“Ma Tâm điện!”
Sau khi nhìn thấy ông già này xuất hiện, Diệp Thiên Nam của Tiên Đạo Đình Diệp Thiên Nam kia, sắc mặt lập tức xám đen lại, sắc mặt của gần cả ngàn đệ tử sau lưng hắn cũng tỏ vẻ oán hận.
Còn Mạt Lăng của Thiên Đạo cung và Lưu Minh của Già Lam tông cũng đều lạnh lùng hứ một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Chỉ duy nhất Nguyệt Liên của Yêu tông, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, có điều trong giây phút ông già kia xuất hiện, cả người cô ấy nhu mỳ đứng dậy, lúc này nhìn lên chỉ thấy một người phụ nữ trung niên rất bình thường, cảm giác tuyệt diệu ấy hoàn toàn biến mất.
“Giữa tứ đại tông môn và Ma Tâm điện, dường như có thù hận...”
Thanh Lâm quan sát rất tỉ mỉ, hắn quay đầu nhìn Phương Tú Lâm, sau đó vẫn rất thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra rằng trong sâu thẳm ánh mắt của Phương Tú Lâm có sự lạnh lùng khó có thể che giấu được.
“Cũng có thể nói... là giữa giới vực Đông Thiên và giới vực Tây Lương có thù hận với nhau!” Thanh Lâm âm thầm đoán mò.
“Sao nào, không chào đón à?”
Ông già xấu xí kia mỉm cười một cái, sắc mặt đột nhiên ẩn đầy sự bí hiểm: “Không chào đón thì đã sao, mệnh lệnh của Thánh tông, ai dám trái lệnh?”
Không một ai nói gì cả, có điều sau khi ông già đó nhắc đến hai chữ ‘Thánh tông’, trên mặt của những người phía Mạt Lăng đều tỏ vẻ bất lực, cho dù là Diệp Thiên Nam trông có vẻ tức giận nhất kia cũng vẫn như vậy.
Thấy vậy, ông già xấu xí kia vô cùng đắc chí, lại muốn mở miệng nói, nhưng mặt biến sắc, ánh mắt liếc về phía hư không không xa ấy, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến rồi, lại hà tất gì phải lấp lấp ló ló!”
“Ầm!”
Hắn vừa dứt lời, hư không kia đột nhiên vang lên, một vệt sáng chói mắt từ trong hắt ra, tốc độ rất nhanh, không thể nào diễn tả được, nhanh như cắt đã đến trước mặt ông già kia.
Mặt ông già biến sắc, trong tiếng hứ lạnh lùng ấy, hai vạt áo múa may, lúc cả người lùi về sau thì có một bóng sáng khổng lồ lấp lánh từ phía sau, biến thành người khổng lồ, một cú đấm xông thẳng về phía vệt sáng ấy.
“Bùm!”
Tiếng vang động trời phát ra, ông già đó lùi về sau một bước, trong hư không đối diện kia cũng xuất hiện vết gợn sóng, mười mấy bóng dáng xuất hiện theo sau đó.
“Liễu Minh Địch, trăm năm không gặp, tu vi của ngươi, vẫn không thấy tiến bộ chút nào cả...”
Mười mấy bóng dáng kia, cả người ngập tràn sương đen, viền ngoài lại là màu tím, in bóng ở dưới lại có cảm giác không thể nói rõ được.
Ở một nơi mà đám đông đều rõ ràng là người của bộ lạc Mãn Tiên, có người mở lời nói, nhìn không rõ hình dáng, hoàn toàn bị túi vải màu đen bao lại, có điều khí đạo mà cả người từ trên xuống dưới phát ra đã nói lên thực lực của hắn, vốn không hề kém hơn những người bên phía Phương Tú Lâm.
“Thương Thiên Quỳnh, ta thấy ngươi là bộ lạc Mãn Tiên, chi bằng đổi tên thành bộ lạc Mãng Tiên được rồi, nhiều năm không gặp, tính khí ngươi vẫn nóng nảy như vậy, như tính cách của ngươi, cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới bổn thần thôi!” Tên đó là ông già xấu xí của ‘Liễu Minh Địch’ lạnh lùng hứ một tiếng.
“Từ nhỏ tính khí Thương mỗ đã nóng nảy, vẫn đi đến được hôm nay, ngược lại là ngươi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng nhập ma!” Lời nói của Thương Thiên Quỳnh điềm tĩnh, không nóng cũng không lạnh.
“Chư vị, nếu đều đã đến đây rồi thì phải tuân theo quy tắc của cảnh vực Đông Thiên ta, chọn một thủ lĩnh, vừa hay...” Diệp Thiên Nam hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở lời, nhưng lời nói chưa dứt thì đã bị Liễu Minh Địch ngắt ngang.
“Chọn thủ lĩnh cái quái gì chứ, Ma Tâm điện ta tùy ý chọn ra một người cũng đều hơn cả cái mà các ngươi gọi là thủ lĩnh! Nhìn xem những cái tên của các ngươi xem, cái gì mà Thiên Đạo cung, Tiên Đạo Đình, đều bị hư vinh bó buộc cả thảy, tu luyện chính tại trong lòng, lĩnh ngộ tự trong phút giây, giống các ngươi vậy thì làm sao có thể đi đến Thiên đạo!”
“Ngươi muốn chết!” Trong mắt Diệp Thiên Nam lộ rõ sát khí.
“Diệp Thiên Nam, đừng tưởng rằng đây là giới vực Đông Thiên thì lão phu sẽ sợ ngươi, nếu thật sự sợ ngươi, lão phu cũng sẽ không đến đây rồi!”
Liễu Minh Địch hừ lạnh một tiếng, quơ tay phải, một cái lệnh bài hiện ra, hắn trực tiếp thảy cho Diệp Thiên Nam: “Xem thử đây là gì?”
Diệp Thiên Nam chau mày lại, nhận lấy lệnh bài, chỉ nhìn qua một lần thì mặt liền biến sắc!
“Thánh tông lệnh!”“Cái gì?”
Sau khi nói dứt câu, Mạt Lăng và Lưu Minh, Nguyệt Liên bọn họ mặt đều biến sắc.
Đệ tử ngũ tông lộ ra vẻ mặt thản nhiên, rõ ràng không biết đây là ý gì, cũng chưa từng nghe nói qua về cái tên ‘Thánh tông’.
“Thánh tông có lệnh, lần khởi động này, không chỉ có tầng thứ nhất, còn có tầng thứ hai!”
“Nếu có lòng kiên nhẫn thì trong tầng thứ hai đã có thể thắng lợi dễ dàng, hơn nữa có thể gia nhập vào đệ tử của tầng thứ hai, Thánh tông cũng sẽ đều có thưởng.”
“Chuyện này trọng đại như vậy, tại sao Thánh tông chỉ nói với Ma Tâm điện ngươi?” Mạt Lăng hỏi.
“Chỉ dựa vào Ma Tâm điện ta, vì Thánh tông hiến tặng một viên Minh Nguyệt Thần Châu!” Liễu Minh Địch vô cùng đắc ý, nhìn trong ánh mắt của những người phía Mạt Lăng tỏ vẻ khoe khoang lẫn cả sự uy hiếp.
“Minh Nguyệt Thần Châu...”
Phương Tú Lâm lẩm bẩm một tiếng, ngay lập tức hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói: “Biết rồi...”
“Có lệnh của Thánh tông thì không cần đợi giờ lành nữa, trực tiếp khởi động Thánh dược sơn đi.” Thương Thiên Quỳnh vừa liếc qua Liễu Minh Địch một cái, trong ánh mắt ẩn chứa một ý nghĩ khó có thể nói nên lời.
“Ma Tâm điện, thực sự không chọn thủ lĩnh sao?”
Lưu Minh lại hỏi một câu nhưng không đợi Liễu Minh Địch mở lời thì đã lạnh lùng hứ một tiếng bảo rằng: “Trong Thánh dược sơn, không bàn đến sống chết, nếu đệ tử của Ma Tâm điện ngươi chết thì đừng trách giới vực Đông Thiên ta không nể tình.”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc giết.”
Người nói lời này không phải Liễu Minh Địch, lại là người đàn ông có mái tóc tím phía sau hắn, mái tóc của hắn gần như sắp chạm đất, thoạt nhìn giống như thác nước, dung mạo tuấn tú, tô điểm thêm cho mái tóc dài ấy, có cảm giác bí hiểm đến lạ.
Đầu tiên ánh mắt của hắn liếc qua Thanh Lâm, không biết do mái tóc tím khác người kia của Thanh Lâm, hay là do có ý khác.
Ngay lập tức, hắn lại liếc một lượt trên người thủ lĩnh của đệ tử ngũ tông, trên người Nhất Đạo Tử ngừng lâu nhất, sau đó chính là Mộng Tịch, còn về Vũ Văn Phong, dường như là thờ ơ nhìn qua, việc này khiến sắc mặt Vũ Văn Phong có chút khó coi.
“Khởi động đi...” Thương Thiên Quỳnh bảo, một chữ cũng không nhắc đến chuyện thủ lĩnh, dường như cũng vốn dĩ không hề để tâm đến.
“Hứ!”
Diệp Thiên Nam hứ lạnh một tiếng, không còn do dự nữa, ném thẳng lệnh bài lên hư không, vỗ tay một cái, sau đó có nguyên lực thuộc tính quảng đại vô biên hung hăng xông thẳng ra, lệnh bài kia đột nhiên biến lớn ra giống như mộ bài vậy, hấp thụ toàn bộ nguyên lực thuộc tính lôi của Diệp Thiên Nam.
Cùng lúc đó, Mạt Lăng, Lưu Minh, Nguyệt Liên và Phương Tú Lâm cũng đều cùng lúc ra tay, Liễu Minh Địch và Thương Thiên Quỳnh kia cũng không hề rảnh tay, nguyên lực thuộc tính của bảy người có mỗi màu sắc khác nhau, lung linh huyền ảo vô cùng.
Sau khi nguyên lực thuộc tính trong đó toàn bộ bị lệnh bài hút vào hết, trên hư không kia, đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một bàn tay lớn đen xì thò ra từ trong vết nứt kia trước vô vàn ánh mắt kinh hãi, nắm lấy mộ bài, trực tiếp xé ra một nửa!
“Đa tạ Thánh tông ra tay!” Liễu Minh trừng mắt nhìn bàn tay xám đen đó, trong mắt chứa đầy sự nhiệt tình.
Thương Thiên Quỳnh cũng vậy tỏ vẻ cung kính, những người phía Mạt Lăng cũng như vậy, dường như trong mắt bọn họ, ‘Thánh tông’ đó chính là sự tồn tại chí cao vô thượng.
“Đùng đùng!”
Lệnh bài vang lên, một cánh cửa hư không cao khoảng mười mét từ trong mở ra, vừa thoạt nhìn thì toàn một màu đen, có cảm giác u tối đến lạ.
“Thánh dược sơn đã mở, vào!”
Giọng nói giống như thiên thần vậy, vang vọng bên tai của mỗi một người ở đó, giống như sấm vang, ầm ầm không dứt
Sau khi nhìn thấy ông già này xuất hiện, Diệp Thiên Nam của Tiên Đạo Đình Diệp Thiên Nam kia, sắc mặt lập tức xám đen lại, sắc mặt của gần cả ngàn đệ tử sau lưng hắn cũng tỏ vẻ oán hận.
Còn Mạt Lăng của Thiên Đạo cung và Lưu Minh của Già Lam tông cũng đều lạnh lùng hứ một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Chỉ duy nhất Nguyệt Liên của Yêu tông, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, có điều trong giây phút ông già kia xuất hiện, cả người cô ấy nhu mỳ đứng dậy, lúc này nhìn lên chỉ thấy một người phụ nữ trung niên rất bình thường, cảm giác tuyệt diệu ấy hoàn toàn biến mất.
“Giữa tứ đại tông môn và Ma Tâm điện, dường như có thù hận...”
Thanh Lâm quan sát rất tỉ mỉ, hắn quay đầu nhìn Phương Tú Lâm, sau đó vẫn rất thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra rằng trong sâu thẳm ánh mắt của Phương Tú Lâm có sự lạnh lùng khó có thể che giấu được.
“Cũng có thể nói... là giữa giới vực Đông Thiên và giới vực Tây Lương có thù hận với nhau!” Thanh Lâm âm thầm đoán mò.
“Sao nào, không chào đón à?”
Ông già xấu xí kia mỉm cười một cái, sắc mặt đột nhiên ẩn đầy sự bí hiểm: “Không chào đón thì đã sao, mệnh lệnh của Thánh tông, ai dám trái lệnh?”
Không một ai nói gì cả, có điều sau khi ông già đó nhắc đến hai chữ ‘Thánh tông’, trên mặt của những người phía Mạt Lăng đều tỏ vẻ bất lực, cho dù là Diệp Thiên Nam trông có vẻ tức giận nhất kia cũng vẫn như vậy.
Thấy vậy, ông già xấu xí kia vô cùng đắc chí, lại muốn mở miệng nói, nhưng mặt biến sắc, ánh mắt liếc về phía hư không không xa ấy, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến rồi, lại hà tất gì phải lấp lấp ló ló!”
“Ầm!”
Hắn vừa dứt lời, hư không kia đột nhiên vang lên, một vệt sáng chói mắt từ trong hắt ra, tốc độ rất nhanh, không thể nào diễn tả được, nhanh như cắt đã đến trước mặt ông già kia.
Mặt ông già biến sắc, trong tiếng hứ lạnh lùng ấy, hai vạt áo múa may, lúc cả người lùi về sau thì có một bóng sáng khổng lồ lấp lánh từ phía sau, biến thành người khổng lồ, một cú đấm xông thẳng về phía vệt sáng ấy.
“Bùm!”
Tiếng vang động trời phát ra, ông già đó lùi về sau một bước, trong hư không đối diện kia cũng xuất hiện vết gợn sóng, mười mấy bóng dáng xuất hiện theo sau đó.
“Liễu Minh Địch, trăm năm không gặp, tu vi của ngươi, vẫn không thấy tiến bộ chút nào cả...”
Mười mấy bóng dáng kia, cả người ngập tràn sương đen, viền ngoài lại là màu tím, in bóng ở dưới lại có cảm giác không thể nói rõ được.
Ở một nơi mà đám đông đều rõ ràng là người của bộ lạc Mãn Tiên, có người mở lời nói, nhìn không rõ hình dáng, hoàn toàn bị túi vải màu đen bao lại, có điều khí đạo mà cả người từ trên xuống dưới phát ra đã nói lên thực lực của hắn, vốn không hề kém hơn những người bên phía Phương Tú Lâm.
“Thương Thiên Quỳnh, ta thấy ngươi là bộ lạc Mãn Tiên, chi bằng đổi tên thành bộ lạc Mãng Tiên được rồi, nhiều năm không gặp, tính khí ngươi vẫn nóng nảy như vậy, như tính cách của ngươi, cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới bổn thần thôi!” Tên đó là ông già xấu xí của ‘Liễu Minh Địch’ lạnh lùng hứ một tiếng.
“Từ nhỏ tính khí Thương mỗ đã nóng nảy, vẫn đi đến được hôm nay, ngược lại là ngươi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng nhập ma!” Lời nói của Thương Thiên Quỳnh điềm tĩnh, không nóng cũng không lạnh.
“Chư vị, nếu đều đã đến đây rồi thì phải tuân theo quy tắc của cảnh vực Đông Thiên ta, chọn một thủ lĩnh, vừa hay...” Diệp Thiên Nam hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở lời, nhưng lời nói chưa dứt thì đã bị Liễu Minh Địch ngắt ngang.
“Chọn thủ lĩnh cái quái gì chứ, Ma Tâm điện ta tùy ý chọn ra một người cũng đều hơn cả cái mà các ngươi gọi là thủ lĩnh! Nhìn xem những cái tên của các ngươi xem, cái gì mà Thiên Đạo cung, Tiên Đạo Đình, đều bị hư vinh bó buộc cả thảy, tu luyện chính tại trong lòng, lĩnh ngộ tự trong phút giây, giống các ngươi vậy thì làm sao có thể đi đến Thiên đạo!”
“Ngươi muốn chết!” Trong mắt Diệp Thiên Nam lộ rõ sát khí.
“Diệp Thiên Nam, đừng tưởng rằng đây là giới vực Đông Thiên thì lão phu sẽ sợ ngươi, nếu thật sự sợ ngươi, lão phu cũng sẽ không đến đây rồi!”
Liễu Minh Địch hừ lạnh một tiếng, quơ tay phải, một cái lệnh bài hiện ra, hắn trực tiếp thảy cho Diệp Thiên Nam: “Xem thử đây là gì?”
Diệp Thiên Nam chau mày lại, nhận lấy lệnh bài, chỉ nhìn qua một lần thì mặt liền biến sắc!
“Thánh tông lệnh!”“Cái gì?”
Sau khi nói dứt câu, Mạt Lăng và Lưu Minh, Nguyệt Liên bọn họ mặt đều biến sắc.
Đệ tử ngũ tông lộ ra vẻ mặt thản nhiên, rõ ràng không biết đây là ý gì, cũng chưa từng nghe nói qua về cái tên ‘Thánh tông’.
“Thánh tông có lệnh, lần khởi động này, không chỉ có tầng thứ nhất, còn có tầng thứ hai!”
“Nếu có lòng kiên nhẫn thì trong tầng thứ hai đã có thể thắng lợi dễ dàng, hơn nữa có thể gia nhập vào đệ tử của tầng thứ hai, Thánh tông cũng sẽ đều có thưởng.”
“Chuyện này trọng đại như vậy, tại sao Thánh tông chỉ nói với Ma Tâm điện ngươi?” Mạt Lăng hỏi.
“Chỉ dựa vào Ma Tâm điện ta, vì Thánh tông hiến tặng một viên Minh Nguyệt Thần Châu!” Liễu Minh Địch vô cùng đắc ý, nhìn trong ánh mắt của những người phía Mạt Lăng tỏ vẻ khoe khoang lẫn cả sự uy hiếp.
“Minh Nguyệt Thần Châu...”
Phương Tú Lâm lẩm bẩm một tiếng, ngay lập tức hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói: “Biết rồi...”
“Có lệnh của Thánh tông thì không cần đợi giờ lành nữa, trực tiếp khởi động Thánh dược sơn đi.” Thương Thiên Quỳnh vừa liếc qua Liễu Minh Địch một cái, trong ánh mắt ẩn chứa một ý nghĩ khó có thể nói nên lời.
“Ma Tâm điện, thực sự không chọn thủ lĩnh sao?”
Lưu Minh lại hỏi một câu nhưng không đợi Liễu Minh Địch mở lời thì đã lạnh lùng hứ một tiếng bảo rằng: “Trong Thánh dược sơn, không bàn đến sống chết, nếu đệ tử của Ma Tâm điện ngươi chết thì đừng trách giới vực Đông Thiên ta không nể tình.”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc giết.”
Người nói lời này không phải Liễu Minh Địch, lại là người đàn ông có mái tóc tím phía sau hắn, mái tóc của hắn gần như sắp chạm đất, thoạt nhìn giống như thác nước, dung mạo tuấn tú, tô điểm thêm cho mái tóc dài ấy, có cảm giác bí hiểm đến lạ.
Đầu tiên ánh mắt của hắn liếc qua Thanh Lâm, không biết do mái tóc tím khác người kia của Thanh Lâm, hay là do có ý khác.
Ngay lập tức, hắn lại liếc một lượt trên người thủ lĩnh của đệ tử ngũ tông, trên người Nhất Đạo Tử ngừng lâu nhất, sau đó chính là Mộng Tịch, còn về Vũ Văn Phong, dường như là thờ ơ nhìn qua, việc này khiến sắc mặt Vũ Văn Phong có chút khó coi.
“Khởi động đi...” Thương Thiên Quỳnh bảo, một chữ cũng không nhắc đến chuyện thủ lĩnh, dường như cũng vốn dĩ không hề để tâm đến.
“Hứ!”
Diệp Thiên Nam hứ lạnh một tiếng, không còn do dự nữa, ném thẳng lệnh bài lên hư không, vỗ tay một cái, sau đó có nguyên lực thuộc tính quảng đại vô biên hung hăng xông thẳng ra, lệnh bài kia đột nhiên biến lớn ra giống như mộ bài vậy, hấp thụ toàn bộ nguyên lực thuộc tính lôi của Diệp Thiên Nam.
Cùng lúc đó, Mạt Lăng, Lưu Minh, Nguyệt Liên và Phương Tú Lâm cũng đều cùng lúc ra tay, Liễu Minh Địch và Thương Thiên Quỳnh kia cũng không hề rảnh tay, nguyên lực thuộc tính của bảy người có mỗi màu sắc khác nhau, lung linh huyền ảo vô cùng.
Sau khi nguyên lực thuộc tính trong đó toàn bộ bị lệnh bài hút vào hết, trên hư không kia, đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một bàn tay lớn đen xì thò ra từ trong vết nứt kia trước vô vàn ánh mắt kinh hãi, nắm lấy mộ bài, trực tiếp xé ra một nửa!
“Đa tạ Thánh tông ra tay!” Liễu Minh trừng mắt nhìn bàn tay xám đen đó, trong mắt chứa đầy sự nhiệt tình.
Thương Thiên Quỳnh cũng vậy tỏ vẻ cung kính, những người phía Mạt Lăng cũng như vậy, dường như trong mắt bọn họ, ‘Thánh tông’ đó chính là sự tồn tại chí cao vô thượng.
“Đùng đùng!”
Lệnh bài vang lên, một cánh cửa hư không cao khoảng mười mét từ trong mở ra, vừa thoạt nhìn thì toàn một màu đen, có cảm giác u tối đến lạ.
“Thánh dược sơn đã mở, vào!”
Giọng nói giống như thiên thần vậy, vang vọng bên tai của mỗi một người ở đó, giống như sấm vang, ầm ầm không dứt
/157
|