- Thiếu chủ chết rồi!
Đám kỵ binh của tộc Ái Tân Giác La hoảng hốt, dũng sĩ của bộ tộc cứ thế mà bị một đao chém chết, thử hỏi làm sao bọn hắn không sợ hãi đây. Ngô Tuấn giơ cao đại đao quát lớn.
- Giết hết cho ta!
- Giết!
Thiên Long vệ hô vang như sấm dậy nhào đến giơ lên đồ đao thu gặt tính mạng của bọn địch nhân. Các kỵ binh Ái Tân Giác La cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi sự đeo bám của những bóng đen tử thần, thế nhưng vô dụng, dù là bọn hắn cưỡi ngựa đi chăng nữa thì Thiên Long vệ đầu tiên vẫn là đạp bay bọn hắn xuống khỏi chiến mã, biết sao được, mục tiêu của Thiên Long vệ chính là chiến mã đây.
Thế nhưng dù sao Thiên Long vệ cũng chỉ được mấy chục người, quần nhau một chút các kỵ binh tộc Ái Tân Giác La liền thoát ra được bỏ chạy về phía Tây. Ngô Tuấn cũng không có hạ lệnh truy đuổi, hắn không quên vẫn còn một đạo quân ba trăm người đang tiến đến đây. Từ lúc chiến đấu đến giờ chỉ bất quá mười phút, có đến một nửa kỵ binh của tộc Ái Tân Giác La tử trận, Đại Việt thu về tám mươi con chiến mã thượng hạng. Ngô Tuấn ra lệnh.
- Truyền lệnh cho Thiếu sinh quân rút quân ra khỏi thành trở về căn cứ, tránh việc xung đột với quân cứu viện của đối phương.
Trần Thư sau khi nhận được tin tức lập tức hạ lệnh cho Thiếu sinh quân rút lui, lúc bấy giờ nô lệ nổi loạn gần như đã làm chủ toàn bộ thành Đà Lôi, Trần Thư cũng không muốn nổi lên xung đột vô ích, tin tức của Ngô Tuấn vừa đến lại kịp lúc.
Không tốn bao lâu hai đao quân cũng đã được gặp mặt, nhìn thấy đội chiến mã vậy mà tăng thêm tám mươi con Trần Thư không khỏi sửng sốt. Ngô Tuấn nói.
- Không có thời gian để truy vấn, bọn ta vừa tiêu diệt một đạo quân cứu viện thành Đà Lôi. Một đạo khác ba trăm người đã sắp chạy đến. Hiện tại binh lực bên trong thành bọn chúng bất quá hai trăm người. Nhanh điểm đủ số người ngựa theo ta tấn công. Những người còn lại liền đem theo quân nhu đi sau.
- Tuân lệnh bộ trưởng.
Mặc dù đối với Ngô Tuấn hành quân gấp gáp như vậy thực sự bất ngờ nhưng Ngô Tuấn gần như đã tính sẵn mọi thứ, bọn hắn chỉ việc tuân theo mệnh lệnh mà thôi. Lúc này Trần Thư cũng rõ ràng ý đồ của Ngô Tuấn. Ngô Tuấn muốn chính là phá hủy cả tòa thành phía sau thành Đà Lôi, số nô lệ nổi loạn hiện tại bên trong tành Đà Lôi bất quá chỉ là con mồi, quân Đại Việt rút đi rồi bọn hắn sẽ phải chém giết với quân cứu viện thành Đà Lôi chạy đến. Trần Thư đối với tính toán của Ngô Tuấn quả thực cam bái hạ phong.
Thiết Hùng và Ngân Hổ lúc này cũng được lựa chọn đi theo quân. Bởi bọn hắn biết rõ đường đi. Nhìn gia huy bên trên chiến mã thu được Thiết Hùng xác định cỗ quân cứu viện vừa rồi Ngô Tuấn tiêu diệt chính là tộc Ái Tân Giác La, như vậy đạo quân thứ hai cũng chỉ có tộc Địch Lực mà thôi. Hắn chính là dẫn đường cho quân Đại Việt chạy đến Địch Lực thành.
Địch Lực thành nếu so sánh với thành Ái Tân Giác La thì còn nằm sâu trong nội địa Tây Gốt một chút, đường đi cũng xa hơn. Bọn hắn cưỡi ngựa chạy nhanh cũng mất đến ba giờ đồng hồ, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng, có thể thấy được ánh mặt trời đang dần ló dạng ở phía cuối chân trời. Ngô Tuấn không có thời gian, như vậy chỉ có thể cường công mà thôi.
- Có kẻ địch tấn công.
Binh lính gác trên thành Địch Lực nhìn thấy đại đội binh mã xông đến tòa thành liền quát lớn, trời sáng rõ bọn hắn nhìn rõ ràng những người đến không phải là tộc người du mục, như vậy cũng chỉ có thể là địch nhân mà thôi.
- Tộc trưởng, có kẻ địch tấn công.
Tộc trưởng tộc Địch Lực là Địch Lực Ô Lạp Đề từ trên giường bị giật mình té rơi xuống đất, chưa kịp ngồi dậy hắn đã hỏi lớn.
- Địch nhân? Địch nhân ở đâu tấn công?
Tên binh lính lắc đầu nói.
- Bẩm tộc trưởng, địch nhân không rõ từ đâu xông đến, đã công đến cổng thành.
Địch Lực Ô Lạp Đề sợ trắng mặt, hiện tại binh lính bên trong tộc bất quá chỉ có hai trăm người, trong thành toàn dân cũng chỉ có hai ba ngàn người, làm sao chống lại địch nhân. Hắn gấp gáp nói.
- Nhanh, cho người đi thắp phong hỏa đài cầu viện.
Lúc này bên ngoài thành Địch Lực một trăm tám mươi binh sĩ Đại Việt đã lập thành một phương trận xông đến thành Địch Lực, dẫn đầu là Thiên Long vệ giơ lên thuẫn bài đi phía trước, che chắn cho Thiếu sinh quân phía sau.
- Phóng tên.
Leng keng, leng keng.
Mưa tên từ trên đầu thành lập tức phóng xuống, mặc dù chỉ có hai trăm người phòng thủ nhưng dẫu sao bọn hắn vẫn là tộc người du mục, lại có lợi thế trên cap, mũi tên bắn xuống vô cùng hiểm ác, nếu không phải quân Đại Việt trang bị là thuẫn bọc lấy đồng bên ngoài thì quả thực đã bị tổn thưa không ít.
- A!
Một Thiếu sinh quân hét thảm ngã xuống, một mũi tên xuyên qua lớp thuẫn đâm xuyên qua bả vai hắn, mất đi thuẫn che chở một mũi tên khác lập tức ghim vào ngực đâm thủng Quang Minh giáp.
- Trần Liệt!
Trần Thư hét lớn, nhưng cũng không thể làm được gì, mũi tên quá nhanh, lập tức kết liễu mạng sống của Trần Liệt, đây có thể nói là mất mác đầu tiên của Thiếu sinh quân kể từ khi xông vào lãnh thổ địch.
- Toàn quân, giữ vững trận hình.
Ngô Tuấn hai tay nâng lên thuẫn bài đón đỡ mũi tên lao xuống, miệng gào lớn, vị trí còn trống của Trần Thiết lập tức được một người khác thế chỗ vào. Lục tục đến cách thành hai mươi mét lại có thêm hai người bị trúng tên nhưng may mắn lần này Trần Thư và Trinh Nương kéo kịp bọn hắn vào trong phương trận, ngược lại không bị mũi tên đâm thành con nhím, nhưng cũng mất khả năng chiến đấu.
- Hỏa cầu chuẩn bị, ném.
Cách tường thành mười mét Ngô Tuấn hô lớn, thuẫn tường lập tức lật lên phía trước, mười Thiên Long về từ bên trong thuẫn trận vọt ra, trên tay bọn hắn cầm theo hỏa cầu đã được châm lửa sẵn được ném lên cao chuẩn xác rơi lên trên đầu thành.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hỏa cầu phát nổ, đầu thành bùng lên mười ngọn lửa lớn, binh sĩ tộc Địch Lực đứng đông nghẹt lập tức bị tạc ra một mảng lớn, người nằm la liệt, hệ thống phòng thủ nhất thời bị tê liệt.
- Tấn công.
Lúc này Ngô Tuấn phát ra hiệu lệnh, phương trận tỏa ra, Thiên Long vệ lập tức ném ra móc câu đu mình lên trên tường thành.
- Thiếu sinh quân, đội thứ nhất xông lên, đội thứ hai bắn yểm trợ.
TRần Thư cũng chỉ huy lấy Thiếu sinh quân, bọn hắn một mặt theo chân Thiên Long vệ leo lên tường thành, một mặt lại dùng súng kíp bắn hạ những cung thủ tộc Địch Lực ló ra, súng tốc độ ngắm bắn nhanh hơn cung rất nhiều, mỗi lần có người ló ra khỏi lỗ châu mai lập tức bị một thương bắn toạt đầu.
Không có cung thủ trở ngại, Thiên Long vệ và Thiếu sinh quân rất dễ dàng leo lên đầu thành. Thậm chí cả Ngô Tuấn và Trinh Nương cũng đã phóng lên được trên này, hai người như chiến thần giết quân Địch Lực đến người ngã, ngựa đổ, không ai cản nổi, chẳng mất bao lâu binh sĩ tộc Địch Lực đã bỏ chạy tứ tán, toàn bộ đầu thành đều do quân Đại Việt là chủ. Ngô Tuấn ra lệnh.
- Đốt thành cho ta.
Bọn hắn mục tiêu lần này cũng không phải là giết người mà là đốt trụi tòa thành. Sở dĩ Ngô Tuấn muốn phá hủy thành Địch Lực chính là do hắn muốn tiến sâu hơn vào trong nội địa Tây Gốt, hắn không muốn sau này lối rút quân của mình sẽ bị phong kín.
- Tộc trưởng, không xong rồi, cổng thành bị phá, quân địch đang tàn sát, đốt phá khắp nơi.
- Tộc trưởng, không xong, nô lệ nổi loạn, đang kéo đến phủ thành chủ.
Liên tục tin xấu bay đến Địch Lực Ô Lạp Đề đã sợ đến mất mật, hắn cũng không quan tâm thành trì như thế này, đồ đạc, vàng bạc châu báu hắn đã đóng gói sẵn mọi thứ. Địch Lực Ô Lạp Đề nói.
- Nhanh, nhanh, hộ tống ta ra khỏi thành.
Đà Lôi thành, đã đến giữa buổi sáng, chỉ còn là một đống đổ nát, nhà cửa cháy trụi, xác người nằm la liệt khắp nơi. Ở giữa quảng trường, một đội hai trăm người, ăn mặc rách rưỡi, gương mặt đen nhẻm đứng giữa đống đổ nát, trên thân thể bọn hắn tràng đầy vết thương, kinh dị hơn chinh là xung quanh bọn hắn xác chết nằm la liệt, đồ đằng bên trên biểu thị rõ chính là binh sĩ của tộc Địch Lực. Ba trăm binh sĩ tộc Địch Lực cứu viện thành Đà Lôi đêm qua vậy mà toàn bộ bị tiêu diệt, trải qua một đêm chiến đấu nô lệ nổi loạn cũng bị thiết hại nặng, chỉ còn bất quá hai trăm người, thế nhưng những người này khí thế hung ác, đôi mắt đỏ ngầu hiếu sát. Bọn họ là những con quỷ đã chui ra từ đống xác chết. Dẫn đầu bọn họ quả nhiên vẫn là tráng hán kia, hắn bước lên thềm cao của quảng trường hô lớn.
- Anh em, kể từ hôm nay chúng ta sẽ không lại cúi đầu, không làm nô lệ nữa, chúng ta sẽ đòi lại thảo nguyên của tổ tiên chúng ta, đòi lại tôn nghiêm mà chiến thần đã ban cho. Ai cản đường chúng ta, chúng ta liền giết kẻ đó.
- Giết!
Hai trăm người đồng thanh hô lớn, khí thế tựa như thiên quân vạn mã. Tráng hán lại lần nữa hô lên.
- Như vậy hôm nay là ngày báo thù đầu tiên của chúng ta. Hiện tại toàn bộ mọi người theo ta tiến về tộc Ái Tân Giác La giải phóng những đồng tộc đang bị đày đọa, giết sạch những kẻ sống trên xương máu của chúng ta.
- Giết! Giết! Giết!
Đám kỵ binh của tộc Ái Tân Giác La hoảng hốt, dũng sĩ của bộ tộc cứ thế mà bị một đao chém chết, thử hỏi làm sao bọn hắn không sợ hãi đây. Ngô Tuấn giơ cao đại đao quát lớn.
- Giết hết cho ta!
- Giết!
Thiên Long vệ hô vang như sấm dậy nhào đến giơ lên đồ đao thu gặt tính mạng của bọn địch nhân. Các kỵ binh Ái Tân Giác La cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi sự đeo bám của những bóng đen tử thần, thế nhưng vô dụng, dù là bọn hắn cưỡi ngựa đi chăng nữa thì Thiên Long vệ đầu tiên vẫn là đạp bay bọn hắn xuống khỏi chiến mã, biết sao được, mục tiêu của Thiên Long vệ chính là chiến mã đây.
Thế nhưng dù sao Thiên Long vệ cũng chỉ được mấy chục người, quần nhau một chút các kỵ binh tộc Ái Tân Giác La liền thoát ra được bỏ chạy về phía Tây. Ngô Tuấn cũng không có hạ lệnh truy đuổi, hắn không quên vẫn còn một đạo quân ba trăm người đang tiến đến đây. Từ lúc chiến đấu đến giờ chỉ bất quá mười phút, có đến một nửa kỵ binh của tộc Ái Tân Giác La tử trận, Đại Việt thu về tám mươi con chiến mã thượng hạng. Ngô Tuấn ra lệnh.
- Truyền lệnh cho Thiếu sinh quân rút quân ra khỏi thành trở về căn cứ, tránh việc xung đột với quân cứu viện của đối phương.
Trần Thư sau khi nhận được tin tức lập tức hạ lệnh cho Thiếu sinh quân rút lui, lúc bấy giờ nô lệ nổi loạn gần như đã làm chủ toàn bộ thành Đà Lôi, Trần Thư cũng không muốn nổi lên xung đột vô ích, tin tức của Ngô Tuấn vừa đến lại kịp lúc.
Không tốn bao lâu hai đao quân cũng đã được gặp mặt, nhìn thấy đội chiến mã vậy mà tăng thêm tám mươi con Trần Thư không khỏi sửng sốt. Ngô Tuấn nói.
- Không có thời gian để truy vấn, bọn ta vừa tiêu diệt một đạo quân cứu viện thành Đà Lôi. Một đạo khác ba trăm người đã sắp chạy đến. Hiện tại binh lực bên trong thành bọn chúng bất quá hai trăm người. Nhanh điểm đủ số người ngựa theo ta tấn công. Những người còn lại liền đem theo quân nhu đi sau.
- Tuân lệnh bộ trưởng.
Mặc dù đối với Ngô Tuấn hành quân gấp gáp như vậy thực sự bất ngờ nhưng Ngô Tuấn gần như đã tính sẵn mọi thứ, bọn hắn chỉ việc tuân theo mệnh lệnh mà thôi. Lúc này Trần Thư cũng rõ ràng ý đồ của Ngô Tuấn. Ngô Tuấn muốn chính là phá hủy cả tòa thành phía sau thành Đà Lôi, số nô lệ nổi loạn hiện tại bên trong tành Đà Lôi bất quá chỉ là con mồi, quân Đại Việt rút đi rồi bọn hắn sẽ phải chém giết với quân cứu viện thành Đà Lôi chạy đến. Trần Thư đối với tính toán của Ngô Tuấn quả thực cam bái hạ phong.
Thiết Hùng và Ngân Hổ lúc này cũng được lựa chọn đi theo quân. Bởi bọn hắn biết rõ đường đi. Nhìn gia huy bên trên chiến mã thu được Thiết Hùng xác định cỗ quân cứu viện vừa rồi Ngô Tuấn tiêu diệt chính là tộc Ái Tân Giác La, như vậy đạo quân thứ hai cũng chỉ có tộc Địch Lực mà thôi. Hắn chính là dẫn đường cho quân Đại Việt chạy đến Địch Lực thành.
Địch Lực thành nếu so sánh với thành Ái Tân Giác La thì còn nằm sâu trong nội địa Tây Gốt một chút, đường đi cũng xa hơn. Bọn hắn cưỡi ngựa chạy nhanh cũng mất đến ba giờ đồng hồ, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng, có thể thấy được ánh mặt trời đang dần ló dạng ở phía cuối chân trời. Ngô Tuấn không có thời gian, như vậy chỉ có thể cường công mà thôi.
- Có kẻ địch tấn công.
Binh lính gác trên thành Địch Lực nhìn thấy đại đội binh mã xông đến tòa thành liền quát lớn, trời sáng rõ bọn hắn nhìn rõ ràng những người đến không phải là tộc người du mục, như vậy cũng chỉ có thể là địch nhân mà thôi.
- Tộc trưởng, có kẻ địch tấn công.
Tộc trưởng tộc Địch Lực là Địch Lực Ô Lạp Đề từ trên giường bị giật mình té rơi xuống đất, chưa kịp ngồi dậy hắn đã hỏi lớn.
- Địch nhân? Địch nhân ở đâu tấn công?
Tên binh lính lắc đầu nói.
- Bẩm tộc trưởng, địch nhân không rõ từ đâu xông đến, đã công đến cổng thành.
Địch Lực Ô Lạp Đề sợ trắng mặt, hiện tại binh lính bên trong tộc bất quá chỉ có hai trăm người, trong thành toàn dân cũng chỉ có hai ba ngàn người, làm sao chống lại địch nhân. Hắn gấp gáp nói.
- Nhanh, cho người đi thắp phong hỏa đài cầu viện.
Lúc này bên ngoài thành Địch Lực một trăm tám mươi binh sĩ Đại Việt đã lập thành một phương trận xông đến thành Địch Lực, dẫn đầu là Thiên Long vệ giơ lên thuẫn bài đi phía trước, che chắn cho Thiếu sinh quân phía sau.
- Phóng tên.
Leng keng, leng keng.
Mưa tên từ trên đầu thành lập tức phóng xuống, mặc dù chỉ có hai trăm người phòng thủ nhưng dẫu sao bọn hắn vẫn là tộc người du mục, lại có lợi thế trên cap, mũi tên bắn xuống vô cùng hiểm ác, nếu không phải quân Đại Việt trang bị là thuẫn bọc lấy đồng bên ngoài thì quả thực đã bị tổn thưa không ít.
- A!
Một Thiếu sinh quân hét thảm ngã xuống, một mũi tên xuyên qua lớp thuẫn đâm xuyên qua bả vai hắn, mất đi thuẫn che chở một mũi tên khác lập tức ghim vào ngực đâm thủng Quang Minh giáp.
- Trần Liệt!
Trần Thư hét lớn, nhưng cũng không thể làm được gì, mũi tên quá nhanh, lập tức kết liễu mạng sống của Trần Liệt, đây có thể nói là mất mác đầu tiên của Thiếu sinh quân kể từ khi xông vào lãnh thổ địch.
- Toàn quân, giữ vững trận hình.
Ngô Tuấn hai tay nâng lên thuẫn bài đón đỡ mũi tên lao xuống, miệng gào lớn, vị trí còn trống của Trần Thiết lập tức được một người khác thế chỗ vào. Lục tục đến cách thành hai mươi mét lại có thêm hai người bị trúng tên nhưng may mắn lần này Trần Thư và Trinh Nương kéo kịp bọn hắn vào trong phương trận, ngược lại không bị mũi tên đâm thành con nhím, nhưng cũng mất khả năng chiến đấu.
- Hỏa cầu chuẩn bị, ném.
Cách tường thành mười mét Ngô Tuấn hô lớn, thuẫn tường lập tức lật lên phía trước, mười Thiên Long về từ bên trong thuẫn trận vọt ra, trên tay bọn hắn cầm theo hỏa cầu đã được châm lửa sẵn được ném lên cao chuẩn xác rơi lên trên đầu thành.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hỏa cầu phát nổ, đầu thành bùng lên mười ngọn lửa lớn, binh sĩ tộc Địch Lực đứng đông nghẹt lập tức bị tạc ra một mảng lớn, người nằm la liệt, hệ thống phòng thủ nhất thời bị tê liệt.
- Tấn công.
Lúc này Ngô Tuấn phát ra hiệu lệnh, phương trận tỏa ra, Thiên Long vệ lập tức ném ra móc câu đu mình lên trên tường thành.
- Thiếu sinh quân, đội thứ nhất xông lên, đội thứ hai bắn yểm trợ.
TRần Thư cũng chỉ huy lấy Thiếu sinh quân, bọn hắn một mặt theo chân Thiên Long vệ leo lên tường thành, một mặt lại dùng súng kíp bắn hạ những cung thủ tộc Địch Lực ló ra, súng tốc độ ngắm bắn nhanh hơn cung rất nhiều, mỗi lần có người ló ra khỏi lỗ châu mai lập tức bị một thương bắn toạt đầu.
Không có cung thủ trở ngại, Thiên Long vệ và Thiếu sinh quân rất dễ dàng leo lên đầu thành. Thậm chí cả Ngô Tuấn và Trinh Nương cũng đã phóng lên được trên này, hai người như chiến thần giết quân Địch Lực đến người ngã, ngựa đổ, không ai cản nổi, chẳng mất bao lâu binh sĩ tộc Địch Lực đã bỏ chạy tứ tán, toàn bộ đầu thành đều do quân Đại Việt là chủ. Ngô Tuấn ra lệnh.
- Đốt thành cho ta.
Bọn hắn mục tiêu lần này cũng không phải là giết người mà là đốt trụi tòa thành. Sở dĩ Ngô Tuấn muốn phá hủy thành Địch Lực chính là do hắn muốn tiến sâu hơn vào trong nội địa Tây Gốt, hắn không muốn sau này lối rút quân của mình sẽ bị phong kín.
- Tộc trưởng, không xong rồi, cổng thành bị phá, quân địch đang tàn sát, đốt phá khắp nơi.
- Tộc trưởng, không xong, nô lệ nổi loạn, đang kéo đến phủ thành chủ.
Liên tục tin xấu bay đến Địch Lực Ô Lạp Đề đã sợ đến mất mật, hắn cũng không quan tâm thành trì như thế này, đồ đạc, vàng bạc châu báu hắn đã đóng gói sẵn mọi thứ. Địch Lực Ô Lạp Đề nói.
- Nhanh, nhanh, hộ tống ta ra khỏi thành.
Đà Lôi thành, đã đến giữa buổi sáng, chỉ còn là một đống đổ nát, nhà cửa cháy trụi, xác người nằm la liệt khắp nơi. Ở giữa quảng trường, một đội hai trăm người, ăn mặc rách rưỡi, gương mặt đen nhẻm đứng giữa đống đổ nát, trên thân thể bọn hắn tràng đầy vết thương, kinh dị hơn chinh là xung quanh bọn hắn xác chết nằm la liệt, đồ đằng bên trên biểu thị rõ chính là binh sĩ của tộc Địch Lực. Ba trăm binh sĩ tộc Địch Lực cứu viện thành Đà Lôi đêm qua vậy mà toàn bộ bị tiêu diệt, trải qua một đêm chiến đấu nô lệ nổi loạn cũng bị thiết hại nặng, chỉ còn bất quá hai trăm người, thế nhưng những người này khí thế hung ác, đôi mắt đỏ ngầu hiếu sát. Bọn họ là những con quỷ đã chui ra từ đống xác chết. Dẫn đầu bọn họ quả nhiên vẫn là tráng hán kia, hắn bước lên thềm cao của quảng trường hô lớn.
- Anh em, kể từ hôm nay chúng ta sẽ không lại cúi đầu, không làm nô lệ nữa, chúng ta sẽ đòi lại thảo nguyên của tổ tiên chúng ta, đòi lại tôn nghiêm mà chiến thần đã ban cho. Ai cản đường chúng ta, chúng ta liền giết kẻ đó.
- Giết!
Hai trăm người đồng thanh hô lớn, khí thế tựa như thiên quân vạn mã. Tráng hán lại lần nữa hô lên.
- Như vậy hôm nay là ngày báo thù đầu tiên của chúng ta. Hiện tại toàn bộ mọi người theo ta tiến về tộc Ái Tân Giác La giải phóng những đồng tộc đang bị đày đọa, giết sạch những kẻ sống trên xương máu của chúng ta.
- Giết! Giết! Giết!
/299
|