Phía sau truyền đến những thanh âm xé gió, Việt khẽ lắc đầu, hắn đã cố hạ thấp bước bộ mà đối phương vẫn chưa thể đuổi kịp, bèn dừng hẳn lại, ngồi xuống một tảng đá ở gần đó.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu tại cả vùng đất, bóp méo không khí, đứng xa xa nhìn đều mơ hồ.
Khoảng độ mười phút sau, có bốn người xuất hiện, ngay lập tức bao vây lấy gã thanh niên đang ngồi vắt vẻo trên tảng cự thạch nhẵn bóng.
- Tiểu tử, không chạy nữa hả? Mệt rồi sao?
Bốn người này đều ở độ tuổi trung niên, là bốn gã viên mãn giả hàng thật giá thật, hoàn toàn không chút thua kém so với Ngụy Trung. Một trong bốn người nở nụ cười tàn nhẫn nói:
- Tiểu tử ngươi cũng láu cá lắm, thiếu thành chủ chỉ mới vừa ra lệnh điều tra ngươi thì ngươi đã bỏ trốn rồi!
“Bỏ trốn?” Việt khẽ nhíu mày, định lên tiếng phản bác nhưng đối phương không để cho hắn nói, một người khác đã nói chèn vào:
- Chỉ có điều ngươi đã phạm sai lầm lớn! Nếu ngươi vẫn ở lại Lâm gia thì bọn ta cũng chẳng làm gì được ngươi!
- Lão già Bước thứ hai kia cũng sắp ngỏm rồi, Lâm gia tồn tịa chẳng được bao lâu nữa đâu, ở lại Lâm gia cũng chẳng giúp được gì cho hắn cả!
- Tiểu tử, có trách thì trách ngươi dám xen vào chuyện của thiếu thành chủ! Xuống suối vàng cũng đừng trách Trạm Lam tứ quái bọn ta!
Bốn trung niên nhân kẻ tung người hứng vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã gắn bó với nhau trong thời gian dài mới có được sự ăn ý như vậy. Nhưng có điều bị người khác chặn họng không cho nói là cảm giác không dễ chịu chút nào, nhất là đối với một gã hoạt ngôn như Việt.
- Này này, các ngươi tưởng ăn chắc ta rồi sao?
Việt rời khỏi tảng cự thạch, ánh mắt đảo qua bốn người đang bao vây lấy mình, chỉ là bốn gã viên mãn giả khiến hắn có chút thất vọng, đành lắc đầu cười nhạt.
Thành thật mà nói, hắn lủi nhanh như vậy một phần đúng là do e ngại Lâm gia. Ngụy gia có một vị Bước thứ hai tọa trấn, vậy mà vẫn sợ Lâm gia như sợ cọp, từ đó có thể thấy lốm đốm sức mạnh của Lâm gia, có thể là một vị Tiêu Trưởng, thậm chí là Bình Hoành, hắn không có khả năng chống lại, không e ngại chút nào thì đúng là nói dối.
Nhưng hắn trước giờ không nhận phần thiệt bao giờ, nếu Lâm thiếu thành chủ kia dám sai người truy theo, hắn cũng không ngại tặng cho Lâm gia một phần đại lễ. Nhưng chỉ là bốn vị viên mãn giả, chưa hẳn có thể khiến Lâm gia tổn thương bao nhiêu, thực sự khiến hắn có chút thất lạc.
- Tiểu tử, xem bộ dáng tự tin của ngươi, hẳn cũng là viên mãn giả! Nhưng cho ngươi hay, viên mãn giả cũng phân chia đẳng cấp. Bọn ta đều là tồn tại vô địch bên trong viên mãn giả, bốn người hợp lại, dù là cường giả Bước thứ hai cũng chưa hẳn có thể đánh bại!
Bốn trung niên nhân cười lạnh, trong mắt bọn hắn, tiểu tử này đã là cá nằm trong chậu, chim ở trong lồng, dù có tài phép đến nức nào cũng chỉ biết chờ giết thịt mà thôi.
- Được rồi không tốn thời gian nữa, ba huynh áp trận, để ta bắt giữ tiểu tử này về phục mệnh! Bạo Lôi quyền!
Lời vừa dứt, thân thể cũng động, một quyền hung hăng hướng phía tiểu tử ở trung tâm oanh đi qua, quyền kình ngang trời cao, ba người còn lại lập tức tản lùi lại trấn giữ ba phía tạo thành vòng vây dù là côn trùng cũng khó lọt qua.
- Không biết lượng sức!
Việt cười lạnh, hắn tung ra một quyền, không có bất kỳ ba động gì, cũng chẳng có kỹ xảo phức tạp gì, chỉ là một quyền hết sức tầm thường mà thôi.
Oanh!
Hai nắm đấm hung hăng đụng vào nhau, thế nhưng chẳng có chấn động nào bắn ra, vô tận quyền áp lập tức biến mất vô tung vô ảnh, lôi bạo kịch liệt cũng tắt ngấm, không gian trở nên yên tĩnh lạ kỳ.
Chỉ có Lôi Lan là có thể cảm thụ được sự kinh khủng lúc này, toàn thân hắn bị vô số kình lưu bóp nghẹt, các kinh mạch căng phồng sắp sửa phát nổ, hắn như đang lạc trong cơn bão không có lối về, không, nói đúng hơn, cơ thể hắn chính là địa bàn bị cơn bão quét qua.
- Lôi Lan!
Ba trung niên nhân đang áp trận nhận ra tình hình bất lớn, lập tức xuất động, ập đến nhanh như mãng xà vồ mồi. Chỉ tiếc rằng nhanh đến thế chứ nhanh nữa e rằng cũng không kịp mất rồi, bởi vì ngay khi họ vừa động, cơ thể của gã đồng bạn đã bị một lực lượng vô hình vặn nát thành trăm mảnh.
Tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn lọt vào tai khiến ba trung niên nhân trở nên kích động, một gã viên mãn giả tối đỉnh bị một quyền oanh chết, thực lực của đối phương đã đạt đến mức nào rồi, ba người họ có thể chống lại hay không? Họ không đủ lý trí để suy xét những chuyện đố, chỉ muốn xông tới đánh đối phương thành bã để tiết hận.
Lôi Lan bị xé thành trăm mảnh, nhưng máu thịt không bắn ra tứ tung mà hợp lại thành một vòng xoáy lan rộng ra bốn phương tám hướng, rất nhanh chặn trước mặt ba người đang ập vào.
Ba trung niên nhân đồng loạt tung ra một chiêu mạnh nhất mà bình sinh bọn họ có thể đánh ra được, muốn phá tan huyết toàn đang lan rộng kia, thế nhưng bọn họ còn chưa chạm vào, thì cơ thể đã bị vặn nát thành vô số mảnh.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến tận khi chết ba người vẫn không tài nào hiểu nổi, vòng xoáy máu còn chưa lan tới, thế quái nào mà họ đã trúng phải sát chiêu được.
- Ha ha, một quyền xiên bốn luôn! Để tránh cho xuống dưới đó Diêm vương hỏi bốn tên ngốc các ngươi không biết đáp sao, dù chết rồi nhưng ta cũng xin được giới thiệu, chiêu vừa lấy mạng các ngươi có tên là Phong Sinh Thủy Khởi, phiên bản nâng cấp! Tiếc là các ngươi chưa đủ thực lực giúp ta thử chiêu một cách hoàn hảo nhất!
Phong Sinh Thủy Khởi là quyền thức đầu tiên mà Việt nghĩ ra, có sự kết hợp của ba bộ ấn pháp cung hoàng đạo, vốn dĩ là niềm tự hào lớn của hắn, nhưng khi đạt được Lưu Pháp trong Lưu Tông di địa, hắn mới nhận ra quyền thức của mình ngay cả rác rưởi cũng không bằng.
Lưu Pháp nói rất rõ về mối quan hệ của gió và nước, tương hỗ va đập, không ngừng kích phát, tạo nên những dòng vận động có sức tàn phá khủng khiếp, một dòng hải lưu trên biển có thể nhấn chìm cả một chiến đội, hay một chiếc vòi rồng có thể biến cả thành phố thành bình địa.
‘Linh’ và ‘Khí’, cũng giống như gió và nước vậy, nếu như nắm vững mối liên hệ giữa hai loại quy tắc này, thuần thục tạo ra sự tương tác hợp lý, có thể tạo ra sức phá hoại khổng lồ với tài nguyên tiêu hao ở mức thấp nhất.
Những dòng vận động vô hình với cường độ yếu ớt, có thể hủy diệt cả nền văn minh. Nước chảy róc rách, nhưng thời gian dài có thể biến suối nhỏ thành đại hà. Gió thổi đìu hiu, nhưng sau trăm ngàn năm có thể biến núi lớn thành đồng bằng.
Quãng thời gian trôi theo dòng sống dưới lòng đất không lãng phí vô ích, hắn một mặt đối phó với Nguyệt Tu Hoa, một mặt dồn tâm dồn sức nghiên cứu Lưu Pháp, kết hợp với bốn bộ ấn pháp cung Hoàng đạo, thêm mấy ngày trên thuyền của Ngụy gia, cuối cùng thành công nâng cấp quyền thức Phong Sinh Thủy Khởi.
- Khí động linh xuất, linh lưu khí toàn, cùng với sự khuếch đại của Song Ngư ấn và khả năng gia tốc tương tác của Nhân Mã ấn, một quyền Phong Sinh Thủy Khởi này của ta, hoàn toàn xứng đáng là Linh cấp Quyền thức!
Trước đó hắn vẫn tự hỏi phía trên Tuyệt phẩm linh thuật được gọi là gì, nhờ Nguyệt Tu Hoa mà hắn hiểu được, hệ thống phân cấp linh thuật không đơn giản như hắn vẫn thấy ở Nam Phong vực. Trước kia vẫn gọi là thượng phẩm, cực phẩm linh thuật, nhưng cách gọi đó là chưa đầy đủ, phải là Phàm cấp thượng phẩm mới đúng.
Linh thuật được chia làm tứ cấp: Thiên, Địa, Linh, Phàm, mỗi cấp lại được chia làm ngũ phẩm, trong đó Phàm cấp là linh thuật dành riêng cho Đệ nhất bộ, mặc định bỏ đi hai chữ Phàm cấp này. Linh cấp linh thuật, là linh thuật của cường giả Bước thứ hai và Bước thứ ba, một thức Phong Sinh Thủy Khởi này hoàn toàn có thể đặt vào hàng ngũ Linh cấp.
- Chết tiệt, mấy tên khốn kiếp này chết quá nhanh, không kịp hỏi đường đến tòa thành gần nhất!
Hắn xa rời thành thị phồn hoa đã lâu, cũng nên trở lại, tránh cho tinh thần xảy ra vấn đề, Trạm Lam thành ở gần bến cảng nhất nhưng hắn không thể vào rồi, cần phải tìm một tòa thành khác.
Cũng chẳng có vấn đề gì to tát, trên đảo có rất nhiều người, Việt tiếp tục đi theo hướng đã chọn, không bao lâu thì gặp được nhân loại, hỏi đường đến tòa thành gần nhất.
Việc trước mắt của hắn là vào thành, tìm quán rượu, tìm thanh lâu, tìm sòng bạc, giải tỏa hết những bí bách trong người, sau đó mới bắt đầu hòa vào cuộc sống trên Mê Thất Đảo này.
Tu giả cao cao tại thượng, xa rời những dục vọng phàm trần, nhưng hắn thì không làm được như vậy.
Nếu bị gò ép theo khuôn khổ của tu giả, không được làm những việc mình thích, vậy thì trường sinh cũng có ý nghĩa gì? Kẻ có thực lực, thích làm gì thì làm, đó chính là mục đích của hắn.
Nếu mất đi sự tự do trong tinh thần, hắn thà không làm tu giả trường sinh, cũng như một câu hát mà hắn rất yêu thích ở quê hương:
- Thà làm con kiến tự do còn hơn là chúa sơn lâm ở trong cũi...
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu tại cả vùng đất, bóp méo không khí, đứng xa xa nhìn đều mơ hồ.
Khoảng độ mười phút sau, có bốn người xuất hiện, ngay lập tức bao vây lấy gã thanh niên đang ngồi vắt vẻo trên tảng cự thạch nhẵn bóng.
- Tiểu tử, không chạy nữa hả? Mệt rồi sao?
Bốn người này đều ở độ tuổi trung niên, là bốn gã viên mãn giả hàng thật giá thật, hoàn toàn không chút thua kém so với Ngụy Trung. Một trong bốn người nở nụ cười tàn nhẫn nói:
- Tiểu tử ngươi cũng láu cá lắm, thiếu thành chủ chỉ mới vừa ra lệnh điều tra ngươi thì ngươi đã bỏ trốn rồi!
“Bỏ trốn?” Việt khẽ nhíu mày, định lên tiếng phản bác nhưng đối phương không để cho hắn nói, một người khác đã nói chèn vào:
- Chỉ có điều ngươi đã phạm sai lầm lớn! Nếu ngươi vẫn ở lại Lâm gia thì bọn ta cũng chẳng làm gì được ngươi!
- Lão già Bước thứ hai kia cũng sắp ngỏm rồi, Lâm gia tồn tịa chẳng được bao lâu nữa đâu, ở lại Lâm gia cũng chẳng giúp được gì cho hắn cả!
- Tiểu tử, có trách thì trách ngươi dám xen vào chuyện của thiếu thành chủ! Xuống suối vàng cũng đừng trách Trạm Lam tứ quái bọn ta!
Bốn trung niên nhân kẻ tung người hứng vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã gắn bó với nhau trong thời gian dài mới có được sự ăn ý như vậy. Nhưng có điều bị người khác chặn họng không cho nói là cảm giác không dễ chịu chút nào, nhất là đối với một gã hoạt ngôn như Việt.
- Này này, các ngươi tưởng ăn chắc ta rồi sao?
Việt rời khỏi tảng cự thạch, ánh mắt đảo qua bốn người đang bao vây lấy mình, chỉ là bốn gã viên mãn giả khiến hắn có chút thất vọng, đành lắc đầu cười nhạt.
Thành thật mà nói, hắn lủi nhanh như vậy một phần đúng là do e ngại Lâm gia. Ngụy gia có một vị Bước thứ hai tọa trấn, vậy mà vẫn sợ Lâm gia như sợ cọp, từ đó có thể thấy lốm đốm sức mạnh của Lâm gia, có thể là một vị Tiêu Trưởng, thậm chí là Bình Hoành, hắn không có khả năng chống lại, không e ngại chút nào thì đúng là nói dối.
Nhưng hắn trước giờ không nhận phần thiệt bao giờ, nếu Lâm thiếu thành chủ kia dám sai người truy theo, hắn cũng không ngại tặng cho Lâm gia một phần đại lễ. Nhưng chỉ là bốn vị viên mãn giả, chưa hẳn có thể khiến Lâm gia tổn thương bao nhiêu, thực sự khiến hắn có chút thất lạc.
- Tiểu tử, xem bộ dáng tự tin của ngươi, hẳn cũng là viên mãn giả! Nhưng cho ngươi hay, viên mãn giả cũng phân chia đẳng cấp. Bọn ta đều là tồn tại vô địch bên trong viên mãn giả, bốn người hợp lại, dù là cường giả Bước thứ hai cũng chưa hẳn có thể đánh bại!
Bốn trung niên nhân cười lạnh, trong mắt bọn hắn, tiểu tử này đã là cá nằm trong chậu, chim ở trong lồng, dù có tài phép đến nức nào cũng chỉ biết chờ giết thịt mà thôi.
- Được rồi không tốn thời gian nữa, ba huynh áp trận, để ta bắt giữ tiểu tử này về phục mệnh! Bạo Lôi quyền!
Lời vừa dứt, thân thể cũng động, một quyền hung hăng hướng phía tiểu tử ở trung tâm oanh đi qua, quyền kình ngang trời cao, ba người còn lại lập tức tản lùi lại trấn giữ ba phía tạo thành vòng vây dù là côn trùng cũng khó lọt qua.
- Không biết lượng sức!
Việt cười lạnh, hắn tung ra một quyền, không có bất kỳ ba động gì, cũng chẳng có kỹ xảo phức tạp gì, chỉ là một quyền hết sức tầm thường mà thôi.
Oanh!
Hai nắm đấm hung hăng đụng vào nhau, thế nhưng chẳng có chấn động nào bắn ra, vô tận quyền áp lập tức biến mất vô tung vô ảnh, lôi bạo kịch liệt cũng tắt ngấm, không gian trở nên yên tĩnh lạ kỳ.
Chỉ có Lôi Lan là có thể cảm thụ được sự kinh khủng lúc này, toàn thân hắn bị vô số kình lưu bóp nghẹt, các kinh mạch căng phồng sắp sửa phát nổ, hắn như đang lạc trong cơn bão không có lối về, không, nói đúng hơn, cơ thể hắn chính là địa bàn bị cơn bão quét qua.
- Lôi Lan!
Ba trung niên nhân đang áp trận nhận ra tình hình bất lớn, lập tức xuất động, ập đến nhanh như mãng xà vồ mồi. Chỉ tiếc rằng nhanh đến thế chứ nhanh nữa e rằng cũng không kịp mất rồi, bởi vì ngay khi họ vừa động, cơ thể của gã đồng bạn đã bị một lực lượng vô hình vặn nát thành trăm mảnh.
Tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn lọt vào tai khiến ba trung niên nhân trở nên kích động, một gã viên mãn giả tối đỉnh bị một quyền oanh chết, thực lực của đối phương đã đạt đến mức nào rồi, ba người họ có thể chống lại hay không? Họ không đủ lý trí để suy xét những chuyện đố, chỉ muốn xông tới đánh đối phương thành bã để tiết hận.
Lôi Lan bị xé thành trăm mảnh, nhưng máu thịt không bắn ra tứ tung mà hợp lại thành một vòng xoáy lan rộng ra bốn phương tám hướng, rất nhanh chặn trước mặt ba người đang ập vào.
Ba trung niên nhân đồng loạt tung ra một chiêu mạnh nhất mà bình sinh bọn họ có thể đánh ra được, muốn phá tan huyết toàn đang lan rộng kia, thế nhưng bọn họ còn chưa chạm vào, thì cơ thể đã bị vặn nát thành vô số mảnh.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến tận khi chết ba người vẫn không tài nào hiểu nổi, vòng xoáy máu còn chưa lan tới, thế quái nào mà họ đã trúng phải sát chiêu được.
- Ha ha, một quyền xiên bốn luôn! Để tránh cho xuống dưới đó Diêm vương hỏi bốn tên ngốc các ngươi không biết đáp sao, dù chết rồi nhưng ta cũng xin được giới thiệu, chiêu vừa lấy mạng các ngươi có tên là Phong Sinh Thủy Khởi, phiên bản nâng cấp! Tiếc là các ngươi chưa đủ thực lực giúp ta thử chiêu một cách hoàn hảo nhất!
Phong Sinh Thủy Khởi là quyền thức đầu tiên mà Việt nghĩ ra, có sự kết hợp của ba bộ ấn pháp cung hoàng đạo, vốn dĩ là niềm tự hào lớn của hắn, nhưng khi đạt được Lưu Pháp trong Lưu Tông di địa, hắn mới nhận ra quyền thức của mình ngay cả rác rưởi cũng không bằng.
Lưu Pháp nói rất rõ về mối quan hệ của gió và nước, tương hỗ va đập, không ngừng kích phát, tạo nên những dòng vận động có sức tàn phá khủng khiếp, một dòng hải lưu trên biển có thể nhấn chìm cả một chiến đội, hay một chiếc vòi rồng có thể biến cả thành phố thành bình địa.
‘Linh’ và ‘Khí’, cũng giống như gió và nước vậy, nếu như nắm vững mối liên hệ giữa hai loại quy tắc này, thuần thục tạo ra sự tương tác hợp lý, có thể tạo ra sức phá hoại khổng lồ với tài nguyên tiêu hao ở mức thấp nhất.
Những dòng vận động vô hình với cường độ yếu ớt, có thể hủy diệt cả nền văn minh. Nước chảy róc rách, nhưng thời gian dài có thể biến suối nhỏ thành đại hà. Gió thổi đìu hiu, nhưng sau trăm ngàn năm có thể biến núi lớn thành đồng bằng.
Quãng thời gian trôi theo dòng sống dưới lòng đất không lãng phí vô ích, hắn một mặt đối phó với Nguyệt Tu Hoa, một mặt dồn tâm dồn sức nghiên cứu Lưu Pháp, kết hợp với bốn bộ ấn pháp cung Hoàng đạo, thêm mấy ngày trên thuyền của Ngụy gia, cuối cùng thành công nâng cấp quyền thức Phong Sinh Thủy Khởi.
- Khí động linh xuất, linh lưu khí toàn, cùng với sự khuếch đại của Song Ngư ấn và khả năng gia tốc tương tác của Nhân Mã ấn, một quyền Phong Sinh Thủy Khởi này của ta, hoàn toàn xứng đáng là Linh cấp Quyền thức!
Trước đó hắn vẫn tự hỏi phía trên Tuyệt phẩm linh thuật được gọi là gì, nhờ Nguyệt Tu Hoa mà hắn hiểu được, hệ thống phân cấp linh thuật không đơn giản như hắn vẫn thấy ở Nam Phong vực. Trước kia vẫn gọi là thượng phẩm, cực phẩm linh thuật, nhưng cách gọi đó là chưa đầy đủ, phải là Phàm cấp thượng phẩm mới đúng.
Linh thuật được chia làm tứ cấp: Thiên, Địa, Linh, Phàm, mỗi cấp lại được chia làm ngũ phẩm, trong đó Phàm cấp là linh thuật dành riêng cho Đệ nhất bộ, mặc định bỏ đi hai chữ Phàm cấp này. Linh cấp linh thuật, là linh thuật của cường giả Bước thứ hai và Bước thứ ba, một thức Phong Sinh Thủy Khởi này hoàn toàn có thể đặt vào hàng ngũ Linh cấp.
- Chết tiệt, mấy tên khốn kiếp này chết quá nhanh, không kịp hỏi đường đến tòa thành gần nhất!
Hắn xa rời thành thị phồn hoa đã lâu, cũng nên trở lại, tránh cho tinh thần xảy ra vấn đề, Trạm Lam thành ở gần bến cảng nhất nhưng hắn không thể vào rồi, cần phải tìm một tòa thành khác.
Cũng chẳng có vấn đề gì to tát, trên đảo có rất nhiều người, Việt tiếp tục đi theo hướng đã chọn, không bao lâu thì gặp được nhân loại, hỏi đường đến tòa thành gần nhất.
Việc trước mắt của hắn là vào thành, tìm quán rượu, tìm thanh lâu, tìm sòng bạc, giải tỏa hết những bí bách trong người, sau đó mới bắt đầu hòa vào cuộc sống trên Mê Thất Đảo này.
Tu giả cao cao tại thượng, xa rời những dục vọng phàm trần, nhưng hắn thì không làm được như vậy.
Nếu bị gò ép theo khuôn khổ của tu giả, không được làm những việc mình thích, vậy thì trường sinh cũng có ý nghĩa gì? Kẻ có thực lực, thích làm gì thì làm, đó chính là mục đích của hắn.
Nếu mất đi sự tự do trong tinh thần, hắn thà không làm tu giả trường sinh, cũng như một câu hát mà hắn rất yêu thích ở quê hương:
- Thà làm con kiến tự do còn hơn là chúa sơn lâm ở trong cũi...
/191
|