“Chạy mau!”
Trong lúc những tiếng bàn tán xôn xao truyền ra, lần lượt từng bóng người phóng ra từ xung quanh con thuyền Viễn Dương Hạo khổng lồ này, trong đó có sáu người bay trên không trung, bay lượn một cách tự nhiên mà không cần bất kỳ dụng cụ trợ giúp bay nào, bọn họ đều là cảnh giới Tinh Hoàng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Lâm thu ánh mắt về, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ Âm Dương tông này không ngờ lại chơi lớn như thế, phái ra sáu người cảnh giới Tinh Hoàng lên con thuyền Viễn Dương Hạo này.
Ba cảnh vực lớn khác so với cảnh vực này, thực sự là thua kém quá xa, đây vẫn chỉ là cao thủ trên một hòn đảo màu đen thôi đó!
Trong toàn bộ cảnh vực Nam Hải, hòn đảo màu đen này có đến hàng trăm hàng ngàn hòn đảo!
Ngoài sáu người cảnh giới Tinh Hoàng kia ra, còn có cả chục cao thủ cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Bổn Thần đang đứng xung quanh Viễn Dương Hạo, phải chống đỡ lấy đòn tấn công của con thú khổng lồ khủng khiếp này.
“Là dã thú...” Sắc mặt Vân Khê có chút trắng bệch, cười trong đau khổ nói: “Chúng ta trúng số rồi...”
“Thân hình của con dã thú này lớn như vậy, vả lại, cơ thể nó lại biến thành một hòn đảo, hơn nữa nghe khẩu khí của các cao thủ cảnh giới Tinh Hoàng kia, chẳng lẽ... nó là một con dã thú thuộc cảnh giới Thánh Vực?” Thịnh Trạch lên tiếng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Kiểu vượt biển như vậy, từ nhỏ đến lớn bọn họ đã đi không dưới trăm lần, nhưng giống như tình hình bây giờ thì lại chưa bao giờ gặp phải.
“Cái gì là dã thú?” Thanh Lâm hỏi.
“Là con thú khổng lồ đến từ nơi hoang dã.”
Hoa Thường nhìn Thanh Lâm một cái rồi giải thích rằng: “Đương nhiên, đây là lời đồn, có điều hễ là dã thú thì thực lực đều vô cùng đáng sợ mà ngược lại trí tuệ của chúng lại không được cao lắm, giống như chưa từng được khai sáng vậy, nhưng thực lực của chúng thì bẩm sinh đã có nên cho dù là sức mạnh của hòn đảo bảy sắc có thế lực lớn kia cũng không muốn khiêu khích nó.”
“Theo lý mà nói, những con dã thú này ít nhất cũng phải ở nơi sâu tận vài chục ngàn mét dưới đáy biển mới sống được, sao nó lại chạy đến đây chứ?” Một người đàn trong hai cặp đôi kia dường như có chút hiểu biết, chau mày hỏi.
Không một ai trả lời, ai cũng không biết nguyên do là gì.
Nhưng lúc này, trông hư không kia, cao thủ của sáu cảnh giới Tinh Hoàng cùng lúc ra tay, nguyên lực bùng phát đầy trời, chấn động cả hư không, làm cho trời đất xuất hiện các làn sóng.
Những làn sóng này biến thành một vệt sáng khổng lồ, hoàn toàn bao trùm lên con dã thú khổng lồ vẫn chưa từng lộ ra cơ thể thật sự kia.
Thế nhưng, uy lực của con dã thú kia, làm sao có thể dễ dàng để bọn họ ngăn cản được.
“Đùng!”
Bóng đen khổng lồ kia dưới sự bao trùm của màn sương, bước đi như bình thường, nhưng chính dáng đi này lại khiến cho những nguyên lực được hình thành từ các cao thủ của sáu cảnh giới Tinh Hoàng, trực tiếp sụp đổ!
Trong giây phút sụp đổ, mắt sáu người này đều biến sắc, cùng lúc ọc máu ra, cả người bay văng ra ngoài.
“Cảnh giới Thánh Vực!”
Một người trong số đó lên tiếng, mặt liền biến sắc, nhìn một lượt chiếc thuyền bên dưới đang trôi về phía xa xa, rồi nhìn về cảnh giới Bổn Thần của Âm Dương tông hét rằng: “Bọn ngươi thi triển nguyên lực, phong tỏa nơi này!”
Nghe nói vậy, vài chục vị cao thủ cảnh giới Bổn Thần kia không chút do dự mà xông ra, bọn họ không thể bay lên hư không, nhưng nếu có sự trợ giúp của nguyên lực, tạm thời ngưng đọng trên hư không một khoảng thời gian vẫn được.
Mà trong những cảnh giới Bổn Thần này, cũng bao gồm cả người đàn ông trung niên trong số sáu người ra tay trước đó.
Bọn họ nhanh chóng xông ra, ngừng lại trên hư không, đồng thời hai tay múa may quay cuồng, trong tiếng vang kinh thiên động địa, bọn họ cùng lúc phóng ra các loại nguyên lực khác nhau lần lượt nối đuôi theo sức mạnh của cảnh giới Tinh Hoàng, tiếp tục phong tỏa con dã thú kia lần nữa.
“Đùng!”
Tiếng vang khắp đất trời, con dã thú bị trúng đòn trên phong ấn này, lần đầu tiên xuất hiện sự ngắt quãng.
Nhưng cái giá của sự ngắt quãng này chính là khiến cho mấy chục cao thủ cảnh giới Bổn Thần đều trực tiếp ọc máu ra, có người đứng không vững, ngã ngay xuống mặt đất.
Đồng thời, con dã thú bị phong tỏa kia giống như bắt đầu nổi giận, tiếng gào thét vang khắp bầu trời, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trong lúc nó ngừng lại trong màn sương đen, sau một hồi, hai luồng sáng chói lọi như ánh mặt trời đột nhiên tỏa ra.
Hai luồng sáng này chính là đôi mắt của nó!
Khi đôi mắt này mở ra thì trời đất đều rung chuyển, bão táp vô tận truyền ra từ trong màn sương đen kia, trong tiếng sấm chớp, cơn bão táp này hung hăng tấn công lên phía trên lớp màn phong tỏa kia, trong chớp mắt lớp màn phong tỏa đó liền sụp đổ!
Cũng vào lúc này, luồng sáng kia chiếu đến, vài vị cảnh giới Bổn Thần tránh không kịp, trực tiếp bị ánh sáng đó xuyên thấu, bóng dáng của họ lập tức biến mất!
Trong Viễn Dương Hạo, nhìn về bóng người đang biến mất trong hư không, nhưng lại xuất hiện trong lớp màn phong tỏa của con dã thú kia, trong thành trì đó, những người bị hút vào trong đều lộ ra vẻ ngơ ngác, còn tất cả mọi người ở ngoài đều hít một hơi lạnh.
Cảnh giới Thánh Vực... mạnh quá đi!
Cho dù những người khác không bị con dã thú cảnh giới Thánh Vực hút vào, nhưng lúc này dưới sự sụp đổ của phong tỏa cũng không ngừng phun ra máu tươi, hơi thở yếu ớt, trong chớp mắt đã bị trọng thương!
“Con dã thú cảnh giới Thánh Vực này, sao lại xuất hiện ở đây!”
Trong sáu cao thủ của cảnh giới Tinh Hoàng, một ông già lật ngược lại bàn tay, lấy ra một miếng Ngọc Giản, ông vỗ tay phải một cái, miếng Ngọc Giản này lập tức biến thành vệt sáng, bay về phía xa.
“Con dã thú Thánh Vực này hiện đang ở Thất Cấp Địa, hy vọng cao thủ Thiên đạo ra tay tiêu diệt nó!” Trong Ngọc Giản này có một câu nói của ông già truyền ra.
Tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt, sau khi Ngọc Giản đó phát đi, ông già này nhìn chiếc thuyền Viễn Dương Hạo bên dưới, mở miệng hét rằng: “Nếu các ngươi muốn sống, tất cả những người có cảnh giới Bổn Thần trở lên, đều ra đây hết!”
Lời vừa dứt xuống, các tu sĩ trên chiếc Viễn Dương Hạo đều im lặng, sau một hồi im lặng, liền có mấy chục bóng người cùng lúc xông ra, trong đó bao gồm cả ông già cảnh giới Tinh Hoàng bên cạnh Phong Linh, cùng với vài cao thủ cảnh giới Bổn Thần.
Còn về bọn người Vân Hy đều im lặng, Hoạn Ngao kia đột nhiên cười to nói: “Có thể dùng tu vi cảnh giới Bổn Thần chiến đấu với cảnh giới Thánh Vực, đáng rồi!”
Thân người hắn trực tiếp xông ra, bay thẳng lên bầu trời.
Tính cách của người này khiến thiện cảm của Thanh Lâm dành cho hắn tăng thêm vài phần, tuy nói Hoạn Ngao ngạo mạn, nhưng sự dứt khoát này của hắn không phải người bình thường nào cũng có được.
Sau khi hắn xông ra, Thịnh Trạch đang im lặng thì bỗng trực tiếp bay ra, còn về Thường Vũ và Hoa Thường cũng đều cắn chặt răng, rồi cùng với Vân Khê xông lên bầu trời.
Điều khiến Thanh Lâm hoảng hồn chính là sau khi bọn họ rời khỏi, hai cặp đó kia cũng cười với nhau, rồi cả người từ trên xuống dưới lại phát ra uy lực của cảnh giới Tinh Hoàng.
Bọn họ nhìn về phía Thanh Lâm hơi gật đầu, sau đó, đều cùng nhau xông thẳng lên bầu trời.
Giờ phút này, cả bầu trời đều biến sắc, cả mấy trăm cao thủ cảnh giới Bổn Thần, mấy chục cao thủ cảnh giới Tinh Hoàng, cùng lúc xuất hiện giữa bầu trời, các loại nguyên lực khác nhau đều phóng ra và trấn áp con dã thú cảnh giới Thánh Vực kia.
Cảnh tượng hùng dũng này, không một ai có thể diễn tả được, cảnh tượng khiếp người này không một người nào có thể miêu tả được, nhiều cao thủ đến như vậy, chịu đựng sức mạnh tiềm tàng của cả hòn đảo màu đen, thậm chí là hòn đảo màu vàng dốc hết sức mà chiến đấu!
“Chỉ là một chiếc thuyền Viễn Dương Hạo mà thôi, sâu dưới đáy của cảnh vực Nam Hải này, so với ba cảnh vực lớn khác, quả thực là mạnh hơn rất nhiều...” Trong lòng Thanh Lâm thở dài.
“Cơ hội của ngươi đến rồi.”
Cũng chính vào lúc này, Đế Linh trong đan điền đột nhiên mở miệng nói: “Những cảnh giới Bổn Thần và cảnh giới Tinh Hoàng này cùng lúc ra tay, phong tỏa con dã thú cảnh giới Thánh Vực kia, một trong số đó nhất định sẽ bị thương, thậm chí sẽ trực tiếp mất mạng. Cơ hội nuốt chửng linh nguyên như vậy không phải lúc nào cũng có, ngươi hãy chuẩn bị thi triển Đại Đế lục đi.”
Trong lúc những tiếng bàn tán xôn xao truyền ra, lần lượt từng bóng người phóng ra từ xung quanh con thuyền Viễn Dương Hạo khổng lồ này, trong đó có sáu người bay trên không trung, bay lượn một cách tự nhiên mà không cần bất kỳ dụng cụ trợ giúp bay nào, bọn họ đều là cảnh giới Tinh Hoàng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Lâm thu ánh mắt về, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ Âm Dương tông này không ngờ lại chơi lớn như thế, phái ra sáu người cảnh giới Tinh Hoàng lên con thuyền Viễn Dương Hạo này.
Ba cảnh vực lớn khác so với cảnh vực này, thực sự là thua kém quá xa, đây vẫn chỉ là cao thủ trên một hòn đảo màu đen thôi đó!
Trong toàn bộ cảnh vực Nam Hải, hòn đảo màu đen này có đến hàng trăm hàng ngàn hòn đảo!
Ngoài sáu người cảnh giới Tinh Hoàng kia ra, còn có cả chục cao thủ cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Bổn Thần đang đứng xung quanh Viễn Dương Hạo, phải chống đỡ lấy đòn tấn công của con thú khổng lồ khủng khiếp này.
“Là dã thú...” Sắc mặt Vân Khê có chút trắng bệch, cười trong đau khổ nói: “Chúng ta trúng số rồi...”
“Thân hình của con dã thú này lớn như vậy, vả lại, cơ thể nó lại biến thành một hòn đảo, hơn nữa nghe khẩu khí của các cao thủ cảnh giới Tinh Hoàng kia, chẳng lẽ... nó là một con dã thú thuộc cảnh giới Thánh Vực?” Thịnh Trạch lên tiếng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Kiểu vượt biển như vậy, từ nhỏ đến lớn bọn họ đã đi không dưới trăm lần, nhưng giống như tình hình bây giờ thì lại chưa bao giờ gặp phải.
“Cái gì là dã thú?” Thanh Lâm hỏi.
“Là con thú khổng lồ đến từ nơi hoang dã.”
Hoa Thường nhìn Thanh Lâm một cái rồi giải thích rằng: “Đương nhiên, đây là lời đồn, có điều hễ là dã thú thì thực lực đều vô cùng đáng sợ mà ngược lại trí tuệ của chúng lại không được cao lắm, giống như chưa từng được khai sáng vậy, nhưng thực lực của chúng thì bẩm sinh đã có nên cho dù là sức mạnh của hòn đảo bảy sắc có thế lực lớn kia cũng không muốn khiêu khích nó.”
“Theo lý mà nói, những con dã thú này ít nhất cũng phải ở nơi sâu tận vài chục ngàn mét dưới đáy biển mới sống được, sao nó lại chạy đến đây chứ?” Một người đàn trong hai cặp đôi kia dường như có chút hiểu biết, chau mày hỏi.
Không một ai trả lời, ai cũng không biết nguyên do là gì.
Nhưng lúc này, trông hư không kia, cao thủ của sáu cảnh giới Tinh Hoàng cùng lúc ra tay, nguyên lực bùng phát đầy trời, chấn động cả hư không, làm cho trời đất xuất hiện các làn sóng.
Những làn sóng này biến thành một vệt sáng khổng lồ, hoàn toàn bao trùm lên con dã thú khổng lồ vẫn chưa từng lộ ra cơ thể thật sự kia.
Thế nhưng, uy lực của con dã thú kia, làm sao có thể dễ dàng để bọn họ ngăn cản được.
“Đùng!”
Bóng đen khổng lồ kia dưới sự bao trùm của màn sương, bước đi như bình thường, nhưng chính dáng đi này lại khiến cho những nguyên lực được hình thành từ các cao thủ của sáu cảnh giới Tinh Hoàng, trực tiếp sụp đổ!
Trong giây phút sụp đổ, mắt sáu người này đều biến sắc, cùng lúc ọc máu ra, cả người bay văng ra ngoài.
“Cảnh giới Thánh Vực!”
Một người trong số đó lên tiếng, mặt liền biến sắc, nhìn một lượt chiếc thuyền bên dưới đang trôi về phía xa xa, rồi nhìn về cảnh giới Bổn Thần của Âm Dương tông hét rằng: “Bọn ngươi thi triển nguyên lực, phong tỏa nơi này!”
Nghe nói vậy, vài chục vị cao thủ cảnh giới Bổn Thần kia không chút do dự mà xông ra, bọn họ không thể bay lên hư không, nhưng nếu có sự trợ giúp của nguyên lực, tạm thời ngưng đọng trên hư không một khoảng thời gian vẫn được.
Mà trong những cảnh giới Bổn Thần này, cũng bao gồm cả người đàn ông trung niên trong số sáu người ra tay trước đó.
Bọn họ nhanh chóng xông ra, ngừng lại trên hư không, đồng thời hai tay múa may quay cuồng, trong tiếng vang kinh thiên động địa, bọn họ cùng lúc phóng ra các loại nguyên lực khác nhau lần lượt nối đuôi theo sức mạnh của cảnh giới Tinh Hoàng, tiếp tục phong tỏa con dã thú kia lần nữa.
“Đùng!”
Tiếng vang khắp đất trời, con dã thú bị trúng đòn trên phong ấn này, lần đầu tiên xuất hiện sự ngắt quãng.
Nhưng cái giá của sự ngắt quãng này chính là khiến cho mấy chục cao thủ cảnh giới Bổn Thần đều trực tiếp ọc máu ra, có người đứng không vững, ngã ngay xuống mặt đất.
Đồng thời, con dã thú bị phong tỏa kia giống như bắt đầu nổi giận, tiếng gào thét vang khắp bầu trời, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trong lúc nó ngừng lại trong màn sương đen, sau một hồi, hai luồng sáng chói lọi như ánh mặt trời đột nhiên tỏa ra.
Hai luồng sáng này chính là đôi mắt của nó!
Khi đôi mắt này mở ra thì trời đất đều rung chuyển, bão táp vô tận truyền ra từ trong màn sương đen kia, trong tiếng sấm chớp, cơn bão táp này hung hăng tấn công lên phía trên lớp màn phong tỏa kia, trong chớp mắt lớp màn phong tỏa đó liền sụp đổ!
Cũng vào lúc này, luồng sáng kia chiếu đến, vài vị cảnh giới Bổn Thần tránh không kịp, trực tiếp bị ánh sáng đó xuyên thấu, bóng dáng của họ lập tức biến mất!
Trong Viễn Dương Hạo, nhìn về bóng người đang biến mất trong hư không, nhưng lại xuất hiện trong lớp màn phong tỏa của con dã thú kia, trong thành trì đó, những người bị hút vào trong đều lộ ra vẻ ngơ ngác, còn tất cả mọi người ở ngoài đều hít một hơi lạnh.
Cảnh giới Thánh Vực... mạnh quá đi!
Cho dù những người khác không bị con dã thú cảnh giới Thánh Vực hút vào, nhưng lúc này dưới sự sụp đổ của phong tỏa cũng không ngừng phun ra máu tươi, hơi thở yếu ớt, trong chớp mắt đã bị trọng thương!
“Con dã thú cảnh giới Thánh Vực này, sao lại xuất hiện ở đây!”
Trong sáu cao thủ của cảnh giới Tinh Hoàng, một ông già lật ngược lại bàn tay, lấy ra một miếng Ngọc Giản, ông vỗ tay phải một cái, miếng Ngọc Giản này lập tức biến thành vệt sáng, bay về phía xa.
“Con dã thú Thánh Vực này hiện đang ở Thất Cấp Địa, hy vọng cao thủ Thiên đạo ra tay tiêu diệt nó!” Trong Ngọc Giản này có một câu nói của ông già truyền ra.
Tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt, sau khi Ngọc Giản đó phát đi, ông già này nhìn chiếc thuyền Viễn Dương Hạo bên dưới, mở miệng hét rằng: “Nếu các ngươi muốn sống, tất cả những người có cảnh giới Bổn Thần trở lên, đều ra đây hết!”
Lời vừa dứt xuống, các tu sĩ trên chiếc Viễn Dương Hạo đều im lặng, sau một hồi im lặng, liền có mấy chục bóng người cùng lúc xông ra, trong đó bao gồm cả ông già cảnh giới Tinh Hoàng bên cạnh Phong Linh, cùng với vài cao thủ cảnh giới Bổn Thần.
Còn về bọn người Vân Hy đều im lặng, Hoạn Ngao kia đột nhiên cười to nói: “Có thể dùng tu vi cảnh giới Bổn Thần chiến đấu với cảnh giới Thánh Vực, đáng rồi!”
Thân người hắn trực tiếp xông ra, bay thẳng lên bầu trời.
Tính cách của người này khiến thiện cảm của Thanh Lâm dành cho hắn tăng thêm vài phần, tuy nói Hoạn Ngao ngạo mạn, nhưng sự dứt khoát này của hắn không phải người bình thường nào cũng có được.
Sau khi hắn xông ra, Thịnh Trạch đang im lặng thì bỗng trực tiếp bay ra, còn về Thường Vũ và Hoa Thường cũng đều cắn chặt răng, rồi cùng với Vân Khê xông lên bầu trời.
Điều khiến Thanh Lâm hoảng hồn chính là sau khi bọn họ rời khỏi, hai cặp đó kia cũng cười với nhau, rồi cả người từ trên xuống dưới lại phát ra uy lực của cảnh giới Tinh Hoàng.
Bọn họ nhìn về phía Thanh Lâm hơi gật đầu, sau đó, đều cùng nhau xông thẳng lên bầu trời.
Giờ phút này, cả bầu trời đều biến sắc, cả mấy trăm cao thủ cảnh giới Bổn Thần, mấy chục cao thủ cảnh giới Tinh Hoàng, cùng lúc xuất hiện giữa bầu trời, các loại nguyên lực khác nhau đều phóng ra và trấn áp con dã thú cảnh giới Thánh Vực kia.
Cảnh tượng hùng dũng này, không một ai có thể diễn tả được, cảnh tượng khiếp người này không một người nào có thể miêu tả được, nhiều cao thủ đến như vậy, chịu đựng sức mạnh tiềm tàng của cả hòn đảo màu đen, thậm chí là hòn đảo màu vàng dốc hết sức mà chiến đấu!
“Chỉ là một chiếc thuyền Viễn Dương Hạo mà thôi, sâu dưới đáy của cảnh vực Nam Hải này, so với ba cảnh vực lớn khác, quả thực là mạnh hơn rất nhiều...” Trong lòng Thanh Lâm thở dài.
“Cơ hội của ngươi đến rồi.”
Cũng chính vào lúc này, Đế Linh trong đan điền đột nhiên mở miệng nói: “Những cảnh giới Bổn Thần và cảnh giới Tinh Hoàng này cùng lúc ra tay, phong tỏa con dã thú cảnh giới Thánh Vực kia, một trong số đó nhất định sẽ bị thương, thậm chí sẽ trực tiếp mất mạng. Cơ hội nuốt chửng linh nguyên như vậy không phải lúc nào cũng có, ngươi hãy chuẩn bị thi triển Đại Đế lục đi.”
/157
|