CHƯƠNG 116: ĐỀU LÀ VÌ CÔ SAO?
Đây là một nơi như thế nào, Cố Cơ Uyển không biết.
Cô chỉ biết, người đàn ông đang ôm cô rất đẹp trai, toàn thế giới này, không còn có ai đẹp trai hơn anh nữa.
Cơ thể anh cao lớn, bờ vai rất vững chắc, lồng ngực, cơ bắp của anh cũng rất nở nang.
Còn có cánh tay của anh, đường nét cơ bắp cũng rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết được là tràn đây năng lượng.
Anh ôm cô, giọng nói còn dễ nghe như vậy.
“Em cho rằng tôi quan tâm?”
Ưm… thật sự rất rất hay, rất có cảm giác an toàn.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt còn đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời.
Người đàn ông này, là người mê người nhất cô gặp được trong cuộc đời mình, là người đàn ông có sức quyến rũ lớn nhất.
Vốn tưởng rằng sống lại một đời, hai người sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa, nhưng, mối quan hệ giữa hai người lại ngày càng chặt chẽ.
Cô đưa tay ra, khẽ vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh.
Trong giấc mơ, gương mặt của người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, quyến rũ khó tả.
Nếu như đã là một giấc mơ, vậy thì những việc bình thường không dám làm, những lời bình thường không dám nói, lúc này cô sẽ làm hết, nói hết!
Cô chủ động tìm đôi môi của anh.
Người đàn ông dường như đã bị cô chinh phục, anh đáp trả lại nụ hôn của cô.
Cô Cơ Uyển nhấc người dậy, nhắm mắt hưởng thụ mọi thứ mà cô không thể hưởng thụ trong cuộc sống hiện thực, hưởng thụ mọi hơi thở thuộc về anh.
Khoảnh khắc này thật đẹp, đẹp như một giấc mơ.
Nhưng mà, sao lại đau như vậy chứ?
Đợi, đợi một chút, đợi một chút…
Sao nằm mơ cũng chân thực như vậy chứ…
Không biết trôi qua bao lâu, đợi đến lúc gió yên biển lặng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô khẽ xoa đôi mắt đau nhức của mình, rõ ràng là vẫn chưa ngủ đủ, lại không kìm được muốn mở mắt ra nhìn thế giới này.
Chết rồi sao? Không, hình như cô rơi xuống biển, được người khác cứu đi.
Sau đó, ở trong một buổi đấu giá chợ đen, bị Mộ Khải Trạch mua về.
Bây giờ toàn thân đau nhức, cô bị Mộ Khải Trạch làm gì đó rồi sao?
“Khốn nạn…” Giọng nói khàn khàn như hạt cát bị bánh xe nghiền qua, kẹt lại ở trong cổ họng, không thể nào nhổ ra được.
Nhưng vào giây phút mà cô mở mắt, lại nhìn thấy một gương mặt mà cô vẫn luôn tâm niệm đến.
Mộ Tu Kiệt?
Kí ức như một dòng nước ùa về, ngay lập tức lấp đầy đầu cô.
Cô bị đưa đến phòng của Mộ Khải Trạch, Mộ Khải Trạch muốn xé váy của cô.
Mộ Tu Kiệt đến, nhưng lại không nhận ra cô, anh đi rồi.
Mộ Khải Trạch lại bắt đầu xé váy của cô, vào lúc cô tuyệt vọng đến mức muốn chết đi, Mộ Tu Kiệt lại quay trở lại một cách thần kì…
Đúng vậy! Anh đi rồi anh lại trở về! Anh đã cứu cô!
Mộ Tu Kiệt… lúc này nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là Mộ Tu Kiệt, cô thở phào một hơi.
Có thể thấy được, cô đối với người đàn ông này, lưu luyến đến mức độ nào.
Cố Cơ Uyển vẫn còn chút mơ màng, ngẩng đầu lên nhìn, anh ngủ bên cạnh cô, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt, trong buổi sáng sớm, có chút yếu đuối khiến cho phụ nữ cảm thấy phát cuồng.
Ừm, cô lại cảm thấy cậu cả Mộ không gì không làm được kia cũng có một mặt yếu đuối, đúng là thần kì thật.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh, quả thực khiến người khác cảm thấy thương xót.
Khóe mắt anh có quầng thâm, giống như đã rất lâu rất lâu rồi anh không ngủ.
Còn có, cằm của anh, râu ria đã mọc lún phún, không còn dáng vẻ sạch sẽ, sáng bóng như hàng ngày nữa.
Cậu cả Mộ có râu, bất kể là đời trước hay đời này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Người đàn ông này bình thường nghiêm túc chỉnh tê đến nhường nào, sao cô lại không biết chứ?
Quầng thâm mắt và đám râu lúc này, cho dù lòng dạ cô có sắt đá đến mấy cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Mấy ngày cô mất tích, có phải anh vẫn luôn tìm cô hay không?
Cô có thể mong ước xa vời một chút, thật sự là vì cô sao?
Nhưng cô lại không biết, bản thân còn đang hi vọng xa vời điều gì, cô đã nói, đời này không thể tiếp tục bi kịch của đời trước nữa…
“Ngủ đủ rồi à?” Người đàn ông đột nhiên đưa lay lên, nắm lấy bàn tay của cô.
Giọng nói của Mộ Tu Kiệt khàn khàn, đây rõ ràng là kết quả của sự vui vẻ đêm qua.
Từ khi trở vê căn phòng này, mãi cho đến khi trời sắp sáng, anh gần như không hề dừng lại!
Lúc bắt đầu, chỉ đơn giản là muốn giải thuốc cho cô, nhưng sau đó thì sao?
Cố Cơ Uyển vẫn còn nhớ rõ, bản thân cô đã cầu xin anh, nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
Bây giờ, đôi mắt của anh đột nhiên tối sầm đi là có ý gì? Thế mà anh còn dám nghĩ nữa!
Cố Cơ Uyển vội vã giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Trải qua một đêm, thứ thuốc khiến cô toàn thân vô lực kia đã mất hết tác dụng rồi.
Về việc tại sao lúc này vẫn cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào, còn không phải vì người đàn ông này sao?
Cô đã mệt đến mức sắp ngất đi rồi, sao tinh thần anh vẫn phấn chấn như vậy chứ?
Ngoại trừ quầng thâm mắt và nhúm râu kia ra, còn chỗ nào là không ổn nữa đâu? Sức khỏe tốt như vậy, còn có thiên lí hay không chứ?
“Tôi, tôi vẫn chưa ngủ đủ.” Không thể nào rút tay về, cô chỉ có thể dùng bàn tay còn lại, cẩn thận kéo chăn lên, che kín bản thân mình.
Nhưng cô đã quên, cả người cô đang nằm trong lồng ngực Mộ Tu Kiệt, cô còn gối đầu lên tay anh nữa, muốn trốn, có thể trốn được đi đâu chứ?
Mộ Tu Kiệt nhẹ nhàng trở mình, cánh tay thon dài khẽ siết lại, hai người đối diện nhau, trong nháy mắt dính lại một chỗ.
“Aal”
Xúc cảm không bình thường, khiến Cố Cơ Uyển bị dọa kêu lên một tiếng, vội vàng muốn tránh ra.
Nhưng cánh tay anh đã giữ lấy eo cô, chỉ cần anh không buông tay, thì cô sẽ không có không gian để trốn chạy.
“Cậu cả Mộ…” Bàn tay của Cố Cơ Uyển chống lên ngực anh.
Chỉ khẽ chạm một cái, cô lại cảm thấy bất an thu về ngay lập tức.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, cao đến mức đáng sợ
Nếu như không phải trải qua đêm qua, đối với sức khỏe của anh cô ngày càng hiểu rõ, Cố Cơ Uyển nhất định sẽ cho rằng, có thể anh đã sốt rồi.
Nhưng trên thực tế, cô biết, chỉ cần người đàn ông này động tình, nhiệt độ cơ thể anh sẽ là như vậy!
Nhưng bọn họ đã… giày vò nhau cả đêm rồi, sao lúc này còn có suy nghĩ đấy nữa chứ?
Cô mệt sắp chết rồi có được không?
“Cậu cả Mộ, trời, trời sáng rồi?” Cô cẩn thận nhắc nhở.
Tối hôm qua vấn đề là do cô, cô bị chuốc thuốc, khiến đầu óc không còn tỉnh táo, thậm chí còn chủ động ôm lấy anh.
Nhưng bây giờ, cô đã tỉnh táo lại rồi, chuyện ngoài ý muốn này, mau chóng kết thúc đi!
“Hửm?” Mộ Tu Kiệt nhướng mày: “Trời sáng thì không thể tiếp tục ôm người phụ nữ của tôi ngủ nữa à?”
Cố Cơ Uyển cảm thấy kinh ngạc!
Người… phụ nữ của anh? Từ, từ lúc nào cô trở thành người phụ nữ của anh chứ?
Là, là đang nhắc đến chuyện giả vờ làm vợ sắp cưới của anh sao?
Suy nghĩ của cô lúc này rất loạn, Mộ Tu Kiệt chết tiệt, tùy tiện nói một câu, lại có thể khiến cô dễ nghĩ ngợi lung tung như vậy. Dáng vẻ này, thật thất bại, tình cảm cô cố gắng khống chế, lúc nào cũng bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Cô không thích cảm giác này, nhưng bây giờ, cô thật bất lực.
“Cậu cả Mộ, tối qua chỉ là… chỉ là ngoài ý muốn, cảm ơn anh cứu tôi, nhưng tôi… nên dậy rồi.”
Cô cố gắng chống đỡ cơ thể mình, người đàn ông cũng không làm khó cô, thả lỏng cánh tay của mình.
Cố Cơ Uyển thở phào một hơi, đang định ngồi dậy.
Không ngờ chỉ mới vươn người dậy được một chút, cánh tay Mộ Tu Kiệt lại siết chặt lại.
Cố Cơ Uyển không chút phòng bị, va vào người anh.
——————–