Dường như chỉ trong nháy mắt, cảnh vật xung
quanh đã hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt anh tuấn trong ký ức vẫn chưa phai mờ,
nàng còn nhớ rõ lời hứa với y, nhớ rõ y từng nói, đợi nàng lớn lên rồi sẽ đưa
nàng rời khỏi đó.
Nàng thiếu nữ mười ba tuổi, trong lòng đã
chớm nở tình yêu.
Mẫu hậu không cho phép nàng tiếp xúc với
người lạ, nhưng ở vùng đất xa xôi, hoang vắng đó, bà chẳng thể quản được nàng.
Chính năm đó, thánh chỉ ban hôn của hoàng
huynh đã phá nát trái tim thiếu nữ của nàng, nàng lại đi tới ngôi đình đó,
nhưng không gặp được y. Về sau, nàng không còn tới ngôi đình đó nữa, cũng không
còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở ngay bên cạnh ngôi đình.
Lệnh Viên không biết về sau y có thật sự tới
đó chờ nàng hay không, y thậm chí còn không biết thân phận thực sự của nàng.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ nụ cười trong trẻo
của y, thậm chí còn nhớ rõ dòng suối chảy qua đầu gối, mang tới cho nàng cảm
giác mát lạnh, y dùng khăn tay nhúng xuống nước, cẩn thận lau từng vết bẩn trên
tay, trên trán nàng…
Những ngón tay thon dài nắm chặt, ống tay
áo rộng che giấu đôi tay không ngừng run rẩy, Lệnh Viên lẳng lặng nhấm nháp hai
chữ “động lòng”, thực sự cảm thấy tức cười.
Tuổi trẻ bồng bột mà còn bị một thánh chỉ
hoàn toàn chế ngự, bây giờ nàng đã thân bất do kỷ[1], còn có gì mà động lòng
nữa đây?
[1] Thân bất do kỷ: bản thân không do mình
làm chủ.
Thế Huyền thấy Lệnh Viên chỉ khẽ cười một
tiếng, không kìm được cũng mím môi cười theo, rồi chợt nghe Lệnh Viên nhẹ nhàng
cất tiếng: “Đó là một vị sư thúc ta quen ở chùa Ngọc Tuyền.”
Giọng nàng du dương, trầm bổng, ẩn chứa nét
cười.
Thế Huyền vẫn đứng im, đột nhiên khẽ bật
cười: “Trẫm còn tưởng là ai, không ngờ lại là một hòa thượng!” Ánh mắt y khoan
thai, bình thản, tiếng cười sang sảng khiến không khí căng thẳng trong phòng
bỗng chốc tan đi.
Nụ cười chảy qua trái tim trống trải, mang
lại cảm giác thoải mái như được tắm gió xuân.
Trong hoàng cung rộng lớn, giữa triều đường
trang nghiêm, dường như nàng chưa bao giờ nhìn thấy y cười như vậy, không chút
giả dối, tất cả đều chân thực.
Chỉ là khi nghĩ đến những lời của Thế
Huyền, Lệnh Viên lại dở khóc dở cười, trong lời nói của nàng xen lẫn nét cười
thảnh thơi: “Y không phải hòa thượng.”
Về Bùi Vô Song, trong ký ức của nàng chỉ có
một cánh cửa phòng đóng chặt, nhớ năm đó, cách giao lưu duy nhất giữa bọn họ là
những bức thư. Tờ giấy trắng tinh với những dòng chữ ngay ngắn là tất cả những
điều nàng còn nhớ về Bùi Vô Song.
Ngoảnh đầu cười khẽ, nàng thấy Thế Huyền đã
ung dung ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ trầm. Y đưa tay cầm chén trà, khẽ nhấp
một ngụm, thần thái nhẹ nhõm, thảnh thơi, giọng nói lại càng toát lên sự vui
mừng:
“Vậy sao? Đã không phải hòa thượng, vậy xem
ra chuyện giữa cô cô và y… là thật rồi?”
“Không phải đâu.”
Không cần y nói rõ, nàng đã hờ hững cất
tiếng phủ nhận, Thụy Vương không thể lôi kéo nàng trở thành đồng minh, liền
nghĩ ra trò mật báo này, hắn muốn đẩy nàng ra khỏi cuộc chơi ư?
Đôi hàng lông mày của Lệnh Viên hơi giãn
ra, trong đáy mắt bừng lên tia sáng, không chút hoảng loạn: “Chuyện của cô cô,
Hoàng thượng không phải quan tâm, Hoàng thượng chỉ cần…”
“Y đối xử với cô cô có tốt không?”
Nàng còn chưa nói xong thì đã bị y cắt
ngang. Lệnh Viên ngẩng lên, thấy Thế Huyền vẫn tựa người vào lưng ghế, trên
khuôn mặt là nét cười như có như không, trong mắt cũng bừng lên tia sáng. Y
lặng lẽ ngồi đó nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng trả lời.
Muôn vàn cảnh tượng tựa như những bức tranh
lần lượt hiện ra trước mắt, cuối cùng, trong lòng nàng chỉ còn một chữ…
“Tốt.”
Y vào kinh, chỉ vì để ngăn cản nàng lấy
người mà nàng không yêu.
Y ở lại, chỉ vì để đưa nàng ra khỏi nhà
ngục tàn khốc đã giam cầm nàng biết bao năm tháng.
Một Bùi Vô Song như thế, làm sao nàng có
thể nói không tốt được đây?
Chỉ là, một nam tử như vậy, so với Phò mã,
người được nàng chôn sâu trong lòng, dường như lại thiếu một chút khí chất của
trần gian. Cảm giác mà y mang đến cho nàng, trước giờ chỉ là vô cùng xa xôi và
mờ mịt.
“Có thể lọt vào mắt xanh của cô cô, ấy là
phúc khí của y.” Giọng nói của Thiếu đế vang lên, trong lời nói có phần đắc ý.
Lúc này y đã về phe Thụy Vương, muốn sớm gả
nàng ra khỏi Hoàng cung hay sao?
Lệnh Viên không giận mà chỉ cười, cặp mắt
trong veo nhìn người trước mặt, khẽ hé môi, nói: “Nếu Hoàng thượng đã quên, vậy
hôm nay cô cô lại cho Hoàng thượng nghe một lần nữa, phò mã, chỉ có một người.”
Nàng đã từng hận phụ hoàng, mẫu hậu nhiều
năm, bây giờ, thứ khiến nàng không thể buông bỏ không phải là dải giang sơn gấm
vóc trải dài vạn dặm, mà là thiếu niên như ngọc trước mắt này.
Những lời nói kiên định làm xao động mùi
hương thoang thoảng trong phòng, cảm giác đau rấm rứt nơi bả vai dường như lại
lan tỏa lên trên. Chiếc chén đập xuống mặt bàn phát ra âm thanh trong trẻo, Thế
Huyền vẫn mỉm cười: “Đó là sự bất hạnh của y.”
Yêu phải một người vĩnh viễn không thuộc về
mình.
Yêu phải một người không nên yêu.
Y vươn người đứng dậy, ung dung nói: “Không
còn sớm nữa, trẫm phải về đây.”
Bóng người in lên cánh cửa đang đóng chặt,
mấy ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào tay cầm thì giọng nói của Lệnh Viên vang
lên từ phía sau: “Y chỉ là người ngoài cuộc.”
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo
sự khẳng định, còn xen lẫn nét âu lo.
Thế Huyền không quay lại, ánh mắt nhìn đăm
đăm vào khoảng mông lung bên ngoài khe cửa, rồi cất tiếng cười khẽ: “Cô cô cho
rằng trẫm sẽ làm gì sao? Để uy hiếp cô cô?”
“Y không quan trọng.”
Lệnh Viên vừa dứt lời, Thế Huyền đã không
khỏi bật cười, đầu ngón tay hơi dùng sức, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Y vẫn
quay lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Đã không quan trọng, vậy cô cô cũng
không phải mất công nhắc nhở trẫm làm gì!”
Mất công nhắc nhở, thực ra là giấu đầu hở
đuôi.
Nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, trái tim
nàng bỗng trở nên hỗn loạn, lại nhìn về phía trước, Thiếu đế đã đi khuất trong
màn đêm mịt mờ, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của mấy kẻ hầu đang bám theo sau.
Ngày đông giá rét, gió lạnh rít gào, sương
trắng phủ đầy.
Đình giữa hồ, gió Tây mạnh…
Trời âm u, đất mịt mờ, nước mông lung…
Đại trưởng công chúa mặc một bộ đồ gấm đẹp
đẽ, tay cầm tiêu, đứng tựa vào hàng lan can của ngôi đình hóng mát, trong làn
thu như ẩn chứa cả bầu trời mênh mông, bát ngát cùng với dải giang sơn vạn dặm
bao la. Bàn tay nắm hờ cây tiêu ngọc hơi động đậy, bên khóe môi Lệnh Viên thấp
thoáng nụ cười. Đã hơn mười ngày trôi qua, Bùi phủ vẫn bình an vô sự. Quả nhiên
Thế Huyền không làm khó y, Lệnh Viên rốt cuộc cũng buông được tảng đá lớn trong
lòng.
Cuộc sống trở về bình lặng, mối quan hệ
giữa Thế Huyền và nàng lại như xưa.
Chỉ khi trong triều có quyết sách gì lớn y
mới tới tìm nàng, vì những đạo thánh chỉ màu vàng rực rỡ đó phải được đóng con
dấu phượng của nàng thì mới có hiệu lực. Ánh mắt Thế Huyền không còn vẻ oán hận
như xưa, mà dần trở nên bình tĩnh.
Con dấu đỏ tươi kia giờ không còn làm y tức
giận.
Năm Càn Ninh thứ mười có một tháng Chạp
nhuận ngàn năm hiếm gặp, khiến mùa đông như dài hơn.
Năm mới sắp đến, trong cung truyền ra tin
mừng.
Dương phi có thai.
Suốt bốn năm kể từ khi Đoan phi sinh hạ
Hoàng trưởng tử, trong cung chưa bao giờ có chuyện đáng mừng thế này. Hoàng
thượng phấn chấn, ra lệnh phong thưởng rất hậu cho cung Nghi Tuyết. Trong cung
còn đồn rằng, Hoàng thượng rất mực sủng ái Dương phi, cung nữ Tụng Ngọc chỉ vì
không cẩn thận làm đổ chén thuốc của nàng liền bị giáng xuống làm cung nữ
chuyên giặt đồ.
Lục cung bỗng nhiên thay đổi, những tâm
trạng hâm mộ, đố kỵ, căm hận… tràn lan.
Chiếu thư tấn phong tước vị nằm trên những
ngón tay nõn nà như ngọc của Lệnh Viên, nàng đọc kĩ không bỏ sót chữ nào, sau
đó ung dung đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, khẽ nói: “Đoan phi sau khi sinh hạ
Hoàng trưởng tử mới được phong làm phi, Dương phi không có con cái mà đã ở ngôi
phi nhiều năm như vậy, sớm đã khiến lục cung dị nghị, bây giờ vừa mới có thai,
việc tấn phong tước vị không nên nôn nóng quá.”
Lệnh Viên vừa nói xong, hai thị nữ bên cạnh
liền đổ dồn ánh mắt về phía vị thiếu niên Thiên tử. Hoàng thượng khi tới đây
mặt rồng hớn hở, một lòng muốn tấn phong tước vị cho Dương phi, bây giờ Đại
trưởng công chúa lại lên tiếng cự tuyệt, mọi người đều sợ Hoàng thượng sẽ nổi
cơn giận dữ. Không ngờ, Thiếu đế vẫn ung dung ngồi đó, khẽ nở nụ cười, nhẹ
nhàng nói: “Ý của cô cô là đợi sau khi nàng hạ sinh hoàng tử hãy tấn phong tước
vị đúng không? Như vậy cũng tốt, vẫn là cô cô suy nghĩ chu đáo.”
Lệnh Viên thoáng sửng sốt, từng câu, từng
chữ Thế Huyền nói đã chặn đứng mọi đường lui của nàng.
Trong đôi mắt Thế Huyền ánh lên nụ cười,
Lệnh Viên không kìm được cũng khẽ mỉm cười. Hôm nay y đến đây không phải để tấn
phong cho Dương phi, đạo thánh chỉ kia chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, điều
y muốn là một câu nói của nàng vừa nãy. Như vậy, việc Dương phi tấn phong tước
vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lệnh Viên không giận mà cười vui vẻ, rốt
cuộc Hoàng thượng đã trưởng thành rồi, tuy lời nói mềm mỏng nhưng lại ẩn chứa
càn khôn.
Câu “trẫm không phải đối thủ” của Thế Huyền
trước đây vẫn còn vang vọng, thì ra Lệnh Viên đã coi nhẹ y.
Đoan phi xưa nay luôn bị y xa lánh, y muốn
bồi dưỡng một người về phe mình. Y bất mãn với di ngôn của Thái hoàng thái hậu
lúc lâm chung, không muốn lập con trai của Đoan phi làm thái tử, vì vậy y cần
có một hoàng tử khác.
Lục cung ba ngàn giai nhân, nhưng y lại
nhìn trúng một mình Dương phi, còn nhất quyết muốn đưa nàng ta lên trên Đoan
phi!
Ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thổi. Trong
phòng, ánh nến đỏ đung đưa.
Bức rèm mỏng phất phơ, mùi hương khinh la
vấn vít lượn bay.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn nắm chặt
chiếc khăn lụa, Lệnh Viên còn chưa kịp mở miệng đã lại nghe Thiếu đế hờ hững
nói tiếp: “Cung nữ của cung Nghi Tuyết không biết cách hầu hạ, bây giờ Dương
phi có thai, không thể để xảy ra sơ suất, trẫm thấy cung nữ bên cạnh cô cô làm
việc rất tốt, chỉ là không biết cô cô có bằng lòng cho mượn hay không? Dù sao
cũng chỉ mấy tháng thôi mà.”
Y mỉm cười nhìn Lệnh Viên không chớp mắt,
một câu nói: “Dù sao cũng chỉ mấy tháng thôi mà” thực khéo léo vô cùng, khiến
Lệnh Viên không cách nào cự tuyệt. Tâm tư y kín đáo khiến Lệnh Viên cảm thấy
vui mừng, có điều sự kín đáo ấy lại dùng để đề phòng nàng, khiến lòng nàng
không khỏi xót xa.
Cảm giác khó chịu nơi cổ họng đều bị nuốt
xuống bụng, Lệnh Viên khẽ thở dài: “Trong lòng Hoàng thượng đã có chủ ý, cô cô
tất nhiên không có ý kiến gì. Cô cô cũng hy vọng Dương phi có thể bình an sinh
hạ hoàng tử cho nhà họ Lưu ta.”
Thế Huyền chợt khẽ nở nụ cười, ánh mắt lạnh
lùng mang theo vẻ giễu cợt dừng lại trên thân thể thị nữ bên cạnh, hờ hững nói:
“Chọn thị đi!”
Cặp mắt Anh Tịch mở to hết cỡ, vẻ kinh ngạc
trên khuôn mặt còn nhiều hơn cả Ngọc Trí. Ngọc Trí sợ hãi nhìn Đại trưởng công
chúa, như đang dò hỏi.
Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khóe môi
Lệnh Viên, nàng khép hờ đôi mắt, cười nhạt, nói: “Đã là ý của Hoàng thượng, vậy
em hãy đi đi!”
Đại trưởng công chúa đã có lời, Ngọc Trí
chỉ biết lo lắng đứng đó, nhất thời nghẹn họng.
“Tuy tới năm Càn Ninh thứ sáu, Ngọc Trí mới
bắt đầu đi theo cô cô, nhưng người được cô cô dạy dỗ, trẫm hết sức yên tâm.”
Thiếu đế cười rạng rỡ, một chút bất an nơi đáy mắt sớm đã tan biến, nụ cười của
Lệnh Viên chính là một viên thuốc định tâm dành cho y.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệnh Viên vẫn
giữ nguyên nụ cười điền đạm, từ sau khi Phò mã qua đời, Ngọc Trí đã bầu bạn bên
nàng đến tận ngày hôm nay. Bao nhiêu năm nay, nói là chủ bộc, nhưng từ đáy lòng
Lệnh Viên lại coi nàng ta như cốt nhục chí thân, giữ nàng ta ở bên cạnh chỉ vì
muốn chọn một nam nhân tốt rồi chỉ hôn cho nàng ta. Sự áy náy đối với Phò mã,
nàng muốn hoàn trả lại cho muội muội của y. Thế Huyền quả thực nhìn rất chuẩn,
bề ngoài là gọi Ngọc Trí tới cung Nghi Tuyết hầu hạ, nhưng thực ra đây là một
sự cảnh cáo với nàng.
Chỉ riêng việc tấn phong tước vị cho Dương
phi còn chưa thể thỏa mãn Thế Huyền, điều y thật sự muốn là một lời hứa của
Lệnh Viên.
Một lời hứa rằng sẽ không động đến đứa con
trong bụng Dương phi.
Lời nói gió bay, sao bằng trong tay có thứ
gì có khả năng uy hiếp.
Y đề phòng nàng đến vậy, thực khiến nàng
cảm thấy xót xa.
Đang độ giữa đông, vạn vật còn chưa thức
tỉnh. Trong ngự hoa viên, dây thường xuân xanh biếc được điểm xuyết bằng mấy
bông hoa đỏ, toát lên một vẻ phong quang vô hạn.
Lệnh Viên mặc chiếc váy dài, lặng lẽ ngắm
nhìn khung cảnh trước mắt.
Anh Tịch cúi đầu, nghịch mấy hòn sỏi dưới
chân, thị đã quen có sự bầu bạn của Ngọc Trí, lúc này không khỏi cảm thấy buồn
bực.
Phía đằng xa thấp thoáng bóng người, Lệnh
Viên hơi cau mày, nhìn thẳng vào người đó. Người còn chưa tới, giọng nói của
nàng đã vang lên trước: “Tin tức của Lục ca nhạy bén thật, mới vậy mà đã đến
cung Nghi Tuyết rồi sao?”
Thụy Vương xưa nay vốn quen kiêu ngạo, lúc
này bị Lệnh Viên bắt gặp đúng lúc tới cung Nghi Tuyết, trong lòng không khỏi
cảm thấy ngượng ngập. Hắn khẽ ho một tiếng, giọng khàn khàn: “Mấy người lão ngũ
đều đã đi rồi, ta cũng nên đến thể hiện chút lòng thành.”
Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, cất tiếng du
dương: “Huynh đi thì đi thôi, ta có nói gì đâu. Chỉ là lục ca để tâm tới chuyện
của Dương phi thì thôi cũng đành, còn chuyện của ta không phiền huynh phải nhọc
lòng phí sức.”
Mấy ngón tay thon của nàng khẽ đưa ra với
một cành cây chưa được cắt tỉa bên cạnh, cặp mắt thì vẫn đăm đăm nhìn vào đối
phương.
Thụy Vương bị nàng nhìn đến nỗi có chút run
sợ, trên khuôn mặt tươi cười kia rõ ràng đang tỏa ra những tia hàn khí lạnh băng,
khuôn mặt hắn không khỏi trầm xuống: “Ta không hiểu Viên muội đang nói gì!”,
rồi không nói thêm gì nữa, phất tay áo đi thẳng.
Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn, hắn đi rất
nhanh, mới đó mà đã đi khuất sau một gốc cây sam lớn.
Anh Tịch khẽ “xì” một tiếng: “Thụy Vương
gia đúng là mặt dày, chuyện của Bùi thiếu gia rõ ràng là do ông ta tố cáo, vậy
mà còn giả bộ như không có chuyện gì!”
Sau khi gặp Bùi Nghị, Anh Tịch cũng nói
chuyện này.
Hàng lan can bên ngoài chái phòng của Bùi
phủ có đặt mấy chậu mai trắng, hoa mai đang nở rộ trong không khí lãng đãng
hương thầm. Cả một tòa phủ đệ to lớn mà chỉ có hai chủ tớ Bùi Vô Song và Bùi
Nghị, nhưng sân phía trước vẫn được quét dọn sạch sẽ, hệt như hồi bọn họ còn ở
trong gian phòng thanh nhã, tịch mịch ở chùa Ngọc Tuyền vậy.
Anh Tịch nhoài người trên hàng lan can trổ
hoa tinh tế, nói giọng không vui: “Bùi đại ca không biết đấy thôi, Thụy Vương
gia đúng là càng ngày càng quá đáng, Công chúa nhà ta đã nói thẳng trước mặt
ông ta, vậy mà ông ta còn giả bộ hồ đồ! Ông ta đường đường là một vương gia,
đúng là không biết liêm sỉ!”
Bùi Nghị điềm tĩnh đứng một bên, mỉm cười
nhìn thị. Anh Tịch vừa hăng say nói vừa đưa tay ra với lấy một cành mai, hái
mấy bông mai trắng muốt. Đôi hàng lông mày của Bùi Nghị hơi cau lại, muốn ngăn
thị nhưng không còn kịp nữa.
Trên hành lang vang lên những tiếng bước
chân nhè nhẹ, giọng nói ung dung của Bùi Vô Song truyền đến theo làn gió: “Nếu
Thụy Vương gia đắc tội với ngươi, ngươi cứ đi tìm hắn, chứ mai trắng của ta có
chỗ nào không phải với ngươi mà lại bắt tội nó như vậy?”
Những lời nói nhẹ nhàng khiến Anh Tịch bất
giác ngây ra, dường như lúc này thị mới nhìn rõ những cánh hoa mai giữa lòng
bàn tay mình, không khỏi cả kinh. Một làn gió thổi tới khiến vài cánh hoa bay
đi qua kẽ ngón tay.
Anh Tịch đỏ bừng hai má, vội vàng đứng dậy,
lo lắng nắm chặt bàn tay, mấy cánh hoa còn lại trong lòng bàn tay thấp thoáng
lộ ra, tỏa mùi hương mê người.
Lệnh Viên khom người nhặt cánh hoa rơi trên
hàng lan can, liếc mắt nhìn thị: “Càng ngày càng không biết lớn nhỏ! Đến Thụy Vương
mà em cũng dám lén lút bàn luận sau lưng sao? Đều tại ta thường ngày chiều em
quá đáng!”
Nếu là ngày thường, Anh Tịch ắt sẽ không
dám nói thêm câu nào, nhưng hôm nay, có lẽ vì đã ra ngoài cung, trong lòng thị
tràn ngập cảm giác uất ức khó tả, thêm vào đó, bao ngày nay không có Ngọc Trí ở
bên cạnh, thị nhất thời vừa lo lắng vừa tức giận, liền giậm chân một cái, hai
mắt hoe đỏ, nói: “Nô tì chẳng nói sai câu nào cả! Bọn họ đều đang ức hiếp Công
chúa. Hoàng thượng muốn Ngọc Trí sang hầu hạ Dương phi nương nương, cả nô tì và
Ngọc Trí đều hiểu rõ tại sao! Bây giờ, ngay đến Thụy Vương gia cũng dám ức hiếp
Công chúa… Hu hu…” Nói được một nửa, dường như có thứ gì nghẹn lại trong cổ
họng, khiến thị không kìm được, bật khóc nức nở.
Anh Tịch vừa đưa tay lau nước mắt, vừa thầm
mắng: “Thần tiên quyến lữ cái gì chứ, mình đúng là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường
nên mới ăn nói linh tinh!”
Thân hình cao lớn của Bùi Vô Song đang đứng
cạnh một cây cột trên hành lang, Anh Tịch bỗng quỳ xuống trước mặt y, túm chặt
tay áo y mà khóc lóc: “Nếu trong lòng Bùi thiếu gia thật sự có Công chúa, xin
hãy đưa người rời đi! Rời xa nơi này, đi đến một nơi mà không còn ai ức hiếp
Công chúa!”
Trong cặp mắt nửa hờn trách nửa tức giận
trên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của thị nữ, Lệnh Viên chỉ nhìn thoáng qua rồi
không thể nhìn lại lần nữa.
Thiếu đế oán nàng, huynh trưởng hận nàng,
quần thần sợ nàng, và các phi tần cũng sợ nàng.
Bộ đồ đẹp đẽ che đi nỗi bi ai của nàng, một
tay nàng nắm giữ giang sơn Bắc Hán, nhưng trong bàn tay còn lại thì lại là biết
bao nỗi bất lực và thê lương.
Đằng sau ánh hào quang ẩn giấu một nỗi đau
khôn tả.
Anh Tịch rất thấu đáo, nhưng lại không hiểu
nàng.
Tà áo dài lướt qua bậu cửa, đôi bàn chân
giẫm nát mấy cánh hoa mai, nhưng chẳng thể xua đi làn hương thơm vấn vít.
Phía sau lưng vang đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, Lệnh Viên không quay lại cũng biết Bùi Vô Song đã theo nàng đi ra ngoài.
“Không phải là ngươi nói với ta, Ngọc Trí
vì nhiễm phong hàn nên mới không đi theo ngươi ra ngoài ư? Kiều Nhi, đến lúc
này rồi mà ngươi vẫn còn bao che cho hắn!” Cơn giận dữ như lan tỏa trong không
khí, nhưng lời của y vẫn rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
Nơi đáy mắt Lệnh Viên thoáng qua nét nhợt
nhạt, nàng và Thế Huyền là cô cháu ruột, nàng quả thực không muốn để người
ngoài hết lần này tới lần khác nhìn thấy sự bất hòa và toan tính giữa hai
người. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về một nơi xa, nàng hờ hững nói: “Đây là chuyện
của nhà họ Lưu ta.”
Bóng dáng cao lớn kia bỗng đi lên trước mặt
nàng. Mấy ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay nàng, Bùi Vô Song cười sang sảng,
nói: “Được! Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi hai câu, nếu ngươi đưa ra lựa chọn, sau
này ta sẽ không quản việc của ngươi nữa!”
quanh đã hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt anh tuấn trong ký ức vẫn chưa phai mờ,
nàng còn nhớ rõ lời hứa với y, nhớ rõ y từng nói, đợi nàng lớn lên rồi sẽ đưa
nàng rời khỏi đó.
Nàng thiếu nữ mười ba tuổi, trong lòng đã
chớm nở tình yêu.
Mẫu hậu không cho phép nàng tiếp xúc với
người lạ, nhưng ở vùng đất xa xôi, hoang vắng đó, bà chẳng thể quản được nàng.
Chính năm đó, thánh chỉ ban hôn của hoàng
huynh đã phá nát trái tim thiếu nữ của nàng, nàng lại đi tới ngôi đình đó,
nhưng không gặp được y. Về sau, nàng không còn tới ngôi đình đó nữa, cũng không
còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở ngay bên cạnh ngôi đình.
Lệnh Viên không biết về sau y có thật sự tới
đó chờ nàng hay không, y thậm chí còn không biết thân phận thực sự của nàng.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ nụ cười trong trẻo
của y, thậm chí còn nhớ rõ dòng suối chảy qua đầu gối, mang tới cho nàng cảm
giác mát lạnh, y dùng khăn tay nhúng xuống nước, cẩn thận lau từng vết bẩn trên
tay, trên trán nàng…
Những ngón tay thon dài nắm chặt, ống tay
áo rộng che giấu đôi tay không ngừng run rẩy, Lệnh Viên lẳng lặng nhấm nháp hai
chữ “động lòng”, thực sự cảm thấy tức cười.
Tuổi trẻ bồng bột mà còn bị một thánh chỉ
hoàn toàn chế ngự, bây giờ nàng đã thân bất do kỷ[1], còn có gì mà động lòng
nữa đây?
[1] Thân bất do kỷ: bản thân không do mình
làm chủ.
Thế Huyền thấy Lệnh Viên chỉ khẽ cười một
tiếng, không kìm được cũng mím môi cười theo, rồi chợt nghe Lệnh Viên nhẹ nhàng
cất tiếng: “Đó là một vị sư thúc ta quen ở chùa Ngọc Tuyền.”
Giọng nàng du dương, trầm bổng, ẩn chứa nét
cười.
Thế Huyền vẫn đứng im, đột nhiên khẽ bật
cười: “Trẫm còn tưởng là ai, không ngờ lại là một hòa thượng!” Ánh mắt y khoan
thai, bình thản, tiếng cười sang sảng khiến không khí căng thẳng trong phòng
bỗng chốc tan đi.
Nụ cười chảy qua trái tim trống trải, mang
lại cảm giác thoải mái như được tắm gió xuân.
Trong hoàng cung rộng lớn, giữa triều đường
trang nghiêm, dường như nàng chưa bao giờ nhìn thấy y cười như vậy, không chút
giả dối, tất cả đều chân thực.
Chỉ là khi nghĩ đến những lời của Thế
Huyền, Lệnh Viên lại dở khóc dở cười, trong lời nói của nàng xen lẫn nét cười
thảnh thơi: “Y không phải hòa thượng.”
Về Bùi Vô Song, trong ký ức của nàng chỉ có
một cánh cửa phòng đóng chặt, nhớ năm đó, cách giao lưu duy nhất giữa bọn họ là
những bức thư. Tờ giấy trắng tinh với những dòng chữ ngay ngắn là tất cả những
điều nàng còn nhớ về Bùi Vô Song.
Ngoảnh đầu cười khẽ, nàng thấy Thế Huyền đã
ung dung ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ trầm. Y đưa tay cầm chén trà, khẽ nhấp
một ngụm, thần thái nhẹ nhõm, thảnh thơi, giọng nói lại càng toát lên sự vui
mừng:
“Vậy sao? Đã không phải hòa thượng, vậy xem
ra chuyện giữa cô cô và y… là thật rồi?”
“Không phải đâu.”
Không cần y nói rõ, nàng đã hờ hững cất
tiếng phủ nhận, Thụy Vương không thể lôi kéo nàng trở thành đồng minh, liền
nghĩ ra trò mật báo này, hắn muốn đẩy nàng ra khỏi cuộc chơi ư?
Đôi hàng lông mày của Lệnh Viên hơi giãn
ra, trong đáy mắt bừng lên tia sáng, không chút hoảng loạn: “Chuyện của cô cô,
Hoàng thượng không phải quan tâm, Hoàng thượng chỉ cần…”
“Y đối xử với cô cô có tốt không?”
Nàng còn chưa nói xong thì đã bị y cắt
ngang. Lệnh Viên ngẩng lên, thấy Thế Huyền vẫn tựa người vào lưng ghế, trên
khuôn mặt là nét cười như có như không, trong mắt cũng bừng lên tia sáng. Y
lặng lẽ ngồi đó nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng trả lời.
Muôn vàn cảnh tượng tựa như những bức tranh
lần lượt hiện ra trước mắt, cuối cùng, trong lòng nàng chỉ còn một chữ…
“Tốt.”
Y vào kinh, chỉ vì để ngăn cản nàng lấy
người mà nàng không yêu.
Y ở lại, chỉ vì để đưa nàng ra khỏi nhà
ngục tàn khốc đã giam cầm nàng biết bao năm tháng.
Một Bùi Vô Song như thế, làm sao nàng có
thể nói không tốt được đây?
Chỉ là, một nam tử như vậy, so với Phò mã,
người được nàng chôn sâu trong lòng, dường như lại thiếu một chút khí chất của
trần gian. Cảm giác mà y mang đến cho nàng, trước giờ chỉ là vô cùng xa xôi và
mờ mịt.
“Có thể lọt vào mắt xanh của cô cô, ấy là
phúc khí của y.” Giọng nói của Thiếu đế vang lên, trong lời nói có phần đắc ý.
Lúc này y đã về phe Thụy Vương, muốn sớm gả
nàng ra khỏi Hoàng cung hay sao?
Lệnh Viên không giận mà chỉ cười, cặp mắt
trong veo nhìn người trước mặt, khẽ hé môi, nói: “Nếu Hoàng thượng đã quên, vậy
hôm nay cô cô lại cho Hoàng thượng nghe một lần nữa, phò mã, chỉ có một người.”
Nàng đã từng hận phụ hoàng, mẫu hậu nhiều
năm, bây giờ, thứ khiến nàng không thể buông bỏ không phải là dải giang sơn gấm
vóc trải dài vạn dặm, mà là thiếu niên như ngọc trước mắt này.
Những lời nói kiên định làm xao động mùi
hương thoang thoảng trong phòng, cảm giác đau rấm rứt nơi bả vai dường như lại
lan tỏa lên trên. Chiếc chén đập xuống mặt bàn phát ra âm thanh trong trẻo, Thế
Huyền vẫn mỉm cười: “Đó là sự bất hạnh của y.”
Yêu phải một người vĩnh viễn không thuộc về
mình.
Yêu phải một người không nên yêu.
Y vươn người đứng dậy, ung dung nói: “Không
còn sớm nữa, trẫm phải về đây.”
Bóng người in lên cánh cửa đang đóng chặt,
mấy ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào tay cầm thì giọng nói của Lệnh Viên vang
lên từ phía sau: “Y chỉ là người ngoài cuộc.”
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo
sự khẳng định, còn xen lẫn nét âu lo.
Thế Huyền không quay lại, ánh mắt nhìn đăm
đăm vào khoảng mông lung bên ngoài khe cửa, rồi cất tiếng cười khẽ: “Cô cô cho
rằng trẫm sẽ làm gì sao? Để uy hiếp cô cô?”
“Y không quan trọng.”
Lệnh Viên vừa dứt lời, Thế Huyền đã không
khỏi bật cười, đầu ngón tay hơi dùng sức, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Y vẫn
quay lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Đã không quan trọng, vậy cô cô cũng
không phải mất công nhắc nhở trẫm làm gì!”
Mất công nhắc nhở, thực ra là giấu đầu hở
đuôi.
Nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, trái tim
nàng bỗng trở nên hỗn loạn, lại nhìn về phía trước, Thiếu đế đã đi khuất trong
màn đêm mịt mờ, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của mấy kẻ hầu đang bám theo sau.
Ngày đông giá rét, gió lạnh rít gào, sương
trắng phủ đầy.
Đình giữa hồ, gió Tây mạnh…
Trời âm u, đất mịt mờ, nước mông lung…
Đại trưởng công chúa mặc một bộ đồ gấm đẹp
đẽ, tay cầm tiêu, đứng tựa vào hàng lan can của ngôi đình hóng mát, trong làn
thu như ẩn chứa cả bầu trời mênh mông, bát ngát cùng với dải giang sơn vạn dặm
bao la. Bàn tay nắm hờ cây tiêu ngọc hơi động đậy, bên khóe môi Lệnh Viên thấp
thoáng nụ cười. Đã hơn mười ngày trôi qua, Bùi phủ vẫn bình an vô sự. Quả nhiên
Thế Huyền không làm khó y, Lệnh Viên rốt cuộc cũng buông được tảng đá lớn trong
lòng.
Cuộc sống trở về bình lặng, mối quan hệ
giữa Thế Huyền và nàng lại như xưa.
Chỉ khi trong triều có quyết sách gì lớn y
mới tới tìm nàng, vì những đạo thánh chỉ màu vàng rực rỡ đó phải được đóng con
dấu phượng của nàng thì mới có hiệu lực. Ánh mắt Thế Huyền không còn vẻ oán hận
như xưa, mà dần trở nên bình tĩnh.
Con dấu đỏ tươi kia giờ không còn làm y tức
giận.
Năm Càn Ninh thứ mười có một tháng Chạp
nhuận ngàn năm hiếm gặp, khiến mùa đông như dài hơn.
Năm mới sắp đến, trong cung truyền ra tin
mừng.
Dương phi có thai.
Suốt bốn năm kể từ khi Đoan phi sinh hạ
Hoàng trưởng tử, trong cung chưa bao giờ có chuyện đáng mừng thế này. Hoàng
thượng phấn chấn, ra lệnh phong thưởng rất hậu cho cung Nghi Tuyết. Trong cung
còn đồn rằng, Hoàng thượng rất mực sủng ái Dương phi, cung nữ Tụng Ngọc chỉ vì
không cẩn thận làm đổ chén thuốc của nàng liền bị giáng xuống làm cung nữ
chuyên giặt đồ.
Lục cung bỗng nhiên thay đổi, những tâm
trạng hâm mộ, đố kỵ, căm hận… tràn lan.
Chiếu thư tấn phong tước vị nằm trên những
ngón tay nõn nà như ngọc của Lệnh Viên, nàng đọc kĩ không bỏ sót chữ nào, sau
đó ung dung đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, khẽ nói: “Đoan phi sau khi sinh hạ
Hoàng trưởng tử mới được phong làm phi, Dương phi không có con cái mà đã ở ngôi
phi nhiều năm như vậy, sớm đã khiến lục cung dị nghị, bây giờ vừa mới có thai,
việc tấn phong tước vị không nên nôn nóng quá.”
Lệnh Viên vừa nói xong, hai thị nữ bên cạnh
liền đổ dồn ánh mắt về phía vị thiếu niên Thiên tử. Hoàng thượng khi tới đây
mặt rồng hớn hở, một lòng muốn tấn phong tước vị cho Dương phi, bây giờ Đại
trưởng công chúa lại lên tiếng cự tuyệt, mọi người đều sợ Hoàng thượng sẽ nổi
cơn giận dữ. Không ngờ, Thiếu đế vẫn ung dung ngồi đó, khẽ nở nụ cười, nhẹ
nhàng nói: “Ý của cô cô là đợi sau khi nàng hạ sinh hoàng tử hãy tấn phong tước
vị đúng không? Như vậy cũng tốt, vẫn là cô cô suy nghĩ chu đáo.”
Lệnh Viên thoáng sửng sốt, từng câu, từng
chữ Thế Huyền nói đã chặn đứng mọi đường lui của nàng.
Trong đôi mắt Thế Huyền ánh lên nụ cười,
Lệnh Viên không kìm được cũng khẽ mỉm cười. Hôm nay y đến đây không phải để tấn
phong cho Dương phi, đạo thánh chỉ kia chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, điều
y muốn là một câu nói của nàng vừa nãy. Như vậy, việc Dương phi tấn phong tước
vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lệnh Viên không giận mà cười vui vẻ, rốt
cuộc Hoàng thượng đã trưởng thành rồi, tuy lời nói mềm mỏng nhưng lại ẩn chứa
càn khôn.
Câu “trẫm không phải đối thủ” của Thế Huyền
trước đây vẫn còn vang vọng, thì ra Lệnh Viên đã coi nhẹ y.
Đoan phi xưa nay luôn bị y xa lánh, y muốn
bồi dưỡng một người về phe mình. Y bất mãn với di ngôn của Thái hoàng thái hậu
lúc lâm chung, không muốn lập con trai của Đoan phi làm thái tử, vì vậy y cần
có một hoàng tử khác.
Lục cung ba ngàn giai nhân, nhưng y lại
nhìn trúng một mình Dương phi, còn nhất quyết muốn đưa nàng ta lên trên Đoan
phi!
Ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thổi. Trong
phòng, ánh nến đỏ đung đưa.
Bức rèm mỏng phất phơ, mùi hương khinh la
vấn vít lượn bay.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn nắm chặt
chiếc khăn lụa, Lệnh Viên còn chưa kịp mở miệng đã lại nghe Thiếu đế hờ hững
nói tiếp: “Cung nữ của cung Nghi Tuyết không biết cách hầu hạ, bây giờ Dương
phi có thai, không thể để xảy ra sơ suất, trẫm thấy cung nữ bên cạnh cô cô làm
việc rất tốt, chỉ là không biết cô cô có bằng lòng cho mượn hay không? Dù sao
cũng chỉ mấy tháng thôi mà.”
Y mỉm cười nhìn Lệnh Viên không chớp mắt,
một câu nói: “Dù sao cũng chỉ mấy tháng thôi mà” thực khéo léo vô cùng, khiến
Lệnh Viên không cách nào cự tuyệt. Tâm tư y kín đáo khiến Lệnh Viên cảm thấy
vui mừng, có điều sự kín đáo ấy lại dùng để đề phòng nàng, khiến lòng nàng
không khỏi xót xa.
Cảm giác khó chịu nơi cổ họng đều bị nuốt
xuống bụng, Lệnh Viên khẽ thở dài: “Trong lòng Hoàng thượng đã có chủ ý, cô cô
tất nhiên không có ý kiến gì. Cô cô cũng hy vọng Dương phi có thể bình an sinh
hạ hoàng tử cho nhà họ Lưu ta.”
Thế Huyền chợt khẽ nở nụ cười, ánh mắt lạnh
lùng mang theo vẻ giễu cợt dừng lại trên thân thể thị nữ bên cạnh, hờ hững nói:
“Chọn thị đi!”
Cặp mắt Anh Tịch mở to hết cỡ, vẻ kinh ngạc
trên khuôn mặt còn nhiều hơn cả Ngọc Trí. Ngọc Trí sợ hãi nhìn Đại trưởng công
chúa, như đang dò hỏi.
Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khóe môi
Lệnh Viên, nàng khép hờ đôi mắt, cười nhạt, nói: “Đã là ý của Hoàng thượng, vậy
em hãy đi đi!”
Đại trưởng công chúa đã có lời, Ngọc Trí
chỉ biết lo lắng đứng đó, nhất thời nghẹn họng.
“Tuy tới năm Càn Ninh thứ sáu, Ngọc Trí mới
bắt đầu đi theo cô cô, nhưng người được cô cô dạy dỗ, trẫm hết sức yên tâm.”
Thiếu đế cười rạng rỡ, một chút bất an nơi đáy mắt sớm đã tan biến, nụ cười của
Lệnh Viên chính là một viên thuốc định tâm dành cho y.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệnh Viên vẫn
giữ nguyên nụ cười điền đạm, từ sau khi Phò mã qua đời, Ngọc Trí đã bầu bạn bên
nàng đến tận ngày hôm nay. Bao nhiêu năm nay, nói là chủ bộc, nhưng từ đáy lòng
Lệnh Viên lại coi nàng ta như cốt nhục chí thân, giữ nàng ta ở bên cạnh chỉ vì
muốn chọn một nam nhân tốt rồi chỉ hôn cho nàng ta. Sự áy náy đối với Phò mã,
nàng muốn hoàn trả lại cho muội muội của y. Thế Huyền quả thực nhìn rất chuẩn,
bề ngoài là gọi Ngọc Trí tới cung Nghi Tuyết hầu hạ, nhưng thực ra đây là một
sự cảnh cáo với nàng.
Chỉ riêng việc tấn phong tước vị cho Dương
phi còn chưa thể thỏa mãn Thế Huyền, điều y thật sự muốn là một lời hứa của
Lệnh Viên.
Một lời hứa rằng sẽ không động đến đứa con
trong bụng Dương phi.
Lời nói gió bay, sao bằng trong tay có thứ
gì có khả năng uy hiếp.
Y đề phòng nàng đến vậy, thực khiến nàng
cảm thấy xót xa.
Đang độ giữa đông, vạn vật còn chưa thức
tỉnh. Trong ngự hoa viên, dây thường xuân xanh biếc được điểm xuyết bằng mấy
bông hoa đỏ, toát lên một vẻ phong quang vô hạn.
Lệnh Viên mặc chiếc váy dài, lặng lẽ ngắm
nhìn khung cảnh trước mắt.
Anh Tịch cúi đầu, nghịch mấy hòn sỏi dưới
chân, thị đã quen có sự bầu bạn của Ngọc Trí, lúc này không khỏi cảm thấy buồn
bực.
Phía đằng xa thấp thoáng bóng người, Lệnh
Viên hơi cau mày, nhìn thẳng vào người đó. Người còn chưa tới, giọng nói của
nàng đã vang lên trước: “Tin tức của Lục ca nhạy bén thật, mới vậy mà đã đến
cung Nghi Tuyết rồi sao?”
Thụy Vương xưa nay vốn quen kiêu ngạo, lúc
này bị Lệnh Viên bắt gặp đúng lúc tới cung Nghi Tuyết, trong lòng không khỏi
cảm thấy ngượng ngập. Hắn khẽ ho một tiếng, giọng khàn khàn: “Mấy người lão ngũ
đều đã đi rồi, ta cũng nên đến thể hiện chút lòng thành.”
Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, cất tiếng du
dương: “Huynh đi thì đi thôi, ta có nói gì đâu. Chỉ là lục ca để tâm tới chuyện
của Dương phi thì thôi cũng đành, còn chuyện của ta không phiền huynh phải nhọc
lòng phí sức.”
Mấy ngón tay thon của nàng khẽ đưa ra với
một cành cây chưa được cắt tỉa bên cạnh, cặp mắt thì vẫn đăm đăm nhìn vào đối
phương.
Thụy Vương bị nàng nhìn đến nỗi có chút run
sợ, trên khuôn mặt tươi cười kia rõ ràng đang tỏa ra những tia hàn khí lạnh băng,
khuôn mặt hắn không khỏi trầm xuống: “Ta không hiểu Viên muội đang nói gì!”,
rồi không nói thêm gì nữa, phất tay áo đi thẳng.
Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn, hắn đi rất
nhanh, mới đó mà đã đi khuất sau một gốc cây sam lớn.
Anh Tịch khẽ “xì” một tiếng: “Thụy Vương
gia đúng là mặt dày, chuyện của Bùi thiếu gia rõ ràng là do ông ta tố cáo, vậy
mà còn giả bộ như không có chuyện gì!”
Sau khi gặp Bùi Nghị, Anh Tịch cũng nói
chuyện này.
Hàng lan can bên ngoài chái phòng của Bùi
phủ có đặt mấy chậu mai trắng, hoa mai đang nở rộ trong không khí lãng đãng
hương thầm. Cả một tòa phủ đệ to lớn mà chỉ có hai chủ tớ Bùi Vô Song và Bùi
Nghị, nhưng sân phía trước vẫn được quét dọn sạch sẽ, hệt như hồi bọn họ còn ở
trong gian phòng thanh nhã, tịch mịch ở chùa Ngọc Tuyền vậy.
Anh Tịch nhoài người trên hàng lan can trổ
hoa tinh tế, nói giọng không vui: “Bùi đại ca không biết đấy thôi, Thụy Vương
gia đúng là càng ngày càng quá đáng, Công chúa nhà ta đã nói thẳng trước mặt
ông ta, vậy mà ông ta còn giả bộ hồ đồ! Ông ta đường đường là một vương gia,
đúng là không biết liêm sỉ!”
Bùi Nghị điềm tĩnh đứng một bên, mỉm cười
nhìn thị. Anh Tịch vừa hăng say nói vừa đưa tay ra với lấy một cành mai, hái
mấy bông mai trắng muốt. Đôi hàng lông mày của Bùi Nghị hơi cau lại, muốn ngăn
thị nhưng không còn kịp nữa.
Trên hành lang vang lên những tiếng bước
chân nhè nhẹ, giọng nói ung dung của Bùi Vô Song truyền đến theo làn gió: “Nếu
Thụy Vương gia đắc tội với ngươi, ngươi cứ đi tìm hắn, chứ mai trắng của ta có
chỗ nào không phải với ngươi mà lại bắt tội nó như vậy?”
Những lời nói nhẹ nhàng khiến Anh Tịch bất
giác ngây ra, dường như lúc này thị mới nhìn rõ những cánh hoa mai giữa lòng
bàn tay mình, không khỏi cả kinh. Một làn gió thổi tới khiến vài cánh hoa bay
đi qua kẽ ngón tay.
Anh Tịch đỏ bừng hai má, vội vàng đứng dậy,
lo lắng nắm chặt bàn tay, mấy cánh hoa còn lại trong lòng bàn tay thấp thoáng
lộ ra, tỏa mùi hương mê người.
Lệnh Viên khom người nhặt cánh hoa rơi trên
hàng lan can, liếc mắt nhìn thị: “Càng ngày càng không biết lớn nhỏ! Đến Thụy Vương
mà em cũng dám lén lút bàn luận sau lưng sao? Đều tại ta thường ngày chiều em
quá đáng!”
Nếu là ngày thường, Anh Tịch ắt sẽ không
dám nói thêm câu nào, nhưng hôm nay, có lẽ vì đã ra ngoài cung, trong lòng thị
tràn ngập cảm giác uất ức khó tả, thêm vào đó, bao ngày nay không có Ngọc Trí ở
bên cạnh, thị nhất thời vừa lo lắng vừa tức giận, liền giậm chân một cái, hai
mắt hoe đỏ, nói: “Nô tì chẳng nói sai câu nào cả! Bọn họ đều đang ức hiếp Công
chúa. Hoàng thượng muốn Ngọc Trí sang hầu hạ Dương phi nương nương, cả nô tì và
Ngọc Trí đều hiểu rõ tại sao! Bây giờ, ngay đến Thụy Vương gia cũng dám ức hiếp
Công chúa… Hu hu…” Nói được một nửa, dường như có thứ gì nghẹn lại trong cổ
họng, khiến thị không kìm được, bật khóc nức nở.
Anh Tịch vừa đưa tay lau nước mắt, vừa thầm
mắng: “Thần tiên quyến lữ cái gì chứ, mình đúng là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường
nên mới ăn nói linh tinh!”
Thân hình cao lớn của Bùi Vô Song đang đứng
cạnh một cây cột trên hành lang, Anh Tịch bỗng quỳ xuống trước mặt y, túm chặt
tay áo y mà khóc lóc: “Nếu trong lòng Bùi thiếu gia thật sự có Công chúa, xin
hãy đưa người rời đi! Rời xa nơi này, đi đến một nơi mà không còn ai ức hiếp
Công chúa!”
Trong cặp mắt nửa hờn trách nửa tức giận
trên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của thị nữ, Lệnh Viên chỉ nhìn thoáng qua rồi
không thể nhìn lại lần nữa.
Thiếu đế oán nàng, huynh trưởng hận nàng,
quần thần sợ nàng, và các phi tần cũng sợ nàng.
Bộ đồ đẹp đẽ che đi nỗi bi ai của nàng, một
tay nàng nắm giữ giang sơn Bắc Hán, nhưng trong bàn tay còn lại thì lại là biết
bao nỗi bất lực và thê lương.
Đằng sau ánh hào quang ẩn giấu một nỗi đau
khôn tả.
Anh Tịch rất thấu đáo, nhưng lại không hiểu
nàng.
Tà áo dài lướt qua bậu cửa, đôi bàn chân
giẫm nát mấy cánh hoa mai, nhưng chẳng thể xua đi làn hương thơm vấn vít.
Phía sau lưng vang đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, Lệnh Viên không quay lại cũng biết Bùi Vô Song đã theo nàng đi ra ngoài.
“Không phải là ngươi nói với ta, Ngọc Trí
vì nhiễm phong hàn nên mới không đi theo ngươi ra ngoài ư? Kiều Nhi, đến lúc
này rồi mà ngươi vẫn còn bao che cho hắn!” Cơn giận dữ như lan tỏa trong không
khí, nhưng lời của y vẫn rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
Nơi đáy mắt Lệnh Viên thoáng qua nét nhợt
nhạt, nàng và Thế Huyền là cô cháu ruột, nàng quả thực không muốn để người
ngoài hết lần này tới lần khác nhìn thấy sự bất hòa và toan tính giữa hai
người. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về một nơi xa, nàng hờ hững nói: “Đây là chuyện
của nhà họ Lưu ta.”
Bóng dáng cao lớn kia bỗng đi lên trước mặt
nàng. Mấy ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay nàng, Bùi Vô Song cười sang sảng,
nói: “Được! Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi hai câu, nếu ngươi đưa ra lựa chọn, sau
này ta sẽ không quản việc của ngươi nữa!”
/81
|