Diệp Huyên thấp giọng nói: “A Bố tiền bối, ta có thể đến đây tu luyện không?”
A Bố nhàn nhạt nói: “Có thể, nhưng người không thể cầm theo thanh kiếm này!”
Thiên Tru!
Advertisement
Nếu Diệp Huyên mang theo thanh kiếm này đến, sẽ không phải là tu luyện mà là đến để tàn sát!
Rất ít yêu thú có thể chống đỡ nổi thanh kiếm trong tay hắn.
Diệp Huyên nói: “Tất nhiên rồi!”
Lúc bình thường hắn cũng không có đem theo kiếm Thiên Tru.
Thanh kiếm này quả thực có chút nghịch thiên!
Cũng chỉ khi muốn giết người hắn mới mang theo nó.
Diệp Huyên nói: “Tiểu Thất, A Bố tiền bối, ta còn có việc, xin cáo từ trước”.
Tiểu Thất gật đầu: “Hãy cẩn thận”.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cũng vậy”.
A Bố nói: “Cẩn thận Thần Điện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Nói xong, hắn chắp tay ôm quyền chào hai người, sau đó xoay người biến mất.
Tiểu Thất đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Huyên rời đi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
A Bố khẽ nói: “Ta biết bệ hạ muốn giúp hắn, nhưng bây giờ không phải lúc cần, bệ hạ rất quan trọng, nếu ngài ra tay, Thần Điện sẽ không tiếc trả bất cứ giá nào để giết ngài. Mà hiện tại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với Thần Điện”.
Tiểu Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thần Điện sao…”
Nói xong, nàng ta đột nhiên xoay người rời đi.
Giữa sân, sau khi A Bố trầm mặc một hồi mới lên tiếng hồi: “Gần đây Thần Điện đang làm gì?”
Bên cạnh lão vang lên âm thanh trả lời: “Đang tìm hiểu tin tức về cô gái váy trắng”.
Cô gái váy trắng!
A Bố nhẹ giọng nói: “Người của chúng ta có tra ra được thông tin gì liên quan tới nàng ấy không?”
Âm thanh kia tiếp tục vang lên: “Vẫn chưa, mỗi lần nàng ấy xuất hiện thì đều có liên quan đến Diệp Huyên, sợ rằng chỉ có hắn mới biết được thân phận thực sự của nàng ấy!”
A Bố trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
A Bố nhàn nhạt nói: “Có thể, nhưng người không thể cầm theo thanh kiếm này!”
Thiên Tru!
Advertisement
Nếu Diệp Huyên mang theo thanh kiếm này đến, sẽ không phải là tu luyện mà là đến để tàn sát!
Rất ít yêu thú có thể chống đỡ nổi thanh kiếm trong tay hắn.
Diệp Huyên nói: “Tất nhiên rồi!”
Lúc bình thường hắn cũng không có đem theo kiếm Thiên Tru.
Thanh kiếm này quả thực có chút nghịch thiên!
Cũng chỉ khi muốn giết người hắn mới mang theo nó.
Diệp Huyên nói: “Tiểu Thất, A Bố tiền bối, ta còn có việc, xin cáo từ trước”.
Tiểu Thất gật đầu: “Hãy cẩn thận”.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cũng vậy”.
A Bố nói: “Cẩn thận Thần Điện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Nói xong, hắn chắp tay ôm quyền chào hai người, sau đó xoay người biến mất.
Tiểu Thất đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Huyên rời đi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
A Bố khẽ nói: “Ta biết bệ hạ muốn giúp hắn, nhưng bây giờ không phải lúc cần, bệ hạ rất quan trọng, nếu ngài ra tay, Thần Điện sẽ không tiếc trả bất cứ giá nào để giết ngài. Mà hiện tại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với Thần Điện”.
Tiểu Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thần Điện sao…”
Nói xong, nàng ta đột nhiên xoay người rời đi.
Giữa sân, sau khi A Bố trầm mặc một hồi mới lên tiếng hồi: “Gần đây Thần Điện đang làm gì?”
Bên cạnh lão vang lên âm thanh trả lời: “Đang tìm hiểu tin tức về cô gái váy trắng”.
Cô gái váy trắng!
A Bố nhẹ giọng nói: “Người của chúng ta có tra ra được thông tin gì liên quan tới nàng ấy không?”
Âm thanh kia tiếp tục vang lên: “Vẫn chưa, mỗi lần nàng ấy xuất hiện thì đều có liên quan đến Diệp Huyên, sợ rằng chỉ có hắn mới biết được thân phận thực sự của nàng ấy!”
A Bố trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
/3144
|