Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, chỉ thấy trong khoảng không gian tối đen như mực ấy, giây phút này lại sáng hẳn lên, vô số vết nứt bị rách toạc ra, trong đó được bao phủ bởi tinh lực, chúng giống như từng ngọn đèn khiến nơi này sáng chói như ban ngày.
Còn ở chính giữa, một đôi cánh màu lam, cùng với sự tuôn vào của tinh lực, nhanh chóng ngưng tụ lại!
Thanh Lâm nghiến răng, ngưng tụ thế này không hề nhẹ nhàng gì so với sự tưởng tượng của cậu, khi nãy, nuốt quả cầu tinh lực vào trong bụng, bây giờ như muốn nổ tung ra vậy, nó đang điên cuồng quấy rối trong cơ thể cậu, nếu không phải thể chất của cậu ấy khỏe mạnh thì e là đã sớm bị tấn công đến thương tích đầy mình, thậm chí có khả năng bị nổ tan xác.
Nhưng mà, công sức bỏ ra và thành quả luôn là tỷ lệ thuận với nhau, sau khi phía sau lưng cậu ta mở ra, sau một tiếng đã hoàn toàn ngưng tụ ra thành một đôi cánh khổng lồ dài cỡ hai mét!
Trong khoảnh khắc ngưng tụ ấy, Thanh Lâm bỗng nhiên giương to đôi mắt ra nhìn, một luồng sáng bỗng xuất hiện, cậu ấy có thể cảm nhận được khi đôi cánh cứng cáp và khoảnh khắc khi sải cánh, cậu ta không chỉ có thể bay lượn, tất cả nguồn sức mạnh trong cơ thể còn được tăng gấp bội!
Nguồn sức mạnh lớn mạnh bỗng xuất hiện này khiến cho cả người Thanh Lâm căng phồng lên, có chút chịu không nổi, muốn dùng sức tung ra một cú đấm.
Nhưng mà, cậu ấy không làm như vậy, mà chỉ hít một hơi thật sâu, thu lại đôi cánh ấy, đồng thời lại lần nữa sử dụng băng tinh!
Mượn nguồn tinh lực ở nơi này ngưng tụ đôi cánh thứ hai!
Nỗi đau ấy, cậu ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, một chút đau khổ này đâu có đáng là gì chứ!
……
Vào lúc Thanh Lâm ngưng tụ đôi cánh thứ hai, các cao thủ mạnh nhất trong cung điện ấy hoàn toàn rơi vào trong trạng thái đờ đẫn kinh ngạc.
“Tên nhóc này...Yêu nghiệt! Yêu nghiệt mà!”
“Tinh lực chính là nguồn sức mạnh thông dụng trong nguyên tấm bản đồ, so với cái gọi là nguyên lực thuộc tính kia thì còn mạnh hơn rất nhiều, hấp thụ vào là việc vô cùng khó khăn, cho dù là bổn tôn, lúc tạo ra thuật đôi cánh thần này cũng đã phải hao tốn hết vài năm thời gian, lúc nãy khi tạo ra đôi cánh thứ nhất, vậy mà cậu ấy... chỉ vỏn vẹn cần một tiếng thôi!”
Đối với Thanh Lâm, hắn thực sự không còn lời nào để nói nữa, sự xuất hiện của lưỡi đao Hắc Trường khiến cho hắn có chút kinh ngạc, lôi điện nuốt chửng ở cánh cửa sương mù thứ ba càng khiến cho hắn thêm phần kinh ngạc...
Hiện nay, việc hấp thụ tinh lực một cách đên cuồng, hoàn toàn khiến cho hắn rơi vào trạng thái sợ hãi!
Với tư cách là cao thủ mạnh nhất của bản đồ cấp ba, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy qua người mạnh hơn hắn, trong đó, thậm chí còn có những cao thủ tuyệt đỉnh của bản đồ cấp bốn, bản đồ cấp năm, cho dù là những người được gọi là cao thủ “thần thánh” thì cũng chưa hẳn đã có khí khái như vậy, chưa hẳn đã có thực lực như thế, để có thể nhanh chóng hấp thụ tinh lực!
Nếu nói trước đây hắn chỉ có lòng “yêu mến người tài”, vậy thì giờ phút này, hắn hoàn toàn có ý định thu nhận Thanh Lâm vào làm đệ tử.
“Đây rốt cuộc là con nhà ai... Chẳng lẽ là... Bản đồ cấp sáu?”
Bản đồ cấp sáu, chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng cũng đủ để khiến cho cao thủ mạnh nhất của bản đồ cấp ba này thay đổi cách trò chuyện.
Hắn thở một hơi thật dài rồi tỏ vẻ đau lòng: “Thế nhưng nuốt chửng như vậy cũng không phải là một cách... Tinh lực của ta tuy không ít, nhưng đó cũng tương đối với tốc độ hấp thu trước đây của tên nhóc này đấy!”
...
Trong cánh cửa sương mù thứ tư, Thanh Lâm chịu đựng nỗi đau vô cùng đau đớn, nhưng trên gương mặt thanh tú ấy lại tỏ vẻ vô cùng phấn khởi.
Đôi cánh thứ hai ở phía sau lưng cậu ta cũng đang chuyển biến dần trở nên cứng cáp, mà từ giờ phút này cách lúc ngưng tụ thành đôi cánh thứ nhất đã trải qua ba ngày.
“Phép thuật Thần Dực này, tuy rằng thực lực tăng lên đáng sợ, nhưng phải dùng tinh lực để phụ trợ, nếu không phải ngươi có loại phép thuật của Băng Tinh này, e rằng dù có được, ít nhất cũng phải hơn nhiều năm, thậm chí là hơn chục năm, mới có thể ngưng tụ được đôi cánh thứ nhất, còn về sau thì... chậc chậc, e là càng khó!” Đế Linh yên ổn ngồi trong đan điền của Thanh Lâm, lắc đầu nói.
Thanh Lâm không nói gì, chỉ ngồi hấp thu lượng tinh lực dồi dào bất tận ấy.
Theo tính toán của cậu ta, số lượng tinh lực mình đã hấp thu trong khoảng thời gian này, đủ để ngưng tụ ra một quả quang cầu khiến cho cao thủ của cảnh giới Bổn Thần run rẩy.
Dưới tình trạng hấp thu thế này, bảy ngày cũng đã trôi qua, đôi cánh thứ hai của Thanh Lâm cuối cùng cũng đã ngưng tụ ra.
Lúc này, nếu cậu ấy giương toàn bộ bốn chiếc cánh ra thì thực lực sẽ lập tức tăng mạnh lên gấp hai lần!
Dưới tình trạng này, không cần dùng bất kì kỹ xảo ma kỹ nào, không dùng bất kỳ phép thuật nào, cũng đủ để Thanh Lâm đánh một trận với trung kỳ của cảnh giới Linh Đan! Nếu thêm vào hồng Thiên kiếp thì dù là hậu kỳ của cảnh giới Linh Đan cũng không phải là đối thủ của cậu ta.
Một nụ cười mỉm, một sự tự tin hiện lên trên gương mặt của Thanh Lâm, cậu ta tin rằng, tuy mình chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan, nhưng khi tổng hợp lại thực lực thì tuyệt đối có thể đấu một trận với kỳ đầu của cảnh giới Bổn Thần!
Vả lại, đây là dưới tình trạng không dùng Huyễn Lưu Tâm Yểm và xạ thần cung.
Thanh Lâm không hề do dự, lần nữa bắt đầu ngưng tụ đôi cánh thứ ba.
Sự nồng đậm của tinh lực ở chốn này thật khó có thể tưởng tượng được, không thể so sánh với Đông Thắng tinh, nếu không mượn cơ hội này cố gắng ngưng tụ một phen, e là ngày sau khó có thể gặp lại lần nữa.
“Phép thuật Thần Dực này, thực sự kinh người, nhưng những đôi cánh càng về sau thì sẽ càng khó ngưng tụ, tinh lực cần tới cũng sẽ phải càng lúc càng nhiều, đôi cánh thứ ba, e là phải cần nửa tháng mới có thể ngưng tụ ra.” Đế Linh thở dài nói.
Cần nửa tháng thời gian, Thanh Lâm không hề để ý, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, đừng nói là nửa tháng, cho dù là nửa năm, cậu ta cũng không hề có chút tiếc nuối.
Nghĩ đến việc đôi cánh thứ ba có thể tăng thực lực lên gấp bốn lần, cơ thể Thanh Lâm có chút run rẩy, nếu thực sự đi đến bước cùng, thì e là phải sử dụng pháp thuật và ma kỹ thì mới có thể đấu lại được với hậu kỳ của cảnh giới Linh Đan.
...
Thời gian trôi qua, dưới sự hấp thụ của Thanh Lâm, thời gian giống như nắm cát trong lòng bàn tay, từ từ trôi đi mất.
Trong bầu trời đầy sao tối đen lạnh buốt ấy, từng hạt tỏa ánh sáng lấp lánh, duy chỉ có bước vào bầu trời đầy sao mới có thể thấy rõ được những hạt sáng đếm không xuể ấy đều là tinh cầu!
Giờ phút nào đó---
“Ầm!”
Một quả tinh cầu bỗng nhiên nổ tung, bên trong loáng thoáng truyền ra một âm thanh thê lương, giống như là âm thanh của người chết, của bi ai phát ra vậy
Vụ nổ của tinh cầu này, nhất thời đã làm dấy lên một trận bão táp kinh thiên động địa trong bầu trời đầy sao.Thế nhưng, đối với bầu trời sao đầy sao bát ngát đó mà nói, cơn bão táp này, thực sự không đáng là gì cả...
“Nguyên Nguyệt tinh nổ rồi...”
Trong cung điện, những cao thủ mạnh ấy dường như có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trong bầu trời, trong khoảnh khắc tinh cầu nổ tung ấy, hắn ngẩng mạnh đầu lên, trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi đau xót xa.
“May là trên Nguyên Nguyệt tinh không còn sinh linh tồn tại, nhưng mà... Đây là tinh cầu mà ta hao tốn hết chục nghìn năm mới có thể ngưng tụ thành!”
“Tên khốn này chỉ với thời gian chưa đầy một tháng mà đã hút nổ tinh cầu mà ta phải tốn cả chục nghìn năm mới ngưng tụ ra được, thế...”
“Không thể tiếp tục như vậy được, lòng tham vô đáy, lòng tham vô đáy mà!”
“Quả hóa tôn, phép thuật Thần Dực, Nguyên Nguyệt tinh...”
“Nếu để ngươi tiếp tục như vậy, e rằng cái mạng già của bản tôn cũng sẽ phải thêm vào mất!”
“Bổn tôn cho ngươi vào vùng đất này, chẳng khác nào là mắt của con chó ta bị mù…và mắt ta cũng bị mù luôn ư!”
“Hả? Còn muốn ngưng tụ thêm đôi cánh thứ tư à? Mau cút ngay cho bổn tôn!”
Còn ở chính giữa, một đôi cánh màu lam, cùng với sự tuôn vào của tinh lực, nhanh chóng ngưng tụ lại!
Thanh Lâm nghiến răng, ngưng tụ thế này không hề nhẹ nhàng gì so với sự tưởng tượng của cậu, khi nãy, nuốt quả cầu tinh lực vào trong bụng, bây giờ như muốn nổ tung ra vậy, nó đang điên cuồng quấy rối trong cơ thể cậu, nếu không phải thể chất của cậu ấy khỏe mạnh thì e là đã sớm bị tấn công đến thương tích đầy mình, thậm chí có khả năng bị nổ tan xác.
Nhưng mà, công sức bỏ ra và thành quả luôn là tỷ lệ thuận với nhau, sau khi phía sau lưng cậu ta mở ra, sau một tiếng đã hoàn toàn ngưng tụ ra thành một đôi cánh khổng lồ dài cỡ hai mét!
Trong khoảnh khắc ngưng tụ ấy, Thanh Lâm bỗng nhiên giương to đôi mắt ra nhìn, một luồng sáng bỗng xuất hiện, cậu ấy có thể cảm nhận được khi đôi cánh cứng cáp và khoảnh khắc khi sải cánh, cậu ta không chỉ có thể bay lượn, tất cả nguồn sức mạnh trong cơ thể còn được tăng gấp bội!
Nguồn sức mạnh lớn mạnh bỗng xuất hiện này khiến cho cả người Thanh Lâm căng phồng lên, có chút chịu không nổi, muốn dùng sức tung ra một cú đấm.
Nhưng mà, cậu ấy không làm như vậy, mà chỉ hít một hơi thật sâu, thu lại đôi cánh ấy, đồng thời lại lần nữa sử dụng băng tinh!
Mượn nguồn tinh lực ở nơi này ngưng tụ đôi cánh thứ hai!
Nỗi đau ấy, cậu ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, một chút đau khổ này đâu có đáng là gì chứ!
……
Vào lúc Thanh Lâm ngưng tụ đôi cánh thứ hai, các cao thủ mạnh nhất trong cung điện ấy hoàn toàn rơi vào trong trạng thái đờ đẫn kinh ngạc.
“Tên nhóc này...Yêu nghiệt! Yêu nghiệt mà!”
“Tinh lực chính là nguồn sức mạnh thông dụng trong nguyên tấm bản đồ, so với cái gọi là nguyên lực thuộc tính kia thì còn mạnh hơn rất nhiều, hấp thụ vào là việc vô cùng khó khăn, cho dù là bổn tôn, lúc tạo ra thuật đôi cánh thần này cũng đã phải hao tốn hết vài năm thời gian, lúc nãy khi tạo ra đôi cánh thứ nhất, vậy mà cậu ấy... chỉ vỏn vẹn cần một tiếng thôi!”
Đối với Thanh Lâm, hắn thực sự không còn lời nào để nói nữa, sự xuất hiện của lưỡi đao Hắc Trường khiến cho hắn có chút kinh ngạc, lôi điện nuốt chửng ở cánh cửa sương mù thứ ba càng khiến cho hắn thêm phần kinh ngạc...
Hiện nay, việc hấp thụ tinh lực một cách đên cuồng, hoàn toàn khiến cho hắn rơi vào trạng thái sợ hãi!
Với tư cách là cao thủ mạnh nhất của bản đồ cấp ba, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy qua người mạnh hơn hắn, trong đó, thậm chí còn có những cao thủ tuyệt đỉnh của bản đồ cấp bốn, bản đồ cấp năm, cho dù là những người được gọi là cao thủ “thần thánh” thì cũng chưa hẳn đã có khí khái như vậy, chưa hẳn đã có thực lực như thế, để có thể nhanh chóng hấp thụ tinh lực!
Nếu nói trước đây hắn chỉ có lòng “yêu mến người tài”, vậy thì giờ phút này, hắn hoàn toàn có ý định thu nhận Thanh Lâm vào làm đệ tử.
“Đây rốt cuộc là con nhà ai... Chẳng lẽ là... Bản đồ cấp sáu?”
Bản đồ cấp sáu, chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng cũng đủ để khiến cho cao thủ mạnh nhất của bản đồ cấp ba này thay đổi cách trò chuyện.
Hắn thở một hơi thật dài rồi tỏ vẻ đau lòng: “Thế nhưng nuốt chửng như vậy cũng không phải là một cách... Tinh lực của ta tuy không ít, nhưng đó cũng tương đối với tốc độ hấp thu trước đây của tên nhóc này đấy!”
...
Trong cánh cửa sương mù thứ tư, Thanh Lâm chịu đựng nỗi đau vô cùng đau đớn, nhưng trên gương mặt thanh tú ấy lại tỏ vẻ vô cùng phấn khởi.
Đôi cánh thứ hai ở phía sau lưng cậu ta cũng đang chuyển biến dần trở nên cứng cáp, mà từ giờ phút này cách lúc ngưng tụ thành đôi cánh thứ nhất đã trải qua ba ngày.
“Phép thuật Thần Dực này, tuy rằng thực lực tăng lên đáng sợ, nhưng phải dùng tinh lực để phụ trợ, nếu không phải ngươi có loại phép thuật của Băng Tinh này, e rằng dù có được, ít nhất cũng phải hơn nhiều năm, thậm chí là hơn chục năm, mới có thể ngưng tụ được đôi cánh thứ nhất, còn về sau thì... chậc chậc, e là càng khó!” Đế Linh yên ổn ngồi trong đan điền của Thanh Lâm, lắc đầu nói.
Thanh Lâm không nói gì, chỉ ngồi hấp thu lượng tinh lực dồi dào bất tận ấy.
Theo tính toán của cậu ta, số lượng tinh lực mình đã hấp thu trong khoảng thời gian này, đủ để ngưng tụ ra một quả quang cầu khiến cho cao thủ của cảnh giới Bổn Thần run rẩy.
Dưới tình trạng hấp thu thế này, bảy ngày cũng đã trôi qua, đôi cánh thứ hai của Thanh Lâm cuối cùng cũng đã ngưng tụ ra.
Lúc này, nếu cậu ấy giương toàn bộ bốn chiếc cánh ra thì thực lực sẽ lập tức tăng mạnh lên gấp hai lần!
Dưới tình trạng này, không cần dùng bất kì kỹ xảo ma kỹ nào, không dùng bất kỳ phép thuật nào, cũng đủ để Thanh Lâm đánh một trận với trung kỳ của cảnh giới Linh Đan! Nếu thêm vào hồng Thiên kiếp thì dù là hậu kỳ của cảnh giới Linh Đan cũng không phải là đối thủ của cậu ta.
Một nụ cười mỉm, một sự tự tin hiện lên trên gương mặt của Thanh Lâm, cậu ta tin rằng, tuy mình chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan, nhưng khi tổng hợp lại thực lực thì tuyệt đối có thể đấu một trận với kỳ đầu của cảnh giới Bổn Thần!
Vả lại, đây là dưới tình trạng không dùng Huyễn Lưu Tâm Yểm và xạ thần cung.
Thanh Lâm không hề do dự, lần nữa bắt đầu ngưng tụ đôi cánh thứ ba.
Sự nồng đậm của tinh lực ở chốn này thật khó có thể tưởng tượng được, không thể so sánh với Đông Thắng tinh, nếu không mượn cơ hội này cố gắng ngưng tụ một phen, e là ngày sau khó có thể gặp lại lần nữa.
“Phép thuật Thần Dực này, thực sự kinh người, nhưng những đôi cánh càng về sau thì sẽ càng khó ngưng tụ, tinh lực cần tới cũng sẽ phải càng lúc càng nhiều, đôi cánh thứ ba, e là phải cần nửa tháng mới có thể ngưng tụ ra.” Đế Linh thở dài nói.
Cần nửa tháng thời gian, Thanh Lâm không hề để ý, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, đừng nói là nửa tháng, cho dù là nửa năm, cậu ta cũng không hề có chút tiếc nuối.
Nghĩ đến việc đôi cánh thứ ba có thể tăng thực lực lên gấp bốn lần, cơ thể Thanh Lâm có chút run rẩy, nếu thực sự đi đến bước cùng, thì e là phải sử dụng pháp thuật và ma kỹ thì mới có thể đấu lại được với hậu kỳ của cảnh giới Linh Đan.
...
Thời gian trôi qua, dưới sự hấp thụ của Thanh Lâm, thời gian giống như nắm cát trong lòng bàn tay, từ từ trôi đi mất.
Trong bầu trời đầy sao tối đen lạnh buốt ấy, từng hạt tỏa ánh sáng lấp lánh, duy chỉ có bước vào bầu trời đầy sao mới có thể thấy rõ được những hạt sáng đếm không xuể ấy đều là tinh cầu!
Giờ phút nào đó---
“Ầm!”
Một quả tinh cầu bỗng nhiên nổ tung, bên trong loáng thoáng truyền ra một âm thanh thê lương, giống như là âm thanh của người chết, của bi ai phát ra vậy
Vụ nổ của tinh cầu này, nhất thời đã làm dấy lên một trận bão táp kinh thiên động địa trong bầu trời đầy sao.Thế nhưng, đối với bầu trời sao đầy sao bát ngát đó mà nói, cơn bão táp này, thực sự không đáng là gì cả...
“Nguyên Nguyệt tinh nổ rồi...”
Trong cung điện, những cao thủ mạnh ấy dường như có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trong bầu trời, trong khoảnh khắc tinh cầu nổ tung ấy, hắn ngẩng mạnh đầu lên, trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi đau xót xa.
“May là trên Nguyên Nguyệt tinh không còn sinh linh tồn tại, nhưng mà... Đây là tinh cầu mà ta hao tốn hết chục nghìn năm mới có thể ngưng tụ thành!”
“Tên khốn này chỉ với thời gian chưa đầy một tháng mà đã hút nổ tinh cầu mà ta phải tốn cả chục nghìn năm mới ngưng tụ ra được, thế...”
“Không thể tiếp tục như vậy được, lòng tham vô đáy, lòng tham vô đáy mà!”
“Quả hóa tôn, phép thuật Thần Dực, Nguyên Nguyệt tinh...”
“Nếu để ngươi tiếp tục như vậy, e rằng cái mạng già của bản tôn cũng sẽ phải thêm vào mất!”
“Bổn tôn cho ngươi vào vùng đất này, chẳng khác nào là mắt của con chó ta bị mù…và mắt ta cũng bị mù luôn ư!”
“Hả? Còn muốn ngưng tụ thêm đôi cánh thứ tư à? Mau cút ngay cho bổn tôn!”
/157
|