Đổi lại một thân váy lụa màu vàng nhạt, không còn cái loại cảm giác dính dính đó, Kiều Linh Nhi thấy thật thư thái.
Tóc vẫn ẩm ướt như cũ, mái tóc đen nhánh rũ thẳng xuống tới mông, Kiều Linh Nhi lại đang suy tư: Tóc dài lại khỏe mạnh thế này, nếu như đi bán có thể được bao nhiêu tiền đây? Nếu như nàng đem đầu tóc này cắt mang về thế kỷ 21, có được tính là đồ cổ không nhỉ?
Kiều Linh Nhi vốn là một người thích ứng trong mọi tình cảnh, cho nên loại chuyện xuyên qua này, nàng cũng không phải không thể tiếp nhận, chẳng qua không biết Lam Táp bây giờ như thế nào.
Đám người kia căn bản không phải trộm vặt, có loại vũ khí hạng nặng đó, là người nào có thể xuất ra mạnh tay đến vậy, mục đích cũng chỉ là để phá hủy Louis 14 vô giá kia. Lẽ nào bên trong Louis 14 có bí mật gì sao? Lam Táp có thể bị nguy hiểm hay không?
Khi đó nàng mặc dù đẩy Lam Táp xuống biển, dựa vào kỹ năng bơi của Lam Táp chắc chắn sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như đám người kia biết cậu ta không chết hơn nữa còn cầm Louis 14, có thể sẽ tìm cậu ta không?
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Ngưng Hương ở một bên gọi Kiều Linh Nhi đang xuất thần.
“Làm sao vậy?” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên, quên đi, hiện tại nàng lo lắng nữa thì có ích lợi gì? Nàng không còn bên cạnh Lam Táp, cũng không thể đi giúp cậu ta giải quyết vấn đề, chỉ hy vọng cậu ta có thể nhớ kỹ lời nàng nói, sống cho thật tốt!
“Thuyền hoa sắp cập bờ, Phong công tử để nô tỳ tới hỏi tiểu thư là muốn tiếp tục nghỉ ngơi một chút hay cứ hồi phủ.” Ngưng Hương dò hỏi.
Phong Khinh? Kiều Linh Nhi nghe được tên này liền giương chân mày lên, trong đầu cũng nhanh chóng tìm tòi một chút về người tên Phong Khinh này.
Hiện tại nơi nàng và Ngưng Hương ở là một chiếc thuyền hoa, rất lớn, dưới tên Phong gia, có thể chứa gần một nghìn người.
Lần này, Phong Khinh cử hành một cuộc so tài ca múa gì đó, thuần túy phú gia công tử ưa thích việc ca hát. Vì muốn gặp mặt Phong Khinh một lần, không cần phải nói, lúc đầu Kiều Linh Nhi dĩ nhiên là vui vẻ chạy tới tham gia.
Mà trên thực tế, đại công tử Phong Khinh của đệ nhất thế gia cùng tiểu thư Kiều Linh Nhi của đệ nhị thế gia vốn có hôn ước, chỉ là thái độ của Phong Khinh đối với bất kỳ cô gái nào đều giống nhau, không bởi vì có vị hôn thê Kiều Linh Nhi này mà thay đổi hình tượng của mình.
Bản thân Kiều Linh Nhi cũng biết Phong Khinh đối với mình cũng không có hảo cảm gì, nhưng mỗi lần lại vẫn muốn ở trước mặt của hắn biểu hiện mình, nghĩ muốn giành được ái mộ của hắn.
Thế nhưng lần này nữ tử tới tham gia cũng không chỉ có Kiều Linh Nhi, còn có rất nhiều tiểu thư danh môn vọng tộc, có chút tư sắc cùng tài nghệ đều tới, chính là khi Kiều Linh Nhi đứng ở đầu thuyền, bên người bị một nữ tử “không cẩn thận” đụng phải, ngã vào trong hồ.
Trong ấn tượng Phong Khinh là một người văn võ toàn tài, có võ nghệ cao cường, hơn nữa lúc đó Phong Khinh cũng ở đây xem biểu diễn, nếu như hắn muốn cứu người, chắc chắn là chuyện dễ dàng.
Kiều Linh Nhi không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, Phong Khinh kia căn bản là không đem Kiều Linh Nhi để vào mắt, càng là có mục đích để cho nàng mất mặt.
Nếu không, nàng tỉnh lại thế này đã lâu, thế nào lại vẫn không thấy vị “hôn phu” kia sang đây thăm một chút chứ!
Kiều Linh Nhi ơi Kiều Linh Nhi, cô một lòng một dạ đuổi theo nam nhân kia, không phải là cô có phúc có thể hưởng đâu!
Kiều Linh Nhi ở trong lòng tiếc nuối một câu cho vị “Kiều Linh Nhi” kia, từ giờ trở đi, nàng chiếm cứ cỗ thân thể này, nàng cũng chính là Kiều Linh Nhi, nhưng đã không phải là Kiều Linh Nhi ban đầu nữa rồi.
“Ngưng Hương, chúng ta chuẩn bị trở về đi, ở chỗ này đợi thật sự là không có ý nghĩa!” Kiều Linh Nhi nói với Ngưng Hương một câu, sau đó liền lạnh nhạt đi ra ngoài cửa.
Ngưng Hương nhìn bóng hình của Kiều Linh Nhi sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh đi theo, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được tiểu thư nói nơi có Phong công tử không có ý nghĩa!
Thuyền hoa này thật là không phải lớn bình thường, Kiều Linh Nhi chỉ từ gian phòng nàng nghỉ ngơi cũng đã nhìn ra, căn phòng kia căn bản là lớn tương đương với căn phòng trên đất bằng, một đường đi tới, thấy được rất nhiều gian, lúc sắp đến gần mới nghe thấy tiếng đàn.
Biểu diễn vẫn đang tiếp tục.
Theo tiếng đàn nhìn sang, Kiều Linh Nhi xác thực thấy được ở đầu thuyền hoa, dựng lên một cái đài cao, lúc này ở bên trên có một nữ tử toàn thân quần áo màu lam nhạt ngồi ở sau đàn tranh, khảy một khúc nước chảy mây trôi.
Kiều Linh Nhi đối với từ khúc gì đó không có hứng thú, nếu như là đàn dương cầm, nàng có lẽ còn có chút hứng thú, bởi vì loại cầm này nàng chưa từng học qua.
Nữ tử đứng ngoài cũng không thiếu, chỗ này cũng cách mặt nước một đoạn, Kiều Linh Nhi nhìn chỗ rộng lớn này không khỏi nhíu này một cái, hai bên trái phải đều hàng rào bảo vệ cao gần nửa thước, nếu muốn té xuống cũng không phải đơn giản như vậy, trừ phi là tận lực mà đẩy xuống.
Sau khi nhìn lướt qua ánh mắt Kiều Linh Nhi rơi vào một chỗ_____nơi “Kiều Linh Nhi” rơi xuống nước.
Chỗ kia ngay phía dưới đài cao, cũng là địa phương tốt làm chuyện mờ ám, thế nhưng, lại là nơi ngồi thưởng thức liếc mắt là có thể thấy, phía trên kia, khóe miệng Phong Khinh chứa một thoáng tươi cười, lười biếng ngồi đó.
Nàng dám khẳng định, Phong Khinh lúc ấy nhất định thấy được, thế nhưng hắn không xuất hiện, cũng đừng nhắc tới việc cứu nàng!
“Linh Nhi biểu muội không sao chứ?” Trong lúc Kiều Linh Nhi đang tức giận nghiến răng với Phong Khinh, một thanh âm yểu điệu vang lên bên tai của nàng.
Nơi phát ra thanh âm, nữ tử mặc một thân hồng y yêu mị đứng đó, bên cạnh nàng ta là một nữ tử y phục màu tím với vẻ mặt khinh thường, bộ dáng kia, giống như là một con khổng tước.
Nhất định là hai người kia đùa giỡn lén lút đẩy “Kiều Linh Nhi” vào trong hồ, hồng y chính là thiên kim của Binh bộ Thượng thư Diệp San San, tử y nữ tử, là cùng thuộc lục đại thế gia, thiên kim của Ninh gia đứng thấp nhất Ninh Tiêu Vũ.
“Nhờ phúc của hai vị, ta rất khỏe.” Kiều Linh Nhi lập tức mỉm cười, nhịn xuống nắm tay đang xúc động.
Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ bị nụ cười của Kiều Linh Nhi làm cho kích động, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cười một tiếng, loại dong chi tục phấn như các nàng sao có thể so sánh được?
Ninh Tiêu Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đi tới bên người Kiều Linh Nhi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói ở bên tai Kiều Linh Nhi: “Kiều Linh Nhi, không cần uổng phí tâm cơ, Phong công tử sẽ không coi trọng ngươi, hắn thấy ngươi đều thờ ơ, ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không?”
Ninh Tiêu Vũ vốn cho là sắc mặt Kiều Linh Nhi sẽ thay đổi, lại thấy nàng trấn tĩnh tự nhiên, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Hắn coi thường ta, lẽ nào sẽ để ý đến ngươi sao?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại, chỉ có điều không phải là dùng thấp giọng, mà là rất hào phóng nói ra, dừng một chút, lại nói: “Nếu như hắn có thể vừa ý ngươi, ngươi còn phải ở chỗ này ra uy với ta à?”
“Ngươi……” Ninh Tiêu Vũ hiển nhiên không ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại bẻ lại, phía sau sắc mặt của Diệp San San cũng trở nên dữ tợn.
Thời điểm Diệp San San đi tới, Kiều Linh Nhi kéo Ngưng Hương qua, đứng ở một bên, một cước nâng chân của Ngưng Hương lên, ngăn trở Diệp San San, sau đó lại thu chân về dẫm lên trên váy Diệp San San đang muốn đi về hướng của Ninh Tiêu Vũ.
“Ai nha!” Diệp San San bổ nhào về phía trước, nhào tới trên lưng của Ninh Tiêu Vũ.
Ninh Tiêu Vũ cũng nhào cả người hướng tới trước mặt Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi không kém một giây đem chỗ sau lưng nhường lại, còn phía sau nàng, chính là hàng rào thấp kia.
“Hai vị tỷ tỷ cẩn thận đó……” Bên cạnh, Kiều Linh Nhi còn lo lắng kêu một tiếng, song trong mắt lại là nụ cười giảo hoạt.
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, tất cả mọi người thấy hai thanh âm của một đỏ một tím té xuống.
“Phù phù” một tiếng, lộ ra chính là Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ cùng nhau rơi vào trong hồ.
Kiều Linh Nhi kêu hô một tiếng, vội vàng nằm úp sấp lên trên hàng rào kia, “lo lắng” hỏi hai người đang ướt sũng: “Diệp tỷ tỷ, Ninh tỷ tỷ, các tỷ không sao chứ?”
“Cứu, cứu mạng, ta không biết bơi……” Diệp San San vừa phun nước, vừa dụng cả tay chân vịn nước.
Thấy bộ dáng của hai người Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ, Kiều Linh Nhi liền nghĩ đến một loài vật_____gà mái rơi xuống nước!
Nàng người này không có điểm tốt, chính là thích có ân báo ân, có cừu báo cừu.Tuy rằng Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ đã hạ thủ với Kiều Linh Nhi kia, thế nhưng các nàng nói chuyện nàng liền không thích, cũng tiện thể trả thù một chút, ai bảo các ngươi phô trương!
Quay đầu, Kiều Linh Nhi đối mặt một đôi mắt màu đen thâm thúy____
Phong Khinh!
_________________________________________
(1)Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ nhân (以彼之道, 还施彼身): đại ý ai hại mình thế nào thì trả lại y như vậy cho người đó.
Tóc vẫn ẩm ướt như cũ, mái tóc đen nhánh rũ thẳng xuống tới mông, Kiều Linh Nhi lại đang suy tư: Tóc dài lại khỏe mạnh thế này, nếu như đi bán có thể được bao nhiêu tiền đây? Nếu như nàng đem đầu tóc này cắt mang về thế kỷ 21, có được tính là đồ cổ không nhỉ?
Kiều Linh Nhi vốn là một người thích ứng trong mọi tình cảnh, cho nên loại chuyện xuyên qua này, nàng cũng không phải không thể tiếp nhận, chẳng qua không biết Lam Táp bây giờ như thế nào.
Đám người kia căn bản không phải trộm vặt, có loại vũ khí hạng nặng đó, là người nào có thể xuất ra mạnh tay đến vậy, mục đích cũng chỉ là để phá hủy Louis 14 vô giá kia. Lẽ nào bên trong Louis 14 có bí mật gì sao? Lam Táp có thể bị nguy hiểm hay không?
Khi đó nàng mặc dù đẩy Lam Táp xuống biển, dựa vào kỹ năng bơi của Lam Táp chắc chắn sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như đám người kia biết cậu ta không chết hơn nữa còn cầm Louis 14, có thể sẽ tìm cậu ta không?
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Ngưng Hương ở một bên gọi Kiều Linh Nhi đang xuất thần.
“Làm sao vậy?” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên, quên đi, hiện tại nàng lo lắng nữa thì có ích lợi gì? Nàng không còn bên cạnh Lam Táp, cũng không thể đi giúp cậu ta giải quyết vấn đề, chỉ hy vọng cậu ta có thể nhớ kỹ lời nàng nói, sống cho thật tốt!
“Thuyền hoa sắp cập bờ, Phong công tử để nô tỳ tới hỏi tiểu thư là muốn tiếp tục nghỉ ngơi một chút hay cứ hồi phủ.” Ngưng Hương dò hỏi.
Phong Khinh? Kiều Linh Nhi nghe được tên này liền giương chân mày lên, trong đầu cũng nhanh chóng tìm tòi một chút về người tên Phong Khinh này.
Hiện tại nơi nàng và Ngưng Hương ở là một chiếc thuyền hoa, rất lớn, dưới tên Phong gia, có thể chứa gần một nghìn người.
Lần này, Phong Khinh cử hành một cuộc so tài ca múa gì đó, thuần túy phú gia công tử ưa thích việc ca hát. Vì muốn gặp mặt Phong Khinh một lần, không cần phải nói, lúc đầu Kiều Linh Nhi dĩ nhiên là vui vẻ chạy tới tham gia.
Mà trên thực tế, đại công tử Phong Khinh của đệ nhất thế gia cùng tiểu thư Kiều Linh Nhi của đệ nhị thế gia vốn có hôn ước, chỉ là thái độ của Phong Khinh đối với bất kỳ cô gái nào đều giống nhau, không bởi vì có vị hôn thê Kiều Linh Nhi này mà thay đổi hình tượng của mình.
Bản thân Kiều Linh Nhi cũng biết Phong Khinh đối với mình cũng không có hảo cảm gì, nhưng mỗi lần lại vẫn muốn ở trước mặt của hắn biểu hiện mình, nghĩ muốn giành được ái mộ của hắn.
Thế nhưng lần này nữ tử tới tham gia cũng không chỉ có Kiều Linh Nhi, còn có rất nhiều tiểu thư danh môn vọng tộc, có chút tư sắc cùng tài nghệ đều tới, chính là khi Kiều Linh Nhi đứng ở đầu thuyền, bên người bị một nữ tử “không cẩn thận” đụng phải, ngã vào trong hồ.
Trong ấn tượng Phong Khinh là một người văn võ toàn tài, có võ nghệ cao cường, hơn nữa lúc đó Phong Khinh cũng ở đây xem biểu diễn, nếu như hắn muốn cứu người, chắc chắn là chuyện dễ dàng.
Kiều Linh Nhi không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, Phong Khinh kia căn bản là không đem Kiều Linh Nhi để vào mắt, càng là có mục đích để cho nàng mất mặt.
Nếu không, nàng tỉnh lại thế này đã lâu, thế nào lại vẫn không thấy vị “hôn phu” kia sang đây thăm một chút chứ!
Kiều Linh Nhi ơi Kiều Linh Nhi, cô một lòng một dạ đuổi theo nam nhân kia, không phải là cô có phúc có thể hưởng đâu!
Kiều Linh Nhi ở trong lòng tiếc nuối một câu cho vị “Kiều Linh Nhi” kia, từ giờ trở đi, nàng chiếm cứ cỗ thân thể này, nàng cũng chính là Kiều Linh Nhi, nhưng đã không phải là Kiều Linh Nhi ban đầu nữa rồi.
“Ngưng Hương, chúng ta chuẩn bị trở về đi, ở chỗ này đợi thật sự là không có ý nghĩa!” Kiều Linh Nhi nói với Ngưng Hương một câu, sau đó liền lạnh nhạt đi ra ngoài cửa.
Ngưng Hương nhìn bóng hình của Kiều Linh Nhi sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh đi theo, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được tiểu thư nói nơi có Phong công tử không có ý nghĩa!
Thuyền hoa này thật là không phải lớn bình thường, Kiều Linh Nhi chỉ từ gian phòng nàng nghỉ ngơi cũng đã nhìn ra, căn phòng kia căn bản là lớn tương đương với căn phòng trên đất bằng, một đường đi tới, thấy được rất nhiều gian, lúc sắp đến gần mới nghe thấy tiếng đàn.
Biểu diễn vẫn đang tiếp tục.
Theo tiếng đàn nhìn sang, Kiều Linh Nhi xác thực thấy được ở đầu thuyền hoa, dựng lên một cái đài cao, lúc này ở bên trên có một nữ tử toàn thân quần áo màu lam nhạt ngồi ở sau đàn tranh, khảy một khúc nước chảy mây trôi.
Kiều Linh Nhi đối với từ khúc gì đó không có hứng thú, nếu như là đàn dương cầm, nàng có lẽ còn có chút hứng thú, bởi vì loại cầm này nàng chưa từng học qua.
Nữ tử đứng ngoài cũng không thiếu, chỗ này cũng cách mặt nước một đoạn, Kiều Linh Nhi nhìn chỗ rộng lớn này không khỏi nhíu này một cái, hai bên trái phải đều hàng rào bảo vệ cao gần nửa thước, nếu muốn té xuống cũng không phải đơn giản như vậy, trừ phi là tận lực mà đẩy xuống.
Sau khi nhìn lướt qua ánh mắt Kiều Linh Nhi rơi vào một chỗ_____nơi “Kiều Linh Nhi” rơi xuống nước.
Chỗ kia ngay phía dưới đài cao, cũng là địa phương tốt làm chuyện mờ ám, thế nhưng, lại là nơi ngồi thưởng thức liếc mắt là có thể thấy, phía trên kia, khóe miệng Phong Khinh chứa một thoáng tươi cười, lười biếng ngồi đó.
Nàng dám khẳng định, Phong Khinh lúc ấy nhất định thấy được, thế nhưng hắn không xuất hiện, cũng đừng nhắc tới việc cứu nàng!
“Linh Nhi biểu muội không sao chứ?” Trong lúc Kiều Linh Nhi đang tức giận nghiến răng với Phong Khinh, một thanh âm yểu điệu vang lên bên tai của nàng.
Nơi phát ra thanh âm, nữ tử mặc một thân hồng y yêu mị đứng đó, bên cạnh nàng ta là một nữ tử y phục màu tím với vẻ mặt khinh thường, bộ dáng kia, giống như là một con khổng tước.
Nhất định là hai người kia đùa giỡn lén lút đẩy “Kiều Linh Nhi” vào trong hồ, hồng y chính là thiên kim của Binh bộ Thượng thư Diệp San San, tử y nữ tử, là cùng thuộc lục đại thế gia, thiên kim của Ninh gia đứng thấp nhất Ninh Tiêu Vũ.
“Nhờ phúc của hai vị, ta rất khỏe.” Kiều Linh Nhi lập tức mỉm cười, nhịn xuống nắm tay đang xúc động.
Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ bị nụ cười của Kiều Linh Nhi làm cho kích động, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cười một tiếng, loại dong chi tục phấn như các nàng sao có thể so sánh được?
Ninh Tiêu Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đi tới bên người Kiều Linh Nhi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói ở bên tai Kiều Linh Nhi: “Kiều Linh Nhi, không cần uổng phí tâm cơ, Phong công tử sẽ không coi trọng ngươi, hắn thấy ngươi đều thờ ơ, ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không?”
Ninh Tiêu Vũ vốn cho là sắc mặt Kiều Linh Nhi sẽ thay đổi, lại thấy nàng trấn tĩnh tự nhiên, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Hắn coi thường ta, lẽ nào sẽ để ý đến ngươi sao?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại, chỉ có điều không phải là dùng thấp giọng, mà là rất hào phóng nói ra, dừng một chút, lại nói: “Nếu như hắn có thể vừa ý ngươi, ngươi còn phải ở chỗ này ra uy với ta à?”
“Ngươi……” Ninh Tiêu Vũ hiển nhiên không ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại bẻ lại, phía sau sắc mặt của Diệp San San cũng trở nên dữ tợn.
Thời điểm Diệp San San đi tới, Kiều Linh Nhi kéo Ngưng Hương qua, đứng ở một bên, một cước nâng chân của Ngưng Hương lên, ngăn trở Diệp San San, sau đó lại thu chân về dẫm lên trên váy Diệp San San đang muốn đi về hướng của Ninh Tiêu Vũ.
“Ai nha!” Diệp San San bổ nhào về phía trước, nhào tới trên lưng của Ninh Tiêu Vũ.
Ninh Tiêu Vũ cũng nhào cả người hướng tới trước mặt Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi không kém một giây đem chỗ sau lưng nhường lại, còn phía sau nàng, chính là hàng rào thấp kia.
“Hai vị tỷ tỷ cẩn thận đó……” Bên cạnh, Kiều Linh Nhi còn lo lắng kêu một tiếng, song trong mắt lại là nụ cười giảo hoạt.
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, tất cả mọi người thấy hai thanh âm của một đỏ một tím té xuống.
“Phù phù” một tiếng, lộ ra chính là Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ cùng nhau rơi vào trong hồ.
Kiều Linh Nhi kêu hô một tiếng, vội vàng nằm úp sấp lên trên hàng rào kia, “lo lắng” hỏi hai người đang ướt sũng: “Diệp tỷ tỷ, Ninh tỷ tỷ, các tỷ không sao chứ?”
“Cứu, cứu mạng, ta không biết bơi……” Diệp San San vừa phun nước, vừa dụng cả tay chân vịn nước.
Thấy bộ dáng của hai người Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ, Kiều Linh Nhi liền nghĩ đến một loài vật_____gà mái rơi xuống nước!
Nàng người này không có điểm tốt, chính là thích có ân báo ân, có cừu báo cừu.Tuy rằng Diệp San San cùng Ninh Tiêu Vũ đã hạ thủ với Kiều Linh Nhi kia, thế nhưng các nàng nói chuyện nàng liền không thích, cũng tiện thể trả thù một chút, ai bảo các ngươi phô trương!
Quay đầu, Kiều Linh Nhi đối mặt một đôi mắt màu đen thâm thúy____
Phong Khinh!
_________________________________________
(1)Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ nhân (以彼之道, 还施彼身): đại ý ai hại mình thế nào thì trả lại y như vậy cho người đó.
/52
|