Lý Anh Tú lại lần nữa nhắc đến Ninh Hữu Hưng với Lữ Gia, Lý Anh Tú rất quan tâm đến Ninh Hữu Hưng không chỉ bởi vì hắn còn nhỏ mà đã tài giỏi, thực ra một phần lớn lý do là bởi khi gặp được Ninh Hữu Hưng hệ thống đã vang lên thông báo.
“Đinh, chúc mừng ký chủ phát hiện ra danh nhân ẩn tàng Ninh Hữu Hưng”.
Ninh Hữu Hưng: Ổng tổ nghề mộc, đại thần dưới triều Đinh Tiên Hoàng. Tư chất (B???). Kỹ năng: Chế tạo.
Chế tạo: Người này sở hữu khả năng tưởng tượng siêu việt, có thể chế tạo ra những đồ vật hữu ích.
Đúng vậy, ít người biết rằng Ninh Hữu Hưng chính là quan đại thần dưới thời Đinh Tiên Hoàng, là ông tổ của nghề mộc Việt quốc. Ninh Hữu Hưng tiền thời được giao phụ trách quân dân lục phủ trong việc xây dựng kinh đô Hoa Lư, được suy tôn là Lão La đại thần. Bởi vậy vừa gặp Lý Anh Tú liền muốn lôi kéo Ninh Hữu Hưng đến Công bộ, nơi đó có các thợ nghề giỏi, tài năng của Ninh Hữu Hưng cũng sẽ có điều kiện tốt nhất để bồi dưỡng.
- Trẫm muốn thành lập nên một cơ quan báo chí.
Lý Anh Tú nhắc đến Ninh Hữu Hưng lại đưa ra vấn đề thành lập báo chí với Lữ Gia, sợ Lữ Gia không hiểu hắn lại nói thêm.
- Báo chí tức là một loại văn bản, thư loại, sách bên trong đó ghi các thông tin, sự kiện diễn ra trong ngày, hoặc cũng có thể in trên đó chính sách của triều đình, bán ra rộng rãi cho dân chúng đọc.
- Tức là để cho dân chúng càng dễ dàng tiếp cận những tin tức hơn?
Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng, mặc dù Lý Anh Tú nói không rõ ràng nhưng Lữ Gia lập tức hiểu được đại khái. Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, một mặt vừa để dân chúng tiếp cận thông tin, vừa giúp triều đình dễ dàng triển khai các chính sách hơn. Mặt khác nữa thông qua báo chí triều đình có thể dẫn dắt được dư luận của dân chúng.
Làm người hiện đại Lý Anh Tú càng biết rõ lợi hại của dư luận, đặc biệt là trong thời kỳ diễn biến hòa bình diễn ra nhan nhãn thì vai trò của báo chí, tuyên giáo lại đặc biệt quan trọng. Hồ chủ tịch từng nói nhà báo là chiến sĩ, cây bút, trang giấy chính là vũ khí của họ: “Nay ở trong thơ cần có thép, nhà thơ cũng phải biết xung phong”.
Thực ra cổ nhân cũng thừa biết được tầm quan trọng của văn chương. Quan niệm của những Nho gia trung đại chính là “văn dĩ tải đạo” tức trong lời văn chứa được đạo lý, như Nguyễn Đình Chiểu viết: “Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm, đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”. Bọn hắn biết dùng văn chương để vạch mặt, thức tỉnh con người, thế nhưng giới hạn bởi tầm nhìn, điều kiện kỹ thuật và dân trí lúc đó bọn hắn cũng không nghĩ phổ biến những văn chương của mình ra toàn quốc, cùng lắm chỉ là in vài tập sách mang bán ở vài tiệm.
Lữ Gia nghe Lý Anh Tú nói như vậy cũng rõ ràng tầm quan trọng của cái gọi là báo chí, thế nhưng để thực hiện báo chí còn một thứ rào cản quan trọng. Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu thực hiện kế hoạch của bệ quả thực là ích cho thiên hạ, thế nhưng cần lượng giấy rất lớn, chúng ta sản xuất ra không đủ giấy để có thể phổ biến khắp thiên hạ.
Công nghệ sản xuất giấy của Đại Việt và Bắc quốc thực sự không khác nhau là mấy, giấy được tạo từ vải vụn hoặc vỏ cây, chế tác thủ công nên chế tác rất khó khăn, giá thành cao. Đại Việt hiện tại có một xưởng giấy, là công trình hệ thống nên được buff tốc độ sản xuất, giá thành giảm hơn, nhưng nếu muốn sản xuất báo chí thì xa xa vẫn còn chưa đủ. Lý Anh Tú chợt nghĩ đến bên trong đại sứ quán, hẳn là có bán công nghệ tạo giấy đi. Tuy nhiên hiện tại nghèo, Lý Anh Tú cũng không vội. Lý Anh Tú nói.
- Việc giấy Trẫm sẽ giải quyết, trước mắt Trẫm lên kế hoạch là như vậy, sang năm chắc chắn sẽ thực hiện. Khanh trở về thông báo với Hàn Lâm viện và Quốc Tử Giám lựa chọn nhân sĩ, bảo bọn hắn luyện viết một chút. Báo chí là thứ viết cho dân chúng đọc, bởi vậy bọn hắn không cần viết dông dài hoa mỹ, càng phải viết rõ ràng, cô đọng và dễ hiểu. Hơn nửa cũng tuyển từ trong dân gian một nhóm người đến bồi dưỡng, những người này phải viết thạo, lại nắm bắt nhanh tin tức. Trẫm sẽ để Ám bộ hiệp trợ khanh, tìm Trần Thủ Độ nói việc này một chút.
- Thần tuân chỉ.
Lữ Gia thật có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, hắn rõ ràng chỉ là một thượng thư lại bộ thôi, thế mà việc gì cũng kéo đến hắn, Lữ Gia than thở bộ xương già này của hắn không biết dùng được bao lâu đây. Nhìn lại Phạm Tu mới thật là sung sướng, Phạm Tu hiện tại chỉ cần đúng giờ đến Diễn Võ trường liền có thể, Lữ Gia cũng nãy ra ý định từ quan đây.
Muốn làm báo chí cũng không phải đơn giản giống như trong những truyện xuyên không như vậy, nhất là trong thời đại phương tiện liên lạc, giao thông còn lạc hậu, việc chuyển tin tức càng khó khăn. Chưa kể đến kỹ thuật, số vốn bỏ ra cũng vô cùng lớn, muốn chuẩn bị đưa ra một loại hình đọc mới còn cần phải chờ dân chúng tiếp nhận nữa. Không có ba, năm tháng, tuyệt đối không thể làm ra một tờ báo hoàn chỉnh. Lý Anh Tú dự định trước tiên sẽ thí điểm ở Thăng Long, sau đó mới từ từ mở rộng, đồng thời cũng phải phân chia tờ báo của từng địa phương để tránh việc thông tin chậm trễ, kém thu hút người đọc. Để báo chí có thể phổ biến rộng khắp còn cần phải có thời gian. Lý Anh Tú đương nhiên muốn Đại Việt phát triển về kinh tế, văn hóa, xã hội, quân sự, chính trị nhưng mọi thứ đều không được quá gấp gáp. Nếu phát triển quá nhanh Đại Việt căn cơ không vững rất dễ dẫn đến khủng hoảng, tựa như một cái bong bóng căng phồng lên hết cỡ liền vỡ tan tành như vậy.
Lý Anh Tú để Lữ Gia rời đi, không bao lâu viên Bách Hộ liền đi vào dâng lên cho hắn một bức thư nói.
- Bẩm bệ hạ, có thư từ Elina tiểu thư gửi đến.
Lý Anh Tú vừa nghe viên Bách hộ nói thế liền vui mừng, cầm lấy thư đọc nội dụng Lý Anh Tú càng vui vẻ hơn. Elina vậy mà đã đến Thăng Long, nàng hẹn hắn buổi chiều trên núi Khai quốc tự đây.
Lý Anh Tú đi đến chuồng ngựa, Song Vỹ Hồng được nuôi ở nơi này, bởi Lý Anh Tú công việc bận rộn nên cũng không có nhiều thời gian cưỡi Song Vỹ Hồng ra ngoài. Vừa thấy Lý Anh Tú Song Vỹ Hồng lập tức phấn khích hí lên vài tiếng. Lý Anh Tú mỉm cười vuốt ve bờm của nó nói.
- Hôm qua đi như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp nữ chủ nhân của ngươi. Thích chứ?
Song Vỹ Hồng lập tức hí lên vài tiếng gật gù đầu hưởng ứng. Lý Anh Tú cưỡi Song Vỹ Hồng chạy như bay lên Khai Quốc Tự, cận vệ cái gì đều để ở dưới núi, một mình hắn đi lên. Nơi thường hẹn hò của hai người từ sớm đã đứng đó một thân ảnh mỹ lệ.
Elina mặc trên người một chiếc giao lĩnh màu lam, bên dưới quấn thường màu tím, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc đối khâm, mái tóc dài đen tuyền được xõa dài khẽ bay trong gió tựa như một nàng tiên nữ giáng trần.
- Elina!
Lý Anh Tú xuống ngựa từ xa liền kêu gọi. Elina khẽ quay người lại đối với hắn mỉm cười. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là sao hắn lại cảm thấy nụ cười này có vấn đề đây?
- Nàng đến từ bao giờ? Sao lại không nói trước với ta.
Lý Anh Tú vui vẻ hỏi, trên gương mặt tràn đầy vẻ hành phúc. Elina nghiêng đầu nhìn thật sâu vào mắt hắn như muốn nhìn rõ từng cử chỉ của khuôn mặt người trước mặt mình. Lý Anh Tú phì cười nói.
- Sao lại nhìn ta như vậy? Bộ trên mặt ta có hoa hay sao?
Elina lắc đầu chợt mở miệng.
- Ta phải gọi chàng là Lý Anh Tú hay Thiếu úy đại nhân, hay là Đại Việt quốc vương, Thừa Mệnh hoàng đế đây?
Từng chữ trong miệng Elina phát ra như tiếng sét đánh ngang tai Lý Anh Tú. Hắn sững sờ nhìn nàng, trên gương mặt hững hờ như phủ một tầng băng lạnh. Nàng biết, nàng đã biết hắn giấu đi thân phận.
- Nàng đã biết?
Lý Anh Tú đắng chát trong lòng, hắn biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, hắn vốn định sẽ nói cho nàng nhưng không ngờ Elina lại phát giác ra trước. Elina vẫn hờ hững nói.
- Ta đến Đại Việt sớm hơn dự định, vốn muốn để cho chàng một điều bất ngờ, không ngờ chàng lại cho ta bất ngờ trước tiên.
Lý Anh Tú vội nói.
- Elina, thực sự ta không cố ý giấu giếm nàng, vốn ta định lần này sẽ cùng nàng nói rõ, nhưng không ngờ nàng đã biết trước. Thực sự, ta không có ý đồ xấu.
- Như vậy cha ta hẳn cũng biết thân phận của chàng đi.
Thông minh như Elina làm sao không nghĩ đến, số lần Pavong gặp Thừa Mệnh hoàng đế rất nhiều, sau đó lại là lần nàng dẫn hắn đến thương hội gặp Pavong. Hai người này nhất định nhận biết, vậy mà cuối cùng lại liên kết lại lừa dối nàng. Nghĩ đến đây trong lòng Elina không khỏi cảm thấy giận dỗi, giận cả lão cha đang ngồi uống trà ở quê nhà.
Trên gương mặt Elina phủ lên một tầng sương lạnh lùng nói.
- Anh Tú, ta nghĩ ta và chàng khả năng không hợp. Chúng ta đến đây liền chấm dứt đi.
“Đinh, chúc mừng ký chủ phát hiện ra danh nhân ẩn tàng Ninh Hữu Hưng”.
Ninh Hữu Hưng: Ổng tổ nghề mộc, đại thần dưới triều Đinh Tiên Hoàng. Tư chất (B???). Kỹ năng: Chế tạo.
Chế tạo: Người này sở hữu khả năng tưởng tượng siêu việt, có thể chế tạo ra những đồ vật hữu ích.
Đúng vậy, ít người biết rằng Ninh Hữu Hưng chính là quan đại thần dưới thời Đinh Tiên Hoàng, là ông tổ của nghề mộc Việt quốc. Ninh Hữu Hưng tiền thời được giao phụ trách quân dân lục phủ trong việc xây dựng kinh đô Hoa Lư, được suy tôn là Lão La đại thần. Bởi vậy vừa gặp Lý Anh Tú liền muốn lôi kéo Ninh Hữu Hưng đến Công bộ, nơi đó có các thợ nghề giỏi, tài năng của Ninh Hữu Hưng cũng sẽ có điều kiện tốt nhất để bồi dưỡng.
- Trẫm muốn thành lập nên một cơ quan báo chí.
Lý Anh Tú nhắc đến Ninh Hữu Hưng lại đưa ra vấn đề thành lập báo chí với Lữ Gia, sợ Lữ Gia không hiểu hắn lại nói thêm.
- Báo chí tức là một loại văn bản, thư loại, sách bên trong đó ghi các thông tin, sự kiện diễn ra trong ngày, hoặc cũng có thể in trên đó chính sách của triều đình, bán ra rộng rãi cho dân chúng đọc.
- Tức là để cho dân chúng càng dễ dàng tiếp cận những tin tức hơn?
Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng, mặc dù Lý Anh Tú nói không rõ ràng nhưng Lữ Gia lập tức hiểu được đại khái. Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, một mặt vừa để dân chúng tiếp cận thông tin, vừa giúp triều đình dễ dàng triển khai các chính sách hơn. Mặt khác nữa thông qua báo chí triều đình có thể dẫn dắt được dư luận của dân chúng.
Làm người hiện đại Lý Anh Tú càng biết rõ lợi hại của dư luận, đặc biệt là trong thời kỳ diễn biến hòa bình diễn ra nhan nhãn thì vai trò của báo chí, tuyên giáo lại đặc biệt quan trọng. Hồ chủ tịch từng nói nhà báo là chiến sĩ, cây bút, trang giấy chính là vũ khí của họ: “Nay ở trong thơ cần có thép, nhà thơ cũng phải biết xung phong”.
Thực ra cổ nhân cũng thừa biết được tầm quan trọng của văn chương. Quan niệm của những Nho gia trung đại chính là “văn dĩ tải đạo” tức trong lời văn chứa được đạo lý, như Nguyễn Đình Chiểu viết: “Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm, đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”. Bọn hắn biết dùng văn chương để vạch mặt, thức tỉnh con người, thế nhưng giới hạn bởi tầm nhìn, điều kiện kỹ thuật và dân trí lúc đó bọn hắn cũng không nghĩ phổ biến những văn chương của mình ra toàn quốc, cùng lắm chỉ là in vài tập sách mang bán ở vài tiệm.
Lữ Gia nghe Lý Anh Tú nói như vậy cũng rõ ràng tầm quan trọng của cái gọi là báo chí, thế nhưng để thực hiện báo chí còn một thứ rào cản quan trọng. Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu thực hiện kế hoạch của bệ quả thực là ích cho thiên hạ, thế nhưng cần lượng giấy rất lớn, chúng ta sản xuất ra không đủ giấy để có thể phổ biến khắp thiên hạ.
Công nghệ sản xuất giấy của Đại Việt và Bắc quốc thực sự không khác nhau là mấy, giấy được tạo từ vải vụn hoặc vỏ cây, chế tác thủ công nên chế tác rất khó khăn, giá thành cao. Đại Việt hiện tại có một xưởng giấy, là công trình hệ thống nên được buff tốc độ sản xuất, giá thành giảm hơn, nhưng nếu muốn sản xuất báo chí thì xa xa vẫn còn chưa đủ. Lý Anh Tú chợt nghĩ đến bên trong đại sứ quán, hẳn là có bán công nghệ tạo giấy đi. Tuy nhiên hiện tại nghèo, Lý Anh Tú cũng không vội. Lý Anh Tú nói.
- Việc giấy Trẫm sẽ giải quyết, trước mắt Trẫm lên kế hoạch là như vậy, sang năm chắc chắn sẽ thực hiện. Khanh trở về thông báo với Hàn Lâm viện và Quốc Tử Giám lựa chọn nhân sĩ, bảo bọn hắn luyện viết một chút. Báo chí là thứ viết cho dân chúng đọc, bởi vậy bọn hắn không cần viết dông dài hoa mỹ, càng phải viết rõ ràng, cô đọng và dễ hiểu. Hơn nửa cũng tuyển từ trong dân gian một nhóm người đến bồi dưỡng, những người này phải viết thạo, lại nắm bắt nhanh tin tức. Trẫm sẽ để Ám bộ hiệp trợ khanh, tìm Trần Thủ Độ nói việc này một chút.
- Thần tuân chỉ.
Lữ Gia thật có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, hắn rõ ràng chỉ là một thượng thư lại bộ thôi, thế mà việc gì cũng kéo đến hắn, Lữ Gia than thở bộ xương già này của hắn không biết dùng được bao lâu đây. Nhìn lại Phạm Tu mới thật là sung sướng, Phạm Tu hiện tại chỉ cần đúng giờ đến Diễn Võ trường liền có thể, Lữ Gia cũng nãy ra ý định từ quan đây.
Muốn làm báo chí cũng không phải đơn giản giống như trong những truyện xuyên không như vậy, nhất là trong thời đại phương tiện liên lạc, giao thông còn lạc hậu, việc chuyển tin tức càng khó khăn. Chưa kể đến kỹ thuật, số vốn bỏ ra cũng vô cùng lớn, muốn chuẩn bị đưa ra một loại hình đọc mới còn cần phải chờ dân chúng tiếp nhận nữa. Không có ba, năm tháng, tuyệt đối không thể làm ra một tờ báo hoàn chỉnh. Lý Anh Tú dự định trước tiên sẽ thí điểm ở Thăng Long, sau đó mới từ từ mở rộng, đồng thời cũng phải phân chia tờ báo của từng địa phương để tránh việc thông tin chậm trễ, kém thu hút người đọc. Để báo chí có thể phổ biến rộng khắp còn cần phải có thời gian. Lý Anh Tú đương nhiên muốn Đại Việt phát triển về kinh tế, văn hóa, xã hội, quân sự, chính trị nhưng mọi thứ đều không được quá gấp gáp. Nếu phát triển quá nhanh Đại Việt căn cơ không vững rất dễ dẫn đến khủng hoảng, tựa như một cái bong bóng căng phồng lên hết cỡ liền vỡ tan tành như vậy.
Lý Anh Tú để Lữ Gia rời đi, không bao lâu viên Bách Hộ liền đi vào dâng lên cho hắn một bức thư nói.
- Bẩm bệ hạ, có thư từ Elina tiểu thư gửi đến.
Lý Anh Tú vừa nghe viên Bách hộ nói thế liền vui mừng, cầm lấy thư đọc nội dụng Lý Anh Tú càng vui vẻ hơn. Elina vậy mà đã đến Thăng Long, nàng hẹn hắn buổi chiều trên núi Khai quốc tự đây.
Lý Anh Tú đi đến chuồng ngựa, Song Vỹ Hồng được nuôi ở nơi này, bởi Lý Anh Tú công việc bận rộn nên cũng không có nhiều thời gian cưỡi Song Vỹ Hồng ra ngoài. Vừa thấy Lý Anh Tú Song Vỹ Hồng lập tức phấn khích hí lên vài tiếng. Lý Anh Tú mỉm cười vuốt ve bờm của nó nói.
- Hôm qua đi như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp nữ chủ nhân của ngươi. Thích chứ?
Song Vỹ Hồng lập tức hí lên vài tiếng gật gù đầu hưởng ứng. Lý Anh Tú cưỡi Song Vỹ Hồng chạy như bay lên Khai Quốc Tự, cận vệ cái gì đều để ở dưới núi, một mình hắn đi lên. Nơi thường hẹn hò của hai người từ sớm đã đứng đó một thân ảnh mỹ lệ.
Elina mặc trên người một chiếc giao lĩnh màu lam, bên dưới quấn thường màu tím, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc đối khâm, mái tóc dài đen tuyền được xõa dài khẽ bay trong gió tựa như một nàng tiên nữ giáng trần.
- Elina!
Lý Anh Tú xuống ngựa từ xa liền kêu gọi. Elina khẽ quay người lại đối với hắn mỉm cười. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là sao hắn lại cảm thấy nụ cười này có vấn đề đây?
- Nàng đến từ bao giờ? Sao lại không nói trước với ta.
Lý Anh Tú vui vẻ hỏi, trên gương mặt tràn đầy vẻ hành phúc. Elina nghiêng đầu nhìn thật sâu vào mắt hắn như muốn nhìn rõ từng cử chỉ của khuôn mặt người trước mặt mình. Lý Anh Tú phì cười nói.
- Sao lại nhìn ta như vậy? Bộ trên mặt ta có hoa hay sao?
Elina lắc đầu chợt mở miệng.
- Ta phải gọi chàng là Lý Anh Tú hay Thiếu úy đại nhân, hay là Đại Việt quốc vương, Thừa Mệnh hoàng đế đây?
Từng chữ trong miệng Elina phát ra như tiếng sét đánh ngang tai Lý Anh Tú. Hắn sững sờ nhìn nàng, trên gương mặt hững hờ như phủ một tầng băng lạnh. Nàng biết, nàng đã biết hắn giấu đi thân phận.
- Nàng đã biết?
Lý Anh Tú đắng chát trong lòng, hắn biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, hắn vốn định sẽ nói cho nàng nhưng không ngờ Elina lại phát giác ra trước. Elina vẫn hờ hững nói.
- Ta đến Đại Việt sớm hơn dự định, vốn muốn để cho chàng một điều bất ngờ, không ngờ chàng lại cho ta bất ngờ trước tiên.
Lý Anh Tú vội nói.
- Elina, thực sự ta không cố ý giấu giếm nàng, vốn ta định lần này sẽ cùng nàng nói rõ, nhưng không ngờ nàng đã biết trước. Thực sự, ta không có ý đồ xấu.
- Như vậy cha ta hẳn cũng biết thân phận của chàng đi.
Thông minh như Elina làm sao không nghĩ đến, số lần Pavong gặp Thừa Mệnh hoàng đế rất nhiều, sau đó lại là lần nàng dẫn hắn đến thương hội gặp Pavong. Hai người này nhất định nhận biết, vậy mà cuối cùng lại liên kết lại lừa dối nàng. Nghĩ đến đây trong lòng Elina không khỏi cảm thấy giận dỗi, giận cả lão cha đang ngồi uống trà ở quê nhà.
Trên gương mặt Elina phủ lên một tầng sương lạnh lùng nói.
- Anh Tú, ta nghĩ ta và chàng khả năng không hợp. Chúng ta đến đây liền chấm dứt đi.
/299
|