Ánh sáng này lao ra, giống như muốn phá tan Thánh Dược sơn, phá tan trời đất, phá tan bầu trời bao la mờ mịt!
Thanh Lâm biến sắc, ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy ánh sáng chói lọi đó xông thẳng đến bầu trời, giống như là xuất hiện một vật kinh trời gì đó.
Cùng lúc đó, tay phải của cậu bỗng nhiên rung lên, cậu hoàn toàn không thể điều khiển, trong túi đựng đồ kia hình như có vật gì đó bị áp chế, đến nỗi muốn lao ra ngoài.
Dưới sự rung rẩy này, thậm chí chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.
“Không tốt!”
Yêu long Hắc Thiên vừa nhìn thấy vầng sáng ngút trời này, giống như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền biến đổi, liền quay đầu bỏ chạy.
“Ngươi dám chạy!”
Thần sắc Thanh Lâm lạnh lùng, lời nói lạnh lẽo, nâng roi Chí Tôn ở trong tay lên, lập tức muốn quất ra.
Thấy vậy, vẻ mặt của Yêu long Hắc Thiên trở nên đau khổ, cơ thể hắn không thể không ngừng lại, bởi đối với nó mà nói, ánh sáng kia hoàn toàn giống như là một loại tra tấn.
“Phanh!”
Cũng vào thời khắc này, chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm đột nhiên nứt ra, rồi một số lượng vật phẩm lớn liền bay ra.
Thanh Lâm nhướng mày, bàn tay lớn chộp tới, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đựng đồ mới ra, đồng thời, đem những vật phẩm kia thu trở về hết.
Nhưng mà trong những vật phẩm này, có hai thứ, làm cho con ngươi của Thanh Lâm hung hăng co rút lại một chút.
Đó là một cây viết cùng với một bức tranh.
Trên bức tranh đó, không có bất kỳ cái gì cả, một mảnh trống không, nhưng mà ánh sáng ngút trời là từ trên đó phát ra.
“Quả nhiên là nó... đây là tên hung thần!” Sắc mặt Yêu long Hắc Thiên khổ sợ, giống như là nhận ra vật kia vậy.
Viết và tranh này, Thanh Lâm đã sớm có được nó, nhưng không biết đó là gì, giờ phút này thấy trên mặt của Yêu long Hắc Thiên hiện lên vẻ mặt sầu khổ, cậu liền lạnh lùng hỏi: “Hai đồ vật này rốt cuộc là vật gì?”
“Ta không nói cho ngươi biết đâu!” Nghĩ đến tác dụng của hai đồ vật này, Yêu long Hắc Thiên đã cố lấy ra chút can đảm để nói.
Nhưng mà, sau khi Thanh Lâm vung roi Chí Tôn lên thì sự can đảm này, lập tức tan thành mây khói.
“Viết và tranh vẽ này chính là một thể, tên là... Họa Long Đồ.” Yêu long Hắc Thiên nói trong sự chua xót.
“Họa Long Đồ?” Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói.
“Ừ, vật ấy có thể đem tất cả con rồng mà nó nhìn thấy, vẽ lên trên đó, một khi vẽ ra thì con rồng đó sẽ giống hệt một con rồng phân thân ra vậy, khi chiến đấu thì có thể triệu hoán nó ra. Con rồng phân thân này có một nửa sức mạnh của rồng thật, cùng với toàn bộ thuật pháp, cũng giống như cây roi Chí Tôn kia, vật này cũng được ngưng tụ thành từ trời đất và hồng hoang, giống như là trời cao đặc biệt tạo ra nó để đối đầu với Long tộc ta vậy...” Yêu long Hắc Thiên nói.
“Quả nhiên là Họa Long Đồ!” Đế Linh kinh hô.
Thanh Lâm nhướng mày: “Ngươi cũng biết nó à?”
Đế Linh lắc đầu, nói: “Ta chỉ là nghe nói qua đồ vật này, nhưng chưa từng thấy qua nó bao giờ.”
“Long tộc quá mạnh, hơn nữa thiên phú lại cực cao, ta nghe đồn trên thế gian có Họa Long Đồ, giống như là trời cao sáng tạo ra vật này để áp chế Long tộc vậy, nhưng mà lúc ta còn sống, hoàn toàn chưa từng nghe nói có ai đạt được Họa Long Đồ cả, thậm chí rất nhiều người cũng nghi ngờ, rốt cuộc trên đời này thật sự có tồn tại một vật như thế này không, hay chỉ là lời đồn thổi, không ngờ rằng...”
Nói đến chỗ này, Đế Linh không khỏi ngẩng đầu, lườm lườm Thanh Lâm, nhưng trong hai mắt của hắn, có thể nhìn thấy có một chút ít ghen tỵ.
“Không ngờ, đồ vật nghịch trời nghịch đất này lại ở ngay chỗ của ngươi.”
“Ngươi đúng là may mắn, roi Chí Tôn thì không cần nói, trong danh sách các báu vật trên hành tinh này, thấp nhất cũng xếp hạng một trăm, Họa Long Đồ tuy chỉ là nhắm vào Long tộc, nhưng về sau ngươi sẽ biết Long tộc rốt cuộc mạnh đến nhường nào, rất nhiều người nghi ngờ vật ấy không có tồn tại trên thế gian này cho nên Tinh Minh cũng không có xếp hạng nó trong danh sách báu vật trên hành tinh, nói cách khác, nếu là xếp hạng thì hạng xếp hạng này tất nhiên sẽ không thấp hơn so với roi Chí Tôn kia.”
“Ai... Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, vận khí của ngươi sao lại tốt như thế, chẳng những có thể chất tu luyện các hệ pháp tắc mà còn có thân thể của tộc Đế Thần ta, hôm nay trong lúc vô tình, lại đạt được roi Chí Tôn và Họa Long Đồ mà các cao thủ của bản đồ cấp bảy đều phải đỏ mắt, Thiên đạo kia, rốt cuộc là muốn cho ngươi chết hay là muốn để cho ngươi sống đây...”
Thời điểm Đế Linh thở dài, bức vẽ kia lại hiện ra một luồng ánh sáng, Thanh Lâm nheo mắt lại, cậu hoàn toàn không hề thấy rõ tất cả sự biến hoá của tia sáng này.
“Họa Long Đồ, Họa Long Đồ... gặp rồng thì biến đổi, ai... tại sao ta lại xui xẻo như vậy...” Yêu long Hắc Thiên dường như biết sự thay đổi của Họa Long Đồ, liền vang lên tiếng khổ thở dài.
Với tư cách là người của Long tộc, từ khi sinh ra thì đã biết đến “Họa Long Đồ” này, bọn họ không hề giống với con người, bọn họ luôn tin trên thế gian này thật sự có Họa Long Đồ.
Hiện tại, Yêu long Hắc Thiên xem như là hoàn toàn khuất phục rồi, Long tộc nhiều như vậy, hơn nữa cao thủ trong Long tộc cũng có rất nhiều, tất cả bọn họ đều muốn cướp lấy lại hai món đồ vật có mối nguy hại lớn với Long tộc này, nhưng không ngờ lại cho hắn gặp được.
Ánh sáng kia biến mất, viết thì không có gì thay đổi, nhưng bức tranh kia lại biến thành một quyển sách.
Thanh Lâm mở nó ra, sách này chỉ có chín trang, mỗi một tờ, đều giống như tranh vẽ trước đó, một mảnh trống không.
“Họa Long Đồ này, có thể vẽ được chín con rồng, nếu đã vẽ kín hết thì sau này mà gặp con rồng mạnh hơn nữa, có thể thay thế với con rồng yếu nhất trong cuốn sách đó.” Thấy ánh mắt của Thanh Tâm nhìn đến, Yêu long Hắc Thiên lập tức ngoan ngoãn nói ra nguyên nhân.
“Nếu nói như thế thì vật này, thật sự là một báu vật rồi...”
Thanh Lâm thở sâu, khóe miệng nhấc lên, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào thân hình của tên Yêu long Hắc Thiên.
“Vẽ đi, vẽ đi, ta đã mất đi một lần thuật tái sinh long thể, bây giờ cũng không sợ mất thêm lần nữa đâu...” Yêu long Hắc Thiên bày ra một tư thế mà hắn nghĩ là đẹp nhất, nhắm đôi mắt lại, ngoan ngoãn chờ đợi.
Sau khi Họa Long Đồ đem hình dáng của con rồng đó vẽ vô cuốn sách thì con rồng mà bị vẽ sẽ mất đi một lần thuật tái sinh long thể, hơn nữa tu vi của nó cũng sẽ bị hạ xuống, trong thời gian một trăm năm thì chỉ có một phần trăm của thời kì đỉnh cao.
Đây là cái giá sau khi bị vẽ, cho nên đây chính là nguyên nhân mà tất cả Long tộc đều thù hận Họa Long Đồ như thế!
Thanh Lâm biết được việc này, nhưng hắn cũng không quan tâm, cái thế giới này, chỉ có mạng của mình mới cần được quan tâm nhất.
Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm bỗng nhiên nhặt bút lên.
Trong khoảng khắc mà hắn nhặt bút lên, bút Họa Long kia đã bắt đầu tự động vẽ lên trên quyển sách, Yêu long Hắc Thiên dần dần được vẽ ra, sau đó trên mặt của nó, bắt đầu dần dần xuất hiện sắc mặt đau khổ.
Sắc mặt này, cũng không phải là nó giả vờ mà là khi đang bị vẽ, tu vi của nó cũng sẽ từng bước một yếu dần đi, thuật tái sinh long thể cũng chậm rãi biến mất, giống như là trước kia bị Thanh Lâm dùng roi Chí Tôn vung đánh vậy, cực kỳ đau đớn.
Nhìn sắc mặt đau khổ cuả Yêu long Hắc Thiên, trong lòng của Thanh Lâm cũng dâng lên một cảm giác không đành lòng, dù sao cũng có thể nói, Yêu long Hắc Thiên cũng khá là ngoan ngoãn.
Tâm tính của Thanh Lâm cũng không phải là tàn nhẫn, đối phương đối xử với cậu như thế nào thì cậu sẽ đối xử lại như thế với đối phương, nếu như Yêu Thiên kia muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Yêu long Hắc Thiên này, nếu như Yêu long Hắc Thiên trung thực như vậy thì hắn sẽ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng mà cảm giác không đành lòng trong chốc lát đã bị hắn xóa đi, khi ở trong quân đội của con người, bởi vì hắn không đành lòng mà lại làm cho những người khác trong doanh trại mất đi tính mạng, việc này, hắn ghi nhớ rất rõ trong lòng.
Cái thế giới này mà, nếu mà đối với người khác không đành lòng thì chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình!
Thanh Lâm biến sắc, ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy ánh sáng chói lọi đó xông thẳng đến bầu trời, giống như là xuất hiện một vật kinh trời gì đó.
Cùng lúc đó, tay phải của cậu bỗng nhiên rung lên, cậu hoàn toàn không thể điều khiển, trong túi đựng đồ kia hình như có vật gì đó bị áp chế, đến nỗi muốn lao ra ngoài.
Dưới sự rung rẩy này, thậm chí chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.
“Không tốt!”
Yêu long Hắc Thiên vừa nhìn thấy vầng sáng ngút trời này, giống như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền biến đổi, liền quay đầu bỏ chạy.
“Ngươi dám chạy!”
Thần sắc Thanh Lâm lạnh lùng, lời nói lạnh lẽo, nâng roi Chí Tôn ở trong tay lên, lập tức muốn quất ra.
Thấy vậy, vẻ mặt của Yêu long Hắc Thiên trở nên đau khổ, cơ thể hắn không thể không ngừng lại, bởi đối với nó mà nói, ánh sáng kia hoàn toàn giống như là một loại tra tấn.
“Phanh!”
Cũng vào thời khắc này, chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm đột nhiên nứt ra, rồi một số lượng vật phẩm lớn liền bay ra.
Thanh Lâm nhướng mày, bàn tay lớn chộp tới, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đựng đồ mới ra, đồng thời, đem những vật phẩm kia thu trở về hết.
Nhưng mà trong những vật phẩm này, có hai thứ, làm cho con ngươi của Thanh Lâm hung hăng co rút lại một chút.
Đó là một cây viết cùng với một bức tranh.
Trên bức tranh đó, không có bất kỳ cái gì cả, một mảnh trống không, nhưng mà ánh sáng ngút trời là từ trên đó phát ra.
“Quả nhiên là nó... đây là tên hung thần!” Sắc mặt Yêu long Hắc Thiên khổ sợ, giống như là nhận ra vật kia vậy.
Viết và tranh này, Thanh Lâm đã sớm có được nó, nhưng không biết đó là gì, giờ phút này thấy trên mặt của Yêu long Hắc Thiên hiện lên vẻ mặt sầu khổ, cậu liền lạnh lùng hỏi: “Hai đồ vật này rốt cuộc là vật gì?”
“Ta không nói cho ngươi biết đâu!” Nghĩ đến tác dụng của hai đồ vật này, Yêu long Hắc Thiên đã cố lấy ra chút can đảm để nói.
Nhưng mà, sau khi Thanh Lâm vung roi Chí Tôn lên thì sự can đảm này, lập tức tan thành mây khói.
“Viết và tranh vẽ này chính là một thể, tên là... Họa Long Đồ.” Yêu long Hắc Thiên nói trong sự chua xót.
“Họa Long Đồ?” Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói.
“Ừ, vật ấy có thể đem tất cả con rồng mà nó nhìn thấy, vẽ lên trên đó, một khi vẽ ra thì con rồng đó sẽ giống hệt một con rồng phân thân ra vậy, khi chiến đấu thì có thể triệu hoán nó ra. Con rồng phân thân này có một nửa sức mạnh của rồng thật, cùng với toàn bộ thuật pháp, cũng giống như cây roi Chí Tôn kia, vật này cũng được ngưng tụ thành từ trời đất và hồng hoang, giống như là trời cao đặc biệt tạo ra nó để đối đầu với Long tộc ta vậy...” Yêu long Hắc Thiên nói.
“Quả nhiên là Họa Long Đồ!” Đế Linh kinh hô.
Thanh Lâm nhướng mày: “Ngươi cũng biết nó à?”
Đế Linh lắc đầu, nói: “Ta chỉ là nghe nói qua đồ vật này, nhưng chưa từng thấy qua nó bao giờ.”
“Long tộc quá mạnh, hơn nữa thiên phú lại cực cao, ta nghe đồn trên thế gian có Họa Long Đồ, giống như là trời cao sáng tạo ra vật này để áp chế Long tộc vậy, nhưng mà lúc ta còn sống, hoàn toàn chưa từng nghe nói có ai đạt được Họa Long Đồ cả, thậm chí rất nhiều người cũng nghi ngờ, rốt cuộc trên đời này thật sự có tồn tại một vật như thế này không, hay chỉ là lời đồn thổi, không ngờ rằng...”
Nói đến chỗ này, Đế Linh không khỏi ngẩng đầu, lườm lườm Thanh Lâm, nhưng trong hai mắt của hắn, có thể nhìn thấy có một chút ít ghen tỵ.
“Không ngờ, đồ vật nghịch trời nghịch đất này lại ở ngay chỗ của ngươi.”
“Ngươi đúng là may mắn, roi Chí Tôn thì không cần nói, trong danh sách các báu vật trên hành tinh này, thấp nhất cũng xếp hạng một trăm, Họa Long Đồ tuy chỉ là nhắm vào Long tộc, nhưng về sau ngươi sẽ biết Long tộc rốt cuộc mạnh đến nhường nào, rất nhiều người nghi ngờ vật ấy không có tồn tại trên thế gian này cho nên Tinh Minh cũng không có xếp hạng nó trong danh sách báu vật trên hành tinh, nói cách khác, nếu là xếp hạng thì hạng xếp hạng này tất nhiên sẽ không thấp hơn so với roi Chí Tôn kia.”
“Ai... Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, vận khí của ngươi sao lại tốt như thế, chẳng những có thể chất tu luyện các hệ pháp tắc mà còn có thân thể của tộc Đế Thần ta, hôm nay trong lúc vô tình, lại đạt được roi Chí Tôn và Họa Long Đồ mà các cao thủ của bản đồ cấp bảy đều phải đỏ mắt, Thiên đạo kia, rốt cuộc là muốn cho ngươi chết hay là muốn để cho ngươi sống đây...”
Thời điểm Đế Linh thở dài, bức vẽ kia lại hiện ra một luồng ánh sáng, Thanh Lâm nheo mắt lại, cậu hoàn toàn không hề thấy rõ tất cả sự biến hoá của tia sáng này.
“Họa Long Đồ, Họa Long Đồ... gặp rồng thì biến đổi, ai... tại sao ta lại xui xẻo như vậy...” Yêu long Hắc Thiên dường như biết sự thay đổi của Họa Long Đồ, liền vang lên tiếng khổ thở dài.
Với tư cách là người của Long tộc, từ khi sinh ra thì đã biết đến “Họa Long Đồ” này, bọn họ không hề giống với con người, bọn họ luôn tin trên thế gian này thật sự có Họa Long Đồ.
Hiện tại, Yêu long Hắc Thiên xem như là hoàn toàn khuất phục rồi, Long tộc nhiều như vậy, hơn nữa cao thủ trong Long tộc cũng có rất nhiều, tất cả bọn họ đều muốn cướp lấy lại hai món đồ vật có mối nguy hại lớn với Long tộc này, nhưng không ngờ lại cho hắn gặp được.
Ánh sáng kia biến mất, viết thì không có gì thay đổi, nhưng bức tranh kia lại biến thành một quyển sách.
Thanh Lâm mở nó ra, sách này chỉ có chín trang, mỗi một tờ, đều giống như tranh vẽ trước đó, một mảnh trống không.
“Họa Long Đồ này, có thể vẽ được chín con rồng, nếu đã vẽ kín hết thì sau này mà gặp con rồng mạnh hơn nữa, có thể thay thế với con rồng yếu nhất trong cuốn sách đó.” Thấy ánh mắt của Thanh Tâm nhìn đến, Yêu long Hắc Thiên lập tức ngoan ngoãn nói ra nguyên nhân.
“Nếu nói như thế thì vật này, thật sự là một báu vật rồi...”
Thanh Lâm thở sâu, khóe miệng nhấc lên, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào thân hình của tên Yêu long Hắc Thiên.
“Vẽ đi, vẽ đi, ta đã mất đi một lần thuật tái sinh long thể, bây giờ cũng không sợ mất thêm lần nữa đâu...” Yêu long Hắc Thiên bày ra một tư thế mà hắn nghĩ là đẹp nhất, nhắm đôi mắt lại, ngoan ngoãn chờ đợi.
Sau khi Họa Long Đồ đem hình dáng của con rồng đó vẽ vô cuốn sách thì con rồng mà bị vẽ sẽ mất đi một lần thuật tái sinh long thể, hơn nữa tu vi của nó cũng sẽ bị hạ xuống, trong thời gian một trăm năm thì chỉ có một phần trăm của thời kì đỉnh cao.
Đây là cái giá sau khi bị vẽ, cho nên đây chính là nguyên nhân mà tất cả Long tộc đều thù hận Họa Long Đồ như thế!
Thanh Lâm biết được việc này, nhưng hắn cũng không quan tâm, cái thế giới này, chỉ có mạng của mình mới cần được quan tâm nhất.
Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm bỗng nhiên nhặt bút lên.
Trong khoảng khắc mà hắn nhặt bút lên, bút Họa Long kia đã bắt đầu tự động vẽ lên trên quyển sách, Yêu long Hắc Thiên dần dần được vẽ ra, sau đó trên mặt của nó, bắt đầu dần dần xuất hiện sắc mặt đau khổ.
Sắc mặt này, cũng không phải là nó giả vờ mà là khi đang bị vẽ, tu vi của nó cũng sẽ từng bước một yếu dần đi, thuật tái sinh long thể cũng chậm rãi biến mất, giống như là trước kia bị Thanh Lâm dùng roi Chí Tôn vung đánh vậy, cực kỳ đau đớn.
Nhìn sắc mặt đau khổ cuả Yêu long Hắc Thiên, trong lòng của Thanh Lâm cũng dâng lên một cảm giác không đành lòng, dù sao cũng có thể nói, Yêu long Hắc Thiên cũng khá là ngoan ngoãn.
Tâm tính của Thanh Lâm cũng không phải là tàn nhẫn, đối phương đối xử với cậu như thế nào thì cậu sẽ đối xử lại như thế với đối phương, nếu như Yêu Thiên kia muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Yêu long Hắc Thiên này, nếu như Yêu long Hắc Thiên trung thực như vậy thì hắn sẽ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng mà cảm giác không đành lòng trong chốc lát đã bị hắn xóa đi, khi ở trong quân đội của con người, bởi vì hắn không đành lòng mà lại làm cho những người khác trong doanh trại mất đi tính mạng, việc này, hắn ghi nhớ rất rõ trong lòng.
Cái thế giới này mà, nếu mà đối với người khác không đành lòng thì chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình!
/157
|