Dọc theo đường đi Ngưng Hương đều hâm mộ trâm cài mà Thừa tướng cô gia đưa cho tiểu thư, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng thật sự làm cho người ta vô cùng động tâm, xinh đẹp như vậy đúng là dụ người phạm tội mà!
Kiều Linh Nhi không chủ động nói chuyện với Tông Chính Dập, chờ cho trái tim đang rung động của mình bình lặng lại, nhưng vừa mới bình tĩnh đã bị một câu nói của Tông Chính Dập phá vỡ.
Tông Chính Dập nghiêng đầu hỏi: “Đói chưa?”
Chỉ là một câu nói không thể bình thường hơn, thế nhưng lại làm cho Kiều Linh Nhi nghe thấy vô cùng ái muội, rất nhanh chấn chỉnh tâm thái của mình, gật đầu.
“Vậy chúng ta đi đến tửu lâu trước mặt ăn xong bữa trưa rồi trở về!” Tông Chính Dập trưng cầu ý kiến.
“Được.” Kiều Linh Nhi cười ngọt ngào.
Nguyệt Ảnh đi theo bên cạnh Tông Chính Dập, ánh mắt không khỏi đảo qua trên người Kiều Linh Nhi, rốt cuộc nữ tử này có chỗ nào đặc biệt, lại khiến Thừa tướng trước giờ không quen thân với nữ tử cũng sẽ có chút hảo cảm đối với nàng chứ? Lẽ nào bởi vì dáng dấp đẹp sao? Nếu như thế, thì muội muội Nguyệt Hồng của hắn cũng không kém, vì sao…
Khi đi qua một hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ cũng không tránh được lỗ tai của Kiều Linh Nhi, Lam Phong và Nguyệt Ảnh bên cạnh đã nhanh chóng rút kiếm ra!
Sáu hắc y nhân trùm đầu che mặt từ trên trời bay xuống, trong tay cầm một trường đao lóe ánh sáng bạc, không khác đao của võ sĩ Nhật Bản.
Lam Phong và Nguyệt Ảnh đứng ở trước người Kiều Linh Nhi, Tông Chính Dập cùng Ngưng Hương, Ngưng Hương hoảng sợ thét lên, sắc mặt Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Sau một khắc, Lam Phong và Nguyệt Ảnh đều nghênh đón, chỉ sợ hai người bọn họ mỗi người có thể đối phó hai tên, vẫn sẽ còn lại hai tên, không thể có thuật phân thân.
Tông Chính Dập một tay nắm chặt Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng kéo theo Ngưng Hương đang thét chói tai không ngừng. Bỗng nhiên, cước bộ Tông Chính Dập dừng lại, đem thân mình chắn trước mặt Kiều Linh Nhi, đao xẹt qua trước mặt hắn, mấy sợi tóc theo tiếng rơi xuống, nếu chỉ sai lệch chút nữa, rơi xuống sẽ không phải là mấy sợi tóc này.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh cả kinh, một cước đá bay tên cản đường trước mặt, chạy như bay đến trước mặt của Tông Chính Dập, một kiếm đâm xuống tên hạ thủ.
Kiều Linh Nhi không quên Tông Chính Dập không biết võ, mà Ngưng Hương lại càng không biết, lập tức buông lỏng tay của Ngưng Hương và Tông Chính Dập, một bên vơ lấy gậy trúc dài tựa ở trên tường.
“Ra phía sau ta, đi lùi về sau!” Kiều Linh Nhi đứng ở trước người của Tông Chính Dập, đồng thời kéo Ngưng Hương lui về phía sau.
Nguyệt Ảnh và Lam Phong ở phía trước cản mấy hắc y nhân lại. Về phần hai tên khác, lại bị gậy trúc trong tay Kiều Linh Nhi ngăn trở. Trong không gian hẹp, phạm vi hoạt động của gậy trúc có hạn, nhưng phạm vi hoạt động của hắc y nhân cũng không có bao nhiêu.
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thì thấy lối ra, “Hai người các ngươi đi ra ngoài trước…” Lời còn chưa dứt, tay nàng bỗng nhiên trùng xuống, chỉ thấy một tên trong đó vung đao chém vào giữa gậy trúc của nàng.
“Phắc!” Kiều Linh Nhi không kềm chế được mắng một câu thô tục, ném gậy trúc rồi lôi Tông Chính Dập và Ngưng Hương chạy đi.
“Cẩn thận…” Tông Chính Dập vừa nói ra, Kiều Linh Nhi lập tức cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, là bị người đẩy sang một bên tường.
Lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ cánh tay của Tông Chính Dập có một vết màu đỏ.
Không cho phép Kiều Linh Nhi đi qua kiểm tra, hai gã hắc y nhân theo sát bọn họ đã một trái một phải đuổi tới, khiến nàng không thể không đối phó với hắc y nhân trước.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh nhanh tay giải quyết một hắc y nhân, sau đó phi nước đại tới chỗ Tông Chính Dập.
“Cứu thiếu phu nhân!” Tông Chính Dập né tránh nguy hiểm, giọng nói xuyên qua công kích của hắc y nhân truyền đến tai Nguyệt Ảnh.
Đáng tiếc Nguyệt Ảnh nhắm mắt làm lơ, cắn răng, mặt hướng ngang về phía Tông Chính Dập, căn bản không liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi lấy một cái, nâng kiếm đâm thẳng hắc y nhân đuổi giết Tông Chính Dập.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương vừa mới kêu lên, một kiếm rơi vào khoảng không giữa nàng và Kiều Linh Nhi, khiến nàng sợ đến mức nghẹn lời ở trong cổ họng.
Kiều Linh Nhi thấy chỗ Tông Chính Dập không có việc gì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thân thể uyển chuyển tránh né đao của hắc y nhân đuổi giết nàng, lưỡi đao sắc bén, lúc sượt qua trước người nàng thì đã cắt rụng mấy sợi tóc của nàng.
“Tiểu thư cẩn thận…” Lam Phong ở phía kia cũng dùng hết toàn lực chạy tới, bởi vì trong lúc bất chợt lại xuất hiện một hắc y nhân, mà mục tiêu nhắm thẳng vào Kiều Linh Nhi.
“Linh Nhi…” Tông Chính Dập căn bản bất chấp những chuyện khác, thấy Kiều Linh Nhi gặp nguy hiểm, nên lao thẳng qua.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh hét to một tiếng, lại không kịp ngăn cản.
Cơ thể Kiều Linh Nhi nặng nề, toàn bộ được Tông Chính Dập ôm lấy, bị áp ở trên mặt tường, sức mạnh nơi bả vai siết nàng có hơi đau, chóp mũi có mùi máu tươi nhàn nhạt, cần cổ còn có hơi thở ấm áp.
Trong lúc nhất thời, trái tim Kiều Linh Nhi như bị nhấc lên, muốn đẩy ra, lại dường như không có sức lực.
Tiếng “lách tách lách tách” vang lên, tiếp đó nghe thấy một tiếng “A” cùng tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nơi đỉnh đầu, phi đao xoay tròn trực tiếp quật ngã hai tên hắc y nhân xuống đất, một lần nữa bay về phía không trung, một thân ảnh màu đỏ sậm xuất hiện, phi thân nhảy lên, tiếp lấy phi đao vào trong tay, nhìn kỹ, thì ra là bát trảm đao.
“Tiểu thư, cô gia, hai người thế nào?” Lam Phong xem như là lấy lại tinh thần nhanh nhất, lập tức chạy vội tới trước mặt Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập.
“Ta không sao.” Kiều Linh Nhi lập tức trả lời, sau đó kéo giãn khoảng cách với Tông Chính Dập, lo lắng hỏi: “Tông Chính Dập, ngươi bị thương…”
Tông Chính Dập lắc đầu một cái, “Đừng lo lắng, ta không sao.” Dứt lời nhìn thoáng qua cánh tay của mình, vẫn đang chảy máu.
“Chảy… chảy máu rồi…” Ngưng Hương vừa nói vừa khóc sướt mướt, sắc mặt một mảnh trắng xanh.
Sắc mặt Kiều Linh Nhi cũng không dễ nhìn, nghĩ đến Tông Chính Dập không chút nghĩ ngợi đã đẩy nàng ra rồi dùng thân thể của mình giúp nàng ngăn trở nguy hiểm bên ngoài, trong lòng nàng vô cùng phức tạp.
“Ai dám đả thương nhi tử nhi tức của ta, lão nương nhất định bầm thây vạn đoạn hắn!” Giọng nói đằng đằng sát khí vang lên ở nơi yên tĩnh này, tiếp đó là phụ nữ trung niên sát ý đầy mặt.
“Nương?” “Lão phu nhân?” Kiều Linh Nhi, Lam Phong cũng không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nương, tại sao nương lại ở chỗ này?” So với Kiều Linh Nhi các nàng, thì Tông Chính Dập bình tĩnh hơn.
“Hôm nay nương hẹn phu nhân của Binh bộ thượng thư đi Thái Phượng Lâu uống trà, mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy mấy người các con.” Tư Mã Nguyệt chỉ chỉ Thái Phượng Lâu ngay đối diện cái hẻm nhỏ, lại hỏi: “Linh Nhi, con thế nào, có bị thương không?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật một cái, vội nói: “Nương, con không sao, thế nhưng tướng công bị thương.”
“Mấy thằng nhóc chết tiệt đó, lão nương không phát uy, còn thật sự coi lão nương thành mèo bệnh có phải không?” Lời mà Tư Mã Nguyệt nói ra tuyệt đối đủ kích động, cũng tuyệt đối không cân xứng với bề ngoài dịu dàng của bà.
Chỉ là người nào nghe thấy, sẽ cảm thấy mình bị nội thương.
Trong lòng Kiều Linh Nhi bình tĩnh một chút, lấy ra một chiếc khăn tơ lụa tạm thời băng bó lại vết thương trên cánh tay của Tông Chính Dập, rồi nói với Tư Mã Nguyệt: “Nương, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi!”
“Ừ, được, về phủ trước!” Tư Mã Nguyệt biểu hiện có chút tùy tiện, nhưng âm thầm lén quan sát nhi tử nhi tức, tuy nói hai người là phụng chỉ thành hôn, nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải là một chút cảm giác cũng không có!
Kiều Linh Nhi không chủ động nói chuyện với Tông Chính Dập, chờ cho trái tim đang rung động của mình bình lặng lại, nhưng vừa mới bình tĩnh đã bị một câu nói của Tông Chính Dập phá vỡ.
Tông Chính Dập nghiêng đầu hỏi: “Đói chưa?”
Chỉ là một câu nói không thể bình thường hơn, thế nhưng lại làm cho Kiều Linh Nhi nghe thấy vô cùng ái muội, rất nhanh chấn chỉnh tâm thái của mình, gật đầu.
“Vậy chúng ta đi đến tửu lâu trước mặt ăn xong bữa trưa rồi trở về!” Tông Chính Dập trưng cầu ý kiến.
“Được.” Kiều Linh Nhi cười ngọt ngào.
Nguyệt Ảnh đi theo bên cạnh Tông Chính Dập, ánh mắt không khỏi đảo qua trên người Kiều Linh Nhi, rốt cuộc nữ tử này có chỗ nào đặc biệt, lại khiến Thừa tướng trước giờ không quen thân với nữ tử cũng sẽ có chút hảo cảm đối với nàng chứ? Lẽ nào bởi vì dáng dấp đẹp sao? Nếu như thế, thì muội muội Nguyệt Hồng của hắn cũng không kém, vì sao…
Khi đi qua một hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ cũng không tránh được lỗ tai của Kiều Linh Nhi, Lam Phong và Nguyệt Ảnh bên cạnh đã nhanh chóng rút kiếm ra!
Sáu hắc y nhân trùm đầu che mặt từ trên trời bay xuống, trong tay cầm một trường đao lóe ánh sáng bạc, không khác đao của võ sĩ Nhật Bản.
Lam Phong và Nguyệt Ảnh đứng ở trước người Kiều Linh Nhi, Tông Chính Dập cùng Ngưng Hương, Ngưng Hương hoảng sợ thét lên, sắc mặt Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Sau một khắc, Lam Phong và Nguyệt Ảnh đều nghênh đón, chỉ sợ hai người bọn họ mỗi người có thể đối phó hai tên, vẫn sẽ còn lại hai tên, không thể có thuật phân thân.
Tông Chính Dập một tay nắm chặt Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng kéo theo Ngưng Hương đang thét chói tai không ngừng. Bỗng nhiên, cước bộ Tông Chính Dập dừng lại, đem thân mình chắn trước mặt Kiều Linh Nhi, đao xẹt qua trước mặt hắn, mấy sợi tóc theo tiếng rơi xuống, nếu chỉ sai lệch chút nữa, rơi xuống sẽ không phải là mấy sợi tóc này.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh cả kinh, một cước đá bay tên cản đường trước mặt, chạy như bay đến trước mặt của Tông Chính Dập, một kiếm đâm xuống tên hạ thủ.
Kiều Linh Nhi không quên Tông Chính Dập không biết võ, mà Ngưng Hương lại càng không biết, lập tức buông lỏng tay của Ngưng Hương và Tông Chính Dập, một bên vơ lấy gậy trúc dài tựa ở trên tường.
“Ra phía sau ta, đi lùi về sau!” Kiều Linh Nhi đứng ở trước người của Tông Chính Dập, đồng thời kéo Ngưng Hương lui về phía sau.
Nguyệt Ảnh và Lam Phong ở phía trước cản mấy hắc y nhân lại. Về phần hai tên khác, lại bị gậy trúc trong tay Kiều Linh Nhi ngăn trở. Trong không gian hẹp, phạm vi hoạt động của gậy trúc có hạn, nhưng phạm vi hoạt động của hắc y nhân cũng không có bao nhiêu.
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thì thấy lối ra, “Hai người các ngươi đi ra ngoài trước…” Lời còn chưa dứt, tay nàng bỗng nhiên trùng xuống, chỉ thấy một tên trong đó vung đao chém vào giữa gậy trúc của nàng.
“Phắc!” Kiều Linh Nhi không kềm chế được mắng một câu thô tục, ném gậy trúc rồi lôi Tông Chính Dập và Ngưng Hương chạy đi.
“Cẩn thận…” Tông Chính Dập vừa nói ra, Kiều Linh Nhi lập tức cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, là bị người đẩy sang một bên tường.
Lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ cánh tay của Tông Chính Dập có một vết màu đỏ.
Không cho phép Kiều Linh Nhi đi qua kiểm tra, hai gã hắc y nhân theo sát bọn họ đã một trái một phải đuổi tới, khiến nàng không thể không đối phó với hắc y nhân trước.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh nhanh tay giải quyết một hắc y nhân, sau đó phi nước đại tới chỗ Tông Chính Dập.
“Cứu thiếu phu nhân!” Tông Chính Dập né tránh nguy hiểm, giọng nói xuyên qua công kích của hắc y nhân truyền đến tai Nguyệt Ảnh.
Đáng tiếc Nguyệt Ảnh nhắm mắt làm lơ, cắn răng, mặt hướng ngang về phía Tông Chính Dập, căn bản không liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi lấy một cái, nâng kiếm đâm thẳng hắc y nhân đuổi giết Tông Chính Dập.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương vừa mới kêu lên, một kiếm rơi vào khoảng không giữa nàng và Kiều Linh Nhi, khiến nàng sợ đến mức nghẹn lời ở trong cổ họng.
Kiều Linh Nhi thấy chỗ Tông Chính Dập không có việc gì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thân thể uyển chuyển tránh né đao của hắc y nhân đuổi giết nàng, lưỡi đao sắc bén, lúc sượt qua trước người nàng thì đã cắt rụng mấy sợi tóc của nàng.
“Tiểu thư cẩn thận…” Lam Phong ở phía kia cũng dùng hết toàn lực chạy tới, bởi vì trong lúc bất chợt lại xuất hiện một hắc y nhân, mà mục tiêu nhắm thẳng vào Kiều Linh Nhi.
“Linh Nhi…” Tông Chính Dập căn bản bất chấp những chuyện khác, thấy Kiều Linh Nhi gặp nguy hiểm, nên lao thẳng qua.
“Công tử!” Nguyệt Ảnh hét to một tiếng, lại không kịp ngăn cản.
Cơ thể Kiều Linh Nhi nặng nề, toàn bộ được Tông Chính Dập ôm lấy, bị áp ở trên mặt tường, sức mạnh nơi bả vai siết nàng có hơi đau, chóp mũi có mùi máu tươi nhàn nhạt, cần cổ còn có hơi thở ấm áp.
Trong lúc nhất thời, trái tim Kiều Linh Nhi như bị nhấc lên, muốn đẩy ra, lại dường như không có sức lực.
Tiếng “lách tách lách tách” vang lên, tiếp đó nghe thấy một tiếng “A” cùng tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nơi đỉnh đầu, phi đao xoay tròn trực tiếp quật ngã hai tên hắc y nhân xuống đất, một lần nữa bay về phía không trung, một thân ảnh màu đỏ sậm xuất hiện, phi thân nhảy lên, tiếp lấy phi đao vào trong tay, nhìn kỹ, thì ra là bát trảm đao.
“Tiểu thư, cô gia, hai người thế nào?” Lam Phong xem như là lấy lại tinh thần nhanh nhất, lập tức chạy vội tới trước mặt Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập.
“Ta không sao.” Kiều Linh Nhi lập tức trả lời, sau đó kéo giãn khoảng cách với Tông Chính Dập, lo lắng hỏi: “Tông Chính Dập, ngươi bị thương…”
Tông Chính Dập lắc đầu một cái, “Đừng lo lắng, ta không sao.” Dứt lời nhìn thoáng qua cánh tay của mình, vẫn đang chảy máu.
“Chảy… chảy máu rồi…” Ngưng Hương vừa nói vừa khóc sướt mướt, sắc mặt một mảnh trắng xanh.
Sắc mặt Kiều Linh Nhi cũng không dễ nhìn, nghĩ đến Tông Chính Dập không chút nghĩ ngợi đã đẩy nàng ra rồi dùng thân thể của mình giúp nàng ngăn trở nguy hiểm bên ngoài, trong lòng nàng vô cùng phức tạp.
“Ai dám đả thương nhi tử nhi tức của ta, lão nương nhất định bầm thây vạn đoạn hắn!” Giọng nói đằng đằng sát khí vang lên ở nơi yên tĩnh này, tiếp đó là phụ nữ trung niên sát ý đầy mặt.
“Nương?” “Lão phu nhân?” Kiều Linh Nhi, Lam Phong cũng không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nương, tại sao nương lại ở chỗ này?” So với Kiều Linh Nhi các nàng, thì Tông Chính Dập bình tĩnh hơn.
“Hôm nay nương hẹn phu nhân của Binh bộ thượng thư đi Thái Phượng Lâu uống trà, mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy mấy người các con.” Tư Mã Nguyệt chỉ chỉ Thái Phượng Lâu ngay đối diện cái hẻm nhỏ, lại hỏi: “Linh Nhi, con thế nào, có bị thương không?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật một cái, vội nói: “Nương, con không sao, thế nhưng tướng công bị thương.”
“Mấy thằng nhóc chết tiệt đó, lão nương không phát uy, còn thật sự coi lão nương thành mèo bệnh có phải không?” Lời mà Tư Mã Nguyệt nói ra tuyệt đối đủ kích động, cũng tuyệt đối không cân xứng với bề ngoài dịu dàng của bà.
Chỉ là người nào nghe thấy, sẽ cảm thấy mình bị nội thương.
Trong lòng Kiều Linh Nhi bình tĩnh một chút, lấy ra một chiếc khăn tơ lụa tạm thời băng bó lại vết thương trên cánh tay của Tông Chính Dập, rồi nói với Tư Mã Nguyệt: “Nương, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi!”
“Ừ, được, về phủ trước!” Tư Mã Nguyệt biểu hiện có chút tùy tiện, nhưng âm thầm lén quan sát nhi tử nhi tức, tuy nói hai người là phụng chỉ thành hôn, nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải là một chút cảm giác cũng không có!
/52
|