Tiếng la thảm thét vang vọng khắp bầu trời, trong đó kèm theo sự hoảng sợ, kèm theo sự run rẩy, kèm theo thủ đoạn ác độc của ông ta đối với Thanh Lâm, kèm theo sự khó tin của ông ta với sự to gan tày trời của Thanh Lâm.
Tất cả mọi người ở đây cũng đều nghe thấy tiếng la thảm thiết của Lưu Viễn Thông, bọn họ kinh ngạc, bọn họ kinh sợ, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng đều im lặng hết.
Đứng ở phía trước đó là một thanh niên có mái tóc tím bay phất phơ, ngọn lửa bao phủ lấy toàn thân của cậu, ngay lúc này đây, cậu giống như đã trở thành một bức tranh vậy, trong bức tranh đó, phía sau cậu là con rồng dài màu kim, thần sắc của con rồng dài ấy rất hung tàn, nhiệt độ rất cao, đuôi rồng quấn lấy thân thể của cậu, còn cái đầu thì đưa lên phía trước như muốn nuốt chửng một ông già lớn tuổi đang sợ hãi.
Bức tranh này, đã khắc sâu trong lòng của những đệ tử đằng ngoài, mãi mãi không thể xóa đi được.
“Ong…”
Và cũng vào lúc này, khi tiếng thét thảm thiết của Lưu Viễn Thông dừng lại, không gian phía sau ông ta đột nhiên dừng lại một lúc, tiếp theo đó cả người của Lưu Viễn Thông bị kéo ra xa, chỉ trong phút chốc thôi đã kéo ông ta ra tới hàng trăm mét.
Và đồng thời, có một bóng người từ xa bước tới, người mặc áo khoác màu vàng, đầu đội vương miện màu tím, khuôn mặt trung niên, giống như hoàng đế trần gian vậy.
Phía sau người đó, còn có một con khỉ toàn thân là lông màu đỏ đi theo, nhìn từ xa, giống như một vũng máu biết di động, làm cho mỗi người khi mà nhìn thấy nó đều chau chặt chân mày lại rồi trong lòng liền sinh ra cảm giác kinh tởm.
“Sư tôn!” Khi Lưu Viễn Thông nhìn thấy người này, ông ta liền lộ ra vẻ vui mừng, lập tức chạy đến bên cạnh người đó.
Cũng vào lúc này, Tào Thanh và Tôn Lập, cùng rất nhiều đệ tử ở đằng ngoài, cũng đều lộ ra vẻ mặt cung kính, cúi người xuống, nói: “Gặp qua (*) Phong đường chủ.”
Đường chủ, vị trí cao hơn trưởng lão ở đằng ngoài, địa vị rất cao, toàn bộ hơn mười vạn đệ tử của Thiên Bình tông, cũng chỉ có một trăm hai mươi tám vị đường chủ, có thể thấy được địa vị của đường chủ cao quý cỡ nào.
Người này tên là Phong Thiền là một trong một trăm hai mươi tám vị đường chủ, tu vi thuộc trung kỳ cảnh giới Linh Đan, Thanh Lâm chưa từng thấy qua, nhưng cậu đã nghe nói qua, dù sao trong tất cả các đường chủ, họ Phong chỉ có một người và đó chính là người này.
Ánh mắt của y rất u ám, cho người ta một cảm giác rất yểu điệu, từng bước đi tới, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, điềm đạm nói: “Nhóc con, ngươi lợi hại lắm, chỉ dựa vào kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên mà có thể mạnh đến ngay cả Lưu Viễn Thông cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Thanh Lâm không có trả lời và cậu càng không giống như đám người Tào Thanh cúi người xuống chào mà cậu chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Phong Thiền.
“Trưởng lão đằng ngoài không có tư cách cho ngươi cúi chào, vậy thân phận đường chủ ta đây, có tư cách không?” Phong Thiền thấy Thanh Lâm không trả lời, y lại mở miệng nói lần nữa, nhưng lúc này đây ngữ khí của y có chút lạnh lùng.
“Ngoại trừ cha mẹ và sư tôn, Thanh mỗ đều không cúi chào ai cả.” Thanh Lâm nhẹ nhàng trả lời.
“Ồ?”
Chân mày của Phong Thiền nhướng lên rồi lạnh lùng nói: “Ta không có hứng thú biết cha mẹ ngươi là ai, nhưng vị sư tôn này của ngươi, có thể dạy ra một người đệ tử vô phép tắc như ngươi thì ta lại muốn biết đấy là vị nào?”
“Ngươi thật sự muốn biết?” Khuôn mặt Thanh Lâm đột nhiên ửng đỏ lên, lộ ra vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng.
Bộ dạng này của cậu khiến cho Phong Thiền ngơ ra.
Lưu Viễn Thông, Tào Thanh, Tôn Lập, hàng ngàn đệ tử đằng ngoài nhìn thấy cảnh này, cũng đều há hốc mồm ra, bọn họ đều cảm thấy khó có thể mà tin được.
Tất cả sự ngang ngược hồi nãy, trong giờ khắc này đã hoàn toàn tan biến hết, sắc mặt thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta khó mà hiểu rõ được.
“Đừng có mà nhiều lời, nói nhanh!” Phong Thiền hừ lạnh một tiếng, phía sau cơ thể y phát ra uy lực, giống như mây đen, bay về phía Thanh Lâm để trấn áp cậu.
“Là ngươi kêu ta nói đó…”
Thanh Lâm cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng càng hiện lên rõ trên khuôn mặt của cậu, rồi cậu từ từ thốt ra, nói: “Sư tôn của ta là Đan tôn…”
“Ngươi to gan lắm!” Phong Thiền hoàn toàn không tin, nói: “Dám mạo danh là đệ tử Đan tôn, chỉ vào mỗi một tội này của ngươi, lão phu đã có thể giết chết ngươi ngay tức khắc!”
“Ngươi làm càn!”
Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên, nhìn Phong Thiền một cách lạnh lùng, nói: “Ta nói ta là đệ tử của Đan tôn thì là đệ tử của Đan tôn, ngươi dám giết ta sao?”
“Ha ha ha…”
Phong Thiền cực kỳ tức giận rồi y cười lên, nói: “Lá gan của ngươi lớn thiệt, ngươi không những không coi quy tắc của tông môn ra gì, dám xuống tay giết chết đệ tử đồng môn, càng không kiêng kỵ thân phận, dám đánh trọng thương trưởng lão đằng ngoài. Và bây giờ, lại dám mạo danh là đệ tử Đan tôn, xem ra ngươi đã chán sống rồi!”
Tuy y cảm thấy có chút kì lạ, bởi Thanh Lâm dám gây ra chuyện lớn như thế thì chắc chắn cậu có một chút bối cảnh gì đó.
Nhưng Phong Thiền vẫn không tin Thanh Lâm là đệ tử của Đan tôn, thân phận của Đan tôn vô cùng cao quý, nhiều năm ở trong Thiên Bình tông, y chỉ nghe qua Đan tộc từng phá lệ thu nhận một con gái làm đệ tử và y cũng không biết chuyện này là thật hay là giả, nhưng chuyện Đan tôn thu nhận đệ tử thứ hai thì chuyện này hoàn toàn là vớ vẩn, bởi vì Đan tôn đã từng nói qua, sẽ không thu nhận đệ tử nào nữa!
Nói chung, Thanh Lâm, tuyệt đối không phải là đệ tử của Đan tôn!
“Phong đường chủ, ta nghĩ ta nên giải thích cho ngươi nghe một chút!”
Khuôn mặt của Thanh Lâm vẫn xấu hổ ngại ngùng, sau đó cậu từ từ nói: “Trước tiên, bởi vì Lý Trần Tiêu và Lưu Viễn Thông ra tay với Thanh mỗ trước nên Thanh mỗ mới đánh trả lại, cho nên nếu nói về việc vi phạm quy môn cũng là bọn họ vi phạm trước, không phải là Thanh mỗ.”
“Còn Lưu trưởng lão… đúng là một trưởng lão phế vật, người này cũng có thể trở thành trưởng lão đằng ngoài, Thanh mỗ cảm thấy rất nực cười!”
“Cuối cùng là việc đệ tử của Đan tôn, cho dù ngươi nghĩ thế nào, Thanh mỗ cũng đã nói với ngươi, nếu ngươi thật sự muốn động đến ta thì ngươi có thể thử!”
Càng nói về sau, ngữ khí của Thanh Lâm càng cứng rắn, đôi mắt của những đứa con gái đang đứng ở đây đều hiện lên một tia sáng, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm mà không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Còn Phong Thiền…
Hoàn toàn có thể dùng từ tức điên để hình dung, y đường đường là một đường chủ, không nói đến đệ tử đằng ngoài, cho dù là đệ tử đằng trong, đều không dám nói chuyện như thế với y.
“Lão phu ta đây không tin, dựa vào những việc làm hôm nay của ngươi, cho dù lão phu có giết chết ngươi, cũng chỉ là trừ hại cho tông môn, không ai có thể nói gì được!”
Trong mắt của Phong Thiền lộ ra sát khí, bàn tay biến thành móng vuốt, trong tiếng ầm ầm, trực tiếp vung đến trước mặt của Thanh Lâm.
Thực lực của cảnh giới Linh Đan rất mạnh, cảnh giới Cố Nguyên tuyệt đối không thể so sánh được, chỉ loại khí tức đó thôi cũng đã khiến cho sắc mặt của Thanh Lâm thay đổi, bên trong đấy uy lực mạnh mẽ càng lan rộng ra, giống như muốn đem Thanh Lâm nuốt sống vậy.
“Cảnh giới Linh Đan và cảnh giới Cố Nguyên là cách xa một trời một vực, không sử dụng Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung thì ta tuyệt đối không phải là đối thủ của y!” Trong lòng Thanh Lâm thầm nghĩ.
Hai vật kinh thiên đó, cậu tất nhiên sẽ không sử dụng, còn Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn và lôi kiếp của Thiên đạo, dựa vào thực lực hiện giờ của Thanh Lâm, cũng không thể đối kháng được với Phong Thiền trung kỳ cảnh giới Linh Đan được, cho nên cậu dứt khoát đứng yên bất động luôn.
Cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, giống như là Thanh Lâm bị năng lực mạnh mẽ của Phong Thiền làm cho sợ hãi, sợ đến nổi cũng không biết né đi.
Chỉ có một số ít người cảm thấy không đúng, trong số đó có Tào Thanh và Tôn Lập, còn có Lưu Viễn Thông đó.
Tuy thời gian tiếp xúc với nhau không dài, nhưng bọn họ cảm thấy được, gan lớn của Thanh Lâm, sẽ không bị loại khí tức này làm cho ngơ ngác người ra, cậu làm như vậy, nhất định là có lý do của cậu!
“Đủ rồi!”
Và cũng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, như tiếng sấm chớp, trong tiếng nổ ầm ầm, trực tiếp đánh nát bàn tay lớn mà Phong Thiền vung ra, làm cho sắc mặt của Phong Thiền thay đổi, ngước đầu lên nhìn.
Ở phía cuối bầu trời, một cái bóng màu đen từ từ xuất hiện, mỗi một bước đều có thể vượt qua một khoảng cách lớn, chỉ trong phút chốc, bóng đen này biến thành một bóng người, xuất hiện trước mặt của mọi người.
“Đan sư Hồng phẩm!”
Khi nhìn thấy bộ áo đỏ có thêu hai cái đỉnh nhỏ màu vàng ở trên người này, trên khuôn mặt của tất cả đệ tử đằng ngoài đều lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.
Cái loại cuồng nhiệt này không giống như cung kính, cung kính chính là sự tôn trọng đối với cao thủ, còn cuồng nhiệt chính là ngưỡng mộ, kích động, thậm chí là ghen tị, tham lam,… hàng ngàn cảm xúc đều tập trung trên người những người này, bọn họ hận không thể trở thành như đối phương, đó là một loại cảm xúc sùng bái không gì có thể thay thế được.
***
(*) Gặp qua: một cách chào hỏi của người Trung Quốc.
Tất cả mọi người ở đây cũng đều nghe thấy tiếng la thảm thiết của Lưu Viễn Thông, bọn họ kinh ngạc, bọn họ kinh sợ, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng đều im lặng hết.
Đứng ở phía trước đó là một thanh niên có mái tóc tím bay phất phơ, ngọn lửa bao phủ lấy toàn thân của cậu, ngay lúc này đây, cậu giống như đã trở thành một bức tranh vậy, trong bức tranh đó, phía sau cậu là con rồng dài màu kim, thần sắc của con rồng dài ấy rất hung tàn, nhiệt độ rất cao, đuôi rồng quấn lấy thân thể của cậu, còn cái đầu thì đưa lên phía trước như muốn nuốt chửng một ông già lớn tuổi đang sợ hãi.
Bức tranh này, đã khắc sâu trong lòng của những đệ tử đằng ngoài, mãi mãi không thể xóa đi được.
“Ong…”
Và cũng vào lúc này, khi tiếng thét thảm thiết của Lưu Viễn Thông dừng lại, không gian phía sau ông ta đột nhiên dừng lại một lúc, tiếp theo đó cả người của Lưu Viễn Thông bị kéo ra xa, chỉ trong phút chốc thôi đã kéo ông ta ra tới hàng trăm mét.
Và đồng thời, có một bóng người từ xa bước tới, người mặc áo khoác màu vàng, đầu đội vương miện màu tím, khuôn mặt trung niên, giống như hoàng đế trần gian vậy.
Phía sau người đó, còn có một con khỉ toàn thân là lông màu đỏ đi theo, nhìn từ xa, giống như một vũng máu biết di động, làm cho mỗi người khi mà nhìn thấy nó đều chau chặt chân mày lại rồi trong lòng liền sinh ra cảm giác kinh tởm.
“Sư tôn!” Khi Lưu Viễn Thông nhìn thấy người này, ông ta liền lộ ra vẻ vui mừng, lập tức chạy đến bên cạnh người đó.
Cũng vào lúc này, Tào Thanh và Tôn Lập, cùng rất nhiều đệ tử ở đằng ngoài, cũng đều lộ ra vẻ mặt cung kính, cúi người xuống, nói: “Gặp qua (*) Phong đường chủ.”
Đường chủ, vị trí cao hơn trưởng lão ở đằng ngoài, địa vị rất cao, toàn bộ hơn mười vạn đệ tử của Thiên Bình tông, cũng chỉ có một trăm hai mươi tám vị đường chủ, có thể thấy được địa vị của đường chủ cao quý cỡ nào.
Người này tên là Phong Thiền là một trong một trăm hai mươi tám vị đường chủ, tu vi thuộc trung kỳ cảnh giới Linh Đan, Thanh Lâm chưa từng thấy qua, nhưng cậu đã nghe nói qua, dù sao trong tất cả các đường chủ, họ Phong chỉ có một người và đó chính là người này.
Ánh mắt của y rất u ám, cho người ta một cảm giác rất yểu điệu, từng bước đi tới, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, điềm đạm nói: “Nhóc con, ngươi lợi hại lắm, chỉ dựa vào kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên mà có thể mạnh đến ngay cả Lưu Viễn Thông cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Thanh Lâm không có trả lời và cậu càng không giống như đám người Tào Thanh cúi người xuống chào mà cậu chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Phong Thiền.
“Trưởng lão đằng ngoài không có tư cách cho ngươi cúi chào, vậy thân phận đường chủ ta đây, có tư cách không?” Phong Thiền thấy Thanh Lâm không trả lời, y lại mở miệng nói lần nữa, nhưng lúc này đây ngữ khí của y có chút lạnh lùng.
“Ngoại trừ cha mẹ và sư tôn, Thanh mỗ đều không cúi chào ai cả.” Thanh Lâm nhẹ nhàng trả lời.
“Ồ?”
Chân mày của Phong Thiền nhướng lên rồi lạnh lùng nói: “Ta không có hứng thú biết cha mẹ ngươi là ai, nhưng vị sư tôn này của ngươi, có thể dạy ra một người đệ tử vô phép tắc như ngươi thì ta lại muốn biết đấy là vị nào?”
“Ngươi thật sự muốn biết?” Khuôn mặt Thanh Lâm đột nhiên ửng đỏ lên, lộ ra vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng.
Bộ dạng này của cậu khiến cho Phong Thiền ngơ ra.
Lưu Viễn Thông, Tào Thanh, Tôn Lập, hàng ngàn đệ tử đằng ngoài nhìn thấy cảnh này, cũng đều há hốc mồm ra, bọn họ đều cảm thấy khó có thể mà tin được.
Tất cả sự ngang ngược hồi nãy, trong giờ khắc này đã hoàn toàn tan biến hết, sắc mặt thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta khó mà hiểu rõ được.
“Đừng có mà nhiều lời, nói nhanh!” Phong Thiền hừ lạnh một tiếng, phía sau cơ thể y phát ra uy lực, giống như mây đen, bay về phía Thanh Lâm để trấn áp cậu.
“Là ngươi kêu ta nói đó…”
Thanh Lâm cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng càng hiện lên rõ trên khuôn mặt của cậu, rồi cậu từ từ thốt ra, nói: “Sư tôn của ta là Đan tôn…”
“Ngươi to gan lắm!” Phong Thiền hoàn toàn không tin, nói: “Dám mạo danh là đệ tử Đan tôn, chỉ vào mỗi một tội này của ngươi, lão phu đã có thể giết chết ngươi ngay tức khắc!”
“Ngươi làm càn!”
Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên, nhìn Phong Thiền một cách lạnh lùng, nói: “Ta nói ta là đệ tử của Đan tôn thì là đệ tử của Đan tôn, ngươi dám giết ta sao?”
“Ha ha ha…”
Phong Thiền cực kỳ tức giận rồi y cười lên, nói: “Lá gan của ngươi lớn thiệt, ngươi không những không coi quy tắc của tông môn ra gì, dám xuống tay giết chết đệ tử đồng môn, càng không kiêng kỵ thân phận, dám đánh trọng thương trưởng lão đằng ngoài. Và bây giờ, lại dám mạo danh là đệ tử Đan tôn, xem ra ngươi đã chán sống rồi!”
Tuy y cảm thấy có chút kì lạ, bởi Thanh Lâm dám gây ra chuyện lớn như thế thì chắc chắn cậu có một chút bối cảnh gì đó.
Nhưng Phong Thiền vẫn không tin Thanh Lâm là đệ tử của Đan tôn, thân phận của Đan tôn vô cùng cao quý, nhiều năm ở trong Thiên Bình tông, y chỉ nghe qua Đan tộc từng phá lệ thu nhận một con gái làm đệ tử và y cũng không biết chuyện này là thật hay là giả, nhưng chuyện Đan tôn thu nhận đệ tử thứ hai thì chuyện này hoàn toàn là vớ vẩn, bởi vì Đan tôn đã từng nói qua, sẽ không thu nhận đệ tử nào nữa!
Nói chung, Thanh Lâm, tuyệt đối không phải là đệ tử của Đan tôn!
“Phong đường chủ, ta nghĩ ta nên giải thích cho ngươi nghe một chút!”
Khuôn mặt của Thanh Lâm vẫn xấu hổ ngại ngùng, sau đó cậu từ từ nói: “Trước tiên, bởi vì Lý Trần Tiêu và Lưu Viễn Thông ra tay với Thanh mỗ trước nên Thanh mỗ mới đánh trả lại, cho nên nếu nói về việc vi phạm quy môn cũng là bọn họ vi phạm trước, không phải là Thanh mỗ.”
“Còn Lưu trưởng lão… đúng là một trưởng lão phế vật, người này cũng có thể trở thành trưởng lão đằng ngoài, Thanh mỗ cảm thấy rất nực cười!”
“Cuối cùng là việc đệ tử của Đan tôn, cho dù ngươi nghĩ thế nào, Thanh mỗ cũng đã nói với ngươi, nếu ngươi thật sự muốn động đến ta thì ngươi có thể thử!”
Càng nói về sau, ngữ khí của Thanh Lâm càng cứng rắn, đôi mắt của những đứa con gái đang đứng ở đây đều hiện lên một tia sáng, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm mà không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Còn Phong Thiền…
Hoàn toàn có thể dùng từ tức điên để hình dung, y đường đường là một đường chủ, không nói đến đệ tử đằng ngoài, cho dù là đệ tử đằng trong, đều không dám nói chuyện như thế với y.
“Lão phu ta đây không tin, dựa vào những việc làm hôm nay của ngươi, cho dù lão phu có giết chết ngươi, cũng chỉ là trừ hại cho tông môn, không ai có thể nói gì được!”
Trong mắt của Phong Thiền lộ ra sát khí, bàn tay biến thành móng vuốt, trong tiếng ầm ầm, trực tiếp vung đến trước mặt của Thanh Lâm.
Thực lực của cảnh giới Linh Đan rất mạnh, cảnh giới Cố Nguyên tuyệt đối không thể so sánh được, chỉ loại khí tức đó thôi cũng đã khiến cho sắc mặt của Thanh Lâm thay đổi, bên trong đấy uy lực mạnh mẽ càng lan rộng ra, giống như muốn đem Thanh Lâm nuốt sống vậy.
“Cảnh giới Linh Đan và cảnh giới Cố Nguyên là cách xa một trời một vực, không sử dụng Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung thì ta tuyệt đối không phải là đối thủ của y!” Trong lòng Thanh Lâm thầm nghĩ.
Hai vật kinh thiên đó, cậu tất nhiên sẽ không sử dụng, còn Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn và lôi kiếp của Thiên đạo, dựa vào thực lực hiện giờ của Thanh Lâm, cũng không thể đối kháng được với Phong Thiền trung kỳ cảnh giới Linh Đan được, cho nên cậu dứt khoát đứng yên bất động luôn.
Cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, giống như là Thanh Lâm bị năng lực mạnh mẽ của Phong Thiền làm cho sợ hãi, sợ đến nổi cũng không biết né đi.
Chỉ có một số ít người cảm thấy không đúng, trong số đó có Tào Thanh và Tôn Lập, còn có Lưu Viễn Thông đó.
Tuy thời gian tiếp xúc với nhau không dài, nhưng bọn họ cảm thấy được, gan lớn của Thanh Lâm, sẽ không bị loại khí tức này làm cho ngơ ngác người ra, cậu làm như vậy, nhất định là có lý do của cậu!
“Đủ rồi!”
Và cũng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, như tiếng sấm chớp, trong tiếng nổ ầm ầm, trực tiếp đánh nát bàn tay lớn mà Phong Thiền vung ra, làm cho sắc mặt của Phong Thiền thay đổi, ngước đầu lên nhìn.
Ở phía cuối bầu trời, một cái bóng màu đen từ từ xuất hiện, mỗi một bước đều có thể vượt qua một khoảng cách lớn, chỉ trong phút chốc, bóng đen này biến thành một bóng người, xuất hiện trước mặt của mọi người.
“Đan sư Hồng phẩm!”
Khi nhìn thấy bộ áo đỏ có thêu hai cái đỉnh nhỏ màu vàng ở trên người này, trên khuôn mặt của tất cả đệ tử đằng ngoài đều lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.
Cái loại cuồng nhiệt này không giống như cung kính, cung kính chính là sự tôn trọng đối với cao thủ, còn cuồng nhiệt chính là ngưỡng mộ, kích động, thậm chí là ghen tị, tham lam,… hàng ngàn cảm xúc đều tập trung trên người những người này, bọn họ hận không thể trở thành như đối phương, đó là một loại cảm xúc sùng bái không gì có thể thay thế được.
***
(*) Gặp qua: một cách chào hỏi của người Trung Quốc.
/157
|