CHƯƠNG 144: TRONG LÒNG THẤY KHÔNG CAM TÂM
“Ai là cô nhóc lùn xủn hả, tôi cao một mét sáu mươi mấy đấy!” Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn anh.
Không ngờ cái tên này lại nói cô lùn!
Một người con gái hơn mét sáu, lùn ở chỗ nào hả?
Nếu thế mà còn thấy thì những cô gái chỉ một mét năm mươi mấy phải sống như thế nào hả?
Để không tỏ ra yếu đuối, Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng nhìn thẳng vào mắt của anh ta.
Chưa được bao lâu sao, cổ cô mỏi nhừ, đến bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này cũng giống như Mộ Tu Kiệt vậy, đều rất cao.
“Vậy có phải anh có thể nói cho tôi biết vì sao cứ quấn lấy tôi mãi chưa?”
Cô thật sự cảm thấy rất phiền, cảm giác bị người khác để ý một cách vô duyên vô cớ như thế cũng rất bất lực.
“Nếu như mục đích của anh là cậu Mộ, vậy thì anh tìm nhầm người rồi, tôi chẳng là gì của cậu Mộ hết, anh tìm tôi cũng không có ích lợi gì đâu.”
“Cô nghĩ rằng tôi muốn lấy thông tin gì đó của cậu Mộ từ cô à?”
Anh ta bật cười, khiến cho Cố Cơ Uyển chợt biết được rằng, rõ ràng là mình đoán sai rồi.
“Thế rốt cuộc là vì sao?” Đoán đố không phải là sở trường của cô.
“Tôi đã nói rồi, không biết nữa.” Giang Nam nói, nghe không giống như giả dối.
Rõ ràng đôi mắt của anh ta rất đẹp, trông có vẻ rất vô tội cũng thoáng có vẻ mông lung, khiến cho cô khó lòng nghi ngờ sự chân thành của anh ta được.
Nhưng mà thật sự là thế à?
Không biết vì sao phải quấn lấy cô, nhưng cứ phải quấn lấy cô cho bằng được, làm sao cô có thể tin tưởng lý do này được kia chứ?
“Đại khái là vì tối đêm đó bị cô đuổi đi nên trong lòng thấy không phục.”
Trong lòng thấy không phục, sao mà giống như một đứa trẻ thế?
“Không phải anh mới bị con gái từ chối lần đầu đấy chứ?”
Ông chủ mang món đầu tiên ra bàn, Cố Cơ Uyển cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói với anh ta.
Không ngờ Giang Nam lại thảo luận chuyện này một cách nghiêm túc.
Sau giây lát, thậm chí anh ta còn nghiêm túc gật đầu: “Cô đúng là người con gái đầu tiên khước từ tôi đấy.”
“Khụ!” Cố Cơ Uyển suýt nữa đã bị miếng sườn chua ngọt làm cho mắc nghẹn,
Lẽ nào vì cô từ chối anh ta, nên anh ta mới khăng khăng đòi bám theo cô ư?
Nhưng mà, làm thế thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
“Cô làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.” Giang Nam lại nói với vẻ nghiêm túc.
Cố Cơ Uyển cũng nhìn anh ta với vẻ nghiêm túc, cô cẩn thận nghiên cứu nét mặt của anh ta.
Bởi vì cô nói rằng hình như lời nói của người đàn ông này là thật, không hề có vẻ giả dối một chút nào.
OMG, một đứa con trai nhà quyền quý như anh ta, vừa sinh ra là đã biết trước sẽ được yêu thương chiều chuộng cả đời.
Nhất là anh ta đẹp trai như thế, chắc chắn cả đời này sẽ sống sự tâng bốc lấy lòng của đám con gái.
Bây giờ thỉnh thoảng lại bị một cô gái từ chối, nên trái tim thủy tinh của anh ta mới bị tổn thương hay sao?
“Tôi không muốn anh tiếp cận tôi là vì cậu Mộ, tôi không muốn tiếp xúc với bạn bè của anh ta, chỉ đơn giản là thế mà thôi.”
Cố Cơ Uyển cảm thấy bản thân mình không cần phải nói rõ ràng cho anh biết, để tránh khỏi phải làm tổn thương trái tim của người ta.
“Nếu như không phải là cậu Mộ, với gương mặt điển trai xuất chúng như anh, nếu như anh muốn bắt chuyện với tôi thì chắc là tôi cũng sẽ không từ chối dứt khoát thế đâu.”
Đương nhiên, cô cũng không phải loại người thấy đẹp là mê tít mắt, cho dù có đẹp trai hơn nữa thì cũng phải nhìn xem có thuận mắt hay không, cũng phải xem tình hình.
Vào tối ngày hôm đó, rất nhiều người đều có mặt, trong tình huống bình thường thì cô sẽ không từ chối.
Dù gì cũng có cả đám người cùng chơi đùa, thêm một người bạn cũng không sao cả.
Đương nhiên rồi, nếu như chỉ có một mình cô thì chắc hẳn cô cũng sẽ từ chối mà thôi.
Bởi thế, cô nói rồi, phải xem tình hình đã.
“Thật sao?” Dường như Giang Nam không tin tưởng mấy, anh ta nghiêng đầu nhìn cô.
“Tất nhiên, một người đàn ông như anh, thường thì sẽ không có đứa con gái nào từ chối đâu.”
“Thế thì tại sao cô lại từ chối tôi?”
“Vậy anh có thể cắt đứt quan hệ với cậu Mộ hay không?”
“Sẽ không?” Không ngờ Giang Nam lại trả lời dứt khoát như thế.
Cố Cơ Uyển thở phào một hơi, cô tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Bởi thế, anh là bạn của cậu Mộ, tôi không muốn làm bạn với anh, chỉ đơn giản là thế mà thôi.”
Bởi thế sau khi ăn xong bữa cơm này, anh cần làm gì thì cứ làm nấy, đừng quấn lấy cô nữa.
Giang Nam vẫn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô chăm chú, anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng ánh mắt lại trở nên ảm đạm, nói không nên lời.
Vẻ mặt phiền não của anh khiến cho Cố Cơ Uyển lập tức cảm thấy bất an.
Không phải trái tim mỏng manh của anh bị cô làm tổn thương rồi đấy chứ?
Nhưng mà vị công tử này sẽ không yếu đuối như vậy chứ? Kiên cường lên một chút có được không?
Những người xung quanh, nhất là con gái, đều nhìn cô với ánh mắt như thể muốn xé nát cô ra.
Cứ như thể cô ức hiếp nam thần trong tim bọn họ vậy, khiến cho nam thần của bọn họ ưu buồn…
“Này, món sườn chua ngọt ở đây cũng được lắm đó, anh có muốn ăn thử không?”
Để trốn tránh những ánh mắt như muốn xé nát cô ra, Cố Cơ Uyển rụt mũi lại, gắp một miếng sườn chua ngọt cho Giang Nam.
Giang Nam còn không buồn nhìn xuống chén, mà chỉ nhìn cô chăm chú: “Tên tôi không phải là này.”
“…” Lằn đen nổi ngang nổi dọc trên trán Cố Cơ Uyển, đến chuyện nhỏ nhặt như thế này mà cũng để ý à?
Dù gì thì ăn xong bữa cơm này, bọn họ đường ai nấy đi, cô không cảm thấy mình cần phải biết tên của anh ta.
Nhưng bây giờ gương mặt của anh ta càng lúc càng ủ rũ, khiến cho cô suýt vỡ nát tim giống như những cô gái khác rồi.
“Được rồi, anh…tên gì?”
“Giang Nam.” Cuối cùng ánh mắt của Giang Nam mới mới bừng sáng: “Cô nhóc, còn cô thì sao?”
“Không phải anh đã biết rồi hả?” Thân là bạn bè của cậu Mộ, không thể nào không biết chuyện cô chiêu nhà họ Cố và cậu Mộ đính hôn được.
“Tôi chỉ biết cô được gọi là cô chiêu nhà họ Mộ.” Còn việc cô ấy tên gì thì anh ta chưa từng tìm hiểu.
“Cố Cơ Uyển.” Cô cũng không tức giận: “Thế bây giờ ăn cơm được chưa?”
Ông chủ tiếp tục bưng thịt heo om đỏ ra màn, mặc dù màu sắc không đẹp đẽ gì mấy, nhưng lại rất thơm!
Cố Cơ Uyển gần như chảy nước miếng ngay lập tức, cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
“Ưm ưm…ưm…ưm…” Cô bụm miệng, trông có vẻ nhếch nhác cực kỳ.
“Sao thế?” Giang Nam còn nghĩ rằng cô bị sắc, anh ta lập tức vỗ lưng cô: “Ăn chậm thôi, tôi có giành với cô đâu.”
“Không phải, tôi…khụ khụ…đau.” Cô đau đến mức muốn trào nước mắt: “Đừng…đừng vỗ nữa…”
Giang Nam thấy sắc mặt cô có vẻ lạ lùng, anh lại mạnh tay hơn: “Chậm rãi một chút.”
“Không phải, anh…đừng vỗ, đau chết đi được!”
Cố Cơ Uyển quay người đi, rồi đẩy tay anh ta ra.”
Khó khăn lắm mới nuốt được miếng thịt ấy xuống, cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ửng.
“Đánh mạnh tay thế làm gì, muốn mưu sát tôi à? Đau chết đi được có biết không?”
“Chẳng phải sợ cô sặc chết đó sao?” Huống hồ chi, anh cũng chẳng mạnh tay bao nhiêu…được thôi, cũng có thể vì nhiều năm được huấn luyện nên anh không biết nặng nhẹ thế nào.
Có điều, không ngờ con gái lại yếu đuối như thế, một chút sức như thế này thôi mà cũng không chịu đựng nổi.
Nhận thức này lại rất mới mẻ.
Cố Cơ Uyển bụm môi, cô hà hơi, tức anh ách trong bụng.
“Cô bé bị bỏng hả? Đồ ăn vừa mới bắc xuống bếp nên nóng lắm, đừng tham ăn thế, từ từ thôi.”
Lúc ông chủ mang món thứ ba lên, ông ta mỉm cười với cô.
Ông chủ lại nhìn Giang Nam, cười cười rồi nói: “Bạn gái của cậu đáng yêu ghê.”
“Ừm.” Giang Nam gật đầu, không giải thích.
Trước giờ anh chưa từng giải thích những chuyện không quan trọng bao giờ.
Cố Cơ Uyển lại không như thế, lúc cô định nói hai người không phải là người yêu, ông chủ đã đi khuất dạng.
Cô trừng mắt nhìn Giang Nam, rồi tỏ vẻ khó chịu: “Sao anh lại không giải thích? Quan hệ giữa tôi với anh có phải là thế đâu!”
/473
|