Bóng người ấy từ từ đi đến, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương thơm ngát.
Dưới ánh mặt trời, khí chất lạnh như băng của Tô sư tỷ phối với chiếc áo màu xanh của đệ tử số một càng tôn lên tư chất anh hùng.
Nàng là đối tượng được vô số đệ tử ngưỡng mộ trong lòng, trong cả Thiên Bình tông, chỉ có hai người mới có thể so bì được với dung mạo của nàng.
Thanh Lâm chưa từng thấy qua hai người còn lại, vì vậy, cậu ấy luôn cảm thấy, Tô sư tỷ là cô gái xinh đẹp nhất mà mình từng thấy.
Nhìn thấy Tô Ảnh bước đến, trái tim Thanh Lâm đập rộn ràng, cậu ấy không biết rằng đây là loại cảm giác gì, chỉ là muốn tiếp cận, nếu như Tô sư tỷ có thể nở một nụ cười với mình thì còn hơn cả việc tu vi đạt đến cảnh giới Linh Đan, thậm chí là cảnh giới Bổn Thần.
“Thằng ngốc này, động lòng rồi hả?” Đế Linh cười tít mắt nói trong Đan Điền.
Mặt Thanh Lâm ửng đỏ cả lên, khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nói: “Đừng nói bậy, ta không có, Tô sư tỷ từng giúp đỡ ta, vì vậy ta muốn nói lời cảm ơn với tỷ ấy.”
“Mồm mép ngươi không phải cũng lanh lẹ lắm sao, sao ngay cả nói dối cũng không biết rồi?” Đế Linh chọc ghẹo nói.
Lúc này, Tô Ảnh đã đến trước mặt Thanh Lâm, nhưng cô ấy cứ cúi thấp đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rõ ràng không hề để ý đến Thanh Lâm.
Mắt thấy sắp đi lướt qua, trong lòng Thanh Lâm căng thẳng, không muốn bỏ lỡ như vậy, trong lòng vừa quyết định xong thì bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Tô Ảnh nói: “Chào Tô sư tỷ.”
Tô Ảnh bị chặn lại, chân liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thanh Lâm một cái, khẽ gật đầu rồi định bước tiếp.
Thanh Lâm sốt ruột nhảy lên lần nữa, nhưng do căng thẳng nên lại quên mất bậc thềm dưới chân, cổ chân liền bị trật, cả người trực tiếp ngã sang một bên.
Cảnh này lại gây sự chú ý với Tô Ảnh, nàng quay đầu nhìn về phía này, dường như muốn cười, nhưng mép miệng chỉ cong lên một chút.
Thanh Lâm ngại ngùng vô cùng, vội vàng bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên mông, cười nói với Tô Ảnh: “Hì hì, Tô sư tỷ, đệ là Thanh Lâm, lần trước tỷ đã giúp đệ, đệ muốn cảm ơn tỷ.”
“Ồ?”
Tô Ảnh quan sát Thanh Lâm một lượt, lần đầu tiên mở nói chuyện với cậu ấy, giọng nói cô tuy lạnh lùng nhưng cũng rất dễ nghe.
“Ngươi lấy gì để cảm ơn?” Tô Ảnh đứng đó, giống như một con phượng hoàng đẹp lộng lẫy, có chút hứng thú hỏi.
Thanh Lâm ngây người ra, cậu ta nào có nghĩ đến Tô Ảnh sẽ hỏi như vậy, lúc này nhất thời không biết nói gì, chỉ đành lắp bắp: “Đệ... đệ...”
Tô Ảnh cười rộ, đây mới là nụ cười thật sự, cũng là lần đầu tiên Thanh Lâm thấy nàng cười, đẹp như vậy, động lòng người đến vậy, khiến người ta mê mẩn đến vậy.
“Đẹp thật...” Thanh Lâm không kiềm được nói.
Tô Ảnh khẽ lắc đầu, xoay người bước đến Ma Kỹ các.
Trước cổng Ma Kỹ các, cũng có hai cụ già ngồi xếp bằng, giống Vụ các vậy, Thanh Lâm cảm thấy bọn họ thâm sâu khó đoán.
Hai người nhìn Thanh Lâm một cái, cười vui vẻ, thậm chí một cụ trong đó còn nháy mắt với Thanh Lâm, tỏ ý rằng mau chóng theo đuổi, nếu như để người khác gặp phải, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt của cụ già ấy, Thanh Lâm phản ứng trở lại, vội vàng chạy đến Ma Kỹ các, nhưng lại quên béng mất, muốn vào Ma Kỹ các cần phải có lệnh bài trong tay, lệnh bài phải được lấy từ chỗ cụ già ấy, có thể phát sáng trong một canh giờ, sau khi ánh sáng vụt tắt, tức là thời gian đã đến.
Thế nhưng, hai cụ già đó lại không hề ngăn cản.
“Cậu ta chính là cậu bé đó sao?” Cụ già mặc áo trắng nói.
“Tên nhóc con này bẩm sinh là Đan đạo yêu nghiệt, vượt hơn cả Đan tôn, mới kì đầu cảnh giới Cố Nguyên đã gần như vô địch, ta quan sát cậu ta được một khoảng thời gian, có thể nói là mồm mép lanh lẹ, gan to tày trời, không ngờ đối diện với bé gái Tô Ảnh lại dễ thương vậy.” Một cụ già khác mặc áo màu đen, khóe miệng nở nụ cười.
“Thích mỹ nữ không sai, nhưng những bé này khá thú vị đó, nhìn ra được cậu ta không phải giả vờ, không giống với một số người, tâm cơ quá sâu, thậm chí có thể lấy bối cảnh gia đình ra để áp chế.” Cụ già áo trắng như chỉ thứ gì khác.
“Bé gái Tô Ảnh có hơi rắc rối, chỉ xem ngày tháng sau này tên nhóc Thanh Lâm thế nào thôi...”
……
“Tô sư tỷ, tỷ đi đâu đấy?”
“Tô sư tỷ, chúc mừng tỷ trở thành đệ tử số một...”
“Tô sư tỷ, cuộc sống của đệ tử số một thế nào? Cơm nước thế nào? Chỗ ở ra sao?”
“Tô sư tỷ bây giờ chắc hẳn đã kết thúc ở cảnh giới Linh Đan, quá lợi hại rồi, sư đệ nếu có một ngày, cũng có thể trở thành đệ tử số một, còn cần sự chăm sóc của Tô sư tỷ nữa.”
Trong Ma Kỹ các, Tô Ảnh chậm rãi bước đến, bên cạnh có một bóng người màu đen không ngừng nói.
Thanh Lâm thực sự là không biết nên nói gì, thậm chí ngay cả Đế Linh cũng không xem tiếp được nữa, không nhẫn nại nói: “Tên nhóc thối tha, ngươi có lòng nhẫn nại mà quấy rầy người khác, chẳng thà ngươi trực tiếp nói ngươi thích người ta, nàng ấy cũng đâu có ăn thịt ngươi, ngươi chẳng phải khá to gan hay sao? Sợ gì chứ?”
Nghe vậy, Thanh Lập trực tiếp trơ mặt ra.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Thanh Lâm đã dần dần quen với kiểu ngại ngùng này, suy nghĩ cũng tháo vát hơn, trong lòng cậu thoáng có chút vui mừng là bởi vì bước chân của Tô Ảnh đang dần trở nên chậm lại.
Thanh Lâm cho rằng Tô Ảnh có thiện cảm đối với mình, thế nhưng kết quả thật đáng buồn, chỉ thấy Tô Ảnh dừng bước, chỉ vào tấm biển hiệu vừa mới giẫm qua, lạnh lùng nói: “Đã là tầng thứ ba rồi.”
“Tầng thứ ba thì sao chứ?” Thanh Lâm ngây người ra một lát.
Ngay lập tức cậu ta liền phản ứng trở lại, bản thân đối với tông môn không có một giá trị cống hiến nào, theo lý mà nói thì chỉ có thể vào được tầng thứ nhất.
Cậu ấy vội vàng lục lọi túi đựng đồ, không có lệnh bài!
“Đúng rồi, ta không có lệnh bài, sao có thể vào đây được? Vả lại vào tầng thứ ba mà cũng không bị hạn chế?” Thanh Lâm thắc mắc.
“Tô sư tỷ muốn đến tầng thứ mấy?” Thanh Lâm hỏi.
Tô Ảnh im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi nhuộm mái tóc ngươi đi, ta sẽ nói cho ngươi hay.”
Thanh Lâm nhất thời im lặng, xem ra dường như rất đắn đo.
Cậu ấy thực sự rất đắn đo, bởi vì cậu ấy luôn cảm thấy mỗi một giọt máu tấc thịt trên người mình đều là cha mẹ cho mình, cậu ấy sẽ không tự ý thay đổi.
Nhưng bây giờ khác rồi, Tô sư tỷ muốn mình đi nhuộm tóc, rốt cuộc có nên nhuộm hay không đây?
“Ha ha…”
Cũng chính tại lúc này, Tô Ảnh cười thêm lần nữa nói: “Ngươi tên là Thanh Lâm sao? Ta đến tầng thứ năm, nếu ngươi không bị ngăn cản thì có thể đi theo.”
Trong lòng Thanh Lâm mừng rỡ, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng trắng ngà.
Kết quả có thể thấy rất hiển nhiên, Thanh Lâm không có lệnh bài cũng có thể đi đến tầng thứ ba, cánh cửa ở tầng thứ năm đương nhiên cũng sẽ không ngăn nổi cậu.
Đối với việc này, Tô Ảnh không hề dò hỏi, nàng ấy chỉ một vài cái kệ gỗ ở xung quanh, nói: “Bên trái là linh ma kỹ thuộc tính lửa, bên phải là thuộc tính nước, phía trước là thuộc tính gỗ, phía sau là thuộc tính kim, góc trái là thuộc tính thổ, những nơi còn lại đều là thuộc tính đặc thù, nhưng thuộc tính lôi hình như có vài cái, lúc trước ta đã từng thấy qua, ngươi qua đây, ta tìm cho ngươi xem.”
Thanh Lâm ngây người ra, cậu ấy không thể tin rằng Tô sư tỷ khi nãy lạnh như băng lại giúp mình tìm ma kỹ lôi, vả lại mục đích mà cậu ấy đến tầng thứ năm này, vốn dĩ không phải tìm ma kỹ!
“Sao rồi?” Tô Ảnh quay đầu lại nhìn.
“Không có gì, không có gì...”
Thanh Lâm vội vàng lắc đầu, đi theo phía sau Tô Ảnh.
Từng làn hương thơm ập đến, Thanh Lâm hít một hơi sâu, ngay tại giờ phút này, cậu ấy bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể ôm Tô sư tỷ từ phía sau, đó sẽ là một điều hạnh phúc vô tận.
Dưới ánh mặt trời, khí chất lạnh như băng của Tô sư tỷ phối với chiếc áo màu xanh của đệ tử số một càng tôn lên tư chất anh hùng.
Nàng là đối tượng được vô số đệ tử ngưỡng mộ trong lòng, trong cả Thiên Bình tông, chỉ có hai người mới có thể so bì được với dung mạo của nàng.
Thanh Lâm chưa từng thấy qua hai người còn lại, vì vậy, cậu ấy luôn cảm thấy, Tô sư tỷ là cô gái xinh đẹp nhất mà mình từng thấy.
Nhìn thấy Tô Ảnh bước đến, trái tim Thanh Lâm đập rộn ràng, cậu ấy không biết rằng đây là loại cảm giác gì, chỉ là muốn tiếp cận, nếu như Tô sư tỷ có thể nở một nụ cười với mình thì còn hơn cả việc tu vi đạt đến cảnh giới Linh Đan, thậm chí là cảnh giới Bổn Thần.
“Thằng ngốc này, động lòng rồi hả?” Đế Linh cười tít mắt nói trong Đan Điền.
Mặt Thanh Lâm ửng đỏ cả lên, khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nói: “Đừng nói bậy, ta không có, Tô sư tỷ từng giúp đỡ ta, vì vậy ta muốn nói lời cảm ơn với tỷ ấy.”
“Mồm mép ngươi không phải cũng lanh lẹ lắm sao, sao ngay cả nói dối cũng không biết rồi?” Đế Linh chọc ghẹo nói.
Lúc này, Tô Ảnh đã đến trước mặt Thanh Lâm, nhưng cô ấy cứ cúi thấp đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rõ ràng không hề để ý đến Thanh Lâm.
Mắt thấy sắp đi lướt qua, trong lòng Thanh Lâm căng thẳng, không muốn bỏ lỡ như vậy, trong lòng vừa quyết định xong thì bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Tô Ảnh nói: “Chào Tô sư tỷ.”
Tô Ảnh bị chặn lại, chân liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thanh Lâm một cái, khẽ gật đầu rồi định bước tiếp.
Thanh Lâm sốt ruột nhảy lên lần nữa, nhưng do căng thẳng nên lại quên mất bậc thềm dưới chân, cổ chân liền bị trật, cả người trực tiếp ngã sang một bên.
Cảnh này lại gây sự chú ý với Tô Ảnh, nàng quay đầu nhìn về phía này, dường như muốn cười, nhưng mép miệng chỉ cong lên một chút.
Thanh Lâm ngại ngùng vô cùng, vội vàng bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên mông, cười nói với Tô Ảnh: “Hì hì, Tô sư tỷ, đệ là Thanh Lâm, lần trước tỷ đã giúp đệ, đệ muốn cảm ơn tỷ.”
“Ồ?”
Tô Ảnh quan sát Thanh Lâm một lượt, lần đầu tiên mở nói chuyện với cậu ấy, giọng nói cô tuy lạnh lùng nhưng cũng rất dễ nghe.
“Ngươi lấy gì để cảm ơn?” Tô Ảnh đứng đó, giống như một con phượng hoàng đẹp lộng lẫy, có chút hứng thú hỏi.
Thanh Lâm ngây người ra, cậu ta nào có nghĩ đến Tô Ảnh sẽ hỏi như vậy, lúc này nhất thời không biết nói gì, chỉ đành lắp bắp: “Đệ... đệ...”
Tô Ảnh cười rộ, đây mới là nụ cười thật sự, cũng là lần đầu tiên Thanh Lâm thấy nàng cười, đẹp như vậy, động lòng người đến vậy, khiến người ta mê mẩn đến vậy.
“Đẹp thật...” Thanh Lâm không kiềm được nói.
Tô Ảnh khẽ lắc đầu, xoay người bước đến Ma Kỹ các.
Trước cổng Ma Kỹ các, cũng có hai cụ già ngồi xếp bằng, giống Vụ các vậy, Thanh Lâm cảm thấy bọn họ thâm sâu khó đoán.
Hai người nhìn Thanh Lâm một cái, cười vui vẻ, thậm chí một cụ trong đó còn nháy mắt với Thanh Lâm, tỏ ý rằng mau chóng theo đuổi, nếu như để người khác gặp phải, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt của cụ già ấy, Thanh Lâm phản ứng trở lại, vội vàng chạy đến Ma Kỹ các, nhưng lại quên béng mất, muốn vào Ma Kỹ các cần phải có lệnh bài trong tay, lệnh bài phải được lấy từ chỗ cụ già ấy, có thể phát sáng trong một canh giờ, sau khi ánh sáng vụt tắt, tức là thời gian đã đến.
Thế nhưng, hai cụ già đó lại không hề ngăn cản.
“Cậu ta chính là cậu bé đó sao?” Cụ già mặc áo trắng nói.
“Tên nhóc con này bẩm sinh là Đan đạo yêu nghiệt, vượt hơn cả Đan tôn, mới kì đầu cảnh giới Cố Nguyên đã gần như vô địch, ta quan sát cậu ta được một khoảng thời gian, có thể nói là mồm mép lanh lẹ, gan to tày trời, không ngờ đối diện với bé gái Tô Ảnh lại dễ thương vậy.” Một cụ già khác mặc áo màu đen, khóe miệng nở nụ cười.
“Thích mỹ nữ không sai, nhưng những bé này khá thú vị đó, nhìn ra được cậu ta không phải giả vờ, không giống với một số người, tâm cơ quá sâu, thậm chí có thể lấy bối cảnh gia đình ra để áp chế.” Cụ già áo trắng như chỉ thứ gì khác.
“Bé gái Tô Ảnh có hơi rắc rối, chỉ xem ngày tháng sau này tên nhóc Thanh Lâm thế nào thôi...”
……
“Tô sư tỷ, tỷ đi đâu đấy?”
“Tô sư tỷ, chúc mừng tỷ trở thành đệ tử số một...”
“Tô sư tỷ, cuộc sống của đệ tử số một thế nào? Cơm nước thế nào? Chỗ ở ra sao?”
“Tô sư tỷ bây giờ chắc hẳn đã kết thúc ở cảnh giới Linh Đan, quá lợi hại rồi, sư đệ nếu có một ngày, cũng có thể trở thành đệ tử số một, còn cần sự chăm sóc của Tô sư tỷ nữa.”
Trong Ma Kỹ các, Tô Ảnh chậm rãi bước đến, bên cạnh có một bóng người màu đen không ngừng nói.
Thanh Lâm thực sự là không biết nên nói gì, thậm chí ngay cả Đế Linh cũng không xem tiếp được nữa, không nhẫn nại nói: “Tên nhóc thối tha, ngươi có lòng nhẫn nại mà quấy rầy người khác, chẳng thà ngươi trực tiếp nói ngươi thích người ta, nàng ấy cũng đâu có ăn thịt ngươi, ngươi chẳng phải khá to gan hay sao? Sợ gì chứ?”
Nghe vậy, Thanh Lập trực tiếp trơ mặt ra.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Thanh Lâm đã dần dần quen với kiểu ngại ngùng này, suy nghĩ cũng tháo vát hơn, trong lòng cậu thoáng có chút vui mừng là bởi vì bước chân của Tô Ảnh đang dần trở nên chậm lại.
Thanh Lâm cho rằng Tô Ảnh có thiện cảm đối với mình, thế nhưng kết quả thật đáng buồn, chỉ thấy Tô Ảnh dừng bước, chỉ vào tấm biển hiệu vừa mới giẫm qua, lạnh lùng nói: “Đã là tầng thứ ba rồi.”
“Tầng thứ ba thì sao chứ?” Thanh Lâm ngây người ra một lát.
Ngay lập tức cậu ta liền phản ứng trở lại, bản thân đối với tông môn không có một giá trị cống hiến nào, theo lý mà nói thì chỉ có thể vào được tầng thứ nhất.
Cậu ấy vội vàng lục lọi túi đựng đồ, không có lệnh bài!
“Đúng rồi, ta không có lệnh bài, sao có thể vào đây được? Vả lại vào tầng thứ ba mà cũng không bị hạn chế?” Thanh Lâm thắc mắc.
“Tô sư tỷ muốn đến tầng thứ mấy?” Thanh Lâm hỏi.
Tô Ảnh im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi nhuộm mái tóc ngươi đi, ta sẽ nói cho ngươi hay.”
Thanh Lâm nhất thời im lặng, xem ra dường như rất đắn đo.
Cậu ấy thực sự rất đắn đo, bởi vì cậu ấy luôn cảm thấy mỗi một giọt máu tấc thịt trên người mình đều là cha mẹ cho mình, cậu ấy sẽ không tự ý thay đổi.
Nhưng bây giờ khác rồi, Tô sư tỷ muốn mình đi nhuộm tóc, rốt cuộc có nên nhuộm hay không đây?
“Ha ha…”
Cũng chính tại lúc này, Tô Ảnh cười thêm lần nữa nói: “Ngươi tên là Thanh Lâm sao? Ta đến tầng thứ năm, nếu ngươi không bị ngăn cản thì có thể đi theo.”
Trong lòng Thanh Lâm mừng rỡ, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng trắng ngà.
Kết quả có thể thấy rất hiển nhiên, Thanh Lâm không có lệnh bài cũng có thể đi đến tầng thứ ba, cánh cửa ở tầng thứ năm đương nhiên cũng sẽ không ngăn nổi cậu.
Đối với việc này, Tô Ảnh không hề dò hỏi, nàng ấy chỉ một vài cái kệ gỗ ở xung quanh, nói: “Bên trái là linh ma kỹ thuộc tính lửa, bên phải là thuộc tính nước, phía trước là thuộc tính gỗ, phía sau là thuộc tính kim, góc trái là thuộc tính thổ, những nơi còn lại đều là thuộc tính đặc thù, nhưng thuộc tính lôi hình như có vài cái, lúc trước ta đã từng thấy qua, ngươi qua đây, ta tìm cho ngươi xem.”
Thanh Lâm ngây người ra, cậu ấy không thể tin rằng Tô sư tỷ khi nãy lạnh như băng lại giúp mình tìm ma kỹ lôi, vả lại mục đích mà cậu ấy đến tầng thứ năm này, vốn dĩ không phải tìm ma kỹ!
“Sao rồi?” Tô Ảnh quay đầu lại nhìn.
“Không có gì, không có gì...”
Thanh Lâm vội vàng lắc đầu, đi theo phía sau Tô Ảnh.
Từng làn hương thơm ập đến, Thanh Lâm hít một hơi sâu, ngay tại giờ phút này, cậu ấy bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể ôm Tô sư tỷ từ phía sau, đó sẽ là một điều hạnh phúc vô tận.
/157
|