Trong đệ tử Già Lam tông, có một người con gái, ngoại hình cực kì xinh đẹp, mặc một bộ đồ màu trắng như tiên nữ thoát tục, không nhuốm bụi trần.
Nàng đứng ở nơi đó, dường như biến thành một vầng trăng sáng, át mất đi hào quang trên gương mặt của những cô gái khác.
Điều khiến người kinh hãi nhất chính là tính cách của cô gái này không hề trầm tĩnh mà lại cực kỳ hoạt bát, sau khi đến đây lập tức ngó cái này nhìn cái kia, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với đồng môn bên cạnh.
Sau khi nhìn con rết bảy màu được một hồi, ánh mắt của các đệ tử Thiên Bình tông đều bị cô gái này thu hút, ngay cả Thanh Lâm cũng phải nhìn vài cái, thầm nghĩ trong lòng sắc đẹp của cô gái này so với Tô Ảnh không kém chút nào.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy một người con gái cực kì xinh đẹp.
Con rết kia chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm vào thuyền rồng, hình như có thể thấy được trong đôi mắt to kia có sự kiêng kỵ, nếu như không có ông già lớn tuổi thúc giục thì nhất định sẽ không tới gần thuyền rồng, mặc dù là tới gần, cũng cách xa ngàn trượng.
Cảnh tượng này làm cho ông già lớn tuổi kia có vẻ xấu hổ, nhìn chiếc thuyền rồng.
Chỉ một ánh mắt này, lòng ông ta rung động mãnh liệt, trong đầu kêu vang!
Hồi lâu, ông già lớn tuổi này thở sâu, hướng về phía Phương Tú Lâm chắp tay nói: “Mấy năm không thấy, chiếc Thiên Long Thần Châu này đã mạnh đến trình độ như vậy rồi, vậy sau này chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể phá phong triệt để.”
“Hy vọng được như lời Lưu huynh nói.” Phương Tú Phong cười nói.
Hai người nói chuyện, người bên ngoài nghe không hiểu được, nhưng con người Thanh Lâm co rút lại, cậu mơ hồ có thể cảm nhận được, suy đoán của mình là đúng. Thuyền rồng này là một con rồng thật!
Cuộn tranh kia với bút lông và rồng thật có quan hệ với nhau!
“Vi Nhi, qua đây bái kiến chư vị sư huynh đệ Thiên Bình tông.” Ông già lớn tuổi nhìn cô gái kia khoát tay.
“Thượng Quan Tình Vi thay Già Lam tông bái kiến chư vị sư huynh.” Nàng nhoẻn miệng cười, hơi hơi nhún gối.
Nhưng khi nhún gối, ánh mắt của Thượng Quan Tình Vi lại nhìn quét một lượt người ở Thiên Bình tông, cặp mắt to không ngừng nháy, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
“Quá đẹp!”
“Quả thực giống như là tiên nữ, có thể so sánh với Tô sư tỷ, nhưng mà Tô sư tỷ lạnh như băng, ta thì lại thích sinh động đáng yêu hơn.”
“Thôi đi, người ta có thể đại diện cho Già Lam tông ân cần thăm hỏi chúng ta, thân phận tất nhiên cực kỳ cao, lớn lên xinh đẹp như thế, ngươi có điểm gì xứng với người ta?”
“Khụ khụ, tâm hồn ta đẹp...”
“…”
Tất cả đệ tử Thiên Bình tông đều ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như muốn thể hiện những mặt tốt nhất của bản thân ra trước mặt nàng.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng chờ mong, chờ mong Phương Tú Lâm để cho mình thay Thiên Bình tông ân cần hỏi thăm, để có thể tiếp xúc với Thượng Quan Tình Vi, cũng chứng minh mình ở một địa vị rất cao trong Thiên Bình tông.
Trên mặt Phương Tú Lâm hiện lên ý cười, gật đầu với Thượng Quan Tình Vi rồi sau đó liếc mắt nhìn qua đám người, mở miệng nói: “Thanh Lâm, ngươi thay Thiên Bình tông qua chào hỏi một tiếng đi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung ở trên người Thanh Lâm, nhất là mấy đệ tử có vai vế khá cao trong Thiên Bình tông, trong lòng cực kỳ tức giận, càng thêm ghen ghét.
Thanh danh của Thanh Lâm, truyền khắp Thiên Bình tông, nhưng theo bọn họ, Thanh Lâm mặc dù thiên phú Võ đạo cực cao, nhưng chưa từng phô bày Đan đạo ra, với tính cách của Thanh Lâm, nếu như Đan đạo thiên phú cũng cao thì e rằng thanh danh sớm đã lan truyền khắp nơi, làm sao mà có thể bảo thủ như thế.
Cho dù là theo vai vế hay là theo trình độ Đan đạo, bọn họ đều cảm thấy Thanh Lâm thấp hơn rất nhiều so với bọn họ, sao có tư cách đại diện cho Thiên Bình tông?
Nhưng mà, đây là Phương Tú Lâm giao phó, huống hồ còn ở trước Già Lam tông, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám nhiều lời.
Cùng lúc đó, mọi người trong Già Lam tông cũng đều nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, bộ dáng anh tuấn cùng mái tóc tím ma mị cực kỳ chói mắt, nhưng bọn họ cũng rất không hiểu, bởi vì chỗ Thanh Lâm chỉ đứng ở giữa, rõ ràng ở trong đệ tử Đan đạo không hề có địa vị cao, bọn họ đoán không ra tại sao Phương Tú Lâm lại để cho Thanh Lâm đại diện cho Thiên Bình tông.
Thượng Quan Tình Vi nhanh nhạy nháy đôi mắt to vài cái, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, đôi mắt dễ thương hiện lên ý cười.
Thanh Lâm một mắt nhìn Phương Tú Lâm, suy nghĩ một lát, chạy lên phía trước, chắp tay nói: “Thanh Lâm thay Thiên Bình tông bái kiến tiền bối Già Lam tông, bái kiến Vi Nhi sư tỷ, bái kiến chư vị sư huynh.”
“Làm sao tiểu sư đệ lại tuấn tú như vậy chứ?” Thượng Quan Tình Vi vừa mở miệng, ông già lớn tuổi họ Lưu kia nghe xong, xíu chút nữa phun ra máu.
Thanh Lâm cũng hơi sửng sốt, tỏ vẻ xấu hổ.
“Vi Nhi, quay về!” Ông già lớn tuổi kia nhíu mày quát, tuy là như thế, trong hai mắt của ông ta cũng vẫn tràn ngập sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Dạ...
“Người ta hiếu kỳ thôi mà...” Thượng Quan Tình Vi vừa nói thầm, vừa đi trở về.
“Ha ha, không chỉ riêng Vi Nhi sư muội, chúng ta cũng rất là hiếu kỳ, tại sao Thanh Lâm sư đệ tuấn tú như thế?” Già Lam tông ồn ào cười to, có người mở miệng trêu chọc.
Ông già lớn tuổi kia trừng mắt, nhưng lại không cản.
Phương Tú Lâm nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lại nghe Thanh Lâm bình tĩnh nói: “Thanh mỗ cũng muốn biết, vì sao Vi Nhi sư tỷ lại xinh đẹp như vậy?”
Vừa dứt lời, lập tức khiến cho phần lớn đàn ông trong Già Lam tông bất mãn.
“Ngươi dám đùa giỡn Vi Nhi sư muội?”
“Hừ, ngươi mặc dù tuấn tú, nhưng sao có thể so sánh với Vi Nhi sư muội được, đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Vi Nhi sư muội có thể nói chuyện với ngươi, chính là phúc phần của ngươi, đừng không biết tốt xấu!”
Già Lam tông đoàn kết như thế, nhưng Thiên Bình tông lại không một người giúp Thanh Lâm, sự ghen ghét vừa rồi vẫn còn, bọn họ nhìn có chút hả hê.
Ánh mắt Thanh Lâm đảo qua mọi người trong Già Lam tông, thần sắc bình thản, quay người liền về đến vị trí lúc trước.
Nhưng vào thời khắc này, Thượng Quan Tình Vi lại mở miệng nói: “Thanh Lâm sư đệ đừng để ý, việc này là Vi Nhi sai.”
Thanh Lâm bỗng nhiên quay đầu: “Nàng sai ở đâu?”
Thượng Quan Tình Vi khẽ đơ, nhất thời không nói được gì.
“Khuôn mặt chính là do sinh từ trước đến giờ, Thượng Quan cô nương đừng tự xem thường gương mặt của mình, mặc kệ cô nương cố tình hay là vô ý, Thanh mỗ chỉ mong nàng có thể nhớ kỹ bốn chữ hồng nhan họa thủy!”
Nghe vậy, người của Già Lam tông một lần nữa tỏ vẻ giận dữ, vừa muốn mở miệng, mặt đất lại bỗng nhiên lay động, cây đại thụ ở bốn phía vỡ vụn toàn bộ, xa xa cũng có nhiều cặn đá vụn lăn đến, giống như mưa sao băng vậy, lực công kích rất mạnh.
Thiên Long Thần Châu lập tức triển khai vòng bảo hộ, trên người con rết bảy màu kia cũng có một màn hào quang bảo hộ, mỗi khi có đá vụn tới gần hào quang bảy màu kia thì lập tức bị ăn mòn.
Cùng lúc đó, từng tiếng rống to vang trời từ đằng xa truyền đến, càng ngày càng gần.
Cùng với tiếng rống to kia, mặt đất cũng rung động ngày càng dữ dội hơn, giống như có một con quái vật khổng lồ đang dậm trên mặt đất, từ đằng xa chạy vội đến.
Sự thật đúng là như thế, bọn người Thanh Lâm đứng trên thuyền rồng, nhìn rất rõ, chỉ thấy một bóng đen cực lớn nhảy ra và bóng đen đó đang chạy đến đây rất nhanh, có thể nhìn rõ ràng bộ lông ở toàn thân nó, đây là một con khỉ đột khổng lồ.
Ở trên hai tay con khỉ đột khổng lồ kia đang giơ cao một cái cung điện, có rất nhiều bóng người chi chít đứng ở cửa cung điện nhìn sang nơi này.
“Yêu tông vẫn quậy phá hung hăng như vậy...” Ông già lớn tuổi họ Lưu lộ ra vẻ cười gượng.
“Con khỉ đột khổng lồ kia là một trong những yêu thú hộ tông, linh yêu vượn khổng lồ!” Bên cạnh Thanh Lâm, có đệ tử hình như đã từng nghe nói qua về con vượn này, hai mắt lộ ra vẻ rung sợ, vừa rung vừa nói.
Nàng đứng ở nơi đó, dường như biến thành một vầng trăng sáng, át mất đi hào quang trên gương mặt của những cô gái khác.
Điều khiến người kinh hãi nhất chính là tính cách của cô gái này không hề trầm tĩnh mà lại cực kỳ hoạt bát, sau khi đến đây lập tức ngó cái này nhìn cái kia, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với đồng môn bên cạnh.
Sau khi nhìn con rết bảy màu được một hồi, ánh mắt của các đệ tử Thiên Bình tông đều bị cô gái này thu hút, ngay cả Thanh Lâm cũng phải nhìn vài cái, thầm nghĩ trong lòng sắc đẹp của cô gái này so với Tô Ảnh không kém chút nào.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy một người con gái cực kì xinh đẹp.
Con rết kia chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm vào thuyền rồng, hình như có thể thấy được trong đôi mắt to kia có sự kiêng kỵ, nếu như không có ông già lớn tuổi thúc giục thì nhất định sẽ không tới gần thuyền rồng, mặc dù là tới gần, cũng cách xa ngàn trượng.
Cảnh tượng này làm cho ông già lớn tuổi kia có vẻ xấu hổ, nhìn chiếc thuyền rồng.
Chỉ một ánh mắt này, lòng ông ta rung động mãnh liệt, trong đầu kêu vang!
Hồi lâu, ông già lớn tuổi này thở sâu, hướng về phía Phương Tú Lâm chắp tay nói: “Mấy năm không thấy, chiếc Thiên Long Thần Châu này đã mạnh đến trình độ như vậy rồi, vậy sau này chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể phá phong triệt để.”
“Hy vọng được như lời Lưu huynh nói.” Phương Tú Phong cười nói.
Hai người nói chuyện, người bên ngoài nghe không hiểu được, nhưng con người Thanh Lâm co rút lại, cậu mơ hồ có thể cảm nhận được, suy đoán của mình là đúng. Thuyền rồng này là một con rồng thật!
Cuộn tranh kia với bút lông và rồng thật có quan hệ với nhau!
“Vi Nhi, qua đây bái kiến chư vị sư huynh đệ Thiên Bình tông.” Ông già lớn tuổi nhìn cô gái kia khoát tay.
“Thượng Quan Tình Vi thay Già Lam tông bái kiến chư vị sư huynh.” Nàng nhoẻn miệng cười, hơi hơi nhún gối.
Nhưng khi nhún gối, ánh mắt của Thượng Quan Tình Vi lại nhìn quét một lượt người ở Thiên Bình tông, cặp mắt to không ngừng nháy, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
“Quá đẹp!”
“Quả thực giống như là tiên nữ, có thể so sánh với Tô sư tỷ, nhưng mà Tô sư tỷ lạnh như băng, ta thì lại thích sinh động đáng yêu hơn.”
“Thôi đi, người ta có thể đại diện cho Già Lam tông ân cần thăm hỏi chúng ta, thân phận tất nhiên cực kỳ cao, lớn lên xinh đẹp như thế, ngươi có điểm gì xứng với người ta?”
“Khụ khụ, tâm hồn ta đẹp...”
“…”
Tất cả đệ tử Thiên Bình tông đều ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như muốn thể hiện những mặt tốt nhất của bản thân ra trước mặt nàng.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng chờ mong, chờ mong Phương Tú Lâm để cho mình thay Thiên Bình tông ân cần hỏi thăm, để có thể tiếp xúc với Thượng Quan Tình Vi, cũng chứng minh mình ở một địa vị rất cao trong Thiên Bình tông.
Trên mặt Phương Tú Lâm hiện lên ý cười, gật đầu với Thượng Quan Tình Vi rồi sau đó liếc mắt nhìn qua đám người, mở miệng nói: “Thanh Lâm, ngươi thay Thiên Bình tông qua chào hỏi một tiếng đi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung ở trên người Thanh Lâm, nhất là mấy đệ tử có vai vế khá cao trong Thiên Bình tông, trong lòng cực kỳ tức giận, càng thêm ghen ghét.
Thanh danh của Thanh Lâm, truyền khắp Thiên Bình tông, nhưng theo bọn họ, Thanh Lâm mặc dù thiên phú Võ đạo cực cao, nhưng chưa từng phô bày Đan đạo ra, với tính cách của Thanh Lâm, nếu như Đan đạo thiên phú cũng cao thì e rằng thanh danh sớm đã lan truyền khắp nơi, làm sao mà có thể bảo thủ như thế.
Cho dù là theo vai vế hay là theo trình độ Đan đạo, bọn họ đều cảm thấy Thanh Lâm thấp hơn rất nhiều so với bọn họ, sao có tư cách đại diện cho Thiên Bình tông?
Nhưng mà, đây là Phương Tú Lâm giao phó, huống hồ còn ở trước Già Lam tông, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám nhiều lời.
Cùng lúc đó, mọi người trong Già Lam tông cũng đều nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, bộ dáng anh tuấn cùng mái tóc tím ma mị cực kỳ chói mắt, nhưng bọn họ cũng rất không hiểu, bởi vì chỗ Thanh Lâm chỉ đứng ở giữa, rõ ràng ở trong đệ tử Đan đạo không hề có địa vị cao, bọn họ đoán không ra tại sao Phương Tú Lâm lại để cho Thanh Lâm đại diện cho Thiên Bình tông.
Thượng Quan Tình Vi nhanh nhạy nháy đôi mắt to vài cái, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, đôi mắt dễ thương hiện lên ý cười.
Thanh Lâm một mắt nhìn Phương Tú Lâm, suy nghĩ một lát, chạy lên phía trước, chắp tay nói: “Thanh Lâm thay Thiên Bình tông bái kiến tiền bối Già Lam tông, bái kiến Vi Nhi sư tỷ, bái kiến chư vị sư huynh.”
“Làm sao tiểu sư đệ lại tuấn tú như vậy chứ?” Thượng Quan Tình Vi vừa mở miệng, ông già lớn tuổi họ Lưu kia nghe xong, xíu chút nữa phun ra máu.
Thanh Lâm cũng hơi sửng sốt, tỏ vẻ xấu hổ.
“Vi Nhi, quay về!” Ông già lớn tuổi kia nhíu mày quát, tuy là như thế, trong hai mắt của ông ta cũng vẫn tràn ngập sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Dạ...
“Người ta hiếu kỳ thôi mà...” Thượng Quan Tình Vi vừa nói thầm, vừa đi trở về.
“Ha ha, không chỉ riêng Vi Nhi sư muội, chúng ta cũng rất là hiếu kỳ, tại sao Thanh Lâm sư đệ tuấn tú như thế?” Già Lam tông ồn ào cười to, có người mở miệng trêu chọc.
Ông già lớn tuổi kia trừng mắt, nhưng lại không cản.
Phương Tú Lâm nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lại nghe Thanh Lâm bình tĩnh nói: “Thanh mỗ cũng muốn biết, vì sao Vi Nhi sư tỷ lại xinh đẹp như vậy?”
Vừa dứt lời, lập tức khiến cho phần lớn đàn ông trong Già Lam tông bất mãn.
“Ngươi dám đùa giỡn Vi Nhi sư muội?”
“Hừ, ngươi mặc dù tuấn tú, nhưng sao có thể so sánh với Vi Nhi sư muội được, đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Vi Nhi sư muội có thể nói chuyện với ngươi, chính là phúc phần của ngươi, đừng không biết tốt xấu!”
Già Lam tông đoàn kết như thế, nhưng Thiên Bình tông lại không một người giúp Thanh Lâm, sự ghen ghét vừa rồi vẫn còn, bọn họ nhìn có chút hả hê.
Ánh mắt Thanh Lâm đảo qua mọi người trong Già Lam tông, thần sắc bình thản, quay người liền về đến vị trí lúc trước.
Nhưng vào thời khắc này, Thượng Quan Tình Vi lại mở miệng nói: “Thanh Lâm sư đệ đừng để ý, việc này là Vi Nhi sai.”
Thanh Lâm bỗng nhiên quay đầu: “Nàng sai ở đâu?”
Thượng Quan Tình Vi khẽ đơ, nhất thời không nói được gì.
“Khuôn mặt chính là do sinh từ trước đến giờ, Thượng Quan cô nương đừng tự xem thường gương mặt của mình, mặc kệ cô nương cố tình hay là vô ý, Thanh mỗ chỉ mong nàng có thể nhớ kỹ bốn chữ hồng nhan họa thủy!”
Nghe vậy, người của Già Lam tông một lần nữa tỏ vẻ giận dữ, vừa muốn mở miệng, mặt đất lại bỗng nhiên lay động, cây đại thụ ở bốn phía vỡ vụn toàn bộ, xa xa cũng có nhiều cặn đá vụn lăn đến, giống như mưa sao băng vậy, lực công kích rất mạnh.
Thiên Long Thần Châu lập tức triển khai vòng bảo hộ, trên người con rết bảy màu kia cũng có một màn hào quang bảo hộ, mỗi khi có đá vụn tới gần hào quang bảy màu kia thì lập tức bị ăn mòn.
Cùng lúc đó, từng tiếng rống to vang trời từ đằng xa truyền đến, càng ngày càng gần.
Cùng với tiếng rống to kia, mặt đất cũng rung động ngày càng dữ dội hơn, giống như có một con quái vật khổng lồ đang dậm trên mặt đất, từ đằng xa chạy vội đến.
Sự thật đúng là như thế, bọn người Thanh Lâm đứng trên thuyền rồng, nhìn rất rõ, chỉ thấy một bóng đen cực lớn nhảy ra và bóng đen đó đang chạy đến đây rất nhanh, có thể nhìn rõ ràng bộ lông ở toàn thân nó, đây là một con khỉ đột khổng lồ.
Ở trên hai tay con khỉ đột khổng lồ kia đang giơ cao một cái cung điện, có rất nhiều bóng người chi chít đứng ở cửa cung điện nhìn sang nơi này.
“Yêu tông vẫn quậy phá hung hăng như vậy...” Ông già lớn tuổi họ Lưu lộ ra vẻ cười gượng.
“Con khỉ đột khổng lồ kia là một trong những yêu thú hộ tông, linh yêu vượn khổng lồ!” Bên cạnh Thanh Lâm, có đệ tử hình như đã từng nghe nói qua về con vượn này, hai mắt lộ ra vẻ rung sợ, vừa rung vừa nói.
/157
|