CHƯƠNG 146: CỐ CƠ UYỂN, TÔI KHÔNG MUỐN TRANH GIÀNH VỚI CÔ
Lấy máu Cố Vị Y giả mạo thành của Cố Cơ Uyển đi xét nghiệm ADN…
Bà cụ sửng sốt, cả người lập tức giống như thạch hóa, cứng đờ lại.
Người này là ai, bà ta đang nói chuyện điện thoại với ai? Cái gì bà cụ nhà họ Mộ?
Bà cụ nhà họ Mộ, chẳng lẽ, không phải chỉ có bà thôi sao?
Vậy người nói chuyện với bà ta, rốt cuộc… Là ai?
Không đợi bà cụ suy nghĩ cẩn thận, người phụ nữ lại nói: “Cậu cả Mộ hình như rất thích con nhóc Cố Vị Y kia, còn thường xuyên mời nó đến nhà họ Mộ chơi.”
“Tôi không yên tâm Cơ Uyển nhà của chúng ta, hôm nay nó đi theo đến đây, không nghĩ tới tôi thấy Cố Vị Y và cậu cả Mộ ở bên nhau, tức chết tôi!”
“Cố Vị Y còn không phải ỷ vào mình lớn lên giống người mẹ đã chết kia sao? Cũng dám tranh giành đàn ông với Cơ Uyển nhà của chúng ta, con nhóc chết tiệt này, sớm muộn gì tôi cũng giải quyết nó!”
Không biết người đàn ông bên kia nói cái gì, người phụ nữ tiếp tục mắng: “Sớm biết lúc trước đuổi Cố Vị Y ra khỏi nhà, nếu không phải vì che giấu thân phận Cơ Uyển, sao tôi còn giữ nó lại chứ?”
“Uổng công nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, để nó nhận lấy thân phận của Cơ Uyển, còn không phải là vì một ngày nào đó để Cơ Uyển dùng thân phận cháu gái nhận người thân với bà cụ Mộ?”
“Đó là đương nhiên, tôi sớm biết rằng Cố Vị Y là cháu ngoại của bà cụ…”
Bà cụ không nghe tiếp được câu nào nữa.
Trái tim có chút khó chịu, bỗng nhiên tay che lại vị trí trái tim, hô hấp dồn dập.
Ông trời ơi! Bà đã làm chuyện gì? Không ngờ… Sự thật lại như vậy!
Sao bọn họ có thể! Sao lại có thể đối xử với Vị Y như thế!
Bọn họ lại bắt nạt Vị Y như vậy!
“Bà cụ, bà cụ sao vậy?” Người hầu gái hoảng sợ, cuống quít kêu lớn lên: “Người đâu, người đâu! Bà cụ phát bệnh! Mau tới cứu mạng!”
…Bà cụ này lại phát bệnh, chờ đại suốt hai ngày hai đêm trong phòng cấp cứu.
Hai ngày sau quay lại phòng chăm sóc đặc biệt, nghe nói bà không gặp ai cả, ngay cả ông cụ cũng không gặp.
Sau đó ông cụ kiên quyết đi vào, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, ba ngày sau bà cụ trở về nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ có bác sĩ và y tá chăm sóc cho bà cụ, chỉ cần không phát bệnh, ở nhà còn tốt hơn bệnh viện.
Quan trọng là tâm trạng của bà cụ vẫn luôn không tốt, không muốn gặp ai.
Lần này, không nhìn thấy Cố Cơ Uyển.
Suốt năm ngày, đã là ngày thứ sáu, Cố Cơ Uyển hoàn toàn không biết tình hình của bà cụ.
Mộ Tu Kiệt đi xem bà cụ hai lần, nhưng mỗi lần bà cụ nhìn anh muốn nói lại thôi.
Giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra được chữ nào.
Tình huống như vậy làm cho người ta hoàn toàn không biết an ủi thế nào.
Bác sĩ nói người bệnh sẽ có tình huống này, đa số là vì biết… Tình hình sức khỏe của mình không tốt lắm.
Hiện tại bà cụ lo lắng mình không sống được bao lâu, cho nên tuyệt vọng sao?
Không ai dám nói ra miệng những lời này, nhưng đối với tình hình của bà cụ, mọi người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Chỉ sợ thật sự không còn nhiều thời gian.
Trước kia bác sĩ lo sợ nói, không biết có thể chịu đựng đến mùa đông năm nay hay không, tin tức này đúng là tin xấu cho người nhà.
Lại qua hai ngày, thừa dịp cuối tuần, Cố Cơ Uyển sớm đến nhà họ Mộ, muốn đi thăm bà cụ.
Không ngờ ở trong sân, cô lại gặp Cố Vị Y cũng đi thăm bà cụ.
“Cơ Uyển, cô cũng tới sao?” Hôm nay Cố Vị Y có tâm trạng rất tốt.
Nhưng cô ta mặc trang phục này làm cho Cố Cơ Uyển không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Chiếc váy cổ điển mặc trên người Cố Vị Y đúng là thật sự rất đẹp.
Nhưng cô ta chưa bao giờ thích loại váy này, huống chi trên mặt cô ta không hề trang điểm.
Người không trang điểm này là Cố Vị Y sao?
Cố Cơ Uyển luôn không có sắc mặt tốt với cô ta, cô liếc nhìn cô ta một cái, đi đến phía sau nhà.
Người hầu nói, bà cụ nằm ở phía sau, cô muốn đi thăm bà cụ.
Chỉ cần cô tận mắt nhìn thấy tình hình bà cụ ổn định, cô cũng yên tâm.
“Cô nóng vội đi như thế làm gì? Cô cho rằng bà cụ sẽ đồng ý gặp cô sao?”
Cố Vị Y đi sau lưng cô, không nhanh không chậm, bước đi thong dong.
“Có ý gì?” Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn cô một cái, tuy rằng cô không muốn tiếp xúc với Cố Vị Y nhưng cô cảm thấy cô ta nói chứa hàm ý.
“Không có ý gì, cũng chỉ muốn đánh cược với cô thôi.”
Cố Vị Y đi đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô cùng đi ra phía sau nhà với cô ta.
“Cô đoán hôm nay bà cụ đồng ý gặp cô hay là tôi?”
Cố Cơ Uyển nhíu mày, cô ta và bà cụ có quan hệ gì?
Đời trước, tuy rằng Cố Vị Y cũng vẫn luôn muốn lấy lòng bà cụ, nhưng bà cụ vẫn không nóng không lạnh với cô ta.
Nhưng hôm nay cô thấy cô ta lại nắm chắc như thế?
“Nghe nói bà cụ muốn cho tôi và cậu cả Mộ ở bên nhau, nhưng không biết vì sao lại đổi ý.”
Hôm nay Cố Vị Y cười đúng là tao nhã giống như công chúa quý tộc.
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển không mang theo địch ý nào, bởi vì giống như không thèm xem cô là kẻ địch.
Kiêu ngạo như thế, tao nhã cao quý, nhưng trước sau vẫn dối trá như thế.
Cố Cơ Uyển không để ý tới cô ta lập tức đi về phía trước.
Cố Vị Y cũng đi sát theo sau, cũng không muốn vượt qua cô.
Bà cụ ở nhà chính phía sau, lần này ông cụ ở bên cạnh.
Lần trước bà cụ phát bệnh, sau khi từ phòng bệnh nặng đến phòng chăm sóc đặc biệt thì ông cụ vẫn luôn ở bên canh.
Nhưng dù sao ông cũng ông chủ Mộ Thị, vẫn luôn ở bên cạnh bà cụ, nên chuyện của Mộ Thị bị trì hoãn.
Hiện tại trong nhà họ Mộ có tin đồn nói ông cụ đang sắp xếp người nối nghiệp.
Nhưng ông cụ cũng không tỏ thái độ, cho nên mọi người vẫn cố gắng biểu hiện.
Tuy rằng ông cụ luôn yêu thích cậu cả Mộ trong lòng, nhưng, cậu cả Mộ có tập đoàn Century của mình, dường như cũng không muốn về tiếp nhận Mộ Thị.
Vì thế, cuộc tranh đấu lẫn nhau, các kiểu sóng gió không ngừng nổi lên ở nhà họ Mộ.
Mà hiện tại lấy lòng ông cụ và bà cụ trở thành chuyện quan trọng nhất.
Cố Cơ Uyển nhìn ông cụ đẩy bà cụ ra, Cố Cơ Uyển bước chậm cách đó không xa, sau khi cô chần chừ một chút thì bước nhanh hơn.
Cô biết ông cụ không thích mình, nhưng hôm nay cô đến thăm bà cụ.
Cho nên, dù ông cụ không thích, cô cũng phải nhắm mắt đi qua.
Nhưng không nghĩ tới cô vừa đi hai bước, cánh tay bỗng nhiên bị căng chặt, đột nhiên Cố Vị Y kéo cô lại.
“Cô làm cái gì vậy?” Cố Cơ Uyển bị kéo lại, bước chân lảo đảo suýt ngã sấp xuống, chỉ có thể bản năng vịn vào Cố Vị Y.
Không ngờ cô vừa vịn vào Cố Vị Y thì cô ta bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
“A!” Cô ta đau đớn kêu lên, xoa mắt cá chân, đau đến mức nước mắt lập tức chảy ra.
“Cơ Uyển, tôi… Tôi chỉ muốn đi thăm bà cụ, tôi không muốn tranh giành với cô cái gì, thật đó!”
Cố Cơ Uyển nhíu mày lạ, sau đó cô biết cô ta muốn làm cái gì.
Chuyện vu oan giá họa này không chê ngây thơ sao?
Ở nhà họ Mộ cũng dám làm chuyện này! Cậu cả Mộ lại không ở đây, cô ta có âm mưu gì?
/473
|