Nhưng cũng hết cách, thân thể Diệp Huyên quá mạnh, một kiếm kia chém xuống, tốc độ của nàng ta nhanh hơn Diệp Huyên, nhưng cũng vô dụng, vì kiếm của nàng ta không thể giết chết Diệp Huyên!
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Thất, cô mạnh hơn trước đây nhiều lắm!”
Tiểu Thất gật đầu: “Ngươi cũng thế!”
Advertisement
Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Tiểu An và Vạn Lý đâu?”
Tiểu Thất đáp: “Hai người đi rồi!”
Đi rồi?
Advertisement
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Đi đâu?”
Tiểu Thất nói: “Đi rèn luyện!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt, lúc này, Tiểu Thất lại nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, hai người họ đều đã đạt đến Nhân Quả Cảnh, sức chiến đấu không tầm thường, người bình thường rất khó khiến hai người họ bị thương!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn vẫn hiểu rõ thực lực của An Lan Tú và Liên Vạn Lý, với sức chiến đấu của hai người, chỉ cần không gặp phải Chủ Tế Cảnh thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất: “Cô đang đợi ta?”
Tiểu Thất gật đầu: “Muốn đánh với ngươi một trận!”
Diệp Huyên cười đáp: “Được thôi!”
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Cẩn thận đấy!”
Nói xong, nàng ta lập tức biến mất, một tia kiếm quang thoáng chốc bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên giơ kiếm lên đỡ.
Oanh!
Diệp Huyên liên tục lùi lại mấy trượng, cùng lúc đó, mấy tia kiếm quang lướt qua bên người Diệp Huyên, Diệp Huyên chợt ra tay.
Ầm ầm ầm ầm!
Diệp Huyên lại lùi mấy chục trượng nữa, hắn vừa dừng lại, một tia kiếm quang trắng như tuyết đột nhiên bay xuống từ trên đỉnh đầu của hắn.
Diệp Huyên đâm ra!
Cứng chọi cứng!
Một kiếm này đâm thẳng lên trên kiếm quang kia, kiếm quang nổ tung, một thanh kiếm đè lên thân kiếm của Diệp Huyên.
Rắc!
Không gian xung quanh Diệp Huyên bị nứt ra, lúc này, Tiểu Thất trên đầu Diệp Huyên chợt biến mất một cách kỳ lạ.
Diệp Huyên híp mắt lại, giơ kiếm lên đỡ.
Oanh!
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Thất, cô mạnh hơn trước đây nhiều lắm!”
Tiểu Thất gật đầu: “Ngươi cũng thế!”
Advertisement
Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Tiểu An và Vạn Lý đâu?”
Tiểu Thất đáp: “Hai người đi rồi!”
Đi rồi?
Advertisement
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Đi đâu?”
Tiểu Thất nói: “Đi rèn luyện!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt, lúc này, Tiểu Thất lại nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, hai người họ đều đã đạt đến Nhân Quả Cảnh, sức chiến đấu không tầm thường, người bình thường rất khó khiến hai người họ bị thương!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn vẫn hiểu rõ thực lực của An Lan Tú và Liên Vạn Lý, với sức chiến đấu của hai người, chỉ cần không gặp phải Chủ Tế Cảnh thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất: “Cô đang đợi ta?”
Tiểu Thất gật đầu: “Muốn đánh với ngươi một trận!”
Diệp Huyên cười đáp: “Được thôi!”
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Cẩn thận đấy!”
Nói xong, nàng ta lập tức biến mất, một tia kiếm quang thoáng chốc bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên giơ kiếm lên đỡ.
Oanh!
Diệp Huyên liên tục lùi lại mấy trượng, cùng lúc đó, mấy tia kiếm quang lướt qua bên người Diệp Huyên, Diệp Huyên chợt ra tay.
Ầm ầm ầm ầm!
Diệp Huyên lại lùi mấy chục trượng nữa, hắn vừa dừng lại, một tia kiếm quang trắng như tuyết đột nhiên bay xuống từ trên đỉnh đầu của hắn.
Diệp Huyên đâm ra!
Cứng chọi cứng!
Một kiếm này đâm thẳng lên trên kiếm quang kia, kiếm quang nổ tung, một thanh kiếm đè lên thân kiếm của Diệp Huyên.
Rắc!
Không gian xung quanh Diệp Huyên bị nứt ra, lúc này, Tiểu Thất trên đầu Diệp Huyên chợt biến mất một cách kỳ lạ.
Diệp Huyên híp mắt lại, giơ kiếm lên đỡ.
Oanh!
/3144
|