Để Em Làm Nữ Chính Của Anh

Chương 11 - Bắt Gian Tại Giường

/46


Tiếng chim hót cất lên trong trẻo dưới các tán lá còn đọng mấy giọt sương đêm long lanh. Bình minh như một vị thần tuyệt đẹp, ban phát thứ ánh sáng dịu nhẹ khắp nhân gian. Những giọt sương nơi cỏ cây phản chiếu vầng quang đó, rực rỡ bảy màu tựa vô vàn hạt ngọc. Một ngày mới lại bắt đầu.

“ Hắt xì!” Lục Minh Minh bị cảm giác ngưa ngứa ở mũi làm cho tỉnh giấc. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, cô ngọ nguậy, thấy thứ dưới thân thật mềm, thật ấm. Khuôn mặt nhỏ nhắn ra sức dụi.

Oa, chăn của cô hôm nay thơm quá ! Lục Minh Minh càng ôm chặt, tham lam hít lấy mùi hương làm người ta dễ chịu kia, ý thức lại rơi vào mơ hồ.

Bỗng cô cảm nhận được từng chút biến đổi căng cứng của “chăn nệm”, dội đến mọi giác quan của cô.

Lục Minh Minh nhíu mày, đôi mắt lười biếng hé mở. Cô chống tay lên, lấy điểm tựa bên dưới ngẩng dậy. Tay chân vẫn còn đau, đầu cũng có chút chóng vánh, nhưng đã không còn mê man như hôm qua.

Cô chuẩn bị ngáp một cái, ánh mắt quét xuống phía dưới...

Không gian, thời gian tuyệt đối ngưng đọng. Cái ngáp chưa kịp ra khỏi miệng lập tức bị sự bối rối nén vào bên trong.

Một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nửa giây cũng không rời. Lục Minh Minh có thể nhìn thấy rõ nét hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi ngươi xinh đẹp ấy. Mái tóc đen hơi rối, bịn rịn trước hai gò má vì sốt mà ửng hồng. Đôi môi anh đào sau một đêm khô nẻ giờ đã khôi phục đỏ mọng, căng tràn.

Yên lặng.

Đồng Tiểu Nghị càng nhìn càng trầm luân. Đến cuối cùng, đôi mắt kiên quyết cụp lại, vô tình lướt qua phần nhô lên phía trước ngực cô.

“  Khụ ! “ Anh ho khan một tiếng, quay góc mặt hoàn mỹ dần nóng lên sang một bên.

Nhờ âm thanh ấy, Lục Minh Minh mới được kéo ra từ sự chơi vơi trong không gian sâu hút của đôi mắt kia. Cô cúi xuống nhìn cảnh xuân của mình, lập tức giật thót mà ngồi hẳn dậy, với ngay chiếc chăn bị đẩy xuống tận cuối giường lên che ngang người.

Cô hiện tại là chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ nửa người ôm sát cơ thể, toàn bộ vùng bụng bằng phẳng, còn có phần lớn da thịt trắng mềm đã phô ra trước mắt Đồng Tiểu Nghị.

Lục Minh Minh nâng đôi mắt mộng mị long lanh nước nhìn anh, mơ hồ mở miệng gọi lên cái tên mấy ngày nay luôn ở trong đầu cô:

“  Đồng Tiểu Nghị, anh ?  “

Đồng Tiểu Nghị cũng ngồi dậy, vò loạn mái tóc đen mượt. Rõ ràng đêm qua cô và anh cách nhau gần như toàn bộ chiều rộng của giường, vậy mà cô lăn qua lộn lại, đến sáng hai người đã ở trong tư thế quấn chặt lấy nhau, tay và chân cô đều quàng qua người anh. Buổi sáng sớm, khí lực con trai dồi dào, cô đụng chạm hệt một con rắn như vậy, anh đương nhiên có phản ứng!

Đồng Tiểu Nghị thở dài, không nhìn thẳng vào cô, vươn tay lấy áo ngủ bị chính cô đêm qua cởi bỏ đưa cho Lục Minh Minh :

“  Đừng sợ, không có chuyện gì cả. Đêm qua tôi về thấy cô sốt cao nên ở đây. Mau mặc cái này vào!  “

Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa xe ôtô, tiếng kéo vali sàn sạt trên mặt đất.Chớp mắt nghĩ nghĩ một lúc, nhớ đến chính mình hôm qua nóng quá nên tự cởi áo, Lục Minh Minh ngại ngùng nhận lấy áo ngủ mặc lại

“ Rầm!” Chiếc cúc áo thứ hai còn chưa kịp cài, cả cô và Tiểu Nghị đều giật mình bởi âm thanh một vật lớn rơi xuống đất bên ngoài cửa phòng. Lục Minh Minh toàn thân run rẩy, bàn tay như mất hết sức lực, mắt trừng lớn mà mấp máy không ra hơi :

“  B...bố, m...mẹ! “

“ Ầm“. Trong đầu Đồng Tiểu Nghị nổ tung, vội vàng bật đứng dậy khỏi giường. Đối mặt với hai biểu tình kinh ngạc của hai người ngoài cửa, anh biết họ đang bị sốc bởi chuyện gì.

Lục Minh Minh luống cuống cài hết hàng cúc đang dang dở, bước xuống giường cất giọng giải thích :

“  Bố, mẹ! Đây là hiểu lầm, không phải như bố mẹ nhìn thấy đâu, xin hãy tin con ! “  Cô cắn môi, giọng run run như sắp phát khóc. Tình cảnh này thật chẳng khác gì màn bắt gian tại giường chút nào !

Lục Bình cúi xuống nhìn vợ đang cố nén cỗ khí xuống, lo lắng ôm lấy eo bà, giọng ôn nhu như nước :

“  A Mỹ, mình ngàn vạn lần không nên tức giận nha, để tôi đưa mình vào phòng nghỉ ngơi trước, chúng nó cứ để tôi xử lí ! “

Trương Mỹ lạnh lùng gạt tay chồng, hất cằm về phía ghế sô- pha, từ đầu đến cuối không nói câu nào nhưng hành động của bà đủ làm mọi người nghe theo, kéo ra bên ngoài phòng khách.

Lục Minh Minh lắc đầu. Với tính cách của mẹ, gặp tình huống này, nếu là trước đây bà sẽ làm ầm lên ngay.Nhưng lần này về, sắc mặt và thái độ của bà vô cùng không ổn.

Một hội nghị bàn đào được triệu tập ở phòng khách. Lục Bình và Trương Mỹ ngồi trên sô-pha, Đồng Tiểu Nghị cùng Lục Minh Minh đứng cạnh nhau trước mặt bố mẹ. Nếu có một điều ước bây giờ, cô sẽ cầu khấn Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đến phá phách ngay, chứ không thể run hơn được nữa !

Đồng Tiểu Nghị lúc đầu hơi sợ sẽ bị bố mẹ cô nhận ra mình là diễn viên đang nổi, nhưng xét theo gen di truyền thì, quả nhiên...

“ Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm nghề gì, bao giờ thì cưới con gái bảo bối của tôi ?  “  Lục Bình nghiêm mặt hỏi một tràng dài.

“  Cháu tên Đồng Tiểu Nghị, hai mươi tuổi, cháu ở ngay nhà bên ạ. Còn nghề... ừm..., cháu đang làm nghề tự do thôi ạ! “

Lục Minh Minh liếm môi, thói quen này đã bị nhiễm từ Đồng Tiểu Nghị, lén lút ngẩng lên nhìn. Quả nhiên, anh vẫn chẳng hề tiết lộ nghề nghiệp thực sự của mình. Lòng Lục Minh Minh trùng xuống. Nếu cứ như vậy ,cô không thể không nghĩ đến việc hắn chính là thành viên của một tổ chức mafia nào đó.

“ Lục Minh Minh! “_Trương Mỹ từ lúc vào nhà chưa hề mở miệng, bây giờ mới gọi tên cô.

“ Dạ ? “  Lục Minh Minh đáp lí nhí trong cổ họng, đáy lòng đầy bất an. Một Trương Mỹ hoạt bát huyên náo trước đây đã hoàn toàn trở thành người trầm mặc.

“ Đêm qua đến quán bar uống say, lỡ đưa tiểu bạch kiểm này về, sẵn tiện thuê luôn nhà cho cậu ta phải không? “ Trương Mỹ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đồng Tiểu Nghị, suy đoán khả năng có thể nhất.

“ .......”

Cả Lục Minh Minh và Đồng Tiểu Nghị trên trán chảy đầy vạch đen. Làm thế nào mà mẹ lại nghĩ hắn là trai bao thế ?

Cô cười mếu máo :

“  Anh ấy là hàng xóm nhà mình, ở đây cũng lâu rồi đó ạ. Còn nữa, hôm qua con không say, mà bị bệnh, may là có anh ấy giúp đỡ ! “

“  Khoan đã, con vừa nói bị ốm là làm sao? “ Lục Bình ngồi dựa lưng vào ghế, lúc này lại ngồi thẳng lên.

“ Cô ấy bị sưng cơ nặng nên phát sốt ạ ! “ Đồng Tiểu Nghị nhanh nhẹn trả lời “  Xin hai bác hãy tin cháu, thực sự là không có gì xảy ra đâu ạ ! “

Lục Bình có vẻ không quan tâm vế sau lắm, chăm chú quay sang Lục Minh Minh :

“  Sưng cơ? Đã mấy tháng rồi, con không rèn luyện thêm một phút nào sao?  “

Lục Minh Minh e dè gật đầu, sắc mặt Lục Bình lập tức đen lại, cau mày không vui:

“  Con xem mình đã yếu đuối đến mức phải nhờ người khác chăm sóc rồi sao? Càng ngày bố thấy con càng nhỏ người lại rồi đấy, con liệu... “

“ Lục Bình ! “  Trương Mỹ khoanh tay đứng lên, nhếch khóe miệng , lời nói có phần nhàn nhạt :  “  Thì ra, con bé bây giờ mới dậy thì ! “

Lục Minh Minh á khẩu, ngượng chín cả mặt. Cô đã đủ tuổi lấy chồng rồi mà mẹ còn nói như vậy, lại còn có mặt Tiểu Nghị nữa chứ.

Trương Mỹ bước qua chỗ Đồng Tiểu Nghị, đôi mắt phượng tiếp tục đánh giá, một lúc sau bà mới lên tiếng :

“  Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp con gái tôi. Nói thật là ban đầu tôi hơi ác cảm với cậu, bây giờ..... cũng vẫn bình thường ! Lục Bình, việc còn lại mặc kệ ông, tôi đi ngủ đây ! “  Bà vừa nói, bước chân đã đi về phía phòng ngủ.

Đồng Tiểu Nghị khẽ mỉm cười. Bây giờ anh đã biết cái miệng hay đấu khẩu với hắn được thừa hưởng từ ai rồi. Cô quả thật rất giống mẹ, nhất là ở đường nét xinh đẹp trên mặt, tuy bà vẫn có phần sắc sảo hơn. Còn về phần cơ bắp, hiển nhiên là thừa hưởng từ người đàn ông vạm vỡ trước mặt.

Lục Bình “ e hèm” một tiếng, lập tức cô và anh dời sự chú ý, ngoan ngoãn như hai con chim nhỏ chăm chú theo dõi cử chỉ của bố.

“ Cậu hãy nhớ kĩ lời hứa hôm nay. Nếu sau này con gái tôi lấy chồng mà xảy ra việc gì, tôi sẽ tính sổ cùng cậu gấp đôi !  “  Lục Bình nói, cả người tỏa ra vầng sát khí .

Anh vội vã gật đầu khẳng định :

“  Vâng, cháu hứa ! “

“ Còn nữa, cậu nói đã ở đây lâu rồi, tại sao mấy tháng trước gia đình tôi mở tiệc chào hỏi khu phố tôi không có ấn tượng rằng có mặt cậu? “ 

Lục Minh Minh nghe bố nói, gật đầu đồng tình, nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Đồng Tiểu Nghị hơi chạnh lòng, nhíu mi nặn ra một nụ cười:

“  A, thật có lỗi, hôm ấy cháu hơi mệt nên ở trong nhà thôi ạ!  “

Nếu anh nói khi đó nghe âm thanh ồn ào bên ngoài rất khó chịu, thậm chí có phần chán ghét, có phải hay không sẽ bị người đàn ông cơ bắp trước mặt đá bay ra ngoài ?

____________________ Đăng bởi: admin


/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status