“Ôi ! Đây là tân nương nào đây, đến cho ca ca ôm một cái…” Một cậu ấm tay cầm phiến tử, nhìn chằm chằm về phía mạt hồng ảnh ở sâu trong ngõ nhỏ.
“Ai nha !” Ngay sau đó vang lên một tiếng hét thảm.
Trong ngõ nhỏ vốn không người đi lại dường như phát sinh một việc không ai muốn biết, một lát sau Nguyên Bạch Lệ mặc quần áo của chàng công tử khi nãy từ bên trong đi ra, thâm mắng một câu : “Đáng nhẽ không nên vất cái mũ phượng áp chết người kia !”
Quay đầu lại nhìn cậu ấm bị đánh cho mắt thành hình gấu mèo, hôn mê bất tỉnh, bị lột hết quần áo, Nguyên Bạch Lệ chán ghét vỗ vỗ y phục không vừa người, tiêu sái mà đi, lưu lại chàng công tử xui xẻo.
Ngựa đã để lại ngoài thành, trên người cũng không có gì vướng bận, nếu mũ phượng kia còn đeo, thật có thể mang mấy viên ngọc trên đó đi bán. Nguyên Bạch Lệ trên đường đi một chốc, hắn thật không sợ sẽ có người đột ngột lao ra nói “bắt lại”, vì cái gì không sợ ? Bởi vì nơi này không phải Trung nguyên, cũng không phải nơi của của người Hung Nô, mà là khu vực bang giao, thương nhân tự do lui tới – Long Thành.
Hơn nữa, “Nguyên Bạch Lệ” hẳn là đã chết.
Long Thành dĩ vãng vốn phồn hoa mấy ngày nay dần dần trở nên có chút bất an, thương nhân bên đường đi lại rất ít, đội quân áp tải vốn hay đi lại cũng không biết đi đâu.
Sắp có chiến tranh, mọi người đều nói như vậy, cho dù Long Thành là vùng tự trị, cũng sẽ đa đa thiểu thiểu bị ảnh hưởng của chiến tranh.
Thương nhân vì chiến tranh mà phát tài, dân chúng vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi, còn kẻ cầm giữ binh quyền thì đi đâu ? Nhìn trên đường càng ngày càng nhiều quân Hung Nô, Nguyên Bạch Lệ thầm nói : những kẻ ngồi trên có chiến tranh để thỏa mãn dục vọng của mình.
Không phải vì dân, không vì gia, mà chỉ là tư dục bản thân mà thôi, hoặc chinh phục, hoặc báo thù, hoặc vì tình, mà đa phần chính là dục vọng muốn thống nhất thiên hạ.
Các cuộc chiến tranh trong lịch sử ít nhiều đều được văn nhân vẽ thành một cuộc đại nghĩa lăng nhiên hiển nhiên, nhưng vô luận có dùng hoa ngôn xảo ngữ nào cũng không che dấu được bản chất của chiến tranh – tử vong.
Điều này, Nguyên Bạch Lệ trước kia biết, hiện tại, càng hiểu thêm được.
Đi trên đường cái cẩn thận tránh né một đám người Hung Nô đang đi tuần tra, nam nhân không khỏi nhíu mày, không thể tưởng được là quân Hung Nô hành động nhanh như vậy, đã bắt đầu gây chiến với Thiên Triều. Không biết kẻ đóng quân Hung Nô lúc này là vị đại tướng nào.
Ngay tại Nguyên Bạch Lệ ở trên đường lúc ẩn lúc hiện, một hắc y nam tử lọt vào trong mắt hắn : “Là hắn ?!”
Dạo bước ở đầu đường, Hách Liên Thánh Lan có chút thất thần, đôi mắt không biết nhìn về phía nào, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, trong chốc lát si mê cười, trong chốc lát thần thương ảo não, khi thì thở dài, khi thì cười ra tiếng, nếu không phải là vì có một thân quần áo lụa là đẹp đẽ, cùng gương mặt anh tuấn kia, mặc cho ai nhìn cũng sẽ nghĩ đến tên này bị điên.
“Bộp” một chút, Hách Liên Thánh Lan bị Bạch y nhân trước mặt đụng phải, mà chàng dường như không có ý định tiếp tục đi, mà Bạch y nhân vội vàng rời đi, chạy đến một đầu phố cười khẽ tay nâng một túi tiền nặng trịch, không phải người nào khác, đúng là Nguyên Bạch Lệ đang chuyển nghề thành một tên trộm móc túi.
“Đây là…. Hách Liên Thánh Lan ?”
Nhìn chằm chằm ký hiệu đặc thù trên túi tiền, Nguyên Bạch Lệ đọc ra tên của hắc y nam tử, “Em trai của Hách Liên Bột sao… Hách Liên Thánh Lan ở đây, người nọ chắc cũng chỉ ở gần đây.”
Thở dài, nam nhân quay đầu thoáng nhìn Hách Liên Thánh Lan đi vào trong một tửu lâu, cân nhắc một hồi cũng hướng về phía tửu lâu, cách nơi Hách Liên Thánh Lan ngồi không xa dùng một chút thức ăn cùng rượu lót dạ, đáng tiếc thức ăn quý báu này bỏ vào miệng cũng không khiến nam nhân vừa lòng, ở Trữ vương phủ tùy tiện một chén cháo cũng ăn ngon hơn món này.
Trữ vương phủ…. Gương mặt tà mị kia hiện lên trong đầu Nguyên Bạch Lệ, ở Trữ vương phủ bây giờ là bị giam cầm, nhưng tên này lại không biết từ đâu mời đến một đầu bếp tay nghề rất khá, ngày ngày làm chút mỹ thực khắp nơi, bất tri bất giác đã dưỡng cho khẩu vị trở nên khó tính.
Nam nhân lắc đầu rất nhanh xua tan bộ dáng của Trương Tứ Phong, nghĩ đến tên đó làm gì… Nhưng lúc này, cách vách đã xảy ra cự cãi, Nguyên Bạch Lệ quay đầu lại nhìn, đúng là Hách Liên Thánh Lan cùng người của tửu lâu đang tranh cãi, nhìn thấy bộ dáng không tiền của hắc y nam tử, Nguyên Bạch Lệ thân thủ vỗ vỗ lượng vàng nặng trịch trong túi tiền, hai ba bước đưa ra cho chủ tiẹm : “Nhiêu đây tiền đủ thanh toán không ?”
Có tiền, chủ quán tự nhiên không hề tranh chấp, rất nhanh bỏ đi.
“Đa tạ công tử.” Hách Liên Thánh Lan vội vàng tạ ơn nói.
“Công tử ? Ta tuổi này, không chịu nổi xưng hô đó,” Nguyên Bạch Lệ đối với hắc y nam tử lạnh nhạt cười nói, “bình thủy tương phùng cũng là có duyên phận, sao không cùng nhau cộng ẩm ba chén ?”
Có lẽ cùng Hách Liên Bột kết giao cũng hiểu rõ tính tình của kẻ trên đại mạc, hoặc là do Hách Liên Thánh Lan cùng Hách Liên Bột là anh em ruột, Nguyên Bạch Lệ rất nhanh khiến Hách Liên Thánh Lan gọi mình là “đại ca”, đem đối phương lừa vây quanh, vài câu có tài nhưng không gặp thời cũng làm cho Hách Liên Thánh Lan tin tưởng, cuối cùng thành công để Hách Liên Thánh Lan tìm cho mình một nơi ở tạm.
Quân Hung Nô dừng chân ở Long Thành.
Tựa hồ có chút quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Nguyên Bạch Lệ nhếch môi cười, nhưng cũng là chuyện trong dự kiến, còn hơn Hách Liên Bột, Hách Liên Thánh Lan so với huynh trưởng của mình thiếu đi vài phần tâm tư tinh tế, nhưng lại có hơn vài phần hảo sảng.
Từ Trương Tứ Phong, đám phiên vương liên tiếp bị mất quyền lực, trở thành quý tộc hữu danh vô thực, nếu có người phản kháng sẽ bị vấy “tội danh” tru sát toàn tộc, vua muốn giết người, không sợ không tìm được lý do, tìm không thấy tội danh.
Từ đó, Nguyên Uyên chân chính thu phục quyền lực của các phiên vương, sáng lập nên Thiên Triều trung ương tập quyền chưa từng có từ trước đến nay, cũng tiến hành cuộc truy sát phiên vương lớn nhất từ trước đến nay.
Cùng lúc đó, phái các tướng quân đi biên cương chống lại cuộc xâm lăng của Hung Nô.
Trong hoàng cung hôn ám mà khổng lồ, tại ngôi vị tối cao mà vô số người muốn leo lên, một bóng người ngồi cô đơn, tùy ý bản thân đắm chìm trong bóng tối vô tận.
Thật xa, xa đến mức không thể chạm vào, cao đến mức cho dù y ngẩng đầu lên cũng vô pháp nhìn thấy, càng thật đáng buồn chính là, giờ khắc này y chỉ có thể phủ phục đến mặt đất lạnh như băng.
“Hoàng Thượng, nghịch tặc Trương Tứ Phong vẫn không tìm được.” Quỳ trên mặt đất, Long Điệp kính cẩn với vị hoàng đế xa xôi.
“Tìm được, không thể để còn sống mang về, lập tức giết chết, đi xuống đi.” Biểu huynh , thực có lỗi.
Không có… lời khác muốn nói sao ? Long Điệp đáp lời “vâng” từ trên mặt đất đứng lên, xoay người, y đi từng bước về phía đại môn, một khắc bước ra đại môn kia, nghe được tiếng thét của Nguyên Uyên.
“Long Điệp…”
Gương mặt lạnh như băng của nam tử tản mát ra một nỗi đợi chờ, nhưng khóe miệng vừa mới nhếch lên, lại nghe đến câu nói tiếp theo của hoàng đế liền biến thành một nỗi hận ý cùng không cam lòng.
“Những chuyện ngươi làm ta đều biết, nếu còn còn lần sau, không phải chỉ là năm mươi roi đơn giản như vậy, đi xuống đi.” Đây là tối hậu thư sao, bàn tay giấu trong ống tay áo của Long Điệp năm chặt lại, khi bước ra khỏi hoàng cùng, máu tươi tích lạc.
“Ai nha !” Ngay sau đó vang lên một tiếng hét thảm.
Trong ngõ nhỏ vốn không người đi lại dường như phát sinh một việc không ai muốn biết, một lát sau Nguyên Bạch Lệ mặc quần áo của chàng công tử khi nãy từ bên trong đi ra, thâm mắng một câu : “Đáng nhẽ không nên vất cái mũ phượng áp chết người kia !”
Quay đầu lại nhìn cậu ấm bị đánh cho mắt thành hình gấu mèo, hôn mê bất tỉnh, bị lột hết quần áo, Nguyên Bạch Lệ chán ghét vỗ vỗ y phục không vừa người, tiêu sái mà đi, lưu lại chàng công tử xui xẻo.
Ngựa đã để lại ngoài thành, trên người cũng không có gì vướng bận, nếu mũ phượng kia còn đeo, thật có thể mang mấy viên ngọc trên đó đi bán. Nguyên Bạch Lệ trên đường đi một chốc, hắn thật không sợ sẽ có người đột ngột lao ra nói “bắt lại”, vì cái gì không sợ ? Bởi vì nơi này không phải Trung nguyên, cũng không phải nơi của của người Hung Nô, mà là khu vực bang giao, thương nhân tự do lui tới – Long Thành.
Hơn nữa, “Nguyên Bạch Lệ” hẳn là đã chết.
Long Thành dĩ vãng vốn phồn hoa mấy ngày nay dần dần trở nên có chút bất an, thương nhân bên đường đi lại rất ít, đội quân áp tải vốn hay đi lại cũng không biết đi đâu.
Sắp có chiến tranh, mọi người đều nói như vậy, cho dù Long Thành là vùng tự trị, cũng sẽ đa đa thiểu thiểu bị ảnh hưởng của chiến tranh.
Thương nhân vì chiến tranh mà phát tài, dân chúng vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi, còn kẻ cầm giữ binh quyền thì đi đâu ? Nhìn trên đường càng ngày càng nhiều quân Hung Nô, Nguyên Bạch Lệ thầm nói : những kẻ ngồi trên có chiến tranh để thỏa mãn dục vọng của mình.
Không phải vì dân, không vì gia, mà chỉ là tư dục bản thân mà thôi, hoặc chinh phục, hoặc báo thù, hoặc vì tình, mà đa phần chính là dục vọng muốn thống nhất thiên hạ.
Các cuộc chiến tranh trong lịch sử ít nhiều đều được văn nhân vẽ thành một cuộc đại nghĩa lăng nhiên hiển nhiên, nhưng vô luận có dùng hoa ngôn xảo ngữ nào cũng không che dấu được bản chất của chiến tranh – tử vong.
Điều này, Nguyên Bạch Lệ trước kia biết, hiện tại, càng hiểu thêm được.
Đi trên đường cái cẩn thận tránh né một đám người Hung Nô đang đi tuần tra, nam nhân không khỏi nhíu mày, không thể tưởng được là quân Hung Nô hành động nhanh như vậy, đã bắt đầu gây chiến với Thiên Triều. Không biết kẻ đóng quân Hung Nô lúc này là vị đại tướng nào.
Ngay tại Nguyên Bạch Lệ ở trên đường lúc ẩn lúc hiện, một hắc y nam tử lọt vào trong mắt hắn : “Là hắn ?!”
Dạo bước ở đầu đường, Hách Liên Thánh Lan có chút thất thần, đôi mắt không biết nhìn về phía nào, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, trong chốc lát si mê cười, trong chốc lát thần thương ảo não, khi thì thở dài, khi thì cười ra tiếng, nếu không phải là vì có một thân quần áo lụa là đẹp đẽ, cùng gương mặt anh tuấn kia, mặc cho ai nhìn cũng sẽ nghĩ đến tên này bị điên.
“Bộp” một chút, Hách Liên Thánh Lan bị Bạch y nhân trước mặt đụng phải, mà chàng dường như không có ý định tiếp tục đi, mà Bạch y nhân vội vàng rời đi, chạy đến một đầu phố cười khẽ tay nâng một túi tiền nặng trịch, không phải người nào khác, đúng là Nguyên Bạch Lệ đang chuyển nghề thành một tên trộm móc túi.
“Đây là…. Hách Liên Thánh Lan ?”
Nhìn chằm chằm ký hiệu đặc thù trên túi tiền, Nguyên Bạch Lệ đọc ra tên của hắc y nam tử, “Em trai của Hách Liên Bột sao… Hách Liên Thánh Lan ở đây, người nọ chắc cũng chỉ ở gần đây.”
Thở dài, nam nhân quay đầu thoáng nhìn Hách Liên Thánh Lan đi vào trong một tửu lâu, cân nhắc một hồi cũng hướng về phía tửu lâu, cách nơi Hách Liên Thánh Lan ngồi không xa dùng một chút thức ăn cùng rượu lót dạ, đáng tiếc thức ăn quý báu này bỏ vào miệng cũng không khiến nam nhân vừa lòng, ở Trữ vương phủ tùy tiện một chén cháo cũng ăn ngon hơn món này.
Trữ vương phủ…. Gương mặt tà mị kia hiện lên trong đầu Nguyên Bạch Lệ, ở Trữ vương phủ bây giờ là bị giam cầm, nhưng tên này lại không biết từ đâu mời đến một đầu bếp tay nghề rất khá, ngày ngày làm chút mỹ thực khắp nơi, bất tri bất giác đã dưỡng cho khẩu vị trở nên khó tính.
Nam nhân lắc đầu rất nhanh xua tan bộ dáng của Trương Tứ Phong, nghĩ đến tên đó làm gì… Nhưng lúc này, cách vách đã xảy ra cự cãi, Nguyên Bạch Lệ quay đầu lại nhìn, đúng là Hách Liên Thánh Lan cùng người của tửu lâu đang tranh cãi, nhìn thấy bộ dáng không tiền của hắc y nam tử, Nguyên Bạch Lệ thân thủ vỗ vỗ lượng vàng nặng trịch trong túi tiền, hai ba bước đưa ra cho chủ tiẹm : “Nhiêu đây tiền đủ thanh toán không ?”
Có tiền, chủ quán tự nhiên không hề tranh chấp, rất nhanh bỏ đi.
“Đa tạ công tử.” Hách Liên Thánh Lan vội vàng tạ ơn nói.
“Công tử ? Ta tuổi này, không chịu nổi xưng hô đó,” Nguyên Bạch Lệ đối với hắc y nam tử lạnh nhạt cười nói, “bình thủy tương phùng cũng là có duyên phận, sao không cùng nhau cộng ẩm ba chén ?”
Có lẽ cùng Hách Liên Bột kết giao cũng hiểu rõ tính tình của kẻ trên đại mạc, hoặc là do Hách Liên Thánh Lan cùng Hách Liên Bột là anh em ruột, Nguyên Bạch Lệ rất nhanh khiến Hách Liên Thánh Lan gọi mình là “đại ca”, đem đối phương lừa vây quanh, vài câu có tài nhưng không gặp thời cũng làm cho Hách Liên Thánh Lan tin tưởng, cuối cùng thành công để Hách Liên Thánh Lan tìm cho mình một nơi ở tạm.
Quân Hung Nô dừng chân ở Long Thành.
Tựa hồ có chút quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Nguyên Bạch Lệ nhếch môi cười, nhưng cũng là chuyện trong dự kiến, còn hơn Hách Liên Bột, Hách Liên Thánh Lan so với huynh trưởng của mình thiếu đi vài phần tâm tư tinh tế, nhưng lại có hơn vài phần hảo sảng.
Mùa thu hồng thụy năm thứ tư, Thiên Triều phân loạn, ngoài có quân Hung Nô, trong có loạn đảng.
Từ Trương Tứ Phong, đám phiên vương liên tiếp bị mất quyền lực, trở thành quý tộc hữu danh vô thực, nếu có người phản kháng sẽ bị vấy “tội danh” tru sát toàn tộc, vua muốn giết người, không sợ không tìm được lý do, tìm không thấy tội danh.
Từ đó, Nguyên Uyên chân chính thu phục quyền lực của các phiên vương, sáng lập nên Thiên Triều trung ương tập quyền chưa từng có từ trước đến nay, cũng tiến hành cuộc truy sát phiên vương lớn nhất từ trước đến nay.
Cùng lúc đó, phái các tướng quân đi biên cương chống lại cuộc xâm lăng của Hung Nô.
Trong hoàng cung hôn ám mà khổng lồ, tại ngôi vị tối cao mà vô số người muốn leo lên, một bóng người ngồi cô đơn, tùy ý bản thân đắm chìm trong bóng tối vô tận.
Thật xa, xa đến mức không thể chạm vào, cao đến mức cho dù y ngẩng đầu lên cũng vô pháp nhìn thấy, càng thật đáng buồn chính là, giờ khắc này y chỉ có thể phủ phục đến mặt đất lạnh như băng.
“Hoàng Thượng, nghịch tặc Trương Tứ Phong vẫn không tìm được.” Quỳ trên mặt đất, Long Điệp kính cẩn với vị hoàng đế xa xôi.
“Tìm được, không thể để còn sống mang về, lập tức giết chết, đi xuống đi.” Biểu huynh , thực có lỗi.
Không có… lời khác muốn nói sao ? Long Điệp đáp lời “vâng” từ trên mặt đất đứng lên, xoay người, y đi từng bước về phía đại môn, một khắc bước ra đại môn kia, nghe được tiếng thét của Nguyên Uyên.
“Long Điệp…”
Gương mặt lạnh như băng của nam tử tản mát ra một nỗi đợi chờ, nhưng khóe miệng vừa mới nhếch lên, lại nghe đến câu nói tiếp theo của hoàng đế liền biến thành một nỗi hận ý cùng không cam lòng.
“Những chuyện ngươi làm ta đều biết, nếu còn còn lần sau, không phải chỉ là năm mươi roi đơn giản như vậy, đi xuống đi.” Đây là tối hậu thư sao, bàn tay giấu trong ống tay áo của Long Điệp năm chặt lại, khi bước ra khỏi hoàng cùng, máu tươi tích lạc.
/84
|