CHƯƠNG 234: SAO CÓ THỂ LÀ CÔ ẤY
Buổi chiều có tiết học.
Một giờ năm mươi, Cố Cơ Uyển còn trốn trong chiếc xe đã qua sử dụng của Mộ Hạo Phong. “Sao hả?” Cô lấy điện thoại ra, nhỏ giọng hỏi Hạ Lăng Chi.
Hạ Lăng Chi đang đội nón lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Vẫn còn người canh ở đây, cậu đợi lát nữa hẵng xuống.”
Chiếc xe này mới được đổi về không bao lâu. Hiện tại, trên cơ bản không ai biết là xe của Mộ Hạo Phong. Càng không ai có thể ngờ rằng, Cố Cơ Uyển trốn trong chiếc xe đã qua sử dụng này.
Năm phút lại trôi qua, Cố Cơ Uyển nhìn đồng hồ, chỉ còn cách giờ học năm phút nữa thôi. Cô còn chưa gửi tin nhắn cho Hạ Lăng Chi thì tin nhắn của Hạ Lăng Chi đã gửi đến.
“Uyển Uyển, vẫn còn người canh ở cửa dãy học, cậu đợi thêm chút nữa, đám người đó đã mất kiên nhẫn rồi, chắc sẽ rời đi nhanh thôi.”
Cố Cơ Uyển lập tức gửi một tin nhắn: “Được.” Quả thật vẫn còn một số người canh ở cửa của dãy học, một đám người lòng đầy căm phẫn!
“Chắc con nhỏ hư đốn kia không đi học rồi.” Có người xem đồng hồ, chỉ còn lại bốn phút. Khoảng thời gian ngắn như vậy, ngay cả cổng trường cũng không có bóng dáng của ai.
Nếu thực sự muốn đến thì đã đến từ lâu rồi.
“Quả nhiên đi theo thằng đàn ông có tiền thì không coi chuyện học hành ra gì nữa, con nhỏ hèn hạ kia không quay lại học đâu!” Cũng phải, nếu bọn họ đi theo một người đàn ông nhiều tiền như vậy, còn không dành cả ngày để ăn uống vui chơi sao? Đứa hèn hạ kia đúng là kinh tởm!
Rõ ràng cậu cả nhà họ Mộ không cần cô ta nữa, vậy mà chốc lát vẫn có thể trèo lên người cậu hai nhà họ Giang! Cũng không biết rốt cuộc những tên đàn ông kia có bị mù hay không, cô ta xấu như vậy mà cũng chịu được!
Cuối cùng, đám nữ sinh canh ở cửa dãy học cũng từ từ rời đi!
Nhân cơ hội này, Hạ Lăng Chi lập tức gọi điện thoại cho Cố Cơ Uyển: “Uyển Uyển, xuống được rồi, mau chạy đến đây!” Chỉ còn một phút cuối cùng!
Cố Cơ Uyển đội nón, mặc quần áo rộng thùng thình. Sau khi xuống xe, cô dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét phóng về phía dãy học.
Trong số những nữ sinh đã đi xa, có một người ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy bóng dáng vọt vào dãy học kia mà nghi ngờ.
“Là Cố Cơ Uyển sao? Từ chiếc xe đó chạy xuống kìa.” Mọi người nhìn về chiếc xe mà cô ta chỉ, sự mừng rỡ nơi đáy mắt biến thành nỗi thất vọng. Con nhỏ hèn hạ kia đi theo người đàn ông có tiền như vậy, sao có thể ngồi chiếc xe đã qua sử dụng rẻ mạt này chứ? Nhất định là nhìn nhầm rồi!
Cố Cơ Uyển thở phào một hơi, vội vàng trở lại lớp học của mình. Lúc vào cửa, học sinh trong phòng ngạc nhiên không thôi, cô gái này là ai? Tuy đang đội nón nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra rất rõ trước mặt mọi người.
Trắng trẻo, mịn màng, thanh tú, hoàn hảo! Từ lúc nào mà lớp bọn họ có cô gái xinh đẹp đến thế? Tô Tử Lạp muốn Cố Cơ Uyển ngồi cạnh mình, nhưng Cố Cơ Uyển lại đi thẳng đến góc cuối lớp. Hạ Lăng Chi vào theo. Ngay lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, tiếng chuông vang lên, giáo viên vào lớp.
Có mười phút ra chơi giữa hai tiết học. Mọi người vốn muốn xem cô gái phía sau là ai, nhưng không ngờ lớp trưởng lại tranh thủ mười phút nghỉ ngơi đó họp lớp!
Lớp phải tổ chức chuyến du lịch mùa thu, đại khái sẽ tổ chức trong tháng này. Hiện tại cần phải sắp xếp thời gian, còn phải lập kế hoạch.
Các nữ sinh luôn rất để ý đến chuyến đi mùa thu này. Mọi người bàn tới bàn lui mà quên mất cô gái vừa xinh đẹp vừa xa lạ ngồi dưới góc lớp. Vẫn có vài nam sinh tò mò không thôi, muốn qua đó xem kỹ càng.
Không ngờ Tần Chi Châu và Lưu Thượng đã đi qua đó trước, ngồi xuống đối diện và bên phải Cố Cơ Uyển. Phía sau và bên trái đều là vách tường.
Hai người ngồi xuống, nhất thời Cố Cơ Uyển bị che mất, những nam sinh khác không có cơ hội bước nửa bước.
Cố Cơ Uyển cúi đầu đọc sách, kéo nón xuống, không nói câu nào, cũng phớt lờ mọi người xung quanh. Cách này không thể dùng lâu, sớm muộn gì mọi người cũng biết cô là Cố Cơ Uyển, chuyện gì cần phải đối mặt cũng sẽ phải đối mặt.
Nhưng không phải hôm nay, bởi vì thực sự hôm nay không được! Vì hôm nay quả thật không có thời gian!
Đàm Kiệt gửi một tin nhắn đến, nói rằng Hạo Phong đã lái xe đến, cách dãy học rất gần. Đợi lát nữa tan học thì lập tức vọt ra, lên xe đi.
Cố Cơ Uyển hồi âm: “Biết rồi.” Ngẩng đầu lên, Hạ Lăng Chi và mọi người còn đang bàn về địa điểm của chuyến đi mùa thu, tiếng chuông lại vang lên. Hạ Lăng Chi quay đầu, lén nháy mắt với cô.
Cố Cơ Uyển cười nhẹ, giơ ngón cái lên với cô ta. Không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ không có đồng đội tốt.
Mà rõ ràng đồng đội của cô không những tốt mà còn vô cùng hiểu ý nhau. Tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, Cố Cơ Uyển rất tập trung nghe giảng. Mãi đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên thu dọn sách vở, ra khỏi lớp học, Cố Cơ Uyển lập tức nói ra hai chữ “Vọt ra!” giữa nhóm người.
Mấy tiếng soạt soạt soạt vang lên, Hạ Lăng Chi, Tô Tử Lạp, còn có Lưu Thượng và Tần Chi Châu che cho Cố Cơ Uyển, vọt ra lớp học. Toàn bộ lớp học im lặng, mọi người trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Người đội nón lúc nãy…là Cố Cơ Uyển phải không?” Có thể đi chung với những người kia, không phải Cố Cơ Uyển thì còn có thể là ai nữa?
Gần đây bởi vì câu lạc bộ Cửu Nguyệt, mấy người này luôn như hình với bóng.
“Nhưng sao có thể là Cố Cơ Uyển? Nữ sinh lúc nãy đẹp đến thế kia…”
“Lớp chúng ta vốn không có nữ sinh đẹp đến như vậy, hơn nữa hôm nay Cố Cơ Uyển không đến.”
“Đúng vậy, chỉ có Cố Cơ Uyển không đến, không phải cô ấy thì có thể là ai?”
“Cậu cảm thấy Cố Cơ Uyển có thể xinh đẹp vậy sao?”
“Có phải đã trang điểm hay không?”
“Không thể nào! Dựa vào kinh nghiệm trang điểm nhiều năm của tôi, khuôn mặt của nữ sinh đó không có một hạt phấn nền nào.”
“Vậy là sao?”
Mỗi người nói một kiểu, nhưng nhân vật chính đã đi rồi!
“Ha ha ha ha…”
“Lớp trưởng, không ngờ cậu thông minh vậy đấy?” Chuyến du lịch mùa thu? Cô ta chưa từng bàn trước chuyện này với bọn họ.
“Dĩ nhiên rồi, nếu không đủ chỉ số thông minh thì làm sao làm lớp trưởng của các cậu?” Hạ Lăng Chi tự hào.
“Tóm lại, xem như bây giờ tránh được một kiếp, nhưng ngày mai Uyển Uyển vẫn phải về học, làm sao đây?”
Tô Tử Lạp lo lắng, thật ra bạn bè trong lớp bọn họ còn tốt. Tuy chắc rằng mọi người đều thấy được những chuyện trên mạng, nhưng dù gì cũng cùng một lớp, có tò mò nhưng không đến nỗi làm chuyện gì quá đáng.
Nhưng vừa nhìn là biết những người canh ở dãy học và cổng trường là người xấu. Vừa nghĩ đến hình ảnh lần trước bọn họ bao vây Uyển Uyển, Tô Tử Lạp cảm thấy sợ hãi. Dù sao cũng phải giải quyết chuyện này mới được, không thể cứ trốn tránh mãi.
“Uyển Uyển, có cách gì không?” Tô Tử Lạp chờ mong. Uyển Uyển là người luôn nghĩ ra cách, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào cô.
“Chuyện này tính sau.” Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là buổi họp báo tối nay.
Sau buổi họp báo còn có buổi dạ tiệc…cậu hai nhà họ Giang đúng là vô tình, vậy mà hoàn toàn mặc kệ, cũng không cử ai đến giúp.
Nói chung, có thể dùng tài nguyên của công ty, ví dụ như người của bộ phận quảng cáo và bộ phận truyền thông. Nhưng bọn họ phải tự nghĩ xem nên dùng thế nào,
“Hạo Phong, thả bọn tôi xuống lề đường là được, cậu mau đi làm chuyện của các cậu đi.” Xe dừng lại bên vệ đường, Cố Cơ Uyển, Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi bước xuống, những người khác đi theo Mộ Hạo Phong làm việc.
“Lớp trưởng, gọi điện thoại cho bộ phận truyền thông, sáu giờ tối nay bảo bọn họ thông báo cho các phóng viên rằng bảy giờ có buổi họp báo, còn nữa, liên lạc với khách sạn.”
“Tử Lạp , cậu chuẩn bị cho bọn mình vài bộ quần áo, mình quay về hỏi cậu hai nhà họ Giang về lịch trình tối nay.” Cố Cơ Uyển vẫy tay: “Gặp lại sau.” Sau khi tạm biệt hai người, Cố Cơ Uyển đang muốn đón taxi thì không ngờ hai dáng vẻ chói mắt lọt vào tầm mắt.