Chap 18
- Ây, hai con điên, sao đứng đơ cả lũ ở đây thế hả - Quang Nhật không biết từ đâu chạy tới, đập hai phát vào lưng của Thanh và Giang. Cái đánh đã giúp cả hai đang lạc lõng giữa vũ trụ bao lạ ngã bộp xuống Trái Đất.
- Au, sao mày đánh mạnh thế thằng kia. Sáng sớm đã điên mới dở, sao mày cứ mở mồm ra là làm vấy bẩn đi ngôn ngữ Tiếng Việt thế hả - Bây giờ Thanh đã trở lại và đủ sức để “chiến đấu” với thằng bạn “trời đánh” của mình.
- Mạnh cái gì, theo tao thấy nhờ cái cú đánh uy lực của tao mà bọn mày mới về với thực tại được đấy. Sao tự dưng hai đứa lại đứng đơ đẩn giữa sân trường thế hả. Có trai đẹp à – Nhật nói xong rồi quay dọc quay ngang như tìm kiếm gì đó.
- Đẹp cái đầu mày – Lần này cả hai cô bạn kia phang cả cái cặp vào đầu cậu.
- Cái bọn không biết thương hoa tiếc ngọc kia, sao bọn mày phũ thế hả - Nhật ôm đầu mếu máo
- Ôi, làm bạn Nhật đau hả, cho Thanh xin lỗi nha. Để Thanh THƯƠNG HOA này “bốp”, TIẾC NGỌC này “bốp”. Ông nội diễn sâu vừa thôi, xuống đi cho con nhờ, mới sáng sớm đã tự sướng, đau hết cả tai.
Băng Giang đứng xem hai ngày kia “oánh nhau” mà ôm bụng cười.
- Mày cười cái gì – Đồng thanh nói.
Giang nhún vai tỏ vẻ không biết.
- Thôi dẹp đi, không cãi lại bọn mày. Ê thấy thằng Nam đi học chưa, sáng tao qua gọi nó mà chị Út bảo nó đi từ sớm rồi - Nam hỏi
- Chưa thấy mặt nhưng biết nó đang đưa bé Bảo Anh sang trường – Thanh trả lời bâng quơ.
- Sao biết – Nhật nhăn mặt như khỉ.
- Biết thì biết thôi…nhiều chuyện – Thanh và Giang đồng thanh nói rồi kéo nhau lên lớp.
Bây giờ lại thêm một người nữa bị đơ sáng sớm. Nhưng ca này nhẹ hơn vì sức công phá của hai người kia không lớn lắm, một lúc là khỏi liền. Bây giờ Nhật mới chạy như “ma đuổi” theo Giang với Thanh.
- Ê hai con kia, đợi tao với – Cậu chạy lại rồi chen giữa hai đứa, khoác vai nhau đi lên lớp.
*****
Lúc Nhật, Thanh và Giang lên đến lớp thì đã thấy Khánh An ngồi ở chỗ mình và đang đọc sách. Cả hai như vớ được vàng, tung tăng chạy đến chỗ An, mỗi người nói một câu.
- Ê, sao lúc nãy không đợi bọn này lên lớp cùng cho vui, toàn đi trước à – Thanh
- Cậu đọc gì thế, sao chăm quá vậy – Giang.
Khánh An chỉ ngẩng đầu lên cười với họ một cái rồi lại cúi xuống chăm chú đọc.Hai người kia thấy vậy chỉ biết nhìn nhau nhún vai rồi trở về chỗ.
Trước sự không bình thường của hai cô bạn kia, những học sinh hiếu kì đã lên tiếng.
- Ê lớp trưởng, lớp phó. Từ khi nào hai cậu thân với học sinh mới quá vậy ? – Thắng lắm mồm luôn là người mở đầu cho những cuộc vui.
- Trưởng với phó cái gì, bọn này có tên hết đấy. Giờ thì đi làm trực nhật đi, hôm nay đến lượt mày đấy Thắng hâm – Thanh lại bộc lộ cái tính đanh đá của mình.
- Rồi, làm liền, nhắc hoài, mắc mệt à – Thắng tiu tỉu đi lau bảng.
Quang Nhật khi chứng kiến cảnh tượng đó cũng không kém ngạc nhiên phải lên tiếng.
- Này chanh , tao cũng thắc mắc đấy
- Sao mày lắm chuyện thế hả thằng kia, như đàn bà con gái ý – Thanh đã sẵn sàng.
- Thôi kệ mày đấy, tao đang đói nên không chấp mày. Giang mày nói tao biết đi.
Băng Giang quay sang cười với Nhật
- Oki, nhưng cái gì cũng có giá của nó, mày bao bọn tao ăn sáng đi.
Đúng là lớp trưởng Băng Giang của lớp có khác, cái gì cũng phải thực dụng .
- Có loại bạn nào như bọn mày không? Thôi được rồi, đợi thằng Nam đến rồi đi một thể.
CÙng lúc đó.
- Đến rồi đây. – Nam đeo cặp lệch một bên bước vào lớp.
- Đấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền, sau này chết thiêng phải biết.
- Chết mày – Tự dưng Thanh và Giang đồng thanh nói.
Đúng là vậy, chưa đến mức “chết” nhưng Nhật cũng phải “hấp hối”
- Thiêng cái đầu mày – Nam vừa giáng xuống đầu Nhật cái cặp hẳn 3kg giấy của mình.
- Au, ngày gì thế không biết, bọn mày khốn nạn vừa thôi chứ, sáng sớm mỗi đứa cho một phát.
- Cái mồm nó hại cái thân thôi. Than thở gì - Nam thản nhiên ngồi vào chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra.
- Thì mày cũng phải nhẹ nhẹ tay thôi chứ. Mà thôi bỏ đi. Mày ăn sáng chưa hả ?
- Có đây rồi nhưng chưa ăn - Nam mò trong ngăn bàn ra xuất ăn sáng của mình.
- Ờ, xuống căn tin ăn luôn đê. Đi thôi hai đứa kia.
- Ok
Cả bốn người đang định đứng dậy thì Băng Giang quay xuống rủ An
- Ê An, sáng ăn sáng chưa, đi cùng tụi này luôn, thằng Nhật bao mà.
An nghe Giang nói vậy thì ngẩng lên nhìn thái độ của mọi người nhưng chỉ kết một câu.
- Cảm ơn, tôi không ăn đâu.
- Thôi đi đi mà An, đi mà nha An – Thanh cũng phối hợp với Giang nhưng cô xuống hẳn bàn lôi kéo An.
- Đi cùng đi, sáng cậu chưa ăn – Nhật Nam bỗng dưng cất tiếng rồi đứng dậy xỏ tay vào túi quần ,dửng dưng bước ra khỏi lớp.
Nhật Nam sau khi đứng ngây ngô một lúc , như hiểu ra chuyện thì:
- À…………..chết chình chình, có vấn đề. Ê có phải đó là nguyên nhân không ( đánh mắt sang Giang với Thanh)
- Bingo !!!
- Há há há, thằng này gặp phải khắc tinh rồi à, chứ tao nhớ tháng trước cho nó đi tiêm phòng rồi mà……ế ế thằng kia đợi tao đi với – Nhật tự kỉ một lúc rồi cũng chạy theo Nam
Thấy hai thằng bạn đã “cao chạy xa bay” rồi nên Thanh với Giang cũng phải tiến một bước.
- Thôi mà, không đi cũng phải đi – Mỗi người kéo một tay An ra khỏi lớp để lại cho các bạn trong lớp ánh mắt ngạc nhiên đến tuột cùng.Khánh An bị hai cô bạn kia kéo đi thì cũng chẳng làm được gì, miệng chỉ “ Ơ ơ” mấy cái rồi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Lúc cả nhóm đi ra khỏi lớp cũng chính là lúc những lời bàn tán bắt đầu nổi lên
- Sao tao thấy nhỏ học sinh mới đấy còn thân với tụi Nam Giang hơn cả bọn học cùng nhau lâu năm như mình vậy – Minh Trang mở to mắt.
- Chuẩn đấy. Mà thôi kệ, ê Trang trực nhật cùng tao đi không tị lớp trưởng lại kiêu ầm lên giờ - Thắng có vẻ cũng đồng tình với ý kiến của Trang
- Kệ mày chứ, làm đi nha, cố lên, chai dồ – Trang còn cố tình đến vỗ vào vai Thắng mấy phát như động viên rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
*****
Cả năm đứa đang tay trong tay kéo nhau xuống căn tin của trường. Vì dãy học của khối 11 cũng gần chỗ đấy lên thoáng cái đã đến nơi.
Đang gần đến, Thanh bỗng dưng dừng lại, đánh ánh mắt vào trong căn tin, rồi nhăn mặt.
- Đùa à, sao hôm nay tự dưng đông thế.
- Ờ đông thật - Giang cũng đồng tình
- Giờ sao, tao đói lắm, không ăn không học nổi đâu, mà cũng chả muốn chen chúc vào kia – Thanh ôm bụng than thở.
Rất nhanh thôi, trong đầu Giang nảy ra một suy nghĩ:
- À, hay giờ thế này đi. Nhật, mày đi mua đồ ăn rồi mang ra sau vườn trường nha, hình như cải tạo xong rồi đấy. Tao cá là không đứa nào bén mảng đến chỗ đấy đâu.
- Được đó, được đó….đi đi – Thanh nói rồi kéo ba đứa còn lại đi luôn, để lại Nhật đang suýt “bất động”.
- Haziii, cái bọn này đúng là – Quang Nhật bất lực, đút tay vào túi quần rồi tiến vào căn tin đông nghẹt người.
~ Sau khu vườn ~
- Oa, đúng là cải tạo rồi có khác, nhìn vẫn thế ha – Thanh há hốc mồm.
- Con dở, câu trước với câu sau của mày liên quan dễ sợ ý. Thế này là có thay đổi rồi đấy – Giang cốc lên đầu Thanh một cái rõ đau, can tội phát ngôn bừa bãi.
- Mày không biết đau à con kia, lúc nào cũng cốc đầu tao. Này nhá tao mà bớt thông minh đi hay có bị làm sao ở đầu mày phải trách nghiệm đấy – Thanh xoa đầu mình.
- Xì, đợi lúc đấy rồi tính nha con. Thôi tìm chỗ ngồi đi. Ra chỗ bãi cỏ kia đi – Giang đảo mắt một vòng rồi quay mặt nói lên ý kiến với mọi người.
Sau khi cả bốn người đã êm mông dưới bãi cỏ xanh ngắt, Thanh với Giang bắt đầu sự nghiệp “buôn dưa bán lê” của mình.
- Ê Giang mày xem tập hôm qua ra chưa? Hay kinh dị luôn – Thanh Thanh là người mở đầu cho việc buôn bán đầy kịch tính này.
- Chưa, định chiều nay đi học về rồi xem này – Giang đang mân mê mái tóc mây của mình.
- Ì, chán thế…ế An có xem phim đấy không? Hậu duệ mặt trời ý - Thanh đang cảm thấy thất vọng tràn trề vì không bán được dưa cho Giang.
- Không – An cười xòa đáp trả. Cũng đúng thôi, đến thời gian rảnh cô còn chả có chứ lấy đâu ra thời gian xem mấy bộ phim Hàn Xẻng sướt mướt đấy.
- Người ta còn bận việc này việc kia, chứ ai đâu như mày, tối ngày phim với phọt. Tao cá là mày chưa làm bài tập về nhà đúng không.
- Hề hề, chỉ có mày hiểu tao. Mà tị nữa trong giờ làm là được ý mà, với cả tao bùng suốt, sắp chai mặt đến nơi rồi, chắc bà giáo không để ý đâu. Có gì lớp trưởng đỡ mấy câu là ok ngay ý mà.
- Đợi đấy mà mơ nha con. Xem có đứa lớp phó nào như mày không.
Nhật với An chỉ ngồi không nghe hai đứa con gái “nhiều chuyện” kia buôn, chán chán thì lấy tay vặt cọng cỏ nghịch nghịch.
- Sao cái thằng trời đánh kia làm gì mà lâu thế không biết. 15 phút nữa vào lớp rồi mà còn chưa thấy đồ ăn đâu – Thanh xem đồng hồ ở tay mình rồi cằn nhằn.
- Đến rồi đây – Đúng lúc đó, Nhật cầm trên tay túi đồ ăn không to không nhỏ tiến về phía bốn người kia đang ngồi.
- Đúng là rùa bò, mỗi cái việc mua đồ ăn thôi mà cũng lâu – Tuy cằn nhằn nhưng mắt của Thanh cứ dán vào túi đồ ăn trong tay Nhật.
- Xì, tao không nói với mày……….. Này, của mày…..của mày….của An này – Nhật ném đồ ăn cho ba đứa con gái, mỗi người một cái bánh và một hộp sữa tươi.
- Của tao đâu ? – Không thấy phần của mình, Nam lên tiếng.
- Chả phải mày có rồi sao, nhịn đi, tao đâu có thừa tiền – Nhật giở cái mặt “ngây thơ vô số tội” trọc tức Nam.
- Thiếu gia Nhật mà cũng sợ “thừa tiền” cơ á. Ô mai gọt – Giang lên giọng trêu trọc
- Thì cũng phải tiết kiệm chứ
- XÌ, tiết kiệm cái gì cơ chứ, ki bo thì có. Sao chỉ có mỗi sandwich với sữa thế thằng kia – Chỉ có thể là tiếng nói thánh thót của Thanh
- Thế là ngon rồi, mày có biết là bao nhiêu trẻ em trên thế giới này phải nhịn ăn mỗi ngày không hả. Lại còn bày đặt “được voi đòi hai bà chưng” nữa chứ.
- Này nhé, thôi ngay cái giọng ý đi nhé. Chí ít cũng phải mua cái gì nó dễ nuốt tí chứ.
- Khó nuốt thì đã có sữa đấy thôi. Tao biết là bọn mày thích sữa lạnh nhưng sáng sớm uống lạnh không tốt, mà bọn mày lại là con gái. Đấy, thấy tao tâm lí chưa. Với cả chả nhẽ mua bát phở, đi đi lại lại, lúc bê xong được năm bát có mà vào lớp từ tám đời nào rồi, ăn uống gì nữa. Đã thế cái căn tin chật níc người, nhíc mãi không nổi. May mà nhờ cái nhan sắc trời phú của tao nên mới chen vào trước được đấy, không thì bọn mày cứ ngồi đây mà đợi dày cổ, hết ăn – Nhật giở giọng phân bua.
- Ờ, cũng chí lí, thôi ăn tạm cũng được, hì hì, cảm ơn mày nhé – Thanh chớp mắt.
- Thôi thôi, dẹp cái khuôn mặt với giọng nói này của mày đi, cứ chanh chua như mọi hôm tao quen rồi, nghe nổi hết cả da gà – Nhật nhăn mặt, sờ sờ cái tay đang nổi da gà da vịt lên – Quay sang Nhật – Còn mày nữa, đồ ăn sáng đâu lôi ra mà ăn đi chứ, ngồi đấy mà nhìn à.
- Đây, tao bảo không ăn hồi nào – Nam cầm túi đồ ăn đnag đặt bên cạnh rồi tháo ra.
- Ế, cũng sandwich với sữa à…..hahaha…..sao cái gì cũng phải giống nhau mới chịu được thế - Thanh cười, suýt bị sặc sữa.
- Ha ha, ai mang bữa sáng cho mày thế, chứ đời nào mày mang đồ ăn sáng đi học – Nhật thắc mắc.
- Bảo Anh – Nam nói tay cầm miếng bánh ăn ngon lành
- Ờ, à mà bọn mày kể rõ đầu đuôi chuyện đấy xem nào, tao mới hiểu mang máng là sáng nay thằng Nam chở An đi học thôi.
- Thì chuyện nó là thế đó – Thanh mồm nhai nhồm nhoàm.
Khánh An nghe nhắc đến mình, đang nuốt miếng bánh mà suýt bị nghẹn. Nam thấy vậy cũng liếc nhìn Nhật.
- Nhiều chuyện, ăn đi này – Cậu nhét miếng bánh mình đang cầm trên tay mình vào mồm Nhật để nó bớt nhiều chuyện đi.
- Thôi tha cho nó đi Nam – Giang nãy giờ yên lặng, thấy Nhật tội tội nên lên tiếng giải vây.
- Hức, có mỗi lớp trưởng là quan tâm tớ thôi – Nhật giả vờ sụt sùi, tựa đầu vào vai Giang.
- Ừ ừ, thương thương, lần sau nhớ mua thêm chai nước suối nữa nhé – Giang “diễn” cùng thằng bạn mình.
Là con trai nên Nam và Nhật là hai người giải quyết bữa ăn nhanh nhất, lúc sau thì tất cả cũng xong luôn. Như nhớ ra chuyện gì, Thanh hồ hở nói:
- Ê ê, giờ tao mới nhớ ra. Nhóm mình có thành viên mới nên phải giới thiệu chút chứ nhỉ.
- ĐÚng đấy. Tao với Thanh thì Giang biết rồi, hai bọn mày làm quen đi. Đây, đồng hương của chúng ta, Nguyễn Khánh An, từ giờ sẽ gia nhập nhóm mình. – Giang khoác vai An rồi đánh mắt nhìn Nhật với Nam.
- Ok, đơn giản. Hê lu Khánh An, tui tên Nguyễn Quang Nhật – Nhật galăng giơ tay ra làm quen với An.
- Biệt danh Nhật thối, lắm mồm như con gái, bị bệnh tự sướng từ trong trứng. Tính nó dồ dồ hấp hấp nhưng chơi với nó vui lắm – Thanh thêm mắm muối giúp Nhật.
- Ai khiến mày nói hả con kia. Thôi được rồi, tao sẽ coi đó là một lời khen.
Khánh An chỉ biết cười xòa.
- Nam, Nguyễn Nhật Nam.
- Cái thằng này, mày không thể nói nhiều hơn được hả. Tao thấy ngoại trừ cô Nhật Hạ, bọn tao với gia đình mày, còn lại toàn xưng tôi- cậu. Thảo nào chả có ma nào dám động đến mày là phải rồi – Giang đánh Nam một cái làm cậu nhíu mày.
- Giống hệt Khánh An – Thanh nói rồi vỗ tay cái “bốp”. Hai đứa hai cũng gật đầu cái “rụp” rồi ngồi ôm bụng cười mắc mẻ hết với nhau.
An với Nam nghe vậy thì lại nhìn nhau, chả ai bảo ai, cùng nhau nói “ Chả liên quan”. Ba đứa kia thấy vậy, lại cười sặc sụa thêm trận nữa, phải để Nam lườm mới thôi, nhưng mặt hai cũng biểu rõ chữ “nhịn”.
- Nguyễn Băng Giang, Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Khánh An, Nguyễn Nhật Nam, Nguyễn Quang Nhật…….hahaha, sao cũng toàn Nguyễn thế này – Thanh Thanh bỗng bộc miệng nói.
- Ờ ha, mà đồng hương là sao thế Giang ? CHả nhẽ……… - Nhật nhìn Giang.
- CÒn chả nhẽ cái gì nữa. An cũng là người Hà Nội giống bọn mình đó, nhưng nó mới chuyển vào đây mấy tháng thôi. Ờ.... xem nào, gia cảnh cũng giống giống đấy.
- Thảo nào, bọn mày lại chịu làm quen rồi mất hẳn một buổi để theo dõi – Nhật gật gù.
- Ê hèm – Gang với Thanh trợn tròn mắt nhìn Nhật, rồi quay sang cười rõ tươi với An – Không phải đâu, nó ăn nói bậy bạ đấy.
- À…à….giờ chúng ta có năm người rồi,3 nữ 2 nam vui quá. Thành 5 anh em siêu nhân rồi – Thấy tình thế đang bị “lố” nên Thanh bịa tạm ra một chuyện để lờ đi.
- Con dở người, cái gì mà 5 anh em siêu nhân cơ. Trẻ trâu, thế mà cũng bày đặt xem siêu nhân chứ. 5 anh em của người thì chỉ có một đứa con gái thôi đây thì………xùy …. – Nhật nhìn tổng thể ba đứa rồi lắc đầu.
- Ý mày là gì hả thằng kia …….. – Thanh lườm.
- Nó nói đúng đấy, bọn mày là con gái hả, giờ tao mới biết đấy – Đúng là Nam, trầm thì trầm thật nhưng một khi đã lên tiếng thì “gạo phải xay ra được cả kim cương”.
- Hai bọn mày đi chết đi, đúng là có mắt mà như mù mà, khổ thân mới tí tuổi mà mắt đã nặng như thế. Lũ trẻ bây giờ….hazii – Thanh như bà già phán.
Nam với Nhật nghe vậy thì đen xịt mặt. Cứ tưởng là làm cho bọn kia tức điên lên nhưung lại bị “gậy ông đập lưng ông”
Ba đứa con gái kia tỉnh bơ như không. Cũng đúng thôi, người khác nhìn bề ngoài thì ai cũng bảo dịu hiền ngoan ngoãn, nhưng chỉ có những đứa bạn lâu năm chơi với nhau mới biết con người thật của nhau. An thì chắc chắn là “tỉnh” rồi, vì đây đã là tính cách của cô . Còn Giang với Thanh, hai đứa bề ngoài nhìn hiền hiền nhưng toàn có những trò đùa mà đến tụi Nhật, Nam với bố mẹ còn thấy sợ. Từ nhỏ đã chả được coi là con gái rồi.
Có vẻ như lời nói của Thanh hơi bị “thấm” nên…
- NGUYỄN THANH THANH – Nam với Nhật cùng nhau gằn giọng.
- Ực, lớp trưởng ơi hép mi – Thanh giở khuôn mặt cún con nhìn Băng Giang.
Bạn thân mà nên thân ai nấy phải lo chứ. Thấy vậy nên Giang cũng mở lòng tốt, lơ đi luôn.
- Tóc cậu đẹp thế An, đẹp nhờ, lại rõ mượt nữa chứ - Giang quay sang tán chuyện với An như để trêu tức Thanh Thanh.
- Sao mày lỡ lòng nào hả Giang, đúng là trọng sắc kinh bạn mà. Tao đi đây, tao sẽ phù hộ cho bọn mày – Thanh giả vờ quệt nước mắt.
- Ừ, ừ, mày đi thanh thản nhé. Tao hứa sẽ đến thắp nhang cho mày và đốt tiền vàng cho mày hàng tháng nên mày cứ yên tâm mà hưởng thụ nhé – Giang giờ mới quay sang “diễn” cùng bạn, tay cũng quệt nước mắt các kiểu.
Ba đứa kia trố mắt lên nhìn, nổi hết cả da gà da vịt.
- Cắt, dẹp đi hai bà nội, diễn sâu dễ sợ - Lần này là An lên tiếng vì cô cũng sắp không chịu nổi rồi.
- Bọn mày sau này khỏi cần kiếm việc cho khổ, tao nghĩ làm diễn viên cũng đủ sống rồi – Nhật rùng mình
- Tao có người quen làm ở bệnh viện tâm thần đấy, cần đặt chỗ giùm không. Người nhà nên chắc giá cũng rẻ thôi – Nam phũ phàng.
- Hì hì, không cần đâu, cảm ơn – Trước sự ném đá quá dữ dội của dư luận, hai đứa kia chỉ biết nghệt mặt cười, nhìn thảm thương vô cùng.
An, Nhật và Nam chỉ còn biết lắc đầu cho qua trước cái căn bệnh “hiểm nghèo” không chữa nổi của hai đứa này.
- Tao có ý này. Để chào mừng thêm thành viên mới, anh em quẩy một bữa đi. À, hay ra nhà An đi, được không An ? – Thanh hào hứng nói rồi nhìn An hỏi ý kiến.
- Được, nhà cũng chỉ có mỗi hai chị em thôi mà. Sang lúc nào cũng được.
- Hôm nào – Nhật hỏi
- Tị triển luôn đi, tan học cái vào nhà An luôn. Gọi xin phép một cuộc là ok ngay ý mà – Thanh vẫn rất hào hứng.
- Hôm nay á, tao bận rồi. Trưa thầy u tao đi nước ngoài về, chả nhẽ phận làm con lại không ra sân bay đón – Nhật nghe Thanh nói thế, mặt buồn tiu ngỉu luôn.
- Đúng là cái thằng, toàn làm mất hứng của anh em thôi. Nhưng phụ huynh phải ưu tiên hàng đầu là đúng rồi – Thanh oánh Nhật cái rõ mạnh.
- Sorry mà, hay để cuối tuần này đi. Hôm đấy tao mua đồ ăn là được chứ gì.
- Ờ, Nhật nó nói cũng đúng đấy. Với cả hôm nay mẹ tao cũng gọi về ăn cơm, chắc chiều bố mẹ lại đi công tác hay sao ý – Giang nhẹ nhàng.
Đúng lúc đấy tiếng chuông vào lớp reo.
“Reng……reng……reng”
- Thôi chuyện đấy lúc khác tính sau, chuông reo rồi, vào lớp thôi – Giang là người đứng dậy đầu tiên rồi lấy tay kéo lũ còn lại đứng dậy cùng.
- Uề, sao vào nhanh thế. Tiết đầu môn gì thế hả lớp trưởng – Thanh Thanh đứng lên còn vặn vẹo người mấy cái cho đỡ mỏi rồi mới đi.
- Tiết của cô Nhật Hạ đấy, đi nhanh lên – Nam trả lời thay Giang.
Rồi cả lũ kéo nhau đi lên lớp sau bữa ăn sáng đạm bạc và cuộc trò chuyện vui vẻ cùng nhau
- Ây, hai con điên, sao đứng đơ cả lũ ở đây thế hả - Quang Nhật không biết từ đâu chạy tới, đập hai phát vào lưng của Thanh và Giang. Cái đánh đã giúp cả hai đang lạc lõng giữa vũ trụ bao lạ ngã bộp xuống Trái Đất.
- Au, sao mày đánh mạnh thế thằng kia. Sáng sớm đã điên mới dở, sao mày cứ mở mồm ra là làm vấy bẩn đi ngôn ngữ Tiếng Việt thế hả - Bây giờ Thanh đã trở lại và đủ sức để “chiến đấu” với thằng bạn “trời đánh” của mình.
- Mạnh cái gì, theo tao thấy nhờ cái cú đánh uy lực của tao mà bọn mày mới về với thực tại được đấy. Sao tự dưng hai đứa lại đứng đơ đẩn giữa sân trường thế hả. Có trai đẹp à – Nhật nói xong rồi quay dọc quay ngang như tìm kiếm gì đó.
- Đẹp cái đầu mày – Lần này cả hai cô bạn kia phang cả cái cặp vào đầu cậu.
- Cái bọn không biết thương hoa tiếc ngọc kia, sao bọn mày phũ thế hả - Nhật ôm đầu mếu máo
- Ôi, làm bạn Nhật đau hả, cho Thanh xin lỗi nha. Để Thanh THƯƠNG HOA này “bốp”, TIẾC NGỌC này “bốp”. Ông nội diễn sâu vừa thôi, xuống đi cho con nhờ, mới sáng sớm đã tự sướng, đau hết cả tai.
Băng Giang đứng xem hai ngày kia “oánh nhau” mà ôm bụng cười.
- Mày cười cái gì – Đồng thanh nói.
Giang nhún vai tỏ vẻ không biết.
- Thôi dẹp đi, không cãi lại bọn mày. Ê thấy thằng Nam đi học chưa, sáng tao qua gọi nó mà chị Út bảo nó đi từ sớm rồi - Nam hỏi
- Chưa thấy mặt nhưng biết nó đang đưa bé Bảo Anh sang trường – Thanh trả lời bâng quơ.
- Sao biết – Nhật nhăn mặt như khỉ.
- Biết thì biết thôi…nhiều chuyện – Thanh và Giang đồng thanh nói rồi kéo nhau lên lớp.
Bây giờ lại thêm một người nữa bị đơ sáng sớm. Nhưng ca này nhẹ hơn vì sức công phá của hai người kia không lớn lắm, một lúc là khỏi liền. Bây giờ Nhật mới chạy như “ma đuổi” theo Giang với Thanh.
- Ê hai con kia, đợi tao với – Cậu chạy lại rồi chen giữa hai đứa, khoác vai nhau đi lên lớp.
*****
Lúc Nhật, Thanh và Giang lên đến lớp thì đã thấy Khánh An ngồi ở chỗ mình và đang đọc sách. Cả hai như vớ được vàng, tung tăng chạy đến chỗ An, mỗi người nói một câu.
- Ê, sao lúc nãy không đợi bọn này lên lớp cùng cho vui, toàn đi trước à – Thanh
- Cậu đọc gì thế, sao chăm quá vậy – Giang.
Khánh An chỉ ngẩng đầu lên cười với họ một cái rồi lại cúi xuống chăm chú đọc.Hai người kia thấy vậy chỉ biết nhìn nhau nhún vai rồi trở về chỗ.
Trước sự không bình thường của hai cô bạn kia, những học sinh hiếu kì đã lên tiếng.
- Ê lớp trưởng, lớp phó. Từ khi nào hai cậu thân với học sinh mới quá vậy ? – Thắng lắm mồm luôn là người mở đầu cho những cuộc vui.
- Trưởng với phó cái gì, bọn này có tên hết đấy. Giờ thì đi làm trực nhật đi, hôm nay đến lượt mày đấy Thắng hâm – Thanh lại bộc lộ cái tính đanh đá của mình.
- Rồi, làm liền, nhắc hoài, mắc mệt à – Thắng tiu tỉu đi lau bảng.
Quang Nhật khi chứng kiến cảnh tượng đó cũng không kém ngạc nhiên phải lên tiếng.
- Này chanh , tao cũng thắc mắc đấy
- Sao mày lắm chuyện thế hả thằng kia, như đàn bà con gái ý – Thanh đã sẵn sàng.
- Thôi kệ mày đấy, tao đang đói nên không chấp mày. Giang mày nói tao biết đi.
Băng Giang quay sang cười với Nhật
- Oki, nhưng cái gì cũng có giá của nó, mày bao bọn tao ăn sáng đi.
Đúng là lớp trưởng Băng Giang của lớp có khác, cái gì cũng phải thực dụng .
- Có loại bạn nào như bọn mày không? Thôi được rồi, đợi thằng Nam đến rồi đi một thể.
CÙng lúc đó.
- Đến rồi đây. – Nam đeo cặp lệch một bên bước vào lớp.
- Đấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền, sau này chết thiêng phải biết.
- Chết mày – Tự dưng Thanh và Giang đồng thanh nói.
Đúng là vậy, chưa đến mức “chết” nhưng Nhật cũng phải “hấp hối”
- Thiêng cái đầu mày – Nam vừa giáng xuống đầu Nhật cái cặp hẳn 3kg giấy của mình.
- Au, ngày gì thế không biết, bọn mày khốn nạn vừa thôi chứ, sáng sớm mỗi đứa cho một phát.
- Cái mồm nó hại cái thân thôi. Than thở gì - Nam thản nhiên ngồi vào chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra.
- Thì mày cũng phải nhẹ nhẹ tay thôi chứ. Mà thôi bỏ đi. Mày ăn sáng chưa hả ?
- Có đây rồi nhưng chưa ăn - Nam mò trong ngăn bàn ra xuất ăn sáng của mình.
- Ờ, xuống căn tin ăn luôn đê. Đi thôi hai đứa kia.
- Ok
Cả bốn người đang định đứng dậy thì Băng Giang quay xuống rủ An
- Ê An, sáng ăn sáng chưa, đi cùng tụi này luôn, thằng Nhật bao mà.
An nghe Giang nói vậy thì ngẩng lên nhìn thái độ của mọi người nhưng chỉ kết một câu.
- Cảm ơn, tôi không ăn đâu.
- Thôi đi đi mà An, đi mà nha An – Thanh cũng phối hợp với Giang nhưng cô xuống hẳn bàn lôi kéo An.
- Đi cùng đi, sáng cậu chưa ăn – Nhật Nam bỗng dưng cất tiếng rồi đứng dậy xỏ tay vào túi quần ,dửng dưng bước ra khỏi lớp.
Nhật Nam sau khi đứng ngây ngô một lúc , như hiểu ra chuyện thì:
- À…………..chết chình chình, có vấn đề. Ê có phải đó là nguyên nhân không ( đánh mắt sang Giang với Thanh)
- Bingo !!!
- Há há há, thằng này gặp phải khắc tinh rồi à, chứ tao nhớ tháng trước cho nó đi tiêm phòng rồi mà……ế ế thằng kia đợi tao đi với – Nhật tự kỉ một lúc rồi cũng chạy theo Nam
Thấy hai thằng bạn đã “cao chạy xa bay” rồi nên Thanh với Giang cũng phải tiến một bước.
- Thôi mà, không đi cũng phải đi – Mỗi người kéo một tay An ra khỏi lớp để lại cho các bạn trong lớp ánh mắt ngạc nhiên đến tuột cùng.Khánh An bị hai cô bạn kia kéo đi thì cũng chẳng làm được gì, miệng chỉ “ Ơ ơ” mấy cái rồi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Lúc cả nhóm đi ra khỏi lớp cũng chính là lúc những lời bàn tán bắt đầu nổi lên
- Sao tao thấy nhỏ học sinh mới đấy còn thân với tụi Nam Giang hơn cả bọn học cùng nhau lâu năm như mình vậy – Minh Trang mở to mắt.
- Chuẩn đấy. Mà thôi kệ, ê Trang trực nhật cùng tao đi không tị lớp trưởng lại kiêu ầm lên giờ - Thắng có vẻ cũng đồng tình với ý kiến của Trang
- Kệ mày chứ, làm đi nha, cố lên, chai dồ – Trang còn cố tình đến vỗ vào vai Thắng mấy phát như động viên rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
*****
Cả năm đứa đang tay trong tay kéo nhau xuống căn tin của trường. Vì dãy học của khối 11 cũng gần chỗ đấy lên thoáng cái đã đến nơi.
Đang gần đến, Thanh bỗng dưng dừng lại, đánh ánh mắt vào trong căn tin, rồi nhăn mặt.
- Đùa à, sao hôm nay tự dưng đông thế.
- Ờ đông thật - Giang cũng đồng tình
- Giờ sao, tao đói lắm, không ăn không học nổi đâu, mà cũng chả muốn chen chúc vào kia – Thanh ôm bụng than thở.
Rất nhanh thôi, trong đầu Giang nảy ra một suy nghĩ:
- À, hay giờ thế này đi. Nhật, mày đi mua đồ ăn rồi mang ra sau vườn trường nha, hình như cải tạo xong rồi đấy. Tao cá là không đứa nào bén mảng đến chỗ đấy đâu.
- Được đó, được đó….đi đi – Thanh nói rồi kéo ba đứa còn lại đi luôn, để lại Nhật đang suýt “bất động”.
- Haziii, cái bọn này đúng là – Quang Nhật bất lực, đút tay vào túi quần rồi tiến vào căn tin đông nghẹt người.
~ Sau khu vườn ~
- Oa, đúng là cải tạo rồi có khác, nhìn vẫn thế ha – Thanh há hốc mồm.
- Con dở, câu trước với câu sau của mày liên quan dễ sợ ý. Thế này là có thay đổi rồi đấy – Giang cốc lên đầu Thanh một cái rõ đau, can tội phát ngôn bừa bãi.
- Mày không biết đau à con kia, lúc nào cũng cốc đầu tao. Này nhá tao mà bớt thông minh đi hay có bị làm sao ở đầu mày phải trách nghiệm đấy – Thanh xoa đầu mình.
- Xì, đợi lúc đấy rồi tính nha con. Thôi tìm chỗ ngồi đi. Ra chỗ bãi cỏ kia đi – Giang đảo mắt một vòng rồi quay mặt nói lên ý kiến với mọi người.
Sau khi cả bốn người đã êm mông dưới bãi cỏ xanh ngắt, Thanh với Giang bắt đầu sự nghiệp “buôn dưa bán lê” của mình.
- Ê Giang mày xem tập hôm qua ra chưa? Hay kinh dị luôn – Thanh Thanh là người mở đầu cho việc buôn bán đầy kịch tính này.
- Chưa, định chiều nay đi học về rồi xem này – Giang đang mân mê mái tóc mây của mình.
- Ì, chán thế…ế An có xem phim đấy không? Hậu duệ mặt trời ý - Thanh đang cảm thấy thất vọng tràn trề vì không bán được dưa cho Giang.
- Không – An cười xòa đáp trả. Cũng đúng thôi, đến thời gian rảnh cô còn chả có chứ lấy đâu ra thời gian xem mấy bộ phim Hàn Xẻng sướt mướt đấy.
- Người ta còn bận việc này việc kia, chứ ai đâu như mày, tối ngày phim với phọt. Tao cá là mày chưa làm bài tập về nhà đúng không.
- Hề hề, chỉ có mày hiểu tao. Mà tị nữa trong giờ làm là được ý mà, với cả tao bùng suốt, sắp chai mặt đến nơi rồi, chắc bà giáo không để ý đâu. Có gì lớp trưởng đỡ mấy câu là ok ngay ý mà.
- Đợi đấy mà mơ nha con. Xem có đứa lớp phó nào như mày không.
Nhật với An chỉ ngồi không nghe hai đứa con gái “nhiều chuyện” kia buôn, chán chán thì lấy tay vặt cọng cỏ nghịch nghịch.
- Sao cái thằng trời đánh kia làm gì mà lâu thế không biết. 15 phút nữa vào lớp rồi mà còn chưa thấy đồ ăn đâu – Thanh xem đồng hồ ở tay mình rồi cằn nhằn.
- Đến rồi đây – Đúng lúc đó, Nhật cầm trên tay túi đồ ăn không to không nhỏ tiến về phía bốn người kia đang ngồi.
- Đúng là rùa bò, mỗi cái việc mua đồ ăn thôi mà cũng lâu – Tuy cằn nhằn nhưng mắt của Thanh cứ dán vào túi đồ ăn trong tay Nhật.
- Xì, tao không nói với mày……….. Này, của mày…..của mày….của An này – Nhật ném đồ ăn cho ba đứa con gái, mỗi người một cái bánh và một hộp sữa tươi.
- Của tao đâu ? – Không thấy phần của mình, Nam lên tiếng.
- Chả phải mày có rồi sao, nhịn đi, tao đâu có thừa tiền – Nhật giở cái mặt “ngây thơ vô số tội” trọc tức Nam.
- Thiếu gia Nhật mà cũng sợ “thừa tiền” cơ á. Ô mai gọt – Giang lên giọng trêu trọc
- Thì cũng phải tiết kiệm chứ
- XÌ, tiết kiệm cái gì cơ chứ, ki bo thì có. Sao chỉ có mỗi sandwich với sữa thế thằng kia – Chỉ có thể là tiếng nói thánh thót của Thanh
- Thế là ngon rồi, mày có biết là bao nhiêu trẻ em trên thế giới này phải nhịn ăn mỗi ngày không hả. Lại còn bày đặt “được voi đòi hai bà chưng” nữa chứ.
- Này nhé, thôi ngay cái giọng ý đi nhé. Chí ít cũng phải mua cái gì nó dễ nuốt tí chứ.
- Khó nuốt thì đã có sữa đấy thôi. Tao biết là bọn mày thích sữa lạnh nhưng sáng sớm uống lạnh không tốt, mà bọn mày lại là con gái. Đấy, thấy tao tâm lí chưa. Với cả chả nhẽ mua bát phở, đi đi lại lại, lúc bê xong được năm bát có mà vào lớp từ tám đời nào rồi, ăn uống gì nữa. Đã thế cái căn tin chật níc người, nhíc mãi không nổi. May mà nhờ cái nhan sắc trời phú của tao nên mới chen vào trước được đấy, không thì bọn mày cứ ngồi đây mà đợi dày cổ, hết ăn – Nhật giở giọng phân bua.
- Ờ, cũng chí lí, thôi ăn tạm cũng được, hì hì, cảm ơn mày nhé – Thanh chớp mắt.
- Thôi thôi, dẹp cái khuôn mặt với giọng nói này của mày đi, cứ chanh chua như mọi hôm tao quen rồi, nghe nổi hết cả da gà – Nhật nhăn mặt, sờ sờ cái tay đang nổi da gà da vịt lên – Quay sang Nhật – Còn mày nữa, đồ ăn sáng đâu lôi ra mà ăn đi chứ, ngồi đấy mà nhìn à.
- Đây, tao bảo không ăn hồi nào – Nam cầm túi đồ ăn đnag đặt bên cạnh rồi tháo ra.
- Ế, cũng sandwich với sữa à…..hahaha…..sao cái gì cũng phải giống nhau mới chịu được thế - Thanh cười, suýt bị sặc sữa.
- Ha ha, ai mang bữa sáng cho mày thế, chứ đời nào mày mang đồ ăn sáng đi học – Nhật thắc mắc.
- Bảo Anh – Nam nói tay cầm miếng bánh ăn ngon lành
- Ờ, à mà bọn mày kể rõ đầu đuôi chuyện đấy xem nào, tao mới hiểu mang máng là sáng nay thằng Nam chở An đi học thôi.
- Thì chuyện nó là thế đó – Thanh mồm nhai nhồm nhoàm.
Khánh An nghe nhắc đến mình, đang nuốt miếng bánh mà suýt bị nghẹn. Nam thấy vậy cũng liếc nhìn Nhật.
- Nhiều chuyện, ăn đi này – Cậu nhét miếng bánh mình đang cầm trên tay mình vào mồm Nhật để nó bớt nhiều chuyện đi.
- Thôi tha cho nó đi Nam – Giang nãy giờ yên lặng, thấy Nhật tội tội nên lên tiếng giải vây.
- Hức, có mỗi lớp trưởng là quan tâm tớ thôi – Nhật giả vờ sụt sùi, tựa đầu vào vai Giang.
- Ừ ừ, thương thương, lần sau nhớ mua thêm chai nước suối nữa nhé – Giang “diễn” cùng thằng bạn mình.
Là con trai nên Nam và Nhật là hai người giải quyết bữa ăn nhanh nhất, lúc sau thì tất cả cũng xong luôn. Như nhớ ra chuyện gì, Thanh hồ hở nói:
- Ê ê, giờ tao mới nhớ ra. Nhóm mình có thành viên mới nên phải giới thiệu chút chứ nhỉ.
- ĐÚng đấy. Tao với Thanh thì Giang biết rồi, hai bọn mày làm quen đi. Đây, đồng hương của chúng ta, Nguyễn Khánh An, từ giờ sẽ gia nhập nhóm mình. – Giang khoác vai An rồi đánh mắt nhìn Nhật với Nam.
- Ok, đơn giản. Hê lu Khánh An, tui tên Nguyễn Quang Nhật – Nhật galăng giơ tay ra làm quen với An.
- Biệt danh Nhật thối, lắm mồm như con gái, bị bệnh tự sướng từ trong trứng. Tính nó dồ dồ hấp hấp nhưng chơi với nó vui lắm – Thanh thêm mắm muối giúp Nhật.
- Ai khiến mày nói hả con kia. Thôi được rồi, tao sẽ coi đó là một lời khen.
Khánh An chỉ biết cười xòa.
- Nam, Nguyễn Nhật Nam.
- Cái thằng này, mày không thể nói nhiều hơn được hả. Tao thấy ngoại trừ cô Nhật Hạ, bọn tao với gia đình mày, còn lại toàn xưng tôi- cậu. Thảo nào chả có ma nào dám động đến mày là phải rồi – Giang đánh Nam một cái làm cậu nhíu mày.
- Giống hệt Khánh An – Thanh nói rồi vỗ tay cái “bốp”. Hai đứa hai cũng gật đầu cái “rụp” rồi ngồi ôm bụng cười mắc mẻ hết với nhau.
An với Nam nghe vậy thì lại nhìn nhau, chả ai bảo ai, cùng nhau nói “ Chả liên quan”. Ba đứa kia thấy vậy, lại cười sặc sụa thêm trận nữa, phải để Nam lườm mới thôi, nhưng mặt hai cũng biểu rõ chữ “nhịn”.
- Nguyễn Băng Giang, Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Khánh An, Nguyễn Nhật Nam, Nguyễn Quang Nhật…….hahaha, sao cũng toàn Nguyễn thế này – Thanh Thanh bỗng bộc miệng nói.
- Ờ ha, mà đồng hương là sao thế Giang ? CHả nhẽ……… - Nhật nhìn Giang.
- CÒn chả nhẽ cái gì nữa. An cũng là người Hà Nội giống bọn mình đó, nhưng nó mới chuyển vào đây mấy tháng thôi. Ờ.... xem nào, gia cảnh cũng giống giống đấy.
- Thảo nào, bọn mày lại chịu làm quen rồi mất hẳn một buổi để theo dõi – Nhật gật gù.
- Ê hèm – Gang với Thanh trợn tròn mắt nhìn Nhật, rồi quay sang cười rõ tươi với An – Không phải đâu, nó ăn nói bậy bạ đấy.
- À…à….giờ chúng ta có năm người rồi,3 nữ 2 nam vui quá. Thành 5 anh em siêu nhân rồi – Thấy tình thế đang bị “lố” nên Thanh bịa tạm ra một chuyện để lờ đi.
- Con dở người, cái gì mà 5 anh em siêu nhân cơ. Trẻ trâu, thế mà cũng bày đặt xem siêu nhân chứ. 5 anh em của người thì chỉ có một đứa con gái thôi đây thì………xùy …. – Nhật nhìn tổng thể ba đứa rồi lắc đầu.
- Ý mày là gì hả thằng kia …….. – Thanh lườm.
- Nó nói đúng đấy, bọn mày là con gái hả, giờ tao mới biết đấy – Đúng là Nam, trầm thì trầm thật nhưng một khi đã lên tiếng thì “gạo phải xay ra được cả kim cương”.
- Hai bọn mày đi chết đi, đúng là có mắt mà như mù mà, khổ thân mới tí tuổi mà mắt đã nặng như thế. Lũ trẻ bây giờ….hazii – Thanh như bà già phán.
Nam với Nhật nghe vậy thì đen xịt mặt. Cứ tưởng là làm cho bọn kia tức điên lên nhưung lại bị “gậy ông đập lưng ông”
Ba đứa con gái kia tỉnh bơ như không. Cũng đúng thôi, người khác nhìn bề ngoài thì ai cũng bảo dịu hiền ngoan ngoãn, nhưng chỉ có những đứa bạn lâu năm chơi với nhau mới biết con người thật của nhau. An thì chắc chắn là “tỉnh” rồi, vì đây đã là tính cách của cô . Còn Giang với Thanh, hai đứa bề ngoài nhìn hiền hiền nhưng toàn có những trò đùa mà đến tụi Nhật, Nam với bố mẹ còn thấy sợ. Từ nhỏ đã chả được coi là con gái rồi.
Có vẻ như lời nói của Thanh hơi bị “thấm” nên…
- NGUYỄN THANH THANH – Nam với Nhật cùng nhau gằn giọng.
- Ực, lớp trưởng ơi hép mi – Thanh giở khuôn mặt cún con nhìn Băng Giang.
Bạn thân mà nên thân ai nấy phải lo chứ. Thấy vậy nên Giang cũng mở lòng tốt, lơ đi luôn.
- Tóc cậu đẹp thế An, đẹp nhờ, lại rõ mượt nữa chứ - Giang quay sang tán chuyện với An như để trêu tức Thanh Thanh.
- Sao mày lỡ lòng nào hả Giang, đúng là trọng sắc kinh bạn mà. Tao đi đây, tao sẽ phù hộ cho bọn mày – Thanh giả vờ quệt nước mắt.
- Ừ, ừ, mày đi thanh thản nhé. Tao hứa sẽ đến thắp nhang cho mày và đốt tiền vàng cho mày hàng tháng nên mày cứ yên tâm mà hưởng thụ nhé – Giang giờ mới quay sang “diễn” cùng bạn, tay cũng quệt nước mắt các kiểu.
Ba đứa kia trố mắt lên nhìn, nổi hết cả da gà da vịt.
- Cắt, dẹp đi hai bà nội, diễn sâu dễ sợ - Lần này là An lên tiếng vì cô cũng sắp không chịu nổi rồi.
- Bọn mày sau này khỏi cần kiếm việc cho khổ, tao nghĩ làm diễn viên cũng đủ sống rồi – Nhật rùng mình
- Tao có người quen làm ở bệnh viện tâm thần đấy, cần đặt chỗ giùm không. Người nhà nên chắc giá cũng rẻ thôi – Nam phũ phàng.
- Hì hì, không cần đâu, cảm ơn – Trước sự ném đá quá dữ dội của dư luận, hai đứa kia chỉ biết nghệt mặt cười, nhìn thảm thương vô cùng.
An, Nhật và Nam chỉ còn biết lắc đầu cho qua trước cái căn bệnh “hiểm nghèo” không chữa nổi của hai đứa này.
- Tao có ý này. Để chào mừng thêm thành viên mới, anh em quẩy một bữa đi. À, hay ra nhà An đi, được không An ? – Thanh hào hứng nói rồi nhìn An hỏi ý kiến.
- Được, nhà cũng chỉ có mỗi hai chị em thôi mà. Sang lúc nào cũng được.
- Hôm nào – Nhật hỏi
- Tị triển luôn đi, tan học cái vào nhà An luôn. Gọi xin phép một cuộc là ok ngay ý mà – Thanh vẫn rất hào hứng.
- Hôm nay á, tao bận rồi. Trưa thầy u tao đi nước ngoài về, chả nhẽ phận làm con lại không ra sân bay đón – Nhật nghe Thanh nói thế, mặt buồn tiu ngỉu luôn.
- Đúng là cái thằng, toàn làm mất hứng của anh em thôi. Nhưng phụ huynh phải ưu tiên hàng đầu là đúng rồi – Thanh oánh Nhật cái rõ mạnh.
- Sorry mà, hay để cuối tuần này đi. Hôm đấy tao mua đồ ăn là được chứ gì.
- Ờ, Nhật nó nói cũng đúng đấy. Với cả hôm nay mẹ tao cũng gọi về ăn cơm, chắc chiều bố mẹ lại đi công tác hay sao ý – Giang nhẹ nhàng.
Đúng lúc đấy tiếng chuông vào lớp reo.
“Reng……reng……reng”
- Thôi chuyện đấy lúc khác tính sau, chuông reo rồi, vào lớp thôi – Giang là người đứng dậy đầu tiên rồi lấy tay kéo lũ còn lại đứng dậy cùng.
- Uề, sao vào nhanh thế. Tiết đầu môn gì thế hả lớp trưởng – Thanh Thanh đứng lên còn vặn vẹo người mấy cái cho đỡ mỏi rồi mới đi.
- Tiết của cô Nhật Hạ đấy, đi nhanh lên – Nam trả lời thay Giang.
Rồi cả lũ kéo nhau đi lên lớp sau bữa ăn sáng đạm bạc và cuộc trò chuyện vui vẻ cùng nhau
/51
|