Elina ngồi ở bên trong phòng, trước mặt nàng là một núi tài liệu mà mấy ngày qua thông qua hệ thống tình báo của Hoa Hồng Đen thương hội gửi đến. Chưa bao giờ nàng chú ý đến tình hình Đại Việt nhiều như vậy. Đối với việc Lý Anh Tú giấu thân phận tiếp cận nàng Elina sau phút hờn giận ban đầu cũng đã trở nên tỉnh táo hơn, không phải nàng ban đầu cũng dùng thân phận giả để tiếp xúc cùng với Lý Anh Tú hay sao? Đứng trên thương trường bao nhiêu năm đã rèn luyện cho Elina bản lĩnh không nhỏ, nàng yêu hết mình nhưng không phải là con người không có lý trí. Sau khi tỉnh táo lại nàng nhận ra rằng mình cần phải hiểu người yêu của mình nhiều hơn. Thông qua những tin tức tình báo đưa đến Elina bắt đầu phân tích con người của Lý Anh Tú.
Lúc này nàng mới biết được Lý Anh Tú, Thừa Mệnh hoàng đế đã làm cho Đại Việt nhiều đến vậy, từ lúc đích thân thân chinh, đưa ra luật pháp, cải tiến quân đội,... có thể nói Lý Anh Tú là một bậc quân vương kiệt xuất, tuy nhiên Lý Anh Tú cũng là người nhân hậu, nhất là hắn vậy mà cùng Thái hậu lập ra hội chữ thập đỏ, mùa Đông triều đình vẫn thường chăm sóc các gia đình khó khăn để bọn hắn vượt qua mùa Đông. Điều này hoàn toàn không có ở các nước khác, dù là các nước phương Đông hay phương Tây Elina từng đi qua, hoàn toàn chưa thấy được việc này.
Chợt nàng nhớ lời hẹn ba năm của Lý Anh Tú. Giờ nàng mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, ba năm sau, hắn sẽ với tư cách quân vương một nước đi cưới nàng, chứ không phải là một thần tử của Đại Việt. Nghĩ đến đây trên mặt Elina không khỏi hiện lên một bông hoa đỏ. Người yêu nàng kiệt xuất và nhân hậu, tuy không nói thật thà nhưng cũng không phải là chuyện quá lớn, nàng có nên bỏ qua không đây? Elina vậy mà lần đầu tiên lâm vào xoắn suýt.
Trong khi Elina vẫn đang suy nghĩ thì Lý Anh Tú vẫn đang bận rộn với công việc tại thành An Bang. Chủ yếu là tin tức từ Ám bộ điều tra tại các địa phương trực tiếp từ Thăng Long chuyển đến An Bang. Vốn chuyện này do Trần Thủ Độ xử lý, Trần Thủ Độ đi Trấn Ninh thì có Phó chỉ huy sứ, tuy nhiên về việc quan chức các nơi thực hiện chính sách của triều đình Lý Anh Tú muốn thật kỹ càng xem xét.
Về cơ bản quan viên các nơi từ cấp phủ, cấp huyện đều nhất nhất thi hành chính sách của triều đình. Tuy nhiên trong báo cáo còn có kèm theo một bản danh sách quan viên có nhận hối lộ. Đặc biệt là tại hai vùng kinh tế An Bang và Giác Long. Đặc biệt là phía An Bang tiếp xúc với nước ngoài rất nhiều, các quan viên cấp huyện thường nhận lấy tiền bôi trơn của các thương nhân. Lý Anh Tú phê vào sổ gấp.
“Chú ý theo dõi, số tiền nhận hối lộ vượt quá mười ngàn lần nữa báo cáo về tổng bộ. Nếu không làm được việc tiền trảm hậu tấu”.
Đối với việc quan chức nhận hối lộ thực ra Lý Anh Tú cũng không có quá nhiều ác cảm. Tiền lương của cán bộ nhà nước từ cổ chí kim đều không cao, nếu bọn hắn muốn giàu có thì phải nhận lấy hối lộ. Nước trong quá thì không có cá, Lý Anh Tú có thể dung dưỡng bọn hắn nhận hối lộ, tuy nhiên bọn hắn phải làm được việc và nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Đồng thời Lý Anh Tú cũng muốn vỗ béo vài con heo để làm thịt đây.
Mấy ngày sau trên bến cảng của thành An Bang đã có đến hàng ngàn dân chúng trong thành tập trung đến, ba ngàn Kim Ngô vệ và Cẩm y vệ đứng thành vòng, lập thành hai hàng phòng ngự cách ly bách tính với quân cảng. Ngày hôm nay quân viễn chinh của Đại Việt chính thức trở về nhà. Lý Anh Tú dẫn theo Ỷ Lan và các quan viên đến cầu tàu chờ đợi.
Đến giữa buổi sáng cuối cùng từ phía xa đoàn tàu cũng đã xuất hiện, dưới sự hoang hô của dân chúng trên bờ, những chiếc chiến thuyền to lớn, trên cánh buồm in hình long tinh kỳ căng phồng lên trong gió từ từ tiếp cận lấy bờ.
“Kinh quán sơn hà thảo mộc xuân
Hải triều húng húng thạch lân tuân
Thùy tri vạn cổ Trùng Hưng nghiệp
Bán tại quan hà bán tại nhân”.
(Mồ thù như núi, cỏ cây tươi
Sóng biển gầm vang đá ngất trời
Sự nghiệp trùng hưng ai dễ biết
Nửa do sông núi, nửa do người)
Những chiến thuyền đi gần đến bờ bỗng nhiên vang lên tiếng gầm thét một bài thơ. Hàng ngàn binh sĩ cũng nhau hô lên như tiếng sấm trời vang dội biểu thị ý chí kiên cường của Đại Việt, tiếng hét đó dội vào trong lồng ngực của mỗi người dân An Bang, hừng hừng lửa đỏ quyết tâm xây dựng, bảo vệ Đại Việt cháy bùng lên trong cơ thể của mỗi người. Rồi như đáp lại bài thơ của những binh sĩ viễn chinh trở về, hàng ngàn bách tính An Bang đồng thành hô lên.
- Đại Việt vạn tuế!
- Đại Việt vạn tuế!
Ở trên tàu Phạm Tu, các tướng và toàn bộ binh sĩ cũng đều nghe dân chúng đáp lại. Phạm Tu cười nói với Lê Phụng Hiểu.
- Đại Việt ta chắc chắn sẽ trở thành một cường quốc tại vùng đất này.
Bởi cầu tàu không đủ chỗ cho hàng trăm chiến thuyền neo đậu nên Phạm Tu quyết định để binh sĩ vào bờ bằng các xuồng đổ bộ, gần ngàn chiếc xuồng đổ bộ được thả xuống bơi vào bờ tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có, dân chúng An Bang chưa bao giờ thấy được khung cảnh quân Đại Việt đổ bộ là như thế nào lập tức phát ra tiếng reo hò. Ngược lại các thương nhân nước ngoài quan sát lại phải lần nữa đánh giá lấy sức mạnh của Đại Việt. Elina nhìn lấy đoàn người đang đổ bộ vào bờ không khỏi cảm thán. Sức mạnh đổ bộ của Đại Việt thậm chí đã mạnh hơn của Bravia. Nếu so Hải quân thực sự Đại Việt chưa thể so sánh, thế nhưng nếu là đổ bộ vào bờ ngược lại Đại Việt lại áp đảo Bravia một đầu.
Ba chiếc cầu tàu được tu bổ chỉ có thể neo đậu được Chấn Long hạm, Hải Long hạm và một số tàu hộ vệ lớp Chu Tước. Nhìn những chiến hạm to lớn từ từ cập bến dân chúng An Bang không khỏi phấn khích. Đây chính là sức mạnh của Đại Việt, là niềm tự hào, chỗ dựa lớn lao của nhân dân Đại Việt.
Thuyền cập bến xong Phạm Tu dẫn đầu chúng tướng đi đến trước mặt Lý Anh Tú hành lễ.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Thái hậu.
Lý Anh Tú lập tức đỡ lên Phạm Tu nói.
- Bảo Định công vất vả bên ngoài mở rộng cương thổ cho Đại Việt, Trẫm thay mặt cho toàn thể dân chúng Đại Việt tạ ơn Bảo Định công.
- Bệ hạ quá lời, đây là việc chúng thần phải làm.
Hai bên khách sáo một chút, sau đó quân viễn chinh tiến hành một cuộc diễu hành từ bến cảng đi vào bên trong thành phố, vòng một vòng thành sau đó đóng quân tại doanh trại phía Đông của thành An Bang. Lần này trở về Đại Việt tổng cộng có tám ngàn người, còn lại bốn ngàn binh sĩ ở lại phủ Trấn Ninh đóng giữ. Chương trình khai thác phủ Trấn Ninh đã bắt đầu khởi động, dự kiến qua mùa Đông sẽ bắt đầu thu được quả ngọt từ nó.
Lý Anh Tú dẫn theo chúng tướng đi vào Nha môn, Lần này trở về ngoại trừ các tướng viễn chinh còn có cả Trần Thủ Độ. Hắn liền báo cáo lên Lý Anh Tú công tác tại phủ Trấn Ninh, Lý Anh Tú không quan tâm đến diễn biến, chỉ cần hắn biết rõ các tiểu quý tộc tại phủ Trấn Ninh đã cam chịu số phần liền tốt. Trần Thủ Độ nói.
- Bẩm bệ hạ, phủ Trấn Ninh bên kia người ít, dân thưa, thế nhưng nó lại là quần đảo, cần phải có một bộ máy quản lý tại đó. Đặng Ma La hướng về bệ hạ xin triều đình nhanh chóng tăng cường nhân thủ bổ sung cho Trấn Ninh.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Việc này Trẫm không phải không rõ, tuy nhiên hiện tại triều đình cũng đang rất khó khăn. Chỉ còn cách chờ đến mùa xuân lại tổ chức thêm kỳ thi, khi đó mới có thể tiếp tục tuyển đến nhân tài được. Trước hết ở phủ Trấn Ninh thi hành thiết quân luật, Ám bộ phụ trách giám sát, Trẫm sẽ cho thêm một ngàn quân Cẩm y vệ sang đó đóng giữ.
- Thần tuân chỉ.
Khi một bộ máy quản lý vẫn còn chưa hoàn chỉnh thiết quân luật vẫn là cách tốt nhất, có thể kiên trì qua ba tháng mọi chuyện sẽ ổn hơn rất nhiều. Trần Thủ Độ trở về vị trí, Phạm Tu lại đứng lên, Lý Anh Tú nhìn Phạm Tu cũng đoán được hắn muốn nói gì. Quả nhiên Phạm Tu bái hắn một cái thật sâu nói.
- Bệ hạ, thần tuổi đã cao, sức khỏe không còn được như trước. Lần này nhận được hoàng ân của bệ hạ, có thể làm chủ soái giúp Đại Việt khai cương khoách thổ, tâm nguyện của thần đã đạt được. Nay xin bệ hạ cho thần được từ quan để có thể được an hưởng tuổi già.
Việc Phạm Tu từ quan xem như cũng không ai bất ngờ. Phạm Tu đi theo Lý Anh Tú ba năm, chỉ sau mỗi Cao Lỗ, chinh chiến mở rộng cho Đại Việt xứ An Bang và phủ Trấn Ninh, lại bảo vệ Đại Việt trước sự xâm lược của Crow đại công, có thể nói công lao hãn mã. Tâm nguyện của Phạm Tu ai cũng rõ ràng, chỉ hi vọng lần này trở về được từ quan, an ổn dạy học trong Diễn Võ trường.
Lúc này nàng mới biết được Lý Anh Tú, Thừa Mệnh hoàng đế đã làm cho Đại Việt nhiều đến vậy, từ lúc đích thân thân chinh, đưa ra luật pháp, cải tiến quân đội,... có thể nói Lý Anh Tú là một bậc quân vương kiệt xuất, tuy nhiên Lý Anh Tú cũng là người nhân hậu, nhất là hắn vậy mà cùng Thái hậu lập ra hội chữ thập đỏ, mùa Đông triều đình vẫn thường chăm sóc các gia đình khó khăn để bọn hắn vượt qua mùa Đông. Điều này hoàn toàn không có ở các nước khác, dù là các nước phương Đông hay phương Tây Elina từng đi qua, hoàn toàn chưa thấy được việc này.
Chợt nàng nhớ lời hẹn ba năm của Lý Anh Tú. Giờ nàng mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, ba năm sau, hắn sẽ với tư cách quân vương một nước đi cưới nàng, chứ không phải là một thần tử của Đại Việt. Nghĩ đến đây trên mặt Elina không khỏi hiện lên một bông hoa đỏ. Người yêu nàng kiệt xuất và nhân hậu, tuy không nói thật thà nhưng cũng không phải là chuyện quá lớn, nàng có nên bỏ qua không đây? Elina vậy mà lần đầu tiên lâm vào xoắn suýt.
Trong khi Elina vẫn đang suy nghĩ thì Lý Anh Tú vẫn đang bận rộn với công việc tại thành An Bang. Chủ yếu là tin tức từ Ám bộ điều tra tại các địa phương trực tiếp từ Thăng Long chuyển đến An Bang. Vốn chuyện này do Trần Thủ Độ xử lý, Trần Thủ Độ đi Trấn Ninh thì có Phó chỉ huy sứ, tuy nhiên về việc quan chức các nơi thực hiện chính sách của triều đình Lý Anh Tú muốn thật kỹ càng xem xét.
Về cơ bản quan viên các nơi từ cấp phủ, cấp huyện đều nhất nhất thi hành chính sách của triều đình. Tuy nhiên trong báo cáo còn có kèm theo một bản danh sách quan viên có nhận hối lộ. Đặc biệt là tại hai vùng kinh tế An Bang và Giác Long. Đặc biệt là phía An Bang tiếp xúc với nước ngoài rất nhiều, các quan viên cấp huyện thường nhận lấy tiền bôi trơn của các thương nhân. Lý Anh Tú phê vào sổ gấp.
“Chú ý theo dõi, số tiền nhận hối lộ vượt quá mười ngàn lần nữa báo cáo về tổng bộ. Nếu không làm được việc tiền trảm hậu tấu”.
Đối với việc quan chức nhận hối lộ thực ra Lý Anh Tú cũng không có quá nhiều ác cảm. Tiền lương của cán bộ nhà nước từ cổ chí kim đều không cao, nếu bọn hắn muốn giàu có thì phải nhận lấy hối lộ. Nước trong quá thì không có cá, Lý Anh Tú có thể dung dưỡng bọn hắn nhận hối lộ, tuy nhiên bọn hắn phải làm được việc và nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Đồng thời Lý Anh Tú cũng muốn vỗ béo vài con heo để làm thịt đây.
Mấy ngày sau trên bến cảng của thành An Bang đã có đến hàng ngàn dân chúng trong thành tập trung đến, ba ngàn Kim Ngô vệ và Cẩm y vệ đứng thành vòng, lập thành hai hàng phòng ngự cách ly bách tính với quân cảng. Ngày hôm nay quân viễn chinh của Đại Việt chính thức trở về nhà. Lý Anh Tú dẫn theo Ỷ Lan và các quan viên đến cầu tàu chờ đợi.
Đến giữa buổi sáng cuối cùng từ phía xa đoàn tàu cũng đã xuất hiện, dưới sự hoang hô của dân chúng trên bờ, những chiếc chiến thuyền to lớn, trên cánh buồm in hình long tinh kỳ căng phồng lên trong gió từ từ tiếp cận lấy bờ.
“Kinh quán sơn hà thảo mộc xuân
Hải triều húng húng thạch lân tuân
Thùy tri vạn cổ Trùng Hưng nghiệp
Bán tại quan hà bán tại nhân”.
(Mồ thù như núi, cỏ cây tươi
Sóng biển gầm vang đá ngất trời
Sự nghiệp trùng hưng ai dễ biết
Nửa do sông núi, nửa do người)
Những chiến thuyền đi gần đến bờ bỗng nhiên vang lên tiếng gầm thét một bài thơ. Hàng ngàn binh sĩ cũng nhau hô lên như tiếng sấm trời vang dội biểu thị ý chí kiên cường của Đại Việt, tiếng hét đó dội vào trong lồng ngực của mỗi người dân An Bang, hừng hừng lửa đỏ quyết tâm xây dựng, bảo vệ Đại Việt cháy bùng lên trong cơ thể của mỗi người. Rồi như đáp lại bài thơ của những binh sĩ viễn chinh trở về, hàng ngàn bách tính An Bang đồng thành hô lên.
- Đại Việt vạn tuế!
- Đại Việt vạn tuế!
Ở trên tàu Phạm Tu, các tướng và toàn bộ binh sĩ cũng đều nghe dân chúng đáp lại. Phạm Tu cười nói với Lê Phụng Hiểu.
- Đại Việt ta chắc chắn sẽ trở thành một cường quốc tại vùng đất này.
Bởi cầu tàu không đủ chỗ cho hàng trăm chiến thuyền neo đậu nên Phạm Tu quyết định để binh sĩ vào bờ bằng các xuồng đổ bộ, gần ngàn chiếc xuồng đổ bộ được thả xuống bơi vào bờ tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có, dân chúng An Bang chưa bao giờ thấy được khung cảnh quân Đại Việt đổ bộ là như thế nào lập tức phát ra tiếng reo hò. Ngược lại các thương nhân nước ngoài quan sát lại phải lần nữa đánh giá lấy sức mạnh của Đại Việt. Elina nhìn lấy đoàn người đang đổ bộ vào bờ không khỏi cảm thán. Sức mạnh đổ bộ của Đại Việt thậm chí đã mạnh hơn của Bravia. Nếu so Hải quân thực sự Đại Việt chưa thể so sánh, thế nhưng nếu là đổ bộ vào bờ ngược lại Đại Việt lại áp đảo Bravia một đầu.
Ba chiếc cầu tàu được tu bổ chỉ có thể neo đậu được Chấn Long hạm, Hải Long hạm và một số tàu hộ vệ lớp Chu Tước. Nhìn những chiến hạm to lớn từ từ cập bến dân chúng An Bang không khỏi phấn khích. Đây chính là sức mạnh của Đại Việt, là niềm tự hào, chỗ dựa lớn lao của nhân dân Đại Việt.
Thuyền cập bến xong Phạm Tu dẫn đầu chúng tướng đi đến trước mặt Lý Anh Tú hành lễ.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Thái hậu.
Lý Anh Tú lập tức đỡ lên Phạm Tu nói.
- Bảo Định công vất vả bên ngoài mở rộng cương thổ cho Đại Việt, Trẫm thay mặt cho toàn thể dân chúng Đại Việt tạ ơn Bảo Định công.
- Bệ hạ quá lời, đây là việc chúng thần phải làm.
Hai bên khách sáo một chút, sau đó quân viễn chinh tiến hành một cuộc diễu hành từ bến cảng đi vào bên trong thành phố, vòng một vòng thành sau đó đóng quân tại doanh trại phía Đông của thành An Bang. Lần này trở về Đại Việt tổng cộng có tám ngàn người, còn lại bốn ngàn binh sĩ ở lại phủ Trấn Ninh đóng giữ. Chương trình khai thác phủ Trấn Ninh đã bắt đầu khởi động, dự kiến qua mùa Đông sẽ bắt đầu thu được quả ngọt từ nó.
Lý Anh Tú dẫn theo chúng tướng đi vào Nha môn, Lần này trở về ngoại trừ các tướng viễn chinh còn có cả Trần Thủ Độ. Hắn liền báo cáo lên Lý Anh Tú công tác tại phủ Trấn Ninh, Lý Anh Tú không quan tâm đến diễn biến, chỉ cần hắn biết rõ các tiểu quý tộc tại phủ Trấn Ninh đã cam chịu số phần liền tốt. Trần Thủ Độ nói.
- Bẩm bệ hạ, phủ Trấn Ninh bên kia người ít, dân thưa, thế nhưng nó lại là quần đảo, cần phải có một bộ máy quản lý tại đó. Đặng Ma La hướng về bệ hạ xin triều đình nhanh chóng tăng cường nhân thủ bổ sung cho Trấn Ninh.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Việc này Trẫm không phải không rõ, tuy nhiên hiện tại triều đình cũng đang rất khó khăn. Chỉ còn cách chờ đến mùa xuân lại tổ chức thêm kỳ thi, khi đó mới có thể tiếp tục tuyển đến nhân tài được. Trước hết ở phủ Trấn Ninh thi hành thiết quân luật, Ám bộ phụ trách giám sát, Trẫm sẽ cho thêm một ngàn quân Cẩm y vệ sang đó đóng giữ.
- Thần tuân chỉ.
Khi một bộ máy quản lý vẫn còn chưa hoàn chỉnh thiết quân luật vẫn là cách tốt nhất, có thể kiên trì qua ba tháng mọi chuyện sẽ ổn hơn rất nhiều. Trần Thủ Độ trở về vị trí, Phạm Tu lại đứng lên, Lý Anh Tú nhìn Phạm Tu cũng đoán được hắn muốn nói gì. Quả nhiên Phạm Tu bái hắn một cái thật sâu nói.
- Bệ hạ, thần tuổi đã cao, sức khỏe không còn được như trước. Lần này nhận được hoàng ân của bệ hạ, có thể làm chủ soái giúp Đại Việt khai cương khoách thổ, tâm nguyện của thần đã đạt được. Nay xin bệ hạ cho thần được từ quan để có thể được an hưởng tuổi già.
Việc Phạm Tu từ quan xem như cũng không ai bất ngờ. Phạm Tu đi theo Lý Anh Tú ba năm, chỉ sau mỗi Cao Lỗ, chinh chiến mở rộng cho Đại Việt xứ An Bang và phủ Trấn Ninh, lại bảo vệ Đại Việt trước sự xâm lược của Crow đại công, có thể nói công lao hãn mã. Tâm nguyện của Phạm Tu ai cũng rõ ràng, chỉ hi vọng lần này trở về được từ quan, an ổn dạy học trong Diễn Võ trường.
/299
|