Hắn ngủ dậy rất muộn, hôm nay hắn không muốn đi học. Xuống nhà, nó không còn thấy con Osin của hắn đâu nhưng như nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ cười đểu. Vào bếp hắn thấy thức ăn đã bày sẵn vẫn còn nóng kèm theo một tờ giấy có kí hiệu nụ cười. Hắn khẽ cười, một nụ cười mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy, nụ cười của sự vui vẻ mà lâu lắm hắn chưa cười.
---------------------------------Ngồi trong giờ học nhưng nó không thể nào tập trung vào bài giảng. Nó cứ nghĩ về hắn, không biết hắn đã dậy chưa, đã nhìn thấy đồ ăn của nó nấu cho chưa, có ngon không,....Hàng ngàn câu hỏi nó tự đặt ra cho bản thân.- Vi - cô giáo gọi nó.- Dạ - nó giật mình đáp.- Tập trung vào bài đi, cô mà nhắc lần nữa là em bị phạt đó.- Vâng.Nó cố giắng gạt bỏ những suy nghĩ về hắn ra khỏi đầu, tập trung vào việc học. Nó chăm chú nghe cô giáo giảng nhưng vẫn không hiểu gì. Ra chơi, nó buồn chán ngục xuống bàn, cậu lo lắng hỏi nó :- Sao nhìn cậu mệt thế, mệt hay ốm để mình đi mua thuốc cho - cậu sờ sờ vào đầu nó mắt đăm chiêu suy nghĩ như bác sĩ thực thụ.Nó ngồi dậy nhìn cậu cười tươi.- Cuối cùng cũng chịu cười như mọi ngày - cậu cười, nụ cười làm nó chết mê.- Này - nó gọi nhỏ.- Sao sao có chuyện gì à - cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn nó.- Cậu đừng cười như vậy nữa - nó thì thầm vào tai cậu.- Tại sao - cậu ngạc nhiên hỏi nó.- Cậu cười như thế nhìn đẹp trai lắm, gái nó theo thì đừng hỏi tại sao nhé - nó trêu cậu.- Gì chứ, mình chỉ cười như thế với một mình cậu thôi - cậu cười nói.Nó đỏ mặt đứng dậy đi ngoài, cậu lắc đầu cười chạy theo nó gọi :- Mình chỉ đùa thôi mà Vi.- Cậu đừng đi theo mình - nó chạy để không bị cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nó.----------------------------------Giờ nghỉ trưa cậu đưa nó đi ăn chúng nó rất vui vẻ trò chuyện. Cậu có việc nên đi trước, nó đang cắm cúi ăn thì ở đâu đi đến một nhóm học sinh nam, đằng sau là ba học sinh nữ. Nó mặt kệ vẫn ngồi ăn, đám kia đi về phía nó. Bà chị cầm đầu tóc tai các kiểu, quát nó :- Ai cho mày ngồi đây. Biến.Nó lặng lẽ bưng đống đồ ăn của mình đi qua bàn khác nhưng khi đi qua đám đó thì một tên hất bỏ đống đồ ăn của nó. Nó liếc nhìn về phía tên đó với cặp mắt coi thường, mặc kệ đống đồ ăn dưới đất nó đi thẳng. Bà chị đó không để cho nó yên, túm tóc lôi nó lại, nó bực bội hất tay bà chị đó ra. Bà chị tức giận vung tay lên tát nó, nó nhắm mắt chờ đợi cái tát. Không cảm thấy đau, nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nắm lấy cổ tay của mụ kia, mụ kêu lên vì đau. Mụ càng kêu hắn càng xiết mạnh hơn. Nó lo cho mụ kia kêu xin hắn :- Thôi, buông tay ra đi Ren - nó ôm lấy cánh tay hắn, cố kéo hắn đi nhưng hắn khỏe quá nó kéo mãi không đi.- Mày nên nhớ đừng đụng vào người của tao. Đây là lần đầu tao tha, nếu có lần sau thì mày không còn tay mà đánh người nữa đâu - hắn lạnh lùng nói rồi lôi nó đi.Đi được một đoạn nó tò mò hỏi hắn :- Lúc nãy cậu nói '' Người của tôi '' là sao - nó tròn mắt hỏi.Hắn buông tay nó ra, đặt hai tay mình lên vai nó nói :- Đừng có mà tưởng bở, tôi không nói thế thì chúng nó không tha cho cậu đâu.Nói xong hắn cho tay vào túi quần đi thẳng, nó cười chạy theo hắn :- Đợi tôi với, đi nhanh vậy - nói gọi với theo hắn.Hắn không dừng lại nhưng đôi chân kia đã biết đi chậm lại để đợi một người con gái nào đó.
---------------------------------Ngồi trong giờ học nhưng nó không thể nào tập trung vào bài giảng. Nó cứ nghĩ về hắn, không biết hắn đã dậy chưa, đã nhìn thấy đồ ăn của nó nấu cho chưa, có ngon không,....Hàng ngàn câu hỏi nó tự đặt ra cho bản thân.- Vi - cô giáo gọi nó.- Dạ - nó giật mình đáp.- Tập trung vào bài đi, cô mà nhắc lần nữa là em bị phạt đó.- Vâng.Nó cố giắng gạt bỏ những suy nghĩ về hắn ra khỏi đầu, tập trung vào việc học. Nó chăm chú nghe cô giáo giảng nhưng vẫn không hiểu gì. Ra chơi, nó buồn chán ngục xuống bàn, cậu lo lắng hỏi nó :- Sao nhìn cậu mệt thế, mệt hay ốm để mình đi mua thuốc cho - cậu sờ sờ vào đầu nó mắt đăm chiêu suy nghĩ như bác sĩ thực thụ.Nó ngồi dậy nhìn cậu cười tươi.- Cuối cùng cũng chịu cười như mọi ngày - cậu cười, nụ cười làm nó chết mê.- Này - nó gọi nhỏ.- Sao sao có chuyện gì à - cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn nó.- Cậu đừng cười như vậy nữa - nó thì thầm vào tai cậu.- Tại sao - cậu ngạc nhiên hỏi nó.- Cậu cười như thế nhìn đẹp trai lắm, gái nó theo thì đừng hỏi tại sao nhé - nó trêu cậu.- Gì chứ, mình chỉ cười như thế với một mình cậu thôi - cậu cười nói.Nó đỏ mặt đứng dậy đi ngoài, cậu lắc đầu cười chạy theo nó gọi :- Mình chỉ đùa thôi mà Vi.- Cậu đừng đi theo mình - nó chạy để không bị cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nó.----------------------------------Giờ nghỉ trưa cậu đưa nó đi ăn chúng nó rất vui vẻ trò chuyện. Cậu có việc nên đi trước, nó đang cắm cúi ăn thì ở đâu đi đến một nhóm học sinh nam, đằng sau là ba học sinh nữ. Nó mặt kệ vẫn ngồi ăn, đám kia đi về phía nó. Bà chị cầm đầu tóc tai các kiểu, quát nó :- Ai cho mày ngồi đây. Biến.Nó lặng lẽ bưng đống đồ ăn của mình đi qua bàn khác nhưng khi đi qua đám đó thì một tên hất bỏ đống đồ ăn của nó. Nó liếc nhìn về phía tên đó với cặp mắt coi thường, mặc kệ đống đồ ăn dưới đất nó đi thẳng. Bà chị đó không để cho nó yên, túm tóc lôi nó lại, nó bực bội hất tay bà chị đó ra. Bà chị tức giận vung tay lên tát nó, nó nhắm mắt chờ đợi cái tát. Không cảm thấy đau, nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nắm lấy cổ tay của mụ kia, mụ kêu lên vì đau. Mụ càng kêu hắn càng xiết mạnh hơn. Nó lo cho mụ kia kêu xin hắn :- Thôi, buông tay ra đi Ren - nó ôm lấy cánh tay hắn, cố kéo hắn đi nhưng hắn khỏe quá nó kéo mãi không đi.- Mày nên nhớ đừng đụng vào người của tao. Đây là lần đầu tao tha, nếu có lần sau thì mày không còn tay mà đánh người nữa đâu - hắn lạnh lùng nói rồi lôi nó đi.Đi được một đoạn nó tò mò hỏi hắn :- Lúc nãy cậu nói '' Người của tôi '' là sao - nó tròn mắt hỏi.Hắn buông tay nó ra, đặt hai tay mình lên vai nó nói :- Đừng có mà tưởng bở, tôi không nói thế thì chúng nó không tha cho cậu đâu.Nói xong hắn cho tay vào túi quần đi thẳng, nó cười chạy theo hắn :- Đợi tôi với, đi nhanh vậy - nói gọi với theo hắn.Hắn không dừng lại nhưng đôi chân kia đã biết đi chậm lại để đợi một người con gái nào đó.
/19
|