Kết quả nằm ngoài dự liệu, tưởng rằng Thanh Lâm sẽ bị Phong Thiền xử lý, thậm chí là phế đi tu vi, rồi sau đó giết chết cậu ta, không ngờ tới cuối cùng xém bị phế đi tu vi lại là đám người Phong Thiền, còn Lưu Viễn Thông đó thì bị trục xuất khỏi tông môn.
Tất cả những sự việc xảy ra trong hôm nay, khiến Thanh Lâm ở trong đám đệ tử đằng ngoài cuối cùng cũng có một địa vị nhất định, một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết, Đan vực có một đệ tử tên là Thanh Lâm, bối cảnh của cậu ta chính là Đan sư Hồng phẩm cấp hai Phương Tú Lâm, không thể đắc tội được.
Phương Tú Lâm và Thanh Lâm tuy nói giống như là mới quen biết nhau nhưng khi Phương Tú Lâm xuất hiện, liền trực tiếp ra tay, một chữ cũng không hỏi Thanh Lâm tại sao phải giết chết hai người Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi, những chuyện xảy ra quá ác liệt, nguyên nhân đằng sau nó, khó mà có thể đoán được.
Và Thanh Lâm lúc này đây, dưới sự chú ý của vô số người, lại lần nữa lôi Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu ra ngoài tông môn.
Lần này, không có một ai mà dám ngăn cản cậu cả.
Vài tiếng sau, trước khi Thanh Lâm đi đến sơn môn của Thiên Bình tông, có đệ tử đang ngồi xếp gối, khi nhìn thấy trong tay của Thanh Lâm, hai người đó giống như hai con chó chết vậy, cũng đều cau mày lại, trong đó, có một thanh niên mở miệng nói: “Vị sư huynh này, huynh muốn xuống núi?”
Thanh Lâm gật đầu, lấy Khai Trấn phù ra.
Thanh niên tiếp lấy Khai Trấn phù, trầm ngâm một chút, lại hỏi tiếp: “Sư huynh, hai người này…”
Thanh Lâm suy nghĩ một hồi, rồi ném hai người đó xuống đất, nói: “Không cẩn thận đã đem qua đây.”
Người thanh niên đó ngơ ra, đang muốn mở miệng, sắc mặt của Thanh Lâm liền lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Hai người bọn họ không ra khỏi tông.”
Thanh niên đó không còn hỏi nhiều nữa, đến đây canh giữ sơn môn, tu vi cũng đều không cao, một số là do đụng chạm với người có địa vị cao, lại không có bối cảnh nên mới bị phân đến nơi này.
Tu vi của người này cũng là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, rồi lại nhìn Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi, trong lòng hắn cũng đã đoán ra được một chút.
Hắn cầm lấy Khai Trấn phù, rồi xé rách nó, miếng phù đó lập tức phát ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này dung hoà vào hư không, rồi từ từ, xuất hiện một màn ánh sáng to lớn trước mặt Thanh Lâm.
Con ngươi Thanh Lâm co lại, chỉ thấy trên màn ánh sáng đó có những vằn sóng đang lay động, sau một hồi, xuất hiện một cái lỗ giống như là cánh cửa phòng, có thể cho Thanh Lâm thông qua.
“Sư huynh, những đệ tử trong tông môn xuống núi, đều cũng phải ghi chép lại, để khi trở về tông môn, có thể giúp huynh mở cửa sơn môn.” Thanh niên đó nói xong, rồi lại lấy ra một Ngọc Giản.
“Ta tên Thanh Lâm.” Thanh Lâm tất nhiên là hiểu rõ, cậu cầm Ngọc Giản trong tay, miếng Ngọc Giản đó lập tức xuất hiện một dấu vân tay.
“Có thể xuống núi được rồi.” Thanh niên đó lộ ra nụ cười.
Thanh Lâm gật đầu, lúc muốn rời đi thì cậu đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu, mép môi cong lên, rồi đi về phía cái lỗ.
Cậu mới bước vào cái lỗ, cái lỗ đó lập tức vang lên tiếng ầm ầm rồi bắt đầu khép lại.
Khi cái động khép lại được một phần ba, Thanh Lâm đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng, từ từ nói: “Hưng phấn không?”
Thanh niên đó ngớ người ra, không hiểu chuyện gì.
Và hai người Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu nằm bên cạnh hắn, người đột nhiên rung lên, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng bật dậy, nhìn cũng không nhìn Thanh Lâm, điên cuồng bay về phía trong của tông môn.
Trên thực tế, khi Phong Thiền xuất hiện thì hai người bọn họ đã tỉnh rồi, lúc đó cảm thấy có đường chủ ra mặt, trong lòng hai người rất vui, thầm nghĩ tính mạng của bản thân cuối cùng cũng được bảo toàn rồi.
Nhưng khi đến lúc bọn họ muốn mở mắt ra thì lại nghe thấy tiếng quát lớn lạnh lùng của Phương Tú Lâm, rồi những chuyện xảy ra tiếp đó, càng khiến niềm hy vọng mới dâng lên của bọn họ bị tiêu biến đi, rớt xuống vực thẳm.
Hai người này cũng không phải là thằng khờ, biết rõ nếu lúc đó bọn họ mà mở mắt ra, dựa vào sự to gan của Thanh Lâm, cộng với Phương Tú Lâm ở đó, nói không chừng không cần ra ngoài tông môn, ở trong tông cũng có thể giết chết bọn họ.
Cho nên, bọn họ nhẫn nhịn cho tới lúc này…
Hai người ở trong tông nhiều năm, tất nhiên biết rõ để ra ngoài tông môn cần phải có Khai Trấn phù, giống như Thanh Lâm này, kéo lê hai người bọn họ ra ngoài nhưng chỉ có một cái Khai Trấn phù là không được.
Khi Thanh Lâm lại lần nữa buông bọn họ xuống, trong lòng của hai người đó vui đến tột cùng, thầm nghĩ bọn họ đã đánh đúng rồi, bọn họ xém chút nữa không nhịn nổi mà mở mắt ra, nhưng dưới sự nguy hiểm, bọn họ phải chịu đựng cho đến Thanh Lâm đi ra ngoài tông môn.
Chỉ cần cái lỗ đó khép lại, bọn họ hai người, sẽ không còn bị uy hiếp đến tính mạng nữa!
Nhưng cũng vì sự vui sướng tột cùng này của bọn họ, đã làm cho khí tức trong người bọn họ dao động nhẹ, khiến cho Thanh Lâm cảm nhận được cho nên hồi nãy cậu mới đột nhiên dừng chân lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng của bọn họ đối với Thanh Lâm không thể nào diễn tả được, lúc này đây, thấy Thanh Lâm đã phát hiện ra, sắc mặt của hai người liên tục biến đổi, không dám có một chút do dự, liền sử dụng tốc độ nhanh nhất, bay đi ra xa.
“Mau khép lại, mau khép lại!” Lý Trần Tiêu đã bị Thanh Lâm phế đi tu vi, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thanh Lâm đang đứng ở ngoài tông môn, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên dáng đi của hắn lảo đảo, xém chút nữa là té xuống đất.
Còn Lưu Văn Phi thì chạy đến mất hồn mất vía, hắn không quan tâm đến Lý Trần Tiêu, lúc này đây không bị Thanh Lâm tóm lấy mới là điều quan trọng nhất.
Thanh niên canh giữ sơn môn đó nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đoán ra được là chuyện gì, rồi hắn cũng ngơ ngác người ra.
Hắn ở đây cũng đã hơn một năm, chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng này, thậm chí, càng chưa từng nghe nói qua.
Và toàn thân Thanh Lâm xuất hiện ánh sáng lôi, trong tiếng ầm ầm, một cánh tay hoàn toàn do sấm chớp tạo thành bay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của thanh niên đó, trực tiếp bay ra khỏi cái lỗ chỉ còn một phần ba nữa thôi là hoàn toàn khép lại.
“Không!”
Lý Trần Tiêu la hét thảm thiết, hắn đã không còn tu vi, cộng thêm bị thương nặng, lúc này tuy dốc hết sức, nhưng tốc độ của hắn so với người phàm cũng không bằng.
“Đùng!”
Bàn tay lôi điện ấy từ hư không bay đến, trực tiếp chụp lấy Lý Trần Tiêu, bóp mạnh một cái, thân thể của Lý Trần Tiêu nổ tung, máu thịt văng tứ tung.
Cảnh tượng này, tuy Lưu Văn Phi không có nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lý Trần Tiêu vang vọng khắp nơi, sắc mặt hắn liền trắng bệch, dưới sự kinh sợ mãnh liệt, không ngờ tốc độ của hắn lại có thể tăng lên một chút.
Và lúc này đây, ở bên ngoài sơn môn, vô số bóng hình đều đồng loạt nhảy lên, bay về phía Thanh Lâm.
“Dừng tay!”
“Làm càn! Dám ở trong tông môn giết người, ngươi không muốn sống sao!”
“Thanh Lâm, ngươi to gan lắm!”
Trong đó bao gồm cả thanh niên trước đó, tuy nói hắn đoán được Thanh Lâm và Lý Trần Tiêu có thù oán với nhau, nhưng hắn không bao giờ ngờ tới rằng, Thanh Lâm lại to gan như thế, to gan đến mức dám giết người trong tông môn!
Và đây cũng là cho bọn họ cơ hội, nếu có thể nhân lúc này mà bắt lấy Thanh Lâm, nói không chừng có thể chuộc công, rồi trở về tông môn.
“Các vị sư huynh, hai người này có thù lớn với Thanh mỗ, hy vọng mọi người tránh ra!” Cái lỗ đó từ từ khép lại, cho dù khép lại hoàn toàn, nhưng giọng nói của Thanh Lâm vẫn vang vọng khắp nơi.
“Cái rắm!” Một người đàn ông trung niên quát lớn: “Mạng người quan trọng, vả lại, cách hành xử của ngươi quá ghê gớm, còn hy vọng bọn ta tránh xa, chuyện này sao có thể được!”
Sắc mặt của Thanh Lâm lạnh băng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt của cậu khi nhìn về phía người đàn ông trung niên này, phía sau lưng cậu toát ra ánh sáng lôi mạnh mẽ, ánh sáng chói lọi đó, bao phủ khắp thiên địa.
Và cũng vào lúc này đây, bàn tay của Thanh Lâm phất một cái, một sấm chớp mang ánh sáng màu đỏ bay ra, trong lúc cái lỗ đó khép chặt lại, đột nhiên xông ra, một tốc độ nhanh đến không tài nào diễn tả, trực tiếp chui vào trong cơ thể của Lưu Văn Phi!
“Thanh mỗ nói muốn giết các ngươi, các ngươi sẽ không sống nổi!”
Tất cả những sự việc xảy ra trong hôm nay, khiến Thanh Lâm ở trong đám đệ tử đằng ngoài cuối cùng cũng có một địa vị nhất định, một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết, Đan vực có một đệ tử tên là Thanh Lâm, bối cảnh của cậu ta chính là Đan sư Hồng phẩm cấp hai Phương Tú Lâm, không thể đắc tội được.
Phương Tú Lâm và Thanh Lâm tuy nói giống như là mới quen biết nhau nhưng khi Phương Tú Lâm xuất hiện, liền trực tiếp ra tay, một chữ cũng không hỏi Thanh Lâm tại sao phải giết chết hai người Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi, những chuyện xảy ra quá ác liệt, nguyên nhân đằng sau nó, khó mà có thể đoán được.
Và Thanh Lâm lúc này đây, dưới sự chú ý của vô số người, lại lần nữa lôi Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu ra ngoài tông môn.
Lần này, không có một ai mà dám ngăn cản cậu cả.
Vài tiếng sau, trước khi Thanh Lâm đi đến sơn môn của Thiên Bình tông, có đệ tử đang ngồi xếp gối, khi nhìn thấy trong tay của Thanh Lâm, hai người đó giống như hai con chó chết vậy, cũng đều cau mày lại, trong đó, có một thanh niên mở miệng nói: “Vị sư huynh này, huynh muốn xuống núi?”
Thanh Lâm gật đầu, lấy Khai Trấn phù ra.
Thanh niên tiếp lấy Khai Trấn phù, trầm ngâm một chút, lại hỏi tiếp: “Sư huynh, hai người này…”
Thanh Lâm suy nghĩ một hồi, rồi ném hai người đó xuống đất, nói: “Không cẩn thận đã đem qua đây.”
Người thanh niên đó ngơ ra, đang muốn mở miệng, sắc mặt của Thanh Lâm liền lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Hai người bọn họ không ra khỏi tông.”
Thanh niên đó không còn hỏi nhiều nữa, đến đây canh giữ sơn môn, tu vi cũng đều không cao, một số là do đụng chạm với người có địa vị cao, lại không có bối cảnh nên mới bị phân đến nơi này.
Tu vi của người này cũng là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, rồi lại nhìn Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi, trong lòng hắn cũng đã đoán ra được một chút.
Hắn cầm lấy Khai Trấn phù, rồi xé rách nó, miếng phù đó lập tức phát ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này dung hoà vào hư không, rồi từ từ, xuất hiện một màn ánh sáng to lớn trước mặt Thanh Lâm.
Con ngươi Thanh Lâm co lại, chỉ thấy trên màn ánh sáng đó có những vằn sóng đang lay động, sau một hồi, xuất hiện một cái lỗ giống như là cánh cửa phòng, có thể cho Thanh Lâm thông qua.
“Sư huynh, những đệ tử trong tông môn xuống núi, đều cũng phải ghi chép lại, để khi trở về tông môn, có thể giúp huynh mở cửa sơn môn.” Thanh niên đó nói xong, rồi lại lấy ra một Ngọc Giản.
“Ta tên Thanh Lâm.” Thanh Lâm tất nhiên là hiểu rõ, cậu cầm Ngọc Giản trong tay, miếng Ngọc Giản đó lập tức xuất hiện một dấu vân tay.
“Có thể xuống núi được rồi.” Thanh niên đó lộ ra nụ cười.
Thanh Lâm gật đầu, lúc muốn rời đi thì cậu đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu, mép môi cong lên, rồi đi về phía cái lỗ.
Cậu mới bước vào cái lỗ, cái lỗ đó lập tức vang lên tiếng ầm ầm rồi bắt đầu khép lại.
Khi cái động khép lại được một phần ba, Thanh Lâm đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng, từ từ nói: “Hưng phấn không?”
Thanh niên đó ngớ người ra, không hiểu chuyện gì.
Và hai người Lưu Văn Phi và Lý Trần Tiêu nằm bên cạnh hắn, người đột nhiên rung lên, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng bật dậy, nhìn cũng không nhìn Thanh Lâm, điên cuồng bay về phía trong của tông môn.
Trên thực tế, khi Phong Thiền xuất hiện thì hai người bọn họ đã tỉnh rồi, lúc đó cảm thấy có đường chủ ra mặt, trong lòng hai người rất vui, thầm nghĩ tính mạng của bản thân cuối cùng cũng được bảo toàn rồi.
Nhưng khi đến lúc bọn họ muốn mở mắt ra thì lại nghe thấy tiếng quát lớn lạnh lùng của Phương Tú Lâm, rồi những chuyện xảy ra tiếp đó, càng khiến niềm hy vọng mới dâng lên của bọn họ bị tiêu biến đi, rớt xuống vực thẳm.
Hai người này cũng không phải là thằng khờ, biết rõ nếu lúc đó bọn họ mà mở mắt ra, dựa vào sự to gan của Thanh Lâm, cộng với Phương Tú Lâm ở đó, nói không chừng không cần ra ngoài tông môn, ở trong tông cũng có thể giết chết bọn họ.
Cho nên, bọn họ nhẫn nhịn cho tới lúc này…
Hai người ở trong tông nhiều năm, tất nhiên biết rõ để ra ngoài tông môn cần phải có Khai Trấn phù, giống như Thanh Lâm này, kéo lê hai người bọn họ ra ngoài nhưng chỉ có một cái Khai Trấn phù là không được.
Khi Thanh Lâm lại lần nữa buông bọn họ xuống, trong lòng của hai người đó vui đến tột cùng, thầm nghĩ bọn họ đã đánh đúng rồi, bọn họ xém chút nữa không nhịn nổi mà mở mắt ra, nhưng dưới sự nguy hiểm, bọn họ phải chịu đựng cho đến Thanh Lâm đi ra ngoài tông môn.
Chỉ cần cái lỗ đó khép lại, bọn họ hai người, sẽ không còn bị uy hiếp đến tính mạng nữa!
Nhưng cũng vì sự vui sướng tột cùng này của bọn họ, đã làm cho khí tức trong người bọn họ dao động nhẹ, khiến cho Thanh Lâm cảm nhận được cho nên hồi nãy cậu mới đột nhiên dừng chân lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng của bọn họ đối với Thanh Lâm không thể nào diễn tả được, lúc này đây, thấy Thanh Lâm đã phát hiện ra, sắc mặt của hai người liên tục biến đổi, không dám có một chút do dự, liền sử dụng tốc độ nhanh nhất, bay đi ra xa.
“Mau khép lại, mau khép lại!” Lý Trần Tiêu đã bị Thanh Lâm phế đi tu vi, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thanh Lâm đang đứng ở ngoài tông môn, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên dáng đi của hắn lảo đảo, xém chút nữa là té xuống đất.
Còn Lưu Văn Phi thì chạy đến mất hồn mất vía, hắn không quan tâm đến Lý Trần Tiêu, lúc này đây không bị Thanh Lâm tóm lấy mới là điều quan trọng nhất.
Thanh niên canh giữ sơn môn đó nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đoán ra được là chuyện gì, rồi hắn cũng ngơ ngác người ra.
Hắn ở đây cũng đã hơn một năm, chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng này, thậm chí, càng chưa từng nghe nói qua.
Và toàn thân Thanh Lâm xuất hiện ánh sáng lôi, trong tiếng ầm ầm, một cánh tay hoàn toàn do sấm chớp tạo thành bay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của thanh niên đó, trực tiếp bay ra khỏi cái lỗ chỉ còn một phần ba nữa thôi là hoàn toàn khép lại.
“Không!”
Lý Trần Tiêu la hét thảm thiết, hắn đã không còn tu vi, cộng thêm bị thương nặng, lúc này tuy dốc hết sức, nhưng tốc độ của hắn so với người phàm cũng không bằng.
“Đùng!”
Bàn tay lôi điện ấy từ hư không bay đến, trực tiếp chụp lấy Lý Trần Tiêu, bóp mạnh một cái, thân thể của Lý Trần Tiêu nổ tung, máu thịt văng tứ tung.
Cảnh tượng này, tuy Lưu Văn Phi không có nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lý Trần Tiêu vang vọng khắp nơi, sắc mặt hắn liền trắng bệch, dưới sự kinh sợ mãnh liệt, không ngờ tốc độ của hắn lại có thể tăng lên một chút.
Và lúc này đây, ở bên ngoài sơn môn, vô số bóng hình đều đồng loạt nhảy lên, bay về phía Thanh Lâm.
“Dừng tay!”
“Làm càn! Dám ở trong tông môn giết người, ngươi không muốn sống sao!”
“Thanh Lâm, ngươi to gan lắm!”
Trong đó bao gồm cả thanh niên trước đó, tuy nói hắn đoán được Thanh Lâm và Lý Trần Tiêu có thù oán với nhau, nhưng hắn không bao giờ ngờ tới rằng, Thanh Lâm lại to gan như thế, to gan đến mức dám giết người trong tông môn!
Và đây cũng là cho bọn họ cơ hội, nếu có thể nhân lúc này mà bắt lấy Thanh Lâm, nói không chừng có thể chuộc công, rồi trở về tông môn.
“Các vị sư huynh, hai người này có thù lớn với Thanh mỗ, hy vọng mọi người tránh ra!” Cái lỗ đó từ từ khép lại, cho dù khép lại hoàn toàn, nhưng giọng nói của Thanh Lâm vẫn vang vọng khắp nơi.
“Cái rắm!” Một người đàn ông trung niên quát lớn: “Mạng người quan trọng, vả lại, cách hành xử của ngươi quá ghê gớm, còn hy vọng bọn ta tránh xa, chuyện này sao có thể được!”
Sắc mặt của Thanh Lâm lạnh băng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt của cậu khi nhìn về phía người đàn ông trung niên này, phía sau lưng cậu toát ra ánh sáng lôi mạnh mẽ, ánh sáng chói lọi đó, bao phủ khắp thiên địa.
Và cũng vào lúc này đây, bàn tay của Thanh Lâm phất một cái, một sấm chớp mang ánh sáng màu đỏ bay ra, trong lúc cái lỗ đó khép chặt lại, đột nhiên xông ra, một tốc độ nhanh đến không tài nào diễn tả, trực tiếp chui vào trong cơ thể của Lưu Văn Phi!
“Thanh mỗ nói muốn giết các ngươi, các ngươi sẽ không sống nổi!”
/157
|