Nàng ấy là người phương nào ư?
Hắn cũng không biết...
Ông lão lại hỏi: “Không thể nói sao?"
Advertisement
Hắn thấp giọng đáp: “Ta cũng không biết nàng là người phương nào, nhưng tóm lại là người của ta”.
Ông lão: “...”
Thật ra Diệp Huyên cũng rất tò mò thân phận thật sự của cô gái váy trắng, tiếc rằng hắn đã hỏi hai lần mà nàng ấy vẫn không giải đáp.
Không lâu sau, khi ông lão đưa Diệp Huyên vào thành, hắn sững người.
Bởi vì trong thành trống hoác quạnh quẽ như một nấm mồ hoang.
Diệp Huyên không nhịn được, hỏi: “Tiền bối?"
Ông lão cười cười: “Mạc Vũ. Ngươi gọi ta lão Mạc là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Lão Mạc, vì sao trong thành lại không có lấy một bóng người?"
Mạc Vũ đáp: “Ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Diệp Huyên nghe vậy thì không hỏi thêm nữa.
Lão Mạc đưa hắn đến trước một lối vào trong lòng đất, sau khi đi xuống tầm một khắc đồng hồ, họ dừng lại.
Diệp Huyên ngẩn ra.
Thành ngầm!
Dưới mặt đất là một tòa thành khác!
Cư dân trong thành khá nhiều, hơn nữa ai nấy đều sở hữu khí tức vô cùng mạnh mẽ, thể xác cũng không thua kém gì, trong đó còn có mấy người đã luyện thân thể đến Thần Cảnh.
Đạo Môn ư? Rốt cuộc đây là thế lực kiểu gì thế này? Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Lão Mạc đưa hắn đi đến trước một tòa đại điện trông có vẻ đơn sơ, bên trong đặt một vài bộ xương thú, treo một số tranh vẽ yêu thú mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đúng lúc ấy, một ông lão mặc áo vải xuất hiện. Dáng lão cao gầy, tay cầm quải trượng, trên mặt là một vết thẹo từ kiếm.
Lão Mạc khẽ thi lễ với ông lão kia rồi lùi về sau, không quên ném cho Diệp Huyên một ánh mắt.
Ông lão áo vải nói với hắn: “Ngồi đi”.
Diệp Huyên khẽ khom mình: “Tiền bối xưng hô thế nào?"
"A Bố”.
Hắn cũng không biết...
Ông lão lại hỏi: “Không thể nói sao?"
Advertisement
Hắn thấp giọng đáp: “Ta cũng không biết nàng là người phương nào, nhưng tóm lại là người của ta”.
Ông lão: “...”
Thật ra Diệp Huyên cũng rất tò mò thân phận thật sự của cô gái váy trắng, tiếc rằng hắn đã hỏi hai lần mà nàng ấy vẫn không giải đáp.
Không lâu sau, khi ông lão đưa Diệp Huyên vào thành, hắn sững người.
Bởi vì trong thành trống hoác quạnh quẽ như một nấm mồ hoang.
Diệp Huyên không nhịn được, hỏi: “Tiền bối?"
Ông lão cười cười: “Mạc Vũ. Ngươi gọi ta lão Mạc là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Lão Mạc, vì sao trong thành lại không có lấy một bóng người?"
Mạc Vũ đáp: “Ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Diệp Huyên nghe vậy thì không hỏi thêm nữa.
Lão Mạc đưa hắn đến trước một lối vào trong lòng đất, sau khi đi xuống tầm một khắc đồng hồ, họ dừng lại.
Diệp Huyên ngẩn ra.
Thành ngầm!
Dưới mặt đất là một tòa thành khác!
Cư dân trong thành khá nhiều, hơn nữa ai nấy đều sở hữu khí tức vô cùng mạnh mẽ, thể xác cũng không thua kém gì, trong đó còn có mấy người đã luyện thân thể đến Thần Cảnh.
Đạo Môn ư? Rốt cuộc đây là thế lực kiểu gì thế này? Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Lão Mạc đưa hắn đi đến trước một tòa đại điện trông có vẻ đơn sơ, bên trong đặt một vài bộ xương thú, treo một số tranh vẽ yêu thú mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đúng lúc ấy, một ông lão mặc áo vải xuất hiện. Dáng lão cao gầy, tay cầm quải trượng, trên mặt là một vết thẹo từ kiếm.
Lão Mạc khẽ thi lễ với ông lão kia rồi lùi về sau, không quên ném cho Diệp Huyên một ánh mắt.
Ông lão áo vải nói với hắn: “Ngồi đi”.
Diệp Huyên khẽ khom mình: “Tiền bối xưng hô thế nào?"
"A Bố”.
/3144
|