Chuyện khiến Trương Tứ Phong phiền lòng nhất hiện giờ cứ lần lượt xảy ra, Nguyên Uyên trơ mắt còn không biết nên đuổi thế nào, dân Hung Nộ thế nhưng lại mang theo mấy vạn binh mã đột nhiên xông đến, biên cảnh vốn tùy ý liền có thể giải quyết này sao lại có thể kinh động đến Hung Nô ?
Mặc dù không biết trong lòng Hách Liên Bột có chủ ý gì, Trương Tứ Phong vẫn phải tự mình đi biên quân, ai bảo gã ở gần nhất, nhưng lúc này còn có mâu thuẫn, hoặc là mang theo Bạch Vô Thương, hoặc là để nam nhân ở nhà.
Mang theo Bạch Vô Thương, dòng máu chiến đấu chảy xuôi trong nam nhân khẳng định sẽ không sợ hãi khi đối mặt chiến trường, nhưng Trương Tứ Phong sao lại có thể yên tâm đem Bạch Vô Thương đến chiến trường cơ chứ, liệu có sơ suất thì làm sao bây giờ ? Cho dù gã tin tưởng thực lực của nam nhân, cũng khó đảm bảo Hách Liên Bột đột nhiên thay đổi ý định, trên chiến trường bắt đi nam nhân thì làm sao bây giờ ?
Gã là không muốn để nam nhân đi theo, nhưng Nguyên Uyên cũng là một vấn đề, tuy rằng hiện tại Nguyên Uyên đang ở trên địa bàn của gã, nhưng cũng là không động đậy, hoặc là chưa có ra tay.
Đem nam nhân lưu lại trong nhà, chẳng phải là mỡ treo miệng mèo sao.
Thật là phải làm sao đây ? Cân nhắc hồi lâu, Trương Tứ Phong cũng phải quyết định đem Bạch Vô Thương theo.
Bên này Trương Tứ Phong còn đang lo lắng Nguyên Uyên đến tìm Bạch Vô Thương, thì Bạch Vô Thương cũng từ mình tìm đến Nguyên Uyên.
Nguyên Uyên không rời đi phủ đệ của Trương Tứ Phong, an an ổn ổn ở lại, còn hơn Trương Tứ Phong, vị hoàng đế giờ phút này không nhàn nhã giống như bên ngoài, sinh ra tại hoàng gia, chàng thủy chung cũng mang theo cá tính bá đạo cùng dục vọng chiếm đoạt, thiên hạ là của mình, tất nhiên cảm thấy được cái gì cũng là của mình.
Khi cái gì đó của mình bị kẻ khác đoạt đi, liền trở nên dị thường nổi giận.
Chính mình không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến có được, chàng tình nguyện hủy diệt !
Vì thế, khi Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ở bên nhau, chàng trở nên điên cuồng cùng ghen tị, chàng muốn nam nhân trở về, vừa vừa hận Nguyên Bạch Lệ vì cái gì lại yêu Hách Liên Bột, lý trí cuối cùng của chàng đã bị hủy diệt khi ở trong rừng cây, dưới ánh nắng hoàng hôn nhìn thấy tình cảnh Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ôm ấp yêu nhau.
Chàng đã làm ra chuyện hối hận không thôi, đúng như Trương Tứ Phong đã nói, là chàng gián tiếp “giết chết” Nguyên Bạch Lệ, là do chàng xui khiến nam nhân thiêu hủy kho lương của Hách Liên Bột… Lúc này đây, đối mặt với Bạch Vô Thương mất trí nhớ, chàng lại phải nên làm thế nào ?
Khi chàng còn chưa nghĩ ra đáp án, nam nhân một thân áo trắng đã đừng ngoài cửa phòng chàng.
“Vô Thương ?”
“Ta có chút sự muốn cùng ngươi nói !”
A Tuyết không thấy, quần áo thiếu đi vào món, từ sau khi rời khỏi đây, còn chưa trở về.
Mà hết thảy chuyện này, đều phát sinh từ khi Bạch Vô Thương đến phòng Nguyên Uyên.
Nhất định là Nguyên Uyên đã giở trò quỷ, nhất định ! Nguyên Uyên muốn cướp đi Bạch Vô Thương, tên khốn kiếp !
“Rầm” một tiếng đá văng cửa phòng, nam tử nhìn thấy Nguyên Uyên trong liền không nói hai liền liền lao đến một quyề, hung hăng đánh vào mặt Nguyên Uyên : “Ngươi vì cái gì không thể buông tha hắn ! Vì cái gì ?”
Trên mặt phát đau, gương mặt Nguyên Uyên đã bị Trương Tứ Phong cuồng đánh một trận, chàng cười lớn đẩy Trương Tứ Phong ra, lau đi vết máu trên khóe môi, “Ta đã nói cho hắn biết hết, hắn chuyện gì cũng biết ! Biết ngươi là kẻ gian trá, là kẻ lừa đảo, là tên khốn kiếp ! Trương Tứ Phong, ngươi nghĩ muốn lừa hắn cả đời sao ? Ta không có được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được….”
“Hắn đã biết ?” Trương Tứ Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giấc mơ đêm qua, đã thành sự thật rồi sao ?
Nhìn nam tử trước mắt, gã cắn răng nhào lên : “Hắn đi làm sao, đi đâu.”
Đối mặt với Trương Tứ Phong đang mất đi lý trí, công kích kia trở nên lộn xộn, Nguyên Uyên dễ dàng tránh lui được, phản thủ một chưởng đánh vào đối phương : “Ha ha ha… Ngươi nghĩ ràng ta có thể nói cho ngươi sao ? Hắn đi rồi, vĩnh viễn không trở về, ngươi rốt cuộc tìm không thấy hắn ! Ha ha ha !”
“Nguyên Uyên, ta giết ngươi !” Như một con báo bị thương, Trương Tứ Phong lại cùng Nguyên Uyên lao vào nhau, cuộc đánh chiến bừa bãi trở thành nơi phát tiết lửa giận cùng phiền muộn.
Không hề có chiêu thức, không chương pháp, dùng chân tay tối nguyên thủy đánh nhau, cho đến khi cả hai mệt mỏi ngã ra đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, mà lúc này hai nam tử tướng mạo vốn không tầm thường trên mặt toàn bụi đất.
“Ha ha ha….” Là khóc hay là cười, chỉ còn lại tiếng cười nhạo lẫn nhau.
“Ha ha ha…. Tên ngu ngốc nhà ngươi ! Thiên Triều có ngươi sớm muộn gì cũng bị hủy diệt !” Thở hổn hển, Trương Tứ Phong vẫn như trước dùng chân đã cạn kiệt sức đi đá Nguyên Uyên bên cạnh.
“Bị hủy thì hủy, ta từ bỏ, cái gì cũng không muốn ! Cái gì Thiên Triều, cái gì ngôi vị hoàng đế, đều cút cho ta ! Ha ha ha….” Không ngừng cười, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Ngươi thật sự là người điên….”
“Trương Tứ Phong nhà ngươi thì không điên sao ?” Nguyên Uyên cãi lại.
“Ta thật muốn giết ngươi.”
“Giết ta cũng tìm không thấy hắn,” Nguyên Uyên từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm, “Hắn đi đâu, chẳng lẽ còn nói với ta sao ? Hắn nếu muốn trở về, tự nhiên sẽ trở về, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên…”
Về phần Nguyên Uyên rốt cục có đem chân tướng nói cho Bạch Vô Thương hay không, cũng chỉ có trong lòng chàng biết.
Hắn muốn đi tìm một người, đi tìm một đáp án.
Trong đôi mắt thanh minh của nam nhân biểu lộ khó hiểu, cũng có một tia bất đắc dĩ.
“Phong, ngươi rốt cục lừa ta bao nhiêu ?” Tim cũng đau đến lợi hại.
Trong lời nói của Nguyên Uyên có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả, trên con đường hắn vừa đi qua, mới có thể biết được.
“Bạch gia, phía trước có một khách *** !” Rốt cục thấy được một quán trọ, A Tuyết kích động nói.
Nhìn thấy khách *** như ẩn như hiện dưới cát vàng, Bạch Vô Thương biết rốt cục bọn họ cũng có nơi dừng chân.
Hai người trụ lại khách ***, định nghỉ tạm một ngày rồi đi vào trong thành.
Quân Hung Nô tiến quân biên cảnh, thương lữ đi lại cũng giảm bớt không ít, trong khách *** cũng không có nhiều người, tốp năm tốp ba ngồi một ít, nhưng vẫn có bốn năm người khiến nam nhân chú ý, nhất là hắc y nam tử đưa lưng về phía hắn ngồi, trên tay áo có thêu một con bướm.
Có một tia quen thuộc, còn có một chút cảm giác nói không rõ, nhưng tuyệt đối không phải hảo cảm, Bạch Vô Thương thậm chí có chút không thích nam tử trên ống tay áo có thêu hình con bướm kia.
Đại khái là cảm giác được tầm mắt phía sau, hắc y nhìn thoáng qua phía sau, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến thành nghi hoặc, sau khi nhìn Bạch Vô Thương đang dùng khăn choàng bao lấy lại quay người lại.
“Hầu gia, người nọ là ai ?” Thuộc hạ ngồi cùng bàn hỏi.
“Chỉ là người qua đường thôi…” Không phải là tên đó, tên đó đã chết ! Không phải là hắn…
Mặc dù không biết trong lòng Hách Liên Bột có chủ ý gì, Trương Tứ Phong vẫn phải tự mình đi biên quân, ai bảo gã ở gần nhất, nhưng lúc này còn có mâu thuẫn, hoặc là mang theo Bạch Vô Thương, hoặc là để nam nhân ở nhà.
Mang theo Bạch Vô Thương, dòng máu chiến đấu chảy xuôi trong nam nhân khẳng định sẽ không sợ hãi khi đối mặt chiến trường, nhưng Trương Tứ Phong sao lại có thể yên tâm đem Bạch Vô Thương đến chiến trường cơ chứ, liệu có sơ suất thì làm sao bây giờ ? Cho dù gã tin tưởng thực lực của nam nhân, cũng khó đảm bảo Hách Liên Bột đột nhiên thay đổi ý định, trên chiến trường bắt đi nam nhân thì làm sao bây giờ ?
Gã là không muốn để nam nhân đi theo, nhưng Nguyên Uyên cũng là một vấn đề, tuy rằng hiện tại Nguyên Uyên đang ở trên địa bàn của gã, nhưng cũng là không động đậy, hoặc là chưa có ra tay.
Đem nam nhân lưu lại trong nhà, chẳng phải là mỡ treo miệng mèo sao.
Thật là phải làm sao đây ? Cân nhắc hồi lâu, Trương Tứ Phong cũng phải quyết định đem Bạch Vô Thương theo.
Bên này Trương Tứ Phong còn đang lo lắng Nguyên Uyên đến tìm Bạch Vô Thương, thì Bạch Vô Thương cũng từ mình tìm đến Nguyên Uyên.
Nguyên Uyên không rời đi phủ đệ của Trương Tứ Phong, an an ổn ổn ở lại, còn hơn Trương Tứ Phong, vị hoàng đế giờ phút này không nhàn nhã giống như bên ngoài, sinh ra tại hoàng gia, chàng thủy chung cũng mang theo cá tính bá đạo cùng dục vọng chiếm đoạt, thiên hạ là của mình, tất nhiên cảm thấy được cái gì cũng là của mình.
Khi cái gì đó của mình bị kẻ khác đoạt đi, liền trở nên dị thường nổi giận.
Chính mình không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến có được, chàng tình nguyện hủy diệt !
Vì thế, khi Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ở bên nhau, chàng trở nên điên cuồng cùng ghen tị, chàng muốn nam nhân trở về, vừa vừa hận Nguyên Bạch Lệ vì cái gì lại yêu Hách Liên Bột, lý trí cuối cùng của chàng đã bị hủy diệt khi ở trong rừng cây, dưới ánh nắng hoàng hôn nhìn thấy tình cảnh Nguyên Bạch Lệ cùng Hách Liên Bột ôm ấp yêu nhau.
Chàng đã làm ra chuyện hối hận không thôi, đúng như Trương Tứ Phong đã nói, là chàng gián tiếp “giết chết” Nguyên Bạch Lệ, là do chàng xui khiến nam nhân thiêu hủy kho lương của Hách Liên Bột… Lúc này đây, đối mặt với Bạch Vô Thương mất trí nhớ, chàng lại phải nên làm thế nào ?
Khi chàng còn chưa nghĩ ra đáp án, nam nhân một thân áo trắng đã đừng ngoài cửa phòng chàng.
“Vô Thương ?”
“Ta có chút sự muốn cùng ngươi nói !”
Không thấy Bạch Vô Thương.
A Tuyết không thấy, quần áo thiếu đi vào món, từ sau khi rời khỏi đây, còn chưa trở về.
Mà hết thảy chuyện này, đều phát sinh từ khi Bạch Vô Thương đến phòng Nguyên Uyên.
Nhất định là Nguyên Uyên đã giở trò quỷ, nhất định ! Nguyên Uyên muốn cướp đi Bạch Vô Thương, tên khốn kiếp !
“Rầm” một tiếng đá văng cửa phòng, nam tử nhìn thấy Nguyên Uyên trong liền không nói hai liền liền lao đến một quyề, hung hăng đánh vào mặt Nguyên Uyên : “Ngươi vì cái gì không thể buông tha hắn ! Vì cái gì ?”
Trên mặt phát đau, gương mặt Nguyên Uyên đã bị Trương Tứ Phong cuồng đánh một trận, chàng cười lớn đẩy Trương Tứ Phong ra, lau đi vết máu trên khóe môi, “Ta đã nói cho hắn biết hết, hắn chuyện gì cũng biết ! Biết ngươi là kẻ gian trá, là kẻ lừa đảo, là tên khốn kiếp ! Trương Tứ Phong, ngươi nghĩ muốn lừa hắn cả đời sao ? Ta không có được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được….”
“Hắn đã biết ?” Trương Tứ Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giấc mơ đêm qua, đã thành sự thật rồi sao ?
Nhìn nam tử trước mắt, gã cắn răng nhào lên : “Hắn đi làm sao, đi đâu.”
Đối mặt với Trương Tứ Phong đang mất đi lý trí, công kích kia trở nên lộn xộn, Nguyên Uyên dễ dàng tránh lui được, phản thủ một chưởng đánh vào đối phương : “Ha ha ha… Ngươi nghĩ ràng ta có thể nói cho ngươi sao ? Hắn đi rồi, vĩnh viễn không trở về, ngươi rốt cuộc tìm không thấy hắn ! Ha ha ha !”
“Nguyên Uyên, ta giết ngươi !” Như một con báo bị thương, Trương Tứ Phong lại cùng Nguyên Uyên lao vào nhau, cuộc đánh chiến bừa bãi trở thành nơi phát tiết lửa giận cùng phiền muộn.
Không hề có chiêu thức, không chương pháp, dùng chân tay tối nguyên thủy đánh nhau, cho đến khi cả hai mệt mỏi ngã ra đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, mà lúc này hai nam tử tướng mạo vốn không tầm thường trên mặt toàn bụi đất.
“Ha ha ha….” Là khóc hay là cười, chỉ còn lại tiếng cười nhạo lẫn nhau.
“Ha ha ha…. Tên ngu ngốc nhà ngươi ! Thiên Triều có ngươi sớm muộn gì cũng bị hủy diệt !” Thở hổn hển, Trương Tứ Phong vẫn như trước dùng chân đã cạn kiệt sức đi đá Nguyên Uyên bên cạnh.
“Bị hủy thì hủy, ta từ bỏ, cái gì cũng không muốn ! Cái gì Thiên Triều, cái gì ngôi vị hoàng đế, đều cút cho ta ! Ha ha ha….” Không ngừng cười, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Ngươi thật sự là người điên….”
“Trương Tứ Phong nhà ngươi thì không điên sao ?” Nguyên Uyên cãi lại.
“Ta thật muốn giết ngươi.”
“Giết ta cũng tìm không thấy hắn,” Nguyên Uyên từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm, “Hắn đi đâu, chẳng lẽ còn nói với ta sao ? Hắn nếu muốn trở về, tự nhiên sẽ trở về, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên…”
Về phần Nguyên Uyên rốt cục có đem chân tướng nói cho Bạch Vô Thương hay không, cũng chỉ có trong lòng chàng biết.
“Bạch gia, chúng ta muốn đi đâu ? Vì sao không quay về ? Chủ nhân nếu lo lắng chúng ta thì làm sao bây giờ ?” Bão cát quá lớn, nữ tử áo trắng đem bản thân quấn lấy thật chẳng, chỉ còn lại một đôi mắt to tròn lộ ra ngoài.
Hắn muốn đi tìm một người, đi tìm một đáp án.
Trong đôi mắt thanh minh của nam nhân biểu lộ khó hiểu, cũng có một tia bất đắc dĩ.
“Phong, ngươi rốt cục lừa ta bao nhiêu ?” Tim cũng đau đến lợi hại.
Trong lời nói của Nguyên Uyên có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả, trên con đường hắn vừa đi qua, mới có thể biết được.
“Bạch gia, phía trước có một khách *** !” Rốt cục thấy được một quán trọ, A Tuyết kích động nói.
Nhìn thấy khách *** như ẩn như hiện dưới cát vàng, Bạch Vô Thương biết rốt cục bọn họ cũng có nơi dừng chân.
Hai người trụ lại khách ***, định nghỉ tạm một ngày rồi đi vào trong thành.
Quân Hung Nô tiến quân biên cảnh, thương lữ đi lại cũng giảm bớt không ít, trong khách *** cũng không có nhiều người, tốp năm tốp ba ngồi một ít, nhưng vẫn có bốn năm người khiến nam nhân chú ý, nhất là hắc y nam tử đưa lưng về phía hắn ngồi, trên tay áo có thêu một con bướm.
Có một tia quen thuộc, còn có một chút cảm giác nói không rõ, nhưng tuyệt đối không phải hảo cảm, Bạch Vô Thương thậm chí có chút không thích nam tử trên ống tay áo có thêu hình con bướm kia.
Đại khái là cảm giác được tầm mắt phía sau, hắc y nhìn thoáng qua phía sau, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến thành nghi hoặc, sau khi nhìn Bạch Vô Thương đang dùng khăn choàng bao lấy lại quay người lại.
“Hầu gia, người nọ là ai ?” Thuộc hạ ngồi cùng bàn hỏi.
“Chỉ là người qua đường thôi…” Không phải là tên đó, tên đó đã chết ! Không phải là hắn…
/84
|