Pavong nhìn hai mươi chiến thuyền Đại Việt dàn trận phía trước đội thuyền Bravia lại không hề yếu thế một chút nào. Trên lâu thuyền các binh sĩ y giáp sạch sẽ, cánh cung kéo căng sẵn sàng lâm trận bất cứ lúc nào, tuyệt nhiên đối với những chiến hạm lớn hơn bọn họ rất nhiều không có một chút sợ hãi. Ngược lại những binh sĩ Bravia không khỏi dựng tóc gáy khi bị những thủy binh này nhìn chằm chằm vào. Pavong không khỏi có sự tôn trọng nhất định với những binh sĩ này, rõ ràng Đại Việt sở hữu lực lượng quân sự mạnh hơn các nước chung quanh khá nhiều. Pavong đi lên phía trước mũi thuyền hô to.
- Ta là thân vương của vương quốc Bravia. Chúng ta đem theo quốc thư của quốc vương đến dâng cho quốc vương Đại Việt để tò lòng hữu nghị. Xin hỏi vị tướng quân nào chỉ huy đội tàu phía trước?
Lâu thuyền tách đội hình đi lên phía trước một chút, Yết Yêu thần mặc Sơn Văn giáp, phi phong bay phấp phới phía sau đi lên trước mũi thuyền. Pavong nhìn thấy Yết Kiêu đôi mắt không khỏi sáng lên. Tráng sĩ quốc vương vệ đội, hay cận vệ của Hoa Hồng Đen thương hội Pavong đã thấy nhiều lắ, nhưng khôi ngô, tuấn tú như Yết Kiêu lại lác đác chỉ có vài người mà thôi.
- Võ úy Bắc Hải thủy sư Yết Kiêu. Nhiệm vụ của chúng ta là đón tiếp đưa các đoàn sứ thần vào bờ.
Yết Kiêu dõng dạt nói. Pavong vừa nhìn Yết Kiêu đã rất có hảo cảm cũng khách khí nói.
- Vậy phiền tướng quân dẫn đường rồi.
- Khách khí.
Yết Kiêu nói ngắn gọn liền hạ lệnh cho các thuyền quay đầu, binh lính cũng giải trừ trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Binh lính Bravia không khỏi thở phào một hơi, đám người Đại Việt này quá đáng sợ rồi. Hai chiếc Lâu thuyền đi dẫn đường đằng trước, Mông Đồng thuyền cùng các thuyền chiến hai cột buồm hộ vệ hai bên, dẫn đường đưa đội tàu Bravia vào đến cảng thị.
Cảng thị An Bang gần đây vô cùng nhộn nhịp, thuyền đậu tại bến lúc nào cũng gần một trăm chiếc, có đến từ các gia tộc đảo Sắt, có đến từ các thương nhân ngoại lai, có từ các tiểu quốc duyên hải. Bọn họ mong muốn được dẫn kiến đến Thăng Long gặp hoàng đế bệ hạ, tuy nhiên ở Thăng Long vẫn chưa phê chuẩn nên một mực phải dừng tại An Bang. Các thương nhân đánh hơi cơ hội làm ăn rất nhanh, ra sức làm thịt đám người ngoại quốc này, vậy mà đám người ngoại quốc cũng rất vui vẻ bị làm thịt. Phải biết đặc sản của Đại Việt rất phong phú, đặc biệt khi lên đến thời đại Lý-Trần chất lượng của đồ gốm, vải vóc, tơ lụa được nâng lên một tầm cao mới, chất lượng vậy mà hơn hẳn tơ lụa đến từ Đông Tấn hoàng triều hoặc các quốc gia phương Đông phía Nam, giá cả cũng “khá rẻ” khia mua qua thương nhân Ả Rập. Chỉ trong vòng hai ngày tơ lụa cùng đồ gốm tại An Bang xem như bị cháy hàng, nếu không phải triều đình quản chế bán hương liệu thì tuyệt đối cũng sẽ bị sạch hàng ngay.
Hàng hóa lập tức được vận từ Thăng Long và Giác Long đến theo hai đường hải-bộ, thương nhân cả nước hầu như tập trung đến đây, bởi vậy An Bang hiện tại tồn tại một khung cảnh phồn vinh chưa từng có, không có chút gì là một thành thị mới trải qua chiến tranh. Phòng trọ, khách điếm bên trong An Bang cũng bị bao hết, Tinh Thiều vậy mà mở ra Cổ Bảo cho thuê với giá cao, nhưng sứ thần đến sau không có chỗ ở đành phải chấp nhận giá cao mà ở Cổ Bảo, ngược lại Tinh Thiều cũng cho người sửa sang Cổ Bảo rất sạch sẽ, dịch vụ cũng tương đương xứng với tầm giá.
Pavong nhìn khung cảnh sầm uất của An Bang cũng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một tòa cảng thị nhỏ vậy mà mức độ sầm uất có thể so sánh với một tòa thành thị cỡ trung. Hắc Mộc lãnh địa Pavong cũng có biết đến, chỉ là một lãnh địa khá hoang sơ, vậy mà nằm trong tay Đại Việt chỉ mấy tháng lại có thể thay da đổi thịt đến như vậy. Đối với Thừa Mệnh hoàng đế Pavong không khỏi đánh giá cao lên một tầng, thậm chí còn ngầm so sánh với Nikolai đệ tứ.
Lần lượt các tàu đều cập vào bến, một toán binh sĩ Hải Đông quân liền chạy ra đón tiếp. Dẫn đầu là một viên Bách hộ hướng Yết Kiêu chào quân lễ.
- Bái kiến Yết Kiêu Võ úy.
Yết Kiêu là cả một cái tên, không phải là họ. Lý Anh Tú cũng muốn đổi cho Yết Kiêu một cái tên khác, dù sao yết kiêu là tên một loài chó săn đại biểu cho thân phận nô bộc thế nhưng Yết Kiêu nhất quyết không đồng ý nên Lý Anh Tú cũng đành thôi, dù sao năm xưa Yết Kiêu thà không lấy quận chúa chứ nhất quyết không đổi tên đấy. Yết Kiêu là một người rất có chủ kiến, cũng rất kiên quyết, một khi đã quyết định gì thì tốn sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.
Yết Kiêu gật đầu đối với Bách hộ nói.
- Đây là thân vương của Baravia vương quốc đến nước ta đi sứ, để người đón tiếp một chút.
Viên Bách hộ liền quay sang với Pavong dùng tiếng bản địa nói.
- Kính chào thân vương, xin ngài làm theo quy định, chỉ có thể mang hai mươi binh sĩ vũ trang đi vào thành. An toàn của ngài Đại Việt chúng ta sẽ hoàn toàn phụ trách.
- Cái gì? Ngươi dám vũ nhục Bravia vương quốc sao?
Pavong chưa lên tiếng viên tùy tướng bên cạnh đã phản ứng. Bọn hắn là người của Bravia vương quốc, dù đi đến đâu cũng được trọng thị, nào có lý thân vương của họ chỉ được mang hai mươi binh sĩ đi cùng, đối với bọn hắn chính là vũ nhục. Pavong nghe cũng có chút không thoải mái. Bách hộ cũng vô cùng kiên quyết nói.
- Xin lỗi, đây là quy định, các ngài có thể yên tâm về an toàn của thân vương.
Đây không phải là vấn đề an toàn, đây là vấn đề mặt mũi. Pavong ngăn cản viên tùy tướng nói tiếng liền hướng viên Bách hộ hỏi.
- Có thể cho ta biết vì sao chỉ có thể đem hai mươi người không?
Viên Bách hộ dõng dạt trả lời.
- Phù sứ nói An Bang vừa mới trải qua chiến tranh, khắp nơi đều phải đề phòng. Hiện tại các sứ thần từ khắp nơi đến không khỏi dễ gây hiềm khích lẫn nhau, mang quá nhiều binh lính sẽ dễ dẫn đến bạo loạn, ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhân dân. Mong thân vương có thể lý giải.
Phavong gật đầu nói.
- Ta có thể hiểu cho phủ sứ, nhưng dù gì ta cũng là một thân vương của một quốc gia. Bravia tuy không lớn nhưng cũng có tiếng nói tại khu vực. Ta muốn mang theo hai trăm binh sĩ. Có thể chứ?
Bách hộ tỏ vẻ khó khăn. Yết Kiêu liền nói.- Ngươi trở về bẩm báo lại với phủ sứ xem ý của thế nào?
- Tuân lệnh Võ úy.
Viên Bách hộ chạy đi một lát liền trở về nói.
- Phủ sứ đồng ý với ý kiến của thân vương, mời ngài vào thành, bọn ta sẽ đi trước dẫn đường.
Tinh Thiều cũng suy nghĩ qua thực ra quy định cũng chỉ là dằn mặt các sứ giả đế từ các quốc gia, lãnh địa mà thôi. Bravia là nước đặt quan hệ đầu tiên với Đại Việt thông qua Hoa Hồng Đen thương hội, cũng rất có máu mặt, đương nhiên có thể ưu tiên một chút.
Một cỗ xe ngựa liền được đưa đến chở Pavong đi. Theo sau là hai trăm binh sĩ thuộc quốc vương vệ đội tiến vào thành. Pavong vén màn xe nhìn quá cửa sổ ngắm tòa thành thị kỳ lạ này. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, phương Đông, phương Tây đều có, nhưng Đại Việt lại mang một bản sắc rất kỳ lạ, một nét rất riêng, vừa cổ kính lại vừa quý phái, trang nhã.
Pavong vào thành liền đi thẳng một mạch đến trụ sở của Hoa Hồng Đen thương hội. Swits vừa nhìn thấy Pavong vội vàng cúi người chào.
- Bái kiến hội trưởng đại nhân.
Pavong gật đầu hỏi.
- Elina nha đầu đâu rồi?
- Bẩm hội trưởng, phó hội trưởng đã đi đến Thăng Long, gần nhất gửi đến tin tức phó hội trưởng đã đến xứ Giác Long rồi.
Swits cung kính nói, trước mặt vị hội trưởng này quả thức hắn không phải là gì cả. Pavong khẽ cười lắc lắc đầu.
- Nha đầu này đúng thật là không ở yên một chỗ.
Nói rồi hắn nghiêm mặt nói.
- Quốc vương phái ta lần này đi sứ đến Đại Việt, ta muốn hiểu quốc gia này thêm một chút, ngươi nói hiểu biết của ngươi về nơi này thử xem.
Swits suy nghĩ một chút liền cung kính nói.
- Bẩm hội trưởng đại nhân, thời gian của thuộc hạ ở đây không nhiều nhưng cảm thấy Đại Việt có một nền văn hóa rất đồ sộ, có thể đã có lịch sử ngàn năm. Tuy bọn hắn tự xưng là đại quốc phía Đông nhưng thuộc hạ lại cảm thấy bọn hắn giống hoàng tộc lưu vong hơn, do đó tuy có một bề dày nội lực nhưng thực lực hiện tại của Đại Việt còn khá yếu kém, nếu không bọn hắn đã dễ dàng đập tan được Crow công tước ngay tại An Bang rồi.
Pavong khẽ vuốt cằm suy nghĩ nói.
- Ngươi cảm thấy nếu vương quốc ta động binh với Đại Việt thì phần thắng sẽ như thế nào.
Swits nghe vậy liền tỏ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu, sự giàu có của Đại Việt ai mà chả đỏ mắt chứ. Nhưng hắn lại nói.
- Thuộc hạ cho rằng chúng ta sẽ thắng, nhưng sẽ thắng rất thảm và nơi này tuyệt đối sẽ không phục tùng sự cai trị của chúng ta.
Pavong hứng thú hỏi.
- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Swits nói.
- Như thuộc hạ nói, thực lực hiện tại của Đại Việt so ra kém Bravia rất nhiều, tuy nhiên quân đội Đại Việt có thể gây thiệt hại rất lớn cho quân viễn chinh, tấm gương chính là liên quân của Crow công tước. Dân chúng Đại Việt vô cùng sùng bái bệ hạ của họ, chỉ kém tôn Thừa Mệnh hoàng đế thành thánh mà thôi. Bọn họ sẽ đấu tranh rất bền bỉ, sẽ không chịu khuất phục với bất kì người nào.
Pavong có điều suy nghĩ thầm nói.
- Xem ra quốc vương của chúng ta cần thay đổi đối sách với Đại Việt a.
- Ta là thân vương của vương quốc Bravia. Chúng ta đem theo quốc thư của quốc vương đến dâng cho quốc vương Đại Việt để tò lòng hữu nghị. Xin hỏi vị tướng quân nào chỉ huy đội tàu phía trước?
Lâu thuyền tách đội hình đi lên phía trước một chút, Yết Yêu thần mặc Sơn Văn giáp, phi phong bay phấp phới phía sau đi lên trước mũi thuyền. Pavong nhìn thấy Yết Kiêu đôi mắt không khỏi sáng lên. Tráng sĩ quốc vương vệ đội, hay cận vệ của Hoa Hồng Đen thương hội Pavong đã thấy nhiều lắ, nhưng khôi ngô, tuấn tú như Yết Kiêu lại lác đác chỉ có vài người mà thôi.
- Võ úy Bắc Hải thủy sư Yết Kiêu. Nhiệm vụ của chúng ta là đón tiếp đưa các đoàn sứ thần vào bờ.
Yết Kiêu dõng dạt nói. Pavong vừa nhìn Yết Kiêu đã rất có hảo cảm cũng khách khí nói.
- Vậy phiền tướng quân dẫn đường rồi.
- Khách khí.
Yết Kiêu nói ngắn gọn liền hạ lệnh cho các thuyền quay đầu, binh lính cũng giải trừ trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Binh lính Bravia không khỏi thở phào một hơi, đám người Đại Việt này quá đáng sợ rồi. Hai chiếc Lâu thuyền đi dẫn đường đằng trước, Mông Đồng thuyền cùng các thuyền chiến hai cột buồm hộ vệ hai bên, dẫn đường đưa đội tàu Bravia vào đến cảng thị.
Cảng thị An Bang gần đây vô cùng nhộn nhịp, thuyền đậu tại bến lúc nào cũng gần một trăm chiếc, có đến từ các gia tộc đảo Sắt, có đến từ các thương nhân ngoại lai, có từ các tiểu quốc duyên hải. Bọn họ mong muốn được dẫn kiến đến Thăng Long gặp hoàng đế bệ hạ, tuy nhiên ở Thăng Long vẫn chưa phê chuẩn nên một mực phải dừng tại An Bang. Các thương nhân đánh hơi cơ hội làm ăn rất nhanh, ra sức làm thịt đám người ngoại quốc này, vậy mà đám người ngoại quốc cũng rất vui vẻ bị làm thịt. Phải biết đặc sản của Đại Việt rất phong phú, đặc biệt khi lên đến thời đại Lý-Trần chất lượng của đồ gốm, vải vóc, tơ lụa được nâng lên một tầm cao mới, chất lượng vậy mà hơn hẳn tơ lụa đến từ Đông Tấn hoàng triều hoặc các quốc gia phương Đông phía Nam, giá cả cũng “khá rẻ” khia mua qua thương nhân Ả Rập. Chỉ trong vòng hai ngày tơ lụa cùng đồ gốm tại An Bang xem như bị cháy hàng, nếu không phải triều đình quản chế bán hương liệu thì tuyệt đối cũng sẽ bị sạch hàng ngay.
Hàng hóa lập tức được vận từ Thăng Long và Giác Long đến theo hai đường hải-bộ, thương nhân cả nước hầu như tập trung đến đây, bởi vậy An Bang hiện tại tồn tại một khung cảnh phồn vinh chưa từng có, không có chút gì là một thành thị mới trải qua chiến tranh. Phòng trọ, khách điếm bên trong An Bang cũng bị bao hết, Tinh Thiều vậy mà mở ra Cổ Bảo cho thuê với giá cao, nhưng sứ thần đến sau không có chỗ ở đành phải chấp nhận giá cao mà ở Cổ Bảo, ngược lại Tinh Thiều cũng cho người sửa sang Cổ Bảo rất sạch sẽ, dịch vụ cũng tương đương xứng với tầm giá.
Pavong nhìn khung cảnh sầm uất của An Bang cũng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một tòa cảng thị nhỏ vậy mà mức độ sầm uất có thể so sánh với một tòa thành thị cỡ trung. Hắc Mộc lãnh địa Pavong cũng có biết đến, chỉ là một lãnh địa khá hoang sơ, vậy mà nằm trong tay Đại Việt chỉ mấy tháng lại có thể thay da đổi thịt đến như vậy. Đối với Thừa Mệnh hoàng đế Pavong không khỏi đánh giá cao lên một tầng, thậm chí còn ngầm so sánh với Nikolai đệ tứ.
Lần lượt các tàu đều cập vào bến, một toán binh sĩ Hải Đông quân liền chạy ra đón tiếp. Dẫn đầu là một viên Bách hộ hướng Yết Kiêu chào quân lễ.
- Bái kiến Yết Kiêu Võ úy.
Yết Kiêu là cả một cái tên, không phải là họ. Lý Anh Tú cũng muốn đổi cho Yết Kiêu một cái tên khác, dù sao yết kiêu là tên một loài chó săn đại biểu cho thân phận nô bộc thế nhưng Yết Kiêu nhất quyết không đồng ý nên Lý Anh Tú cũng đành thôi, dù sao năm xưa Yết Kiêu thà không lấy quận chúa chứ nhất quyết không đổi tên đấy. Yết Kiêu là một người rất có chủ kiến, cũng rất kiên quyết, một khi đã quyết định gì thì tốn sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.
Yết Kiêu gật đầu đối với Bách hộ nói.
- Đây là thân vương của Baravia vương quốc đến nước ta đi sứ, để người đón tiếp một chút.
Viên Bách hộ liền quay sang với Pavong dùng tiếng bản địa nói.
- Kính chào thân vương, xin ngài làm theo quy định, chỉ có thể mang hai mươi binh sĩ vũ trang đi vào thành. An toàn của ngài Đại Việt chúng ta sẽ hoàn toàn phụ trách.
- Cái gì? Ngươi dám vũ nhục Bravia vương quốc sao?
Pavong chưa lên tiếng viên tùy tướng bên cạnh đã phản ứng. Bọn hắn là người của Bravia vương quốc, dù đi đến đâu cũng được trọng thị, nào có lý thân vương của họ chỉ được mang hai mươi binh sĩ đi cùng, đối với bọn hắn chính là vũ nhục. Pavong nghe cũng có chút không thoải mái. Bách hộ cũng vô cùng kiên quyết nói.
- Xin lỗi, đây là quy định, các ngài có thể yên tâm về an toàn của thân vương.
Đây không phải là vấn đề an toàn, đây là vấn đề mặt mũi. Pavong ngăn cản viên tùy tướng nói tiếng liền hướng viên Bách hộ hỏi.
- Có thể cho ta biết vì sao chỉ có thể đem hai mươi người không?
Viên Bách hộ dõng dạt trả lời.
- Phù sứ nói An Bang vừa mới trải qua chiến tranh, khắp nơi đều phải đề phòng. Hiện tại các sứ thần từ khắp nơi đến không khỏi dễ gây hiềm khích lẫn nhau, mang quá nhiều binh lính sẽ dễ dẫn đến bạo loạn, ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhân dân. Mong thân vương có thể lý giải.
Phavong gật đầu nói.
- Ta có thể hiểu cho phủ sứ, nhưng dù gì ta cũng là một thân vương của một quốc gia. Bravia tuy không lớn nhưng cũng có tiếng nói tại khu vực. Ta muốn mang theo hai trăm binh sĩ. Có thể chứ?
Bách hộ tỏ vẻ khó khăn. Yết Kiêu liền nói.- Ngươi trở về bẩm báo lại với phủ sứ xem ý của thế nào?
- Tuân lệnh Võ úy.
Viên Bách hộ chạy đi một lát liền trở về nói.
- Phủ sứ đồng ý với ý kiến của thân vương, mời ngài vào thành, bọn ta sẽ đi trước dẫn đường.
Tinh Thiều cũng suy nghĩ qua thực ra quy định cũng chỉ là dằn mặt các sứ giả đế từ các quốc gia, lãnh địa mà thôi. Bravia là nước đặt quan hệ đầu tiên với Đại Việt thông qua Hoa Hồng Đen thương hội, cũng rất có máu mặt, đương nhiên có thể ưu tiên một chút.
Một cỗ xe ngựa liền được đưa đến chở Pavong đi. Theo sau là hai trăm binh sĩ thuộc quốc vương vệ đội tiến vào thành. Pavong vén màn xe nhìn quá cửa sổ ngắm tòa thành thị kỳ lạ này. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, phương Đông, phương Tây đều có, nhưng Đại Việt lại mang một bản sắc rất kỳ lạ, một nét rất riêng, vừa cổ kính lại vừa quý phái, trang nhã.
Pavong vào thành liền đi thẳng một mạch đến trụ sở của Hoa Hồng Đen thương hội. Swits vừa nhìn thấy Pavong vội vàng cúi người chào.
- Bái kiến hội trưởng đại nhân.
Pavong gật đầu hỏi.
- Elina nha đầu đâu rồi?
- Bẩm hội trưởng, phó hội trưởng đã đi đến Thăng Long, gần nhất gửi đến tin tức phó hội trưởng đã đến xứ Giác Long rồi.
Swits cung kính nói, trước mặt vị hội trưởng này quả thức hắn không phải là gì cả. Pavong khẽ cười lắc lắc đầu.
- Nha đầu này đúng thật là không ở yên một chỗ.
Nói rồi hắn nghiêm mặt nói.
- Quốc vương phái ta lần này đi sứ đến Đại Việt, ta muốn hiểu quốc gia này thêm một chút, ngươi nói hiểu biết của ngươi về nơi này thử xem.
Swits suy nghĩ một chút liền cung kính nói.
- Bẩm hội trưởng đại nhân, thời gian của thuộc hạ ở đây không nhiều nhưng cảm thấy Đại Việt có một nền văn hóa rất đồ sộ, có thể đã có lịch sử ngàn năm. Tuy bọn hắn tự xưng là đại quốc phía Đông nhưng thuộc hạ lại cảm thấy bọn hắn giống hoàng tộc lưu vong hơn, do đó tuy có một bề dày nội lực nhưng thực lực hiện tại của Đại Việt còn khá yếu kém, nếu không bọn hắn đã dễ dàng đập tan được Crow công tước ngay tại An Bang rồi.
Pavong khẽ vuốt cằm suy nghĩ nói.
- Ngươi cảm thấy nếu vương quốc ta động binh với Đại Việt thì phần thắng sẽ như thế nào.
Swits nghe vậy liền tỏ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu, sự giàu có của Đại Việt ai mà chả đỏ mắt chứ. Nhưng hắn lại nói.
- Thuộc hạ cho rằng chúng ta sẽ thắng, nhưng sẽ thắng rất thảm và nơi này tuyệt đối sẽ không phục tùng sự cai trị của chúng ta.
Pavong hứng thú hỏi.
- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Swits nói.
- Như thuộc hạ nói, thực lực hiện tại của Đại Việt so ra kém Bravia rất nhiều, tuy nhiên quân đội Đại Việt có thể gây thiệt hại rất lớn cho quân viễn chinh, tấm gương chính là liên quân của Crow công tước. Dân chúng Đại Việt vô cùng sùng bái bệ hạ của họ, chỉ kém tôn Thừa Mệnh hoàng đế thành thánh mà thôi. Bọn họ sẽ đấu tranh rất bền bỉ, sẽ không chịu khuất phục với bất kì người nào.
Pavong có điều suy nghĩ thầm nói.
- Xem ra quốc vương của chúng ta cần thay đổi đối sách với Đại Việt a.
/299
|