“Bạch gia, người đang làm cái gì thế ?” A Tuyết ngồi xổm bên cạnh mơ hồ nhìn nam nhân trên mặt đát dùng một nhánh cây vẽ vẽ một bức tranh.
“Nghĩ xem nên đem gia chủ nhà ngươi đánh ngã thế nào.” Trương Tứ Phong không phải nói hắn là bởi vì ở trên chiến trường bị thương, đầu bị đập mạnh, kết quả mất trí nhớ, kia ít nhất cũng nói lên được công phu của hắn không tồi, bằng không cũng không thể tự mình ra chiến trường.
Tuy rằng sau khi tỉnh lại dưới sự trợ giúp của Trương Tứ Phong, cơ thể dần dần khôi phục, nhưng tên họ Trương này chắc chắn là có che dấu điều gì, bằng không thì chẳng có việc mỗi lần đánh với gã đều đánh không thắng.
Bạch Vô Thương không phục, họ Trương kia không dạy hắn, hắn liền tự mình nghĩ, đem những chiêu thức khoa tay múa chân ngày thường nhớ kỹ, rồi lại vẽ trên mặt đất để nghĩ ra cách đỡ chiêu.
“Thù” này Bạch Vô Thương nhớ kỹ, chờ đến lúc đánh bại Trương Tứ Phong, nhất định phải mang lại cả vốn lẫn lời ! Tuy rằng trước mắt tiến triển rất chậm.
“A Tuyết ! Đến đối chiêu với ta !” Nhánh cây vung lên, Bạch Vô Thương đứng phắt dậy nói, nhưng đột nhiên nhớ đến…. A Tuyết bên cạnh đã không có bóng người, đi đâu rồi ?
Lại nhìn về phía xa xa, một bóng trắng chạy trốn, phát ra âm thanh sợ hãi : “Nô tì…. Nô tì có việc gấp ! Oa…. Bạch gia người tạm tha nô tì đi !”
Cầm lấy nhánh cây, Bạch Vô Thương như phát hỏa cùng với một gốc mai thụ không thể nhúc nhích, không thể tránh né…. đánh nhau.
Sau gốc mai thu đằng xa, cô nương áo trắng thở hổn hển ẩn đằng sau, có khi ló mặt xem có người đuổi theo hay không.
“Ha… May mà chạy nhanh, bằng không lại phải tỉ thí cùng Bạch gia, Bạch gia càng ngày càng lợi hại, bị đánh là đau lắm.” Vừa than thở, A Tuyết bắt đầu suy nghĩ, “Làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy cũng không được, nhữung người khác lại không dám tỉ thí cùng Bạch gia, chẳng lẽ muốn đi tìm một người ? Chính là nơi nào tìm ra được một người võ nghệ sánh cùng Bạch gia ?”
“Bạch Niệm ! Mau đến hỗ trợ ta, ta chống đỡ sắp không được rồi !”
Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng hét của nữ tử, pha cùng tiếng hỗn loạn binh khí.
“Hả ? Phía trước có chuyện gì ?” Xuất phát từ tò mò, A Tuyết bắt đầu chạy về phía truyền đến tiếng đánh nhau.
Ngay tại nơi cách rừng mai không xa, Hách Liên Bột cùng Hồng Liên phải nghênh đón một đám hắc y nhân mới, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều, trong nháy mắt nhìn lại, đông nghìn nghịt một mảnh, vây lấy hai người ở giữa.
Cho dù trong tay không hề ít ám khí, Hồng Liên cũng sắp đỡ không được, nhiều nơi trên người có vết xước, không biết đối phương là ai mà cọi trong hai người họ như vậy.
Hồng Liên chịu không nỗi, Hách Liên Bột cũng bắt đầu đuối sức, hắc y nhân rõ ràng là đã qua huấn luyện, bắt đầu chỉ là đơn thuần ngăn cản, sau thì lại áp sát bọn họ đi trở lại đường cũ, cũng may là không mắc mưu đi hướng này, thật vất vả thấy được bóng dáng rừng mai, lại đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân bao quanh bọn họ.
Cứ thế này, dù lúc này không sao, hai người họ cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, chỉ sợ lần này bọn hắc y nhân này là đến lấy tính mạng của họ, chứ không phải là chỉ muốn đe dọa như lần trước.
“Ai nha ! Các ngươi rốt cục có bao nhiêu tất cả !” Ngay phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng của thiếu nữ, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, một nữ tử ngây thơ một thân tuyết giơ trường kiếm đến gia nhập vòng chiến.
“Thật tốt quá, rốt cục cũng có cứu binh !” Nhìn thấy có người đến hỗ trợ, Hồng Liên cảm động đến phát khóc, cơ mà cũng không quên chống đỡ.
Hắc y nhân thấy có người nhập cuộc liền nhìn nhìn nhau, thế công có vẻ chậm lại, tựa hồ như đang đợi mệnh lệnh, Hách Liên Bột cũng thừa cơ hội này nhìn rõ nữ tử kia.
Đột nhiên nhớ tới, đúng là ngày đó có một cô gái mặc áo trắng đi cùng Nguyên Bạch Lệ, trong lòng lập tức mừng như điên, chỉ hận hắc y nhân bên cạnh ngăn cản, càng phát ra thế kiếm.
Nao núng của hắc y nhân cũng chỉ trong một lát, tựa hồ là nhận được mệnh lệnh từ thượng cấp, thế công càng trở nên hung hãn, không ngừng theo Hách Liên Bột và Hồng Liên đuổi tận giết tuyệt, giờ phút này bắt đầu hạ ngoan thủ với A Tuyết.
A Tuyết lúc đầu còn bình tĩnh, lúc sau bắt đầu bối rồi, một thân ảnh cao lớn đúng lúc chặn lại một kiếm đâm vào lưng cô, A Tuyết vui vẻ nói : “Đa tạ !”
“Cô nương ! Chủ nhân nhà cô đâu ?! Hắn ở nơi nào !” Gặp A Tuyết có hơi gay go, Hách Liên Bột vội chạy lại, chỉ sợ mất đi manh mối này, sẽ tìm không thấy người nọ.
A Tuyết sửng sốt, như ngộ đạo, vui vẻ nói : “Ai nha ! Ta sao lại quên mất ! Bạch gia ! Bạch gia ! Mau đến cứu A Tuyết !”
Mấy hắc y nhân trong mắt bỗng nhiên lộ ra thần sắc hoảng sợ, mỗi một người đều liều mạng chém đến A Tuyết, cũng may Hách Liên Bột nhìn thấy, nếu không dưới thế công đó A Tuyết chỉ sợ đã chết không dưới mười lần, nhưng A Tuyết vẫn bị thương, cánh tay lưu lại một vệt máu.
“Bạch gia ! Người như thế nào còn chưa đến ! A Tuyết sắp bị đánh chết rồi, về sau cũng sẽ không có ai cùng người luyện kiếm !” A Tuyết bắt đầu diêu hoảng hô lên, lại không biết rằng cô càng la lớn, hắc y nhân càng chém đến.
“Ngốc cô nương, cho ngươi giúp ta luyện kiếm thì bỏ chạy !” Từ trong rừng mai truyền ra tiếng của nam nhân, ngay sau đó một bóng trắng giống như cơn gió quấn vào vòng chiến, phiêu nhiên hạ xuống dất, “Đánh đánh giết giết, thật sự là một cảnh tượng đẹp mắt.”
Bạch Vô Thương lúc này đã tham gia vào vòng chiến, cuộc chiến lại nổi lên biến hóa rất lớn, nam nhân đánh đến chỗ nào, hắc y nhân liền thối lui đến đó, như là không dám cùng hắn đánh nhau, ngẫu nhiên còn có người dùng chiêu ngoan độc, như lại bị đồng bọn phá khai. Cũng may đang lúc hỗn loạn, người trong cuộc cũng không chú ý đến việc kỳ lại này.
“Bạch Niệm ! Ngươi không chú ý đỡ chiêu, còn đứng phát ngốc cái gì !”
Hồng Liên lúc đánh nhau nhiều lúc thấy Hách Liên Bột đứng ngây như phỗng trong vòng chiến, không biết phát ngốc gì, thật sự là khó chịu, không giúp cô thì thôi, còn đứng đó thất thần ! Lại nhìn về phía hướng mà Hách Liên Bột nhìn, vừa vặn là nữ tử áo trắng kia, thầm nghĩ : chắc cô nương ấy là tiểu tình nhân của tên này rồi.
Hách Liên Bột đúng là nhìn về phía A Tuyết, nhưng ánh mắt lại dừng tại trên thân của Bạch Vô Thương bên cạnh.
Nếu lần trước gặp Bạch Vô Thương đã dịch dung, thì giờ khắc này, hiện ra trước mắt Hách Liên Bột là diện mạo thật của Bạch Vô Thương, là Nguyên Bạch Lệ mà vĩnh viễn trong lòng y không thể quên… Từng cử động, từng chiêu thức, như hòa hợp với ký ức, tương tư như sóng hồng thủy ập vào, khiến cho trái tim không ngừng run rẩy.
Ra trận giết địch, thống lĩnh ngàn quân, cũng chưa bao giờ khẩn trương cùng phấn khởi như vậy…. “Keng…!” Thanh âm lãnh kiếm chạm vào nhau rốt cục kéo Hách Liên Bột trở lại hiện thực, một mạt bóng trắng chuyển qua bên người y, thay y đỡ lấy chiêu kiếm của địch nhân.
“Không được ngẩn người !”
“Nghĩ xem nên đem gia chủ nhà ngươi đánh ngã thế nào.” Trương Tứ Phong không phải nói hắn là bởi vì ở trên chiến trường bị thương, đầu bị đập mạnh, kết quả mất trí nhớ, kia ít nhất cũng nói lên được công phu của hắn không tồi, bằng không cũng không thể tự mình ra chiến trường.
Tuy rằng sau khi tỉnh lại dưới sự trợ giúp của Trương Tứ Phong, cơ thể dần dần khôi phục, nhưng tên họ Trương này chắc chắn là có che dấu điều gì, bằng không thì chẳng có việc mỗi lần đánh với gã đều đánh không thắng.
Bạch Vô Thương không phục, họ Trương kia không dạy hắn, hắn liền tự mình nghĩ, đem những chiêu thức khoa tay múa chân ngày thường nhớ kỹ, rồi lại vẽ trên mặt đất để nghĩ ra cách đỡ chiêu.
“Thù” này Bạch Vô Thương nhớ kỹ, chờ đến lúc đánh bại Trương Tứ Phong, nhất định phải mang lại cả vốn lẫn lời ! Tuy rằng trước mắt tiến triển rất chậm.
“A Tuyết ! Đến đối chiêu với ta !” Nhánh cây vung lên, Bạch Vô Thương đứng phắt dậy nói, nhưng đột nhiên nhớ đến…. A Tuyết bên cạnh đã không có bóng người, đi đâu rồi ?
Lại nhìn về phía xa xa, một bóng trắng chạy trốn, phát ra âm thanh sợ hãi : “Nô tì…. Nô tì có việc gấp ! Oa…. Bạch gia người tạm tha nô tì đi !”
A Tuyết…. chạy mất.
Cầm lấy nhánh cây, Bạch Vô Thương như phát hỏa cùng với một gốc mai thụ không thể nhúc nhích, không thể tránh né…. đánh nhau.
Sau gốc mai thu đằng xa, cô nương áo trắng thở hổn hển ẩn đằng sau, có khi ló mặt xem có người đuổi theo hay không.
“Ha… May mà chạy nhanh, bằng không lại phải tỉ thí cùng Bạch gia, Bạch gia càng ngày càng lợi hại, bị đánh là đau lắm.” Vừa than thở, A Tuyết bắt đầu suy nghĩ, “Làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy cũng không được, nhữung người khác lại không dám tỉ thí cùng Bạch gia, chẳng lẽ muốn đi tìm một người ? Chính là nơi nào tìm ra được một người võ nghệ sánh cùng Bạch gia ?”
“Bạch Niệm ! Mau đến hỗ trợ ta, ta chống đỡ sắp không được rồi !”
Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng hét của nữ tử, pha cùng tiếng hỗn loạn binh khí.
“Hả ? Phía trước có chuyện gì ?” Xuất phát từ tò mò, A Tuyết bắt đầu chạy về phía truyền đến tiếng đánh nhau.
Ngay tại nơi cách rừng mai không xa, Hách Liên Bột cùng Hồng Liên phải nghênh đón một đám hắc y nhân mới, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều, trong nháy mắt nhìn lại, đông nghìn nghịt một mảnh, vây lấy hai người ở giữa.
Cho dù trong tay không hề ít ám khí, Hồng Liên cũng sắp đỡ không được, nhiều nơi trên người có vết xước, không biết đối phương là ai mà cọi trong hai người họ như vậy.
Hồng Liên chịu không nỗi, Hách Liên Bột cũng bắt đầu đuối sức, hắc y nhân rõ ràng là đã qua huấn luyện, bắt đầu chỉ là đơn thuần ngăn cản, sau thì lại áp sát bọn họ đi trở lại đường cũ, cũng may là không mắc mưu đi hướng này, thật vất vả thấy được bóng dáng rừng mai, lại đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân bao quanh bọn họ.
Cứ thế này, dù lúc này không sao, hai người họ cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, chỉ sợ lần này bọn hắc y nhân này là đến lấy tính mạng của họ, chứ không phải là chỉ muốn đe dọa như lần trước.
“Ai nha ! Các ngươi rốt cục có bao nhiêu tất cả !” Ngay phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng của thiếu nữ, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, một nữ tử ngây thơ một thân tuyết giơ trường kiếm đến gia nhập vòng chiến.
“Thật tốt quá, rốt cục cũng có cứu binh !” Nhìn thấy có người đến hỗ trợ, Hồng Liên cảm động đến phát khóc, cơ mà cũng không quên chống đỡ.
Hắc y nhân thấy có người nhập cuộc liền nhìn nhìn nhau, thế công có vẻ chậm lại, tựa hồ như đang đợi mệnh lệnh, Hách Liên Bột cũng thừa cơ hội này nhìn rõ nữ tử kia.
Đột nhiên nhớ tới, đúng là ngày đó có một cô gái mặc áo trắng đi cùng Nguyên Bạch Lệ, trong lòng lập tức mừng như điên, chỉ hận hắc y nhân bên cạnh ngăn cản, càng phát ra thế kiếm.
Nao núng của hắc y nhân cũng chỉ trong một lát, tựa hồ là nhận được mệnh lệnh từ thượng cấp, thế công càng trở nên hung hãn, không ngừng theo Hách Liên Bột và Hồng Liên đuổi tận giết tuyệt, giờ phút này bắt đầu hạ ngoan thủ với A Tuyết.
A Tuyết lúc đầu còn bình tĩnh, lúc sau bắt đầu bối rồi, một thân ảnh cao lớn đúng lúc chặn lại một kiếm đâm vào lưng cô, A Tuyết vui vẻ nói : “Đa tạ !”
“Cô nương ! Chủ nhân nhà cô đâu ?! Hắn ở nơi nào !” Gặp A Tuyết có hơi gay go, Hách Liên Bột vội chạy lại, chỉ sợ mất đi manh mối này, sẽ tìm không thấy người nọ.
A Tuyết sửng sốt, như ngộ đạo, vui vẻ nói : “Ai nha ! Ta sao lại quên mất ! Bạch gia ! Bạch gia ! Mau đến cứu A Tuyết !”
Mấy hắc y nhân trong mắt bỗng nhiên lộ ra thần sắc hoảng sợ, mỗi một người đều liều mạng chém đến A Tuyết, cũng may Hách Liên Bột nhìn thấy, nếu không dưới thế công đó A Tuyết chỉ sợ đã chết không dưới mười lần, nhưng A Tuyết vẫn bị thương, cánh tay lưu lại một vệt máu.
“Bạch gia ! Người như thế nào còn chưa đến ! A Tuyết sắp bị đánh chết rồi, về sau cũng sẽ không có ai cùng người luyện kiếm !” A Tuyết bắt đầu diêu hoảng hô lên, lại không biết rằng cô càng la lớn, hắc y nhân càng chém đến.
“Ngốc cô nương, cho ngươi giúp ta luyện kiếm thì bỏ chạy !” Từ trong rừng mai truyền ra tiếng của nam nhân, ngay sau đó một bóng trắng giống như cơn gió quấn vào vòng chiến, phiêu nhiên hạ xuống dất, “Đánh đánh giết giết, thật sự là một cảnh tượng đẹp mắt.”
Bạch Vô Thương lúc này đã tham gia vào vòng chiến, cuộc chiến lại nổi lên biến hóa rất lớn, nam nhân đánh đến chỗ nào, hắc y nhân liền thối lui đến đó, như là không dám cùng hắn đánh nhau, ngẫu nhiên còn có người dùng chiêu ngoan độc, như lại bị đồng bọn phá khai. Cũng may đang lúc hỗn loạn, người trong cuộc cũng không chú ý đến việc kỳ lại này.
“Bạch Niệm ! Ngươi không chú ý đỡ chiêu, còn đứng phát ngốc cái gì !”
Hồng Liên lúc đánh nhau nhiều lúc thấy Hách Liên Bột đứng ngây như phỗng trong vòng chiến, không biết phát ngốc gì, thật sự là khó chịu, không giúp cô thì thôi, còn đứng đó thất thần ! Lại nhìn về phía hướng mà Hách Liên Bột nhìn, vừa vặn là nữ tử áo trắng kia, thầm nghĩ : chắc cô nương ấy là tiểu tình nhân của tên này rồi.
Hách Liên Bột đúng là nhìn về phía A Tuyết, nhưng ánh mắt lại dừng tại trên thân của Bạch Vô Thương bên cạnh.
Nếu lần trước gặp Bạch Vô Thương đã dịch dung, thì giờ khắc này, hiện ra trước mắt Hách Liên Bột là diện mạo thật của Bạch Vô Thương, là Nguyên Bạch Lệ mà vĩnh viễn trong lòng y không thể quên… Từng cử động, từng chiêu thức, như hòa hợp với ký ức, tương tư như sóng hồng thủy ập vào, khiến cho trái tim không ngừng run rẩy.
Ra trận giết địch, thống lĩnh ngàn quân, cũng chưa bao giờ khẩn trương cùng phấn khởi như vậy…. “Keng…!” Thanh âm lãnh kiếm chạm vào nhau rốt cục kéo Hách Liên Bột trở lại hiện thực, một mạt bóng trắng chuyển qua bên người y, thay y đỡ lấy chiêu kiếm của địch nhân.
“Không được ngẩn người !”
/84
|