộc đây?
Trần Quốc Tuấn đen mặt, rất quen thuộc bởi vì kiếp trước ngươi chính là bày ra một phòng tuyến y chan như thế này nha, hơn nữa còn là trận thế lớn hơn, mưu đồ lớn hơn, đánh cho Tống quốc răng rơi đầy đất đây. Ngô Tuấn nói.
- Theo ta đại quân có thể đóng tại núi Diệu Linh, nơi này cao nhất trong các ngọn núi, lại nằm giữa phòng tuyến, có thể quan sát toàn bộ phòng tuyến mà cử quân cứu viện đi cùng gần.
Quả nhiên. Trần Quốc Tuấn thầm hô. Kiếp trước Lý Thường Kiệt chính là chia quân ra thành các trại đóng giữ trên phòng tuyến sông Như Nguyệt, đại quân thì đặt ở phủ Thiên Đức, một vị trí có thể chặn mọi ngả đường về Thăng Long, vừa có thể chi viện cho phòng tuyến từ nhiều hướng, hiện tại núi Diệu Linh nằm vị trí cũng gần giống như vậy.
=========================++
Sự kiện chém Thiết Bảo: Chính là dựa trên trận chiến giữa Lý Thường Kiệt và quân Tống trên phòng tuyến sông Như Nguyệt. Miêu Lý là tướng của Quách Quỳ hiến kế chọn một đoạn sông mà quân Đại Việt không phòng thủ bắt cầu phao vượt sông. Khi Miêu Lý vượt sông đi được một đoạn thì quân Đại Việt mai phục ở núi Thất Diệu đổ ra đánh, Miêu Lý chạy thoát về bờ sông thì cầu phao đã bị phá, Lý Thường Kiệt lần nữa đổ quân ra đánh. Miêu Lý được cứu trở về nhưng sau đó liền bị Quách Quỳ chém đầu.
- Lang Cư, kể từ nay ngươi sẽ đảm nhận thay trọng trách của Thiết Bảo, đừng để ta thất vọng.
Thiết Hán Cơ bỗng nhiên nói. Lang Cư nghe vậy chợt cuồng hỉ, đảm nhiệm trọng trách của Thiết Bảo hắn ít nhất cũng có thể chưởng quả gần mười ngàn quân, sau chiến tranh càng có thể nhận nhiều vật từ để phát triển hơn. Lang Cư liền quỳ một chân xuống tuyên thệ.
- Thuộc hạ nhất định không để đại nhân thất vọng, sẽ là thanh đao nhọn để giết chết đám Đại Việt kia.
Thiết Hán Cơ gật đầu nói.
- Tốt lắm, hiện tại ngươi ra bên ngoài tuyên bố toàn quân tên ngu dốt Thiết Bảo đã bị ta xử tử, các binh sĩ nghĩ ngơi tốt vài ngày, chúng ta sẽ lại tấn công Đại Việt.
======================Ta là đường phân cách====================
Hoa Mai vừa đi không lâu Trần Khánh Dư và Nguyễn Hiền cũng đến nơi giam giữ Thiết Hùng. Nhìn Thiết Hùng bị bó thành một cái hộp quà, trên đầu còn thắt nơ hai người không khỏi bật cười. Thiết Hùng vẻ mặt túng quẫn, nhưng không biết làm gì chỉ đành nằm đó hừ lạnh một tiếng.
Trần Khánh Dư lấy một cái ghế ngồi đối diện Thiết Hùng, Nguyễn Hiền thì đỡ Thiết Hùng ngồi dậy, tội nghiệp thiếu niên mới chỉ mười ba tuổi kéo thân hình đồ sộ như con gấu của Thiết Hùng cũng phải dùng hết sức bình sinh. Xong việc Nguyễn Hiền cũng lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Trần Khánh Dư. Trần Khánh Dư nhìn thân hình to lớn của Thiết Hùng cũng có thể đoán được đây là một mãnh tướng, hắn hứng thú hỏi.
- Ngươi tên là gì?
- Thiết Hùng.
Thiết Hùng trả lời gọn gàng, sự kiêu ngạo của một dũng sĩ thảo nguyên không cho phép hắn giấu diếm tên mình với kẻ thù. Trần Khánh Dư lại hỏi.
- Ngươi là chỉ huy của đám quân tấn công doanh trại của ta?
- Không phải?
Trần Khánh Dư ồ lên một tiếng. hắn lại nói tiếp.
- Ngươi biết vì sao Tây Gốt tấn công Đại Việt sao?
Thiết Hùng khinh thường nói.
- Chỉ vì Đại Việt giàu có, An phủ sứ đại nhân tin theo lời Lang Cư nghĩ Đại Việt là quả hồng dễ bóp, vì vậy mới đem quân cướp bóc.
Thiết Hùng là có đầu óc, hắn mới không tin lý do “đòi đất” của Thiết Hán Cơ đây. Chiến tranh đều là xuất phát từ lợi ích, nếu không có lợi ích thì ai lại bỏ nhiều sức người, sức của ra vậy để chiến tranh đây. Thiết Hùng lại nhếch miệng lên nói.
- Thế nhưng rất rõ ràng bọn họ đã đánh giá sai thực lực Đại Việt.
Trần Khánh Dư nghe vậy cũng mỉm cười, người này thật hợp khẩu vị của hắn đây. Trần Khánh Dư nói.
- Ngươi hẳn có thể nhìn thấy kết cục của cuộc chiến tranh này. Đại Việt ta được trị vì bởi Thừa Mệnh hoàng đế anh minh thần võ, dân chúng âm no, quân đội mạnh mẽ, các ngươi không thể chiến thắng được. Nay ta đại biểu Đại Việt mời ngươi trở thành một phần tử Đại Việt, tuy không thể treo tước vị cao, nhưng một chức tướng quân là không thiếu ngươi. Thế nào?
Thiết Hùng bật cười, người này cũng quá thật thà đi, lại có kiểu chiêu hàng như hắn sao? Thiết Hùng vốn là con trai Thiết Bảo, thân phận cao quý nhường nào lại có thể đầu hàng. Thiết Hùng dửng dưng nói.
- Ngươi nằm mơ đi thôi, muốn ta đầu hàng ngươi? Trừ khi Tây Gốt diệt vong.
Trần Khánh Dư gật đầu đứng lên nói.
- Tốt, vậy ta sẽ để ngươi sống cho đến khi nhìn thấy Tây Gốt diệt vong.
Nói rồi liền đi thẳng ra ngoài, Trần Khánh Dư không nhiều lời, người như Thiết Hùng khả năng chiêu một không cao. Ngược lại hắn hiểu tính cách của bệ hạ, bị Tây Gốt đánh đến đít bệ hạ nhất định sẽ báo thù, nhìn quần đảo Sắt đi, không phải cũng là như vậy sao?
Phòng tuyến sông Cầu được ba ngày nghỉ ngơi yên ổn quý giá, bên bờ Nam ba mươi ngàn quân Tây Gốt xây dựng hai tòa doanh trại vững chắc, bên bờ Bắc quân Đại Việt cũng gia cố phòng tuyến sông Cầu. Hằng ngày hai bên buồn buồn lại ra bờ sông mắng nhau vài tiếng, bắn vài mũi tên sau đó liền ai về nhà nấy nấu cơm.
Đến sáng ngày thứ tư cuối cùng điều mà quân Đại Việt mong mỏi đã đến. Từ phía Bắc một đoàn quân kéo dài đến vài dặm đi đến phủ Triệu Phong, Long Tinh kỳ tung bay trong gió. Đi đầu đoàn quân là một đội du kỵ binh bên ngoài mặc áo da lông, bên trong là giáp da, có khảm những mảnh kim loại, mũ trụ có thêm một tấm vải che cổ. Đây chính là đội du kỵ binh của Mông quốc, đi đằng sau du kỵ Mông quốc là một đội Thiết kỵ của Đại Lý quốc, theo sau là hai đội bộ binh của Tống quốc và Chăm quốc, cuối cùng là mười ngàn quân Đại Việt. Lần này Lý Anh Tú đã tổng động viên toàn bộ lực lượng có thể tại Thăng Long tổng cộng hơn mười sau ngàn người tập trung trong vòng ba ngày lập tức xuất phát đến phủ Triệu Phong. Ngoại trừ Trần Quốc Tuấn được phong làm Trấn Nam thượng tướng quân đi cùng Trần Quốc Tuấn còn có hai vị quan văn mà Bùi Quốc Khái, Lý Đạo Tái.
Ngoài ra lần này Lý Anh Tú cũng rất chú trọng còn phái cả Ngô Tuấn dẫn theo một trăm Thiên Long vệ theo quân. Nếu nói trong các quân của Đại Việt hiện tại lực lượng tinh nhuệ nhất thì đó chính là Thiên Long vệ, chỉ là những người này hoạt động trong bóng tối, bình thường không ai biết bọn họ là ai, đón quân ở đâu, số lượng bao nhiêu? Kể cả Ám bộ cũng không biết, chỉ có Lý Anh Tú và Ngô Tuấn biết được.
Nghe tin viện quân đã đến Trấn Khánh Dư và Nguyễn Hiền lập tức trở về phủ Triệu Phong cùng Tô Hiến Thành chờ đón đại bộ đội.
Trần Quốc Tuấn nhìn thấy Tô Hiến Thành chờ đợi trước cổng thành Triệu Phong liền lập tức thúc ngựa chạy nhanh đế, ông xuống ngựa ôm quyền cúi chào Tô Hiến Thành nói.
- Bái kiến Tô đại nhân.
Cả hai người đều là được triệu hoán đến, lưu giữ ký ức kiếp trước, Trần Quốc Tuấn đối với Tô Hiến Thành một mực rất kính trọng, để Tô Hiến Thành chờ đợi Trần Quốc Tuấn cũng thấy không tiện. Tô Hiến Thành thì không biết Trần Quốc Tuấn, nhưng qua lời của những vị đại thần xuất thân từ triều Trần thì đối với công tích của Trần Quốc Tuấn cũng vô cùng khâm phục. Lúc này Ngô Tuấn cũng đi đến cúi chào Tô Hiến Thành.
- Các vị tướng quân vất vả, mời vào trong thành bàn chuyện.
Tô Hiến Thành vội nói, dù sao đại quân chắn trước cửa thành cũng gây cản trở không nhỏ. Trần Hưng Đạo liền nói.
- Tô đại nhân chờ một chút, bệ hạ có Thánh chỉ.
Nói rồi liền quay sang Bùi Quốc Khái gật đầu một cái. Bùi Quốc Khái hai tay cầm Thánh chỉ giơ cao quá đầu hô lớn.
- Tô Hiến Thành, Trần Bình Trọng, Trần Khánh Dư, Nguyễn Hiền tiếp chỉ.
Ba người cùng các viên quan phía sau lập tức quỳ xuống. Bùi Quốc Khái đọc lớn.
- ...Tô Hiến Thành có công an dân ban thưởng mười tấm lụa, hai mươi quan tiền.... phong Trần Khánh Dư làm Chỉ huy thiêm sự, Nguyễn Hiền làm Tuyên úy Đồng tri, phong Lý Đạo Tái làm tham mưu,...Mong các khanh không phụ lòng Trẫm đánh bại kẻ thù ra khỏi bờ cõi nước ta. Khâm thử.
Một loạt ban thưởng khích lệ, sau đó lại phong chức vụ. Sau khi đọc xong Thánh chỉ, mọi người đứng lên Trần Quốc Tuấn mới hỏi.
- Tô đại nhân, Trần Bình Trọng sao lại không thấy?
Tô Hiến Thành lắc đầu nói.
- Mời các vị tướng quân theo ta.
Bên trong phòng Trần Bình Trọng vẫn còn đang hôn mê, những ngày qua đều dựa vào rất nhiều dược liệu quý giá để duy trì mạng sống. Trần Quốc Tuấn nghe Tô Hiến Thành thuật lại mọi chuyện liền không khỏi cảm khái.
- Trần Bình Trọng thật xứng danh con cháu Đông A, kiếp trước vẫn thế, kiếp này vẫn vậy.
Tô Hiến Thành nói.
- Trần tướng quân đừng quá lo lắng, tin tưởng Trần tướng quân sẽ vượt qua được.
Trần Quốc Tuấn sau đó liền tổ chức một cuộc họp ngay tại nha môn tuyên phủ sứ. Trong căn phòng lớn, một mô hình sa bàn được dựng lên biểu hiện trận địa giữa hai bên, Trần Khánh Dư liền thuật lại toàn bộ cuộc chiến vừa qua. Ngô Tuấn nghe xong, lại nhìn lại sa bàn khẽ gãi đầu nói.
- Không hiểu sao ta lại thấy trận hình này rất quen thuộc đây?
Trần Quốc Tuấn đen mặt, rất quen thuộc bởi vì kiếp trước ngươi chính là bày ra một phòng tuyến y chan như thế này nha, hơn nữa còn là trận thế lớn hơn, mưu đồ lớn hơn, đánh cho Tống quốc răng rơi đầy đất đây. Ngô Tuấn nói.
- Theo ta đại quân có thể đóng tại núi Diệu Linh, nơi này cao nhất trong các ngọn núi, lại nằm giữa phòng tuyến, có thể quan sát toàn bộ phòng tuyến mà cử quân cứu viện đi cùng gần.
Quả nhiên. Trần Quốc Tuấn thầm hô. Kiếp trước Lý Thường Kiệt chính là chia quân ra thành các trại đóng giữ trên phòng tuyến sông Như Nguyệt, đại quân thì đặt ở phủ Thiên Đức, một vị trí có thể chặn mọi ngả đường về Thăng Long, vừa có thể chi viện cho phòng tuyến từ nhiều hướng, hiện tại núi Diệu Linh nằm vị trí cũng gần giống như vậy.
=========================++
Sự kiện chém Thiết Bảo: Chính là dựa trên trận chiến giữa Lý Thường Kiệt và quân Tống trên phòng tuyến sông Như Nguyệt. Miêu Lý là tướng của Quách Quỳ hiến kế chọn một đoạn sông mà quân Đại Việt không phòng thủ bắt cầu phao vượt sông. Khi Miêu Lý vượt sông đi được một đoạn thì quân Đại Việt mai phục ở núi Thất Diệu đổ ra đánh, Miêu Lý chạy thoát về bờ sông thì cầu phao đã bị phá, Lý Thường Kiệt lần nữa đổ quân ra đánh. Miêu Lý được cứu trở về nhưng sau đó liền bị Quách Quỳ chém đầu.
/299
|