Đông sơn thì ắt phải có cửa Đông sơn, Thanh Lâm muốn Khai Trấn phù thì bắt buộc phải đi đến Đông sơn các.
Trên thực tế, bỏ qua Trung sơn giống như thần thánh đó thì bốn ngọn núi khác còn được gọi là Tứ các. Giữa Tứ các có sự ganh đua cạnh tranh với nhau rất gắt gao, lòng háo thắng rất cao, dù chưa xảy ra mâu thuẫn gì lớn nhưng những trận xô xát nhỏ vẫn thường xuyên xảy ra.
Ví dụ như là đệ tử Đan vực ở Tây sơn các muốn qua Đông sơn các để hái một vài loại thảo dược, có thể sẽ gặp được rất nhiều sự cản trở từ người ở Đông sơn và những chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng, tuy Chưởng giáo Thiên Bình tông cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu Đan tôn cũng đã không mở miệng thì hắn cũng không cần quan tâm.
Đông sơn các nằm ở nơi cao nhất của Đông sơn là nơi các đệ tử dùng để xử lý tất cả các việc vặt.
Thanh Lâm thuận theo bậc thềm mà bước ngay ngắn về phía trước, qua nửa ngày trời, cậu đã đi vào bên trong Đông sơn các.
Nơi này cực kỳ xa hoa, toàn dùng những món đồ tinh túy nhất, thậm chí trong đó có một nơi được khảm hết toàn bộ bằng linh thạch, còn chưa đi tới thì đã bị linh lực nồng đậm đập vào mắt rồi.
Từng tòa lầu các tinh xảo dần dần xuất hiện, không nhìn thấy giới hạn của nó, ở trên hư không đó, không biết là phải dựa vào tu vi gì mới có thể đánh ra ba chữ nổi “Đông sơn các không bao giờ phai này.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Lâm hít vào một hơi thật sâu. Cậu từng nghĩ phủ Thanh Nguyên đã cực kì bao la hùng vĩ rồi, nhưng khi đem so sánh với nơi đây thì có sự chênh lệch rất lớn.
Đứng đó một lúc lâu, Thanh Lâm đi đến lầu các, tìm được nơi có thể lấy được Khai Trấn phù, nhìn người trong quầy hàng cười nói: “Ta muốn một miếng Khai Trấn phù.”
“Ngươi muốn xuống núi?”
Người đó có bộ dáng trẻ trung, nghiền ngẫm hồi nói: “Dược đồng không có Khai Trấn phù đâu!”
Tuổi của Thanh Lâm quá nhỏ, chỉ có mười bốn mười, mười lăm tuổi, có người cảm thấy cậu không thể trở thành Đan sư. Tuổi này mà có thể ở trong Đan vực, nếu không phải là hậu bối của những Đan sư đó thì là những dược đồng có thiên phú về Đan đạo.
“Ngươi thấy ta giống dược đồng sao?”
Sắc mặt Thanh Lâm trầm xuống, lấy miếng Ngọc Giản mà lúc trước La Thành đưa cho cậu, quăng lên bàn.
Miếng Ngọc Giản này, mỗi đệ tử Đan vực đều có một cái ở bên trong túi đựng đồ và dường như nó đã trở thành biểu tượng cho thân phận. Sau khi nhìn thấy vật này thì người thanh niên đó ngớ người ra, rồi liền nở ra một nụ cười thật tươi nói: “Thật ra thì hồi nãy vãn bối đã nhìn ra khí thế bất phàm của vị đại sư này, đại sư nhất định là tuyệt đỉnh Đan sư của Đông sơn các Đan vực ta, vừa rồi vãn bối chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi…”
Nói xong, thanh niên này ho nhẹ một tiếng, giống như nhận ra cậu đã chém gió có hơi quá.
Thần sắc Thanh Lâm kì lạ, phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm: “Hãy đưa Khai Trấn phù cho ta nhanh đi.”
“Chuyện này...” Thanh niên nói: “Không biết xưng hô với đại sư như thế nào, những Khai Trấn phù được phát đi cũng có quy định là trong vòng ba năm, mỗi người chỉ có thể lấy một miếng.”
“Thanh Lâm.” Thanh Lâm thản nhiên nói.
“Thì ra là Thanh Lâm đại sư, vãn bối đã sớm nghe tên của đại sư, chỉ hận không thể gặp mặt đại sư sớm hơn, hôm nay ở đây gặp được đại sư cũng coi như là duyên phận, nếu tông môn không phái vãn bối đến nơi này, vãn bối nhất định sẽ đuổi theo bước đi của đại sư, đi vào con đường Đan dược chí cao vô thượng đó, trở thành…”
“Ngươi đủ chưa?” Thanh Lâm nhíu mày.
Thấy vậy, thanh niên ngớ người ra, thầm nghĩ vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá? Người ở độ tuổi này không phải đều rất thích nghe những lời nịnh nọt hay sao?
Cậu nghĩ như vậy cũng không sai, bởi mới tí tuổi mà đã trở thành đệ tử Đan vực chính thức, dù là ai, đều cũng sẽ có cảm giác hư vinh, cảm thấy kiêu ngạo, nhưng Thanh Lâm lại không phải là người như thế, cậu trải qua rất nhiều cảnh ngộ, vả lại còn cực kỳ thông minh nên những lời nói khoác lác khó nghe đều không vào được tai cậu.
“Khai Trấn phù này, ngoài ba năm chỉ được nhận một cái ra thì còn có cách nào để có được nó không?” Thanh Lâm trầm giọng nói.
Thanh niên đó cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng nói: “Còn có thể mua nữa, dùng ba vạn linh thạch hạ phẩm mua một cái.”
“Ba vạn?”
Lông mày Thanh Lâm nhíu lại lần nữa, cậu cầm lấy Khai Trấn phù rồi quay người rời đi.
Thanh niên nhìn bóng lưng của cậu, nhếch miệng, thầm nghĩ đây nhất định là đệ tử Đan vực vừa mới thăng chức trong lần khảo hạch trước đó, mới vừa thăng cấp mà làm dáng thanh cao gì chứ, lão tử đây, người nào mà chưa từng nhìn thấy qua.
Mà hiện tại Thanh Lâm, sau khi lấy được Khai Trấn phù, cậu liền nhanh chóng chạy tới tông môn Thiên Bình tông.
Đan vực và Võ đạo nhất mạch nằm kế bên nhau nên đệ tử Đan vực muốn ra ngoài thì phải đi ngang qua Võ đạo nhất mạch.
Qua một đêm, vào lúc sáng sớm, Thanh Lâm đi đến phòng bếp, nơi ở duy nhất của cậu ở Võ đạo nhất mạch.
Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm cất bước đi vào trong, sự việc của tỷ tỷ xảy ra cũng gần nửa năm nên trong lúc này cũng không cần gấp gáp lắm. Mà cậu đã từng đã hứa với bọn người Bàng Liên Trùng, sau khi ổn định lại thì sẽ nhanh chóng đi tìm bọn người Bàng Liên Trùng.
Tiến vào phòng bếp, bên trong còn lóe lên ngọn đèn u ám, một thanh niên đứng trước nóc lò ngớ ngẩn người, củi lửa sắp rơi ra, cháy trúng chân cậu ta, cậu ta cũng không có cảm giác gì hết.
“Vũ Phong.” Thanh Lâm nhìn qua người này, lộ vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thân thể Vũ Phong chấn động, từ trong sự ngốc nghếch trở lại tỉnh táo ngay lập tức, lúc nhìn thấy Thanh Lâm, bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp lao vào ôm lấy Thanh Lâm.
Thanh Lâm sửng sốt một chút, hành động của Vũ Phong làm cho cậu không thích ứng kịp, đang muốn đẩy ra thì lại cảm thấy Vũ Phong cầm lấy áo của mình quá chặt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Lâm hỏi.
Vũ Phong buông Thanh Lâm ra, chậm rãi nói: “Hai tháng trước, Lý Trần Tiêu đã đến, hắn biết Tống Đại Hải chết rồi, chính là người bị ngươi giết chết. Hắn tới hỏi chúng ta, Bạch Tử Đống vì quá sợ hãi nên đã nói ra là ngươi. Lý Trần Tiêu phế bỏ tu vi của ta, bắt Bàng Liên Trùng đi để chúng ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi...”
“Nói!” Thanh Lâm nhíu mày.
“Nếu như ngươi tự sát ở trước mặt hắn thì Bàng Liên Trùng mới có cơ hội sống sót...” Vũ Phong trầm giọng nói.
Thanh Lâm hít một hơi sâu, cảm nhận một chút, giờ phút này Vũ Phong thật sự đã mất hết tu vi, thậm chí đan điền cũng bị phế nên cũng tổn thương đến bên trong cơ thể.
“Đan điền của ngươi chỉ bị phá vỡ thôi, vẫn còn khả năng chữa trị mà, không cần nhụt chí.”
Thanh Lâm vỗ vai Vũ Phong, liền nói ra: “Bạch Tử Đống?”
Bạch Tử Đống lúc trước cũng là người ở trong phòng bếp, lúc Thanh Lâm rời đi, cậu ta cũng rất luyến tiếc. Vậy mà không nghĩ tới, cậu ta có thể bán mình như vậy, chuyện này làm cho Thanh Lâm cực kỳ phẫn nộ.
“Cậu ta được Lý Trần Tiêu khen thưởng nên đã đi theo Lý Trần Tiêu rồi.” Vũ Phong nói.
Thanh Lâm gật đầu, không nói hai lời, liền ra khỏi nhà bếp.
Bàng Liên Trùng bị bắt, đó là sự việc của hai tháng trước rồi, nhưng mình vẫn không biết được, rõ ràng bọn người Vũ Phong không hề đi tìm mình, hoặc có thể nói là bọn họ cảm thấy Lý Trần Tiêu mạnh hơn cậu quá nhiều, không muốn cậu mắc bẫy của bọn họ.
Đàn ông trên đời không nên thẹn với lương tâm, điều này cậu đã được phụ thân Thanh Nguyên dạy bảo ngay từ nhỏ.
Tống Đại Hải kia là mình giết, Thanh Lâm mặc dù thật sự không đánh lại, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Bàng Liên Trùng chịu khổ thay cho mình.
……
Với tư cách đệ tử đằng ngoài, mỗi một đệ tử đều có chỗ ở của mình, giờ phút này trong một quảng trường nhỏ, một thân hình đang bị trói ở trên cột đá. Trước mặt của cậu đang có hai người con trai cầm roi da trên tay, không ngừng quất lên trên thân thể của người đó.
Bốn phía không ít đệ tử đằng ngoài vây xem, nhưng không người nào dám nói thêm cái gì, bởi vì người này, đắc tội đến trong nhóm đệ tử xếp hạng thứ sáu đằng ngoài Lý Trần Tiêu, Lý sư huynh!
“Lý Trần Tiêu, ngươi sẽ chết không yên lành đâu!” Bàng Liên Trùng nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy máu tươi, ánh mắt như muốn nhai nuốt Lý Trần Tiêu đang ngồi ở trước mặt.
“Bốp… bốp...”
Cậu vừa mới nói xong, roi da quất hai phát lên trên cơ thể làm da tróc thịt bong.
Hai người này, một là Lưu Văn Phi, người còn lại... chính là Bạch Tử Đống!
Trên thực tế, bỏ qua Trung sơn giống như thần thánh đó thì bốn ngọn núi khác còn được gọi là Tứ các. Giữa Tứ các có sự ganh đua cạnh tranh với nhau rất gắt gao, lòng háo thắng rất cao, dù chưa xảy ra mâu thuẫn gì lớn nhưng những trận xô xát nhỏ vẫn thường xuyên xảy ra.
Ví dụ như là đệ tử Đan vực ở Tây sơn các muốn qua Đông sơn các để hái một vài loại thảo dược, có thể sẽ gặp được rất nhiều sự cản trở từ người ở Đông sơn và những chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng, tuy Chưởng giáo Thiên Bình tông cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu Đan tôn cũng đã không mở miệng thì hắn cũng không cần quan tâm.
Đông sơn các nằm ở nơi cao nhất của Đông sơn là nơi các đệ tử dùng để xử lý tất cả các việc vặt.
Thanh Lâm thuận theo bậc thềm mà bước ngay ngắn về phía trước, qua nửa ngày trời, cậu đã đi vào bên trong Đông sơn các.
Nơi này cực kỳ xa hoa, toàn dùng những món đồ tinh túy nhất, thậm chí trong đó có một nơi được khảm hết toàn bộ bằng linh thạch, còn chưa đi tới thì đã bị linh lực nồng đậm đập vào mắt rồi.
Từng tòa lầu các tinh xảo dần dần xuất hiện, không nhìn thấy giới hạn của nó, ở trên hư không đó, không biết là phải dựa vào tu vi gì mới có thể đánh ra ba chữ nổi “Đông sơn các không bao giờ phai này.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Lâm hít vào một hơi thật sâu. Cậu từng nghĩ phủ Thanh Nguyên đã cực kì bao la hùng vĩ rồi, nhưng khi đem so sánh với nơi đây thì có sự chênh lệch rất lớn.
Đứng đó một lúc lâu, Thanh Lâm đi đến lầu các, tìm được nơi có thể lấy được Khai Trấn phù, nhìn người trong quầy hàng cười nói: “Ta muốn một miếng Khai Trấn phù.”
“Ngươi muốn xuống núi?”
Người đó có bộ dáng trẻ trung, nghiền ngẫm hồi nói: “Dược đồng không có Khai Trấn phù đâu!”
Tuổi của Thanh Lâm quá nhỏ, chỉ có mười bốn mười, mười lăm tuổi, có người cảm thấy cậu không thể trở thành Đan sư. Tuổi này mà có thể ở trong Đan vực, nếu không phải là hậu bối của những Đan sư đó thì là những dược đồng có thiên phú về Đan đạo.
“Ngươi thấy ta giống dược đồng sao?”
Sắc mặt Thanh Lâm trầm xuống, lấy miếng Ngọc Giản mà lúc trước La Thành đưa cho cậu, quăng lên bàn.
Miếng Ngọc Giản này, mỗi đệ tử Đan vực đều có một cái ở bên trong túi đựng đồ và dường như nó đã trở thành biểu tượng cho thân phận. Sau khi nhìn thấy vật này thì người thanh niên đó ngớ người ra, rồi liền nở ra một nụ cười thật tươi nói: “Thật ra thì hồi nãy vãn bối đã nhìn ra khí thế bất phàm của vị đại sư này, đại sư nhất định là tuyệt đỉnh Đan sư của Đông sơn các Đan vực ta, vừa rồi vãn bối chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi…”
Nói xong, thanh niên này ho nhẹ một tiếng, giống như nhận ra cậu đã chém gió có hơi quá.
Thần sắc Thanh Lâm kì lạ, phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm: “Hãy đưa Khai Trấn phù cho ta nhanh đi.”
“Chuyện này...” Thanh niên nói: “Không biết xưng hô với đại sư như thế nào, những Khai Trấn phù được phát đi cũng có quy định là trong vòng ba năm, mỗi người chỉ có thể lấy một miếng.”
“Thanh Lâm.” Thanh Lâm thản nhiên nói.
“Thì ra là Thanh Lâm đại sư, vãn bối đã sớm nghe tên của đại sư, chỉ hận không thể gặp mặt đại sư sớm hơn, hôm nay ở đây gặp được đại sư cũng coi như là duyên phận, nếu tông môn không phái vãn bối đến nơi này, vãn bối nhất định sẽ đuổi theo bước đi của đại sư, đi vào con đường Đan dược chí cao vô thượng đó, trở thành…”
“Ngươi đủ chưa?” Thanh Lâm nhíu mày.
Thấy vậy, thanh niên ngớ người ra, thầm nghĩ vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá? Người ở độ tuổi này không phải đều rất thích nghe những lời nịnh nọt hay sao?
Cậu nghĩ như vậy cũng không sai, bởi mới tí tuổi mà đã trở thành đệ tử Đan vực chính thức, dù là ai, đều cũng sẽ có cảm giác hư vinh, cảm thấy kiêu ngạo, nhưng Thanh Lâm lại không phải là người như thế, cậu trải qua rất nhiều cảnh ngộ, vả lại còn cực kỳ thông minh nên những lời nói khoác lác khó nghe đều không vào được tai cậu.
“Khai Trấn phù này, ngoài ba năm chỉ được nhận một cái ra thì còn có cách nào để có được nó không?” Thanh Lâm trầm giọng nói.
Thanh niên đó cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng nói: “Còn có thể mua nữa, dùng ba vạn linh thạch hạ phẩm mua một cái.”
“Ba vạn?”
Lông mày Thanh Lâm nhíu lại lần nữa, cậu cầm lấy Khai Trấn phù rồi quay người rời đi.
Thanh niên nhìn bóng lưng của cậu, nhếch miệng, thầm nghĩ đây nhất định là đệ tử Đan vực vừa mới thăng chức trong lần khảo hạch trước đó, mới vừa thăng cấp mà làm dáng thanh cao gì chứ, lão tử đây, người nào mà chưa từng nhìn thấy qua.
Mà hiện tại Thanh Lâm, sau khi lấy được Khai Trấn phù, cậu liền nhanh chóng chạy tới tông môn Thiên Bình tông.
Đan vực và Võ đạo nhất mạch nằm kế bên nhau nên đệ tử Đan vực muốn ra ngoài thì phải đi ngang qua Võ đạo nhất mạch.
Qua một đêm, vào lúc sáng sớm, Thanh Lâm đi đến phòng bếp, nơi ở duy nhất của cậu ở Võ đạo nhất mạch.
Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm cất bước đi vào trong, sự việc của tỷ tỷ xảy ra cũng gần nửa năm nên trong lúc này cũng không cần gấp gáp lắm. Mà cậu đã từng đã hứa với bọn người Bàng Liên Trùng, sau khi ổn định lại thì sẽ nhanh chóng đi tìm bọn người Bàng Liên Trùng.
Tiến vào phòng bếp, bên trong còn lóe lên ngọn đèn u ám, một thanh niên đứng trước nóc lò ngớ ngẩn người, củi lửa sắp rơi ra, cháy trúng chân cậu ta, cậu ta cũng không có cảm giác gì hết.
“Vũ Phong.” Thanh Lâm nhìn qua người này, lộ vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thân thể Vũ Phong chấn động, từ trong sự ngốc nghếch trở lại tỉnh táo ngay lập tức, lúc nhìn thấy Thanh Lâm, bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp lao vào ôm lấy Thanh Lâm.
Thanh Lâm sửng sốt một chút, hành động của Vũ Phong làm cho cậu không thích ứng kịp, đang muốn đẩy ra thì lại cảm thấy Vũ Phong cầm lấy áo của mình quá chặt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Lâm hỏi.
Vũ Phong buông Thanh Lâm ra, chậm rãi nói: “Hai tháng trước, Lý Trần Tiêu đã đến, hắn biết Tống Đại Hải chết rồi, chính là người bị ngươi giết chết. Hắn tới hỏi chúng ta, Bạch Tử Đống vì quá sợ hãi nên đã nói ra là ngươi. Lý Trần Tiêu phế bỏ tu vi của ta, bắt Bàng Liên Trùng đi để chúng ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi...”
“Nói!” Thanh Lâm nhíu mày.
“Nếu như ngươi tự sát ở trước mặt hắn thì Bàng Liên Trùng mới có cơ hội sống sót...” Vũ Phong trầm giọng nói.
Thanh Lâm hít một hơi sâu, cảm nhận một chút, giờ phút này Vũ Phong thật sự đã mất hết tu vi, thậm chí đan điền cũng bị phế nên cũng tổn thương đến bên trong cơ thể.
“Đan điền của ngươi chỉ bị phá vỡ thôi, vẫn còn khả năng chữa trị mà, không cần nhụt chí.”
Thanh Lâm vỗ vai Vũ Phong, liền nói ra: “Bạch Tử Đống?”
Bạch Tử Đống lúc trước cũng là người ở trong phòng bếp, lúc Thanh Lâm rời đi, cậu ta cũng rất luyến tiếc. Vậy mà không nghĩ tới, cậu ta có thể bán mình như vậy, chuyện này làm cho Thanh Lâm cực kỳ phẫn nộ.
“Cậu ta được Lý Trần Tiêu khen thưởng nên đã đi theo Lý Trần Tiêu rồi.” Vũ Phong nói.
Thanh Lâm gật đầu, không nói hai lời, liền ra khỏi nhà bếp.
Bàng Liên Trùng bị bắt, đó là sự việc của hai tháng trước rồi, nhưng mình vẫn không biết được, rõ ràng bọn người Vũ Phong không hề đi tìm mình, hoặc có thể nói là bọn họ cảm thấy Lý Trần Tiêu mạnh hơn cậu quá nhiều, không muốn cậu mắc bẫy của bọn họ.
Đàn ông trên đời không nên thẹn với lương tâm, điều này cậu đã được phụ thân Thanh Nguyên dạy bảo ngay từ nhỏ.
Tống Đại Hải kia là mình giết, Thanh Lâm mặc dù thật sự không đánh lại, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Bàng Liên Trùng chịu khổ thay cho mình.
……
Với tư cách đệ tử đằng ngoài, mỗi một đệ tử đều có chỗ ở của mình, giờ phút này trong một quảng trường nhỏ, một thân hình đang bị trói ở trên cột đá. Trước mặt của cậu đang có hai người con trai cầm roi da trên tay, không ngừng quất lên trên thân thể của người đó.
Bốn phía không ít đệ tử đằng ngoài vây xem, nhưng không người nào dám nói thêm cái gì, bởi vì người này, đắc tội đến trong nhóm đệ tử xếp hạng thứ sáu đằng ngoài Lý Trần Tiêu, Lý sư huynh!
“Lý Trần Tiêu, ngươi sẽ chết không yên lành đâu!” Bàng Liên Trùng nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy máu tươi, ánh mắt như muốn nhai nuốt Lý Trần Tiêu đang ngồi ở trước mặt.
“Bốp… bốp...”
Cậu vừa mới nói xong, roi da quất hai phát lên trên cơ thể làm da tróc thịt bong.
Hai người này, một là Lưu Văn Phi, người còn lại... chính là Bạch Tử Đống!
/157
|