Sắc mặt của Phong Khinh nhất thời có phần đen xuống, lúc trước không đáp ứng hắn, cũng không khước từ hắn, bây giờ lại hào phóng đáp ứng Tông Chính Diễm như vậy, là cố ý làm cho hắn khó xử sao?
Hách Liên Phi Du, Ninh Tiêu Kiếm đồng thời nhíu mày nhìn Kiều Linh Nhi, nếu nói nàng đang dùng kế lạt mềm buộc chặt, chỉ sợ là quả thật làm cho mọi người có vài phần kính trọng đối với nàng.
Đàn rất nhanh được lấy tới, ở trong lương đình này vốn có bàn đá ghế đá, chỉ có điều bị những nữ nhân đẹp đẽ kia vây chắn, hiện tại ngược lại, các nàng đều vô cùng ăn ý để trống ra vị trí giữa, nơi đó vẫn có một cầm án bằng đá. Chỗ bên góc có một lư hương nho nhỏ, đốt long tiên hương.
Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, xem ra đám công tử này thật sự rất biết hưởng thụ!
Ngưng Hương một tấc cũng không rời đi theo phía sau Kiều Linh Nhi, chỉ sợ những tiểu thư kia sẽ làm chuyện gì tổn thương tiểu thư nhà nàng. Muốn nói đến cầm kỹ, Ngưng Hương dám ba hoa, nếu tiểu thư xếp thứ hai, tuyệt đối sẽ không có người dám xưng thứ nhất.
Đáng tiếc Ngưng Hương không biết, Kiều Linh Nhi trước kia cầm kỳ thư họa thiên hạ độc nhất vô nhị, nhưng Kiều Linh Nhi bây giờ, ngoại trừ đàn dương cầm ra, nàng đối với những thứ khác đều không có hứng thú.
Ngón tay thon dài chạm vào cái này không biết là dùng sợi dây thừng nhỏ hay là đuôi ngựa làm ra cầm huyền, Kiều Linh Nhi tinh mắt thấy được mấy cây châm nhỏ dưới mặt cầm, đều niên đại gì rồi, còn chơi trò chơi cũ này. Chẳng qua nếu không phải nàng luyện được bản lãnh lanh tay lẹ mắt, cũng sẽ không phát hiện ra mấy cây châm gần như có thể xem nhẹ này.
Ngay sau đó liền đứng lên, ngay cả Tông Chính Diễm đã chuẩn bị xong cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Kiều cô nương làm sao vậy, chẳng lẽ là cầm của ta không hợp tâm ý cô nương sao?” Bên cạnh, Yên Hồng thấy Kiều Linh Nhi đứng lên, đã không có ý tứ đàn nữa, không khỏi yếu ớt hỏi.
Kiều Linh Nhi cười nhạt, nói: “Cầm này chính là chí bảo, sao lại không hợp tâm ý tiểu nữ chứ?”
“Kiều cô nương nói rất đúng, cầm này chính là cầm Phượng Ngâm mà Phong công tử tặng cho ta.” Yên Hồng vừa nói vừa đỏ mặt nhìn Phong Khinh, tiểu nữ tử kia bộ dáng thực sự là chọc người thương yêu.
Khó trách nói nữ tử phong trần có rất nhiều thủ đoạn, bây giờ nhìn lại đúng là như thế.
Kiều Linh Nhi lại là vẻ mặt xem thường, ở trong trí nhớ có thể tìm thấy được cầm Phượng Ngâm này, chính là cầm chí tôn, không ngờ công tử phong lưu Phong Khinh này lại sẽ vì lấy lòng một nữ tử phong trần mà làm đến việc này, xem ra “Kiều Linh Nhi” ở trong lòng của hắn quả nhiên chỉ là một đồ bỏ đi.
Hơn nữa Yên Hồng nói rõ ràng như vậy, hiển nhiên là đang khoe, không chỉ khoe khoang với Kiều Linh Nhi nàng, kỳ thực cũng là đang khoe khoang với những nữ nhân khác, ở đây đa phần đều biết đàn, cầm chí tôn xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã nâng giá trị của nàng ta lên!
“Cầm Phượng Ngâm chính là cầm chí tôn, có điều, Yên Hồng cô nương cũng phải cẩn thận thì hơn.” Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc nói.
“Kiều cô nương nói thế giải thích thế nào?” Nụ cười trên mặt Yên Hồng lập tức mất đi.
“Xin hỏi Yên Hồng cô nương đã chạm qua đàn này chưa?” Kiều Linh Nhi tiếp tục hỏi.
“Chưa hề.” Yên Hồng không hiểu nhìn nàng.
“Sợ là người bán cầm kia muốn làm hại Phong công tử rồi!” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt đem tầm mắt chuyển tới trên người của Phong Khinh.
Những nữ nhân khác còn chưa kịp mở lời, Ninh Tiêu Kiếm bên cạnh cũng đã nhìn thấu mánh khóe giữa cầm.
“Độc châm!” Ninh Tiêu Kiếm thấp giọng nói, đồng thời cũng đưa tay đem ngân châm nhỏ như sợi tóc kia lấy ra ngoài, giao vào tay Phong Khinh.
Yên Hồng thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, “Phong công tử, thiếp cũng không biết vì sao giữa cầm lại có ngân châm này…”
Sắc mặt Phong Khinh không thay đổi, Kiều Linh Nhi nhìn nữ nhân chung quanh, cơ hồ mỗi người đều đổi sắc mặt, cũng cảm thấy càng thêm nhàm chán. Nói là sẽ nhằm vào Phong Khinh, trên thực tế là nhằm vào nàng cũng không chừng!
“Nếu Phong công tử bây giờ có chuyện phải xử lý, vậy tiểu nữ tử xin được cáo từ!” Kiều Linh Nhi vốn muốn đánh gãy cổ cầm kia, không ngờ lại phát hiện những nữ nhân này đã hạ thủ đoạn thấp kém loại này, mấy nàng ta không khỏi cũng quá coi thường nàng rồi.
Tay Phong Khinh tùy ý vung lên, ngân châm kia liền bay vụt đến trên một cây cột ở lương đình, toàn bộ đâm sâu vào trong.
“Hôm nay thiếu chút nữa khiến Kiều cô nương bị thương, là sơ suất của tại hạ, nếu Kiều cô nương không để tâm, thì để tại hạ tiễn Kiều cô nương hồi phủ được không?” Phong Khinh vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Phong Khinh cũng hợp với lẽ thường, nàng ở trên địa bàn của hắn thiếu chút nữa bị thương, là chủ nhân tiễn khách trở về cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều, Kiều Linh Nhi nàng chẳng thèm.
“Không dám phiền Phong công tử đại giá, có người muốn gây bất lợi với Phong công tử, Phong công tử vẫn là mau mau điều tra kỹ chuyện này đi!” Kiều Linh Nhi rất kiên quyết từ chối, không đợi hắn mở miệng lần nữa, liền nói với Ngưng Hương bên người: “Ngưng Hương, hồi phủ thôi!”
“Vâng, vâng, tiểu thư!” Ngưng Hương cũng hoàn toàn kinh ngạc đối với thái độ cư xử của Kiều Linh Nhi với Phong Khinh, trước đây thấy tiểu thư thường đón ý nói hùa với Phong công tử, lần này Phong công tử muốn đưa tiểu thư trở về, vốn nên xem như là một cơ hội, tiểu thư vậy mà cứ như vậy đẩy đi, trong lòng tiểu thư rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Kiều Linh Nhi xoay người rời đi, cùng lúc cũng bắt được vẻ ác độc trong mắt Yên Hồng, Ninh Tiêu Vũ các nàng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là thủ đoạn của mấy nàng ta đối phó nàng, chẳng qua không ngờ tới lại bị nhìn thấu như vậy.
Phong Khinh nhìn bóng lưng Kiều Linh Nhi rời đi, chân mày vậy mà cũng nhíu lại, lẽ nào những năm gần đây, bản thân mình lại nhìn lầm nàng sao?
“Thú vị, thú vị…” Bên cạnh, Tông Chính Diễm uống vào một ngụm rượu, vừa cười nhạt vừa nói.
“Diễm, ngươi nói gì?” Hách Liên Phi Du mở miệng nói.
“Du, ngươi không phát hiện bây giờ Kiều tứ tiểu thư rất thú vị à?” Tông Chính Diễm mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, cực kỳ yêu mị.
Hách Liên Phi Du bưng chén rượu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười tà, “Quả là thú vị!”
Nghe hai người Tông Chính Diễm cùng Hách Liên Phi Du, Phong Khinh cũng bỏ qua khó hiểu trong lòng, cười nhạt một cái, nhưng thật ra hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của Kiều Linh Nhi rốt cuộc bán thuốc gì!
Đi ở trên đường Kiều Linh Nhi đông nhìn một chút tây nhìn một cái, tuy ngày nóng có chút đáng ghét, nhưng so với thế kỷ 21 coi như tốt, chỉ là khô nóng, chứ không phải là cái loại oi bức đó.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương mở miệng lần thứ một trăm hai mươi mốt, mặc dù mỗi một lần cũng chỉ hô một tiếng tiểu thư mà không nói tiếp.
“Ừm?” Kiều Linh Nhi đứng ở dưới chiếc ô lớn của một người bán hàng rong, vừa nhìn ngọc bội bên trên, vừa tùy ý hỏi.
“Cô nương muốn cái gì thì nhìn một chút…” Tiểu thương thấy một đại mỹ nhân thế này, khởi lên sắc tâm, nói lấy lòng.
“Cái này bán thế nào?” Kiều Linh Nhi cầm một khối ngọc bội nhỏ chạm khắc xem như là tinh tế hỏi.
“Cô nương thật là biết hàng, khối ngọc bội này là ngọc bội mà năm Trấn Nam Vương ra đời đã đeo, giá trị liên thành. Thấy cô nương yêu thích, cho ngươi giá thấp nhất, một trăm lượng!” Tiểu thương nhìn Kiều Linh Nhi nhất định là tiểu thư của nhà giàu, trắng trợn nói.
“Một trăm lượng, ngươi đi cướp à!” Ngương Hương vừa nghe giá cả này tức khắc trợn to hai mắt, các nàng làm nha hoàn một tháng mới ba lượng bạc, giá một khối ngọc bội nho nhỏ lại muốn một trăm lượng, không phải ăn cướp thì là cái gì?
Tiểu thương hiển nhiên cũng đã gặp nhiều tình cảnh như thế, sâu xa nghiêm mặt nói: “Vị cô nương này ngươi chắc có chỗ chưa biết, ngọc bội kia nhưng là đồ tốt, xưa kia Trấn Nam Vương chính là bằng vào khối ngọc bội này chinh chiến sa trường, nguy hiểm vì Trấn Nam Vương gặp dữ hóa lành, ngăn chặn mấy lần tai họa đó!”
“Nếu như khối ngọc bội này đối với Trấn Nam Vương trọng yếu như vậy, thì tại sao lại rơi vào tay của một tên tiểu thương như ngươi hả?” Ngưng Hương cũng không đồng ý không buông tha hỏi.
Kiều Linh Nhi nghe đối thoại không có dinh dưỡng của Ngưng Hương cùng tên tiểu thương không khỏi phì cười, đột nhiên một thanh âm thô lỗ truyền tới.
“Đàn bà thối, bổn đại gia nếu đã cho người tiền, ngươi chính là người của bổn đại gia, ít ở đó giả bộ thanh cao…”
Hách Liên Phi Du, Ninh Tiêu Kiếm đồng thời nhíu mày nhìn Kiều Linh Nhi, nếu nói nàng đang dùng kế lạt mềm buộc chặt, chỉ sợ là quả thật làm cho mọi người có vài phần kính trọng đối với nàng.
Đàn rất nhanh được lấy tới, ở trong lương đình này vốn có bàn đá ghế đá, chỉ có điều bị những nữ nhân đẹp đẽ kia vây chắn, hiện tại ngược lại, các nàng đều vô cùng ăn ý để trống ra vị trí giữa, nơi đó vẫn có một cầm án bằng đá. Chỗ bên góc có một lư hương nho nhỏ, đốt long tiên hương.
Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, xem ra đám công tử này thật sự rất biết hưởng thụ!
Ngưng Hương một tấc cũng không rời đi theo phía sau Kiều Linh Nhi, chỉ sợ những tiểu thư kia sẽ làm chuyện gì tổn thương tiểu thư nhà nàng. Muốn nói đến cầm kỹ, Ngưng Hương dám ba hoa, nếu tiểu thư xếp thứ hai, tuyệt đối sẽ không có người dám xưng thứ nhất.
Đáng tiếc Ngưng Hương không biết, Kiều Linh Nhi trước kia cầm kỳ thư họa thiên hạ độc nhất vô nhị, nhưng Kiều Linh Nhi bây giờ, ngoại trừ đàn dương cầm ra, nàng đối với những thứ khác đều không có hứng thú.
Ngón tay thon dài chạm vào cái này không biết là dùng sợi dây thừng nhỏ hay là đuôi ngựa làm ra cầm huyền, Kiều Linh Nhi tinh mắt thấy được mấy cây châm nhỏ dưới mặt cầm, đều niên đại gì rồi, còn chơi trò chơi cũ này. Chẳng qua nếu không phải nàng luyện được bản lãnh lanh tay lẹ mắt, cũng sẽ không phát hiện ra mấy cây châm gần như có thể xem nhẹ này.
Ngay sau đó liền đứng lên, ngay cả Tông Chính Diễm đã chuẩn bị xong cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Kiều cô nương làm sao vậy, chẳng lẽ là cầm của ta không hợp tâm ý cô nương sao?” Bên cạnh, Yên Hồng thấy Kiều Linh Nhi đứng lên, đã không có ý tứ đàn nữa, không khỏi yếu ớt hỏi.
Kiều Linh Nhi cười nhạt, nói: “Cầm này chính là chí bảo, sao lại không hợp tâm ý tiểu nữ chứ?”
“Kiều cô nương nói rất đúng, cầm này chính là cầm Phượng Ngâm mà Phong công tử tặng cho ta.” Yên Hồng vừa nói vừa đỏ mặt nhìn Phong Khinh, tiểu nữ tử kia bộ dáng thực sự là chọc người thương yêu.
Khó trách nói nữ tử phong trần có rất nhiều thủ đoạn, bây giờ nhìn lại đúng là như thế.
Kiều Linh Nhi lại là vẻ mặt xem thường, ở trong trí nhớ có thể tìm thấy được cầm Phượng Ngâm này, chính là cầm chí tôn, không ngờ công tử phong lưu Phong Khinh này lại sẽ vì lấy lòng một nữ tử phong trần mà làm đến việc này, xem ra “Kiều Linh Nhi” ở trong lòng của hắn quả nhiên chỉ là một đồ bỏ đi.
Hơn nữa Yên Hồng nói rõ ràng như vậy, hiển nhiên là đang khoe, không chỉ khoe khoang với Kiều Linh Nhi nàng, kỳ thực cũng là đang khoe khoang với những nữ nhân khác, ở đây đa phần đều biết đàn, cầm chí tôn xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã nâng giá trị của nàng ta lên!
“Cầm Phượng Ngâm chính là cầm chí tôn, có điều, Yên Hồng cô nương cũng phải cẩn thận thì hơn.” Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc nói.
“Kiều cô nương nói thế giải thích thế nào?” Nụ cười trên mặt Yên Hồng lập tức mất đi.
“Xin hỏi Yên Hồng cô nương đã chạm qua đàn này chưa?” Kiều Linh Nhi tiếp tục hỏi.
“Chưa hề.” Yên Hồng không hiểu nhìn nàng.
“Sợ là người bán cầm kia muốn làm hại Phong công tử rồi!” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt đem tầm mắt chuyển tới trên người của Phong Khinh.
Những nữ nhân khác còn chưa kịp mở lời, Ninh Tiêu Kiếm bên cạnh cũng đã nhìn thấu mánh khóe giữa cầm.
“Độc châm!” Ninh Tiêu Kiếm thấp giọng nói, đồng thời cũng đưa tay đem ngân châm nhỏ như sợi tóc kia lấy ra ngoài, giao vào tay Phong Khinh.
Yên Hồng thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, “Phong công tử, thiếp cũng không biết vì sao giữa cầm lại có ngân châm này…”
Sắc mặt Phong Khinh không thay đổi, Kiều Linh Nhi nhìn nữ nhân chung quanh, cơ hồ mỗi người đều đổi sắc mặt, cũng cảm thấy càng thêm nhàm chán. Nói là sẽ nhằm vào Phong Khinh, trên thực tế là nhằm vào nàng cũng không chừng!
“Nếu Phong công tử bây giờ có chuyện phải xử lý, vậy tiểu nữ tử xin được cáo từ!” Kiều Linh Nhi vốn muốn đánh gãy cổ cầm kia, không ngờ lại phát hiện những nữ nhân này đã hạ thủ đoạn thấp kém loại này, mấy nàng ta không khỏi cũng quá coi thường nàng rồi.
Tay Phong Khinh tùy ý vung lên, ngân châm kia liền bay vụt đến trên một cây cột ở lương đình, toàn bộ đâm sâu vào trong.
“Hôm nay thiếu chút nữa khiến Kiều cô nương bị thương, là sơ suất của tại hạ, nếu Kiều cô nương không để tâm, thì để tại hạ tiễn Kiều cô nương hồi phủ được không?” Phong Khinh vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Phong Khinh cũng hợp với lẽ thường, nàng ở trên địa bàn của hắn thiếu chút nữa bị thương, là chủ nhân tiễn khách trở về cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều, Kiều Linh Nhi nàng chẳng thèm.
“Không dám phiền Phong công tử đại giá, có người muốn gây bất lợi với Phong công tử, Phong công tử vẫn là mau mau điều tra kỹ chuyện này đi!” Kiều Linh Nhi rất kiên quyết từ chối, không đợi hắn mở miệng lần nữa, liền nói với Ngưng Hương bên người: “Ngưng Hương, hồi phủ thôi!”
“Vâng, vâng, tiểu thư!” Ngưng Hương cũng hoàn toàn kinh ngạc đối với thái độ cư xử của Kiều Linh Nhi với Phong Khinh, trước đây thấy tiểu thư thường đón ý nói hùa với Phong công tử, lần này Phong công tử muốn đưa tiểu thư trở về, vốn nên xem như là một cơ hội, tiểu thư vậy mà cứ như vậy đẩy đi, trong lòng tiểu thư rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Kiều Linh Nhi xoay người rời đi, cùng lúc cũng bắt được vẻ ác độc trong mắt Yên Hồng, Ninh Tiêu Vũ các nàng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là thủ đoạn của mấy nàng ta đối phó nàng, chẳng qua không ngờ tới lại bị nhìn thấu như vậy.
Phong Khinh nhìn bóng lưng Kiều Linh Nhi rời đi, chân mày vậy mà cũng nhíu lại, lẽ nào những năm gần đây, bản thân mình lại nhìn lầm nàng sao?
“Thú vị, thú vị…” Bên cạnh, Tông Chính Diễm uống vào một ngụm rượu, vừa cười nhạt vừa nói.
“Diễm, ngươi nói gì?” Hách Liên Phi Du mở miệng nói.
“Du, ngươi không phát hiện bây giờ Kiều tứ tiểu thư rất thú vị à?” Tông Chính Diễm mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, cực kỳ yêu mị.
Hách Liên Phi Du bưng chén rượu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười tà, “Quả là thú vị!”
Nghe hai người Tông Chính Diễm cùng Hách Liên Phi Du, Phong Khinh cũng bỏ qua khó hiểu trong lòng, cười nhạt một cái, nhưng thật ra hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của Kiều Linh Nhi rốt cuộc bán thuốc gì!
Đi ở trên đường Kiều Linh Nhi đông nhìn một chút tây nhìn một cái, tuy ngày nóng có chút đáng ghét, nhưng so với thế kỷ 21 coi như tốt, chỉ là khô nóng, chứ không phải là cái loại oi bức đó.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương mở miệng lần thứ một trăm hai mươi mốt, mặc dù mỗi một lần cũng chỉ hô một tiếng tiểu thư mà không nói tiếp.
“Ừm?” Kiều Linh Nhi đứng ở dưới chiếc ô lớn của một người bán hàng rong, vừa nhìn ngọc bội bên trên, vừa tùy ý hỏi.
“Cô nương muốn cái gì thì nhìn một chút…” Tiểu thương thấy một đại mỹ nhân thế này, khởi lên sắc tâm, nói lấy lòng.
“Cái này bán thế nào?” Kiều Linh Nhi cầm một khối ngọc bội nhỏ chạm khắc xem như là tinh tế hỏi.
“Cô nương thật là biết hàng, khối ngọc bội này là ngọc bội mà năm Trấn Nam Vương ra đời đã đeo, giá trị liên thành. Thấy cô nương yêu thích, cho ngươi giá thấp nhất, một trăm lượng!” Tiểu thương nhìn Kiều Linh Nhi nhất định là tiểu thư của nhà giàu, trắng trợn nói.
“Một trăm lượng, ngươi đi cướp à!” Ngương Hương vừa nghe giá cả này tức khắc trợn to hai mắt, các nàng làm nha hoàn một tháng mới ba lượng bạc, giá một khối ngọc bội nho nhỏ lại muốn một trăm lượng, không phải ăn cướp thì là cái gì?
Tiểu thương hiển nhiên cũng đã gặp nhiều tình cảnh như thế, sâu xa nghiêm mặt nói: “Vị cô nương này ngươi chắc có chỗ chưa biết, ngọc bội kia nhưng là đồ tốt, xưa kia Trấn Nam Vương chính là bằng vào khối ngọc bội này chinh chiến sa trường, nguy hiểm vì Trấn Nam Vương gặp dữ hóa lành, ngăn chặn mấy lần tai họa đó!”
“Nếu như khối ngọc bội này đối với Trấn Nam Vương trọng yếu như vậy, thì tại sao lại rơi vào tay của một tên tiểu thương như ngươi hả?” Ngưng Hương cũng không đồng ý không buông tha hỏi.
Kiều Linh Nhi nghe đối thoại không có dinh dưỡng của Ngưng Hương cùng tên tiểu thương không khỏi phì cười, đột nhiên một thanh âm thô lỗ truyền tới.
“Đàn bà thối, bổn đại gia nếu đã cho người tiền, ngươi chính là người của bổn đại gia, ít ở đó giả bộ thanh cao…”
/52
|