Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 48 - Chương 48

/71


Liễu Tịch Nhược cũng là sừng sờ, một lát sau mới ý thức tới lúc này Mục Kỳ đã nắm tay của mình lên. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dùng sức muốn thu hồi tay của mình về, nhưng nàng càng dùng sức thì Mục Kỳ nắm càng chặt, giống như là một cuộc tranh đoạt đồ chơi, ai cũng không nguyện ý nhường cho ai.

Là ai nói Liễu Tịch Nhược vừa lười lại xấu, Mục Kỳ liền khinh thường cho xem, là ai nói Mục Kỳ khinh thường không muốn tiến hành những quy củ rườm rà. . . . . .

Đối mặt với Mục Kỳ vô lại như vậy, Liễu Tịch Nhược vừa tức vừa hận, mặc dù mình vì không muốn chọc thêm sóng gió nữa mà quyết định che dấu toàn bộ hết thảy bản lĩnh của chính mình, nhưng Mục Kỳ còn có bản lĩnh khiến nàng đánh vỡ quyết định của chính mình mà trước đó một giây vừa mới hạ quyết tâm.

Liễu Tịch Nhược âm thầm vận khí, mắt thấy nội lực hùng hậu trong cơ thể sẽ theo tay đánh về phía Mục Kỳ. Mà lúc này Mục Kỳ lại nhếch khóe miệng một cái, nhẹ nhàng cầm tay của Liễu Tịch Nhược bỏ vào trong cái giỏ trúc bên trên là cam quýt vàng tươi. Sau đó không hề biến sắc nói một câu: Vương Phi của ta, không nên gấp sao? Này sờ kết nha, đại biểu phu thê đoàn viên cùng mỹ mãn nha. Đến, sờ một cái, hôn nhân mỹ mãn, sờ một cái, Cát Tường trường thọ.

Liễu Tịch Nhược lại lắp bắp kinh hãi, nội lực vừa mới vận đến trong tay lại bị đẩy ngược trở về, thật là một phen khó chịu.

Nhưng là, sau khi sờ xong cam quýt, Mục Kỳ cũng không có buông tay của Liễu Tịch Nhược ra, mà là tiếp tục nắm tay nàng từ từ đi xuống kiệu.

Liễu Tịch Nhược âm thầm giật mình, nhưng bất đắc dĩ Mục Kỳ đã cầm lấy tay nàng đi xuống cỗ kiệu, nàng chỉ có thể oán hận đứng dậy xuống kiệu.

Cẩn thận, bên này có chậu lửa. Liễu Tịch Nhược vừa bước ra khỏi kiệu, lời nói ấm áp của Mục Kỳ liền truyền đến bên tai.

Liễu Tịch Nhược cả kinh, vừa kinh ngạc mình cùng Mục Kỳ cư nhiên cách nhau gần như vậy, lại vừa kinh ngạc sự tỉ mỉ của hắn. Liễu Tịch Nhược chậm rãi định thần, tận lực xem nhẹ sự thật là lúc này Mục Kỳ đang cầm lấy tay nàng thật chặt và phi thường đứng gần nàng, vừa muốn nhấc chân vượt qua chậu lửa, Mục Kỳ lại bỗng nhiên ôm lấy nàng, sau đó nhảy qua qua chậu lửa.

Liễu Tịch Nhược kinh ngạc há to miệng, vừa mới mới khôi phục thần sắc ban đầu lại trở nên đỏ bừng. Chưa từng cùng một nam tử xa lạ tiếp xúc gần như vậy. Liễu Tịch Nhược đột nhiên thấy thực may mắn mình đang đội khăn voan màu đỏ, như vậy cho dù nàng có đỏ mặt người khác cũng sẽ không phát hiện.

Nhưng, như vậy hình như cũng có thể bị người nào đó phát hiện.

Mục Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tịch Nhược, thắt lung vừa mềm lại mảnh khảnh như liễu kia, căn bản cũng không đầy nắm tay. Trong mũi còn lại là mùi hương hoa mai nhè nhẹ, từng hồi từng hồi làm hô hấp của hắn nóng lên.

Hắn lại nở nụ cười, chỉ là lần này không phải cười khẽ, mà là buông ra cổ họng cười to, tiếng cười sang sảng lập tức khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên thuần túy, sạch sẽ như là một nam hài chói sáng.

Nhưng là, sau khi cười xong, Mục Kỳ lại đột nhiên lại ở bên tai Liễu Tịch Nhược nói một câu: Vương Phi đáng yêu của ta, mặt của ngươi đỏ.

Bá một chút, mặt của Liễu Tịch Nhược lập tức đỏ như trái cà chua.

Thành công nhìn thấy mặt Liễu Tịch Nhược càng đỏ hơn, tiếng cười của Mục Kỳ càng thêm lớn.

Mà đoàn người sớm đứng ở cửa nghênh đón tân lang tân nương lại lắp bắp kinh hãi, bọn họ vừa mới bắt đầu đã bị động tác của Mục Kỳ dọa, bọn họ thật không ngờ Tứ hoàng tử được đồn đãi phong lưu thành tánh cư nhiên sẽ thích một cái nữ tử vừa lười lại xấu.

Nhưng sau lại nghĩ đến, Tứ hoàng tử




/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status