Sắc mặt Hồ Nham thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là trung kỳ Linh Đan, từng chịu qua một số khổ luyện nên khi nguyên lực đó bị Thanh Lâm tiêu diệt đi, bàn tay hắn phất một cái, lập tức xuất hiện một miếng phù văn, phù văn này cũng tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng và trên đó khắc rất nhiều ấn phù khó có thể hiểu được.
Phù văn này xuất hiện, Hồ Nham liền phun ra một ngụm máu, rồi ngụm máu đó trực tiếp bao bọc lấy phù văn, sau đó ngón tay hắn liền ấn nhiều lần trên phù văn đó, phù văn này lập tức vỡ nát ra, hoá thành một luồng sáng, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Tô Nham và Dương Tú.
Và cũng vào lúc này, ông già cảnh giới Bổn Thần cũng đã đến, phất tay một cái, tu vi cảnh giới Bổn Thần bộc phát ra ầm ầm, hỏa diệm kinh khủng từ trên đầu của Thanh Lâm chiếu xuống, giống như nham thạch, nhiệt độ cực nóng đó khiến cho vô số người ở xung quanh đều phải lùi ra sau, chỉ cần tốc độ chậm một chút thôi, quần áo cũng sẽ đều bốc lửa, thậm chí còn có người trực tiếp bị thiêu đốt!
Thanh Lâm tấn công Dương Tú, ông sẽ không quan tâm nhưng tấn công Hồ Nham thì ông không thể bỏ mặc và không quan tâm được!
“Dám ở trước mặt lão phu ra tay với đệ tử của Minh Nguyệt ta, lá gan của ngươi thật sự là rất lớn đấy!”
Ông già hừ lạnh, vô số hỏa diệm đó từ trên đầu của Thanh Lâm chiếu xuống, không gian xung quanh thậm chí cũng xuất hiện những vết nhăn, đó là dấu vết do bị nhiệt độ cao thiêu đốt để lại.
Uy lực của cảnh giới Bổn Thần, đây là lần đầu tiên Thanh Lâm cảm nhận được nó, tuy lúc trước khi ở Thiên Bình tông, có cảnh giới Bổn Thần ngăn cản nhưng bọn họ chưa từng ra tay như thế, nhưng lần này, Thanh Lâm có thể cảm nhận được sát khí trong lúc ra tay của ông già đó một cách rõ ràng.
So sánh với cảnh giới Linh Đan, cảnh giới Bổn Thần thực sự rất mạnh, mức độ sức mạnh của nguyên lực dường như đã đạt được đến mức có thể biến đổi chất, đây không phải chỉ cần có số lượng là có thể bù đắp lại được.
Thanh Lâm ngước đầu, nhìn bầu trời đầy hỏa diệm chiếu xuống, sắc mặt cậu không thay đổi, toàn thân đột nhiên xuất hiện lôi quang kinh người, lôi quang này vang lên ầm ầm, bao phủ lấy Thanh Lâm, nhưng không hề ra tay với ông già mà vẫn phóng về phía của Dương Tú và Hồ Nham.
“Đùng!”
Và cũng vào lúc này, bàn tay Thanh Lâm lật lại một cái, một thanh kiếm dài xuất hiện, cậu vung mạnh một cái, trên thanh kiếm này lập tức phát ra ánh sáng kiếm kinh khủng, ánh sáng kiếm đó hoàn toàn là do lôi quang hình thành, dài gần mười trượng, chém mạnh vào màn ánh sáng màu vàng bên ngoài đang bao phủ lấy Hồ Nham và Dương Tú.
Tuy nhiên, một nhát này không thu lại được bao nhiêu hiệu quả, bởi màn ánh sáng đó quá mạnh, thậm chí trong lúc Thanh Lâm chém qua, Hồ Nham đó còn lộ ra nụ cười lạnh lùng, giống như là nắm chắc rằng Thanh Lâm sẽ không giết được hắn vậy.
Và sự thật đã chứng minh, màn ánh sáng đó không phải là vật bình thường, dựa vào suy đoán của Thanh Lâm, e rằng ngay cả ông già đó muốn phá nát nó ra cũng có chút khó khăn.
“Vương trưởng lão, người này ta giao lại cho ông, nếu có thể giết chết hắn thì sau khi quay về tông môn ông sẽ được trọng thưởng!” Hồ Nham cười lạnh lùng, rồi chắp tay về phía ông già đó.
Ông già không thèm đếm xỉa đến, trong lòng lại càng căm ghét Hồ Nham hơn nữa, nhưng khi ra tay thì ông rất dứt khoát, không có chút do dự gì cả.
Hỏa diệm đó đã rơi xuống, bao trùm lấy Thanh Lâm, từ xa nhìn vào, toàn thân trên dưới của Thanh Lâm, ánh sáng đỏ xanh giao thoa nhau, cực kỳ chói lọi.
Trong đám người ở phía dưới, bàn tay của Lăng Dạ nắm chặt lại, sức mạnh của ông già đó khó mà có thể diễn tả được, hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra nó được.
Và cũng vào lúc này, vang lên một tiếng, từ trong hỏa diệm đó, một bóng hình đột nhiên xông ra, toàn thân lôi quang của cậu giống như được bồi bổ vậy, nhìn qua một cái, lôi quang đó đã đậm hơn một chút.
Và ở đằng sau lưng của cậu, một đôi cánh không biết khi nào đã mở toang ra, mái tóc tím bay phất phơ, yêu dị đến nổi khó nói nên lời, trong lúc xông ra, cậu liền trực tiếp bay thẳng về phía của ông già đó.
“Trong thời gian này, không giết được bọn họ thì giết ngươi trước vậy!”
Ánh mắt của Thanh Lâm lạnh băng, bàn tay hất một cái, bầu trời vang lên ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo đến, một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do tất cả sấm chớp ngưng tụ thành, đột nhiên xuất hiện!
Cậu đánh bàn tay xuống, bàn tay đó lập tức trong tiếng vang ầm ầm, đánh về phía của ông già.
“Phiên Thiên chưởng!”
Chưởng này chính là do Trần Đông Vân truyền lại, địa ma kỹ, uy lực tăng lên khủng khiếp nên trong lúc đánh ra liền khiến sắc mặt của ông già đó lập tức trở nên não nề.
“Thuật Tụ Linh!”
Ông già lùi về sau một bước, trong lòng hừ lên một tiếng, đồng thời, nguyên lực của ông lại bộc phát ra lần nữa, ở trong hư không đó liên tiếp ngưng tụ ra vô số cái đầu của yêu thú khổng lồ và tất cả những cái đầu này đều hoàn toàn do hỏa diệm tạo thành.
Khi những yêu thú này xuất hiện, tiếng kêu vang dội, tất cả yêu thú đó mở miệng lớn ra, rồi trực tiếp đi nuốt chửng bàn tay sấm chớp đó của cậu.
Dưới sự nuốt chửng này, bàn tay sấm chớp đó từ từ tiêu tan đi và cũng vào lúc này, những con yêu thú có ba cái đầu đó cũng bị Phiên Thiên chưởng này của cậu đánh thành hư vô.
“Dựa vào trung kỳ Linh Đan, không ngờ lại có thể đánh nát tất cả yêu thú do cảnh giới Bổn Thần ngưng tụ thành, thật sự là kinh người!”
Tuy lời nói là như thế, nhưng trong lòng ông già này lại không có chút là hoảng sợ gì hết, ông hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, mặt đất trực tiếp xuất hiện vết nứt, đồng thời bóng hình của ông cũng phóng ra, phóng về phía Thanh Lâm để giết cậu.
“Một đôi cánh, thật sự không làm được gì cảnh giới Bổn Thần, vậy thì hai đôi…”
Ánh mắt của Thanh Lâm dao động, ở phía sau cậu lại xuất hiện thêm một đôi cánh nữa!
Vào lúc đôi cánh này xuất hiện, khí tức toàn thân của Thanh Lâm lại tăng lên lần nữa và bóng hình của cậu cũng theo sự gia tăng của khí tức này mà phóng về phía của ông già đó.
“Đùng đùng đùng!”
Hai người va chạm nhau, vang lên tiếng nổ lớn, nhưng nhìn qua liền có thể thấy, bóng hình của Thanh Lâm, dưới sự tấn công của ông già đó, liền nhanh chóng lùi về sau.
“Sắp thua rồi…”
“Ông già đó chính là trưởng lão của Minh Nguyệt tông, vả lại, lúc nãy ông đó cũng có nói, ông đang nắm giữ tu vi của cảnh giới Bổn Thần trong truyền thuyết, nên người này không phải là đối thủ của ông.”
“Thực lực của người này cũng cực kỳ mạnh nhưng chỉ dựa vào trung kỳ Linh Đan mà có thể đấu với cảnh giới Bổn Thần, thực sự là có chút bản lĩnh.”
Vô số người cũng đều ngơ ngác ra nhìn, bọn họ chỉ là người phàm, ngay cả cảnh giới Ngưng Cơ cũng không có thì sao có thể thấy qua cảnh tượng chiến đấu kinh khủng như thế chứ.
Thế nhưng cũng là khi bọn họ nghĩ Thanh Lâm sẽ bị giết chết thì sau lưng của Thanh Lâm lại xuất hiện thêm một đôi cánh nữa!
Ba đôi cánh, sức mạnh tăng gấp bốn lần!
Khi khí tức của Thanh Lâm lại tăng lên lần nữa, con ngươi của ông già đó cũng ngưng lại một cái, trong đôi mắt của ông xuất hiện một tia sáng chứa đầy vẻ tham lam.
“Một đạo ma kỹ tốt, lão phu lấy nó đây!”
Trong mắt ông lấp lánh tia sát khí, tu vi hoàn toàn bộc phát ra, trong lúc bàn tay lật ngược lại, một cây thương dài xuất hiện, kèm theo đó là tiếng kêu vang, rồi trực tiếp bay thẳng về phía của Thanh Lâm.
Và lần này, ông không còn nương tay nữa, bởi thần dực chi thuật này của Thanh Lâm, thực sự làm cho ông cực kỳ muốn chiếm lấy nó.
Nhưng thực lực tăng gấp bốn lần lúc này đây của Thanh Lâm thì sao có thể dễ dàng bị tấn công như thế!
Mắt thấy cây thương dài kèm theo tiếng kêu vang sắp bay đến, Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên đưa bàn tay phải ra, chỉ trực tiếp vào ông già cảnh giới Bổn Thần đó, trong miệng từ từ thốt ra một từ.
“Định!”
Một từ vừa dứt, bóng hình của ông già đó trực tiếp dừng lại ở hư không!
Và cây thương dài kia đang phóng nhanh tới, nhưng bởi vì mất đi sự điều khiển của ông già nên cũng đã ngưng tụ lại ở trong hư không!
“Đây là ma kỹ gì thế!!!”
Trong lòng của ông già vang lên ầm ầm, giống như những cơn sóng rì rầm, ông với tư cách là một cao thủ cảnh giới Bổn Thần, sống hơn hai trăm năm, nhưng từ trước đến nay, ông chưa từng nghe qua có một ma kỹ nào, chỉ dựa vào tu sĩ của trung kỳ Linh Đan lại có thể làm cho cảnh giới Bổn Thần đứng yên lại.
Suy nghĩ này chỉ là trong phút chốc, khi ông ở trong lòng hít một hơi khí lạnh thì bóng hình của Thanh Lâm đã đạp trên cây thương dài đó, đến trước mặt của ông già.
“Mệnh Hoả!”
Ánh mắt của cậu lấp lánh vẻ lạnh lùng, vung bàn tay, trong cơ thể đột nhiên có một luồng nguyên lực mệnh hoả hiện ra.
Và khi mệnh hoả này xuất hiện, sắc mặt của ông già đó liền thay đổi.
Phù văn này xuất hiện, Hồ Nham liền phun ra một ngụm máu, rồi ngụm máu đó trực tiếp bao bọc lấy phù văn, sau đó ngón tay hắn liền ấn nhiều lần trên phù văn đó, phù văn này lập tức vỡ nát ra, hoá thành một luồng sáng, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Tô Nham và Dương Tú.
Và cũng vào lúc này, ông già cảnh giới Bổn Thần cũng đã đến, phất tay một cái, tu vi cảnh giới Bổn Thần bộc phát ra ầm ầm, hỏa diệm kinh khủng từ trên đầu của Thanh Lâm chiếu xuống, giống như nham thạch, nhiệt độ cực nóng đó khiến cho vô số người ở xung quanh đều phải lùi ra sau, chỉ cần tốc độ chậm một chút thôi, quần áo cũng sẽ đều bốc lửa, thậm chí còn có người trực tiếp bị thiêu đốt!
Thanh Lâm tấn công Dương Tú, ông sẽ không quan tâm nhưng tấn công Hồ Nham thì ông không thể bỏ mặc và không quan tâm được!
“Dám ở trước mặt lão phu ra tay với đệ tử của Minh Nguyệt ta, lá gan của ngươi thật sự là rất lớn đấy!”
Ông già hừ lạnh, vô số hỏa diệm đó từ trên đầu của Thanh Lâm chiếu xuống, không gian xung quanh thậm chí cũng xuất hiện những vết nhăn, đó là dấu vết do bị nhiệt độ cao thiêu đốt để lại.
Uy lực của cảnh giới Bổn Thần, đây là lần đầu tiên Thanh Lâm cảm nhận được nó, tuy lúc trước khi ở Thiên Bình tông, có cảnh giới Bổn Thần ngăn cản nhưng bọn họ chưa từng ra tay như thế, nhưng lần này, Thanh Lâm có thể cảm nhận được sát khí trong lúc ra tay của ông già đó một cách rõ ràng.
So sánh với cảnh giới Linh Đan, cảnh giới Bổn Thần thực sự rất mạnh, mức độ sức mạnh của nguyên lực dường như đã đạt được đến mức có thể biến đổi chất, đây không phải chỉ cần có số lượng là có thể bù đắp lại được.
Thanh Lâm ngước đầu, nhìn bầu trời đầy hỏa diệm chiếu xuống, sắc mặt cậu không thay đổi, toàn thân đột nhiên xuất hiện lôi quang kinh người, lôi quang này vang lên ầm ầm, bao phủ lấy Thanh Lâm, nhưng không hề ra tay với ông già mà vẫn phóng về phía của Dương Tú và Hồ Nham.
“Đùng!”
Và cũng vào lúc này, bàn tay Thanh Lâm lật lại một cái, một thanh kiếm dài xuất hiện, cậu vung mạnh một cái, trên thanh kiếm này lập tức phát ra ánh sáng kiếm kinh khủng, ánh sáng kiếm đó hoàn toàn là do lôi quang hình thành, dài gần mười trượng, chém mạnh vào màn ánh sáng màu vàng bên ngoài đang bao phủ lấy Hồ Nham và Dương Tú.
Tuy nhiên, một nhát này không thu lại được bao nhiêu hiệu quả, bởi màn ánh sáng đó quá mạnh, thậm chí trong lúc Thanh Lâm chém qua, Hồ Nham đó còn lộ ra nụ cười lạnh lùng, giống như là nắm chắc rằng Thanh Lâm sẽ không giết được hắn vậy.
Và sự thật đã chứng minh, màn ánh sáng đó không phải là vật bình thường, dựa vào suy đoán của Thanh Lâm, e rằng ngay cả ông già đó muốn phá nát nó ra cũng có chút khó khăn.
“Vương trưởng lão, người này ta giao lại cho ông, nếu có thể giết chết hắn thì sau khi quay về tông môn ông sẽ được trọng thưởng!” Hồ Nham cười lạnh lùng, rồi chắp tay về phía ông già đó.
Ông già không thèm đếm xỉa đến, trong lòng lại càng căm ghét Hồ Nham hơn nữa, nhưng khi ra tay thì ông rất dứt khoát, không có chút do dự gì cả.
Hỏa diệm đó đã rơi xuống, bao trùm lấy Thanh Lâm, từ xa nhìn vào, toàn thân trên dưới của Thanh Lâm, ánh sáng đỏ xanh giao thoa nhau, cực kỳ chói lọi.
Trong đám người ở phía dưới, bàn tay của Lăng Dạ nắm chặt lại, sức mạnh của ông già đó khó mà có thể diễn tả được, hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra nó được.
Và cũng vào lúc này, vang lên một tiếng, từ trong hỏa diệm đó, một bóng hình đột nhiên xông ra, toàn thân lôi quang của cậu giống như được bồi bổ vậy, nhìn qua một cái, lôi quang đó đã đậm hơn một chút.
Và ở đằng sau lưng của cậu, một đôi cánh không biết khi nào đã mở toang ra, mái tóc tím bay phất phơ, yêu dị đến nổi khó nói nên lời, trong lúc xông ra, cậu liền trực tiếp bay thẳng về phía của ông già đó.
“Trong thời gian này, không giết được bọn họ thì giết ngươi trước vậy!”
Ánh mắt của Thanh Lâm lạnh băng, bàn tay hất một cái, bầu trời vang lên ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo đến, một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do tất cả sấm chớp ngưng tụ thành, đột nhiên xuất hiện!
Cậu đánh bàn tay xuống, bàn tay đó lập tức trong tiếng vang ầm ầm, đánh về phía của ông già.
“Phiên Thiên chưởng!”
Chưởng này chính là do Trần Đông Vân truyền lại, địa ma kỹ, uy lực tăng lên khủng khiếp nên trong lúc đánh ra liền khiến sắc mặt của ông già đó lập tức trở nên não nề.
“Thuật Tụ Linh!”
Ông già lùi về sau một bước, trong lòng hừ lên một tiếng, đồng thời, nguyên lực của ông lại bộc phát ra lần nữa, ở trong hư không đó liên tiếp ngưng tụ ra vô số cái đầu của yêu thú khổng lồ và tất cả những cái đầu này đều hoàn toàn do hỏa diệm tạo thành.
Khi những yêu thú này xuất hiện, tiếng kêu vang dội, tất cả yêu thú đó mở miệng lớn ra, rồi trực tiếp đi nuốt chửng bàn tay sấm chớp đó của cậu.
Dưới sự nuốt chửng này, bàn tay sấm chớp đó từ từ tiêu tan đi và cũng vào lúc này, những con yêu thú có ba cái đầu đó cũng bị Phiên Thiên chưởng này của cậu đánh thành hư vô.
“Dựa vào trung kỳ Linh Đan, không ngờ lại có thể đánh nát tất cả yêu thú do cảnh giới Bổn Thần ngưng tụ thành, thật sự là kinh người!”
Tuy lời nói là như thế, nhưng trong lòng ông già này lại không có chút là hoảng sợ gì hết, ông hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, mặt đất trực tiếp xuất hiện vết nứt, đồng thời bóng hình của ông cũng phóng ra, phóng về phía Thanh Lâm để giết cậu.
“Một đôi cánh, thật sự không làm được gì cảnh giới Bổn Thần, vậy thì hai đôi…”
Ánh mắt của Thanh Lâm dao động, ở phía sau cậu lại xuất hiện thêm một đôi cánh nữa!
Vào lúc đôi cánh này xuất hiện, khí tức toàn thân của Thanh Lâm lại tăng lên lần nữa và bóng hình của cậu cũng theo sự gia tăng của khí tức này mà phóng về phía của ông già đó.
“Đùng đùng đùng!”
Hai người va chạm nhau, vang lên tiếng nổ lớn, nhưng nhìn qua liền có thể thấy, bóng hình của Thanh Lâm, dưới sự tấn công của ông già đó, liền nhanh chóng lùi về sau.
“Sắp thua rồi…”
“Ông già đó chính là trưởng lão của Minh Nguyệt tông, vả lại, lúc nãy ông đó cũng có nói, ông đang nắm giữ tu vi của cảnh giới Bổn Thần trong truyền thuyết, nên người này không phải là đối thủ của ông.”
“Thực lực của người này cũng cực kỳ mạnh nhưng chỉ dựa vào trung kỳ Linh Đan mà có thể đấu với cảnh giới Bổn Thần, thực sự là có chút bản lĩnh.”
Vô số người cũng đều ngơ ngác ra nhìn, bọn họ chỉ là người phàm, ngay cả cảnh giới Ngưng Cơ cũng không có thì sao có thể thấy qua cảnh tượng chiến đấu kinh khủng như thế chứ.
Thế nhưng cũng là khi bọn họ nghĩ Thanh Lâm sẽ bị giết chết thì sau lưng của Thanh Lâm lại xuất hiện thêm một đôi cánh nữa!
Ba đôi cánh, sức mạnh tăng gấp bốn lần!
Khi khí tức của Thanh Lâm lại tăng lên lần nữa, con ngươi của ông già đó cũng ngưng lại một cái, trong đôi mắt của ông xuất hiện một tia sáng chứa đầy vẻ tham lam.
“Một đạo ma kỹ tốt, lão phu lấy nó đây!”
Trong mắt ông lấp lánh tia sát khí, tu vi hoàn toàn bộc phát ra, trong lúc bàn tay lật ngược lại, một cây thương dài xuất hiện, kèm theo đó là tiếng kêu vang, rồi trực tiếp bay thẳng về phía của Thanh Lâm.
Và lần này, ông không còn nương tay nữa, bởi thần dực chi thuật này của Thanh Lâm, thực sự làm cho ông cực kỳ muốn chiếm lấy nó.
Nhưng thực lực tăng gấp bốn lần lúc này đây của Thanh Lâm thì sao có thể dễ dàng bị tấn công như thế!
Mắt thấy cây thương dài kèm theo tiếng kêu vang sắp bay đến, Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên đưa bàn tay phải ra, chỉ trực tiếp vào ông già cảnh giới Bổn Thần đó, trong miệng từ từ thốt ra một từ.
“Định!”
Một từ vừa dứt, bóng hình của ông già đó trực tiếp dừng lại ở hư không!
Và cây thương dài kia đang phóng nhanh tới, nhưng bởi vì mất đi sự điều khiển của ông già nên cũng đã ngưng tụ lại ở trong hư không!
“Đây là ma kỹ gì thế!!!”
Trong lòng của ông già vang lên ầm ầm, giống như những cơn sóng rì rầm, ông với tư cách là một cao thủ cảnh giới Bổn Thần, sống hơn hai trăm năm, nhưng từ trước đến nay, ông chưa từng nghe qua có một ma kỹ nào, chỉ dựa vào tu sĩ của trung kỳ Linh Đan lại có thể làm cho cảnh giới Bổn Thần đứng yên lại.
Suy nghĩ này chỉ là trong phút chốc, khi ông ở trong lòng hít một hơi khí lạnh thì bóng hình của Thanh Lâm đã đạp trên cây thương dài đó, đến trước mặt của ông già.
“Mệnh Hoả!”
Ánh mắt của cậu lấp lánh vẻ lạnh lùng, vung bàn tay, trong cơ thể đột nhiên có một luồng nguyên lực mệnh hoả hiện ra.
Và khi mệnh hoả này xuất hiện, sắc mặt của ông già đó liền thay đổi.
/157
|